“Sau đó, tôi đi đến chân tường, vốn định trèo lên thì thấy cái chiêng. Tưởng rằng có người nhưng yên lặng chờ hồi lâu vẫn không nghe thấy gì, tôi liền bỏ chiêng vào túi rồi trèo lên tường…
Nhưng tôi vừa bám vào cây đã thấy tay dinh dính, ươn ướt. Đang cảm thấy kỳ quái, tôi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một thi thể treo trên cây… Người ấy giống như một con dơi lớn treo lủng lẳng ở trên. Mấy người không biết cảnh tượng lúc đó đáng sợ như thế nào đâu. Máu theo cành cây chảy xuống dưới, cảm giác ươn ướt ấy rất rợn người. Tôi sợ đến mức rơi xuống đất, sau đó vội vàng cầm lấy túi bỏ chạy… Sau đó nữa, tôi có hỏi thăm thì biết nhà họ Trần xảy ra án mạng. Mấy người nghĩ xem, tôi vô tội như vậy, gặp phải chuyện như vậy, sao tôi còn đủ bình tĩnh chứ? Cho nên quan gia, ngài đừng trách tôi thấy án mạng mà không đi báo. Không đúng, cái gì tôi cũng không biết, chỉ vừa khéo nhìn thấy thi thể thôi…”
“Còn nhìn thấy gì?”
“Cây nè, máu nè.”
“Còn gì nữa?”
Còn gì là còn gì? Khổng Động Sinh cẩn thận suy nghĩ một lát: “Lựu!”
Lựu em gái cậu!
“Cậu có nhìn thấy gì dưới cây không?”
Dưới cây? Khổng Động Sinh nhìn Cố Duệ lạnh nhạt đặt câu hỏi. Cậu ta sợ cô gái này, cực kỳ sợ cô ta. Tay người ta còn đang cầm đao kề cổ cậu ta đấy...
Vì thế, cậu ta cẩn thận nhớ lại thật kỹ.
“Hình như… Hình như có một đống đen thùi lùi gì đó không nhìn rõ lắm. Còn có đất, rất nhiều đất và một mùi tanh tưởi… là mùi máu!”
Đất nhiều vì có người đào đất.
Đen thùi lùi?
“Cậu có thể thấy rõ đất được đào lên mà không thấy rõ những cái khác?”
“Sao tôi biết được! Lúc đó sợ muốn chết, chỉ nhìn lướt qua. Giờ nhớ lại, lúc đó thật sự rất sợ, cứ có cảm giác rất khủng bố, giống như bị ai đó theo dõi.”
Nghe đến đây, Cố Duệ và Triệu Nguyên liếc nhìn nhau. Triệu Nguyên thở dài, vỗ lên vai Khổng Động Sinh: “Cậu đã nhặt về được một cái mạng.”
Khổng Động Sinh ngẩn ra, nhìn Triệu Nguyên chằm chằm: “Ý ngài là… là cái thứ đen đen kia… là hung thủ giết người?”
Mặt cậu ta đột nhiên trắng bệch. Vẻ mặt tràn đầy sự kinh sợ, khó tin và cả một chút cảm giác may mắn.
Nhưng mà lời nói của Khổng Động Sinh có chút lạ.
“Cậu không giống người thường, chẳng lẽ cậu không thấy thứ đó có thể là ma quỷ?”
Bị Cố Duệ hỏi như vậy, Khổng Động Sinh hừ một tiếng: “Cô nương, cô đừng lừa tôi. Tôi là Mô Kim, kính thần sợ quỷ nhưng nếu cái đống đen thui kia là quỷ, dù tôi có bỏ chạy, nó cũng sẽ bắt được tôi trong nháy mắt. Nếu thế thì sao giờ tôi có thể đứng đây nói chuyện với các vị được chứ?”
Ha, tên nhãi này dù hay nói nhảm nhưng cũng nhanh trí đấy.
Mà cũng phải, nếu không nhanh trí thì sao có thể làm Mô Kim chứ!
Nghề Mô Kim phải dựa vào sự lanh trí cùng vận may để kiếm cơm.
Không còn gì để hỏi Khổng Động Sinh nữa, mà giờ cũng chẳng thể thả cậu ta ra ngay được. Vì thế, mọi người ra khỏi phòng chứa củi. Rầm. Cửa đóng lại.
“Cố tiểu hữu, tôi sợ án này còn phức tạp hơn những gì chúng ta nghĩ. Máu trên cây bị nước mưa trôi đi khiến người ta khó phát hiện, cái này còn có ruồi nhặng ngửi được. Nhưng Trần nhị gia dùng cách nào để giết người bằng cành cây, cái này thì…”
Nói thế nào nhỉ? Nếu nói hung thủ là Trần nhị gia thì cứ có cảm giác sao sao, giống như bị thiếu điểm nào đó nhưng cũng giống như bị dư ra điều gì đó.
Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm của mình, Triệu Nguyên cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Vì thế, ông ta quay đầu nhìn Trần Dịch Bảo.
Cố Duệ cũng liếc nhìn Trần Dịch Bảo một cái: “Tự nó tìm ông nhờ bảo vệ?”
“Đúng vậy. Nhưng gì cũng không chịu nói.”
“Muốn không làm mà hưởng sao? Tên nhóc con xui xẻo giờ đáng ghét thế đấy!”
Mặt Trần Dịch Bảo lập tức trở nên khó coi. Cậu nhóc hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Ui, tính khí lớn đấy!
“Tôi thấy có thể dùng nhóc đó làm mồi câu, câu Trần nhị gia…”
Anh bạn nhỏ Trần Dịch Bảo nghe thế suýt nữa là ngã cầu thang.
Đồ con gái ác độc!
“Câu cái quỷ gì! Không phải mấy người đã tra được ông ta rồi sao? Vậy cứ đến bắt ông ta không được sao?”
Cố Duệ nheo mắt: “Hình như nhóc ước gì cứ đơn giản như vậy?”
Sắc mặt Trần Dịch Bảo hơi thay đổi: “Không thèm nói với chị nữa!”
Cậu nhóc xoay người rời đi.
Triệu Nguyên nhíu mày: “Rốt cuộc nó biết bao nhiêu?”
“Khoảng chừng tám, chín phần.”
Vậy gần như biết hết rồi! Triệu Nguyên kinh ngạc. Ông ta hận không thể lập tức bức cung cậu nhóc họ Trần kia.
Nhưng ngẫm lại, cậu nhóc này rất kín miệng, dáng vẻ như thể dù bị đánh chết cũng không nói ra.
“Người lớn cũng có thể giải quyết xong chuyện này, cần gì phải cầu xin một tên oắt con.” Cố Duệ không tỏ ý kiến. Thanh Vũ đứng bên cạnh nhìn cô một cái: “Cô cũng mới mười bảy thôi.”
Mười bảy tuổi, tuy ở cổ đại, tuổi này cũng được xem như thành niên nhưng chuyện quyết định đại sự chưa đến lượt người tuổi này lên tiếng.
Hiện giờ, Cố Duệ xem như vượt cấp nhúng tay vào vụ án này.
Lúc đang nói chuyện, ba người đã ra đến sân.
Cái nồi sắt to kia vẫn còn đang nấu. Lý Đại Hùng ngồi bên cạnh thêm củi. Trần Dịch Bảo đứng bên cạnh tên đầu trọc, tò mò nhìn anh ta nhúng lông chim vào một cái muỗng nhỏ, trong muỗng là nước.
Nước này là nước Thái Khuê, Cố Duệ vừa nhìn liền biết. Tên đầu trọc còn niệm chú. Chú thuật bắt đầu có tác dụng, Cố Duệ và Lý Đại Hùng theo bản năng đưa mắt nhìn qua.
Tuy rằng chưa đến giai đoạn học thuật, nhưng học Hàng Ngữ đã nhiều năm, ít nhiều gì cũng có xúc cảm với nó.
Nhưng có lẽ Lý Đại Hùng không biết. Lúc này Cố Duệ cầm tháp bạch cốt trên tay, cảm nhận được một ít dòng khí tựa như đang xoay quanh tên đầu trọc rồi thấm vào lông chim… và chạm vào nước Thái Khuê.
Đây là điều mà một năm trước cô vô tình phát hiện. Hình như lúc cô thông thuộc chín Hàng Tự mà lúc viết không còn quên, bất giác cô có được năng lực như thế. Tuy không biết vì sao nhưng Cố Duệ rất vui vì có Bug (*) này.
Quay lại chuyện chính, luồng sức mạnh ấy sau khi chạm đến nước Thái Khuê, màng nước bám vào lông chim dường như… tróc ra!
Không sai, Cố Duệ nhìn thấy lông chim kia bay lên không trung rồi bắt đầu tróc ra máu.
Máu này là máu chim. Dù sao lông chim gắn với da và mạch máu nên điều này không ngạc nhiên lắm. Nhưng có vẻ như máu hơi nhiều.
Máu bị tróc ra có ba loại!
Ba loại!
Ba sợi tơ máu khiến Triệu Nguyên trợn trừng hai mắt, khó tin. Mà Cố Duệ thì nhíu mày lại, ba loại máu…
Một cái là phu canh, một cái là chim, một cái là…
Trần nhị gia?
Cô nhìn về phía Trần Dịch Bảo. Quả nhiên, vẻ mặt của tên nhóc kia…
Tuyệt đối không phải Trần nhị gia!
“Được rồi, cái này tróc ra cái này, thay cho cái kia!”
Cố Duệ nhịn không được hỏi: “Đầu trọc, đây là thuật gì?”
Cái này có thể so với thí nghiệm ADN nha!
Tên đầu trọc thích nhất là được khoe khoang trước mặt Cố Duệ. Cố Duệ có trí nhớ siêu phàm, thân pháp hiện giờ dư sức bảo vệ bản thân, nhập môn chưa lâu, không có nhược điểm gì để quở trách. Vì thế tên đầu trọc chỉ có thể khoe khoang trước mặt Cố Duệ để lấy lại tôn nghiêm của người làm sư phụ.
Cố Duệ vừa thấy ánh mắt tên đầu trọc lóe lên liền biết tên này lại sắp khoác lác rồi.
(*) Bug: Lỗi phần mềm, người dùng thường lợi dụng bug này để dễ dàng lách luật của nhà sản xuất.
Nhưng tôi vừa bám vào cây đã thấy tay dinh dính, ươn ướt. Đang cảm thấy kỳ quái, tôi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một thi thể treo trên cây… Người ấy giống như một con dơi lớn treo lủng lẳng ở trên. Mấy người không biết cảnh tượng lúc đó đáng sợ như thế nào đâu. Máu theo cành cây chảy xuống dưới, cảm giác ươn ướt ấy rất rợn người. Tôi sợ đến mức rơi xuống đất, sau đó vội vàng cầm lấy túi bỏ chạy… Sau đó nữa, tôi có hỏi thăm thì biết nhà họ Trần xảy ra án mạng. Mấy người nghĩ xem, tôi vô tội như vậy, gặp phải chuyện như vậy, sao tôi còn đủ bình tĩnh chứ? Cho nên quan gia, ngài đừng trách tôi thấy án mạng mà không đi báo. Không đúng, cái gì tôi cũng không biết, chỉ vừa khéo nhìn thấy thi thể thôi…”
“Còn nhìn thấy gì?”
“Cây nè, máu nè.”
“Còn gì nữa?”
Còn gì là còn gì? Khổng Động Sinh cẩn thận suy nghĩ một lát: “Lựu!”
Lựu em gái cậu!
“Cậu có nhìn thấy gì dưới cây không?”
Dưới cây? Khổng Động Sinh nhìn Cố Duệ lạnh nhạt đặt câu hỏi. Cậu ta sợ cô gái này, cực kỳ sợ cô ta. Tay người ta còn đang cầm đao kề cổ cậu ta đấy...
Vì thế, cậu ta cẩn thận nhớ lại thật kỹ.
“Hình như… Hình như có một đống đen thùi lùi gì đó không nhìn rõ lắm. Còn có đất, rất nhiều đất và một mùi tanh tưởi… là mùi máu!”
Đất nhiều vì có người đào đất.
Đen thùi lùi?
“Cậu có thể thấy rõ đất được đào lên mà không thấy rõ những cái khác?”
“Sao tôi biết được! Lúc đó sợ muốn chết, chỉ nhìn lướt qua. Giờ nhớ lại, lúc đó thật sự rất sợ, cứ có cảm giác rất khủng bố, giống như bị ai đó theo dõi.”
Nghe đến đây, Cố Duệ và Triệu Nguyên liếc nhìn nhau. Triệu Nguyên thở dài, vỗ lên vai Khổng Động Sinh: “Cậu đã nhặt về được một cái mạng.”
Khổng Động Sinh ngẩn ra, nhìn Triệu Nguyên chằm chằm: “Ý ngài là… là cái thứ đen đen kia… là hung thủ giết người?”
Mặt cậu ta đột nhiên trắng bệch. Vẻ mặt tràn đầy sự kinh sợ, khó tin và cả một chút cảm giác may mắn.
Nhưng mà lời nói của Khổng Động Sinh có chút lạ.
“Cậu không giống người thường, chẳng lẽ cậu không thấy thứ đó có thể là ma quỷ?”
Bị Cố Duệ hỏi như vậy, Khổng Động Sinh hừ một tiếng: “Cô nương, cô đừng lừa tôi. Tôi là Mô Kim, kính thần sợ quỷ nhưng nếu cái đống đen thui kia là quỷ, dù tôi có bỏ chạy, nó cũng sẽ bắt được tôi trong nháy mắt. Nếu thế thì sao giờ tôi có thể đứng đây nói chuyện với các vị được chứ?”
Ha, tên nhãi này dù hay nói nhảm nhưng cũng nhanh trí đấy.
Mà cũng phải, nếu không nhanh trí thì sao có thể làm Mô Kim chứ!
Nghề Mô Kim phải dựa vào sự lanh trí cùng vận may để kiếm cơm.
Không còn gì để hỏi Khổng Động Sinh nữa, mà giờ cũng chẳng thể thả cậu ta ra ngay được. Vì thế, mọi người ra khỏi phòng chứa củi. Rầm. Cửa đóng lại.
“Cố tiểu hữu, tôi sợ án này còn phức tạp hơn những gì chúng ta nghĩ. Máu trên cây bị nước mưa trôi đi khiến người ta khó phát hiện, cái này còn có ruồi nhặng ngửi được. Nhưng Trần nhị gia dùng cách nào để giết người bằng cành cây, cái này thì…”
Nói thế nào nhỉ? Nếu nói hung thủ là Trần nhị gia thì cứ có cảm giác sao sao, giống như bị thiếu điểm nào đó nhưng cũng giống như bị dư ra điều gì đó.
Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm của mình, Triệu Nguyên cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Vì thế, ông ta quay đầu nhìn Trần Dịch Bảo.
Cố Duệ cũng liếc nhìn Trần Dịch Bảo một cái: “Tự nó tìm ông nhờ bảo vệ?”
“Đúng vậy. Nhưng gì cũng không chịu nói.”
“Muốn không làm mà hưởng sao? Tên nhóc con xui xẻo giờ đáng ghét thế đấy!”
Mặt Trần Dịch Bảo lập tức trở nên khó coi. Cậu nhóc hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Ui, tính khí lớn đấy!
“Tôi thấy có thể dùng nhóc đó làm mồi câu, câu Trần nhị gia…”
Anh bạn nhỏ Trần Dịch Bảo nghe thế suýt nữa là ngã cầu thang.
Đồ con gái ác độc!
“Câu cái quỷ gì! Không phải mấy người đã tra được ông ta rồi sao? Vậy cứ đến bắt ông ta không được sao?”
Cố Duệ nheo mắt: “Hình như nhóc ước gì cứ đơn giản như vậy?”
Sắc mặt Trần Dịch Bảo hơi thay đổi: “Không thèm nói với chị nữa!”
Cậu nhóc xoay người rời đi.
Triệu Nguyên nhíu mày: “Rốt cuộc nó biết bao nhiêu?”
“Khoảng chừng tám, chín phần.”
Vậy gần như biết hết rồi! Triệu Nguyên kinh ngạc. Ông ta hận không thể lập tức bức cung cậu nhóc họ Trần kia.
Nhưng ngẫm lại, cậu nhóc này rất kín miệng, dáng vẻ như thể dù bị đánh chết cũng không nói ra.
“Người lớn cũng có thể giải quyết xong chuyện này, cần gì phải cầu xin một tên oắt con.” Cố Duệ không tỏ ý kiến. Thanh Vũ đứng bên cạnh nhìn cô một cái: “Cô cũng mới mười bảy thôi.”
Mười bảy tuổi, tuy ở cổ đại, tuổi này cũng được xem như thành niên nhưng chuyện quyết định đại sự chưa đến lượt người tuổi này lên tiếng.
Hiện giờ, Cố Duệ xem như vượt cấp nhúng tay vào vụ án này.
Lúc đang nói chuyện, ba người đã ra đến sân.
Cái nồi sắt to kia vẫn còn đang nấu. Lý Đại Hùng ngồi bên cạnh thêm củi. Trần Dịch Bảo đứng bên cạnh tên đầu trọc, tò mò nhìn anh ta nhúng lông chim vào một cái muỗng nhỏ, trong muỗng là nước.
Nước này là nước Thái Khuê, Cố Duệ vừa nhìn liền biết. Tên đầu trọc còn niệm chú. Chú thuật bắt đầu có tác dụng, Cố Duệ và Lý Đại Hùng theo bản năng đưa mắt nhìn qua.
Tuy rằng chưa đến giai đoạn học thuật, nhưng học Hàng Ngữ đã nhiều năm, ít nhiều gì cũng có xúc cảm với nó.
Nhưng có lẽ Lý Đại Hùng không biết. Lúc này Cố Duệ cầm tháp bạch cốt trên tay, cảm nhận được một ít dòng khí tựa như đang xoay quanh tên đầu trọc rồi thấm vào lông chim… và chạm vào nước Thái Khuê.
Đây là điều mà một năm trước cô vô tình phát hiện. Hình như lúc cô thông thuộc chín Hàng Tự mà lúc viết không còn quên, bất giác cô có được năng lực như thế. Tuy không biết vì sao nhưng Cố Duệ rất vui vì có Bug (*) này.
Quay lại chuyện chính, luồng sức mạnh ấy sau khi chạm đến nước Thái Khuê, màng nước bám vào lông chim dường như… tróc ra!
Không sai, Cố Duệ nhìn thấy lông chim kia bay lên không trung rồi bắt đầu tróc ra máu.
Máu này là máu chim. Dù sao lông chim gắn với da và mạch máu nên điều này không ngạc nhiên lắm. Nhưng có vẻ như máu hơi nhiều.
Máu bị tróc ra có ba loại!
Ba loại!
Ba sợi tơ máu khiến Triệu Nguyên trợn trừng hai mắt, khó tin. Mà Cố Duệ thì nhíu mày lại, ba loại máu…
Một cái là phu canh, một cái là chim, một cái là…
Trần nhị gia?
Cô nhìn về phía Trần Dịch Bảo. Quả nhiên, vẻ mặt của tên nhóc kia…
Tuyệt đối không phải Trần nhị gia!
“Được rồi, cái này tróc ra cái này, thay cho cái kia!”
Cố Duệ nhịn không được hỏi: “Đầu trọc, đây là thuật gì?”
Cái này có thể so với thí nghiệm ADN nha!
Tên đầu trọc thích nhất là được khoe khoang trước mặt Cố Duệ. Cố Duệ có trí nhớ siêu phàm, thân pháp hiện giờ dư sức bảo vệ bản thân, nhập môn chưa lâu, không có nhược điểm gì để quở trách. Vì thế tên đầu trọc chỉ có thể khoe khoang trước mặt Cố Duệ để lấy lại tôn nghiêm của người làm sư phụ.
Cố Duệ vừa thấy ánh mắt tên đầu trọc lóe lên liền biết tên này lại sắp khoác lác rồi.
(*) Bug: Lỗi phần mềm, người dùng thường lợi dụng bug này để dễ dàng lách luật của nhà sản xuất.