💋 edit: Phương Moe 💋
Đôi tiểu phu thê trở về Tuyên Vương phủ, vừa vào đến phủ đã nghe thấy tin tức Cảnh Huệ đế đích thân đến đây.
Giang Diệu nhanh chóng theo Lục Lưu đến tiền thính gặp Cảnh Huệ đế.
Cảnh Huệ đế mặc một thân áo bào ngồi đàng hoàng ở bên trên chủ vị, thấy Lục Lưu đến rồi thì cũng không nhiệt tình đứng dậy đón người như lúc trước mà chỉ ngồi yên tĩnh ở đó và mỉm cười hướng về phía Lục Lưu nói một câu:
“Đường ca trở về.”
Giang Diệu ôm tiểu tử trong lồng ngực, đứng bên người Lục Lưu rồi cùng tiến lên hành lễ.
Phụ nhân ít đi ra ngoài, đây cũng là lần đầu tiên sau khi thành thân nàng lại nhìn thấy Cảnh Huệ đế.
Thấy nụ cười đơn thuần ngày xưa của vị thiếu niên này giờ đã được thay thế bằng một luồng uy nghiêm của bậc cửu ngũ chí tôn, khí chất này so với trước thì doạ người hơn nhiều.
Cảnh Huệ đế cười tủm tỉm cùng Giang Diệu chào hỏi, rồi lại nhìn nhìn tiểu tử trong lồng ngực nàng, lúc này hắn mới cầm một chuỗi phật châu đi tới trước mặt tiểu tử và tự tay đeo cho hắn:
“Phật châu này là vật thiếp thân mà trẫm luôn mang bên người… vật này sẽ bảo đảm bình an cho Triệt nhi.”
Đây là đồ vật thiếp thân của Cảnh Huệ đế, Giang Diệu sao có thể tự mình nhận thay cho nhi tử mập? Nàng lập tức nắm lấy chuỗi phật châu muốn trả lại Cảnh Huệ đế.
Cảnh Huệ đế lập tức nói:
“Đường tẩu khách khí. Ngày hôm nay trẫm có tất cả cũng là nhờ đường ca bỏ không ít sức lực, một năm ở Dân Châu này cũng khiến đường tẩu phải chịu khổ. Phật châu này cũng không phải quá quý giá nhưng lại là một trong các thứ đồ mà trẫm quý trọng nhất. Đây là tấm lòng thành của bậc trưởng bối, mong rằng đường tẩu không chối từ.”
Giang Diệu không dám tự mình đồng ý, nàng bèn nghiêng đầu nhìn Lục Lưu một chút, chờ đến khi thấy Lục Lưu khẽ gật đầu thì nàng mới cảm tạ Cảnh Huệ đế và nhận lấy phật châu này.
Giang Diệu biết hai người có chuyện muốn nói nên nàng liền ôm nhi tử trở về viện.
Chỉ là trong đầu nghĩ đến chuyện Lục Hành Chu, còn có lúc ở rừng hoa quế gặp phải Tạ Nhân… Tạ Nhân chắc chắn đã đoán được nàng nhìn ra cái gì đó, nếu nàng đoán không lầm thì lấy tính tình gan to bằng trời của Tạ Nhân thì nhất định Tạ Nhân sẽ nghĩ cách ngăn chặn miệng nàng…
Mấy trò gian của Tạ Nhân thì nàng cũng không để ý lắm, chuyện mà nàng lo lắng nhất vẫn là phía bên Cảnh Huệ đế.
Hôm nay hắn tự mình đến Tuyên Vương phủ thì chắc chắn không phải là việc nhỏ. Giang Diệu càng nghĩ càng thấy lo lắng trong lòng.
Chờ đợi gần nửa canh giờ mới nghe được âm thanh của Lục Lưu trở về. Giang Diệu đem nhi tử đã ngủ thả vào trong nôi, vừa thấy Lục Lưu là nàng vội vội vàng vàng tiến lên nghênh tiếp và lo lắng hỏi:
“Hoàng thượng tìm chàng có chuyện gì vậy?”
Nàng thấy lông mày Lục Lưu cau lại nên càng lo lắng đề phòng, nàng gấp đến độ khóc lên:
“Chàng mau mau nói đi.”
Tâm tình Lục Lưu không tốt cũng không đơn thuần chỉ là chuyện Cảnh Huệ đế đến tìm hắn thương lượng, mà còn do lúc ở Pháp Hoa tự khi Lục Hành Chu hôn mê thì miệng lại gọi tên…
Lục Lưu nhanh chóng đem thê tử đang khóc sướt mướt ôm vào trong lồng ngực, hắn nâng gò má nàng hôn một cái và nói:
“Hoàng thượng muốn ta thay thế hắn ngự giá thân chinh…”
(๑>◡<๑)
Cảnh Huệ đế từ Tuyên Vương phủ đi ra liền trực tiếp trở về cung. Vừa vào cung, liền nghe Trưởng công chúa đang chờ thì hắn nhất thời lộ ra nụ cười rồi xoải bước đi vào, hắn nhớ là tỷ đệ hai người đã lâu rồi không gặp.
Đến khi nhìn thấy Trưởng công chúa thì hắn vui vẻ nói:
“Hoàng tỷ làm sao lại đến đây rồi?”
Vậy mà Trưởng công chúa không có cho hắn sắc mặt tốt, nàng bỗng nhiên đứng lên nói:
“Đệ đến Tuyên Vương phủ?”
Nụ cười trên mặt Cảnh Huệ đế ngưng lại, cũng không lên tiếng phủ nhận.
Trưởng công chúa nói tiếp:
“Đệ để đường ca thay đệ ngự giá thân chinh? Tử Hằng, đệ đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì? Đường ca vất vả trải qua sinh tử mới có được tháng ngày bình an, đệ tại sao phải làm như vậy? Lần này đi không biết có bao nhiêu hung hiểm, nếu chẳng may có chuyện xấu thì đệ—— ”
Mặt mày Cảnh Huệ đế lành lạnh, hắn lạnh nhạt nói:
“Hoàng tỷ, đường ca túc trí đa mưu, văn võ song toàn, có thể nâng đỡ trẫm leo lên ngôi vị hoàng đế, có thể trung thành tuyệt đối và vì trẫm mà bình định tất cả cản trở. Lần này trẫm tin tưởng đường ca nên mới lựa chọn để hắn thay thế trẫm đi. Hoàng tỷ nói chiến trường hung hiểm, nhưng hoàng tỷ phu không phải cũng huyết chiến sinh tử, bình định biên cương vì Đại Lương đấy sao?”
“Hoàng tỷ phu của đệ là võ tướng nên hắn vốn thuộc về chiến trường, mặc dù hung hiểm nhưng cho dù có hi sinh trên sa trường thì cũng là nơi hắn trở về. Còn đường ca thì không giống, đường ca sao có thể so với Tiết Đằng?”
Cảnh Huệ đế cười cợt rồi mới nói:
“Nói đến nói đi là hoàng tỷ vẫn lo lắng đường ca sẽ xảy ra chuyện. Nhưng mà hoàng tỷ ——”
Cảnh Huệ đế nhìn tỷ tỷ đã che chở hắn từ nhỏ đến lớn và chậm rãi nói từng câu từng chữ:
“…. Mệnh đường ca thì quý giá, vậy mệnh của trẫm lẽ nào lại không quý giá sao?”
Trưởng công chúa làm sao sẽ nghĩ đến Cảnh Huệ đế xưa nay luôn ngoan hiền lại có thể nói ra lời vô liêm sỉ như vậy.
Đây vẫn là đệ đệ có tâm địa thiện lương, thẳng thắng đơn thuần của nàng lúc trước sao?
Lúc này ánh mắt nàng hơi ngưng lại, khó có thể tin:
“Tử Hằng, đệ…”
Cảnh Huệ đế nhàn nhạt tránh ánh mắt của Trưởng công chúa, hắn rũ mắt xuống, ngữ khí thất bại nói:
“Trẫm biết ở trong lòng hoàng tỷ thì trẫm nửa phần cũng không bằng đường ca. Trẫm cũng rõ ràng đường ca có ân huệ với trẫm. Nhưng hoàng tỷ, trẫm bây giờ đã là vua một nước, chẳng lẽ lúc nào mọi người cũng coi trẫm như hài tử…”
Cảnh Huệ đế một lần nữa nhìn về phía Trưởng công chúa, lúc này ánh mắt hắn cũng không còn né tránh mà ngôn từ thành thật nói:
“Trẫm hỏi hoàng tỷ nếu phải dấn thân vào nguy hiểm như vậy thì hoàng tỷ lựa chọn để trẫm đi hay vẫn là để đường ca đi?”
Hắn đương nhiên biết cái nào nàng cũng đều không đồng ý!
Trưởng công chúa mím môi rồi nói:
“Hiện tại chiến sự đến mức độ cần phải ngự giá thân chinh mới được sao?”
Hai năm qua Trưởng công chúa gả tới Tiết phủ, giúp Tiết Đằng sinh con dưỡng cái, Tiết Đằng ở chiến trường huyết chiến bảo vệ quốc gia, còn nàng là con dâu hiếu thuận phụng dưỡng cha mẹ chồng, chăm sóc nhi tử nên làm sao giống như trước đây có nhiều thời gian quan tâm đến chuyện chiến sự này?
Nghĩ đến Tiết Đằng đã vài ngày chưa trở về, tâm trạng nàng liền căng thẳng, lập tức có chút tự trách. Nếu nàng thận trọng hơn thì đã phát hiện dạo này Tiết Đằng có chuyện khác thường. Từ xưa đến nay hắn không bao giờ oán giận chuyện gì với nàng, mỗi lần trở về thì chính là ôm nàng thân cận một phen. Tiết Đằng không có thói quen viết thư, nhưng sau khi thành thân với nàng thì mỗi lần phải đi xa là hắn đều thường xuyên gửi thư cho nàng, trong thư nói vài chuyện không mấy quan trọng mà chủ yếu là trực tiếp bày tỏ nhớ nhung với nàng…
Lòng bàn tay Trưởng công chúa căng thẳng và đã có quyết định của mình, nàng hít sâu một hơi rồi nói:
“Tử Hằng… để ta đi thay đệ có được hay không?”
Con ngươi Cảnh Huệ đế đột nhiên phóng to, hắn lạnh lùng kêu lên:
“Hoàng tỷ!”
“Đại Lương chúng ta không phải là không có nữ tướng quân, chính mẫu hậu của chúng ta cũng đã từng lập chiến công hiển hách. Đệ đều đã nói rồi, thuở nhỏ ta luôn che chở đệ, vì đệ là đệ đệ ruột của ta, trên cõi đời này chúng ta là người thân nhất của nhau… thế nên ta làm mọi chuyện vì đệ đều là việc nên làm. Nhưng đường ca đã vì chúng ta mà làm nhiều việc lắm rồi, bây giờ đường ca đã thành thân thì chúng ta nên để hắn sống những tháng ngày bình yên. Hiện nay nếu không có ai đi, vậy để ta thay đệ đi, ta hay đệ thì cũng giống nhau mà thôi… Ta từ nhỏ đã tập võ, đang lo không có đất dựng võ đây, nếu ta có thể đi thì cũng coi như chồng hát vợ theo, ta cùng hoàng tỷ phu của đệ đồng lòng một đạo phu thê, giúp bảo vệ biên giới Đại Lương an bình.”
Cảnh Huệ đế nhất quyết không đáp ứng, hắn nói:
“Hoàng tỷ phu đã bán mạng cho trẫm, trẫm không thể để hoàng tỷ cũng ở vào hiểm cảnh. Hoàng tỷ là nữ tử thì nên ở quý phủ giúp chồng dạy con, Hoàng tỷ không nghĩ vì tỷ nhưng cũng nên nghĩ đến Uy nhi. Ít ngày nữa tin tức ở chiến trường sẽ truyền khắp kinh thành, khi đó Tiết phủ cần tỷ ổn định lòng người, trẫm tuyệt đối không cho phép tỷ đi…”
Thấy Trưởng công chúa còn muốn nói tiếp, Cảnh Huệ đế liền gọi thái giám thiếp thân tự mình đưa Trưởng công chúa về Tiết phủ.
Cảnh Huệ đế ngồi trầm mặc hồi lâu, thấy bên ngoài hoàng hôn đã xuống, hắn liền khởi giá đến Khôn Cùng cung của Hoàng hậu.
Tuy nói Cảnh Huệ đế mở rộng hậu cung nhưng cũng chỉ thêm có chín vị phi tần, tất cả đều dựa theo giá thế xuất thân để sắc phong cấp bậc, vì nhân số quá ít nên vị trí tứ phi đều thiếu mất hai.
Lúc này Cảnh Huệ đế đến Khôn Cùng cung thì thấy Lương phi cùng Thục phi đang cùng Hoàng hậu nói chuyện.
Hậu phi này ở chung đúng là không giống những người ngày xưa giương cung bạt kiếm, luôn có bầu không khí câu tâm đấu giác bao trùm(*).
Hai vị phi tử tuy rằng vào cũng đã nửa năm nhưng chưa từng được trải qua chuyện ân ái mây mưa nên trên mặt vẫn tràn đầy nét thiếu nữ ngây thơ, vào lúc này hai vị phi tử đang cùng Hoàng hậu chơi đùa với Thái tử điện hạ.
————-
(*) Câu tâm đấu giác: nghĩa là dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau.
————-
Chờ đến khi thấy Cảnh Huệ đế thì hai người mới đứng ra phía sau Hoắc Tuyền rồi cùng nhau hướng về phái Cảnh Huệ đế hành lễ.
Cảnh Huệ đế sắc mặt hờ hững đi vào liền thấy một thân tiểu bào màu vàng đang chập chững chạy về phía hắn.
“Phụ hoàng…”
Âm thanh này mềm mại nhu nhu làm tâm người nghe đều mềm nhũn.
Lúc này Cảnh Huệ đế mới nở ra nụ cười, hắn thoáng khom lưng đem tiểu Thái tử còn đang tập đi ôm lên, sau đó mới quay về hướng Hoắc Tuyền nói:
“Đều đứng lên đi.”
Hoắc Tuyền liền đứng dậy.
Hai vị phi tần cũng đứng dậy theo. Tiến cung lâu như vậy nhưng bọn họ hiếm khi thấy mặt Cảnh Huệ đế. Lúc trước còn có chút oán giận Hoàng hậu độc chiếm Hoàng thượng, nhưng từ sau khi ở chung với Hoàng hậu thì bọn họ mới nhận ra được bản thân mình căn bản không thể oán nổi nàng ấy.
Bọn họ đều là quý nữ xuất thân danh môn nên sao có thể không nhận ra đây không phải là Hoàng hậu độc chiếm mà là trong lòng trong mắt Hoàng thượng đều là Hoàng hậu nên hậu cung có màu sắc rực rỡ thế nào thì hoàng đế si tình cũng chỉ có thể thấy duy nhất Hoàng thượng…
Phần sủng ái này ngay cả Vệ Bảo Linh ngày xưa cũng chưa từng nhận được.
Nhóm phi tần thức thời hành lễ lui ra ngoài, vì là đồng bệnh tương liên nên mấy phi tần hậu cung rất thường xuyên gặp nhau tán gẫu hay là về thăm nhà. Tháng ngày cô quạnh cũng biến thành nhàn nhã, so với lúc bọn họ còn là tiểu thư khuê các thì càng thoải mái tự tại hơn mấy phần.
Chờ đến khi hai vị phi tần đi rồi thì Cảnh Huệ đế mới để ma ma đem tiểu Thái tử ra ngoài chơi để hắn có thể một mình ở chung với Hoắc Tuyền.
Dù sao cũng là phu thê nên Hoắc Tuyền nhìn một chút liền có thể nhận ra Cảnh Huệ đế có chuyện phiền lòng, nàng liền tự mình giúp hắn rót trà rồi đem chén trà đặt vào trong tay hắn thì nghe thấy Cảnh Huệ đế ôn nhu nói:
“A tuyền, ngồi xuống bồi trẫm trò chuyện đi.”
Hoắc Tuyền đáp lại, sau đó nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, thấy lông mày hắn nhíu chặt, Hoắc Tuyền suy nghĩ một chút rồi mới nói:
“Thần thiếp vừa mới nghe nói Hoàng thượng có việc xuất cung..”
Cảnh Huệ đế vươn tay nắm chặt lấy tay Hoắc Tuyền, hắn khẽ vuốt ve rồi mỉm cười lẩm bẩm:
“Trẫm còn tưởng rằng nàng không quan tâm đến hành tung của trẫm một chút nào.”
Nói xong lời này thì Cảnh Huệ đế giống như hài tử không có ai quan ái, giữa hai hàng lông mày hiện nét cô đơn.
Trong lòng Hoắc Tuyền run lên, thấy đôi mắt Cảnh Huệ đế thẳng tắp nhìn mình, nàng bèn nói:
“Là thần thiếp thường ngày thất trách.”
Cảnh Huệ đế thở dài, nói:
“A Tuyền, nàng không sai, là do trẫm không đủ tốt…”
Nói xong hắn liền đem người ôm vào lòng, mặt dán mặt nói tiếp:
“… nhưng trẫm thật sự yêu thích nàng. A Tuyền, trẫm chưa từng yêu thích một người như vậy. Trẫm biết rõ nàng hư tình giả ý, biết rõ nàng căn bản xem thường trẫm nhưng trẫm vẫn yêu thích nàng…”
“Thần thiếp… thần thiếp không có..”
Nàng thật sự không nghĩ thế, Hoắc Tuyền rũ mắt xuống, trầm giọng nói:
“Hoàng thượng cả nghĩ quá rồi.”
Cảnh Huệ đế khẽ cười:
“Đừng nói là nàng, mà ngay cả chính trẫm cũng xem thường chính bản thân mình. Có điều sẽ có một ngày trẫm sẽ chứng minh cho nàng thấy trẫm có năng lực che chở cho hai mẹ con nàng và cũng sẽ có tư cách được nàng yêu thích.”
Cảnh Huệ đế cười cười, con ngươi trong suốt này dường như lại giống như ngày xưa luôn sạch sẽ đơn thuần.
Hắn thoáng cúi đầu hôn tiểu thê tử trong lồng ngực mình một cái, cảm thấy chỉ cần lẳng lặng nhìn nàng như thế thì trong lòng cũng ngọt xì xì.
Trước đây hắn luôn nghĩ mình không cần thành tựu gì cũng được, nhưng hiện tại không giống nhau, hắn cũng muốn thấy trong mắt nàng có sùng bái đối với hắn….
Hoắc Tuyền thấy mặt mày Cảnh Huệ đế ưu sầu, tuy nàng không biết đã phát sinh chuyện gì nhưng không hiểu sao lại quỷ thần xui khiến đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt lên mi tâm đang nhăn nheo của hắn.
(๑>◡<๑)
Giang Diệu nghe xong mấy lời Lục Lưu nói thì đến lúc lên giường ngủ vẫn cữ trằn trọc bất an.
Hôm nay Giang Diệu không đem nhi tử mập đến ngủ cùng mà nàng chỉ muốn được ở hai người một chỗ với Lục Lưu.
Lúc Lục Lưu tắm rửa xong xuôi từ tịnh phòng đi ra thì đã thấy tiểu thê tử đang nhíu chặt lông mày, hai chân để trần trắng nõn trơn bóng như ngọc và cứ như vậy ôm gối ngồi ở trên giường nhỏ.
Vì mới tắm rửa qua nên mái tóc của nàng chỉ túm lại tuỳ ý, trâm cài tóc thì không biết rơi nơi nào, dáng vẻ này càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ khéo léo tinh xảo…
Dáng dấp như vậy, ai mà có thể nghĩ được đây là người đã làm mẫu thân?
Lục Lưu cười cười và chậm rãi đi đến ngồi bên cạnh thê tử, hắn tiện tay rũ ra chăn gấm đem bọc lấy thê tử rồi vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của nàng và nhẹ nhàng vuốt ve.
Da thịt thuỷ nộn như vậy, thật giống như quả vải đã được bóc vỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc ra nước.
Một lát sau thì Lục Lưu mới trêu ghẹo:
“Khuôn mặt sầu não như vậy, nếu như để nhạc mẫu biết được thì sẽ trách cứ ta đối không tốt với nàng.”
Vẫn còn có tâm tư mà đùa giỡn có đấy…
Giang Diệu thầm nghĩ mẫu thân kia của nàng gặp người là liền khoe con rể Lục Lưu này, quả thực xem hắn như con ruột mà đối xử, mẫu thân sẽ chỉ cảm thấy nàng làm thê tử không hiền lành chứ làm sao sẽ hoài nghi Lục Lưu đối với nàng không tốt?
Chỉ là nghĩ đến chuyện hôm nay là trái tim Giang Diệu liền có chút bất an, nàng đem hai tay từ bên trong chăn ra ngoài rồi nhào tới trong lồng ngực Lục Lưu, vững vàng ôm lấy thân thể hắn, nàng chỉ muốn cứ như vậy ôm hắn mãi mãi cũng không xa rời nhau.
Ở trong trí nhớ của nàng thì đời trước Lục Lưu căn bản không có chuyện ngự giá thân chinh này, nhưng đời này chung quy lại vẫn không giống nhau nên cho dù nàng có sống lại một đời thì cũng không thể đoán được sẽ có chuyện gì xảy ra, hơn nữa kí ức của nàng chỉ dừng lại ở năm mười sáu tuổi.
Hiếm khi thấy thê tử dính người như vậy, Lục Lưu rất là được lợi, hắn hơi nhếch khóe môi lên nói:
“Diệu Nhi, đừng lo lắng…”
Giang Diệu hít sâu một hơi, lầm bầm:
“Sớm biết như vậy thì chúng ta vẫn cứ ở Dân Châu là tốt rồi.”
Lục Lưu cười, vò vò đầu của nàng và nói:
“Nếu là như vậy thì nàng không thể gặp được nhạc phụ và nhạc mẫu đâu.”
Giang Diệu thở dài một hơi, bây giờ nàng đã được lĩnh giáo thế nào là không vẹn cả đôi đường. Nàng suy nghĩ một chút, hiểu được Lục Lưu là người rất coi trọng tình nghĩa nên Cảnh Huệ đế mở miệng thì tất nhiên hắn sẽ đi.
Lúc này Giang Diệu lẩm bẩm nói:
“Thiếp thà rằng chàng là người bình thường một chút…”
Không có bản lĩnh gì thì không cần ôm đồm những việc này.
Lục Lưu cúi đầu chống lên trán thê tử và nói:
“Nếu ta là người bình thường thì nàng còn nguyện ý gả cho ta không?”
Lục Lưu hỏi như vậy làm Giang Diệu liền nhớ tới hai người bọn họ mạc danh kỳ diệu ở bên nhau rồi tình cảm cứ thế tốt dần lên. Nếu nói mới đầu nàng có hảo cảm với Lục Lưu là không hề liên quan đến thân phận cùng bản lĩnh của hắn thì ngay cả nàng cũng đều không tin.
Nàng yêu thích hắn. Nàng cũng yêu thích hắn có bản lĩnh có thành tựu, nàng cũng thưởng thức hắn rộng rãi không hám lợi, ngay cả ngôi vị hoàng đế đưa đến trước mặt hắn thì hắn cũng đều không không nhìn nhiều… đây chính là nam nhân mà Giang Diệu nàng ái mộ.
Nhưng hiện tại?
Nàng cười cười vuốt mặt hắn nói:
“Chàng không bản lĩnh không quan trọng lắm, nương nói với thiếp nam nhân không có bản lĩnh không sao cả, chỉ cần thương yêu mình là được, nếu dáng dấp mà tuấn mỹ thì tháng ngày trải qua càng tuyệt vời…”
Lục Lưu cười cười, đây đúng là khẩu khí của nhạc mẫu nhà hắn.
Đôi tiểu phu thê trở về Tuyên Vương phủ, vừa vào đến phủ đã nghe thấy tin tức Cảnh Huệ đế đích thân đến đây.
Giang Diệu nhanh chóng theo Lục Lưu đến tiền thính gặp Cảnh Huệ đế.
Cảnh Huệ đế mặc một thân áo bào ngồi đàng hoàng ở bên trên chủ vị, thấy Lục Lưu đến rồi thì cũng không nhiệt tình đứng dậy đón người như lúc trước mà chỉ ngồi yên tĩnh ở đó và mỉm cười hướng về phía Lục Lưu nói một câu:
“Đường ca trở về.”
Giang Diệu ôm tiểu tử trong lồng ngực, đứng bên người Lục Lưu rồi cùng tiến lên hành lễ.
Phụ nhân ít đi ra ngoài, đây cũng là lần đầu tiên sau khi thành thân nàng lại nhìn thấy Cảnh Huệ đế.
Thấy nụ cười đơn thuần ngày xưa của vị thiếu niên này giờ đã được thay thế bằng một luồng uy nghiêm của bậc cửu ngũ chí tôn, khí chất này so với trước thì doạ người hơn nhiều.
Cảnh Huệ đế cười tủm tỉm cùng Giang Diệu chào hỏi, rồi lại nhìn nhìn tiểu tử trong lồng ngực nàng, lúc này hắn mới cầm một chuỗi phật châu đi tới trước mặt tiểu tử và tự tay đeo cho hắn:
“Phật châu này là vật thiếp thân mà trẫm luôn mang bên người… vật này sẽ bảo đảm bình an cho Triệt nhi.”
Đây là đồ vật thiếp thân của Cảnh Huệ đế, Giang Diệu sao có thể tự mình nhận thay cho nhi tử mập? Nàng lập tức nắm lấy chuỗi phật châu muốn trả lại Cảnh Huệ đế.
Cảnh Huệ đế lập tức nói:
“Đường tẩu khách khí. Ngày hôm nay trẫm có tất cả cũng là nhờ đường ca bỏ không ít sức lực, một năm ở Dân Châu này cũng khiến đường tẩu phải chịu khổ. Phật châu này cũng không phải quá quý giá nhưng lại là một trong các thứ đồ mà trẫm quý trọng nhất. Đây là tấm lòng thành của bậc trưởng bối, mong rằng đường tẩu không chối từ.”
Giang Diệu không dám tự mình đồng ý, nàng bèn nghiêng đầu nhìn Lục Lưu một chút, chờ đến khi thấy Lục Lưu khẽ gật đầu thì nàng mới cảm tạ Cảnh Huệ đế và nhận lấy phật châu này.
Giang Diệu biết hai người có chuyện muốn nói nên nàng liền ôm nhi tử trở về viện.
Chỉ là trong đầu nghĩ đến chuyện Lục Hành Chu, còn có lúc ở rừng hoa quế gặp phải Tạ Nhân… Tạ Nhân chắc chắn đã đoán được nàng nhìn ra cái gì đó, nếu nàng đoán không lầm thì lấy tính tình gan to bằng trời của Tạ Nhân thì nhất định Tạ Nhân sẽ nghĩ cách ngăn chặn miệng nàng…
Mấy trò gian của Tạ Nhân thì nàng cũng không để ý lắm, chuyện mà nàng lo lắng nhất vẫn là phía bên Cảnh Huệ đế.
Hôm nay hắn tự mình đến Tuyên Vương phủ thì chắc chắn không phải là việc nhỏ. Giang Diệu càng nghĩ càng thấy lo lắng trong lòng.
Chờ đợi gần nửa canh giờ mới nghe được âm thanh của Lục Lưu trở về. Giang Diệu đem nhi tử đã ngủ thả vào trong nôi, vừa thấy Lục Lưu là nàng vội vội vàng vàng tiến lên nghênh tiếp và lo lắng hỏi:
“Hoàng thượng tìm chàng có chuyện gì vậy?”
Nàng thấy lông mày Lục Lưu cau lại nên càng lo lắng đề phòng, nàng gấp đến độ khóc lên:
“Chàng mau mau nói đi.”
Tâm tình Lục Lưu không tốt cũng không đơn thuần chỉ là chuyện Cảnh Huệ đế đến tìm hắn thương lượng, mà còn do lúc ở Pháp Hoa tự khi Lục Hành Chu hôn mê thì miệng lại gọi tên…
Lục Lưu nhanh chóng đem thê tử đang khóc sướt mướt ôm vào trong lồng ngực, hắn nâng gò má nàng hôn một cái và nói:
“Hoàng thượng muốn ta thay thế hắn ngự giá thân chinh…”
(๑>◡<๑)
Cảnh Huệ đế từ Tuyên Vương phủ đi ra liền trực tiếp trở về cung. Vừa vào cung, liền nghe Trưởng công chúa đang chờ thì hắn nhất thời lộ ra nụ cười rồi xoải bước đi vào, hắn nhớ là tỷ đệ hai người đã lâu rồi không gặp.
Đến khi nhìn thấy Trưởng công chúa thì hắn vui vẻ nói:
“Hoàng tỷ làm sao lại đến đây rồi?”
Vậy mà Trưởng công chúa không có cho hắn sắc mặt tốt, nàng bỗng nhiên đứng lên nói:
“Đệ đến Tuyên Vương phủ?”
Nụ cười trên mặt Cảnh Huệ đế ngưng lại, cũng không lên tiếng phủ nhận.
Trưởng công chúa nói tiếp:
“Đệ để đường ca thay đệ ngự giá thân chinh? Tử Hằng, đệ đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì? Đường ca vất vả trải qua sinh tử mới có được tháng ngày bình an, đệ tại sao phải làm như vậy? Lần này đi không biết có bao nhiêu hung hiểm, nếu chẳng may có chuyện xấu thì đệ—— ”
Mặt mày Cảnh Huệ đế lành lạnh, hắn lạnh nhạt nói:
“Hoàng tỷ, đường ca túc trí đa mưu, văn võ song toàn, có thể nâng đỡ trẫm leo lên ngôi vị hoàng đế, có thể trung thành tuyệt đối và vì trẫm mà bình định tất cả cản trở. Lần này trẫm tin tưởng đường ca nên mới lựa chọn để hắn thay thế trẫm đi. Hoàng tỷ nói chiến trường hung hiểm, nhưng hoàng tỷ phu không phải cũng huyết chiến sinh tử, bình định biên cương vì Đại Lương đấy sao?”
“Hoàng tỷ phu của đệ là võ tướng nên hắn vốn thuộc về chiến trường, mặc dù hung hiểm nhưng cho dù có hi sinh trên sa trường thì cũng là nơi hắn trở về. Còn đường ca thì không giống, đường ca sao có thể so với Tiết Đằng?”
Cảnh Huệ đế cười cợt rồi mới nói:
“Nói đến nói đi là hoàng tỷ vẫn lo lắng đường ca sẽ xảy ra chuyện. Nhưng mà hoàng tỷ ——”
Cảnh Huệ đế nhìn tỷ tỷ đã che chở hắn từ nhỏ đến lớn và chậm rãi nói từng câu từng chữ:
“…. Mệnh đường ca thì quý giá, vậy mệnh của trẫm lẽ nào lại không quý giá sao?”
Trưởng công chúa làm sao sẽ nghĩ đến Cảnh Huệ đế xưa nay luôn ngoan hiền lại có thể nói ra lời vô liêm sỉ như vậy.
Đây vẫn là đệ đệ có tâm địa thiện lương, thẳng thắng đơn thuần của nàng lúc trước sao?
Lúc này ánh mắt nàng hơi ngưng lại, khó có thể tin:
“Tử Hằng, đệ…”
Cảnh Huệ đế nhàn nhạt tránh ánh mắt của Trưởng công chúa, hắn rũ mắt xuống, ngữ khí thất bại nói:
“Trẫm biết ở trong lòng hoàng tỷ thì trẫm nửa phần cũng không bằng đường ca. Trẫm cũng rõ ràng đường ca có ân huệ với trẫm. Nhưng hoàng tỷ, trẫm bây giờ đã là vua một nước, chẳng lẽ lúc nào mọi người cũng coi trẫm như hài tử…”
Cảnh Huệ đế một lần nữa nhìn về phía Trưởng công chúa, lúc này ánh mắt hắn cũng không còn né tránh mà ngôn từ thành thật nói:
“Trẫm hỏi hoàng tỷ nếu phải dấn thân vào nguy hiểm như vậy thì hoàng tỷ lựa chọn để trẫm đi hay vẫn là để đường ca đi?”
Hắn đương nhiên biết cái nào nàng cũng đều không đồng ý!
Trưởng công chúa mím môi rồi nói:
“Hiện tại chiến sự đến mức độ cần phải ngự giá thân chinh mới được sao?”
Hai năm qua Trưởng công chúa gả tới Tiết phủ, giúp Tiết Đằng sinh con dưỡng cái, Tiết Đằng ở chiến trường huyết chiến bảo vệ quốc gia, còn nàng là con dâu hiếu thuận phụng dưỡng cha mẹ chồng, chăm sóc nhi tử nên làm sao giống như trước đây có nhiều thời gian quan tâm đến chuyện chiến sự này?
Nghĩ đến Tiết Đằng đã vài ngày chưa trở về, tâm trạng nàng liền căng thẳng, lập tức có chút tự trách. Nếu nàng thận trọng hơn thì đã phát hiện dạo này Tiết Đằng có chuyện khác thường. Từ xưa đến nay hắn không bao giờ oán giận chuyện gì với nàng, mỗi lần trở về thì chính là ôm nàng thân cận một phen. Tiết Đằng không có thói quen viết thư, nhưng sau khi thành thân với nàng thì mỗi lần phải đi xa là hắn đều thường xuyên gửi thư cho nàng, trong thư nói vài chuyện không mấy quan trọng mà chủ yếu là trực tiếp bày tỏ nhớ nhung với nàng…
Lòng bàn tay Trưởng công chúa căng thẳng và đã có quyết định của mình, nàng hít sâu một hơi rồi nói:
“Tử Hằng… để ta đi thay đệ có được hay không?”
Con ngươi Cảnh Huệ đế đột nhiên phóng to, hắn lạnh lùng kêu lên:
“Hoàng tỷ!”
“Đại Lương chúng ta không phải là không có nữ tướng quân, chính mẫu hậu của chúng ta cũng đã từng lập chiến công hiển hách. Đệ đều đã nói rồi, thuở nhỏ ta luôn che chở đệ, vì đệ là đệ đệ ruột của ta, trên cõi đời này chúng ta là người thân nhất của nhau… thế nên ta làm mọi chuyện vì đệ đều là việc nên làm. Nhưng đường ca đã vì chúng ta mà làm nhiều việc lắm rồi, bây giờ đường ca đã thành thân thì chúng ta nên để hắn sống những tháng ngày bình yên. Hiện nay nếu không có ai đi, vậy để ta thay đệ đi, ta hay đệ thì cũng giống nhau mà thôi… Ta từ nhỏ đã tập võ, đang lo không có đất dựng võ đây, nếu ta có thể đi thì cũng coi như chồng hát vợ theo, ta cùng hoàng tỷ phu của đệ đồng lòng một đạo phu thê, giúp bảo vệ biên giới Đại Lương an bình.”
Cảnh Huệ đế nhất quyết không đáp ứng, hắn nói:
“Hoàng tỷ phu đã bán mạng cho trẫm, trẫm không thể để hoàng tỷ cũng ở vào hiểm cảnh. Hoàng tỷ là nữ tử thì nên ở quý phủ giúp chồng dạy con, Hoàng tỷ không nghĩ vì tỷ nhưng cũng nên nghĩ đến Uy nhi. Ít ngày nữa tin tức ở chiến trường sẽ truyền khắp kinh thành, khi đó Tiết phủ cần tỷ ổn định lòng người, trẫm tuyệt đối không cho phép tỷ đi…”
Thấy Trưởng công chúa còn muốn nói tiếp, Cảnh Huệ đế liền gọi thái giám thiếp thân tự mình đưa Trưởng công chúa về Tiết phủ.
Cảnh Huệ đế ngồi trầm mặc hồi lâu, thấy bên ngoài hoàng hôn đã xuống, hắn liền khởi giá đến Khôn Cùng cung của Hoàng hậu.
Tuy nói Cảnh Huệ đế mở rộng hậu cung nhưng cũng chỉ thêm có chín vị phi tần, tất cả đều dựa theo giá thế xuất thân để sắc phong cấp bậc, vì nhân số quá ít nên vị trí tứ phi đều thiếu mất hai.
Lúc này Cảnh Huệ đế đến Khôn Cùng cung thì thấy Lương phi cùng Thục phi đang cùng Hoàng hậu nói chuyện.
Hậu phi này ở chung đúng là không giống những người ngày xưa giương cung bạt kiếm, luôn có bầu không khí câu tâm đấu giác bao trùm(*).
Hai vị phi tử tuy rằng vào cũng đã nửa năm nhưng chưa từng được trải qua chuyện ân ái mây mưa nên trên mặt vẫn tràn đầy nét thiếu nữ ngây thơ, vào lúc này hai vị phi tử đang cùng Hoàng hậu chơi đùa với Thái tử điện hạ.
————-
(*) Câu tâm đấu giác: nghĩa là dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau.
————-
Chờ đến khi thấy Cảnh Huệ đế thì hai người mới đứng ra phía sau Hoắc Tuyền rồi cùng nhau hướng về phái Cảnh Huệ đế hành lễ.
Cảnh Huệ đế sắc mặt hờ hững đi vào liền thấy một thân tiểu bào màu vàng đang chập chững chạy về phía hắn.
“Phụ hoàng…”
Âm thanh này mềm mại nhu nhu làm tâm người nghe đều mềm nhũn.
Lúc này Cảnh Huệ đế mới nở ra nụ cười, hắn thoáng khom lưng đem tiểu Thái tử còn đang tập đi ôm lên, sau đó mới quay về hướng Hoắc Tuyền nói:
“Đều đứng lên đi.”
Hoắc Tuyền liền đứng dậy.
Hai vị phi tần cũng đứng dậy theo. Tiến cung lâu như vậy nhưng bọn họ hiếm khi thấy mặt Cảnh Huệ đế. Lúc trước còn có chút oán giận Hoàng hậu độc chiếm Hoàng thượng, nhưng từ sau khi ở chung với Hoàng hậu thì bọn họ mới nhận ra được bản thân mình căn bản không thể oán nổi nàng ấy.
Bọn họ đều là quý nữ xuất thân danh môn nên sao có thể không nhận ra đây không phải là Hoàng hậu độc chiếm mà là trong lòng trong mắt Hoàng thượng đều là Hoàng hậu nên hậu cung có màu sắc rực rỡ thế nào thì hoàng đế si tình cũng chỉ có thể thấy duy nhất Hoàng thượng…
Phần sủng ái này ngay cả Vệ Bảo Linh ngày xưa cũng chưa từng nhận được.
Nhóm phi tần thức thời hành lễ lui ra ngoài, vì là đồng bệnh tương liên nên mấy phi tần hậu cung rất thường xuyên gặp nhau tán gẫu hay là về thăm nhà. Tháng ngày cô quạnh cũng biến thành nhàn nhã, so với lúc bọn họ còn là tiểu thư khuê các thì càng thoải mái tự tại hơn mấy phần.
Chờ đến khi hai vị phi tần đi rồi thì Cảnh Huệ đế mới để ma ma đem tiểu Thái tử ra ngoài chơi để hắn có thể một mình ở chung với Hoắc Tuyền.
Dù sao cũng là phu thê nên Hoắc Tuyền nhìn một chút liền có thể nhận ra Cảnh Huệ đế có chuyện phiền lòng, nàng liền tự mình giúp hắn rót trà rồi đem chén trà đặt vào trong tay hắn thì nghe thấy Cảnh Huệ đế ôn nhu nói:
“A tuyền, ngồi xuống bồi trẫm trò chuyện đi.”
Hoắc Tuyền đáp lại, sau đó nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, thấy lông mày hắn nhíu chặt, Hoắc Tuyền suy nghĩ một chút rồi mới nói:
“Thần thiếp vừa mới nghe nói Hoàng thượng có việc xuất cung..”
Cảnh Huệ đế vươn tay nắm chặt lấy tay Hoắc Tuyền, hắn khẽ vuốt ve rồi mỉm cười lẩm bẩm:
“Trẫm còn tưởng rằng nàng không quan tâm đến hành tung của trẫm một chút nào.”
Nói xong lời này thì Cảnh Huệ đế giống như hài tử không có ai quan ái, giữa hai hàng lông mày hiện nét cô đơn.
Trong lòng Hoắc Tuyền run lên, thấy đôi mắt Cảnh Huệ đế thẳng tắp nhìn mình, nàng bèn nói:
“Là thần thiếp thường ngày thất trách.”
Cảnh Huệ đế thở dài, nói:
“A Tuyền, nàng không sai, là do trẫm không đủ tốt…”
Nói xong hắn liền đem người ôm vào lòng, mặt dán mặt nói tiếp:
“… nhưng trẫm thật sự yêu thích nàng. A Tuyền, trẫm chưa từng yêu thích một người như vậy. Trẫm biết rõ nàng hư tình giả ý, biết rõ nàng căn bản xem thường trẫm nhưng trẫm vẫn yêu thích nàng…”
“Thần thiếp… thần thiếp không có..”
Nàng thật sự không nghĩ thế, Hoắc Tuyền rũ mắt xuống, trầm giọng nói:
“Hoàng thượng cả nghĩ quá rồi.”
Cảnh Huệ đế khẽ cười:
“Đừng nói là nàng, mà ngay cả chính trẫm cũng xem thường chính bản thân mình. Có điều sẽ có một ngày trẫm sẽ chứng minh cho nàng thấy trẫm có năng lực che chở cho hai mẹ con nàng và cũng sẽ có tư cách được nàng yêu thích.”
Cảnh Huệ đế cười cười, con ngươi trong suốt này dường như lại giống như ngày xưa luôn sạch sẽ đơn thuần.
Hắn thoáng cúi đầu hôn tiểu thê tử trong lồng ngực mình một cái, cảm thấy chỉ cần lẳng lặng nhìn nàng như thế thì trong lòng cũng ngọt xì xì.
Trước đây hắn luôn nghĩ mình không cần thành tựu gì cũng được, nhưng hiện tại không giống nhau, hắn cũng muốn thấy trong mắt nàng có sùng bái đối với hắn….
Hoắc Tuyền thấy mặt mày Cảnh Huệ đế ưu sầu, tuy nàng không biết đã phát sinh chuyện gì nhưng không hiểu sao lại quỷ thần xui khiến đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt lên mi tâm đang nhăn nheo của hắn.
(๑>◡<๑)
Giang Diệu nghe xong mấy lời Lục Lưu nói thì đến lúc lên giường ngủ vẫn cữ trằn trọc bất an.
Hôm nay Giang Diệu không đem nhi tử mập đến ngủ cùng mà nàng chỉ muốn được ở hai người một chỗ với Lục Lưu.
Lúc Lục Lưu tắm rửa xong xuôi từ tịnh phòng đi ra thì đã thấy tiểu thê tử đang nhíu chặt lông mày, hai chân để trần trắng nõn trơn bóng như ngọc và cứ như vậy ôm gối ngồi ở trên giường nhỏ.
Vì mới tắm rửa qua nên mái tóc của nàng chỉ túm lại tuỳ ý, trâm cài tóc thì không biết rơi nơi nào, dáng vẻ này càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ khéo léo tinh xảo…
Dáng dấp như vậy, ai mà có thể nghĩ được đây là người đã làm mẫu thân?
Lục Lưu cười cười và chậm rãi đi đến ngồi bên cạnh thê tử, hắn tiện tay rũ ra chăn gấm đem bọc lấy thê tử rồi vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của nàng và nhẹ nhàng vuốt ve.
Da thịt thuỷ nộn như vậy, thật giống như quả vải đã được bóc vỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc ra nước.
Một lát sau thì Lục Lưu mới trêu ghẹo:
“Khuôn mặt sầu não như vậy, nếu như để nhạc mẫu biết được thì sẽ trách cứ ta đối không tốt với nàng.”
Vẫn còn có tâm tư mà đùa giỡn có đấy…
Giang Diệu thầm nghĩ mẫu thân kia của nàng gặp người là liền khoe con rể Lục Lưu này, quả thực xem hắn như con ruột mà đối xử, mẫu thân sẽ chỉ cảm thấy nàng làm thê tử không hiền lành chứ làm sao sẽ hoài nghi Lục Lưu đối với nàng không tốt?
Chỉ là nghĩ đến chuyện hôm nay là trái tim Giang Diệu liền có chút bất an, nàng đem hai tay từ bên trong chăn ra ngoài rồi nhào tới trong lồng ngực Lục Lưu, vững vàng ôm lấy thân thể hắn, nàng chỉ muốn cứ như vậy ôm hắn mãi mãi cũng không xa rời nhau.
Ở trong trí nhớ của nàng thì đời trước Lục Lưu căn bản không có chuyện ngự giá thân chinh này, nhưng đời này chung quy lại vẫn không giống nhau nên cho dù nàng có sống lại một đời thì cũng không thể đoán được sẽ có chuyện gì xảy ra, hơn nữa kí ức của nàng chỉ dừng lại ở năm mười sáu tuổi.
Hiếm khi thấy thê tử dính người như vậy, Lục Lưu rất là được lợi, hắn hơi nhếch khóe môi lên nói:
“Diệu Nhi, đừng lo lắng…”
Giang Diệu hít sâu một hơi, lầm bầm:
“Sớm biết như vậy thì chúng ta vẫn cứ ở Dân Châu là tốt rồi.”
Lục Lưu cười, vò vò đầu của nàng và nói:
“Nếu là như vậy thì nàng không thể gặp được nhạc phụ và nhạc mẫu đâu.”
Giang Diệu thở dài một hơi, bây giờ nàng đã được lĩnh giáo thế nào là không vẹn cả đôi đường. Nàng suy nghĩ một chút, hiểu được Lục Lưu là người rất coi trọng tình nghĩa nên Cảnh Huệ đế mở miệng thì tất nhiên hắn sẽ đi.
Lúc này Giang Diệu lẩm bẩm nói:
“Thiếp thà rằng chàng là người bình thường một chút…”
Không có bản lĩnh gì thì không cần ôm đồm những việc này.
Lục Lưu cúi đầu chống lên trán thê tử và nói:
“Nếu ta là người bình thường thì nàng còn nguyện ý gả cho ta không?”
Lục Lưu hỏi như vậy làm Giang Diệu liền nhớ tới hai người bọn họ mạc danh kỳ diệu ở bên nhau rồi tình cảm cứ thế tốt dần lên. Nếu nói mới đầu nàng có hảo cảm với Lục Lưu là không hề liên quan đến thân phận cùng bản lĩnh của hắn thì ngay cả nàng cũng đều không tin.
Nàng yêu thích hắn. Nàng cũng yêu thích hắn có bản lĩnh có thành tựu, nàng cũng thưởng thức hắn rộng rãi không hám lợi, ngay cả ngôi vị hoàng đế đưa đến trước mặt hắn thì hắn cũng đều không không nhìn nhiều… đây chính là nam nhân mà Giang Diệu nàng ái mộ.
Nhưng hiện tại?
Nàng cười cười vuốt mặt hắn nói:
“Chàng không bản lĩnh không quan trọng lắm, nương nói với thiếp nam nhân không có bản lĩnh không sao cả, chỉ cần thương yêu mình là được, nếu dáng dấp mà tuấn mỹ thì tháng ngày trải qua càng tuyệt vời…”
Lục Lưu cười cười, đây đúng là khẩu khí của nhạc mẫu nhà hắn.