“Minh Nguyệt, muội sao vậy?” Thu Minh Hiên thấy nàng im lặng thì nghi hoặc hỏi.
Thu Minh Nguyệt ngẩn ra, ngước đầu lên.
“Không có gì.”
Thu Minh Hiên khẽ nhíu mày, quay về phía Thu Minh Thụy.
“Hôm nay mắt ta thật có phúc, có thể nhìn thấy tranh vẽ của Minh Nguyệt.”
Thu Minh Thụy chớp đôi mắt sáng đưa bức tranh đang cầm cho Thu Minh Hiên: “Đại ca, bức tranh này của tỷ tỷ là vẽ hàn mai, rất đẹp đó, huynh xem.”
“Minh Thụy.” Thu Minh Nguyệt khẽ quát một tiếng. Lúc Thu Minh Hiên định đưa tay lấy tranh thì nàng nhanh chóng đoạt lấy, giao cho Hồng Ngạc.
“Tỷ tỷ?” Thu Minh Thụy ngạc nhiên nhìn nàng.
Thu Minh Nguyệt ý thức được mình vừa rồi quá mức kích động, liền mở miệng giải thích:” Muội vẽ rất xấu, làm sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt đại ca?”
Thu Minh Hiên thu hồi bàn tay đang để giữa không trung, ý cười ôn hòa.
“Minh Thụy viết chữ rất đẹp, nó nói là do Ngũ muội muội dạy. Nói vậy tranh của muội muội hẳn rất phi phàm, sao có thể nói là xấu?”
Thu Minh Nguyệt nói:” Đại ca quá lời.” Nàng dừng một chút, lại tiếp:” Minh Thụy không hiểu chuyện, nói chuyện có chút hơi quá, đại ca xin đừng trách.”
Thu Minh Hiên sờ sờ đầu Thu Minh Thụy, cười nói:” Minh Thụy thiên tư thông minh, lại có tỷ tỷ tốt dốc lòng dạy dỗ, tương lai nhất định sẽ có thành tựu.”
Thu Minh Nguyệt cười điềm tĩnh: “Tổ phụ thường khen đại ca hiểu biết sâu rộng, tài năng vô cùng, tiền đồ rực rỡ. Minh Thụy còn nhỏ, sau này còn phiền đại ca chỉ điểm nhiều hơn. Chỉ là không biết đại có thể chỉ giáo hay không?”
“Chỉ giáo thì không dám nhận.” Thu Minh Hiên mỉm cười:” Minh Thụy cực kỳ thông minh, nhỏ như vậy lại rất tài hoa, xuất khẩu thành thơ. Rèn luyện một thời gian tất sẽ thành châu báu.”
“Minh Thụy còn nhỏ, đại ca cũng đừng khen nó như vậy, bằng không nó sẽ đắc ý mất.”
Thu Minh Thụy biểu môi oán giận “Tỷ tỷ, đệ vẫn nhớ kỹ lời của tỷ, làm người phải thật khiêm tốn, nhất định không thể kiêu ngạo tự mãn. Phải biết rằng, học vấn là vô tận.”
Đôi mắt Thu Minh Hiên sáng ngời, lời nói giàu tính triết học như vậy lại xuất ra từ miệng một nữ tử sao?
Thu Minh Nguyệt thật sự không rảnh bận tâm Thu Minh Hiên đang nghĩ gì, nàng cúi đầu cười dịu dàng nhìn Thu Minh THụy.
“Đệ nghĩ được như vậy là tốt rồi. Phải biết rằng, núi cao còn có núi cao hơn. Vô luận thành tích của đệ tốt thế nào cũng không được tự cao tự đại, không coi ai ra gì.”
“Vâng.” Thu Minh Thụy dùng sức gật đầu.
Thu Minh Nguyệt đứng lên, nhìn sắc trời.
“Trễ rồi, tỷ cũng nên trở về. Đệ chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, đọc sách cũng tốt nhưng cũng không thể vì vậy mà lơ là thế giới bên ngoài, trở thành ếch ngồi đáy giếng.”
“Đã biết, tỷ tỷ.”
Thu Minh nguyệt gật đầu, lại nói:” Mấy nha hoàn kia đã dùng quen chưa?”
Thu Minh Thụy nghiêng đầu “Dạ rồi.”
“Vậy là tốt. Được rồi, tỷ đi thật đây, bữa khác quay lại thăm đệ.”
“Tỷ tỷ” Thu Minh Thụy gọi nàng, đôi mắt trông mong nhìn bức họa trên tay Hồng Ngạc.
“Bức họa kia đã tặng cho đệ rồi mà.”
Thu Minh Nguyệt nheo mắt “Bức tranh còn chút thiếu sót, chờ tỷ hoàn thành xong lại đưa cho đệ.”
Thu Minh Thụy muốn nói không cần nhưng Thu Minh Nguyệt đã xoay người bước đi.
“Ngũ muội muội.” Thu Minh Hiên tiến lên gọi nàng.
Thu Minh Nguyệt quay lại: “Đại ca còn có chuyện gì sao?”
Thu Minh Hiên nói:” Huynh đi ra ngoài cũng lâu rồi, cùng đi đi.”
Thu Minh Nguyệt im lặng.
Một đường không nói chuyện rời khỏi Trí Minh Viện, lại qua tiếp một cái hành lang thật dài, qua hành lang lại tới một ngã rẽ. Một bên là về Tuyết Nguyệt các của Thu Minh Nguyệt, một bên là Phi Giao các của Thu Minh Hiên.
Sắc trời đã tối, đường chân trời ngày càng mờ nhạt. Mùi hoa xuân lan tỏa bốn phía, mặt nước Bích hồ khẽ gợn song. Thu Minh Nguyệt cuối cùng không nhịn được bầu không khí im lặng cho nên mở miệng.
“Đại ca.”
“Ừ?” Thu Minh Hiên ngẩng đầu nhìn nàng, cười dịu dàng như cũ.
Thu Minh Nguyệt khẽ hoảng hốt, giống như chợt tìm thấy nụ cười mềm mại vĩnh viễn ghi nhớ trong đầu kia. Giống như thiên sơn vạn thủy, hồng trần vạn trượng diêu diêu nhất vọng, lại giống như khắc từng chi tiết vào lòng.
Nàng giật mình cười. Chỉ là… giống một chút mà thôi. Cuối cùng cũng chỉ là giống thôi…
Nàng khôi phục lại bộ dạng ôn nhã lạnh nhạt: “Minh Thụy từ nhỏ không có bạn bè, lại do thân thế như vậy, khó tránh có chút giống ông cụ non.” Nàng dừng một chút, bắt gặp sự thương tiếc trong mắt của Thu Minh Hiên. Nàng lại cười “Nhưng muội biết, nó vẫn đặc biệt khát vọng có huynh đệ tỷ muội. Muội tuy thân là tỷ tỷ của nó nhưng có một số việc….” Nàng cúi đầu mím môi, lại nói:” Minh Thụy vừa đến kinh thành, khó trách khỏi còn chưa thích ứng. Khó có được nó với đại ca hợp ý như vậy, cho nên… Cho nên đại ca về sau có thể đến thăm nó nhiều một chút được không?” Nàng lẳng lặng nhìn Thu Minh Hiên, ánh mắt chờ mong.
Thu Minh Hiên chớp mắt, đáy mắt bao phủ một màn sương trắng. Sau đó, hắn ôn nhã cười.
“Minh Thụy cũng là đệ đệ của huynh, huynh làm đại ca tự nhiên sẽ yêu thương tiểu đệ.”
“Cảm ơn.” Thu Minh Nguyệt cười, một nụ cười chân thành.
Gió mát thổi chầm chậm, phi hoa tựa như mộng. nắng chiều ấm áp đổ xuống, chiếu vào nụ cười minh nhược xuân thủy của nàng. Trong mắt Thu Minh Hiên lộ ra một tia kinh diễm, đôi mắt trong trẻo bị bao phủ một tầng sương trắng, không thể nhìn rõ. Chỉ là bàn tay hắn giấu trong áo đã hơi nắm lại.
Dung mạo như thế thật không nên chôn vùi dưới băng tuyết.
“Minh Nguyệt, muội nên cười nhiều một chút.”
Thu Minh Nguyệt sửng sốt, cười yếu ớt quay đầu.
“Đại ca lại trêu ghẹo muội.”
Thu Minh Hiên khoanh tay đứng, chậm rãi tiến về phía trước.
“Muội năm nay mười ba rồi nhỉ?”
“Vâng.” Thu Minh Nguyệt gật đầu “Sao vậy?”
Thu Minh Hiên cúi đầu nhìn tảng đá dưới sàn, không nói lời nào.
Thu Minh Nguyệt thấy mắt hắn như đang có điều suy nghĩ thì nghĩ đến gì đó, cười nói:” Đại ca mười bảy rồi đi, nghe nói nhị thẩm đã tìm được đối tượng cho huynh rồi đó.”
Thu Minh Hiên ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh thâm trầm.
“Muội…”
Thu Minh Nguyệt cười không chút tạp niệm “Đại ca tài mạo song toàn, xuất thân quý trọng, người tương lai hôn phối với huynh chắc hẳn dịu dàng xinh đẹp, tốt bụng lại hiểu ý.”
Thu Minh Hiên không nói gì, ánh mắt nhìn về phía trước. Lúc lâu sau, hắn mơi thì thào nói
“Nếu không yêu thì dù là xinh đẹp dịu dàng cũng chẳng qua là..” Giọng nói hắn rất nhỏ, Thu Minh Nguyệt chỉ nghe được vài chữ mơ hồ, không khỏi hỏi.
“Đại ca, huynh đang nói gì?”
Thu Minh Hiên đột nhiên hoàn hồn, chống lại đôi mắt nghi hoặc của nàng, hắn cười nói:” Không có gì, chỉ là nhất thời nói ra thôi.”
Thu Minh Nguyêt nhíu mày, không quan tâm nữa. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, thấy mặt trời đã lặn xuống, xung quanh cũng sắp tối đen
“Đại ca, muội phải trở về.” Nàng hơi phúc thân, mang theo Hồng Ngạc trở về Tuyết Nguyệt các.
Thu Minh Hiên đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của nàng, ánh mắt trở nên phức tạp.
Một tiểu nha hoàn vội vã chạy tới, cúi đầu nói:” Thiếu gia, phu nhân gọi người trở về.”
Thu Minh Hiên thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt gật đầu.
“Ừ” Hắn không nhìn nhiều thêm một cái, xoay người rời đi.
“Minh Nguyệt, muội sao vậy?” Thu Minh Hiên thấy nàng im lặng thì nghi hoặc hỏi.
Thu Minh Nguyệt ngẩn ra, ngước đầu lên.
“Không có gì.”
Thu Minh Hiên khẽ nhíu mày, quay về phía Thu Minh Thụy.
“Hôm nay mắt ta thật có phúc, có thể nhìn thấy tranh vẽ của Minh Nguyệt.”
Thu Minh Thụy chớp đôi mắt sáng đưa bức tranh đang cầm cho Thu Minh Hiên: “Đại ca, bức tranh này của tỷ tỷ là vẽ hàn mai, rất đẹp đó, huynh xem.”
“Minh Thụy.” Thu Minh Nguyệt khẽ quát một tiếng. Lúc Thu Minh Hiên định đưa tay lấy tranh thì nàng nhanh chóng đoạt lấy, giao cho Hồng Ngạc.
“Tỷ tỷ?” Thu Minh Thụy ngạc nhiên nhìn nàng.
Thu Minh Nguyệt ý thức được mình vừa rồi quá mức kích động, liền mở miệng giải thích:” Muội vẽ rất xấu, làm sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt đại ca?”
Thu Minh Hiên thu hồi bàn tay đang để giữa không trung, ý cười ôn hòa.
“Minh Thụy viết chữ rất đẹp, nó nói là do Ngũ muội muội dạy. Nói vậy tranh của muội muội hẳn rất phi phàm, sao có thể nói là xấu?”
Thu Minh Nguyệt nói:” Đại ca quá lời.” Nàng dừng một chút, lại tiếp:” Minh Thụy không hiểu chuyện, nói chuyện có chút hơi quá, đại ca xin đừng trách.”
Thu Minh Hiên sờ sờ đầu Thu Minh Thụy, cười nói:” Minh Thụy thiên tư thông minh, lại có tỷ tỷ tốt dốc lòng dạy dỗ, tương lai nhất định sẽ có thành tựu.”
Thu Minh Nguyệt cười điềm tĩnh: “Tổ phụ thường khen đại ca hiểu biết sâu rộng, tài năng vô cùng, tiền đồ rực rỡ. Minh Thụy còn nhỏ, sau này còn phiền đại ca chỉ điểm nhiều hơn. Chỉ là không biết đại có thể chỉ giáo hay không?”
“Chỉ giáo thì không dám nhận.” Thu Minh Hiên mỉm cười:” Minh Thụy cực kỳ thông minh, nhỏ như vậy lại rất tài hoa, xuất khẩu thành thơ. Rèn luyện một thời gian tất sẽ thành châu báu.”
“Minh Thụy còn nhỏ, đại ca cũng đừng khen nó như vậy, bằng không nó sẽ đắc ý mất.”
Thu Minh Thụy biểu môi oán giận “Tỷ tỷ, đệ vẫn nhớ kỹ lời của tỷ, làm người phải thật khiêm tốn, nhất định không thể kiêu ngạo tự mãn. Phải biết rằng, học vấn là vô tận.”
Đôi mắt Thu Minh Hiên sáng ngời, lời nói giàu tính triết học như vậy lại xuất ra từ miệng một nữ tử sao?
Thu Minh Nguyệt thật sự không rảnh bận tâm Thu Minh Hiên đang nghĩ gì, nàng cúi đầu cười dịu dàng nhìn Thu Minh THụy.
“Đệ nghĩ được như vậy là tốt rồi. Phải biết rằng, núi cao còn có núi cao hơn. Vô luận thành tích của đệ tốt thế nào cũng không được tự cao tự đại, không coi ai ra gì.”
“Vâng.” Thu Minh Thụy dùng sức gật đầu.
Thu Minh Nguyệt đứng lên, nhìn sắc trời.
“Trễ rồi, tỷ cũng nên trở về. Đệ chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, đọc sách cũng tốt nhưng cũng không thể vì vậy mà lơ là thế giới bên ngoài, trở thành ếch ngồi đáy giếng.”
“Đã biết, tỷ tỷ.”
Thu Minh nguyệt gật đầu, lại nói:” Mấy nha hoàn kia đã dùng quen chưa?”
Thu Minh Thụy nghiêng đầu “Dạ rồi.”
“Vậy là tốt. Được rồi, tỷ đi thật đây, bữa khác quay lại thăm đệ.”
“Tỷ tỷ” Thu Minh Thụy gọi nàng, đôi mắt trông mong nhìn bức họa trên tay Hồng Ngạc.
“Bức họa kia đã tặng cho đệ rồi mà.”
Thu Minh Nguyệt nheo mắt “Bức tranh còn chút thiếu sót, chờ tỷ hoàn thành xong lại đưa cho đệ.”
Thu Minh Thụy muốn nói không cần nhưng Thu Minh Nguyệt đã xoay người bước đi.
“Ngũ muội muội.” Thu Minh Hiên tiến lên gọi nàng.
Thu Minh Nguyệt quay lại: “Đại ca còn có chuyện gì sao?”
Thu Minh Hiên nói:” Huynh đi ra ngoài cũng lâu rồi, cùng đi đi.”
Thu Minh Nguyệt im lặng.
Một đường không nói chuyện rời khỏi Trí Minh Viện, lại qua tiếp một cái hành lang thật dài, qua hành lang lại tới một ngã rẽ. Một bên là về Tuyết Nguyệt các của Thu Minh Nguyệt, một bên là Phi Giao các của Thu Minh Hiên.
Sắc trời đã tối, đường chân trời ngày càng mờ nhạt. Mùi hoa xuân lan tỏa bốn phía, mặt nước Bích hồ khẽ gợn song. Thu Minh Nguyệt cuối cùng không nhịn được bầu không khí im lặng cho nên mở miệng.
“Đại ca.”
“Ừ?” Thu Minh Hiên ngẩng đầu nhìn nàng, cười dịu dàng như cũ.
Thu Minh Nguyệt khẽ hoảng hốt, giống như chợt tìm thấy nụ cười mềm mại vĩnh viễn ghi nhớ trong đầu kia. Giống như thiên sơn vạn thủy, hồng trần vạn trượng diêu diêu nhất vọng, lại giống như khắc từng chi tiết vào lòng.
Nàng giật mình cười. Chỉ là… giống một chút mà thôi. Cuối cùng cũng chỉ là giống thôi…
Nàng khôi phục lại bộ dạng ôn nhã lạnh nhạt: “Minh Thụy từ nhỏ không có bạn bè, lại do thân thế như vậy, khó tránh có chút giống ông cụ non.” Nàng dừng một chút, bắt gặp sự thương tiếc trong mắt của Thu Minh Hiên. Nàng lại cười “Nhưng muội biết, nó vẫn đặc biệt khát vọng có huynh đệ tỷ muội. Muội tuy thân là tỷ tỷ của nó nhưng có một số việc….” Nàng cúi đầu mím môi, lại nói:” Minh Thụy vừa đến kinh thành, khó trách khỏi còn chưa thích ứng. Khó có được nó với đại ca hợp ý như vậy, cho nên… Cho nên đại ca về sau có thể đến thăm nó nhiều một chút được không?” Nàng lẳng lặng nhìn Thu Minh Hiên, ánh mắt chờ mong.
Thu Minh Hiên chớp mắt, đáy mắt bao phủ một màn sương trắng. Sau đó, hắn ôn nhã cười.
“Minh Thụy cũng là đệ đệ của huynh, huynh làm đại ca tự nhiên sẽ yêu thương tiểu đệ.”
“Cảm ơn.” Thu Minh Nguyệt cười, một nụ cười chân thành.
Gió mát thổi chầm chậm, phi hoa tựa như mộng. nắng chiều ấm áp đổ xuống, chiếu vào nụ cười minh nhược xuân thủy của nàng. Trong mắt Thu Minh Hiên lộ ra một tia kinh diễm, đôi mắt trong trẻo bị bao phủ một tầng sương trắng, không thể nhìn rõ. Chỉ là bàn tay hắn giấu trong áo đã hơi nắm lại.
Dung mạo như thế thật không nên chôn vùi dưới băng tuyết.
“Minh Nguyệt, muội nên cười nhiều một chút.”
Thu Minh Nguyệt sửng sốt, cười yếu ớt quay đầu.
“Đại ca lại trêu ghẹo muội.”
Thu Minh Hiên khoanh tay đứng, chậm rãi tiến về phía trước.
“Muội năm nay mười ba rồi nhỉ?”
“Vâng.” Thu Minh Nguyệt gật đầu “Sao vậy?”
Thu Minh Hiên cúi đầu nhìn tảng đá dưới sàn, không nói lời nào.
Thu Minh Nguyệt thấy mắt hắn như đang có điều suy nghĩ thì nghĩ đến gì đó, cười nói:” Đại ca mười bảy rồi đi, nghe nói nhị thẩm đã tìm được đối tượng cho huynh rồi đó.”
Thu Minh Hiên ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh thâm trầm.
“Muội…”
Thu Minh Nguyệt cười không chút tạp niệm “Đại ca tài mạo song toàn, xuất thân quý trọng, người tương lai hôn phối với huynh chắc hẳn dịu dàng xinh đẹp, tốt bụng lại hiểu ý.”
Thu Minh Hiên không nói gì, ánh mắt nhìn về phía trước. Lúc lâu sau, hắn mơi thì thào nói
“Nếu không yêu thì dù là xinh đẹp dịu dàng cũng chẳng qua là..” Giọng nói hắn rất nhỏ, Thu Minh Nguyệt chỉ nghe được vài chữ mơ hồ, không khỏi hỏi.
“Đại ca, huynh đang nói gì?”
Thu Minh Hiên đột nhiên hoàn hồn, chống lại đôi mắt nghi hoặc của nàng, hắn cười nói:” Không có gì, chỉ là nhất thời nói ra thôi.”
Thu Minh Nguyêt nhíu mày, không quan tâm nữa. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, thấy mặt trời đã lặn xuống, xung quanh cũng sắp tối đen
“Đại ca, muội phải trở về.” Nàng hơi phúc thân, mang theo Hồng Ngạc trở về Tuyết Nguyệt các.
Thu Minh Hiên đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của nàng, ánh mắt trở nên phức tạp.
Một tiểu nha hoàn vội vã chạy tới, cúi đầu nói:” Thiếu gia, phu nhân gọi người trở về.”
Thu Minh Hiên thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt gật đầu.
“Ừ” Hắn không nhìn nhiều thêm một cái, xoay người rời đi.