Thu Minh Hiên một thân áo choàng nguyệt hoa, ngồi sau bình phong. Dáng người hắn tuấn lãng như trúc. Xuyên qua bình phong mông lung, hắn nhìn thấy dáng người uyển chuyển hàm xúc của cô gái kia, giống như tiên tử trên trời. Thấy nàng khó xử, hắn thiếu chút nữa không kiềm chế được lao ra giải vây thay nàng. Nhưng lễ giáo trói buộc, hắn không thể tùy hứng. Chỉ đành phải kìm lại lo lắng từ đáy lòng. Giờ phút này hết thảy đều sóng yên biển lặng, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Gian ngoài, Thu Minh Nguyệt nhìn một bàn đầy nữ nhân, trong lòng có chút chán nản.
Nơi có nữ nhân, sẽ có tranh đấu. Nơi chật kín nữ nhân như vậy sẽ nháo ra không ít phong ba đâu.
Dùng bữa tối xong, Thu Minh Nguyệt không về mà mang theo đệ đệ Thu Minh Thụy đến Thấm viên của Trầm thị. Trầm thị đã sớm nghe nói ở đại sảnh phát sinh chuyện, vội vàng lôi kéo Thu Minh Nguyệt nói “Minh Nguyệt, Lục Diên sao lại bị đại phu nhân xử lý rồi? Nàng ta từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh con, đối với con cũng trung thành. Chúng ta vừa tới Thu gia, bên cạnh không có người đắc lực, về sau…” Bà không phải không lo lắng, nhưng biết nữ nhi là người có chủ ý, làm việc gì đều đúng mực. Chỉ là Thu phủ to lớn này là địa phương bọn họ không quen thuộc, không có người giúp đỡ thì về sau gian nan tới cỡ nào?
Bà thở dài “Phu nhân đây là muốn diệt trừ phụ tá đắc lực của con đây mà.” Bà mặc dù thiện tâm nhưng không phải người ngu dốt, sao không biết rõ đại gia tộc này… ồn ào tới cỡ nào?
Thu Minh Nguyệt đôi mắt sáng ngời, không nghĩ mẫu thân vậy mà lại thông suốt. Nàng nắm tay Trầm thị, ý bảo những nha hoàn khác lui ra, sau đó mới đã Trầm thị vào phòng.
“Di nương, người có thể hiểu điều đó là tốt rồi.” Trong lòng nàng không phải không có bi ai. Mẫu thân của mình mà ngay cả tiếng nương cũng không được gọi.
“Con chỉ sợ người tính tình nhu nhược, bị phu nhân khi dễ.” Nàng dừng một chút, nhỏ giọng nói mấy câu vào tai Trầm thị. Trầm thị đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thở dài “Thật sự là khổ cho nha đầu Lục Diên kia rồi.”
Thu Minh Nguyệt cúi đầu trầm mặt chốc lát, mới nói “Di nương, tin tưởng con, đây chỉ là tạm thời.”
Nhìn ánh mắt kiên cường của nữ nhi, Trầm thị trong lòng xẹt qua tia ấm áp.
“Ừ.”
Bà lại sờ sờ đầu Thu Minh Thụy, vẻ mặt hiền hòa.
“Ta có con và Thu Minh Thụy là đủ rồi. Chỉ cần tỷ đệ hai con bình bình an an cả đời, ta liền yên tâm.”
“Nương…” Thu Minh Nguyệt mũi đau xót, cuối cùng không nhịn được kêu lên.
Trầm thị cuống quýt che miệng nàng “Đừng để người khác nghe thấy.” Bà kích động nhìn chung quanh, xác định không ai nghe thấy, mới buông ra.
Thu Minh Nguyệt lại nắm tay nàng, mắt phượng tràn đầy sự kiên định.
“Nương, người tin tưởng con, một này nào đó con sẽ quang minh chánh đại gọi người một tiếng “nương.” “
Trầm thị ôn nhu cười cười “Ừ, ta tin con.”
Thu Minh Thụy tuổi nhỏ, nhưng chỉ một ngày ngắn ngủi đã khiến nó hiểu được tranh đấu kịch liệt nơi này, trong lòng cũng sợ hãi ngơ ngác. Giờ phút này thấy tỷ tỷ nói chắc chắn như vậy, trong lòng cũng vui vẻ lên. Nó quên đi chuyện bữa tối ăn cơm không thoải mái, lôi kéo Trầm thị nói chuyện
“Di nương, chiều nay cha nói uốn con và các ca ca cùng đi học.” Nó vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt cũng rạng rỡ.
“Thật sao?” Trầm thị cũng rất vui. Nhi tử vốn thông minh, nếu sau này có thể thi đỗ công danh, đối với tiền đồ nữ nhi cũng có thể trợ giúp
Thu Minh Thụy thật thà gật đầu “Đương nhiên là thật, cha nói mấy ngày nữa sẽ sắp xếp cho con. Cha còn nói ba năm sau, ở kỳ thi mùa xuân, con có thể tiến lên tam bảng.” Vẻ mặt nó tự đắc, trong mắt đủ kiêu ngạo.
Thu Minh Nguyệt sờ sờ đầu nó “Tự tin là tốt, nhưng đệ phải nhớ kỹ, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu tiên, núi cao còn có núi khác cao hơn. Không thể cuồng ngạo tự phụ, biết không? Học thức là vô hạn, mai mốt đến trường phải ngoan ngoãn nghe theo phu tử, về sau cũng không được cậy tài khinh người.”
Thu Minh Thụy luôn nghe lời tỷ tỷ, nói gì nghe nấy. Học vấn của tỷ tỷ so với phu tử còn giỏi hơn. Cho nên trong lòng nó, lời tỷ tỷ là đúng nhất, cho nên hắn gật đầu thật mạnh.
“Đệ biết rồi, tỷ tỷ.”
Mẹ con ba người đang nói chuyện, bên ngoài truyền tới giọng nói của nha hoàn Hạ Diệp.
“Lão gia tới rồi.”
Trầm thị ngẩn ra, không hề che dấu tia vui sướng trong đáy mắt.
Thu Minh Nguyệt lắc đầu, vì nữ tử ở thế giới này mà bi ai. Ngẩng đầu thấy đại lão gia tiêu sái bước vào, vừa thấy Thu Minh Nguyệt và Thu Minh Thụy cũng ở đây, nụ cười càng nhu hòa thêm vài phần.
“Minh Nguyệt và Minh THụy cũng đến sao.”
Ông đến bên cạnh Trầm thị, ánh mắt dịu dàng “Dùng bữa tối chưa?”
Làm trò trước mặt nữ nhi, Trầm thị có chút thẹn thùng, nhưng vẫn gật đầu.
“Dùng rồi.”
Thu Minh Nguyệt cũng thức thời kéo tay đệ đệ chuẩn bị đi, lại bị đại lão gia gọi.
“Minh Nguyệt.”
Thu Minh Nguyệt quay đầu” Cha có chuyện gì sao?”
Ánh mắt đại lão gia có chút áy náy “Lục Diên…”
Thu Minh Nguyệt cười nhạt cắt đứt lời ông “Lục Diên phạm lỗi, mẫu thân trách phạt nàng ta là đúng.” Sắc mặt nàng có chút ảm đạm, có thể thấy được lòng nàng vẫn có chút thương tâm.
Đại lão gia một bên vui mừng nữ nhi còn nhỏ đã biết lễ, về phương diện khác cũng tức giận Lâm thị quá mức kiêu ngạo ương ngạnh, nữ nhi ngày đầu vào phủ đã trách phạt nha hoàn của nó. Lòng dạ độc ác, quả thật vô pháp vô thiên. Thấy nữ nhi bị ủy khuất còn nói thay Lâm thị, lòng ông càng thêm áy náy.
“Vừa rồi ta đã nói qua với mẫu thân, qua hai ngày nữa sẽ an bài nha bà vào phủ, để ba mẹ con con tuyển một ít nha hoàn hầu hạ trong phòng.” Lời này của đại lão gia thật đúng ý Trầm thị, cũng là cho Thu Minh Nguyệt một viên thuốc an thần.
Bởi vì vừa rồi dùng qua bữa tối, cuối cùng đại phu nhân có nói một cuâ. Đó là mẹ con ba người mới từ Dương Châu tới, bên người cũng không có nhiều nha hoàn hầu hạ, ngày mai sẽ phân cho họ vài nha hoàn. Nàng biết, phân công nha hoàn là lựa chọn từ trong phủ. Lâm thị là đương gia mười mấy năm, nha hoàn trong phủ phần lớn đều là tâm phúc của Lâm thị. Mang tiếng là phân công nha hoàn, nói trắng ra chính là đưa người nằm vùng, đếm giá thị ba mẹ con Trầm thị. Thu Minh Nguyệt có thể yên tâm sao?
Đại lão gia lần này nói rõ, bảo nha bà vào phủ, mua nha hoàn từ bên ngoài. Những người này không phải sống trong Thu phủ, tỷ lệ nằm vùng nhỏ hơn nhiều. Tuy rằng lấy thủ đoạn và nhân mạch của Đại phu nhân mà nói, đương nhiên có thể thu mua những người này. Nhưng chỉ cần không phải người của đại phu nhân ngay từ đầu, đều có thể có cách thay đổi đúng không? Phải biết rằng, đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Sau khi Thu Minh Nguyệt chở lại Tuyết Nguyệt các, đám người Tôn ma ma đương nhiên cũng biết Lục Diên bị biếm đến hoán y phòng. Các nàng biết Thu Minh Nguyệt dụng tâm lượng khổ, nghĩ đến chủ tử vừa bước vào Thu Gia đã gặp khó khăn, thật cẩn thận thận trọng tỉ mỉ tính toán, trong lòng các nàng không phải không đau, cho nên cũng không nói gì. Hầu hạ nàng rửa mặt xong liền lui xuống.
Lại nói tới đại phu nhân, thật vất vả đêm nay mới xử lý được nha hoàn của Thu Minh Nguyệt, tâm tình bà rất tốt. Chỉ là lát sau lại nghe nói đại lão gia tới phòng Trầm thị, nhất thời bày ra bộ mặt u ám, vơ lấy chén trà trên bàn quăng xuống đất.
Lí ma ma vừa vặn xốc màn tiến vào, thấy tư thế này, lập tức cả kinh chạy đến ngăn cản.
“Ôi phu nhân của ta, người cũng đừng tức giận như vậy. Nếu như lão thái gia và lão thái quân biết, sẽ nói người lòng dạ hẹp hòi đó.” Bà ta vừa nói vừa cần ly trà trong tay đại phu nhân đặt xuống, liếc mắt nhìn nha hoàn bên người, nàng ta hiểu ý lập tức ra ngoài cửa canh gác.
Đại phu nhân thở hồng hộc ngồi xuống, sắc mặt âm trầm.
“Con hồ ly kia, một chút lại đến quyến rũ lão gia, tức chết ta mà.”
Lí ma ma một bên an ủi “phu nhân, ngài làm gì vì một tiểu thiếp mà giận dữ? Không đáng giá. Trầm thị kia bên ngoài mười mấy măn, nhưng vì lão gia sinh hạ hai đứa con. Nàng ta vừa được lão gia đón về, nếu lúc này vắng vẻ nàng, khó tránh rơi xuống cái tiếng bất nhân bất nghĩa, lọt vào tai lão thái gia, lão thái quân cũng không tốt.”
Đại phu nhân cũng biết điều này, nhưng trong lòng không kiềm được sự hoảng sợ. Bà nhìn Lí ma ma bên cạnh, Lí ma ma là vú nuôi của bà, mấy năm nay theo bên người cũng đưa ra không ít kế sách.
“Ma ma, ngươi cũng biết, lão gia tâm không ở chỗ ta, mấy năm nay lạnh nhạt với ta là sự thật. Nếu không có Minh Hà, chỉ sợ…” Đại phu nhân nói đến đây mắt mày ảm đạm, trên khuôn mặt xưa nay vênh váo hung hăng, bây giờ ngược lại thêm vài phần đau khổ.
Lí ma ma thấy cũng đau lòng, tròng mắt chuyển động, nói “Phu nhân đừng quên, Trầm thị đến đây, chịu lạnh nhạt không phải chỉ mình người.”
Đại phu nhân ngẩn ra, sau đó lại lộ vẻ mặt ghét bỏ
“Ngươi nói là tiện nhân Tử Ngọc kia?”
Lí ma ma cười cười “Phu nhân, người đã quên Lệ di nương sao?”
Ánh mắt đại phu nhân chợt lóe, sau lại nhíu mày
“Nàng ta cũng vô dụng, may mắn có được dung mạo đẹp cũng không đạt được tâm lão gia.” Năm đó đại lão gia mê luyến Trầm thị, Lâm thị tức giận, Lí ma ma liền nói lên ý kiến, bảo bà đem một đại nha hoàn đẹp mắt cho lão gia làm thông phòng. Lâm thị lúc trước vạn lần không đồng ýh, nhưng mắt thấy số lần đại lão gia bước vào phòng mình ngày càng ít, liền phải làm theo.
Nha đầu này thật ra cũng không chịu thua kém, làm thông phòng cho đại lão gia ba tháng liền thăng thành di nương. Mà đoạn thoài gian kia, số lần đại lão gia đi gặp Trầm thị ít lại. Lâm thị lúc này mới yên tâm. Lại không nghĩ rằng, Lệ di nương kia cũng là không xài được. Chẳng qua chỉ mới mấy tháng, đại lão gia đã vắng vẻ nàng ta, khiến Lâm thị tức giận vô cùng.
Lí ma ma cười đến bí hiểm “Phu nhân, Lệ di nương không có đứa nhỏ, lại xuất thân nha hoàn, trong phủ này không có chỗ nương tựa, lão gia mấy năm nay cũng không cưng chiều nàng, cũng chỉ dựa vào người ban ân mà sống. HUống hồ nàng ta vốn nhờ người mới có phúc phận này. Người ta nói tích gió thành bão, bây giờ cũng tới lúc để Lệ di nương báo ân.
Đại phu nhân hé mắt “Ma ma nói rất đúng.”
Thê thiếp cổ đại cấp bậc rất khắc nghiệt, mỗi ngày phải thỉnh an đại phu nhân, sớm chiều chăm chỉ, không thể thiếu sót. Chủ mẫu không tốt còn có thể lập ra quy củ cho thiếp thất. Nay đại phu nhân cũng dùng cái này để khó dễ Trầm thị. Chẳng qua vì không tìm được nhược điểm. Trầm thị mỗi ngày đều quy củ, hiếu thuận với lão thái gia và lão thái quân. Dần dần, khúc mắt trong lòng lão thái gia