💋 edit: Phương Moe 💋
Mấy ngày sau, tựa như Lục Lưu đã nói tới lúc trước là hắn sẽ tận lực ở quý phủ với nàng. Giang Diệu đương nhiên hài lòng, ngày thứ nhất cùng Lục Lưu đi du hồ vui đùa, ngày thứ hai đi tới núi Cửu Nguy bái Phật. Ngày thứ ba, Giang Diệu đang ở trong phòng thì thấy nha hoàn đi vào bẩm báo nói là Tống tiểu thư ở bên ngoài cầu kiến.
Giang Diệu đoán chính là Tống Yên.
Ngày ấy ở Tống phủ, Giang Diệu mặc dù bị tức giận nhưng ấn tượng của nàng đối với Tống Yên lại vô cùng tốt, lúc này nàng liền để nha hoàn ra ngoài nghênh Tống Yên đi vào.
Tống Yên thanh lệ xinh đẹp, ngoại trừ có dàn da trắng nõn như ngọc của cô nương Dân Châu thì ngũ quan Tống Yên còn kế thừa nét tinh xảo của nhà họ Tống.
Tiến vào trong toà nhà, Tống Yên theo bản năng tính tế đánh giá một phen, nàng cảm thấy nơi này bố trí rất trang nhã ấm áp, hiển nhiên là chủ nhân của toà nhà đã bỏ ra một phen tâm tư.
Đến tiền thính liền nhìn thấy Tuyên Vương phi ngồi ở thượng vị, còn nhỏ tuổi nhưng mà đã có một khí chất quý khí đoan trang.
Nhớ tới chuyện ngày hôm ấy, Tống Yên liền muốn tiến lên hành lễ.
Giang Diệu lại cười cười nói:
“A Yên làm sao lại coi ta như người xa lạ rồi, lần trước không phải chúng ta cùng nhau tán gẫu rất vui vẻ sao?”
Giang Diệu đứng lên lôi kéo Tống Yên đến ngồi bên cạnh mình:
“Nào đến đây, chúng ta cùng ngồi nói chuyện.”
Tống yên có chút không được tự nhiên, nhưng thấy biểu tẩu xác thực không hề tức giận, nụ cười trên mặt tẩu ấy cũng xuất phát từ tâm, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm:
“Muội hôm nay đến chính là muốn tới thăm biểu tẩu. Chuyện ngày ấy… tổ mẫu của muội xưa nay nóng tính, mọi người trong phủ đều rất sợ tổ mẫu, ngay cả cha muội từ nhỏ đã rất sợ bà. Tổ mẫu tuy rằng thương muội nhưng có lúc muội nhìn dáng vẻ ấy của tổ mẫu thì cũng rất sợ hãi. Muội cũng không ngờ ngày ấy tổ mẫu lại thất thố như vậy… Biểu tẩu, thấy biểu tẩu bị uỷ khuất, muội nhìn cũng có cảm giác rất khó chịu.”
Thật hiếm thấy Tống gia lại có người hiểu lý lẽ như vậy, Giang Diệu đáp lời:
“Là do ta không hiểu rõ tình hình, thôi coi như là ngã một lần thì khôn ra thêm.”
Tống Yên gật gù, nói tiếp:
“Ngày ấy sau khi biểu tẩu rời đi thì tổ mẫu té xỉu… đại phu nói là do khí huyết đều hư dẫn tới ứ trệ kinh mạch làm máu không kịp lưu thông nên tổ mẫu mới ngất…”
Nói đơn giản thì chính là Tống lão thái thái bị Giang Diệu chọc tức đến ngất đi.
Giang Diệu sửng sốt. Tống lão thái thái kia cũng coi như là có khí thế, nhìn dáng vẻ mười phần trung khí, nàng còn tưởng rằng rất cứng rắn khoẻ mạnh đấy, thì ra chỉ là con cọp giấy, nàng mới nói có vài câu đã bị tức đến hôn mê.
Giang Diệu hiểu được mình làm người ta tức đến ngất đi là không tử tế, có điều Tống Yên còn có thể đến cửa trò chuyện cùng nàng thì chắc chắn Tống lão thái thái không có gì đáng ngại, nghĩ như thế trong lòng Giang Diệu liền sinh ra một loại cảm giác khoan khoái vì mình trọc được lão thái thái kia tức đến ngất. Giang Diệu tiếp tục không tử tế mỉm cười hỏi:
“Vậy hôm nay muội đến tìm ta là muốn lấy lại công đạo cho tổ mẫu của muội sao???”
Tống Yên vội vàng lắc đầu:
“Không phải. Muội biết tổ mẫu có thành kiến rất sâu đối với biểu ca. Kỳ thực có một số việc muội cũng không biết rõ ràng. Muội chỉ biết tổ mẫu rất yêu thích cô nhỏ. Năm đó khi chú chết đi, cô nhỏ liền tự nhiên bị điên, tổ mẫu thương xót cô nhỏ nên đã đưa cô nhỏ từ Tuyên Vương phủ trở về đây. Có người nói khi đó cô nhỏ đã thành người tàn tật dị dạng. Tổ mẫu đem cô nhỏ về Dân Châu chăm sóc một thời gian, giúp cô nhỏ trị liệu thì cô nhỏ cũng từng chút một khôi phục thần trí. Nhưng ai có thể nghĩ rằng sau đó cô nhỏ lại tự sát. Tổ mẫu rất thương tâm vì thế mà đã bệnh nặng một thời gian dài…”
Tống Yên dừng lại một chút, cảm giác mình nói những lời này có chút không thích hợp, nhưng lời cũng đã nói rồi nên cũng chỉ có thể tiếp tục nói:
“Biểu tẩu, muội nói với tẩu những chuyện này kỳ thực là vì tổ mẫu quá để ý đến cô nhỏ nên mới có thể trút giận lên người biểu ca.”
Giang Diệu suy nghĩ trong chốc lát, khẽ gật đầu:
“Ta đã rõ.”
Giang Diệu hiểu rõ lão thái thái thương xót ái nữ nhưng nàng lại không đồng ý cách làm này của bà ấy. Dù sao ngay cả Tống Vân Dao thì Giang Diệu cũng không ưa. Nàng nhân tiện nói luôn:
“Ta biết muội lo lắng cái gì. Chuyện này Vương gia không để trong lòng, nếu thật sự muốn tính toán thì trước đây Vương gia đã động đến Tống gia rồi.”
Tống Yên đúng là không nghĩ tới trường hợp này, nàng chỉ muốn đến đây thăm dò ý tứ xem vì chuyện vừa rồi mà Tuyên Vương có động tới Tống gia hay không.
Tống Yên gật đầu than thở: “Quả thực biểu tẩu nói có lý.”
Giang Diệu tất nhiên là rõ ràng, trước đây Lục Lưu quyền khuynh triều chính, nếu thật sự muốn đối nghịch cùng lão thái thái thì làm sao có thể cho phép bà ấy nhảy nhót tự do đến hiện tại? Lục Lưu không phải người thiện lương rộng lượng, không động đến Tống gia là vì nể tình chính mẫu thân của hắn mà thôi.
Chính lúc đang nói chuyện thì Lục Lưu liền lại đây.
Giang Diệu cùng Tống Yên đứng dậy.
Tống Yên liếc nhìn biểu ca tuấn mỹ ít lời trước mặt, hôm nay biểu ca mặc một bộ cẩm bào màu xanh sẫm, chi lan ngọc thụ đứng ở nơi đó quả thực cực kì đẹp đẽ, nhưng biết được thân phận của hắn nên nàng cũng không còn cái cảm giác kinh diễm như khi thấy hắn ở Lạc thành. Nàng chỉ cảm thấy loại nam tử này lại bị đồn đại là Diêm Vương lãnh khốc vô tình, rồi “sát tinh” theo trong miệng tổ mẫu của nàng là chuyện thực sự không thể tưởng tượng nổi… Dù sao khi hắn ở trước mặt thê tử thì ôn nhu như nước, thật sự khiến người ta phải ước ao.
Nhưng nàng là tiểu thư của Tống gia, xưa nay ánh mắt luôn cao, cho dù vị biểu ca này cực kì xuất sắc thì nàng cũng tuyệt đối không mơ tưởng đến người đã có vợ, nên lúc này nàng chỉ bày ra tư thái coi hắn là quan hệ biểu ca xa.
Tống Yên đứng dậy hành lễ rồi cũng thức thời xin cáo lui.
Giang Diệu muốn cùng Tống Yên kết giao bằng hữu để ngày sau có thể cùng nhau tụ tập, nhưng nghĩ đến Tống lão thái thái biết nàng cùng Tống Yên lui tới mật thiết thì sợ là sẽ phẫn nộ với Tống Yên nên nàng cũng đành thôi.
Hơn nữa thời điểm ở Lạc Thành, ánh mắt Tống Yên nhìn Lục Lưu làm nàng có chút không yên lòng.
Nữ nhân có lúc chính là luôn hẹp hòi như vậy nha.
Tiễn Tống Yên về, Giang Diệu mới tiến đến bên cạnh Lục Lưu nói:
“Chàng nói xem có trùng hợp không, vị tiểu thư mà chúng ta gặp ở Lạc Thành lại chính là Tống gia biểu muội.”
Lục Lưu đúng là không có hứng thú, thậm chí hắn còn chẳng để ý mặt mũi vị Tống biểu muội kia ngang dọc thế nào.
Giang Diệu biết hắn không ưa người nhà họ Tống nên cũng không tiếp tục nói chuyện này cùng hắn, chỉ lôi kéo tay hắn đi về hướng chính viện. Giang Diệu lại cùng Lục Lưu nói hôm nay có thư từ kinh thành gửi đến:
“… Đại tẩu sinh một tiểu chất nhi, Tuyền tỷ tỷ cũng sinh một tiểu Hoàng tử. Còn có…”
Nhớ tới trong thư mẫu thân hỏi bụng nàng đã có tin tức gì chưa, Giang Diệu liền đỏ mặt không tiếp tục nói nữa. Chờ đến khi đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục Lưu thì Giang Diệu mới ngượng ngùng nói tiếp:
“Trường Phúc cũng muốn làm cha rồi.”
Giang Diệu cười hì hì: “Nguyên Bảo nói với thiếp là đệ ấy thường xuyên mang hươu của mình đến Trấn Quốc Công phủ cùng Trường Phúc chơi đùa, trước đó vài ngày mới phát hiện được hươu Tiểu Mẫu của đệ ấy cái bụng bị lớn lên rồi.”
Trên mặt nàng cười khanh khách, nhưng trong lòng lại than: Ngay cả hươu cũng đã mang thai vậy mà tại sao bụng nàng vẫn không hề có động tĩnh gì đây?
Lục Lưu dừng lại bước chân, vuốt ve mặt nàng:
“Yên tâm, chúng ta cũng sẽ có!”
Giang Diệu đỏ mặt, gật đầu “vâng” một tiếng. Ngay sau đó nàng lại nghe thấy Lục Lưu nói tiếp:
“Ngày mai chúng ta đi một chuyến đến Tống phủ.”
Chúng ta?
Giang Diệu sợ hết hồn, chỉ lo Lục Lưu làm ra chuyện hung tàn gì, nàng vội vàng nắm chặt bàn tay của hắn, lẩm bẩm: “Lục Lưu?”
Gương mặt tuấn mỹ của nam nhân lúc nói đến chuyện này thì biểu tình nhạt nhẽo làm người ta không nhìn ra tâm tình, cũng khó trách Giang Diệu nhầm tưởng hắn còn chưa nguôi giận, lần này còn dẫn nàng đến tận cửa để tính sổ.
Lục Lưu biết tiểu thê tử lại cả nghĩ rồi, âm thanh lúc này mới vô cùng ôn hoà:
“Đừng lo lắng, chỉ là đi ăn bữa cơm thôi. Ngày mai là đại thọ bảy mươi tuổi của lão gia gia, lão gia gia muốn gặp nàng.”
Trong lúc nhất thời, Giang Diệu cũng không mò ra tâm tư Lục Lưu đối xử với Tống gia là như thế nào. Nên nàng cũng chỉ có thể làm một tiểu thê tử ngoan ngoãn nói:
“Vậy thì được, một lúc nữa thiếp sẽ đi chuẩn bị phần lễ mừng thọ cho lão gia gia.”
Nghĩ đến ngày mai có thể còn phải gặp vị Tống lão thái thái động một chút là muốn phun lửa kia, Giang Diệu liền ưỡn thẳng sống lưng, cảm thấy lại phải chiến đấu một lần nữa.
(๑>◡<๑)
Đang giữa mùa thu nên buổi tối có chút lạnh, vậy mà Giang Diệu lại bị nóng đến thở hổn hển.
Chỉ là đêm nay nàng có chút phân tâm lo lắng ngày mai ở tiệc mừng thọ của Tống phủ sẽ ứng phó không được.
Nam nhân dường như nhận ra được nàng thất thần nên liền mạnh mẽ trừng phạt một phen khiến Giang Diệu có chút ăn không tiêu.
Nàng há mồm hắn một cái vào bả vai nam nhân, nhưng mà thật sự quá cứng rồi… thương cho cái miệng của nàng quá(T_T)
Gò má Giang Diệu hồng hồng nói:
“Lục Lưu…”
Âm thanh yểu điệu giống như oán giận.
Trán Lục Lưu thấm đẫm mồ hôi, ôm thân thể mềm mại tinh tế của thê tử, ôn nhu hôn lên trán nàng: “Đừng suy nghĩ nhiều!”
Lục Lưu quá thông minh, trong lòng nàng muốn cái gì thì hắn cũng đều biết.
Giang Diệu cảm thấy có chút thất bại. Nàng tự nhận là mình thông tuệ nhưng chỉ là một ít khôn vặt mà thôi, ở trước mặt Lục Lưu thì chút đó của nàng không đủ dùng.
Giang Diệu ôm lấy thân thê nam nhân, cứ như thế lẳng lặng nhìn hắn rồi mới nói lầm bầm:
“Thiếp nên biết chàng sớm hơn.”
Lục Lưu dừng lại động tác, sau đó mới nhẹ nhàng vỗ về gò má thê tử:
“Không tính là muộn.”
Giang Diệu cười cười, nàng biết ý của hắn là gì.
Cũng đúng thôi, từ năm sáu tuổi nàng đã biết hắn rồi, xác thực là không muộn. Đáng tiếc khi đó nàng lại sợ hãi hắn, không dám cùng hắn tiếp xúc quá nhiều, đến cuối cùng nàng cũng coi như thả xuống được phòng bị thì… thì lão Vương phi tạ thế, sau đó hắn giúp đỡ Cảnh huệ đế bước lên đế vị nên cũng không còn lai vãng với Trấn Quốc Công phủ. Mà nàng là tiểu nữ oa nuôi ở khuê phòng, tự nhiên không có cơ hội tiếp xúc nhiều với hắn. Vì đời này có biến hoá nên trong ngày thường nàng đối với hắn cũng quan tâm nhiều hơn một chút, thỉnh thoảng nghe thấy người bên ngoài nói hắn tàn hại trung lương hoặc là dùng thủ đoạn độc ác bức bách hiền thần, việc xấu loang lổ, tội ác chồng chất… nhưng trong lòng nàng vẫn có một âm thanh kiên định nói với nàng: Lục Lưu không phải là loại người như vậy!
Đại ca ca của nàng sẽ không như thế.
…. nhưng đến cùng thì nàng vẫn là xa lánh hắn.
Lục Lưu vuốt ve đầu nàng, âm thanh nhẹ nhàng:
“Ngày mai xuất môn nên đêm nay chúng ta ngủ sớm một chút.”
Hắn vừa nói xong thì tư thế chính là trực tiếp ôm nàng đi ngủ.
Hiếm khi thấy hắn để yên như thế, nhưng Giang Diệu lại không chịu, dù sao sinh con là chuyện đại sự nên nàng càng không thể lười biếng.
Giang Diệu đỏ mặt do dự một chút, sau đó vươn tay chọc chọc cánh tay Lục Lưu.
Đến cùng là phu thê nên chỉ cần một hành động mờ ám của đối phương là có thể nhìn ra tâm tư đối phương.
Lục Lưu tóm lấy cánh tay của nàng ấn về bên cạnh, chóp mũi cọ cọ vào mặt nàng, trầm giọng hỏi:
“Nàng còn muốn một lần nữa?”
Đôi mắt Giang Diệu óng ánh, chế nhạo:
“Hẳn là Đại ca ca đã dùng hết khí lực?”
Nói xong mặt Giang Diệu cũng đỏ hơn cả mông khỉ, nàng thầm nghĩ: quả nhiên ở với người da mặt dày lâu thì nàng cũng biến thành da mặt dày rồi.
Đã thấy sau một khắc, đôi mắt của nam nhân u trầm, trực tiếp đem người ôm lên, lại thoải mái tràn trề làm thêm hai hiệp nữa.
Mấy ngày sau, tựa như Lục Lưu đã nói tới lúc trước là hắn sẽ tận lực ở quý phủ với nàng. Giang Diệu đương nhiên hài lòng, ngày thứ nhất cùng Lục Lưu đi du hồ vui đùa, ngày thứ hai đi tới núi Cửu Nguy bái Phật. Ngày thứ ba, Giang Diệu đang ở trong phòng thì thấy nha hoàn đi vào bẩm báo nói là Tống tiểu thư ở bên ngoài cầu kiến.
Giang Diệu đoán chính là Tống Yên.
Ngày ấy ở Tống phủ, Giang Diệu mặc dù bị tức giận nhưng ấn tượng của nàng đối với Tống Yên lại vô cùng tốt, lúc này nàng liền để nha hoàn ra ngoài nghênh Tống Yên đi vào.
Tống Yên thanh lệ xinh đẹp, ngoại trừ có dàn da trắng nõn như ngọc của cô nương Dân Châu thì ngũ quan Tống Yên còn kế thừa nét tinh xảo của nhà họ Tống.
Tiến vào trong toà nhà, Tống Yên theo bản năng tính tế đánh giá một phen, nàng cảm thấy nơi này bố trí rất trang nhã ấm áp, hiển nhiên là chủ nhân của toà nhà đã bỏ ra một phen tâm tư.
Đến tiền thính liền nhìn thấy Tuyên Vương phi ngồi ở thượng vị, còn nhỏ tuổi nhưng mà đã có một khí chất quý khí đoan trang.
Nhớ tới chuyện ngày hôm ấy, Tống Yên liền muốn tiến lên hành lễ.
Giang Diệu lại cười cười nói:
“A Yên làm sao lại coi ta như người xa lạ rồi, lần trước không phải chúng ta cùng nhau tán gẫu rất vui vẻ sao?”
Giang Diệu đứng lên lôi kéo Tống Yên đến ngồi bên cạnh mình:
“Nào đến đây, chúng ta cùng ngồi nói chuyện.”
Tống yên có chút không được tự nhiên, nhưng thấy biểu tẩu xác thực không hề tức giận, nụ cười trên mặt tẩu ấy cũng xuất phát từ tâm, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm:
“Muội hôm nay đến chính là muốn tới thăm biểu tẩu. Chuyện ngày ấy… tổ mẫu của muội xưa nay nóng tính, mọi người trong phủ đều rất sợ tổ mẫu, ngay cả cha muội từ nhỏ đã rất sợ bà. Tổ mẫu tuy rằng thương muội nhưng có lúc muội nhìn dáng vẻ ấy của tổ mẫu thì cũng rất sợ hãi. Muội cũng không ngờ ngày ấy tổ mẫu lại thất thố như vậy… Biểu tẩu, thấy biểu tẩu bị uỷ khuất, muội nhìn cũng có cảm giác rất khó chịu.”
Thật hiếm thấy Tống gia lại có người hiểu lý lẽ như vậy, Giang Diệu đáp lời:
“Là do ta không hiểu rõ tình hình, thôi coi như là ngã một lần thì khôn ra thêm.”
Tống Yên gật gù, nói tiếp:
“Ngày ấy sau khi biểu tẩu rời đi thì tổ mẫu té xỉu… đại phu nói là do khí huyết đều hư dẫn tới ứ trệ kinh mạch làm máu không kịp lưu thông nên tổ mẫu mới ngất…”
Nói đơn giản thì chính là Tống lão thái thái bị Giang Diệu chọc tức đến ngất đi.
Giang Diệu sửng sốt. Tống lão thái thái kia cũng coi như là có khí thế, nhìn dáng vẻ mười phần trung khí, nàng còn tưởng rằng rất cứng rắn khoẻ mạnh đấy, thì ra chỉ là con cọp giấy, nàng mới nói có vài câu đã bị tức đến hôn mê.
Giang Diệu hiểu được mình làm người ta tức đến ngất đi là không tử tế, có điều Tống Yên còn có thể đến cửa trò chuyện cùng nàng thì chắc chắn Tống lão thái thái không có gì đáng ngại, nghĩ như thế trong lòng Giang Diệu liền sinh ra một loại cảm giác khoan khoái vì mình trọc được lão thái thái kia tức đến ngất. Giang Diệu tiếp tục không tử tế mỉm cười hỏi:
“Vậy hôm nay muội đến tìm ta là muốn lấy lại công đạo cho tổ mẫu của muội sao???”
Tống Yên vội vàng lắc đầu:
“Không phải. Muội biết tổ mẫu có thành kiến rất sâu đối với biểu ca. Kỳ thực có một số việc muội cũng không biết rõ ràng. Muội chỉ biết tổ mẫu rất yêu thích cô nhỏ. Năm đó khi chú chết đi, cô nhỏ liền tự nhiên bị điên, tổ mẫu thương xót cô nhỏ nên đã đưa cô nhỏ từ Tuyên Vương phủ trở về đây. Có người nói khi đó cô nhỏ đã thành người tàn tật dị dạng. Tổ mẫu đem cô nhỏ về Dân Châu chăm sóc một thời gian, giúp cô nhỏ trị liệu thì cô nhỏ cũng từng chút một khôi phục thần trí. Nhưng ai có thể nghĩ rằng sau đó cô nhỏ lại tự sát. Tổ mẫu rất thương tâm vì thế mà đã bệnh nặng một thời gian dài…”
Tống Yên dừng lại một chút, cảm giác mình nói những lời này có chút không thích hợp, nhưng lời cũng đã nói rồi nên cũng chỉ có thể tiếp tục nói:
“Biểu tẩu, muội nói với tẩu những chuyện này kỳ thực là vì tổ mẫu quá để ý đến cô nhỏ nên mới có thể trút giận lên người biểu ca.”
Giang Diệu suy nghĩ trong chốc lát, khẽ gật đầu:
“Ta đã rõ.”
Giang Diệu hiểu rõ lão thái thái thương xót ái nữ nhưng nàng lại không đồng ý cách làm này của bà ấy. Dù sao ngay cả Tống Vân Dao thì Giang Diệu cũng không ưa. Nàng nhân tiện nói luôn:
“Ta biết muội lo lắng cái gì. Chuyện này Vương gia không để trong lòng, nếu thật sự muốn tính toán thì trước đây Vương gia đã động đến Tống gia rồi.”
Tống Yên đúng là không nghĩ tới trường hợp này, nàng chỉ muốn đến đây thăm dò ý tứ xem vì chuyện vừa rồi mà Tuyên Vương có động tới Tống gia hay không.
Tống Yên gật đầu than thở: “Quả thực biểu tẩu nói có lý.”
Giang Diệu tất nhiên là rõ ràng, trước đây Lục Lưu quyền khuynh triều chính, nếu thật sự muốn đối nghịch cùng lão thái thái thì làm sao có thể cho phép bà ấy nhảy nhót tự do đến hiện tại? Lục Lưu không phải người thiện lương rộng lượng, không động đến Tống gia là vì nể tình chính mẫu thân của hắn mà thôi.
Chính lúc đang nói chuyện thì Lục Lưu liền lại đây.
Giang Diệu cùng Tống Yên đứng dậy.
Tống Yên liếc nhìn biểu ca tuấn mỹ ít lời trước mặt, hôm nay biểu ca mặc một bộ cẩm bào màu xanh sẫm, chi lan ngọc thụ đứng ở nơi đó quả thực cực kì đẹp đẽ, nhưng biết được thân phận của hắn nên nàng cũng không còn cái cảm giác kinh diễm như khi thấy hắn ở Lạc thành. Nàng chỉ cảm thấy loại nam tử này lại bị đồn đại là Diêm Vương lãnh khốc vô tình, rồi “sát tinh” theo trong miệng tổ mẫu của nàng là chuyện thực sự không thể tưởng tượng nổi… Dù sao khi hắn ở trước mặt thê tử thì ôn nhu như nước, thật sự khiến người ta phải ước ao.
Nhưng nàng là tiểu thư của Tống gia, xưa nay ánh mắt luôn cao, cho dù vị biểu ca này cực kì xuất sắc thì nàng cũng tuyệt đối không mơ tưởng đến người đã có vợ, nên lúc này nàng chỉ bày ra tư thái coi hắn là quan hệ biểu ca xa.
Tống Yên đứng dậy hành lễ rồi cũng thức thời xin cáo lui.
Giang Diệu muốn cùng Tống Yên kết giao bằng hữu để ngày sau có thể cùng nhau tụ tập, nhưng nghĩ đến Tống lão thái thái biết nàng cùng Tống Yên lui tới mật thiết thì sợ là sẽ phẫn nộ với Tống Yên nên nàng cũng đành thôi.
Hơn nữa thời điểm ở Lạc Thành, ánh mắt Tống Yên nhìn Lục Lưu làm nàng có chút không yên lòng.
Nữ nhân có lúc chính là luôn hẹp hòi như vậy nha.
Tiễn Tống Yên về, Giang Diệu mới tiến đến bên cạnh Lục Lưu nói:
“Chàng nói xem có trùng hợp không, vị tiểu thư mà chúng ta gặp ở Lạc Thành lại chính là Tống gia biểu muội.”
Lục Lưu đúng là không có hứng thú, thậm chí hắn còn chẳng để ý mặt mũi vị Tống biểu muội kia ngang dọc thế nào.
Giang Diệu biết hắn không ưa người nhà họ Tống nên cũng không tiếp tục nói chuyện này cùng hắn, chỉ lôi kéo tay hắn đi về hướng chính viện. Giang Diệu lại cùng Lục Lưu nói hôm nay có thư từ kinh thành gửi đến:
“… Đại tẩu sinh một tiểu chất nhi, Tuyền tỷ tỷ cũng sinh một tiểu Hoàng tử. Còn có…”
Nhớ tới trong thư mẫu thân hỏi bụng nàng đã có tin tức gì chưa, Giang Diệu liền đỏ mặt không tiếp tục nói nữa. Chờ đến khi đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục Lưu thì Giang Diệu mới ngượng ngùng nói tiếp:
“Trường Phúc cũng muốn làm cha rồi.”
Giang Diệu cười hì hì: “Nguyên Bảo nói với thiếp là đệ ấy thường xuyên mang hươu của mình đến Trấn Quốc Công phủ cùng Trường Phúc chơi đùa, trước đó vài ngày mới phát hiện được hươu Tiểu Mẫu của đệ ấy cái bụng bị lớn lên rồi.”
Trên mặt nàng cười khanh khách, nhưng trong lòng lại than: Ngay cả hươu cũng đã mang thai vậy mà tại sao bụng nàng vẫn không hề có động tĩnh gì đây?
Lục Lưu dừng lại bước chân, vuốt ve mặt nàng:
“Yên tâm, chúng ta cũng sẽ có!”
Giang Diệu đỏ mặt, gật đầu “vâng” một tiếng. Ngay sau đó nàng lại nghe thấy Lục Lưu nói tiếp:
“Ngày mai chúng ta đi một chuyến đến Tống phủ.”
Chúng ta?
Giang Diệu sợ hết hồn, chỉ lo Lục Lưu làm ra chuyện hung tàn gì, nàng vội vàng nắm chặt bàn tay của hắn, lẩm bẩm: “Lục Lưu?”
Gương mặt tuấn mỹ của nam nhân lúc nói đến chuyện này thì biểu tình nhạt nhẽo làm người ta không nhìn ra tâm tình, cũng khó trách Giang Diệu nhầm tưởng hắn còn chưa nguôi giận, lần này còn dẫn nàng đến tận cửa để tính sổ.
Lục Lưu biết tiểu thê tử lại cả nghĩ rồi, âm thanh lúc này mới vô cùng ôn hoà:
“Đừng lo lắng, chỉ là đi ăn bữa cơm thôi. Ngày mai là đại thọ bảy mươi tuổi của lão gia gia, lão gia gia muốn gặp nàng.”
Trong lúc nhất thời, Giang Diệu cũng không mò ra tâm tư Lục Lưu đối xử với Tống gia là như thế nào. Nên nàng cũng chỉ có thể làm một tiểu thê tử ngoan ngoãn nói:
“Vậy thì được, một lúc nữa thiếp sẽ đi chuẩn bị phần lễ mừng thọ cho lão gia gia.”
Nghĩ đến ngày mai có thể còn phải gặp vị Tống lão thái thái động một chút là muốn phun lửa kia, Giang Diệu liền ưỡn thẳng sống lưng, cảm thấy lại phải chiến đấu một lần nữa.
(๑>◡<๑)
Đang giữa mùa thu nên buổi tối có chút lạnh, vậy mà Giang Diệu lại bị nóng đến thở hổn hển.
Chỉ là đêm nay nàng có chút phân tâm lo lắng ngày mai ở tiệc mừng thọ của Tống phủ sẽ ứng phó không được.
Nam nhân dường như nhận ra được nàng thất thần nên liền mạnh mẽ trừng phạt một phen khiến Giang Diệu có chút ăn không tiêu.
Nàng há mồm hắn một cái vào bả vai nam nhân, nhưng mà thật sự quá cứng rồi… thương cho cái miệng của nàng quá(T_T)
Gò má Giang Diệu hồng hồng nói:
“Lục Lưu…”
Âm thanh yểu điệu giống như oán giận.
Trán Lục Lưu thấm đẫm mồ hôi, ôm thân thể mềm mại tinh tế của thê tử, ôn nhu hôn lên trán nàng: “Đừng suy nghĩ nhiều!”
Lục Lưu quá thông minh, trong lòng nàng muốn cái gì thì hắn cũng đều biết.
Giang Diệu cảm thấy có chút thất bại. Nàng tự nhận là mình thông tuệ nhưng chỉ là một ít khôn vặt mà thôi, ở trước mặt Lục Lưu thì chút đó của nàng không đủ dùng.
Giang Diệu ôm lấy thân thê nam nhân, cứ như thế lẳng lặng nhìn hắn rồi mới nói lầm bầm:
“Thiếp nên biết chàng sớm hơn.”
Lục Lưu dừng lại động tác, sau đó mới nhẹ nhàng vỗ về gò má thê tử:
“Không tính là muộn.”
Giang Diệu cười cười, nàng biết ý của hắn là gì.
Cũng đúng thôi, từ năm sáu tuổi nàng đã biết hắn rồi, xác thực là không muộn. Đáng tiếc khi đó nàng lại sợ hãi hắn, không dám cùng hắn tiếp xúc quá nhiều, đến cuối cùng nàng cũng coi như thả xuống được phòng bị thì… thì lão Vương phi tạ thế, sau đó hắn giúp đỡ Cảnh huệ đế bước lên đế vị nên cũng không còn lai vãng với Trấn Quốc Công phủ. Mà nàng là tiểu nữ oa nuôi ở khuê phòng, tự nhiên không có cơ hội tiếp xúc nhiều với hắn. Vì đời này có biến hoá nên trong ngày thường nàng đối với hắn cũng quan tâm nhiều hơn một chút, thỉnh thoảng nghe thấy người bên ngoài nói hắn tàn hại trung lương hoặc là dùng thủ đoạn độc ác bức bách hiền thần, việc xấu loang lổ, tội ác chồng chất… nhưng trong lòng nàng vẫn có một âm thanh kiên định nói với nàng: Lục Lưu không phải là loại người như vậy!
Đại ca ca của nàng sẽ không như thế.
…. nhưng đến cùng thì nàng vẫn là xa lánh hắn.
Lục Lưu vuốt ve đầu nàng, âm thanh nhẹ nhàng:
“Ngày mai xuất môn nên đêm nay chúng ta ngủ sớm một chút.”
Hắn vừa nói xong thì tư thế chính là trực tiếp ôm nàng đi ngủ.
Hiếm khi thấy hắn để yên như thế, nhưng Giang Diệu lại không chịu, dù sao sinh con là chuyện đại sự nên nàng càng không thể lười biếng.
Giang Diệu đỏ mặt do dự một chút, sau đó vươn tay chọc chọc cánh tay Lục Lưu.
Đến cùng là phu thê nên chỉ cần một hành động mờ ám của đối phương là có thể nhìn ra tâm tư đối phương.
Lục Lưu tóm lấy cánh tay của nàng ấn về bên cạnh, chóp mũi cọ cọ vào mặt nàng, trầm giọng hỏi:
“Nàng còn muốn một lần nữa?”
Đôi mắt Giang Diệu óng ánh, chế nhạo:
“Hẳn là Đại ca ca đã dùng hết khí lực?”
Nói xong mặt Giang Diệu cũng đỏ hơn cả mông khỉ, nàng thầm nghĩ: quả nhiên ở với người da mặt dày lâu thì nàng cũng biến thành da mặt dày rồi.
Đã thấy sau một khắc, đôi mắt của nam nhân u trầm, trực tiếp đem người ôm lên, lại thoải mái tràn trề làm thêm hai hiệp nữa.