🌟 edit: Phương Moe 🌟
Mười ngày trôi qua cực nhanh. Ngay từ sáng sớm, Lục Lưu đã ăn mặc thoả đáng đi đến Phụng Quốc Công phủ đón Mục lão thái.
Lục Lưu sợ lão nhân gia dễ quên nên từ hôm qua đã phái người sang chào hỏi.
Ở bên đây, Mục lão thái nhìn đứa nhỏ này gấp gáp như vậy thì cũng âm thầm cười.
Hai mẹ con Mạnh thị cùng Lục Linh Lung ở trong sân tản bộ cho tiêu cơm.
Lục Linh Lung nhìn thấy Tam thúc mặc áo gấm đang đi qua hành lang, không nhịn được kéo kéo tay áo mẫu thân, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Nương, người nhìn —— ”
Bên trên hành lang là thanh niên trẻ tuổi, dung mạo tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, bước đi thong dong nhưng tràn đầy khí thế của con cháu quý tộc…. Mạnh thị cũng phải thầm cảm thán, bộ dáng cùng khí chất của Lục Lưu đúng là hiếm thấy…
Lúc trước biết được chuyện Lục Lưu muốn thú Giang Diệu của Trấn Quốc Công phủ, Mạnh thị cũng là lấy làm kinh hãi. Lục Lưu trong ngày thường không gần nữ sắc, Mạnh thị còn tưởng rằng hắn cả ngày chỉ vội vàng xử lý công sự, còn đối với chuyện đại sự cả đời của mình thì nửa điểm không chú ý. Không ngờ đột nhiên lại có dự định kết hôn.
Hiển nhiên, chuyện này đối với Lục Lưu được xem là chuyện tốt, nhưng với hai phòng còn lại thì là tin tức xấu.
Lục Linh Lung quyệt quyệt miệng nói:
“Nương, người nhìn Tam thúc gấp gáp chưa kìa. Mấy ngày trước đây vừa mới đi qua, hôm nay lại đi tới, mà Giang Diệu mới mười ba, cũng đâu phải ngày mai liền cưới được luôn, sao còn phải gấp như thế chứ?”
Giọng nói của Lục Linh Lung có chút bất mãn, bình thường nàng đã không thích Giang Diệu, mà Giang Diệu so với nàng còn nhỏ hơn một tuổi, nếu Tam thúc của nàng thật sự thú Giang Diệu làm Tuyên Vương phi, vậy không phải là sau này nàng phải gọi một tiểu cô nương là “Tam thẩm thẩm” sao???
Đây cũng quá là uất ức rồi, nàng mới không muốn gọi đâu!!!!
Lục Linh Lung lại nói:
“Trong ngày thường thấy mặt Tam thúc nhìn Giang Diệu không chút biến sắc, không ngờ giờ Tam thúc lại khó nhịn như vậy, nàng ta còn nhỏ tuổi mà đã biết cách câu mất hồn của Tam thúc đi rồi, đúng là cái đồ hồ ly tinh.”
Mạnh thị lập tức ngăn lại, gằn giọng lạnh lùng:
“Nhớ kỹ, sau này không được phép nói Giang Diệu như vậy.”
Lời này của Mạnh thị, Lục Linh Lung cũng không thích nghe, nàng làm nũng bất mãn nói: “Nương…”
Ấn tượng của Mạnh thị đối với Giang Diệu cũng không tốt, khi còn bé nhìn có vẻ bệnh tật, nếu không phải coi trọng thân phận của Giang Diệu thì nàng cũng sẽ không cân nhắc muốn Giang Diệu làm con dâu, sau đó việc hôn nhân không thành, nàng mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ tới sau này nhi tử có thể lấy một người thê tử khoẻ mạnh, trong lòng nàng cũng được an ủi không ít.
Cho tới tính tình của Lục Lưu, nàng cũng có hiểu biết, vì hôn sự này mà hắn đã nhiều lần thỉnh cầu Mục lão thái, hiển nhiên là cực kỳ để bụng. Điệu bộ quyết tâm muốn kết hôn với tiểu cô nương nhà người ta. Mà người Trấn Quốc Công phủ không phải ngốc, một con rể quyền cao chức trọng, hào môn bậc nhất đến tận cửa cầu hôn, làm sao có khả năng không đáp ứng được?
Mạnh thị cảm thấy, lần trước Trấn Quốc Công phủ từ chối chỉ là đang ra vẻ mà thôi. Hôm nay Lục Lưu lại đi cầu thân, Trấn Quốc công Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị tất nhiên sẽ vui vẻ đồng ý. Bởi vậy, Giang Diệu vào cửa cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Theo tuổi hiện tại của Lục Lưu thì sợ là chờ sau khi Giang Diệu cập kê thì phải kết hôn rồi. Thành thân, vậy Giang Diệu chính là chủ mẫu của vương phủ, cho dù nàng tuổi còn nhỏ nhưng suy cho cùng thì thân phận ở nơi đó cũng không hề nhỏ.
Mạnh thị quay về phía nữ nhi căn dặn:
“Ngày sau nếu gặp Giang Diệu thì ngươi trò chuyện cùng nàng nhiều một chút, như thấy người sang bắt quàng làm họ đó, chờ sau này nàng vào cửa thì người ta không chỉ là Tam thẩm thẩm của ngươi mà còn là nữ chủ nhân của vương phủ.”
Tuy rằng trong lòng Mạnh thị không phục, nhưng nàng cũng rõ ràng đạo lý ở dưới mái hiên của người ta không thể không cúi đầu.
Mà Lục Linh Lung tuổi còn nhỏ, tính khí kiêu căng, những năm này có một Tam
Thúc quyền cao chức trọng, đi ra ngoài đều có người nịnh hót nên nàng mới không muốn chủ động nịnh bợ người ta đâu.
Nàng bĩu môi muốn nói không muốn, nhưng nhìn thấy ánh mắt của mẫu thân nàng liền bất mãn gật đầu, qua loa nói:
“Được rồi, nữ nhi biết rồi.”
。・°°・(>_<)・°°・。
Có lần thứ nhất kinh hãi nên Giang Chính Mậu cảm thấy chính mình có thể thản nhiên tiếp nhận lần sau, nhưng vừa nghe Tuyên Vương và Mục lão thái lại tới nữa rồi, nhất thời khiến Giang Chính Mậu phải sửng sốt. Tính tính tháng ngày thì lần này cách lần trước cầu hôn mới có mười ngày, vậy mà nhanh như vậy đã lại đến?
Nhưng người đến, há có thể không gặp sao? Có điều lúc này Lão thái thái không đứng ra mà chỉ có một mình Giang Chính Mậu đi ra ngoài đàm luận.
Mục lão thái nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Giang Chính Mậu, cũng có chút hơi lúng túng. Dù sao lần trước còn nói sẽ cho người ta thật nhiều thời gian để suy nghĩ, hôm nay đã lại thẳng tắp tới cửa rồi.
Nhưng Mục lão thái cũng là người trải qua nhiều sóng to gió lớn, rất nhanh đã trấn định, cười tủm tỉm cùng đàm luận với Giang Chính Mậu.
Giang Chính Mậu liếc mắt hướng về người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh Mục lão thái, ánh mắt hắn lạnh nhạt, sau đó hắn quay về Mục lão thái nói:
“Ý tứ của Vương gia cùng lão phu nhân, ta tự nhiên rõ ràng. Chuyện này ta cũng đã cẩn thận cân nhắc, nhưng mà —— ta thấy mọi mặt của nữ nhi đều cách xa Vương gia, sợ có chút không xứng đôi.”
Hắn cười cười, nhìn Lục Lưu rồi lại tiếp tục nói:
“… Vương gia là rồng phượng trong loài người, tuổi trẻ tài cao, lo gì không cưới được cô nương càng tốt hơn?”
Cho dù Giang Chính Mậu không muốn thừa nhận thì hắn cũng biết, phóng tầm mắt toàn bộ kinh thành này, chỉ cần Lục Lưu muốn thì không có người nào là không muốn đem nữ nhi gả đi.
Mục lão thái nghe xong —— sợ là hôn sự này không xong rồi.
Mục lão thái liếc nhìn Lục Lưu một chút, thấy sắc mặt hắn hờ hững, nhưng trong lòng thì đã rất vội vã, lo lắng. Mục lão thái suy nghĩ một chút, mới ngữ trọng tâm trường nói:
“Lời này của Quốc công gia, lão bà ta cũng không đồng ý. Quốc công gia cũng khen
đứa nhỏ này là rồng phượng trong loài người, mà ta cũng nghe nói Giang tiểu cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, thông tuệ khéo léo, mỹ mạo hơn hoa, trai tài gái sắc như vậy là rất xứng đôi nha, tại sao lại nói là không xứng đôi? Nếu nói còn có cô nương càng tốt hơn…”
Mục lão thái cười cười, nói tiếp:
“Ở trong lòng đứa nhỏ này… sợ là tìm không ra cô nương nào càng tốt hơn so với Giang tiểu cô nương.”
Vầng trán Giang Chính Mậu lành lạnh, không lên tiếng.
Lục Lưu lúc này mới nói:
“Bản vương đối với Giang tiểu thư là toàn tâm toàn ý, Quốc công gia không cần phải nghi vấn chuyện này. Còn Quốc công gia lo lắng cái gì thì giờ khắc này hãy nói cho Bản vương biết là được.”
Mặc dù Tuyên Vương có dáng vẻ vãn bối khiêm tốn, nhưng Giang Chính Mậu đã nhìn quen một Tuyên Vương trong triều đình cao cao tại thượng, lạnh lùng ít nói, nên một chốc một lát vẫn không thể thích ứng được.
Giang Chính Mậu cũng nói thẳng luôn: “Thân phận Vương gia cao quý, nếu ta đem nữ nhi hứa gả cho Vương gia, ngày sau nữ nhi bị ủy khuất, ta cũng không có năng lực giúp nàng lấy lại công đạo.”
Lục Lưu lại nói:
“Một đời là thời gian quá dài, Bản vương không dám hứa chắc điều gì. Chỉ là nếu Quốc công gia tin Bản vương, thì từ khi còn nhỏ gặp Giang tiểu thư thì Bản vương đối với nàng đã luôn quý trọng, thương yêu, nàng là nơi mềm mại nhất trong lòng Bản vương. Ở Trấn Quốc Công phủ nàng sống như thế nào thì khi đến Tuyên Vương phủ tuyệt đối sẽ đều như thế, chứ không hề kém đi. Hơn nữa, đến lúc đó Bản vương ở trước mặt Quốc Công gia cũng chỉ là con rể, Quốc Công gia có bất cứ phân phó hay giáo huấn nào thì Bản vương đều nhất nhất tiếp thu, tuyệt đối sẽ không vượt qua thân phận này.”
Ý này của Lục Lưu là hắn sẽ không phụ thê tử, cho dù có thật sự làm sai chuyện gì thì người nhạc phụ này muốn giáo huấn như nào liền giáo huấn như thế, không cần kiêng kỵ thân phận của hắn.
Lục Lưu lại nói:
“Hôm nay di bà cũng ở đây, Quốc Công gia cũng biết Bản vương đối với di bà là kính trọng rất nhiều, lời nói này của Bản vương do di bà làm chứng, Quốc Công gia còn có cái gì không yên lòng sao?”
Giang Chính Mậu phiền muộn đến nỗi cái trán cũng thình thịch nhảy lên:
“Vương gia có thành ýnhư vậy, ta tự nhiên mừng rỡ. Chỉ là ——”
Giang Chính Mậu thở dài một hơi, vẻ mặt nghiêm nghị liếc mắt nhìn thanh niên trẻ tuổi thái độ thành khẩn, dung mạo xuất sắc trước mặt, nói:
“Thôi, hôm nay chúng ta nói tới đây thôi.”
Nhìn Giang Chính Mậu đứng dậy, lông mày Mục lão thái nhíu chặt lại, tâm trạng thở dài. Đứa nhỏ này có thành ý như vậy, không ngờ vẫn là không được.
Mục lão thái giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay Lục Lưu, động viên hắn. Nếu hắn một lòng muốn thú thì lần tới lại đi một chuyến nữa, lòng người đều là thịt, chỉ cần bọn họ có đủ thành ý, tóm lại có thể cảm động được nhân gia.
Lục Lưu là người cho dù núi Thái Sơn sụp ở phía trước mặt thì cũng không chút biến sắc, nhưng lần thứ hai bị làm khó, đúng là không dễ chịu. Tuy rằng hắn không có biểu hiện ra, nhưng giữa hai lông mày, vẫn ngờ ngợ có thể nhìn ra mấy phần cảm giác thất lạc.
Đúng lúc này, lại nghe được Giang Chính Mậu nói:
“Giờ cũng không còn sớm sủa, hôm nay Vương gia ở lại đây đi, dùng xong ngọ thiện rồi hãy đi.”
Nhìn thái độ và lời nói lúc trước của Giang Chính Mậu, Lục Lưu cho rằng việc hôn nhân này lại không thành. Chờ đến khi nghe được lời này, hắn nhất thời tỉnh ngộ, ánh mắt sáng lên, gương mặt tuấn tú mừng tít mắt, rất có lễ phép hướng về Giang Chính Mậu chắp tay, nói:
“Vậy Bản vương xin phép quấy rầy.”
。・°°・(>_<)・°°・。
Tại Cẩm Tú viện.
Giang Diệu vừa nghe được tin cha mình để Lục Lưu ở lại ăn ngọ thiện, nàng liền hiểu hôn sự này thành công rồi.
Giang Diệu nhảy nhót vui mừng không ngớt, nghĩ chiến lược của nàng quả thực không sai —— chỉ cần bắt được mẫu thân nàng thì cha nàng cũng sẽ gật đầu. Giang Diệu cười khanh khách, đến khi nhìn lên thấy Kiều Thị tiến vào, nhất thời lộ ra vẻ ngượng ngùng, âm thanh trong veo kêu:
“Nương.”
Kiều Thị tiến lại gần, sắc mặt cũng là vui mừng, trêu ghẹo:
“Nhìn dáng vẻ này của con, có phải là đã biết rồi.”
Giang Diệu gật đầu, thân mật kéo cánh tay Kiều Thị, nói:
“Là Hứa ma ma nói cho nữ nhi, nói cha giữ Lục Lưu lại dùng cơm trưa.”
Nàng ngước mắt nhìn Kiều Thị:
“Nương yên tâm, mới chỉ định thân trước thôi, cách thời gian nữ nhi xuất giá còn lâu lắm.”
Kiều Thị lại nói:
“Con không vội vã nhưng người ta lại vừa vội, vừa gấp đấy. Thời điểm Mục lão thái cầu hôn đã nói rồi, sang năm liền để hai ngươi kết hôn.”
Cũng khó trách vì sao Mục lão thái sốt ruột như vậy, dù sao tuổi Lục Lưu đều đã hai mươi mốt rồi mà bi giờ mới định thân, đổi lại là người bên ngoài, sợ là đều có hài tử để ôm rồi.
Giang Diệu có chút thật ngượng ngùng.
Nàng tuy rằng muốn gả cho Lục Lưu, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, dù sao phía trên nàng còn có hai người ca ca chưa kết hôn, làm sao đã đến phiên nàng kết hôn được. Có điều, nhìn hắn gấp gáp như vậy, trong lòng nàng xác thực thật vui vẻ. Nhưng ngoài miệng lại nói:
“Nữ nhi mới không muốn đâu, thời điểm nào kết hôn, chúng ta mới là người định đoạt.”
Mười ngày trôi qua cực nhanh. Ngay từ sáng sớm, Lục Lưu đã ăn mặc thoả đáng đi đến Phụng Quốc Công phủ đón Mục lão thái.
Lục Lưu sợ lão nhân gia dễ quên nên từ hôm qua đã phái người sang chào hỏi.
Ở bên đây, Mục lão thái nhìn đứa nhỏ này gấp gáp như vậy thì cũng âm thầm cười.
Hai mẹ con Mạnh thị cùng Lục Linh Lung ở trong sân tản bộ cho tiêu cơm.
Lục Linh Lung nhìn thấy Tam thúc mặc áo gấm đang đi qua hành lang, không nhịn được kéo kéo tay áo mẫu thân, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Nương, người nhìn —— ”
Bên trên hành lang là thanh niên trẻ tuổi, dung mạo tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, bước đi thong dong nhưng tràn đầy khí thế của con cháu quý tộc…. Mạnh thị cũng phải thầm cảm thán, bộ dáng cùng khí chất của Lục Lưu đúng là hiếm thấy…
Lúc trước biết được chuyện Lục Lưu muốn thú Giang Diệu của Trấn Quốc Công phủ, Mạnh thị cũng là lấy làm kinh hãi. Lục Lưu trong ngày thường không gần nữ sắc, Mạnh thị còn tưởng rằng hắn cả ngày chỉ vội vàng xử lý công sự, còn đối với chuyện đại sự cả đời của mình thì nửa điểm không chú ý. Không ngờ đột nhiên lại có dự định kết hôn.
Hiển nhiên, chuyện này đối với Lục Lưu được xem là chuyện tốt, nhưng với hai phòng còn lại thì là tin tức xấu.
Lục Linh Lung quyệt quyệt miệng nói:
“Nương, người nhìn Tam thúc gấp gáp chưa kìa. Mấy ngày trước đây vừa mới đi qua, hôm nay lại đi tới, mà Giang Diệu mới mười ba, cũng đâu phải ngày mai liền cưới được luôn, sao còn phải gấp như thế chứ?”
Giọng nói của Lục Linh Lung có chút bất mãn, bình thường nàng đã không thích Giang Diệu, mà Giang Diệu so với nàng còn nhỏ hơn một tuổi, nếu Tam thúc của nàng thật sự thú Giang Diệu làm Tuyên Vương phi, vậy không phải là sau này nàng phải gọi một tiểu cô nương là “Tam thẩm thẩm” sao???
Đây cũng quá là uất ức rồi, nàng mới không muốn gọi đâu!!!!
Lục Linh Lung lại nói:
“Trong ngày thường thấy mặt Tam thúc nhìn Giang Diệu không chút biến sắc, không ngờ giờ Tam thúc lại khó nhịn như vậy, nàng ta còn nhỏ tuổi mà đã biết cách câu mất hồn của Tam thúc đi rồi, đúng là cái đồ hồ ly tinh.”
Mạnh thị lập tức ngăn lại, gằn giọng lạnh lùng:
“Nhớ kỹ, sau này không được phép nói Giang Diệu như vậy.”
Lời này của Mạnh thị, Lục Linh Lung cũng không thích nghe, nàng làm nũng bất mãn nói: “Nương…”
Ấn tượng của Mạnh thị đối với Giang Diệu cũng không tốt, khi còn bé nhìn có vẻ bệnh tật, nếu không phải coi trọng thân phận của Giang Diệu thì nàng cũng sẽ không cân nhắc muốn Giang Diệu làm con dâu, sau đó việc hôn nhân không thành, nàng mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ tới sau này nhi tử có thể lấy một người thê tử khoẻ mạnh, trong lòng nàng cũng được an ủi không ít.
Cho tới tính tình của Lục Lưu, nàng cũng có hiểu biết, vì hôn sự này mà hắn đã nhiều lần thỉnh cầu Mục lão thái, hiển nhiên là cực kỳ để bụng. Điệu bộ quyết tâm muốn kết hôn với tiểu cô nương nhà người ta. Mà người Trấn Quốc Công phủ không phải ngốc, một con rể quyền cao chức trọng, hào môn bậc nhất đến tận cửa cầu hôn, làm sao có khả năng không đáp ứng được?
Mạnh thị cảm thấy, lần trước Trấn Quốc Công phủ từ chối chỉ là đang ra vẻ mà thôi. Hôm nay Lục Lưu lại đi cầu thân, Trấn Quốc công Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị tất nhiên sẽ vui vẻ đồng ý. Bởi vậy, Giang Diệu vào cửa cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Theo tuổi hiện tại của Lục Lưu thì sợ là chờ sau khi Giang Diệu cập kê thì phải kết hôn rồi. Thành thân, vậy Giang Diệu chính là chủ mẫu của vương phủ, cho dù nàng tuổi còn nhỏ nhưng suy cho cùng thì thân phận ở nơi đó cũng không hề nhỏ.
Mạnh thị quay về phía nữ nhi căn dặn:
“Ngày sau nếu gặp Giang Diệu thì ngươi trò chuyện cùng nàng nhiều một chút, như thấy người sang bắt quàng làm họ đó, chờ sau này nàng vào cửa thì người ta không chỉ là Tam thẩm thẩm của ngươi mà còn là nữ chủ nhân của vương phủ.”
Tuy rằng trong lòng Mạnh thị không phục, nhưng nàng cũng rõ ràng đạo lý ở dưới mái hiên của người ta không thể không cúi đầu.
Mà Lục Linh Lung tuổi còn nhỏ, tính khí kiêu căng, những năm này có một Tam
Thúc quyền cao chức trọng, đi ra ngoài đều có người nịnh hót nên nàng mới không muốn chủ động nịnh bợ người ta đâu.
Nàng bĩu môi muốn nói không muốn, nhưng nhìn thấy ánh mắt của mẫu thân nàng liền bất mãn gật đầu, qua loa nói:
“Được rồi, nữ nhi biết rồi.”
。・°°・(>_<)・°°・。
Có lần thứ nhất kinh hãi nên Giang Chính Mậu cảm thấy chính mình có thể thản nhiên tiếp nhận lần sau, nhưng vừa nghe Tuyên Vương và Mục lão thái lại tới nữa rồi, nhất thời khiến Giang Chính Mậu phải sửng sốt. Tính tính tháng ngày thì lần này cách lần trước cầu hôn mới có mười ngày, vậy mà nhanh như vậy đã lại đến?
Nhưng người đến, há có thể không gặp sao? Có điều lúc này Lão thái thái không đứng ra mà chỉ có một mình Giang Chính Mậu đi ra ngoài đàm luận.
Mục lão thái nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Giang Chính Mậu, cũng có chút hơi lúng túng. Dù sao lần trước còn nói sẽ cho người ta thật nhiều thời gian để suy nghĩ, hôm nay đã lại thẳng tắp tới cửa rồi.
Nhưng Mục lão thái cũng là người trải qua nhiều sóng to gió lớn, rất nhanh đã trấn định, cười tủm tỉm cùng đàm luận với Giang Chính Mậu.
Giang Chính Mậu liếc mắt hướng về người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh Mục lão thái, ánh mắt hắn lạnh nhạt, sau đó hắn quay về Mục lão thái nói:
“Ý tứ của Vương gia cùng lão phu nhân, ta tự nhiên rõ ràng. Chuyện này ta cũng đã cẩn thận cân nhắc, nhưng mà —— ta thấy mọi mặt của nữ nhi đều cách xa Vương gia, sợ có chút không xứng đôi.”
Hắn cười cười, nhìn Lục Lưu rồi lại tiếp tục nói:
“… Vương gia là rồng phượng trong loài người, tuổi trẻ tài cao, lo gì không cưới được cô nương càng tốt hơn?”
Cho dù Giang Chính Mậu không muốn thừa nhận thì hắn cũng biết, phóng tầm mắt toàn bộ kinh thành này, chỉ cần Lục Lưu muốn thì không có người nào là không muốn đem nữ nhi gả đi.
Mục lão thái nghe xong —— sợ là hôn sự này không xong rồi.
Mục lão thái liếc nhìn Lục Lưu một chút, thấy sắc mặt hắn hờ hững, nhưng trong lòng thì đã rất vội vã, lo lắng. Mục lão thái suy nghĩ một chút, mới ngữ trọng tâm trường nói:
“Lời này của Quốc công gia, lão bà ta cũng không đồng ý. Quốc công gia cũng khen
đứa nhỏ này là rồng phượng trong loài người, mà ta cũng nghe nói Giang tiểu cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, thông tuệ khéo léo, mỹ mạo hơn hoa, trai tài gái sắc như vậy là rất xứng đôi nha, tại sao lại nói là không xứng đôi? Nếu nói còn có cô nương càng tốt hơn…”
Mục lão thái cười cười, nói tiếp:
“Ở trong lòng đứa nhỏ này… sợ là tìm không ra cô nương nào càng tốt hơn so với Giang tiểu cô nương.”
Vầng trán Giang Chính Mậu lành lạnh, không lên tiếng.
Lục Lưu lúc này mới nói:
“Bản vương đối với Giang tiểu thư là toàn tâm toàn ý, Quốc công gia không cần phải nghi vấn chuyện này. Còn Quốc công gia lo lắng cái gì thì giờ khắc này hãy nói cho Bản vương biết là được.”
Mặc dù Tuyên Vương có dáng vẻ vãn bối khiêm tốn, nhưng Giang Chính Mậu đã nhìn quen một Tuyên Vương trong triều đình cao cao tại thượng, lạnh lùng ít nói, nên một chốc một lát vẫn không thể thích ứng được.
Giang Chính Mậu cũng nói thẳng luôn: “Thân phận Vương gia cao quý, nếu ta đem nữ nhi hứa gả cho Vương gia, ngày sau nữ nhi bị ủy khuất, ta cũng không có năng lực giúp nàng lấy lại công đạo.”
Lục Lưu lại nói:
“Một đời là thời gian quá dài, Bản vương không dám hứa chắc điều gì. Chỉ là nếu Quốc công gia tin Bản vương, thì từ khi còn nhỏ gặp Giang tiểu thư thì Bản vương đối với nàng đã luôn quý trọng, thương yêu, nàng là nơi mềm mại nhất trong lòng Bản vương. Ở Trấn Quốc Công phủ nàng sống như thế nào thì khi đến Tuyên Vương phủ tuyệt đối sẽ đều như thế, chứ không hề kém đi. Hơn nữa, đến lúc đó Bản vương ở trước mặt Quốc Công gia cũng chỉ là con rể, Quốc Công gia có bất cứ phân phó hay giáo huấn nào thì Bản vương đều nhất nhất tiếp thu, tuyệt đối sẽ không vượt qua thân phận này.”
Ý này của Lục Lưu là hắn sẽ không phụ thê tử, cho dù có thật sự làm sai chuyện gì thì người nhạc phụ này muốn giáo huấn như nào liền giáo huấn như thế, không cần kiêng kỵ thân phận của hắn.
Lục Lưu lại nói:
“Hôm nay di bà cũng ở đây, Quốc Công gia cũng biết Bản vương đối với di bà là kính trọng rất nhiều, lời nói này của Bản vương do di bà làm chứng, Quốc Công gia còn có cái gì không yên lòng sao?”
Giang Chính Mậu phiền muộn đến nỗi cái trán cũng thình thịch nhảy lên:
“Vương gia có thành ýnhư vậy, ta tự nhiên mừng rỡ. Chỉ là ——”
Giang Chính Mậu thở dài một hơi, vẻ mặt nghiêm nghị liếc mắt nhìn thanh niên trẻ tuổi thái độ thành khẩn, dung mạo xuất sắc trước mặt, nói:
“Thôi, hôm nay chúng ta nói tới đây thôi.”
Nhìn Giang Chính Mậu đứng dậy, lông mày Mục lão thái nhíu chặt lại, tâm trạng thở dài. Đứa nhỏ này có thành ý như vậy, không ngờ vẫn là không được.
Mục lão thái giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay Lục Lưu, động viên hắn. Nếu hắn một lòng muốn thú thì lần tới lại đi một chuyến nữa, lòng người đều là thịt, chỉ cần bọn họ có đủ thành ý, tóm lại có thể cảm động được nhân gia.
Lục Lưu là người cho dù núi Thái Sơn sụp ở phía trước mặt thì cũng không chút biến sắc, nhưng lần thứ hai bị làm khó, đúng là không dễ chịu. Tuy rằng hắn không có biểu hiện ra, nhưng giữa hai lông mày, vẫn ngờ ngợ có thể nhìn ra mấy phần cảm giác thất lạc.
Đúng lúc này, lại nghe được Giang Chính Mậu nói:
“Giờ cũng không còn sớm sủa, hôm nay Vương gia ở lại đây đi, dùng xong ngọ thiện rồi hãy đi.”
Nhìn thái độ và lời nói lúc trước của Giang Chính Mậu, Lục Lưu cho rằng việc hôn nhân này lại không thành. Chờ đến khi nghe được lời này, hắn nhất thời tỉnh ngộ, ánh mắt sáng lên, gương mặt tuấn tú mừng tít mắt, rất có lễ phép hướng về Giang Chính Mậu chắp tay, nói:
“Vậy Bản vương xin phép quấy rầy.”
。・°°・(>_<)・°°・。
Tại Cẩm Tú viện.
Giang Diệu vừa nghe được tin cha mình để Lục Lưu ở lại ăn ngọ thiện, nàng liền hiểu hôn sự này thành công rồi.
Giang Diệu nhảy nhót vui mừng không ngớt, nghĩ chiến lược của nàng quả thực không sai —— chỉ cần bắt được mẫu thân nàng thì cha nàng cũng sẽ gật đầu. Giang Diệu cười khanh khách, đến khi nhìn lên thấy Kiều Thị tiến vào, nhất thời lộ ra vẻ ngượng ngùng, âm thanh trong veo kêu:
“Nương.”
Kiều Thị tiến lại gần, sắc mặt cũng là vui mừng, trêu ghẹo:
“Nhìn dáng vẻ này của con, có phải là đã biết rồi.”
Giang Diệu gật đầu, thân mật kéo cánh tay Kiều Thị, nói:
“Là Hứa ma ma nói cho nữ nhi, nói cha giữ Lục Lưu lại dùng cơm trưa.”
Nàng ngước mắt nhìn Kiều Thị:
“Nương yên tâm, mới chỉ định thân trước thôi, cách thời gian nữ nhi xuất giá còn lâu lắm.”
Kiều Thị lại nói:
“Con không vội vã nhưng người ta lại vừa vội, vừa gấp đấy. Thời điểm Mục lão thái cầu hôn đã nói rồi, sang năm liền để hai ngươi kết hôn.”
Cũng khó trách vì sao Mục lão thái sốt ruột như vậy, dù sao tuổi Lục Lưu đều đã hai mươi mốt rồi mà bi giờ mới định thân, đổi lại là người bên ngoài, sợ là đều có hài tử để ôm rồi.
Giang Diệu có chút thật ngượng ngùng.
Nàng tuy rằng muốn gả cho Lục Lưu, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, dù sao phía trên nàng còn có hai người ca ca chưa kết hôn, làm sao đã đến phiên nàng kết hôn được. Có điều, nhìn hắn gấp gáp như vậy, trong lòng nàng xác thực thật vui vẻ. Nhưng ngoài miệng lại nói:
“Nữ nhi mới không muốn đâu, thời điểm nào kết hôn, chúng ta mới là người định đoạt.”