Đêm xuân, không khí hơi hơi lạnh, gió ngoài cửa sổ vù vù thổi vào khiến nhánh cây lay động. Bóng trăng dập dìu trên mặt nước. Bảo đình đỏ thắm dưới ánh trăng, bậc thềm trước đình tựa như vì cơn mưa xuân rọi sáng, lấp lóe ánh chớp. Một bóng dáng đứng trước cửa sổ càng làm tăng thêm vẻ yên tĩnh lạnh lẽo.
Trong phòng, một chủ một tớ người ngồi người đứng. Nam nhân mặc áo đen đang bẩm báo gì đó với nam tử mặc hoa y ngồi bên cửa sổ.
“… Yến Chi túy bị mất trộm, Lâm thị trong cơn giận dữ, phá hủy mọi đồ sứ trong phòng…”
“Ha”
Một tiếng cười khẽ truyền đến. Lãnh Tu giật mình, ánh mắt mang vẻ khiếp sợ. Từ khi xảy ra việc kia, thế tử không còn cười nữa, hôm nay lại…
Nam tử ngồi trên xe lăn một thân thanh khiết, dưới ánh trăng đêm, khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi có vẻ nhu hòa, nhưng khóe miệng lại lạnh lẽo mấy phần.
“Lãnh tu, ta đột nhiên phát hiện ra, cuộc đời khốn khổ này cũng không đến nỗi dơ bẩn xấu xí như vậy.”
“Thế tử…” Lãnh Tu muốn nói lại thôi, ánh mắt hiện lên tia bi thương.
Phượng Khuynh Li ngẩng đầu, ánh mắt thê lương, khóe miệng mỉm cười.
“Ít nhất còn có một người rất thú vị, không phải sao?”
Lãnh Tu kinh ngạc, lại như hiểu ra được cái gì.
“Thế tử, người…” Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Phượng Khuynh Li. Dưới bóng tối, hắn thấy thiếu niên kia hơi cúi đầu, tay trái đang thưởng thức gì đó. Mặc dù không phát hiện biểu tình của hắn, nhưng Lãnh tu cũng có thể cảm nhận được. Thế tử hình như đang cao hứng?
“Mẫu thân không phải bảo ta lấy vợ sao, vậy thì chọn nàng đi.” Một câu nói nhẹ nhàng nhưng thay đổi cuộc đời của hai con người.
Lãnh Tu có chút chấn động, lại nghe Phượng Khuynh Li nói tiếp:” Là vàng thì nhất định sẽ sáng. Ta rất muốn biết, nàng cuối cùng còn có bao nhiêu năng lực.” Hắn khẽ mím môi, cúi đầu nói một câu.
“Ta thực mong chờ…”
“Thế tử, người muốn…”
Phượng Khuynh Li khẽ nhúc nhích tay, giấu gì đó vào tay áo. Hắn ngửa đầu nhìn ánh trăng vắng lặng ngoài cửa sổ, thanh âm khôi phục sự lạnh lùng.
“Ngày mai tiến cung.”
Lãnh Tu gật đầu “Vâng”
Phượng Khuynh Li nhìn ánh trăng kia, đôi mắt càng thêm bí hiểm.
Nếu không có hoàng tổ mẫu âm thầm hòa giải, hắn thật muốn biết nàng sẽ làm thế nào.
Thu Minh Nguyệt một chút cũng không biết mình bị người ta tính kế. Trận chiến mở màn hôm nay với đại phu nhân khiến tâm tình nàng rất tốt, vừa ngủ đã ngủ tới hừng đông.
Vừa tỉnh dậy, nàng liền được nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu.
“Đem hoa cúc hôm qua ta hái ra, đợi lát nắng lên thì đem phơi.”
Hồng Ngạc đang trang điểm cho nàng, thấy vậy liền sửng sốt.
“Phơi nắng hoa cúc?”
“Ừ” Thu Minh Nguyệt thản nhiên lên tiếng, không giải thích.
Hồng Ngạc thông minh ngậm miệng, tiếp tục chải đầu cho nàng.
“À” Nàng dừng một chút, sau đó do dự nói:” Tiểu thư, trong Tuyết Nguyệt các chỉ có nô tỳ và Hạ Đồng hầu hạ, còn có hai nha hoàn vẩy nước quét nhà. Về phần hầu hạ tiểu thư… Kỳ thật nếu chỉ hầu hạ tiểu thư thì một người là đủ. Nhưng Tuyết Nguyệt các nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chuyện cần làm cũng không ít. Mấy người nô tỳ tất nhiên là hầu hạ bên người tiểu thư, như vậy khi phân phó xuống thì mấy việc nặng không có người làm. Đương nhiên, nhóm nô tỳ từ nhỏ đã quen, cũng không đến nỗi. Chỉ là cứ thế này mãi sợ khó tránh khỏi sơ sẩy chỗ tiểu thư. Trong phủ nhiều người nhiều miệng, đại phu nhân lại… Nô tỳ lo lắng…”
“Lo lắng bà tìm ta gây phiền toái sao?” Thu Minh Nguyệt mỉm cười.
Hồng Ngạc mím môi “Tiểu thư thông minh như vậy, đại phu nhân dù muốn cũng không làm được, chỉ là…” Nàng dừng một chút, lại nói:” Tam tiểu thư tuy rằng bị cấm túc, nhưng còn lục tiểu thư. Đại phu nhân xưa nay âm độc, khó tránh không bởi vì vậy mà ghen ghét tiểu thư.”
“Trước khi ta sinh ra bà ta đã mang hận rồi.”
Đầu đã chải tốt, Thu Minh Ngọc tùy ý cầm một cây trâm ngọc cài lên đầu, đứng dậy, giọng nói như trước lạnh lẽo.
Nàng hơi xoay người, nói:” Em cho là tam tỷ thật bị cấm túc ba tháng?”
Hồng Ngạc im lặng không nói.
Thu Minh Nguyệt mỉm cười:” Hôm qua bái thiếp của tiết quốc hầu phu nhân đã tới tay tổ mẫu, sợ là mấy ngày nữa sẽ đến.” Nàng dừng một chút, trong mắt có ý tư sâu sắc.
“Tính toán lại thì nha bà chắc cũng tới phủ rồi.”
*Nha bà: Người buôn bán nha hoàn
Đôi mắt Hồng Ngạc sáng ngời, đang tính mở miệng thì Hạ Đồng đã đi tới.
“Tiểu thư, lão thái quân mời nha bà tới tuyển nha hoàn chưa người, Trầm di nương và Ngũ thiếu gia.”
Hồng Ngạc có chút ngạc nhiên “Tiểu thư, người nói thật đúng nha.”
Thu Minh Nguyệt ảm đạm cười “Mời nhiều ít?”
Hạ Đồng trên mặt mang theo tươi cười “Nô tỳ vừa rồi nhìn thoáng qua, ít nhất có năm sáu chục người.”
“Sao?” Thu Minh Nguyệt nhếch mày.
Tô ma ma vừa vặn kéo màn tới, nghe vậy nhân tiện nói:” Tiểu thư, chỉ sợ trải qua việc hôm qua, lão thái quân phải thanh lọc phủ.”
“Thanh lọc cũng không tới mức như thế.” Thu Minh Nguyệt vuốt tóc mai, cười mềm mại.
“Chẳng qua là cảnh cáo đại phu nhân, nhưng thật ra cũng có ý khác.”
“Tiểu thư là nói…”
Ánh mắt Thu Minh Nguyệt sâu thẳm:” Tỗ mẫu muốn một nhà bình an, nhưng nhị phòng đại phòng tranh quyền không phải ngày một ngày hai. Nói tới chuyện hôm qua mà xem, nhị phu nhân vươn vuốt tới đại phu nhân không ít. Tổ mẫu đây là đang lấy độc trị độc, vàng thau lẫn lộn, một lần nữa an bài đám nha hoàn mới, đảo loạn tầm tầm bọn họ, cũng đổi lại một khoảng thời gian an bình.” Miệng nàng hơi cong lên. Không hổ là lão thái quân, khôn khéo như hồ ly.
“Một khoảng thời gian an bình?” Tôn ma ma cái hiều cái không.
Thu Minh Nguyệt nhìn bà một cái “Con người vốn tham lam, tổ mẫu đương nhiên biết cách này chỉ trị được phần ngọn, không thể trị phần gốc.”
“Một khi đã như vậy, lão thái quân cần gì cố sức làm điều thừa?” Tôn ma ma lại hỏi.
Thu Minh Nguyệt đã đi tới cửa ” Trước khi khách quý tới, Thu gia không thể lộ ra trước mặt người ngoài chuyện xấu trong nhà.”
Tôn ma ma trầm mặc trong chốc lát, rồi lộ ra lo lắng.
“Nếu như thế, lão thái quân không phải đối với tiểu thư…” Bà chưa nói xong nhưng Thu Minh Nguyệt thông minh đã hiểu ý. Chuyện hôm qua lớn như vậy, nhìn như Thu Minh Nguyệt không có nhúng tay vậy kỳ thực từng bước đều có kế hoạch. Lão thái quân khôn khéo sao không có lòng nghi ngờ? Cũng bởi vì thế, lão thái quân mới xử nhẹ với Thu Minh Ngọc. Lão thái quân cuối cùng cũng bận tâm gia phong, dù thích Thu Minh Nguyệt cũng không cho phép nàng giết hại tỷ muội. Hôm nay chuyện tuyển nha hoàn chỉ sợ không đơn giản.
“Người tổ mẫu an bài so ra tốt hơn cơ sở ngầm của đại phu nhân.”
Tôn ma ma im lặng. Tiểu thư nói đúng, lão thái quân sẽ không tới mức hại tiểu thư.
“Chỉ là tiểu thư, cứ như vậy chẳng phải người sẽ bại lộ năng lực sao?”
Thu Minh Nguyệt thản nhiên cười “Trong mắt tổ mẫu, đây là bản lĩnh cuối cùng của ta, vì vậy bà mới tiếp tục che chở ta.”
Tôn ma ma cười khanh khách, sau đó nói:” Nhưng lão thái quân sẽ sinh khúc mắc với tiểu thư, như vậy không phải là trái với ước nguyện ban đầu của tiểu thư sao?”
Thu Minh Nguyệt thần sắc tự nhiên “Giao Long tiềm hải sao có thể an thủ bổn phận? Kĩ hữu dị động, gió êm sóng lặng chẳng lẽ không có yêu quái?” Lão thái quân là người không dễ gạt. Thay vì hao hết tâm tư giấu tài khiến bà hoài nghi, chi bằng chính mình nói cho bà, mình không phải quả hồng mềm dễ bắt nạt. Nàng làm mọi thứ rõ ràng mới khiến lão thái quân có cảm giác mọi việc đều nằm trong khống chế của bà. Về tâm cơ thì, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nàng nói xong, bóng dáng đã biến mất ngoài cửa.
Từ Tuyết Nguyệt các tới Thọ An viện phải đi qua hoa viên, lại vòng qua hai cái hành lang. Nhưng hôm nay, Thu Minh Nguyệt vừa qua cổng tròn đã nhìn thấy một người.
“Ngũ tỷ.”
Giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng. Cước bộ Thu Minh Nguyệt chậm lại, xoay người liền gặp một bóng dáng xanh nhạt đang vội vàng bước tới. Nha hoàn phía sau vừa chạy vừa lo lắng nói” Tiểu thư, người chờ nô tỳ một chút, đừng chạy, đại phu nói thân thể người còn yếu, không thể vận động mạnh.”
Cô gái kia cũng không để ý tới nàng, vẫn như cũ chạy tới. Khi đến gần, Thu Minh Nguyệt mới nhìn rõ dung nhan của nàng. Khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú nhưng non nớt, một đôi mắt ngập nước mê người, dáng người xinh xắn lanh lợi, thoạt nhìn mới mười một tuổi
Nàng híp mắt. Là Thu Minh San, thứ muội cùng cha khác mẹ với nàng.
Thu Minh San chạy tới gần vài bước, cấp lễ với nàng rồi mở to mắt nhìn nàng, nói:” Ngũ tỷ tới thọ an viện sao?”
Quy củ của đại gia tộc rất nhiều, việc làm mỗi ngày không ít. Thu Minh Nguyệt mỗi ngày thỉnh an lão thái quân cũng chưa từng gặp qua Thu Minh San. Thứ nhất đại phu nhân ghen tị, không thích thứ xuất của đại lão gia xuất hiện trước mặt mình. Thứ hai, Thu Minh San từ nhỏ ốm yếu, thường nằm ở khuê phòng, ít khi ra cửa. Dù là thỉnh an lão thái quân cũng là đi sớm về sớm. Thu Minh Nguyệt tới Thu phủ đã lâu, có thể nói là rất ít có cơ hội gặp gỡ các ca ca tỷ tỷ đệ đệ muội muội trong phủ. Lúc này gặp được Thu Minh San, đúng là hiếm có.
Nàng mỉm cười, gật gật đầu.
“Muội cũng đi sao?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Thu Minh San trong suốt, nhìn Thu Minh Nguyệt nói:” Tổ mẫu truyền lời, bảo muội đến tiền viện chọn nha hoàn.” Nàng nghiêng đầu, tò mò mở hai mắt.
“Ngũ tỷ, tỷ cũng như vậy phải không?”
Thu Minh Nguyệt gật đầu.
Thu Minh San nói:” Đúng rồi, muội nghe di nương nói, ngũ tỷ vừa hồi phủ, bên người không có người dùng được.” Nàng dừng một chút, hình như thấy gì đó kỳ lạ, lại nói:” Nha hoàn bên cạnh muội đã đủ rồi, tổ mẫu còn bảo muội chọn nha hoàn làm gì chứ?”
Thu Minh Nguyệt nói:” Muội thân thể không tốt, tổ mẫu sợ nha hoàn bên cạnh muội không đủ, hầu hạ sơ sót.”
“Ồ.” Thu Minh San gật gật đầu. “Thì ra là thế.” Nàng nháy mắt mấy cái “Ngũ tỷ, vậy chúng ta cùng đi đi.”
“Ừ.”