💋 edit: Phương Moe 💋
Giang Diệu cùng Đường Anh nói chuyện một lúc, đến khi Lục Lưu trở về thì Đường Anh mới rời đi.
Giang Diệu liền lôi kéo Lục Lưu vào trong phòng nhìn ba hòm lớn mà mẫu thân đã gửi Đường Anh cầm đến.
Trong hòm là đồ bổ cho thân thể, còn có một ít tiểu xiêm y nhỏ xinh, vì không biết được là trai hay gái nên mỗi loại đều làm tới hai bộ, màu xanh cho con trai còn màu đỏ cho con gái. Ngoài ra còn có giày nhỏ cùng mũ đội đầu hình con hổ. Những thứ này đều được thợ làm cầu kì khéo léo, so với bản thân nàng làm thì còn tinh xảo hơn nhiều.
Giang Diệu yêu thích không buông tay rồi quay sang khoe khoang với Lục Lưu.
Nàng thấy sắc mặt nam nhân không tốt, nghĩ đến động tĩnh bên ngoài từ lúc nãy, nàng liền hỏi:
“Vừa nãy bên ngoài có chuyện gì sao?”
Lục Lưu nhìn thê tử đã dần dần đẫy đà lên, hắn nắm lấy tay nàng rồi nói:
“Hai vị phu nhân của Tống gia muốn gặp ta.”
Giang Diệu vừa nghe người nhà họ Tống liền thấy khó chịu, nàng theo bản năng liền muốn bảo hộ Lục Lưu, nàng ôm lấy cánh tay hắn bất mãn nói:
“Bọn họ tới làm gì? Chẳng lẽ lão thái thái muốn bọn họ đến để nhục mạ chàng!”
Đã từng thấy qua bộ dáng của lão thái thái nên nàng dĩ nhiên sẽ nghĩ lão thái thái muốn gây sự với nam nhân của nàng.
Lục Lưu lắc đầu, rồi nói:
“Tống nhị gia tham ô nhận hối lộ, chuyện này rất nghiêm trọng…”
Giọng điệu Lục Lưu vô cùng nhạt, nghiễm nhiên coi chuyện này không mấy quan trọng.
“Thế nên người nhà họ Tống muốn tìm chàng để hỗ trợ!”
Giang Diệu lập tức đoán ra được, tính khí bướng bỉnh liền phát tác, nàng hướng về phía Lục Lưu nói:
“Không giúp có được hay không, chúng ta mới không thèm giúp! Lần trước thiếp đã nói nếu sau này Tống phủ có chuyện gì thì chúng ta liền mặc kệ, bọn họ cũng đừng đến Tuyên Vương phủ để van cầu!”
Giang Diệu là người có thù tất báo, mấy ngày nay nàng cũng từng chút một hiểu rõ người nhà họ Tống trước kia đối xử như nào với Lục Lưu, quả thực là không coi Lục Lưu là ngoại tôn.
Chuyện đã như vậy thì loại thân thích như thế không cần cũng được mà bọn họ cũng không cần phải xuống tay độc ác với Tống gia, Tuyên Vương phủ chỉ cần không có bất kỳ liên quan đến người Tống gia là được rồi.
Giang Diệu cũng biết Lục Lưu vừa nghe đến người nhà họ Tống sẽ tức giận, nàng vội vàng nắm bàn tay hắn áp sát vào bụng mình, dịu dàng nói:
“Chàng đừng quá tức giận.”
Lục Lưu chỉ cảm thấy trải qua chuyện xảy ra ở tiệc mừng thọ của Tống phủ thì thê tử càng ngày càng đối với hắn bảo vệ cẩn thận từng li từng tí một. Hắn cũng rất hưởng thụ cảm giác được người che chở, nhưng lại cảm thấy một đại nam nhân như hắn lại để cho một tiểu cô nương vừa mới cập kê bảo vệ thì thực sự là quá mức uất ức nàng.
Lục Lưu cười cười:
“Trong lòng ta hiểu rõ. Nàng yên tâm.”
Giang Diệu vui vẻ đáp:
“Vậy thì tốt rồi. Mấy ngày nay chàng cực khổ rồi, hay ngày mai chúng ta đi Minh Nguyệt lâu ăn vịt nướng được không? Mấy ngày rồi không đi, thiếp đều có chút thèm ăn.”
Có lẽ là do mang thai, những phản ứng khác của Giang Diệu không mấy nổi bật nhưng khẩu vị lại cực tốt.
Mang thai hài tử lại có thể thích ăn như vậy, Hứa ma ma đương nhiên là cao hứng, bà đã tuyên bố thẳng là sẽ đem tiểu Vương phi nuôi đến béo trắng.
Mặt mày thê tử hồng hào, trên người có thêm chút thịt khiến Lục Lưu càng ngày càng yêu thích không buông tay, dù buổi tối trải qua rất khó khăn nhưng hắn lại cứ thích vuốt ve vòng eo nhẵn nhụi nhiều thịt của thê tử. Lục Lưu cúi xuống mổ một cái lên bờ môi thê tử, thấy nàng ngượng ngùng đỏ mặt thì mới nói:
“Ngày mai sẽ đi cùng nàng.”
Phúc lợi của phụ nữ có thai chính là Lục Lưu cho dù không có thời gian thì bất cứ lúc nào cũng rút trống được thời gian để ở bên nàng.
Giang Diệu tuy rằng muốn ngoan ngoãn nhưng cũng không có cách nào, nàng không hề kiêng dè mà yêu thích hưởng thụ tư vị phu quân nhà mình chăm sóc cùng quan ái.
Ngày hôm sau Lục Lưu mang theo thê tử đến Minh Nguyệt lâu ăn vịt nướng.
Thịt vịt được nướng vàng rộm, lớp da bên ngoài giòn ngậy còn lớp thịt bên trong lại trắng nộn thơm ngon, quả là mỹ vị.
Lục Lưu giúp thê tử bóc thịt vịt rồi đút từng miếng vào trong cái miệng nhỏ của nàng.
Thấy bờ môi thê tử hiện ra bóng loáng, trong lòng Lục Lưu có chút ngứa ngáy, hắn cúi xuống ngậm lấy đôi môi của nàng mà cắn mút, trong đầu cũng muốn nếm thử mùi vị vịt nướng này.
Chỉ là luôn có người không biết thời thế. Bên trong phòng riêng là đôi tiểu phu thê đang ăn đến ngọt ngào, còn bên ngoài phòng lại là âm thanh cãi nhau ầm ĩ, nửa khắc cũng không làm người khác sống yên.
Mà bên ngoài cũng không phải ai xa lạ, đó chính là Tống lão thái thái với vẻ mặt lạnh lẽo đang vô cùng tức giận. Hôm nay Tống lão thái thái đến đây là muốn gặp người.
Giang Diệu đang thích thú ăn vịt nướng liền dừng lại động tác, nàng mím mím miệng nhỏ bóng loáng mỡ hướng về phía Lục Lưu:
“Bên ngoài hình như là có người.”
Kỳ thực Giang Diệu đã nghe được ngờ ngờ một ít âm thanh, thêm nữa hôm qua Lục Lưu cũng đã nói chuyện với nàng, thế nên nàng cũng đoán được vị Tống lão thái thái kia biết Lục Lưu không chịu giúp Tống nhị gia, hiện nay sợ là muốn tìm đến tận cửa rồi.
Giang Diệu vốn không thích Tống lão thái thái, bây giờ thấy hành động này của lão thái thái thì nàng càng ghét đến cực điểm.
Giang Diệu tiếp tục nói:
“Giống như là âm thanh của Tống lão thái thái, Lục Lưu chúng ta…”
Lục Lưu vẫn như không có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ tập trung gỡ thịt vịt tiếp tục đút cho thê tử ăn, sâu đó mới đáp:
“Nàng không cần bận tâm đến những chuyện này.”
Hắn lại sợ thê tử hiểu lầm mình đang tức giận, lại nói tiếp:
“… nàng chỉ cần dưỡng thai còn những chuyện khác thì không cần phải lo lắng.”
Giang Diệu theo bản năng sờ sờ bụng. Nàng đương nhiên biết Lục Lưu là vì nàng, nhưng nàng chỉ lo vị Tống lão thái thái quá đáng này sẽ vì Tống nhị gia mà nháo ra chuyện không hay.
Nhưng nàng cũng biết vị Tống lão thái thái này sủng ái nhất chính là nữ nhi Tống Vân Dao và thứ yếu là nhi tử Tống nhị gia. Những năm này vì Tống Vân Dao không còn nên Tống lão thái thái mới đem toàn bộ sủng ái lên người Tống nhị gia khiến hắn thành một công tử bột không biết kiêng dè một ai.
Nếu thật sự muốn trách tội thì kết cục của Tống nhị gia ngày hôm nay chính là do một tay Tống lão thái thái tạo nên.
Giang Diệu cùng vị Tống nhị gia này chưa từng tiếp xúc, thế nhưng nhìn phẩm hạnh Tống Vân Dao được lão thái thái sủng nịnh thành thế kia thì Giang Diệu biết Tống nhị gia cũng là người không ra gì mà phẩm hạnh của Tống nhị gia thì bách tính Dân Châu đã lĩnh giáo qua—— hắn là người không bản lĩnh lại không nói lý.
Có điều dựa vào mặt mũi trước đây của Tống lão gia gia lưu lại nên mới giúp hắn lấy được một chức quan nho nhỏ ở Dân Châu, vậy mà còn làm mưa làm gió không biết lượng sức mình.
Giang Diệu dùng khăn lau miệng, lau khô ráo rồi mới nói với Lục Lưu:
“Thiếp thấy Lục Hà dường như chống đỡ không được, chàng đi ra ngoài xem một chút đi.”
Lục Lưu nói được, sau đó mới chậm rãi đứng dậy đi ra bên ngoài muốn đuổi cái bà lão đang ầm ĩ làm quấy rối đến hứng thú ăn uống của tiểu thê tử nhà hắn.
Vào lúc này Tống lão thái thái đang giằng co với Lục Hà.
Tống lão thái thái vẫn giống như hôm qua là người không nói nửa câu đạo lý.
Mà Tống lão thái thái lại là bà lão tuổi già sức yếu, tuy rằng khiến người ta chán ghét nhưng Lục Hà cũng không thể trước mặt nhiều người như vậy mà lại đi động thủ với một bà lão.
Lục Hà bị Tống lão thái thái dây dưa khiến hắn cũng bó tay hết cách.
Còn Tống lão thái thái nhìn Lục Hà thì mạnh mẽ quở trách một phen, mắng hắn chỉ là một con chó đi theo bên cạnh Lục Lưu… Rõ ràng là lão phu nhân xuất thân hiển hách vậy mà khi mắng chửi người thì không khác gì mụ đàn bà chanh chua ngoài đường phố, đúng là thật mất mặt xấu hổ, nơi nào còn vẻ quý khí để nói?
Tống lão thái thái quát:
“Ngươi tránh ra cho ta để ta vào gặp Lục Lưu.”
Lục Hà đang muốn nói Vương gia nhà mình không muốn gặp bà già chanh chua này thì nghe được phía sau có tiếng mở cửa.
Lục Hà xấu hổ chắp tay hành lễ:
“Thuộc hạ vô năng.”
Ngay cả một lão thái thái mà hắn cũng không ngăn được.
Hôm nay Vương gia hiếm khi có thời gian bồi Vương phi đi ra ngoài, vốn là chuyện cực sung sướng thì hiện nay lại bị quấy rầy hứng thú khiến Lục Hà cảm thấy hắn thân là thuộc hạ mà thật thất trách.
Tống lão thái thái vốn đang mắng chửi Lục Hà, lúc này thấy Lục Lưu rốt cục đi ra thì lập tức chỉ tay vào thẳng mũi đối phương mắng:
“Ngươi là cái đồ bất hiếu bất nghĩa, thật là muốn làm ta tức chết!”
Dám nói chuyện như vậy cùng Vương gia!
Sắc mặt Lục Hà cực khó coi.
Mà giọng điệu này của Tống lão thái thái hiển nhiên là còn cho rằng Lục Lưu vẫn là cháu ngoại của bà ta.
Giữa hai hàng lông mày của Lục Lưu lộ ra nét trào phúng.
Ngay cả Tống đại gia đi theo Tống lão thái thái đến đây nhưng vì quá mức mất mặt với Tống lão thái thái nên giờ khắc này đang đứng ở chỗ kín không dám đi ra, đến khi nghe được lời này của mẫu thân hắn cũng không nhịn được mà cảm thấy hổ thẹn. Trong lòng Tống đại gia chỉ có thể thầm nhủ: đây là mẫu thân hắn! đây là mẫu thân hắn! Không giảng đạo lý cũng mặc kệ!
Lần trước bị Lục Lưu rút kiếm kề cổ, lúc đó Tống lão thái thái sợ đái cả ra quần khiến bà mất hết mặt mũi ở trước người thân thích. Hiện nay bộ dáng lại như trưởng bối giáo huấn Lục Lưu, giống như là muốn kiếm lại chút mặt mũi:
“Cậu của người từ bé đã bế ẵm người, còn mua cho ngươi kẹo đường để ăn, ngươi đúng là cái loại vong ân phụ nghĩa.”
Ý cười trên khoé miệng Lục Lưu càng sâu, hắn chỉ cảm thấy lời này của lão thái thái quá mức buồn cười:
“Tống lão phu nhân, bà phải hiểu phẩm hạnh của nhi tử chính mình, nếu bà còn dám tiếp tục quấy nhiễu Bản vương thì Bản vương cũng không ngại cho bà vào làm bạn cùng nhi tử….”
“Ngươi dám!” Tống lão thái thái quát lên.
Lục Lưu cũng nói ngay lập tức:
“Lục Hà đem người này đuổi ra ngoài, nếu lại tiếp tục dây dưa thì ngươi báo quan bắt bà ta lại cho Bản vương.”
“Thuộc hạ đã rõ!”
Tống lão thái thái có chút bị doạ dẫm, dù sao vào lúc này trong đại lao có một tiểu nhi tử đã làm cho Tống phủ sứt đầu mẻ trán, nếu ngay cả bà cũng bị vào… mà Tống lão thái thái cũng hiểu lấy tính tình của Lục Lưu thì loại chuyện nhẫn tâm này hắn hoàn toàn có thể làm được.
Tống lão thái thái cắn răng, miễn cưỡng chặn lại lửa giận của mình rồi nói:
“Coi như ngoại tổ mẫu này xin nhờ ngươi —— ngươi hãy nghĩ cách cứu cậu hai của ngươi.”
Giọng điệu này cũng không phải là cầu người nhưng đối với lão thái thái mà nói thì đã là cực nể tình.
Lục Lưu lúc này liền nhàn nhạt đáp:
“Ngày ấy Vương phi của Bản vương đã nói ngày sau nếu Tống phủ có chuyện thì Tuyên Vương phủ tuyệt đối không nhúng tay vào —— ”
“Lời nha đầu kia nói sao có thể coi là thật!”
Lục Lưu lại nói:
“Ý tứ của Vương phi cũng chính là ý tứ của Bản vương!”
Tống lão thái thái nghe xong chỉ cảm thấy Giang nha đầu kia thật thủ đoạn, bà hỏi lại lần nữa:
“Ngươi thật sự không cứu?”
Lục Lưu muốn trở lại bồi thê tử của mình, lạnh lùng nói:
“Không cứu!”
Tống lão thái thái hiểu được hắn muốn nói điều kiện với mình, bà liền hít sâu một hơi rồi hỏi:
“Ngươi muốn ta phải làm sao thì mới đồng ý cứu cậu hai của ngươi?”
Tống lão thái thái nói xong cũng không thấy Lục Lưu trả lời mà đã thấy hắn xoay người lại, bà vội vã gọi lại hắn:
“Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào! Chẳng lẽ ngươi muốn ta phải quỳ xuống để van cầu ngươi!”
Hắn nếu dám thì bà liền cùng hắn liều mạng!
Lục Lưu cũng không xoay người, chỉ cười cười nói:
“Cho dù bà có quỳ, quỳ mãi không đứng lên thì Bản vương cũng tuyệt đối không cứu.”
Dứt lời Lục Lưu liền tiến vào phòng riêng đem cửa phòng đóng chặt lại.
Tống lão thái thái tức giận đến mức hô hấp đều gấp gáp, vẫn là Tống đại gia từ chỗ kín chạy tới động viên mẫu thân:
“Nương, chúng ta lại trở về nghĩ cách được không?”
Chuyện của nhị đệ hại nữ nhi của hắn bị mẫu thân chút giận, thê tử thì một bụng oan ức chỉ có thể kể lể cùng hắn và còn nói sẽ không tiếp tục quản loại chuyện bẩn thỉu kia của Nhị đệ.
Hiện nay Tống đại gia cũng chỉ có thể ảo não, hắn cũng không có cách gì giúp Nhị đệ, hai ngày nay ngay cả trước mặt thê tử hắn cũng không dám nói nửa câu đến Nhị đệ.
Tống đại gia thấy Tống lão thái thái muốn tiến lên thì vội vàng đem người kéo lại: “Nương!”
Trong lòng Tống lão thái thái tức giận không có chỗ chút, nhìn con trưởng đôn hậu thiện lương liền quát lên:
“Làm sao? Ngay cả ngươi cũng muốn cản ta?”
Tống đại gia liên tục nói không dám, hắn chỉ nói cùng lão thái thái nếu cứ tiếp tục như thế thì tuỳ tùng bên người Lục Lưu mà báo quan thì chuyện này càng rắc rối.
Lời này vừa dứt mới doạ được lão thái thái trở về.
(๑>◡<๑)
Giang Diệu ở bên trong nghe động tĩnh ở bên ngoài, đến khi nghe rõ mấy lời kia của lão thái thái thì nàng tức giận không chịu được, chỉ cảm thấy bà lão này tính tình quá mức xấu xí!
Hừ, Lục Lưu của nàng là người phương nào chứ? Bà lão này đúng là không biết lượng sức.
Giang Diệu muốn đi ra ngoài nhưng nghĩ đến lời Lục Lưu nói trước khi đi nên nàng chỉ có thể bé ngoan ngồi ở trong phòng.
Đến lúc Lục Lưu trở lại, Giang Diệu mới bị tức phát khóc:
“Bà lão kia đúng là thật quá đáng!”
Phụ nữ có thai tâm tình hay chập chờn và Giang Diệu cũng như thế, hôm nay bị tức đến con mắt hồng hồng, thật giống con thỏ nhỏ tức giận.
Lục Lưu vội vàng tiến lên động viên thê tử, hai người hôn nhau đến mức khó bỏ khó phân, đến khi nghe được âm thanh ầm ầm ở bên ngoài thì mới vội vàng tách miệng ra.
Vầng trán Lục Lưu bất mãn, bàn tay đang luồn vào trong vạt áo thê tử lưu luyến không rời đành phải đưa ra ngoài, rồi mới hướng ra Lục Hà ở phía ngoài hỏi:
“Chuyện gì?”
Lục Hà bên ngoài có chút bị doạ, nói thẳng:
“Tống lão thái thái không cẩn thận bị lăn xuống cầu thang.”
Giang Diệu sững sờ quay sang nhìn phản ứng của Lục Lưu thì đã thấy hắn lại giữ đầu của nàng hôn tới, bộ dáng chính là không liên quan đến mình.
Tâm trạng Giang Diệu liền thoải mái, nàng vòng tay ôm lấy cổ Lục Lưu và nhiệt tình đáp lại hắn.
(๑>◡<๑)
Người nhà họ Tống cầu viện Lục Lưu không có kết quả, các quan lại cũng biết Tuyên Vương Lục Lưu căn bản không thân thiết với Tống gia, thậm chí là bất tương vãng lai (*), lúc này tri huyện liền định tội Tống nhị gia.
—————
(*) Bất tương vãng lai: nghĩa là không hề có sự qua lại hay thăm viếng, giống như là người dưng.
—————
Còn Tống lão thái thái trượt chân ngã xuống cầu thang ở Minh Nguyệt lâu thì thân thể vốn tàn bại ngày càng bị suy kiệt nhanh, lúc này nửa người dưới không thể cử động chỉ có thể nằm trên giường nhỏ, mọi chuyện ăn uống ngủ nghỉ đều do hai người con dâu phục vụ.
Giang Diệu tuy rằng không muốn để ý tới người nhà họ Tống nhưng cũng vô tình hay cố ý nghe được chuyện này thì nàng cũng không có nửa phần đồng tình.
Nói nàng vô tình cũng được, lãnh huyết cũng được… chỉ cần nghĩ đến thời khắc lão thái thái kia treo lời nguyền rủa nhục mạ Lục Lưu ở bên mép là nàng cảm thấy trừng phạt này cũng không hề nghiêm trọng.
Giang Diệu cùng Đường Anh nói chuyện một lúc, đến khi Lục Lưu trở về thì Đường Anh mới rời đi.
Giang Diệu liền lôi kéo Lục Lưu vào trong phòng nhìn ba hòm lớn mà mẫu thân đã gửi Đường Anh cầm đến.
Trong hòm là đồ bổ cho thân thể, còn có một ít tiểu xiêm y nhỏ xinh, vì không biết được là trai hay gái nên mỗi loại đều làm tới hai bộ, màu xanh cho con trai còn màu đỏ cho con gái. Ngoài ra còn có giày nhỏ cùng mũ đội đầu hình con hổ. Những thứ này đều được thợ làm cầu kì khéo léo, so với bản thân nàng làm thì còn tinh xảo hơn nhiều.
Giang Diệu yêu thích không buông tay rồi quay sang khoe khoang với Lục Lưu.
Nàng thấy sắc mặt nam nhân không tốt, nghĩ đến động tĩnh bên ngoài từ lúc nãy, nàng liền hỏi:
“Vừa nãy bên ngoài có chuyện gì sao?”
Lục Lưu nhìn thê tử đã dần dần đẫy đà lên, hắn nắm lấy tay nàng rồi nói:
“Hai vị phu nhân của Tống gia muốn gặp ta.”
Giang Diệu vừa nghe người nhà họ Tống liền thấy khó chịu, nàng theo bản năng liền muốn bảo hộ Lục Lưu, nàng ôm lấy cánh tay hắn bất mãn nói:
“Bọn họ tới làm gì? Chẳng lẽ lão thái thái muốn bọn họ đến để nhục mạ chàng!”
Đã từng thấy qua bộ dáng của lão thái thái nên nàng dĩ nhiên sẽ nghĩ lão thái thái muốn gây sự với nam nhân của nàng.
Lục Lưu lắc đầu, rồi nói:
“Tống nhị gia tham ô nhận hối lộ, chuyện này rất nghiêm trọng…”
Giọng điệu Lục Lưu vô cùng nhạt, nghiễm nhiên coi chuyện này không mấy quan trọng.
“Thế nên người nhà họ Tống muốn tìm chàng để hỗ trợ!”
Giang Diệu lập tức đoán ra được, tính khí bướng bỉnh liền phát tác, nàng hướng về phía Lục Lưu nói:
“Không giúp có được hay không, chúng ta mới không thèm giúp! Lần trước thiếp đã nói nếu sau này Tống phủ có chuyện gì thì chúng ta liền mặc kệ, bọn họ cũng đừng đến Tuyên Vương phủ để van cầu!”
Giang Diệu là người có thù tất báo, mấy ngày nay nàng cũng từng chút một hiểu rõ người nhà họ Tống trước kia đối xử như nào với Lục Lưu, quả thực là không coi Lục Lưu là ngoại tôn.
Chuyện đã như vậy thì loại thân thích như thế không cần cũng được mà bọn họ cũng không cần phải xuống tay độc ác với Tống gia, Tuyên Vương phủ chỉ cần không có bất kỳ liên quan đến người Tống gia là được rồi.
Giang Diệu cũng biết Lục Lưu vừa nghe đến người nhà họ Tống sẽ tức giận, nàng vội vàng nắm bàn tay hắn áp sát vào bụng mình, dịu dàng nói:
“Chàng đừng quá tức giận.”
Lục Lưu chỉ cảm thấy trải qua chuyện xảy ra ở tiệc mừng thọ của Tống phủ thì thê tử càng ngày càng đối với hắn bảo vệ cẩn thận từng li từng tí một. Hắn cũng rất hưởng thụ cảm giác được người che chở, nhưng lại cảm thấy một đại nam nhân như hắn lại để cho một tiểu cô nương vừa mới cập kê bảo vệ thì thực sự là quá mức uất ức nàng.
Lục Lưu cười cười:
“Trong lòng ta hiểu rõ. Nàng yên tâm.”
Giang Diệu vui vẻ đáp:
“Vậy thì tốt rồi. Mấy ngày nay chàng cực khổ rồi, hay ngày mai chúng ta đi Minh Nguyệt lâu ăn vịt nướng được không? Mấy ngày rồi không đi, thiếp đều có chút thèm ăn.”
Có lẽ là do mang thai, những phản ứng khác của Giang Diệu không mấy nổi bật nhưng khẩu vị lại cực tốt.
Mang thai hài tử lại có thể thích ăn như vậy, Hứa ma ma đương nhiên là cao hứng, bà đã tuyên bố thẳng là sẽ đem tiểu Vương phi nuôi đến béo trắng.
Mặt mày thê tử hồng hào, trên người có thêm chút thịt khiến Lục Lưu càng ngày càng yêu thích không buông tay, dù buổi tối trải qua rất khó khăn nhưng hắn lại cứ thích vuốt ve vòng eo nhẵn nhụi nhiều thịt của thê tử. Lục Lưu cúi xuống mổ một cái lên bờ môi thê tử, thấy nàng ngượng ngùng đỏ mặt thì mới nói:
“Ngày mai sẽ đi cùng nàng.”
Phúc lợi của phụ nữ có thai chính là Lục Lưu cho dù không có thời gian thì bất cứ lúc nào cũng rút trống được thời gian để ở bên nàng.
Giang Diệu tuy rằng muốn ngoan ngoãn nhưng cũng không có cách nào, nàng không hề kiêng dè mà yêu thích hưởng thụ tư vị phu quân nhà mình chăm sóc cùng quan ái.
Ngày hôm sau Lục Lưu mang theo thê tử đến Minh Nguyệt lâu ăn vịt nướng.
Thịt vịt được nướng vàng rộm, lớp da bên ngoài giòn ngậy còn lớp thịt bên trong lại trắng nộn thơm ngon, quả là mỹ vị.
Lục Lưu giúp thê tử bóc thịt vịt rồi đút từng miếng vào trong cái miệng nhỏ của nàng.
Thấy bờ môi thê tử hiện ra bóng loáng, trong lòng Lục Lưu có chút ngứa ngáy, hắn cúi xuống ngậm lấy đôi môi của nàng mà cắn mút, trong đầu cũng muốn nếm thử mùi vị vịt nướng này.
Chỉ là luôn có người không biết thời thế. Bên trong phòng riêng là đôi tiểu phu thê đang ăn đến ngọt ngào, còn bên ngoài phòng lại là âm thanh cãi nhau ầm ĩ, nửa khắc cũng không làm người khác sống yên.
Mà bên ngoài cũng không phải ai xa lạ, đó chính là Tống lão thái thái với vẻ mặt lạnh lẽo đang vô cùng tức giận. Hôm nay Tống lão thái thái đến đây là muốn gặp người.
Giang Diệu đang thích thú ăn vịt nướng liền dừng lại động tác, nàng mím mím miệng nhỏ bóng loáng mỡ hướng về phía Lục Lưu:
“Bên ngoài hình như là có người.”
Kỳ thực Giang Diệu đã nghe được ngờ ngờ một ít âm thanh, thêm nữa hôm qua Lục Lưu cũng đã nói chuyện với nàng, thế nên nàng cũng đoán được vị Tống lão thái thái kia biết Lục Lưu không chịu giúp Tống nhị gia, hiện nay sợ là muốn tìm đến tận cửa rồi.
Giang Diệu vốn không thích Tống lão thái thái, bây giờ thấy hành động này của lão thái thái thì nàng càng ghét đến cực điểm.
Giang Diệu tiếp tục nói:
“Giống như là âm thanh của Tống lão thái thái, Lục Lưu chúng ta…”
Lục Lưu vẫn như không có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ tập trung gỡ thịt vịt tiếp tục đút cho thê tử ăn, sâu đó mới đáp:
“Nàng không cần bận tâm đến những chuyện này.”
Hắn lại sợ thê tử hiểu lầm mình đang tức giận, lại nói tiếp:
“… nàng chỉ cần dưỡng thai còn những chuyện khác thì không cần phải lo lắng.”
Giang Diệu theo bản năng sờ sờ bụng. Nàng đương nhiên biết Lục Lưu là vì nàng, nhưng nàng chỉ lo vị Tống lão thái thái quá đáng này sẽ vì Tống nhị gia mà nháo ra chuyện không hay.
Nhưng nàng cũng biết vị Tống lão thái thái này sủng ái nhất chính là nữ nhi Tống Vân Dao và thứ yếu là nhi tử Tống nhị gia. Những năm này vì Tống Vân Dao không còn nên Tống lão thái thái mới đem toàn bộ sủng ái lên người Tống nhị gia khiến hắn thành một công tử bột không biết kiêng dè một ai.
Nếu thật sự muốn trách tội thì kết cục của Tống nhị gia ngày hôm nay chính là do một tay Tống lão thái thái tạo nên.
Giang Diệu cùng vị Tống nhị gia này chưa từng tiếp xúc, thế nhưng nhìn phẩm hạnh Tống Vân Dao được lão thái thái sủng nịnh thành thế kia thì Giang Diệu biết Tống nhị gia cũng là người không ra gì mà phẩm hạnh của Tống nhị gia thì bách tính Dân Châu đã lĩnh giáo qua—— hắn là người không bản lĩnh lại không nói lý.
Có điều dựa vào mặt mũi trước đây của Tống lão gia gia lưu lại nên mới giúp hắn lấy được một chức quan nho nhỏ ở Dân Châu, vậy mà còn làm mưa làm gió không biết lượng sức mình.
Giang Diệu dùng khăn lau miệng, lau khô ráo rồi mới nói với Lục Lưu:
“Thiếp thấy Lục Hà dường như chống đỡ không được, chàng đi ra ngoài xem một chút đi.”
Lục Lưu nói được, sau đó mới chậm rãi đứng dậy đi ra bên ngoài muốn đuổi cái bà lão đang ầm ĩ làm quấy rối đến hứng thú ăn uống của tiểu thê tử nhà hắn.
Vào lúc này Tống lão thái thái đang giằng co với Lục Hà.
Tống lão thái thái vẫn giống như hôm qua là người không nói nửa câu đạo lý.
Mà Tống lão thái thái lại là bà lão tuổi già sức yếu, tuy rằng khiến người ta chán ghét nhưng Lục Hà cũng không thể trước mặt nhiều người như vậy mà lại đi động thủ với một bà lão.
Lục Hà bị Tống lão thái thái dây dưa khiến hắn cũng bó tay hết cách.
Còn Tống lão thái thái nhìn Lục Hà thì mạnh mẽ quở trách một phen, mắng hắn chỉ là một con chó đi theo bên cạnh Lục Lưu… Rõ ràng là lão phu nhân xuất thân hiển hách vậy mà khi mắng chửi người thì không khác gì mụ đàn bà chanh chua ngoài đường phố, đúng là thật mất mặt xấu hổ, nơi nào còn vẻ quý khí để nói?
Tống lão thái thái quát:
“Ngươi tránh ra cho ta để ta vào gặp Lục Lưu.”
Lục Hà đang muốn nói Vương gia nhà mình không muốn gặp bà già chanh chua này thì nghe được phía sau có tiếng mở cửa.
Lục Hà xấu hổ chắp tay hành lễ:
“Thuộc hạ vô năng.”
Ngay cả một lão thái thái mà hắn cũng không ngăn được.
Hôm nay Vương gia hiếm khi có thời gian bồi Vương phi đi ra ngoài, vốn là chuyện cực sung sướng thì hiện nay lại bị quấy rầy hứng thú khiến Lục Hà cảm thấy hắn thân là thuộc hạ mà thật thất trách.
Tống lão thái thái vốn đang mắng chửi Lục Hà, lúc này thấy Lục Lưu rốt cục đi ra thì lập tức chỉ tay vào thẳng mũi đối phương mắng:
“Ngươi là cái đồ bất hiếu bất nghĩa, thật là muốn làm ta tức chết!”
Dám nói chuyện như vậy cùng Vương gia!
Sắc mặt Lục Hà cực khó coi.
Mà giọng điệu này của Tống lão thái thái hiển nhiên là còn cho rằng Lục Lưu vẫn là cháu ngoại của bà ta.
Giữa hai hàng lông mày của Lục Lưu lộ ra nét trào phúng.
Ngay cả Tống đại gia đi theo Tống lão thái thái đến đây nhưng vì quá mức mất mặt với Tống lão thái thái nên giờ khắc này đang đứng ở chỗ kín không dám đi ra, đến khi nghe được lời này của mẫu thân hắn cũng không nhịn được mà cảm thấy hổ thẹn. Trong lòng Tống đại gia chỉ có thể thầm nhủ: đây là mẫu thân hắn! đây là mẫu thân hắn! Không giảng đạo lý cũng mặc kệ!
Lần trước bị Lục Lưu rút kiếm kề cổ, lúc đó Tống lão thái thái sợ đái cả ra quần khiến bà mất hết mặt mũi ở trước người thân thích. Hiện nay bộ dáng lại như trưởng bối giáo huấn Lục Lưu, giống như là muốn kiếm lại chút mặt mũi:
“Cậu của người từ bé đã bế ẵm người, còn mua cho ngươi kẹo đường để ăn, ngươi đúng là cái loại vong ân phụ nghĩa.”
Ý cười trên khoé miệng Lục Lưu càng sâu, hắn chỉ cảm thấy lời này của lão thái thái quá mức buồn cười:
“Tống lão phu nhân, bà phải hiểu phẩm hạnh của nhi tử chính mình, nếu bà còn dám tiếp tục quấy nhiễu Bản vương thì Bản vương cũng không ngại cho bà vào làm bạn cùng nhi tử….”
“Ngươi dám!” Tống lão thái thái quát lên.
Lục Lưu cũng nói ngay lập tức:
“Lục Hà đem người này đuổi ra ngoài, nếu lại tiếp tục dây dưa thì ngươi báo quan bắt bà ta lại cho Bản vương.”
“Thuộc hạ đã rõ!”
Tống lão thái thái có chút bị doạ dẫm, dù sao vào lúc này trong đại lao có một tiểu nhi tử đã làm cho Tống phủ sứt đầu mẻ trán, nếu ngay cả bà cũng bị vào… mà Tống lão thái thái cũng hiểu lấy tính tình của Lục Lưu thì loại chuyện nhẫn tâm này hắn hoàn toàn có thể làm được.
Tống lão thái thái cắn răng, miễn cưỡng chặn lại lửa giận của mình rồi nói:
“Coi như ngoại tổ mẫu này xin nhờ ngươi —— ngươi hãy nghĩ cách cứu cậu hai của ngươi.”
Giọng điệu này cũng không phải là cầu người nhưng đối với lão thái thái mà nói thì đã là cực nể tình.
Lục Lưu lúc này liền nhàn nhạt đáp:
“Ngày ấy Vương phi của Bản vương đã nói ngày sau nếu Tống phủ có chuyện thì Tuyên Vương phủ tuyệt đối không nhúng tay vào —— ”
“Lời nha đầu kia nói sao có thể coi là thật!”
Lục Lưu lại nói:
“Ý tứ của Vương phi cũng chính là ý tứ của Bản vương!”
Tống lão thái thái nghe xong chỉ cảm thấy Giang nha đầu kia thật thủ đoạn, bà hỏi lại lần nữa:
“Ngươi thật sự không cứu?”
Lục Lưu muốn trở lại bồi thê tử của mình, lạnh lùng nói:
“Không cứu!”
Tống lão thái thái hiểu được hắn muốn nói điều kiện với mình, bà liền hít sâu một hơi rồi hỏi:
“Ngươi muốn ta phải làm sao thì mới đồng ý cứu cậu hai của ngươi?”
Tống lão thái thái nói xong cũng không thấy Lục Lưu trả lời mà đã thấy hắn xoay người lại, bà vội vã gọi lại hắn:
“Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào! Chẳng lẽ ngươi muốn ta phải quỳ xuống để van cầu ngươi!”
Hắn nếu dám thì bà liền cùng hắn liều mạng!
Lục Lưu cũng không xoay người, chỉ cười cười nói:
“Cho dù bà có quỳ, quỳ mãi không đứng lên thì Bản vương cũng tuyệt đối không cứu.”
Dứt lời Lục Lưu liền tiến vào phòng riêng đem cửa phòng đóng chặt lại.
Tống lão thái thái tức giận đến mức hô hấp đều gấp gáp, vẫn là Tống đại gia từ chỗ kín chạy tới động viên mẫu thân:
“Nương, chúng ta lại trở về nghĩ cách được không?”
Chuyện của nhị đệ hại nữ nhi của hắn bị mẫu thân chút giận, thê tử thì một bụng oan ức chỉ có thể kể lể cùng hắn và còn nói sẽ không tiếp tục quản loại chuyện bẩn thỉu kia của Nhị đệ.
Hiện nay Tống đại gia cũng chỉ có thể ảo não, hắn cũng không có cách gì giúp Nhị đệ, hai ngày nay ngay cả trước mặt thê tử hắn cũng không dám nói nửa câu đến Nhị đệ.
Tống đại gia thấy Tống lão thái thái muốn tiến lên thì vội vàng đem người kéo lại: “Nương!”
Trong lòng Tống lão thái thái tức giận không có chỗ chút, nhìn con trưởng đôn hậu thiện lương liền quát lên:
“Làm sao? Ngay cả ngươi cũng muốn cản ta?”
Tống đại gia liên tục nói không dám, hắn chỉ nói cùng lão thái thái nếu cứ tiếp tục như thế thì tuỳ tùng bên người Lục Lưu mà báo quan thì chuyện này càng rắc rối.
Lời này vừa dứt mới doạ được lão thái thái trở về.
(๑>◡<๑)
Giang Diệu ở bên trong nghe động tĩnh ở bên ngoài, đến khi nghe rõ mấy lời kia của lão thái thái thì nàng tức giận không chịu được, chỉ cảm thấy bà lão này tính tình quá mức xấu xí!
Hừ, Lục Lưu của nàng là người phương nào chứ? Bà lão này đúng là không biết lượng sức.
Giang Diệu muốn đi ra ngoài nhưng nghĩ đến lời Lục Lưu nói trước khi đi nên nàng chỉ có thể bé ngoan ngồi ở trong phòng.
Đến lúc Lục Lưu trở lại, Giang Diệu mới bị tức phát khóc:
“Bà lão kia đúng là thật quá đáng!”
Phụ nữ có thai tâm tình hay chập chờn và Giang Diệu cũng như thế, hôm nay bị tức đến con mắt hồng hồng, thật giống con thỏ nhỏ tức giận.
Lục Lưu vội vàng tiến lên động viên thê tử, hai người hôn nhau đến mức khó bỏ khó phân, đến khi nghe được âm thanh ầm ầm ở bên ngoài thì mới vội vàng tách miệng ra.
Vầng trán Lục Lưu bất mãn, bàn tay đang luồn vào trong vạt áo thê tử lưu luyến không rời đành phải đưa ra ngoài, rồi mới hướng ra Lục Hà ở phía ngoài hỏi:
“Chuyện gì?”
Lục Hà bên ngoài có chút bị doạ, nói thẳng:
“Tống lão thái thái không cẩn thận bị lăn xuống cầu thang.”
Giang Diệu sững sờ quay sang nhìn phản ứng của Lục Lưu thì đã thấy hắn lại giữ đầu của nàng hôn tới, bộ dáng chính là không liên quan đến mình.
Tâm trạng Giang Diệu liền thoải mái, nàng vòng tay ôm lấy cổ Lục Lưu và nhiệt tình đáp lại hắn.
(๑>◡<๑)
Người nhà họ Tống cầu viện Lục Lưu không có kết quả, các quan lại cũng biết Tuyên Vương Lục Lưu căn bản không thân thiết với Tống gia, thậm chí là bất tương vãng lai (*), lúc này tri huyện liền định tội Tống nhị gia.
—————
(*) Bất tương vãng lai: nghĩa là không hề có sự qua lại hay thăm viếng, giống như là người dưng.
—————
Còn Tống lão thái thái trượt chân ngã xuống cầu thang ở Minh Nguyệt lâu thì thân thể vốn tàn bại ngày càng bị suy kiệt nhanh, lúc này nửa người dưới không thể cử động chỉ có thể nằm trên giường nhỏ, mọi chuyện ăn uống ngủ nghỉ đều do hai người con dâu phục vụ.
Giang Diệu tuy rằng không muốn để ý tới người nhà họ Tống nhưng cũng vô tình hay cố ý nghe được chuyện này thì nàng cũng không có nửa phần đồng tình.
Nói nàng vô tình cũng được, lãnh huyết cũng được… chỉ cần nghĩ đến thời khắc lão thái thái kia treo lời nguyền rủa nhục mạ Lục Lưu ở bên mép là nàng cảm thấy trừng phạt này cũng không hề nghiêm trọng.