Thu gia trăm năm danh môn, hậu thế sinh ra rất nhiều họ hàng. Thu phủ ở kinh thành chính là dòng dõi chính thống. Tổ tiên Thu gia là thư hương thế gia, làm quan đa số là quan văn. Cho nên dễ dàng thấy được, gia tộc như vậy, lễ giáo là nghiêm khắc bảo thủ cỡ nào. Kinh thành là nơi ở của các thế gia đại tộc, từ xưa tới nay, phàm là những gia đình nhà cao cửa rộng, lại càng chú trọng mặt mũi thanh danh. Đặc biệt giới quan lại càng thêm không dám trễ nãi lễ tiết.
Cái gọi là lễ giáo, không gì khác ngoài mấy thứ già trẻ trên dưới linh tinh. Đối với quý tộc mà nói, đó chính là sự chênh lệch đẳng cấp. Vợ cả, đích nữ, đích tử vĩnh viễn cao quý kiêu ngạo, mà thứ thiếp thứ nữ thứ tử thì thân phận mãi mãi đê tiện, không ngóc đầu lên nổi, luôn luôn thua kém một bậc.
Thu Minh Nguyệt Là thứ nữ, lại còn từ nhỏ sinh ra lớn lên ở bên ngoại, dù cho đại lão gia và lão thái quân yêu thích, nhưng nàng vẫn không quyền không thế. Tại phủ đệ to lớn này, vận mệnh có thể nói là vô cùng nhấp nhô. Cho nên dưới tình huống như thế, nàng phải che giấu sự sắc sảo, không thể để đại phu nhân tìm ra sai lầm mà khiêu khích. Chỉ là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nàng nghĩ muốn im lăng sống, nhưng có người không đồng ý cho nàng sống thoải mái.
Ngày hôm đó, nàng mang theo Hồng Ngạc đi thăm Trầm thị. Buổi sáng đi sớm, liền ghé qua hoa viên xem có gì thích hợp ngâm trà không. Nhưng thời điểm vừa chuyển qua góc khuất hành lang, lại đụng phải người không muốn gặp.
“Thu Minh Nguyệt.” Thanh âm chói tai của Thu Minh Ngọc khiến tai Thu Minh Nguyệt ù ù đau. Nàng bất đắc dĩ xoay người, liền thấy Thu Minh Ngọc mang theo nha hoàn tức giận bừng bừng tiêu sái đi tới. Bên người nàng ta là một cô gái mặc y phục xanh ngọc, thoạt nhìn khoảng trên dưới mười tuổi, trắng nõn thanh tú, dáng người nhỏ xinh, khi đi linh lang trên đầu chạm vào nhau phát ra âm thanh dễ nghe, giống như vì nhan sắc nàng ta mà kiêu ngạo.
Thiếu nữ này Thu Minh Nguyệt biết, đó là tam phòng thất tiểu thư Thu Minh Dung, cùng tuổi với Thu Minh Lan, năm nay mười một.
Thu Minh Nguyệt nhìn nàng, đột nhiên trong lòng buồn cười. Thu Minh Dung này, không vì bản thân là thứ nữ mà khiêm tốn nhát gan, ngược lại còn liều lĩnh. Cũng khó trách. Nàng ta thường xuyên theo bên người Thu Minh Ngọc, tính tình không khác mấy so với Thu Minh Ngọc. Nàng híp mắt, nhớ lại thân thế của Thu Minh Dung. Thu Minh Dung là nữ nhi của Ngọc di nương. Ngọc Di NƯơng tên là Tử Ngọc, từng là nha hoàn bên người lão thái quân. Ba nhi tử của lão thái quân sau khi thành niên đều được bà tặng cho một nha hoàn thông phòng. Trong đó, Tử Ngọc tự cho mình là cao quý nhất trong ba người, ỷ được tam lão gia sủng ái, bà ta ngay cả Tam phu nhân cũng không để vào mắt. Tam lão gia không có tài năng gì, lại còn trầm mê nữ sắc. Ngọc di nương dung mạo xuất chúng, lại khéo léo dịu dàng, nên giành được sự ưa thích của Tam lão gia. Bà ta khinh thường Tam phu nhân dễ chọc, thường thường không cấp bà ấy mặc mũi. Nghe nói tam lão gia từng có ý định để bà ta làm bình thê, nếu không có lão thái quân dốc sức ngăn cản, chỉ sợ tam phu nhân sớm bị biếm vào lãnh cung rồi. Đồng dạng, bởi vì Ngọc di nương được sủng ái, con gái bà ta tự nhiên cũng được yêu thương, chi phí ăn mặc không khác gì đích nữ. Trong tất cả thứ nữ ở Thu phủ, Thu Minh Dung tự phụ nhất, cho là mình thân phận cao quý, không thèm làm bạn với nhóm thứ nữ, mỗi ngày đều đi theo Thu Minh Ngọc nịnh bợ.
Hôm nay ở đây gặp hai người bọn họ, sợ là không có chuyện tốt.
Một phen suy nghĩ trong lòng, Thu Minh Ngọc và Thu Minh Dung đã đi tới. Biểu tình hai người giống nhau như đúc, cằm hếch cao, kiêu ngạo khinh thường nhìn nàng.
Thu Minh Nguyệt không để ý tới, trên mặt mang nụ cười thản nhiên.
“Thì ra là tam tỷ, tỷ gọi ta có chuyện gì sao?”
Thu Minh Ngọc hừ một tiếng, ngang ngược nói “Thu Minh Nguyệt, ngươi cư nhiên dám coi nhẹ ta?”
Thu Minh Nguyệt biết người ta đã cố tình so đo thì mình cũng không nói gì được, vì thế tính tình tốt trả lời “Tam tỷ, tỷ hiểu lầm.”
Thu Minh Ngọc khinh thường cười lạnh “Vậy ngươi nói xem, vì sao ngươi vừa thấy ta đã xoay người bỏ đi.”
Thu Minh Nguyệt trong lòng nghĩ. Quả thật là nữ nhi của đại phu nhân, ngạo mạn y như bà ta, cố tình gây sự. Bất đắc dĩ, nàng nói “Vừa rồi không thấy tam tỷ tỷ, không phải cố ý phớt lờ.”
Thu Minh Dung một bên kỳ quái nói “Tổ huấn Thu gia nói, đích thứ khác nhau, thứ nữ khi gặp đích nữ phải hành lễ vấn an. Nghe nói… Trầm di nương xuất thân từ thư hương thế gia, tổ tiên có đức. Như thế nào mà Ngũ muội muội cũng không biết lễ tiết cơ bản này?” Nàng ta không có hảo ý nhìn Thu Minh Nguyệt, như nhớ ra gì đó a một tiếng.
“Ngũ muội muội từ nhỏ sinh ở bên ngoại, không biết quy củ hào môn cũng không có gì lạ. Chỉ là ta thấy ngũ muội muội mỗi ngày đều đến chỗ Trầm di nương, chẳng lẽ Trầm di nương không giáo dục muội muội?” Nàng ta nhíu mày, tựa hồ rất kinh ngạc và khó hiểu “A~ Ta nhớ rồi, Trầm di nương phải hầu hạ đại bá phụ, mấy chuyện dạy con này, đương nhiên không thể làm. A~ thật ra là muội muội ta sơ sót. Tam tỷ tỷ, ta thấy ngũ muội muội không phải cố ý, tỷ liền đại nhân đại lượng, đừng so đo với nàng ấy.” Nàng ta xoay người, hướng Thu Minh Ngọc cầu tình cho Thu Minh Nguyệt.
Hồng Ngạc một bên tức đến mặt mũi xanh mét, thiếu chút nữa đến vả cái miệng của Thu Minh Dung rồi. Thu Minh Nguyệt ngược lại trong mắt chỉ hiện lên tia sáng lạnh, nhìn nhiều Thu Minh Dung một cái. Hình như thiếu nữ này cũng không phải ngạo mạn ngốc nghếch như bề ngoài, kỳ thật lòng dạ tâm cơ nàng ta chỉ sợ không thua kém Thu Minh Lan. Nàng ta vừa rồi nói ngắn ngủn mấy câu, đã đem Thu Minh Nguyệt và Trầm thị hạ thấp đến không thể thấp hơn, còn nhân tiện mắng Trầm thị có tài dụ dỗ,nói mình không biết lễ tiết, không xứng với là danh môn khuê tú.
Thu Minh Ngọc khẽ cười một tiếng, trong mắt bởi vì lời nói của Thu Minh Dung mà dâng lên niềm tự hào, khinh thường ngạo nghễ nhìn Thu Minh Nguyệt.
“Thu gia ta nhiều thế hệ thanh lưu, trăm năm danh môn, làm sao có thể không tôn trọng tổ huấn lễ tiết?” Nàng ta đôi mắt híp lại, ẩn chứa sự mỉa mai, chờ Thu Minh Nguyệt hành lễ.
Hồng Ngạc rốt cuộc không nhịn được bọn họ liên kết coi thường tiểu thư nhà mình, đang muốn tiến lên, lại bị Thu Minh Nguyệt ngăn cản. Thu Minh Nguyệt quay đầu thản nhiên liếc nhìn nàng ta, Hồng Ngạc lập tức an phận.
Thu Minh Nguyệt quay đầu, thành thật làm lễ vấn an với Thu Minh Ngọc. Lúc Thu Minh Ngọc còn chưa kịp thu hồi nụ cười đắc ý, nàng đã ôn hòa nói với Thu Minh Dung “Thất muội muội quả thực có tri thức hiểu lễ nghĩ, thông hiểu tổ chế tục lệ.” Nàng dừng một chút, lại đột nhiên lên tiếng “ [Lễ Kí] có nói, đích thứ tôn ti, trưởng ấu hữu tự (tức là ngoài trật tự cao thấp còn phải có lễ già trẻ). Thất muội muội nhớ kỹ tôn ti là tốt, nhưng đừng quên phân chia lớn nhỏ mới đúng.”
Trong mắt Thu Minh Nguyệt xẹt qua tia cười. Rốt cuộc cũng là tâm tình trẻ con, không đủ trầm ổn. Nàng cũng không thúc giục, chỉ là thản nhiên nhìn Thu Minh Dung. Thấy Thu Minh Dung ngày càng tức giận, nhưng chuyện này là nàng ta khơi mào, Thu Minh Nguyệt lại không hề nói sai. Bất luận khía cạnh nào, địa vị của Thu Minh Nguyệt vẫn cao hơn. Nàng ta cắn môi, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thu Minh Ngọc. Hy vọng Thu Minh Ngọc có thể giải vây cho mình. Thu Minh Ngọc hôm nay là định tìm Thu Minh Nguyệt gây phiền phức, có người đi cùng đường với nàng, nàng đương nhiên vui mừng. Chỉ là nàng ta luôn luôn thanh cao, khinh thường nhất là thứ xuất. Thu Minh Dung tuy rằng thích nịnh bợ nàng, nàng vẫn xem thường nàng ta. HUống chỉ cái vấn đề tôn ti chi phân, nàng lại càng không thể tự tát vào mặt mình. Nàng vừa rồi còn đang đắc ý vì Thu Minh Nguyệt hành lễ với mình, nên cũng không thèm để ý tới Thu Minh Dung.
Thu Minh Dung thấy Thu Minh Ngọc phớt lờ mình, oán hận cắn răng, cực kỳ không tình nguyện cúi người thi lễ với Thu Minh Nguyệt.
“Ngũ tỷ mạnh khỏe.”
Thu Minh Nguyệt cảm thấy như Thu Minh Dung phải ráng hết sức mới nói nên lời, mới ảm đạm cười nói “Nghe bảo hôm trước Ngọc di nương nhiễm phong hàn. Thất muội luôn phụng dưỡng trước giường, chưa từng bước ra cửa phòng nửa bước. Hôm nay đúng dịp lại gặp phải thất muội, chắc thân thể Ngọc Di nương đã tốt lên rồi.”
-Editor: Nekofighter aka bibibibili-
Thu gia trăm năm danh môn, hậu thế sinh ra rất nhiều họ hàng. Thu phủ ở kinh thành chính là dòng dõi chính thống. Tổ tiên Thu gia là thư hương thế gia, làm quan đa số là quan văn. Cho nên dễ dàng thấy được, gia tộc như vậy, lễ giáo là nghiêm khắc bảo thủ cỡ nào. Kinh thành là nơi ở của các thế gia đại tộc, từ xưa tới nay, phàm là những gia đình nhà cao cửa rộng, lại càng chú trọng mặt mũi thanh danh. Đặc biệt giới quan lại càng thêm không dám trễ nãi lễ tiết.
Cái gọi là lễ giáo, không gì khác ngoài mấy thứ già trẻ trên dưới linh tinh. Đối với quý tộc mà nói, đó chính là sự chênh lệch đẳng cấp. Vợ cả, đích nữ, đích tử vĩnh viễn cao quý kiêu ngạo, mà thứ thiếp thứ nữ thứ tử thì thân phận mãi mãi đê tiện, không ngóc đầu lên nổi, luôn luôn thua kém một bậc.
Thu Minh Nguyệt Là thứ nữ, lại còn từ nhỏ sinh ra lớn lên ở bên ngoại, dù cho đại lão gia và lão thái quân yêu thích, nhưng nàng vẫn không quyền không thế. Tại phủ đệ to lớn này, vận mệnh có thể nói là vô cùng nhấp nhô. Cho nên dưới tình huống như thế, nàng phải che giấu sự sắc sảo, không thể để đại phu nhân tìm ra sai lầm mà khiêu khích. Chỉ là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nàng nghĩ muốn im lăng sống, nhưng có người không đồng ý cho nàng sống thoải mái.
Ngày hôm đó, nàng mang theo Hồng Ngạc đi thăm Trầm thị. Buổi sáng đi sớm, liền ghé qua hoa viên xem có gì thích hợp ngâm trà không. Nhưng thời điểm vừa chuyển qua góc khuất hành lang, lại đụng phải người không muốn gặp.
“Thu Minh Nguyệt.” Thanh âm chói tai của Thu Minh Ngọc khiến tai Thu Minh Nguyệt ù ù đau. Nàng bất đắc dĩ xoay người, liền thấy Thu Minh Ngọc mang theo nha hoàn tức giận bừng bừng tiêu sái đi tới. Bên người nàng ta là một cô gái mặc y phục xanh ngọc, thoạt nhìn khoảng trên dưới mười tuổi, trắng nõn thanh tú, dáng người nhỏ xinh, khi đi linh lang trên đầu chạm vào nhau phát ra âm thanh dễ nghe, giống như vì nhan sắc nàng ta mà kiêu ngạo.
Thiếu nữ này Thu Minh Nguyệt biết, đó là tam phòng thất tiểu thư Thu Minh Dung, cùng tuổi với Thu Minh Lan, năm nay mười một.
Thu Minh Nguyệt nhìn nàng, đột nhiên trong lòng buồn cười. Thu Minh Dung này, không vì bản thân là thứ nữ mà khiêm tốn nhát gan, ngược lại còn liều lĩnh. Cũng khó trách. Nàng ta thường xuyên theo bên người Thu Minh Ngọc, tính tình không khác mấy so với Thu Minh Ngọc. Nàng híp mắt, nhớ lại thân thế của Thu Minh Dung. Thu Minh Dung là nữ nhi của Ngọc di nương. Ngọc Di NƯơng tên là Tử Ngọc, từng là nha hoàn bên người lão thái quân. Ba nhi tử của lão thái quân sau khi thành niên đều được bà tặng cho một nha hoàn thông phòng. Trong đó, Tử Ngọc tự cho mình là cao quý nhất trong ba người, ỷ được tam lão gia sủng ái, bà ta ngay cả Tam phu nhân cũng không để vào mắt. Tam lão gia không có tài năng gì, lại còn trầm mê nữ sắc. Ngọc di nương dung mạo xuất chúng, lại khéo léo dịu dàng, nên giành được sự ưa thích của Tam lão gia. Bà ta khinh thường Tam phu nhân dễ chọc, thường thường không cấp bà ấy mặc mũi. Nghe nói tam lão gia từng có ý định để bà ta làm bình thê, nếu không có lão thái quân dốc sức ngăn cản, chỉ sợ tam phu nhân sớm bị biếm vào lãnh cung rồi. Đồng dạng, bởi vì Ngọc di nương được sủng ái, con gái bà ta tự nhiên cũng được yêu thương, chi phí ăn mặc không khác gì đích nữ. Trong tất cả thứ nữ ở Thu phủ, Thu Minh Dung tự phụ nhất, cho là mình thân phận cao quý, không thèm làm bạn với nhóm thứ nữ, mỗi ngày đều đi theo Thu Minh Ngọc nịnh bợ.
Hôm nay ở đây gặp hai người bọn họ, sợ là không có chuyện tốt.
Một phen suy nghĩ trong lòng, Thu Minh Ngọc và Thu Minh Dung đã đi tới. Biểu tình hai người giống nhau như đúc, cằm hếch cao, kiêu ngạo khinh thường nhìn nàng.
Thu Minh Nguyệt không để ý tới, trên mặt mang nụ cười thản nhiên.
“Thì ra là tam tỷ, tỷ gọi ta có chuyện gì sao?”
Thu Minh Ngọc hừ một tiếng, ngang ngược nói “Thu Minh Nguyệt, ngươi cư nhiên dám coi nhẹ ta?”
Thu Minh Nguyệt biết người ta đã cố tình so đo thì mình cũng không nói gì được, vì thế tính tình tốt trả lời “Tam tỷ, tỷ hiểu lầm.”
Thu Minh Ngọc khinh thường cười lạnh “Vậy ngươi nói xem, vì sao ngươi vừa thấy ta đã xoay người bỏ đi.”
Thu Minh Nguyệt trong lòng nghĩ. Quả thật là nữ nhi của đại phu nhân, ngạo mạn y như bà ta, cố tình gây sự. Bất đắc dĩ, nàng nói “Vừa rồi không thấy tam tỷ tỷ, không phải cố ý phớt lờ.”
Thu Minh Dung một bên kỳ quái nói “Tổ huấn Thu gia nói, đích thứ khác nhau, thứ nữ khi gặp đích nữ phải hành lễ vấn an. Nghe nói… Trầm di nương xuất thân từ thư hương thế gia, tổ tiên có đức. Như thế nào mà Ngũ muội muội cũng không biết lễ tiết cơ bản này?” Nàng ta không có hảo ý nhìn Thu Minh Nguyệt, như nhớ ra gì đó a một tiếng.
“Ngũ muội muội từ nhỏ sinh ở bên ngoại, không biết quy củ hào môn cũng không có gì lạ. Chỉ là ta thấy ngũ muội muội mỗi ngày đều đến chỗ Trầm di nương, chẳng lẽ Trầm di nương không giáo dục muội muội?” Nàng ta nhíu mày, tựa hồ rất kinh ngạc và khó hiểu “A~ Ta nhớ rồi, Trầm di nương phải hầu hạ đại bá phụ, mấy chuyện dạy con này, đương nhiên không thể làm. A~ thật ra là muội muội ta sơ sót. Tam tỷ tỷ, ta thấy ngũ muội muội không phải cố ý, tỷ liền đại nhân đại lượng, đừng so đo với nàng ấy.” Nàng ta xoay người, hướng Thu Minh Ngọc cầu tình cho Thu Minh Nguyệt.
Hồng Ngạc một bên tức đến mặt mũi xanh mét, thiếu chút nữa đến vả cái miệng của Thu Minh Dung rồi. Thu Minh Nguyệt ngược lại trong mắt chỉ hiện lên tia sáng lạnh, nhìn nhiều Thu Minh Dung một cái. Hình như thiếu nữ này cũng không phải ngạo mạn ngốc nghếch như bề ngoài, kỳ thật lòng dạ tâm cơ nàng ta chỉ sợ không thua kém Thu Minh Lan. Nàng ta vừa rồi nói ngắn ngủn mấy câu, đã đem Thu Minh Nguyệt và Trầm thị hạ thấp đến không thể thấp hơn, còn nhân tiện mắng Trầm thị có tài dụ dỗ,nói mình không biết lễ tiết, không xứng với là danh môn khuê tú.
Thu Minh Ngọc khẽ cười một tiếng, trong mắt bởi vì lời nói của Thu Minh Dung mà dâng lên niềm tự hào, khinh thường ngạo nghễ nhìn Thu Minh Nguyệt.
“Thu gia ta nhiều thế hệ thanh lưu, trăm năm danh môn, làm sao có thể không tôn trọng tổ huấn lễ tiết?” Nàng ta đôi mắt híp lại, ẩn chứa sự mỉa mai, chờ Thu Minh Nguyệt hành lễ.
Hồng Ngạc rốt cuộc không nhịn được bọn họ liên kết coi thường tiểu thư nhà mình, đang muốn tiến lên, lại bị Thu Minh Nguyệt ngăn cản. Thu Minh Nguyệt quay đầu thản nhiên liếc nhìn nàng ta, Hồng Ngạc lập tức an phận.
Thu Minh Nguyệt quay đầu, thành thật làm lễ vấn an với Thu Minh Ngọc. Lúc Thu Minh Ngọc còn chưa kịp thu hồi nụ cười đắc ý, nàng đã ôn hòa nói với Thu Minh Dung “Thất muội muội quả thực có tri thức hiểu lễ nghĩ, thông hiểu tổ chế tục lệ.” Nàng dừng một chút, lại đột nhiên lên tiếng “ [Lễ Kí] có nói, đích thứ tôn ti, trưởng ấu hữu tự (tức là ngoài trật tự cao thấp còn phải có lễ già trẻ). Thất muội muội nhớ kỹ tôn ti là tốt, nhưng đừng quên phân chia lớn nhỏ mới đúng.”
Trong mắt Thu Minh Nguyệt xẹt qua tia cười. Rốt cuộc cũng là tâm tình trẻ con, không đủ trầm ổn. Nàng cũng không thúc giục, chỉ là thản nhiên nhìn Thu Minh Dung. Thấy Thu Minh Dung ngày càng tức giận, nhưng chuyện này là nàng ta khơi mào, Thu Minh Nguyệt lại không hề nói sai. Bất luận khía cạnh nào, địa vị của Thu Minh Nguyệt vẫn cao hơn. Nàng ta cắn môi, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thu Minh Ngọc. Hy vọng Thu Minh Ngọc có thể giải vây cho mình. Thu Minh Ngọc hôm nay là định tìm Thu Minh Nguyệt gây phiền phức, có người đi cùng đường với nàng, nàng đương nhiên vui mừng. Chỉ là nàng ta luôn luôn thanh cao, khinh thường nhất là thứ xuất. Thu Minh Dung tuy rằng thích nịnh bợ nàng, nàng vẫn xem thường nàng ta. HUống chỉ cái vấn đề tôn ti chi phân, nàng lại càng không thể tự tát vào mặt mình. Nàng vừa rồi còn đang đắc ý vì Thu Minh Nguyệt hành lễ với mình, nên cũng không thèm để ý tới Thu Minh Dung.
Thu Minh Dung thấy Thu Minh Ngọc phớt lờ mình, oán hận cắn răng, cực kỳ không tình nguyện cúi người thi lễ với Thu Minh Nguyệt.
“Ngũ tỷ mạnh khỏe.”
Thu Minh Nguyệt cảm thấy như Thu Minh Dung phải ráng hết sức mới nói nên lời, mới ảm đạm cười nói “Nghe bảo hôm trước Ngọc di nương nhiễm phong hàn. Thất muội luôn phụng dưỡng trước giường, chưa từng bước ra cửa phòng nửa bước. Hôm nay đúng dịp lại gặp phải thất muội, chắc thân thể Ngọc Di nương đã tốt lên rồi.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
-Editor: Nekofighter aka bibibibili-
Thu gia trăm năm danh môn, hậu thế sinh ra rất nhiều họ hàng. Thu phủ ở kinh thành chính là dòng dõi chính thống. Tổ tiên Thu gia là thư hương thế gia, làm quan đa số là quan văn. Cho nên dễ dàng thấy được, gia tộc như vậy, lễ giáo là nghiêm khắc bảo thủ cỡ nào. Kinh thành là nơi ở của các thế gia đại tộc, từ xưa tới nay, phàm là những gia đình nhà cao cửa rộng, lại càng chú trọng mặt mũi thanh danh. Đặc biệt giới quan lại càng thêm không dám trễ nãi lễ tiết.
Cái gọi là lễ giáo, không gì khác ngoài mấy thứ già trẻ trên dưới linh tinh. Đối với quý tộc mà nói, đó chính là sự chênh lệch đẳng cấp. Vợ cả, đích nữ, đích tử vĩnh viễn cao quý kiêu ngạo, mà thứ thiếp thứ nữ thứ tử thì thân phận mãi mãi đê tiện, không ngóc đầu lên nổi, luôn luôn thua kém một bậc.
Thu Minh Nguyệt Là thứ nữ, lại còn từ nhỏ sinh ra lớn lên ở bên ngoại, dù cho đại lão gia và lão thái quân yêu thích, nhưng nàng vẫn không quyền không thế. Tại phủ đệ to lớn này, vận mệnh có thể nói là vô cùng nhấp nhô. Cho nên dưới tình huống như thế, nàng phải che giấu sự sắc sảo, không thể để đại phu nhân tìm ra sai lầm mà khiêu khích. Chỉ là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nàng nghĩ muốn im lăng sống, nhưng có người không đồng ý cho nàng sống thoải mái.
Ngày hôm đó, nàng mang theo Hồng Ngạc đi thăm Trầm thị. Buổi sáng đi sớm, liền ghé qua hoa viên xem có gì thích hợp ngâm trà không. Nhưng thời điểm vừa chuyển qua góc khuất hành lang, lại đụng phải người không muốn gặp.
“Thu Minh Nguyệt.” Thanh âm chói tai của Thu Minh Ngọc khiến tai Thu Minh Nguyệt ù ù đau. Nàng bất đắc dĩ xoay người, liền thấy Thu Minh Ngọc mang theo nha hoàn tức giận bừng bừng tiêu sái đi tới. Bên người nàng ta là một cô gái mặc y phục xanh ngọc, thoạt nhìn khoảng trên dưới mười tuổi, trắng nõn thanh tú, dáng người nhỏ xinh, khi đi linh lang trên đầu chạm vào nhau phát ra âm thanh dễ nghe, giống như vì nhan sắc nàng ta mà kiêu ngạo.
Thiếu nữ này Thu Minh Nguyệt biết, đó là tam phòng thất tiểu thư Thu Minh Dung, cùng tuổi với Thu Minh Lan, năm nay mười một.
Thu Minh Nguyệt nhìn nàng, đột nhiên trong lòng buồn cười. Thu Minh Dung này, không vì bản thân là thứ nữ mà khiêm tốn nhát gan, ngược lại còn liều lĩnh. Cũng khó trách. Nàng ta thường xuyên theo bên người Thu Minh Ngọc, tính tình không khác mấy so với Thu Minh Ngọc. Nàng híp mắt, nhớ lại thân thế của Thu Minh Dung. Thu Minh Dung là nữ nhi của Ngọc di nương. Ngọc Di NƯơng tên là Tử Ngọc, từng là nha hoàn bên người lão thái quân. Ba nhi tử của lão thái quân sau khi thành niên đều được bà tặng cho một nha hoàn thông phòng. Trong đó, Tử Ngọc tự cho mình là cao quý nhất trong ba người, ỷ được tam lão gia sủng ái, bà ta ngay cả Tam phu nhân cũng không để vào mắt. Tam lão gia không có tài năng gì, lại còn trầm mê nữ sắc. Ngọc di nương dung mạo xuất chúng, lại khéo léo dịu dàng, nên giành được sự ưa thích của Tam lão gia. Bà ta khinh thường Tam phu nhân dễ chọc, thường thường không cấp bà ấy mặc mũi. Nghe nói tam lão gia từng có ý định để bà ta làm bình thê, nếu không có lão thái quân dốc sức ngăn cản, chỉ sợ tam phu nhân sớm bị biếm vào lãnh cung rồi. Đồng dạng, bởi vì Ngọc di nương được sủng ái, con gái bà ta tự nhiên cũng được yêu thương, chi phí ăn mặc không khác gì đích nữ. Trong tất cả thứ nữ ở Thu phủ, Thu Minh Dung tự phụ nhất, cho là mình thân phận cao quý, không thèm làm bạn với nhóm thứ nữ, mỗi ngày đều đi theo Thu Minh Ngọc nịnh bợ.
Hôm nay ở đây gặp hai người bọn họ, sợ là không có chuyện tốt.
Một phen suy nghĩ trong lòng, Thu Minh Ngọc và Thu Minh Dung đã đi tới. Biểu tình hai người giống nhau như đúc, cằm hếch cao, kiêu ngạo khinh thường nhìn nàng.
Thu Minh Nguyệt không để ý tới, trên mặt mang nụ cười thản nhiên.
“Thì ra là tam tỷ, tỷ gọi ta có chuyện gì sao?”
Thu Minh Ngọc hừ một tiếng, ngang ngược nói “Thu Minh Nguyệt, ngươi cư nhiên dám coi nhẹ ta?”
Thu Minh Nguyệt biết người ta đã cố tình so đo thì mình cũng không nói gì được, vì thế tính tình tốt trả lời “Tam tỷ, tỷ hiểu lầm.”
Thu Minh Ngọc khinh thường cười lạnh “Vậy ngươi nói xem, vì sao ngươi vừa thấy ta đã xoay người bỏ đi.”
Thu Minh Nguyệt trong lòng nghĩ. Quả thật là nữ nhi của đại phu nhân, ngạo mạn y như bà ta, cố tình gây sự. Bất đắc dĩ, nàng nói “Vừa rồi không thấy tam tỷ tỷ, không phải cố ý phớt lờ.”
Thu Minh Dung một bên kỳ quái nói “Tổ huấn Thu gia nói, đích thứ khác nhau, thứ nữ khi gặp đích nữ phải hành lễ vấn an. Nghe nói… Trầm di nương xuất thân từ thư hương thế gia, tổ tiên có đức. Như thế nào mà Ngũ muội muội cũng không biết lễ tiết cơ bản này?” Nàng ta không có hảo ý nhìn Thu Minh Nguyệt, như nhớ ra gì đó a một tiếng.
“Ngũ muội muội từ nhỏ sinh ở bên ngoại, không biết quy củ hào môn cũng không có gì lạ. Chỉ là ta thấy ngũ muội muội mỗi ngày đều đến chỗ Trầm di nương, chẳng lẽ Trầm di nương không giáo dục muội muội?” Nàng ta nhíu mày, tựa hồ rất kinh ngạc và khó hiểu “A~ Ta nhớ rồi, Trầm di nương phải hầu hạ đại bá phụ, mấy chuyện dạy con này, đương nhiên không thể làm. A~ thật ra là muội muội ta sơ sót. Tam tỷ tỷ, ta thấy ngũ muội muội không phải cố ý, tỷ liền đại nhân đại lượng, đừng so đo với nàng ấy.” Nàng ta xoay người, hướng Thu Minh Ngọc cầu tình cho Thu Minh Nguyệt.
Hồng Ngạc một bên tức đến mặt mũi xanh mét, thiếu chút nữa đến vả cái miệng của Thu Minh Dung rồi. Thu Minh Nguyệt ngược lại trong mắt chỉ hiện lên tia sáng lạnh, nhìn nhiều Thu Minh Dung một cái. Hình như thiếu nữ này cũng không phải ngạo mạn ngốc nghếch như bề ngoài, kỳ thật lòng dạ tâm cơ nàng ta chỉ sợ không thua kém Thu Minh Lan. Nàng ta vừa rồi nói ngắn ngủn mấy câu, đã đem Thu Minh Nguyệt và Trầm thị hạ thấp đến không thể thấp hơn, còn nhân tiện mắng Trầm thị có tài dụ dỗ,nói mình không biết lễ tiết, không xứng với là danh môn khuê tú.
Thu Minh Ngọc khẽ cười một tiếng, trong mắt bởi vì lời nói của Thu Minh Dung mà dâng lên niềm tự hào, khinh thường ngạo nghễ nhìn Thu Minh Nguyệt.
“Thu gia ta nhiều thế hệ thanh lưu, trăm năm danh môn, làm sao có thể không tôn trọng tổ huấn lễ tiết?” Nàng ta đôi mắt híp lại, ẩn chứa sự mỉa mai, chờ Thu Minh Nguyệt hành lễ.
Hồng Ngạc rốt cuộc không nhịn được bọn họ liên kết coi thường tiểu thư nhà mình, đang muốn tiến lên, lại bị Thu Minh Nguyệt ngăn cản. Thu Minh Nguyệt quay đầu thản nhiên liếc nhìn nàng ta, Hồng Ngạc lập tức an phận.
Thu Minh Nguyệt quay đầu, thành thật làm lễ vấn an với Thu Minh Ngọc. Lúc Thu Minh Ngọc còn chưa kịp thu hồi nụ cười đắc ý, nàng đã ôn hòa nói với Thu Minh Dung “Thất muội muội quả thực có tri thức hiểu lễ nghĩ, thông hiểu tổ chế tục lệ.” Nàng dừng một chút, lại đột nhiên lên tiếng “ [Lễ Kí] có nói, đích thứ tôn ti, trưởng ấu hữu tự (tức là ngoài trật tự cao thấp còn phải có lễ già trẻ). Thất muội muội nhớ kỹ tôn ti là tốt, nhưng đừng quên phân chia lớn nhỏ mới đúng.”
Trong mắt Thu Minh Nguyệt xẹt qua tia cười. Rốt cuộc cũng là tâm tình trẻ con, không đủ trầm ổn. Nàng cũng không thúc giục, chỉ là thản nhiên nhìn Thu Minh Dung. Thấy Thu Minh Dung ngày càng tức giận, nhưng chuyện này là nàng ta khơi mào, Thu Minh Nguyệt lại không hề nói sai. Bất luận khía cạnh nào, địa vị của Thu Minh Nguyệt vẫn cao hơn. Nàng ta cắn môi, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thu Minh Ngọc. Hy vọng Thu Minh Ngọc có thể giải vây cho mình. Thu Minh Ngọc hôm nay là định tìm Thu Minh Nguyệt gây phiền phức, có người đi cùng đường với nàng, nàng đương nhiên vui mừng. Chỉ là nàng ta luôn luôn thanh cao, khinh thường nhất là thứ xuất. Thu Minh Dung tuy rằng thích nịnh bợ nàng, nàng vẫn xem thường nàng ta. HUống chỉ cái vấn đề tôn ti chi phân, nàng lại càng không thể tự tát vào mặt mình. Nàng vừa rồi còn đang đắc ý vì Thu Minh Nguyệt hành lễ với mình, nên cũng không thèm để ý tới Thu Minh Dung.
Thu Minh Dung thấy Thu Minh Ngọc phớt lờ mình, oán hận cắn răng, cực kỳ không tình nguyện cúi người thi lễ với Thu Minh Nguyệt.
“Ngũ tỷ mạnh khỏe.”
Thu Minh Nguyệt cảm thấy như Thu Minh Dung phải ráng hết sức mới nói nên lời, mới ảm đạm cười nói “Nghe bảo hôm trước Ngọc di nương nhiễm phong hàn. Thất muội luôn phụng dưỡng trước giường, chưa từng bước ra cửa phòng nửa bước. Hôm nay đúng dịp lại gặp phải thất muội, chắc thân thể Ngọc Di nương đã tốt lên rồi.”