Hai người kia… Hứa Điển và Hàn Cao trợn mắt há mồm. Cả hai cùng có cảm giác như tự tát vào mặt.
Lúc trước cảm thấy người ta không đủ tư cách nhúng tay vào, giờ lại cảm thấy người ta không nên không nhúng tay vào.
Nhưng mà, chẳng lẽ cô ta không thể nghiêm túc bắt hung thủ một chút sao?
Thực tế, Cố Duệ đúng là không có chút động lực bắt hung thủ nào. Hỗ trợ phá án chỉ là thói quen của cô thôi. Lúc còn chưa chuyển sang ăn máng khác, cô cũng từng làm một chút chuyện tương tự thế, ví dụ như phân tích các tình tiết vụ án. Hơn nữa trường cũ rất chú trọng đến kinh nghiệm thực tế nên cô từng hỗ trợ tra án nhiều lần. Là một người chuyên điều tra án mạng, dù không thích thú gì khi có mấy chuyện như vậy xảy ra nhưng khi thật sự gặp phải những vụ án khó giải quyết, đầu óc lại tự động suy nghĩ đến các hướng của vụ án, phản ứng này giống như chó thấy phân vậy… A, hình như hình dung hơi sai rồi. Mà thôi, ý cũng tương tự như thế.
Vốn dĩ, sau khi đổi sang nghề khảo cổ, cô rất ít tiếp xúc với mấy thứ này nhưng bỗng nhiên đến thế giới này…
Cố Duệ ngồi xuống ghế, nhíu mày. Vầy không ổn rồi, không phải là dấu hiệu tốt. Cứ cảm thấy độc Sherlock Holmes trong cơ thể đang ngo ngoe rục rịch.
Chẳng lẽ sau này phải làm bản sao nữ Sherlock Holmes bị lỗi chuyên đi bắt yêu?
Thôi được, dù sao cũng kiếm được tiền.
Trong một giây, Cố Duệ đã bóp nát sự rối rắm trong lòng. Cô cầm đũa gắp một miếng thịt gà lên ăn. Vốn đang định giáo dục lại nhân sinh quan vặn vẹo của Cố Duệ nhưng khi thấy cô ăn một miếng thịt gà lớn, Lý Đại Hùng liền không còn gì để nói, cậu ta cũng vội vàng gắp lấy gắp để! (Bạn học Đại Hùng à, thật sự bạn cũng chẳng tốt đẹp hơn Cố Duệ bao nhiêu.)
Hai kẻ phàm ăn vùi đầu ăn say mê, mùi gà thơm phức bay ra xa.
Ở một diễn biến khác, Thanh Vũ không ngờ Cố Duệ nói đi là đi nhưng cậu ta cũng không ngăn cản hai người kia.
Trước đó, cậu từng giao thủ với Trần nhị gia. Xét về sức mạnh, cậu thua ông ta vài phần nhưng xét về tốc độ và đao pháp…
Rầm!
Lúc Thanh Vũ quét chân tấn công vào đầu Trần nhị gia, ông ta nghiêng người tránh né, hai tay tung chùy tấn công về phía Viên Lâm.
Không khí như bị xé toạc, gió mạnh khiến Viên Lâm đau cả mắt nhưng hắn ta cũng tóm lấy cơ hội chạy ra ngoài…
Chạy về phía Hứa Điển và Hàn Cao.
Hứa Điển và Hàn Cao đều biến sắc!
Lúc đối phó với Trần nhị gia, Thanh Vũ khá áp lực nhưng thấy ông ta mạnh mẽ như thế, sự hiếu thắng trong cậu ta được thổi bùng lên. Cậu ta hét lớn một tiếng, chân lướt nhẹ, ánh đao chợt lóe, lướt nhẹ lên đám lá đang rơi xuống, khiến chúng múa loạn theo lưỡi đao. Lá rụng dưới đất cũng bị cuốn theo. Đao lướt nhẹ trên mặt đất, từng đường đao mạnh mẽ được tung ra. Trần nhị gia đang đối mặt với sự dày đặc và điên cuồng của hoành đao!
Gió cuốn qua, từng ánh đao thoắt ẩn thoắt hiện khiến người ta sợ hãi.
Viên Lâm quay đầu lại nhìn. Thấy Trần nhị gia đang bị Thanh Vũ chặn lại, hắn ta hơi thả lỏng người, nhưng rất nhanh sau đó lại kinh hãi.
“Viên Lâm!”
Trần nhị gia bỗng nhiên hét lớn lên một tiếng. Ông ta đột nhiên lao vào trong màn đao pháp dày đặc. Bất chấp những vết thương trên người do đao gây ra, ông ta ném búa về phía… ngực Thanh Vũ…
Cái chùy lớn lao đến. Thanh Vũ trừng to mắt, chỉ có thể cầm sống đao cản lại.
Bốp!
Cả người và đao đều bị búa nện ra xa.
Trần nhị gia máu tươi đầm đìa…
Ông ta theo sau Viên Lâm, cũng chính là phía trước hai người Hứa Điển. Con ngươi hai người to ra. Tay Trần nhị gia đưa lên. Ưng Trảo Công!
Hứa Điển bỗng cảm thấy bả vai mình bị nắm lấy, trước mặt là ánh mắt lạnh lùng của Viên Lâm, cả người Hứa Điển bị đẩy về phía Trần nhị gia.
Trần nhị gia thế nhưng bắt lấy bả vai Hứa Điển, một trảo kia không thực sự hạ xuống. Ông ta liếc nhìn Hứa Điển thật sâu rồi lướt qua hắn ta…
Ông ta đuổi theo Viên Lâm nhưng Viên Lâm rút thanh kiếm giắt bên hông Hàn Cao ra.
Đâm vào bụng Trần nhị gia.
Trần nhị gia chỉ rên một tiếng, tay tạo thành thế chưởng, vỗ vào lưng Viên Lâm.
Trần nhị gia trọng thương. Viên Lâm bị trúng một chưởng. Thanh Vũ chạy tới, kề đao lên cổ Trần nhị gia.
Mọi thứ như bị bấm nút dừng lại.
Trần nhị gia vốn đã cam chịu nhưng ông ta nhìn thấy Viên Lâm xoay người lại. Khóe miệng hắn có vết máu, khuôn mặt dữ tợn không hề có sự nho nhã, thong dong như thường ngày. Hắn cười lạnh: “Không ngờ phải không…”
Hắn xé áo ra, bên trong là Kim Ti Nhuyễn Giáp.
“Lần này ông không giết được tôi thì sau này sẽ không có cơ hội nữa đâu, Trần gia à Trần gia!
Sự khinh miệt và oán độc của Viên Lâm rọi vào đáy mắt Hứa Điển và Hàn Cao, khiến bọn họ không rét mà run. Nhất là Hứa Điển, sắc mặt hắn rất khó coi. Hắn không thể nào quên được cảm giác bị người ta đẩy ra làm khiên đỡ vừa nãy.
Trong khoảnh khắc sống còn, tình anh em, tất cả đều thành mây bay.
Nhưng… Hắn nhìn kẻ tấn công đang cảm thấy không cam lòng kia.
Hắn không biết người này là ai, nhưng cũng đoán được đây là người nhà họ Trần.
Hơn nữa, người nhà họ Trần này còn cố ý buông tha hắn.
Là ai?
Trần nhị gia còn muốn xông qua giết chết Viên Lâm nhưng trong tay hắn ta có kiếm. Lúc hắn ta đang muốn đâm ông ta thì…
Choang!
Một thanh hoành đao xuất hiện đỡ lấy một kiếm kia.
“Ngươi đang làm gì thế hả? Người này nhiều lần muốn giết ta, chẳng lẽ ngươi còn cản ta!”
“Chuyện ông ta muốn giết ngươi đâu liên quan gì đến ta!”
Giọng điệu này thật giống người nào đó. Viên Lâm lập tức không còn gì để nói.
Thanh Vũ liếc Viên Lâm một cái, đỡ lấy Trần nhị gia rồi rồi dùng khinh công bay đi.
Phi Lai Uyển. Thanh Vũ phá cửa sổ xông vào khiến mọi người trong quán hoảng sợ. Nhưng cậu ta xoay tay một cái, giơ ra một tấm lệnh bài. Chưởng quầy lầu hai vừa nhìn thấy lệnh bài liền cung kính khom lưng hành lễ, sau đó mời toàn bộ khách trên lầu hai đi xuống.
Ui, lại là người Lư thị. Con át chủ bài này đúng là mạnh hơn Phong Mãn Cư rất nhiều, hèn gì dám xây tửu lâu trước mặt quán người ta.
“Ơ, xong rồi à?”
Cố Duệ xé một cái đùi gà. Cô gái này cũng thật khác lạ. Đùi gà nhiều dầu mỡ như vậy, cô dùng khăn lụa lau sơ, cắn từng miếng một nhưng ngoài miệng lại không hề dính dầu mỡ gì, ngay cả môi cũng không dính bao nhiêu.
Ừ, có vẻ khác người!
“Ừ, xem ra không làm hai người đợi lâu lắm.”
Đã ăn xong một con gà rồi. Ha ha.
“Nếu ăn xong rồi thì cùng về thôi.”
“Hả, không ăn à?”
“Không, tôi không đói, cũng không dễ đói khát như hai người.”
Thật ra cậu ta muốn dùng từ “tham ăn” thay vào từ “dễ đói khát”.
“Ờ nhưng tôi không hỏi cậu, Thanh Vũ ca ca…” Cố Duệ mỉm cười. Sắc mặt Thanh Vũ khó coi, cậu nhìn về phía Trần nhị gia đang thở một cách nặng nhọc bên cạnh.
Cậu ta đã xử lý sơ vết thương của Trần nhị gia. Người tập võ không yếu ớt như dân chúng bình thường, lúc sau quay về chữa trị kỹ càng hơn là được.
Nhưng cậu rất vui vì Cố Duệ cũng biết quan tâm đến tính mạng người khác như mình.
“Ông ta có thể kiên trì được bao lâu?”
“Sẽ không chết được, người tập võ không yếu ớt như thế.”
“Ừ, thế thì tốt. Đừng vội đi, hãy trả lời câu hỏi của tôi.”
“…”
Được rồi, vị nào đấy không có lòng đồng cảm, từng là thôn nữ bật chế độ Sherlock Holmes nữ.
“Tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi gì cả.”
“Ông thật sự yêu vợ ông sao?”
Trần nhị gia bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Duệ.
Lúc trước cảm thấy người ta không đủ tư cách nhúng tay vào, giờ lại cảm thấy người ta không nên không nhúng tay vào.
Nhưng mà, chẳng lẽ cô ta không thể nghiêm túc bắt hung thủ một chút sao?
Thực tế, Cố Duệ đúng là không có chút động lực bắt hung thủ nào. Hỗ trợ phá án chỉ là thói quen của cô thôi. Lúc còn chưa chuyển sang ăn máng khác, cô cũng từng làm một chút chuyện tương tự thế, ví dụ như phân tích các tình tiết vụ án. Hơn nữa trường cũ rất chú trọng đến kinh nghiệm thực tế nên cô từng hỗ trợ tra án nhiều lần. Là một người chuyên điều tra án mạng, dù không thích thú gì khi có mấy chuyện như vậy xảy ra nhưng khi thật sự gặp phải những vụ án khó giải quyết, đầu óc lại tự động suy nghĩ đến các hướng của vụ án, phản ứng này giống như chó thấy phân vậy… A, hình như hình dung hơi sai rồi. Mà thôi, ý cũng tương tự như thế.
Vốn dĩ, sau khi đổi sang nghề khảo cổ, cô rất ít tiếp xúc với mấy thứ này nhưng bỗng nhiên đến thế giới này…
Cố Duệ ngồi xuống ghế, nhíu mày. Vầy không ổn rồi, không phải là dấu hiệu tốt. Cứ cảm thấy độc Sherlock Holmes trong cơ thể đang ngo ngoe rục rịch.
Chẳng lẽ sau này phải làm bản sao nữ Sherlock Holmes bị lỗi chuyên đi bắt yêu?
Thôi được, dù sao cũng kiếm được tiền.
Trong một giây, Cố Duệ đã bóp nát sự rối rắm trong lòng. Cô cầm đũa gắp một miếng thịt gà lên ăn. Vốn đang định giáo dục lại nhân sinh quan vặn vẹo của Cố Duệ nhưng khi thấy cô ăn một miếng thịt gà lớn, Lý Đại Hùng liền không còn gì để nói, cậu ta cũng vội vàng gắp lấy gắp để! (Bạn học Đại Hùng à, thật sự bạn cũng chẳng tốt đẹp hơn Cố Duệ bao nhiêu.)
Hai kẻ phàm ăn vùi đầu ăn say mê, mùi gà thơm phức bay ra xa.
Ở một diễn biến khác, Thanh Vũ không ngờ Cố Duệ nói đi là đi nhưng cậu ta cũng không ngăn cản hai người kia.
Trước đó, cậu từng giao thủ với Trần nhị gia. Xét về sức mạnh, cậu thua ông ta vài phần nhưng xét về tốc độ và đao pháp…
Rầm!
Lúc Thanh Vũ quét chân tấn công vào đầu Trần nhị gia, ông ta nghiêng người tránh né, hai tay tung chùy tấn công về phía Viên Lâm.
Không khí như bị xé toạc, gió mạnh khiến Viên Lâm đau cả mắt nhưng hắn ta cũng tóm lấy cơ hội chạy ra ngoài…
Chạy về phía Hứa Điển và Hàn Cao.
Hứa Điển và Hàn Cao đều biến sắc!
Lúc đối phó với Trần nhị gia, Thanh Vũ khá áp lực nhưng thấy ông ta mạnh mẽ như thế, sự hiếu thắng trong cậu ta được thổi bùng lên. Cậu ta hét lớn một tiếng, chân lướt nhẹ, ánh đao chợt lóe, lướt nhẹ lên đám lá đang rơi xuống, khiến chúng múa loạn theo lưỡi đao. Lá rụng dưới đất cũng bị cuốn theo. Đao lướt nhẹ trên mặt đất, từng đường đao mạnh mẽ được tung ra. Trần nhị gia đang đối mặt với sự dày đặc và điên cuồng của hoành đao!
Gió cuốn qua, từng ánh đao thoắt ẩn thoắt hiện khiến người ta sợ hãi.
Viên Lâm quay đầu lại nhìn. Thấy Trần nhị gia đang bị Thanh Vũ chặn lại, hắn ta hơi thả lỏng người, nhưng rất nhanh sau đó lại kinh hãi.
“Viên Lâm!”
Trần nhị gia bỗng nhiên hét lớn lên một tiếng. Ông ta đột nhiên lao vào trong màn đao pháp dày đặc. Bất chấp những vết thương trên người do đao gây ra, ông ta ném búa về phía… ngực Thanh Vũ…
Cái chùy lớn lao đến. Thanh Vũ trừng to mắt, chỉ có thể cầm sống đao cản lại.
Bốp!
Cả người và đao đều bị búa nện ra xa.
Trần nhị gia máu tươi đầm đìa…
Ông ta theo sau Viên Lâm, cũng chính là phía trước hai người Hứa Điển. Con ngươi hai người to ra. Tay Trần nhị gia đưa lên. Ưng Trảo Công!
Hứa Điển bỗng cảm thấy bả vai mình bị nắm lấy, trước mặt là ánh mắt lạnh lùng của Viên Lâm, cả người Hứa Điển bị đẩy về phía Trần nhị gia.
Trần nhị gia thế nhưng bắt lấy bả vai Hứa Điển, một trảo kia không thực sự hạ xuống. Ông ta liếc nhìn Hứa Điển thật sâu rồi lướt qua hắn ta…
Ông ta đuổi theo Viên Lâm nhưng Viên Lâm rút thanh kiếm giắt bên hông Hàn Cao ra.
Đâm vào bụng Trần nhị gia.
Trần nhị gia chỉ rên một tiếng, tay tạo thành thế chưởng, vỗ vào lưng Viên Lâm.
Trần nhị gia trọng thương. Viên Lâm bị trúng một chưởng. Thanh Vũ chạy tới, kề đao lên cổ Trần nhị gia.
Mọi thứ như bị bấm nút dừng lại.
Trần nhị gia vốn đã cam chịu nhưng ông ta nhìn thấy Viên Lâm xoay người lại. Khóe miệng hắn có vết máu, khuôn mặt dữ tợn không hề có sự nho nhã, thong dong như thường ngày. Hắn cười lạnh: “Không ngờ phải không…”
Hắn xé áo ra, bên trong là Kim Ti Nhuyễn Giáp.
“Lần này ông không giết được tôi thì sau này sẽ không có cơ hội nữa đâu, Trần gia à Trần gia!
Sự khinh miệt và oán độc của Viên Lâm rọi vào đáy mắt Hứa Điển và Hàn Cao, khiến bọn họ không rét mà run. Nhất là Hứa Điển, sắc mặt hắn rất khó coi. Hắn không thể nào quên được cảm giác bị người ta đẩy ra làm khiên đỡ vừa nãy.
Trong khoảnh khắc sống còn, tình anh em, tất cả đều thành mây bay.
Nhưng… Hắn nhìn kẻ tấn công đang cảm thấy không cam lòng kia.
Hắn không biết người này là ai, nhưng cũng đoán được đây là người nhà họ Trần.
Hơn nữa, người nhà họ Trần này còn cố ý buông tha hắn.
Là ai?
Trần nhị gia còn muốn xông qua giết chết Viên Lâm nhưng trong tay hắn ta có kiếm. Lúc hắn ta đang muốn đâm ông ta thì…
Choang!
Một thanh hoành đao xuất hiện đỡ lấy một kiếm kia.
“Ngươi đang làm gì thế hả? Người này nhiều lần muốn giết ta, chẳng lẽ ngươi còn cản ta!”
“Chuyện ông ta muốn giết ngươi đâu liên quan gì đến ta!”
Giọng điệu này thật giống người nào đó. Viên Lâm lập tức không còn gì để nói.
Thanh Vũ liếc Viên Lâm một cái, đỡ lấy Trần nhị gia rồi rồi dùng khinh công bay đi.
Phi Lai Uyển. Thanh Vũ phá cửa sổ xông vào khiến mọi người trong quán hoảng sợ. Nhưng cậu ta xoay tay một cái, giơ ra một tấm lệnh bài. Chưởng quầy lầu hai vừa nhìn thấy lệnh bài liền cung kính khom lưng hành lễ, sau đó mời toàn bộ khách trên lầu hai đi xuống.
Ui, lại là người Lư thị. Con át chủ bài này đúng là mạnh hơn Phong Mãn Cư rất nhiều, hèn gì dám xây tửu lâu trước mặt quán người ta.
“Ơ, xong rồi à?”
Cố Duệ xé một cái đùi gà. Cô gái này cũng thật khác lạ. Đùi gà nhiều dầu mỡ như vậy, cô dùng khăn lụa lau sơ, cắn từng miếng một nhưng ngoài miệng lại không hề dính dầu mỡ gì, ngay cả môi cũng không dính bao nhiêu.
Ừ, có vẻ khác người!
“Ừ, xem ra không làm hai người đợi lâu lắm.”
Đã ăn xong một con gà rồi. Ha ha.
“Nếu ăn xong rồi thì cùng về thôi.”
“Hả, không ăn à?”
“Không, tôi không đói, cũng không dễ đói khát như hai người.”
Thật ra cậu ta muốn dùng từ “tham ăn” thay vào từ “dễ đói khát”.
“Ờ nhưng tôi không hỏi cậu, Thanh Vũ ca ca…” Cố Duệ mỉm cười. Sắc mặt Thanh Vũ khó coi, cậu nhìn về phía Trần nhị gia đang thở một cách nặng nhọc bên cạnh.
Cậu ta đã xử lý sơ vết thương của Trần nhị gia. Người tập võ không yếu ớt như dân chúng bình thường, lúc sau quay về chữa trị kỹ càng hơn là được.
Nhưng cậu rất vui vì Cố Duệ cũng biết quan tâm đến tính mạng người khác như mình.
“Ông ta có thể kiên trì được bao lâu?”
“Sẽ không chết được, người tập võ không yếu ớt như thế.”
“Ừ, thế thì tốt. Đừng vội đi, hãy trả lời câu hỏi của tôi.”
“…”
Được rồi, vị nào đấy không có lòng đồng cảm, từng là thôn nữ bật chế độ Sherlock Holmes nữ.
“Tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi gì cả.”
“Ông thật sự yêu vợ ông sao?”
Trần nhị gia bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Duệ.