“Tứ tỷ, đừng đưa nữa, tỷ trở về đi.”
Thu Minh Châu nắm tay nàng:” Ngũ muội, tuy rằng tỷ không biết trong lòng muội rốt cuộc có bí mật gì, nhưng tỷ tin tưởng, muội sẽ từng bước làm chấn động thu phủ, mở ra tiền đồ tươi sáng.”
Thu Minh Nguyệt cũng cầm tay nàng nói:” Tứ tỷ huệ tâm lan chất, nhất định được đền đáp xứng đáng.”
Thu Minh Châu mím môi cười, ý cười thê lương tái nhợt. “Chỉ mong là vậy.”
Thu Minh Nguyệt biết Thu Minh Châu là một nữ tử có tâm sự, nàng ấy không nói thì mình cũng không nên hỏi. Mỗi người đều có bí mật riêng của mình, bất luận kẻ nào cũng không thể tìm được mấu chốt.
Dừng một chút, Thu Minh Châu lại nói:” Thất muội hai ngày nay hình như không tốt lắm, bệnh của Ngọc di nương cũng nghiêm trọng hơn. Ai ~ Muội có rảnh thì đi thăm muội ấy một chút đi, tốt xấu…”
Thu minh Nguyệt cười lạnh lùng đánh gảy lời nàng:” Tứ tỷ, mọi người đều cần phải trưởng thành.”
Thu Minh Châu trầm ngâm trong chốc lát, lại nói:” Chuyện ngày ấy chỉ sợ là không đơn giản. Tính tình thất muội tỷ cũng biết, muội ấy sẽ không dễ dàng để lục muội chui vào chỗ trống như vậy. Sợ là…”
Thu Minh Nguyệt cười lạnh:” Nếu nàng ấy ngay cả địch ta đều phân không rõ thì cũng chẳng có bổn sự gì, muội cần người như vậy làm gì?”
Thu Minh Lan trong thời gian ngắn ngủi như vậy có thể đem Yến Chi Túy đưa vào phòng Thu Minh Dung, không cần phải nói, đương nhiên là bởi vì bên cạnh Thu Minh Dung có người của nàng. Thu Minh Dung uổng công là thông minh một đời mà ngay cả bị người ta tính kế cũng không biết.
Thu Minh Châu im lặng.
Thu Minh Nguyệt nói:” Tứ tỷ, cây muốn lặng mà gió chẳn ngừng. Không phải là muội muốn tính kế mà là bọn họ cứ ép muội, muội không thể không phòng ngừa chu đáo.”
Một phen nói ra lại nói hết vố số nỗi lòng chua xót, lôi hết toàn bộ dế nhũi dơ bẩn trong phủ đệ nhà giàu.
Thu Minh Châu cầm tay nàng thật chặt, nói:” Tỷ biết, tỷ biết hết.”
Thu Minh Nguyệt cười cười:” Muội thật sự phải đi.” Nàng ghé sát vào tai Minh Châu, cúi đầu nói bốn chữ.
“Hết sức cẩn thận.”
Thu Minh Châu nheo mắt, bốn mắt nhìu nhau, hiểu rõ ý nhau.
Thu Minh Nguyệt xoay người mang theo Hồng Ngạc rời đi. Bước ra Liên Uyển nhắm hướng đông sẽ tới Tây Uyển, mà bên cạnh Liên Uyển là Tĩnh Xu viện của Thu Minh Trân, cũng là con đường tất phải đi qua để đến Tây uyển. Ở giữa còn có một rừng cây nhỏ, sườn sau là Mạc nhàn phòng của hạ nhân, phía trước nữa là Tĩnh Uyển của Nhị phu nhân cùng Phi Giao các của Thu Minh Hiên. Xuyên qua rừng cây nhỏ, lúc đi ngang qua Mạc Nhàn phòng, đột nhiên có tiếng tranh cãi vang lên.
“Tiểu tiện nhân này, giả bộ thanh cao cái gì hả? Cả ngày cứ cầm cái vòng tay kia, ngươi nghĩ rằng đó là thứ tốt thật chắc? Ta khinh, cho không ta cũng không thèm.” Giọng nói của nữ tử kia rất cay nghiệt, ẩn hàm ý tứ khinh thường.
Tiếp theo lại có một giọng nói trong trẻo khuyên can vàng lên:” Niệm Vân, ngươi ít nói đi một hai câu đi, Phái Hương nàng…”
“Ngươi rốt cuộc muốn gì hả?” Thanh âm nữ tử kia vẫn cao như cũ “Tiểu Nhị, không phải ta nói ngươi chứ, ngươi cả ngày đi theo nó giúp đỡ như vậy, nó đã từng cho ngươi sắc mặt tốt chưa? Ngươi đó, là ép mặt nóng lên mông lạnh mà còn vui vẻ tự đắc, ngươi thực nghĩ rằng nó coi ngươi là tỷ muội tốt sao?” Nàng ta cười nhạo một tiếng, trong giọng nói ẩn chứa sự khinh thường vô tận.
“Cẩn thận có ngày ngươi bị nó bán lại còn giúp nó đếm tiền.”
Niệm Vân, không được nói Phái Hương tỷ tỷ như vậy.” Tiểu Nhị như bị nàng kích thích, người từ trước tới nay nhát gan, gặp chuyện gì cũng nhịn nhục cũng không kiềm được mà phẫn nộ.
“Niệm Vân, mọi người cùng nhau bị bán vào Thu phủ, cùng nhau hầu hạ nhị tiểu thư, ngươi sao có thể nhục mạ Phái Hương như vậy.”
“Ta nhục mạ nó? Ha.” Niệm Vân cười một tiếng “Ngươi xem bộ dạng nó kia, thực cho mình là khuynh quốc khuynh thành chắc, cả ngày ở trước mặt đại thiếu gia mà lắc lư. Ha ha ~ Bất quá là tiện nhân mà thôi, cũng đòi bay lên cao làm phượng hoàng. Quả thực là mơ mộng hão huyền -“
- Bốp -
Âm thanh lanh lảnh từ bàn tay vang lên đánh gửi tiếng chửi của Niệm Vân, vang vọng chân trời.
“Ngươi-“
Niệm Vân dường như không dám tin kẻ luôn trầm mặc ít lời – Phái Hương cư nhiên dám đánh mình, trợn to mắt nhìn mình, giống như muốn xé mình thành từng mảnh nhỏ.
“Tiện nhân ngươi….”
Một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên, đánh gảy lời nàng:” Luôn mồm nhục mạ nàng ta là tiện nhân, nhưng chính mình mới là là người ti tiện nhất, cả đời sống phụ thuộc người khác, không xoay người được. Niệ Vân, ta thực thương cảm ngươi.”
Thu Minh Nguyệt khẽ nhếch mi, xuyên qua từng bậc thang loang lỗ, nàng nhìn thấy một cô gái mặc tố trang phai màu, nhìn bóng dáng bất quá chỉ mười lăm ười sáu tuổi, dáng người thướt tha, lưng duỗi thẳng tựa như cây tùng, sừng sừng không ngã, như một tảng đá tự do kiên cường.
Nữ tử như vậy thật hiếm thấy, không nghĩ rằng lại hạ mình làm nha hoàn.
Xem ra đây là người lần trước nha bào đưa vào phủ.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một âm thanh giòn tan vang lên kéo suy nghĩ của Thu Minh Nguyệt lại.
Nâng mắt nhìn lại, đã thấy trên mặt đất rơi loảng xoảng những mảnh ngọc vỡ xanh biếc. Dưới ánh hoàng hôn, vòng ngọc bóng loáng lung linh như ước, vô cùng mỹ lệ. Mà lúc này, ba người đứng trước bậc thầm đều ngây người. Tiểu Nhị sắc mặt khiếp sợ tái nhợt, Niệm Vân đầu tiên là kinh ngạc hoảng hốt, sau là khinh thường. Còn Phái Hương thì cả người đều cứng ngắc. Mặc dù không thấy rõ biểu tình khuôn mặt nàng, nhưng Thu Minh Nguyệt cũng đoán được, giờ phát này nàng ta chắc hẳn là mặt mày tái nhợt, ánh mắt sung huyết, vòng ngọc mang theo mộng đẹp nhiều năm giờ khắc này đã vỡ vụn.
Thật lâu sau, một tiếng gần nhẹ tê liệt, phảng phất như dã thú phát cuồng mang theo sự đau xót vô tận nổi lên. Trong giây lát, Phát Hương đã muốn xông tới. Nàng tấn công thật mạnh mẽ, vội vàng, thật hung ác, tựa như hận không tể đem Niệm Vân đạp vỡ như những miếng ngọc kia, như giấc mơ nàng đã chờ đợi bao nhiêu năm đã tan biến.
Niệm Vân hét thảm một tiếng, máu từ cổ nàng ta chảy xuống, một hình ảnh đãm máu mà thê oán.
Tiểu Nhị lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng đi lên tách hai người ta.
“Phái Hương, ngươi làm gì vậy, màu dừng tay, dừng lại, dừng lại mau…”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Thu Minh Nguyệt vô luận thế nào cũng không nghĩ rằng, một nữ tử nhu nhược như Phái Hương cư nhiên lại có khíc lực lớn như vậy. Móng tay nàng bén nhọn như kiếm, hưng hăng chụp vào Niệm Vân. Tiểu Nhị cuống quít đẩy Niệm Vân ra, hô to một tiếng.
“Phái Hương.”
Phái Hương đang phát cuồng đột nhiên dừng lại, nàng nhìn Tiểu Nhị đang che chắn phía trước, nhìn cặp mắt trong suốt đang cầu khẩn kia, nhìn đáy mắt nàng rưng rưng, đau đớn dâng trào. Đột nhiên, nàng cảm thấy ánh mắt kia như làm xúc động đến chỗ sâu nhất trong linh hồn mình, nóng đến khó nhịn. Nàng lập tức xoay người, chạy vội đi. Tiểu Nhị kêu một tiếng rồi đuổi theo.
Một trận cuồng phong đánh úp lại, thổi bay sợi tóc trên mặt nàng, khiến Thu Minh Nguyệt có thể thấy rõ dung mạo nạo.
Lông mày như thúy vũ, mắt như thu hà, da thịt nõn nò, tóc mây thơm mát.
Quả thật là một mỹ nhân.
Niệm Vân bị Tiểu Nhị đẩy ra, tránh thoát một kiếp, trong lòng như cũ còn chút hoảng hốt. Giờ phút này, thấy hai người kia dã cùng rời đi, nàng mới hồi phục tinh thần, cúi đầu mắng.
“Thật sự là kỳ lạ.”
Bên trong phòng, một nha hoàn thanh tú mặc y phục màu trà từ từ đi ra, nhìn ra được là nàng đã sớm tránh một bên đem hết mọi việc phát sinh thu vào mắt, lại thủy chung chưa từng hiện thân. Có thể thấy, nha hoàn này rất biết che dấu tâm tư.
Nàng đi tới, than nhẹ một tiếng.
“Ngươi biết rõ tính cách nàng ta như vậy, sao lại chịu khổ đối nghịch với nàng?”
Niệm Vân xoa xoa cổ tay bị đau, trừng mắt với nàng.
“Ta không quen nhìn bộ dạng thanh cao của nàng ta, cứ như ái thiếu nàng ta cái gì vậy.” NiejemVaan khẽ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn nha hoàn kai, ánh mắt mang theo vài phần khác thường.
“Xuân Văn, nghe nói nhị phu nhân làm mai cho đại thiếu gia, ngươi có biết là khuê tú nhà ai không?”
Xuân Văn nhíu mày khiển trách “Chuyện của chủ tử, hạ nhân chúng ta sao có thể xen vào? Về sau những lời này đừng nói ra, không khỏi khiến người gặp nạn.”
Niệm Vân xì một tiếng “Ôi, Xuân Văn à, ngươi cũng đừng giả bộ trước mặt ta. Ta biết ngươi cũng thích đại thiếu gia, mỗi ngày đều mong chờ đại thiếu gia đến.” Nàng trong mắt hiện lên tia khinh thường, đánh giá nha hoàn kia.
“Con người á, quý ở chỗ là biết tự hiểu lấy mình. Không phải ta đả kích nguoiw, nhưng mà Xuân Văn, bộ dạng của ngươi tuy rằng không kém nhưng cũng không coi là đẹp.” Nàng nói xong khó tránh lại có vài phần kiêu ngạo.
“Đại thiếu gia là một nam tử ôn nhuận như ngọc, muốn làm bạn bên cạnh hắn nhất định là mỹ nhân kiều diễm. Cho nên ngươi vẫn nên hết hy vọng đi, đại thiếu gia chắc chắn không coi trọng ngươi.”
Xuân Văn mím môi, nắm chặt tay, cúi đầu nói:” Ta từ trước tới nay đều biết thân phận của mình.”
Nàng nói xong xoay người. Niệm Vân còn ở phía sau lưng cười nhạo một tiếng “Mỗi ngày khi đại thiếu gia đến, ngươi lại tới trước mặt xum xoe, muốn nói ngươi không có tâm tư? Tin mới lạ.”
Xuân Văn dừng cước bộ, đột nhiên quay đầu lại cười cười.
“Nếu đúng như ngươi nói, đại thiếu gia tao nhã như người thì nha hoàn Tây uyển này có mấy người không động tâm? Mặc dù không có ta thì cũng còn những người khác.”
“Ngươi -” Niệm Vân chán nản, oán hận nhìn nàng.
Xuân Văn bày ra vẻ mặt hờ hững:” Niệm Vân, ta biết ngươi luôn cao ngạo. Bất quá, ta nhắc nhở ngươi một câu. Chủ tử chính là chủ tử, nha hoàn chỉ là nha hoàn. Trong lòng ngươi nghĩ thế nào ta mặc kệ, nhưng Thu gia là danh môn quý toojv, lão thái quân và lão thái gia chú trọng nhất là thanh danh, nếu đại thiếu gia để ý ngươi, tự nhiên sẽ thu ngươi. Nếu hắn chướng mắt ngươi, ngươi cũng đừung giữ lại tâm tư này nọ. Nếu thực làm ra chuyện gì, người đầu tiên không buông tha ngươi chính là lão thái quân.”
Niệm Vân tức run người, Xuân Văn lại lặng lẽ nói:” Mặc dù đại thiếu gia đối với ngươi có vài phần tâm tư, tương lai cũng có thể thu ngươi. Bất quá ngươi cũng nhớ kỹ, chúng ta chính là nha hoàn. Thê tử của đại thiếu gia nhất định phải có gia thế phi phàm, là chi nữ quý tộc tài tình dung mạo có thừa. Nếu ngươi ngày sau may mắn, liền an phận hầu hạ chủ mẫu tương lai thôi.” Miệng nàng khẽ nhếch, có vài phầm châm biến.
“Còn có một câu, ta không thể không nhắc ngươi. Ngươi bây giờ là nha hoàn của nhị tiểu thư, mặc dù đại thiếu gia thật sự đối với ngươi có tình ý thì cũng khó mà mở miệng. Ngươi, tự giải quyết cho tốt đi.
“Ngươi câm miệng cho ta.” Niệm Vân từ trước tới nay luôn kiêu căn, vừa rồi vừa bị Phái Hương chọc tức, hiện tại lại có Xuân Văn châm chọc, tâm cao khí ngạo như nàng sao mà chịu được? Lập tức, nàng ta liền gây khó dễ cho Xuân Văn.
“Ta không có tư cách, ngươi có tư cách chắc? Hừ, ít giả bộ thanh thuần cho ta. Không chừng, trong lòng ngươi còn đang nghĩ làm cách nào để leo lên giường của đại thiếu gia đấy.”
Xuân Văn rốt cục không nhịn được những từ ngữ xấu xa của Niệm Vân, giọng nói cũng đã hơi lên lên.
“Niệm Vân, ngươi đừng có một tấc lại muốn tiến tới một thước.”
Niệm Vân hừ lạnh một tiếng “Ây da, cái này mà đã chịu không nổi rồi? Chậc chậc, cũng không lấy nước tiểu mà làm gương coi thử bộ dạng mình, vậy mà cũng dám gặp mặt đại thiếu gia. Coi chừng có ngày mất mặt trước mặt đại thiếu gia mà còn không biết.”
Xuân Văn không nhẫn nhịn nổi nữa “Niệm Vân, chúng ta đều đang bị tuyển vào Tĩnh Xu viện, ngươi sao cứ nói chuyện khó nghe đả thương người ta như vậy?”
Niệm Vân khinh thường nhìn nàng một cái:” Chê ta nói chuyện khó nghe sao, vậy ngươi đừng nghe. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, ngươi tốt nhất đừng có mà động tâm tư.”
Xuân Văn cười lạnh:” Ta xem, người động tà niệm mới là ngươi đấy. Còn có, không cần suy bụng ta ra bụng người. Phái Hương tuy ằng thanh ngạo nhưng giống như ngươi nghĩ sao? Bằng dung mạo của nàng, nếu thực sự có ý, ngươi cho là đại thiế gia thật sự có thể chú ý tới ngươi?” Nàng nói xong liền không để ý tới Niệm Vân nữa, xoay người đi vào.
Niệm Vân chửi nhỏ một tiếng:” Tiện nhân.”
Nàng xoay người chuẩn bị vào nhà, rồ ilaji đột nhiên nhớ tới vòng ngọc vỡ vụn trên đất.
“Rốt cuộc cái thứ này đáng giá khiến nàng ta điên cuồng vậy sao?” Nàng lầm bầm lầu bầu một câu, sau đó xoay người nhặt lên.
“Tuy rằng nát nhưng nhìn không tệ, nếu sửa tốt cũng có thể bán được giá.” Nàng sờ sờ vết máu trên cổ, trong lòng lại giận dữ.
“Con tiện nhân chết tiệt, không biết có để lại sẹo không nữa.” Niệm Vân luôn tự phụ về mỹ mạo của mình, đã sớm hạ quyết tâm ngày sau sẽ dựa vào khuôn mặt này mà bò lên giường chủ tử, dù làm di nãi nãi cũng được vinh hoa phú quý cả đời. Nói thật, dung mạo Niệm Vân không kém: Da trắng như tuyết, dung nhan như ngọc. Tuy rằng không bằng Phái Hương nhưng không mất đi diễm lệ ôn nhu. Chẳng qua trên người Phái Hương là khí chất lạnh lùng trong trẻo, nàng dù thế nào cũng không học dudowjwc, cho nên mới ghen tị, mới luôn gây khó dễ cho Phái Hương.
“Quên đi, cái vòng tay này coi như phí chữa bệnh cho ta.” Nàng cảm thấy mỹ mãn cầm vòng tay vỡ vụn vào phòng, phịch một tiếng đóng cửa lại. Cửa đã đóng vẫn nghe thấy âm thanh chửi mắng vang ra.
Thu Minh Nguyệt đứng yên tại chỗ, lù lù bất động.
“Tiểu thư?” Hồng Ngạc theo bên người Thu Minh Nguyệt đa lâu, cũng ít nhiều có bản lĩnh thấy bieens không sợ hãi. vừa lỗi động tĩnh lớn như vậy, nàng đều chỉ yên lặng mà quan sát. Giờ phút này bão táp đã ngừng, chủ tử nhà mình lại không có ý rời đi, không khỏi có chút nghi hoặc.
Thu Minh Nguyệt không quay đầu lại “Đi hỏi thăm một chút thân thế của Phái Hương, trước khi nàng ta vào Thu phủ đã phát sinh chuyện gì. Mọi chuyện đều phải hỏi thăm cho rõ ràng.”
Tuy rằng không rõ tại sao chủ tử lại quan tâm tới một nha hoàn, nhưng Hồng Ngạc vẫn thuận theo.
“Vâng.”
Thu Minh Nguyệt nhìn sắc trời “Ừ, cũng không còn sớm nữa, về thôi.”
Trở lại Tuyết Nguyệt các, sắc trời đã tối, ánh trăng đã rọi khắp trời đêm. Thu Minh Nguyệt dùng bữa tối, tắm rửa xong thì chuẩn bị lên giường, lại đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ có bóng người di dộng. Nafngnhisu mày, cúi đầu thấy mình vẫn còn mặc lí y (áo trong_, liền tùy tay cầm một kiện áo khoác lên người. Nàng đi đến bên cửa sổ , nhìn thiếu niên tuyệt sắc đang ngồi dưới ánh trăng, nàng một chút cũng không ngoài ý muốn.
“Ngươi lại đến làm gì?”
cách một cửa sổ, Phượng Khuynh Li nhìn nàng, ánh mắt sáng như sao.
“Ta có thể vào không?” Hắn nhìn nàng, thật cẩn thận dò hỏi.
Thu Minh Nguyệt có chsut kinh ngạc, Phượng Khuynh Li lại rũ mắt xuống.
“Nếu ngươi không muốn thì thôi vậy. Danh tiết nữ tử rất quan trọng, ngươi…”
“Vào đi.” Thu Minh Nguyệt bỏ lại hai chữ rồi xoay người, không nhiều lời nữa.
Phượng Khuynh Li còn chưa nói xong lời đang nghẹn ở cổ họng, con ngươi nháy mắt đã sáng như sao. Hắn thấy nàng nhàn tản nằm ở tháp thượng, lười biếng nói:” Nhân sinh ngắn ngủi, lời đồn lọt vào tai bất quá chỉ là hư vô. Không quan trọng. Để ý sao? Sinh mệnh chỉ có vài chục năm, có rất nhiều việc so với lời đồn đãi khó nghe còn quan trọng hơn nhiều. Cần gì vì một ít trà dư tửu hậu mà tăng gánh nặng cho bản thân?”
Phượng Khuynh Li vừa mới kích động tiến đến cửa sổ, nghe vậy thì ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy dưới ánh nến lập lòe, dung nhan nữ tử như tuyết, mặt mày thanh lệ hiện lên.
Xuất trần?
Dường như cảm giác được tầm mắt đánh giá của hắn, Thu Minh Nguyệt nhếch mày.
“Ngươi buổi tối chạy tới đâu chẳng lẽ chỉ để ngẩn người?”
Phượng Khuynh Li mím môi, trước nhìn nhìn bên ngoài. Thu Minh Nguyệt lập tức hiểu ý:” Bọn Hồng Ngạc sẽ không vào đâu. Đương nhiên miễn là không làm ra động tĩnh quá lớn.”
Phượng khuynh Li nghĩ đến lần trước hắn tùy tiện xông vào khiến nàng sợ tới mức kêu ra tiếng. Nếu không nhờ nàng phản ứng nhạy bén ném hắn lên giường thì… Nhớ đến ngày ấy, bóng đêm như nước, trong không khí ngập tràn mùi thơm cơ thể nàng, quanh quẩn không dứt.
Tứ chi mềm mại đụng vào nhưng lại cảm thấy tâm hắn như nhảy nhót thật mạnh…
Bên tai hắn đột nhiên nổi lên một tia đỏ ửng, đôi mắt hoa đào trở nên mù mịt mênh mông.
Thu Minh Nguyệt kỳ quái nhìn hắn:” Này, ngươi rốt cuộc bị sao vậy?”
Phượng Khuynh Li đột nhiên hoàn hồn, hoảng sợ việc mình cư nhiên lại có ý nghĩ kỳ quái đối với hành động vô ý thân mật lần trước, trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ.
Một nữ tử dù nhiễm một hạt bụi nhỏ nhất cũng là một loại dâm loạn vũ nhục.
“Ta…” Hắn xấu hổ, nói chuyện cũng ấp a ấp úng.
“Ta chỉ là… chỉ là…”
Thu Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
“Được rồi, đừng ấp úng nữa. Đã khuya rồi, ta còn muốn đi ngủ.”
Phượng Khuynh Li ngẩng đầu, thấy ánh mắt nàng đang mỉm cười, giọng điệu cũng không lạnh lùng như hai lần trước thì lòng hắn cũng mềm nhũn theo.
“Nha hoàn tên Phái Hương kia…”
Phượng mâu của Thu Minh Nguyệt đột nhiên nheo lại, lạnh giọng chặn lời hắn.
“Ngươi theo dõi ta?”
Phượng Khuynh Li sửng sốt, thấy ánh mắt nàng vừa rồi mang ý cười nháy mắt lại băng hàn, tràn ngập phẫn nộ và chán ghét thì lòng hắn cũng chợt nhói, định mở miệng giải thích.
“Ta… không phải, ta chỉ là…”
“Đủ rồi!” Thu Minh Nguyệt thấp giọng nói một tiếng, nghiên người không nhìn hắn nữa, lạnh lùng nói:” Ta không cần giải thích, cũng không cần ngươi giúp đỡ.” Nàng quay đầu, nhìn hắn, gằn từng chữ:” Ta ghét bị theo dõi, ghét bị giám thị, cũng ghét việc người của ta bị giám thị. Ngươi nghe rõ chưa?”
Phượng Khuynh Li ngạc nhiên nhìn nàng, chỉ cảm thấy nữ tử trước mặt có ánh mắt sắc như kiếm, lạnh như băng, như sương. Hắn ngầm hạ mắt, có chút tự giễu.
“Hiểu rồi.” Hắn mở miệng muốn nói gì nữa, nhưng lại chạm tới dung nhan lạnh mạc của nàng, lời chưa nói ra đành nuốt vào bụng.
“Ngươi… sớm đi nghỉ đi.” Nhịn xuống, hắn cuối cùng nói ra:” Nha hoàn kia vẫn là nhanh chóng đuổi đi thôi. Nàng ta có quan hệ với tả tướng phủ.” Dứt lời, hắn cũng nhanh chóng biến mất.
Thu Minh Nguyệt nhíu mày. Tả tướng phủ? Phái Hương chỉ là một nha hoàn, sao có thể có quan hệ với tả tướng phủ?
Nàng nhu nhu huyệt thái dương. Thôi quên đi, không nghĩ nữa, dù sao cũng đã cho người đi dò hỏi, ngày mai hãy tính.
Ngoài cửa sổ, Phượng Khuynh Li cũng chưa đi mà chỉ nhìn bóng dáng bên trong phòng kia, ánh mắt quyến luyến mà ảm đạm.
Phía sau, Lãnh Tu rốt cục nhịn không được nói:” Thế tử, vì sao không nói cho Ngũ cô nương biết người là muốn trợ giúp nàng?”
Phượng Khuynh Li lại trầm mặc không nói
Thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu, giọng nói bình tĩnh.
“Đi thôi.”
…………………..
Ngày thứ hai, Hồng Ngạc vội vàng đến đem tinh tình báo nói lại cho nàng. Sắc mặt nàng khẽ trầm xuống.
Phái Hương, một nha hoàn nho nhỏ, vậy mà sau lưng lại che dấu nhiều chuyện xưa như vậy. Càng khiến nàng kinh ngạc là, Hồng Ngạc thế nhưng lại có thể trong thời gian ngắn ngủi tra ra được những chuyện thế này. Giải thích duy nhất chính là do có người trợ giúp. Ý tưởng này vừa xẹt qua thì người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Phượng Khuynh Li. Tối hôm qua nàng vừa phát hiện Phái Hương có vấn đề, người nọ đã chạy đến tự nói với mình. Nếu không phải mình đột nhiên lạnh nhạt với hắn thì phỏng chừng hắn đã tính toán đem chuyện này nói lại cho mình đi? Chỉ là, vô duyên vô cớ, vì cái gì hắn phải giúp nàng?
Thu Minh Nguyệt không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ nữa. Thu phủ còn có một đống sài lang hổ báo chờ nàng ứng phó, nàng nào có tinh tực trông nom cái thế tử gia thoạt nhìn nhu nhược kỳ thực bí hiểm kia? Thôi, nếu có người giúp đỡ, nàng cũng vui vẻ nhận lấy. Đương nhiên là trừ khi hắn có mục đích khác. Nếu không -
Bất quá, chuyện trọng yếu nhất hiện tại cũng không phải chuyện này. Tiết Quốc hầu phu nhân sắp tới, đồng nghĩa với việc Thu Minh Ngọc sắp được thả ra. Tiết quốc hầu là thiện hay ác? Từ xưa tới nay, đương gia chủ mẫu của thế gia vọng tốc có mấy người thiện lương chứ? Phỏng chừng đầu óc ngốc nghếch của đại phu nhân chỉ là số lẻ thôi, còn có một nhị phu nhân tâm cơ thâm trầm không dễ đối phó nữa. Tuy rằng lúc này nhìn như bà ta muốn giúp đỡ mình, nhưng nói trắng ra mục đíchc của bà chính là quyền chưởng gia. Thu Minh Ngọc bị cấm túc, uy tín của đại phu nhân cũng yếu đi. Như vậy, nhị phu nhân nhất định nhân cơ hội này khuếch trương quyền lực. Đối với mình, việc này thật sự không có lợi.
Thu Minh Nguyệt trầm ngâm trong chốc lát, mắt phượng híp lại. Cũng tốt, nhân cơ hội này chèn ép nhị phu nhân một chút. Tuy rằng có thể Thu Minh Châu cũng sẽ chịu một chút ảnh hưởng nhưng cũng không tổn hại gì lớn.
Chủ ý đã quyết, Thu Minh Nguyệt sẽ không tiếp tục rối rắm nữa. Mỗi ngày sẽ ngẫu nhiên đi thăm đệ đệ Thu Minh Thụy, và lần nào cũng bắt gặp Thu Minh Hiên ở đó. Thu Minh Hiên tài hoa hơn người, học thức uyên bác, đối với Minh Thụy mà nói thật sự là một lão sư tốt. Thu Minh Nguyệt cũng rất khó hiểu, vì sao một nhị phu nhân tâm cơ thâm trầm lại có một nhi tử ôn nhu ấm áp như vậy?
Thu Minh Hiên đã mười bảy tuổi, bình thường thiếu gia nhà khác ở tuổi này đã sớm cưới vợ. Nhị phu nhân cũng đã giúp hắn nghị hôn, có thể không quá hai tháng nữa, trong phủ liền có việc vui rồi.
Thu Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một tiếng.
Nếu như không có trận xuyên không này, nàng cũng có thể sớm kết hôn rồi. Người đàn ông vẫn luôn bao dung cưng chìu nàng, giờ phút này… đang làm gì? Hay vẫn đang đau buồn bởi cái chết cảu nàng? Một năm, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Nàng không biết, thời không này có tồn tại song song với nơi kia không? Nơi này một năm, vậy thế giới kia thì sao? Là một anh giờ, một ngày? Hay mười năm trăm năm?
Nếu là vế trước, như vậy hẳn là nàng đang nằm ở bệnh viện, hắn ngày ngày canh giữ bên giường nàng, chờ mong nàng tỉnh lại? Nếu là vế sau, hắn chắc cũng đã tan biến khỏi hồng trần, quên đi thứ đã từng khắc cốt minh tâm?
Nhắm mắt lại, Thu Minh Nguyệt ánh mắt thê lương tự giễu.
Có lẽ, xuyên qua dị thế, đối với nàng lại là lựa chọn tốt nhất. Nàng không cần vì thâm tình của hắn mà chấp nhân gả cho hắn, cũng không cần phải áy náy việc vĩnh viên cũng không thể động tâm với hắn.
Một trận gió thổi thới, mùi thơm trăm dậm từ từ nhập vào mũi.
Mà ở một góc tối nàng không thấy được, một nam tuwr đẹp đẽ cao quý lẳng lặng chăm chút nhìn nàng.
Giờ phút này, yên tĩnh, lặng lẽ không tiếng động.
~
Trời hửng sáng, từng tia nắng ban mai rọi xuống. Thu Minh Nguyệt rửa mặt xong liền đi thỉnh an lão thái quân. Vừa tới Thọ An viện, nha hoàn Trầm Hương bên người lão phu nhân đã đi tới cười nói:” Ngũ tiểu thư, người đến rồi, lão thái quân vừa rồi còn nhắc tới người đó.”
Thu Minh Nguyệt cười cười:” Tối hôm qua lo ngắm sao, ngủ hơi muộn. May mắn ta đã phân phó Hạ Đồng thu thập sương từ sớm, bằng không hôm nay thật có lỗi rồi.”
Hai người nói xong đã đi tới đại sảnh, nghe được bên trong truyền tới giọng nói xa lạ, Thu Minh Nguyệt kinh ngạc.
“Tổ mẫu có khách sao?”
Trầm Hương cười:” là tỷ tỷ ruột của đại phu nhân, Tiết quốc Hầu phu nhân.”
Tiết quốc Hầu phu nhân? Tới nhanh thật. Thu Minh Nguyệt dừng một chút, sau đó theo Trầm Hương đi vào. Tiếng nói truyện bênh trong nhất thời dừng lại. Nàng không nhìn lung tung chỉ thỉnh an lão thái quân.
“Minh Nguyệt thỉnh an tổ mẫu.”
Lão thái quân vẻ mặt từ ái, phất phất tay ý bảo nàng đứng lên.
Thu Minh Nguyệt vừa đứng dậy liền nghe thanh âm của một phu nhân vang lên.
“Đây là ngũ cô nương phải không, quả thật là rất xinh đẹp.”
Thu Minh Nguyệt nâng mắt, thấy bên phải lão thái quân là một phụ nhân ung dung đẹp đẽ, thân mang y phục ngũ thải, khuôn mặt có vài phần tương tự với đại phu nhân, đặc biệt là cặp mắt kia, nhìn là biết bà ta là một người khó đối phó.
Lão thái quân lúc này mới giới thiệu cho nàng:” Đây là di mẫu của con.”
Thu minh Nguyệt hơi mỉm cười quỳ gối:” Minh nguyệt gặp qua di mẫu.”
Tiết quốc hầu phu nhân khóe mắt khẽ cười:” Ngũ cô nương rất biết lễ nghĩa. Trễ như vậy cũng không quên mang trà cho lão thái quân.”
Lão thái quân nhíu mày, đáy mắt ẩn chứa sự không vui. Thu Minh Nguyệt nhíu mày, đây là châm chọc nàng không tôn trọng lão thái quân, ngay cả việc thỉnh an mỗi ngày cũng tới muộn đây mà.
Nàng thu hồi ánh mắt, khiêm tốn nói:” Vừa vòa xuân, người dễ bị mệt mỏi, nếu uống trà lời thơm đậm ngon miệng, không những tinh thần được nâng cao, không còn buồn ngủ còn có thể đẩy hàn khí từ trong cơ thể ra, kéo dài tuổi thọ. Tổ mẫu vài ngày trước cảm thấy người mệt mỏi, Minh Nguyệt bất tài mới suy nghĩ tới chủ ý này.” Nàng nói xong thì mắt cũng đỏ ửng.
“Khiến di mẫu chê cười.”
Tiết quốc hầu phu nhân ánh mắt lóe lên. Nha đầu kia so với tưởng tượng của bà còn thông minh hơn.
Lão thái quân cũng vừa lòng gật gật đầu nói với Thu Minh Nguyệt:” Hôm nay con pha trà gì cho ta đây. Dạp gần đây trà hoa quế con đem cho ta thật rất ngon.”
Thu Minh Nguyệt bước lên:” Là trà hoa cúc ạ.”
“Trà hoa cúc?” Lão thái quân hứng thú hỏi.
“Vâng.” Thu minh Nguyệt tiếp nhận ấm trà nóng từ tay Hạ Đồng, đem cánh hoa cúc đã phơi nắng bỏ vào trong, lấy nước ấm ngâm qua. Hương trà lượn lờ, khói sương nồng đậm từ đầu ngón tay trắng noãn của nàng khẽ dâng lên.
Khói trắng phảng phất hương hoa tản ra trong không khí làm người ta cảm giác vô cùng thoải mái.
“Trà hoa cúc có thể ức chế nhiều loại bệnh, tăng cường sự co dãn của mạch máu, giảm bớt tâm suất.” Nàng mỉm cười đưa trà cho lão thái quân.
“Tổ mẫu thử trước một lần, nếu thích, tôn nữu mỗi ngày đều pha cho người.”
Lão thái quân nhấp một ngụm, mùi hoa lượn lờ nơi chóp mũi, trafl úc vào miệng thì đắng, nhưng không gây cảm giác buồn nôn, dư vị còn đọng mãi.
“Ừ, rất ngon.” Lão thái quân gật đầu, cười từ ái.
Lúc này, Tiết quốc Hầu phu nhân cũng cười:” Trà hoa cúc? Ta chưa tưng nghe đến việc hoa cúc cũng có thể pha trà để uống.”
Lão thái quân liếc mắt nhìn bà ta một cái:” Tiết phu nhân cũng nếm thử một chút xem.”
Tiết quốc Hầu phu nhân cũng đang có ý này. Bà thật sự muốn nhìn xem một thứ nữ nho nhỏ đến tột cùng là có bổn sự gì khiến lão thái quân yêu thích như vậy, ngay cả hai chất nữ ruột của bà cũng đều thua kém.
Trầm Hương mang trà dâng lên cho Tiết quốc Hầu cùng đại phu nhân, đại phu nhân ghét bỏ căn bản không muốn uống, nhưng Tiết quốc Hầu lại khẽ nhấp một ngụm, đôi mắt chợt lóe. Bà đặt ly trà xuống, ý cười trên mặt dày thêm vài phần.
“Quả thực là trà ngon.” Bà liếc mắt nhìn Thu Minh Nguyệt đang tĩnh tọa một bên, thấy nàng mặc váy đoàn điệp bách hoa, mi nhãn như họa, hai má phấn nhuận non mềm, trên đầu đeo một cây trâm ngọc bích, tuy rằng mới mười ba tuổi cũng đã nhận ra nhan sắc khuynh thành. Nàng lẳng lặng ngồi một chỗ, trên người tràn ngập khí chất tao nhã, cao quý.
Cao quý? Tiết quốc Hầu phu nhân trong lòng hoảng hốt. Bà sao lại dùng từ cao quý để chỉ một thứ nữ thân phận đê tiện chứ?
Nha đầu này không đơn giản, chỉ cần khuôn mặt kia đã có thể ngăn cản tiền đồ của hai chất nữa.
Bà trầm mặc nhìn Thu Minh Nguyệt, khóe miệng khẽ nhếch, nói với lão thái quân:” Ngũ cô nương tuổi còn nhỏ đã duyên dáng đáng yêu, tương lai không biết sẽ khiến bao thiếu niên tài tử ái mộ nữa.” Bà đột nhiên hỏi, lại nói tiếp:” Chẳng biết đã được nghị thân chưa?”
Lão thái quân sắc mặt có chút không vui, nhưng vẫn nói:” Minh Nguyệt mới mười ba tuổi, không vội.”
Đại phu nhân cũng hiểu ý của Tiết quốc Hầu phu nhân, ánh mắt nhìn về phía Thu Minh Nguyệt hiện lên tia độc ác.
Tiết quoosc Hầu phu nhân cười nói:” Đúng lúc, Kiệt ca nhi nhà ta cũng đã tới tuổi lập gia đình, nếu…”
“Tiết phu nhân.” Lão thái quân thản nhiên đánh gảy lời nói của Tiết quốc Hầu phu nhân:” Phu nhân đại giá quang lâm, hàn xá vẻ vang cho kẻ hèn này. Không biết hôm nay phu nhân đến đây là có chuyện gì?” Tiết Vũ Kiệt, thứ tử của một di nương đã chết, háo sắc lại nhát gan, Tiết quốc Hầu phu nhân nói gì hắn nghe nấy. Bằng thủ đoạn của Tiết Quốc hầu phu nhân, Minh Nguyệt nếu thực sự qua đó, còn có ngày lành sao?
Ý cười trên mặt Tiết quốc Hầu phu nhân cứng đờ, đáy mắt hiện tia lên tuwasc giận. Đại phu nhân cũng là đón lời của lão thái quân:” Tỷ tỷ, Hoa ca nhi đâu, hôm nay không phải nó cũng tới sao?”
Tiếc Quốc Hầu phu nhân có chút tiếc rèn sắc không thành thép nhìn muội muội ruột này, thật sự là quá ngu xuẩn. Khó trách nhiều năm như vậy nó vẫn chưa thu phục được Thu trọng Khanh. Đại phu nhân cũng mặc kệ nhiều như vậy. Minh Ngọc đã mười bốn rồi, đã đến lúc nghị thân. Thu gia là cao môn đại tộc, phu gia ngày sau của nữ nhi đương nhiên cũng không thể kém. Đại nữ nhi Minh Hà đã gả cho Trung Sơn Bá, thê sự hòa thuận ân ái. Minh lan còn nhỏ, nhưng Minh Ngọc cũng không thể đợi được nữa. Danh viện vọng tốc trong kinh thành cũng nhiều, nhưng tầm mắt của đại phu nhân rất cao, luôn cho rằng nữ nhi nhà mình là phượng hoàng, nhất định phải gả cho vương tôn công hầu.
Vừa lúc đích trưởng tử của tỷ tỷ còn chưa nghị thân, bà đã đánh chủ ý tới thế tử Tiết Vũ Hoa của Tiết quốc hầu. Về phần Thu Minh Nguyệt và Trầm thị, bà tạm thời không có thời gian đi trông nom. Sớm muộn cũng có ngày bà sẽ thu thập hai tiện nhân này.
Tiết Quốc Hầu phu nhân tuy rằng hận đại phu nhân nóng nảy, nhưng sắc mặt vẫn hòa hoãn nói:” Ta vốn tưởng Ngọc tỷ nhi đang trong phòng thái quân, mà Hoa ca nhi cũng không tiện tới đây nên đã bảo sai vặt mang nó ra hoa viên rồi.” Bà dừng một chút, lại nói:” Ngọc tỷ nhi đâu, ta đã lâu không thấy nó, thật sự rất nhớ.”
“Minh Ngọc nó..” Đại phu nhân muốn nói lại thôi, hình như có nhiều ẩn ý.
Tiết quốc Hầu phu nhân nhíu mày:” Minh Ngọc làm sao? Bệnh à? Vậy để ta đi thăm nó.” Bà nói xong liền muốn đứng dậy.
“Không có, nó…” Đại phu nhân vội vàng ngăn cản. “Minh Ngọc không phải bệnh, mà là…”
“Đây là vì sao?” Tiết quốc Hafuafu phu nhân nghi hoặc hỏi.
Đại phu nhân ngẩng đầu nhìn lão thái quân. Lão thái quân đáy mắt xẹt qua tia khôn khéo, cười nói:” Mấy ngày trước ta gặp phải ác mộng, Minh Ngọc là đứa bé hiếu thuận, vì giúp ta giải ưu lo mà đóng cửa trong phòng cả ngày sao chép kinh phật, hiện giờ cũng được vài ngày rồi.” Bà dừng một chút, phân phó nói:” Trầm Hương, đi gọi tam tiểu thư tới đây.”
Đại phu nhân mừng rỡ, trong long biết đây là lão thái quân đã giải cấm túc cho Minh Ngọc.
Tiết quốc Hầu phu nhân cũng tươi cười nói:” Thật không? Minh Ngọc thật đúng là biết săn sóc. Rốt cuộc vẫn là đích tôn nữ, rất biết quy củ. Phật có đại lý, tĩnh tâm hóa thần. Thật ra so với uống trà này nọ hữu dụng hơn nhiều.” Bà nói xong liền như vô ý liếc Thu Minh Nguyệt đang ngồi một bên. Thu Minh Nguyệt trên mặt bình tĩnh, trong l òng cười lạnh. Tiết quốc hầu phu nhân ý nói nàng thân là tôn nữ, mắt thấy tổ mẫu gặp ác mộng liên tục lại không biết giải khổ, chỉ biết đầu cơ trục lợi, ngâm chút lá trà đổi lấy niềm vui của thái quân. Đã vậy còn liên tục châm biếm nàng là một thứ nữ, rốt cuộc không bằng được đích nữ từ nhỏ sinh trưởng ở danh môn.
Xem thái độ bà ta hôm nay, chỉ sợ bà đến không đơn giản chỉ vì giúp Minh Ngọc giải trừ cấm túc. Có lẽ là muốn cùng đại phu nhân thân càn thêm thân, gả nữ nhi gì đó đi.
Thu Minh Nguyệt cúi đầu nhìn đóa hoa trôi nổi trong tsach trà. Tâm cơ của Tiết Quốc hầu phu nhân này không chỉ cao hơn đại phu nhân vài phần đầu.
Lại nói tới Thu Minh Ngọc, từ khi nghe tin Tiết quốc Hầu phu nhân vào quý phủ thì trong lòng đã nhảy nhsot. Quả nhiên, không lâu sau, người bên cạnh lão thái quân đã tới báo, Tiết Hầu phủ phu nhân uốn gặp nàng. Trong lòng nàng hưng phấn, vội vàng tắm rửa sơ, ăn mặc cầu kỳ mang theo nha hoàn đến Thọ An Viện. Trên đường gặp được Thu Minh Lan, thế là hai người cùng đi. Thời điểm đi ngang qua hoa viên, Thu Minh Lan tinh mắt nhìn thấy một bóng dáng xanh ngọc đang đứng bên trong.
Thân ảnh hắn cao ngất thon dài, tựa như trúc, như tùng.
Nàng lôi kéo tay áo Thu Minh Ngọc:” Tam tỷ, tỷ xem nam tử kia là ai vậy?”
Thu Minh Ngọc miễn cưỡn nhìn qua, vừa lúc thấy nam tử kia nghiên thân đến. Ánh nắng chiếu xuống rọi lên bóng dáng cao to của hắn, khuôn mặt như khọc, đặc biệt là đôi mắt hoa đào hẹp dài, hơi hơi chớp động liền như cả rừng đào đang nở. Ngay cả bách hoa dạt dào trong hoa viên khi đứng trước mặt hắn cũng như mất đi nhan sắc.
Thu Minh Ngọc ngẩn ngơ, sau đó khuôn mặt lập tức đỏ ửng, cuốc bộ không khống chế được tiến về phía trước.
“Tam tỷ, tỷ làm gì vậy?” Thu Minh Lan cũng bị dung mạo cảu nam tử kia làm sợ ngây người, tim đập nhanh không ngừng. Nhưng khi thấy Thu Minh Ngọc muốn đuổi tới, nàng lập tức ngăn cản.
“Ta…” Thu MInh Ngọc lúc này mới ý thức được cử động của mình có bao nhiêu luống cuống, xấu hổ đỏ mặt, nhưng ngoài miệng vẫn nói:” Trong phủ sao lại có nam tử xa lạ? Nhất định là người gác cổng sơ hở. Ta phải đi xem sao, vạn nhất là đăng đồ tử thì sao?” Nàng vì mình tìm được lý do tốt như vậy mà đắc ý, hoàn toàn không để mắt tới thái độ xem thường của Minh Lan.
“Tam tỷ, tỷ tay trói gà không chặt, nếu thật sự là đăng đồ tử, tỷ sẽ làm thế nào?”
Thu Minh Ngọc trừng mắt với nàng, không còn lời nào để nói.
Lúc này, Đại Mạo đã đến đây, thấy Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan mắt to mắt nhỏ trừng nhau thì không khỏi sửng sốt.
“Tam tiểu thư, lục tiểu thư, sao hai người vẫn còn ở đây?”
Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan nhất tê quay đầu, lại trừng mắt với nàng.
Đại Mạo bị trừng đến khó hiểu, lại nghe thấy Thu Minh lan lạnh lùng hỏi:” Nam tử kia là ai?” Nàng chỉ tay vào nam tử đang ở trong hoa viên.
Nam tử kia cũng tựa hồ đã nghe thấy động tĩnh bên này, chậm rãi did tới/
Đại Mạo cả kinh, vội vàng hành lễ.
“Nô tỳ gặp qua thế tử.”
“Thế tử?” Thu Minh ngọc và Thu Minh lan nhất tề kinh hô. Càng nhìn, cá nàng càng cảm thấy nam tử này thật đẹp, ngọc nhan sáng quắc. Hai người không khỏi lại đỏ bừng mặt, ngay cả nam nữ khác biệt cũng không thèm để ý.
Tiết Vũ Hoa nhíu mày, đôi mắt hẹp dài nhìn không rõ là vui hay buồn. Hai tiểu thư khuê các này, thấy nam tử xa lạ thế nhưng lại chẳng có chsut kiêng dè không nói, lại còn nhìn hắn đển ngẩn người. Giáo dưỡng như vậy, quả nhiên cô phu thanh danh trăm năm của Thu gia.
Đại Mạo nhìn ra Tiết Vũ Hoa có chút mất hứng, vội vàng nói với Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan:” Tam tiểu thư, lục tiểu thư, đây là Tiết quốc Hầu thế tử, là biểu ca của hai vị.” Sau đó, nàng hướng Tiết Vũ Hoa nói:” Thế tử, đây là…”
“À ~ ” Tiết Vũ Hoa kéo dài giọng nói, đánh gửi lời Đại Mạo:” Thì ra hai người là nữ nhi của tiểu di?” Khóe miệng hắn khẽ nhếch, lại yêu nghiệt cười, khiến hai đại tiểu thư của Thu gia thiếu chút nữa mê muội tới quên đường. Tiết Vũ Hoa lại thấy hèn mọn. “Biểu đây là là đang… ngắm hoa?”
Rõ ràng là châm chọc,Thu Minh Lan xoạt cái đỏ mặt. Vậy mà Thu Minh Ngọc còn mở đôi mắt long lanh nhìn hắn, dùng sức gật đầu.
“Đúng vậy, biểu ca. Huynh tới khi nào?”
Thu minh Lan lúc này hận không thể chui xuống hố mà trốn.Nàng sao lại có một tỷ tỷ không có đầu óc như vậy chứ?
Đáy mắt Tiết Vũ Hoa hiện lên tia chán ghét nhưng vẫn duy trì phong độ quân tử.
“Ta theo mẫu thân đến thăm tiểu di, không nghĩ rằng lại đúng lúc gặp hai vị biểu muội. Quả thật trùng hợp.”
“Đúng vậy đúng vậy, người ta nói: có câu thì ngàn dặm cũng gặp…” Thu Minh Ngọc tựa nhưu dích sát vào người Tiết Vũ Hoa, cung không nghe ra ý tứ châm chọc của hắn, theo bản năng thốt ra mấy câu, lại bị Thu Minh Lan kéo ống tay áo, giọng nói có chút lớn kêu lên.
“Tam tỷ.”
Thu Minh Ngọc sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng mình vừa rồi nói cái gì. Nhất thời, cả mặt lẫn cổ đều đỏ bừng.
Xì-
Thu Minh Nguyệt rốt cuộc nhịn không được bật cười.