Ở Phù Dung viện, đại phu nhân vừa dùng xong bữa trưa, đang sai sử hạ nhân dọn dẹp đồ ăn thì Thu Minh Ngọc khóc sướt mướt chạy vào, không nói hai lời liền nhào vào lòng ngực của đại phu nhân.
“Nương, ô ô ô…”
Đại phu nhân sửng sốt, có chút quái lạ.
“Ngọc nhi, con sao vậy?”
Thu Minh Ngọc cái gì cũng không nói, tiếp tục khóc
“Đại bá mẫu.” Thu Minh Dung đứng một bên, muốn nói lại thôi.
Đại phu nhân đương nhiên biết Thu Minh Dung luôn đi cạnh nữ nhi. Ngọc nhi sáng nay rất tốt, đi dạo một vòng về liền khóc như vậy.
“Minh Dung, con nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mặt bà hơi trầm xuống, giọng điệu thêm vài phần nghiêm khắc. Bà tuy rằng ngang ngược liều lĩnh, nhưng vẫn có uy nghiêm của người đã chưởng gia nhiều năm. Giờ phút này bày ra bộ mặt nghiêm túc, tất nhiên không thể coi thường.
Thu Minh Dung cúi đầu, giọng nói do dự.
“Vừa rồi con và tam tỷ gặp được ngũ tỷ, tam tỷ và ngũ tỷ nổi lên tranh chấp, cho nên…” Nàng thực thông minh không nói hết câu, nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ để đại phu nhân suy nghĩ sâu xa.
Đại phu nhân nghe vậy, sắc mặt càng chìm, hơi hơi đẩy Thu Minh Ngọc đang khóc trong lòng ra. Nàng ta tóc tai hỗn độn, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, mắt khóc sưng lên, có thể thấy là bị oan ức rất lớn.
“Phu nhân.” Hoa Dung, Nguyệt Mạo cũng rất phối hợp, quỳ trên đất, nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể
“Ngũ tiểu thư khinh người quá đáng. Nàng chẳng những coi thường tiểu thư mà còn động thủ đánh người. Phu nhân, người xem.” Hai người vừa nói vừa kéo ống tay áo lên, lộ ra nhiều dấu xanh đỏ trên cánh tay trắng, có chỗ còn mang theo vết máu.
Thu Minh Dung liếc mắt một cái, thầm nghĩ, Thu Minh Ngọc xuống tay cũng thật độc ác. Vừa nàng chính mắt nàng nhìn thấy những vết thương này là do Thu Minh Ngọc nhéo thành. Thu Minh Ngọc tính tình điêu ngoa, từ trước tới nay chỉ biết có mình. Lần này bại trong tay Thu Minh Nguyệt, nàng ta sao có thể cam tâm? Bất quá đó cũng là kết quả mình muốn. Nàng mỉm cười, nhìn hai nha hoàn kia khóc lóc kể lể, cũng không tính xem mồm vào.
Đại phu nhân nghe hai nha hoàn nói xong, quả nhiên sắc mặt đen như đáy nồi.
“Các ngươi nói sao?”
Hoa Dung Nguyệt mạo tận tình khóc. Thu Minh Ngọc nhéo quá đau, trong lòng các nàng cũng oán, nhưng các nàng cũng không dám la oan, cho nên chỉ đành đem tất cả phẫn nộ phát trên người Thu Minh Nguyệt.
“Phu nhân, ngũ tiểu thư nhìn thấy tam tiểu thư cũng không hành lễ vấn an, giọng điệu cuồng ngạo, một chút cũng không đem tam tiểu thư để vào mắt. Lại còn động thủ đánh người.” Nguyệt Mạo hít hít cái mũi, thật sự là đau đến khóc. Nàng vốn là nhất đẳng nha hoàn, trong hàng ngũ hạ nhân cũng có thể coi là được nuông chiều từ bé, từ trước đến nay chỉ là nàng theo Thu Minh Ngọc khi dễ người khác, làm gì có ai khi dễ nàng?
“Phu nhân, nô tỳ thân phận hèn mọn, bị ngũ tiểu thư đánh một chút thì thôi đi, nhưng… nhưng tam tiểu thư là thiên kim chỉ khu, ngũ tiểu thư cũng…. Ô ô ô… Xin phu nhân làm chủ cho tiểu thư.”
“Phu nhân, ngũ tiểu thư thật sự quá mức, ô ô ô…” Dung Hoa cũng không chịu im lặng, khóc càng thêm lớn tiếng.
Thu Minh Dung cúi đầu nhìn hoa văn dưới sàn nhà, nghĩ nghĩ, công phu diễn trò của hai nha hoàn này cũng thật tốt, đổi trắng thành đen. Bên chỗ đại phu nhân chắc cũng không cần mình phải nói thêm gì. Cũng tốt, đợi lát nữa kinh động tổ mẫu, mình mới phải bắt đầu diễn. Nghĩ như vậy, miệng nàng không tự giác giương lên ý cười.
Không chờ Dung Hoa Nguyệt Mạo khóc lóc kể lể xong, đại phu nhân đập bàn một cái, ấm trà cũng lắc lư, Thu Minh Ngọc theo bản năng ngừng khóc, có chút giật mình nhìn nét mặt lạnh như băng của mẫu thân.
“Buồn cười. Tiểu tiện nhân Thu Minh Nguyệt quả thật giống di nương của nó, đều thấp hèn bại hoại.” Bà hung hăng mắng xong, lại hướng bên ngoài rống to.
“Người đâu, kéo hai tiện nhân Trầm Nhu Giai và Thu Minh Nguyệt kia tới đây. Bản phu nhân hôm nay sẽ giáo huấn bọn chúng, cho chúng biết ở Thu phủ này ai mới là người cầm quyền.”
“Vâng” Nha hoàn ngoài cửa lập tức trả lời.
Thu Minh Ngọc cúi đầu, trên mặt vẫn mang nước mắt nhưng trong lòng là sự độc ác, ghen ghét cùng vui sướng khi người gặp họa
Trưa xuân có chút ấm áp, xung quanh là mùi thơm nhàn nhạt, trộn lẫn với hương trà trong Thọ An viện khiến người ta tĩnh tâm. Thu Minh Châu cầm ấm trà, thần sắc điềm tĩnh ôn nhã, làn khói trắng vờn quanh, đem dung nhan của nàng càng thêm mông lung. Lão thái quân ngồi trên ghế thái sự, một tay chống đầu, mắt đầy ý cười nhìn nàng.
“Trà nghệ của tứ nha đầu ngày càng tốt.”
Thu Minh Châu đưa một ly trà cho bà, uyển chuyển nói “Tổ mẫu yêu thích là vinh hạnh của Minh Châu.” Nàng dừng một chút, cười nói “Luận về trà nghệ, ai còn dám tranh với ngũ muội muội?”
Lão thái quân nhấp một miếng trà, mặt mang ý cười
“Ha ha, cũng đúng. Cũng không biết nha đầu kia làm sao có được suy nghĩ này, hoa cũng có thể để nó ngâm thành trà thơm như vậy.”
Thu Minh Châu cũng cười nói “Đó là do ngũ muội muội khéo tay, huệ chất lan tâm. Con thật hâm mộ.”
Tâm tình lão thái quân hiển nhiên rất tốt “Hâm mộ cái gì? Nó có cái hay của nó, con có cái tốt của con. Hoa nở khắp vườn đều có hương thơm, nó là tuyết hàn mai đơn độc thì con cũng là sồ cúc.” Lão thái quân nắm tay nàng, ánh mắt hiền hòa.
“Minh Châu, con năm nay cũng mười ta tuổi rồi. Qua hai năm nữa cũng nên xuất giá.”
“Tổ mẫu…” Thu Minh Châu đỏ bừng mặt, hờn dỗi kêu một tiếng, giọng nhỏ như muỗi.
“Người làm sao lại nói thẳng như vậy?” Nàng xấu hổ không chịu được nói.
Lão thái quân thấy bộ dạng này của nàng lại nở nụ cười.
“Có gì đâu, cô nương gia sớm hay muộn đều phải xuất giá, chẳng lẽ con muốn ở nhà ngốc cả đời?”
Thu Minh Châu cúi đầu, không nói gì
Lão thái quân hít một tiếng “Lại nói tiếp, con và nha đầu Thu Minh Nguyệt cùng tuổi, nhưng con lớn hơn nó hai tháng. Minh Nguyệt… ài!”
Thu Minh Châu quay đầu lại, khó hiểu nhìn lão thái quân.
“Tổ mẫu, người tức giận gì sao?”
Lão thái quân lắc đầu, lại uống một ngụm trà.
“Con hôm nay sao lại đến đây? Những ngày trước cũng không gặp con.”
Thu Minh Châu nói “Tổ mẫu đang trách Minh Châu ít tới sao?” Nàng thở dài, bất đắc dĩ nói “Con cũng muốn thường xuyên bồi ở bên cạnh tổ mẫu, nhưng trà nghệ ngũ muội quá tốt, con mặc cảm. Chỉ sợ tổ mẫu sau khi uống trà của ngũ muội, lại uống trà của con sẽ cảm thấy vô vị.
Lão thái quân nhất thời cười mắng “Ta còn khó khăn con một ly trà sao?”
Thu Minh Châu cười nắm tay lão thái quên nói “Tổ mẫu, hôm nay con đã gặp một chuyện rất thú vị.”
“Ồ?” Lão thái quân đầy hứng trí, nói “Chuyện gì mà thú vị?”
“Ha ha ha… tổ mẫu, người trước để con kể một câu chuyện xưa đã, sau đó con sẽ nói cho người là chuyện thú vị gì.”
“Nha đầu này, từ khi nào tính cách lại kỳ quái như thế?” Lão thái quân giọng như oán trách, nhưng trong mắt không thiếu ý cười.
Thu Minh Châu nháy mắt mấy cái “Tổ mẫu, người coi như tôn nữ là một bí mật đi.”
“Ừ, được rồi, con nói nghe một chút xem nào.” Lão thái quân nhích lại gần, vẻ mặt lười biếng nói.
Thu Minh Châu mím môi cười, bắt đầu kể.