Hôm sau, ngay tờ mờ sáng, Thu Minh Nguyệt liền rời khỏi giường, rửa mặt xong liền bước lên xe ngựa đến kinh thành. Ngoài ý muốn là, Thu Trọng Khanh, phụ thân của nàng vậy mà lại đích thân đến đón ba mẹ con họ.
Thu Trọng Khanh năm nay khoảng ba mươi sáu, khuôn mặt tuấn tú, đôi con ngươi hẹp dài đen như mực, mũi cao thẳng, môi không dày không mỏng. Ông mặc một thân y phục xanh ngọc, vừa nho nhã lại hiện lên sự thành thục hấp dẫn của nam nhân trưởng thành. Đặc biệt thời điểm ông nhìn Trầm thị, trong tròng mắt ẩn chứa thâm tình sâu sắc. Nam tử như vậy quả thật khiến nữ nhân không thể cự tuyệt.
Thu Minh Nguyệt trong lòng thở dài. Cũng khó trách mẫu thân lại mê luyến phụ thân như vậy.
Nói thật, từ khi nàng xuyên qua tới nay, số lần Thu Trọng Khanh đến thăm ba mẹ con nàng không nhiều. Nhưng Thu Minh Nguyệt cũng có thể cảm nhận được rõ ràng rằng, Thu Trọng Khanh đối với Trầm thị có chân tình, đối với mình và đệ đệ cũng có chút yêu thương.
Theo nàng biết được, Thu Trọng Khanh và mẫu thân quen nhau từ sớm. Nhưng vì cơ duyên trùng hợp, ông lại cưới nữ nhân khác. Trước đây Thu Minh Nguyệt vốn rất khinh thường nam nhân như Thu Trong Khanh, luôn mồm nói yêu bà, thương bà, thế nhưng vừa xoay người lại cưới vợ bé. Nhưng lễ giáo phong kiến chính là như vậy, nàng không thể lấy quan niệm một vợ một chồng ở hiện đại để yêu cầu người cổ đại được. Từ mười chín năm trước, yêu hận ân oán đã muốn tiên tàn theo gió, nàng cần gì phải rối rắm nữa?
Vừa nghĩ như vậy, nàng liền bình thường trở lại.
Ở Bảo Hoa tự, trên đỉnh núi, một thiếu niên ngồi xe lăn, cách lớp mây mù nhìn ngắm chiếc xe ngựa ngày càng rời xa kia…
…………..
Thu Minh Nguyệt ngồi trên xe, miễn cưỡng nhắm mắt lại. Trầm thị rõ ràng cảm nhận được nữ nhi hôm nay khác thường, không khỏi có chút lo lắng.
“Nguyệt nhi?”
“Vâng?” Thu Minh Nguyệt mở ra đôi mắt giống hệt Trầm thị, do vừa tỉnh ngủ, sương trong mắt nàng vẫn chưa tan, lại càng khiến nàng thêm thanh thuần thu hút. Hơn nữa nàng vốn xinh đẹp vô cùng, một bộ dạng ngây thơ hồn nhiên, đối với nam nhân quả thật là hấp dẫn trí mạng.
Ánh mắt Trầm thị tối sầm lại. Dung nhan nữ nhi so với bà đẹp hơn rất nhiều. Tuyệt nhan khuynh thành như thế cũng không biết là họa hay phúc.
“Nguyệt nhi, con có tâm sự gì sao?”
Thu Minh Nguyệt lúc này đã hoàn toàn tỉnh giấc, chống lại ánh mắt ân cần của Trầm thị. Mắt phượng nàng lóe lên ánh sáng nhu hòa. Nàng cười, thiên địa đều mất sắc.
“Không có ạ, nữ nhi làm sao có tâm sự gì chứ?” Nàng cười khẽ, mở to hai mắt, giống như buồn rầu nói “Chỉ là nữ nhi lần đầu tiên vào kinh. Nghĩ đến lúc vào Thu phủ, khẳng định có thiệt nhiều huynh đệ tỷ muội. Trong khoảng thời gian ngắn chưa kịp chuẩn bị nên có chút khẩn trương.”
“Ra là vậy.” Trầm thị không nghi ngờ, cưng chiều sờ sờ đầu nàng, giọng điệu ôn nhu.
Đôi mắt Thu Minh Thụy sáng rực “ Nương, con cũng hồi hộp. Tổ mẫu và tổ phụ có khi nào không thích con và tỷ tỷ không?”
“Sẽ không.” Trầm thị an ủi hai con. “Tổ mẫu các con là một người rất hiền lành, bà nhất định sẽ thích Thụy nhi mà.”
“Vậy ạ?” Rốt cuộc vẫn là đứa trẻ. Nghe Trầm thị nói thế, Thu Minh Thụy lập tức vui vẻ.
Thu Minh Nguyệt cười không nói, rũ mi mắt xuống. Cổ lão thái quân đương nhiên sẽ tốt, lúc trước bà là người định ra hôn ước, sau lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bội ước, trong lòng vốn là đối với mẫu thân áy náy. Sau này phụ thân nàng tuy có nhiều thê thiếp, nhưng dưới gối lại không có con trai. Mẫu thân lại giúp phụ thân sinh hạ đứa con duy nhất, cổ lão thái quân sao lại không thích ba mẹ con nàng? Về điểm này, Thu Minh Nguyệt một chút cũng không lo lắng.
Người ở Thu Phủ rất đông, vài huynh đệ vẫn chưa ra ở riêng. Theo nàng biết, đường huynh đường tỷ đường đệ đường muội của nàng có hơn mười người. Tại mấy gia đình giàu có như vậy, người nhiều, tranh đấu đương nhiên cũng nhiều hơn. Mẫu thân tính tình hiền lành không ham tranh đoạt, lần này bà lại được phụ thân tự mình đón về, Thu Lâm thị sao có thể nhịn được chuyện này?
Thôi, việc này về sau hẳn nói. Binh tới tướng đỡ, thủy lai thổ yểm. Nàng là người nhận qua sự giáo dục hiện đại, còn sợ nhóm cổ nhân lạc hậu này sao?
Trời đã về chiều, xe ngựa lúc này rốt cuộc đến được trước cửa Thu phủ. Xuống xe ngựa, Thi Minh Nguyệt híp mắt nhìn phủ đệ hoa lệ trước mặt. Ngói đỏ, khí thế khoáng đạt. Dưới ánh chiều tà, trên chiếc biển treo trước cửa lóe lên hai chữ
‘Thu phủ’
Trong khoảng thời gian ngắn nàng có chút hoảng hốt. So với Trầm phủ lịch sự tao nhã, ấm áp ở Dương Châu, Thu phủ không thể nghi ngờ chính là nơi xa hoa nhưng lạnh lẽo.
Trầm thị là lương thiếp. Ở cổ đại, cấp bậc thê thiếp rất rõ ràng. Mặc dù là lương thiếp nhưng tóm lại cũng chỉ là thiếp mà thôi. Chính thê nhập môn, được bát kiệu nâng đến, từ cửa chính mà vào. Còn thiếp thì chia thành nhiều loại: Đằng thiếp, lương thiếp, tiện thiếp…
Cái gọi là đằng thiếp kỳ thật không hơn tiện thiếp là bao, chỉ là từ nha hoàn tăng cấp thành thiếp. Nhưng khác biệt là đằng thiếp thường là thiếp thất do nữ nhân nhà giàu có, quý tộc lúc xuất giá chuẩn bị cho phu quân. Mà tiện thiếp trước đây lại chính là nha hoàn thông phòng, sau khi được sủng ái tới mức độ nào đó hoặc sinh hạ con dối dòng mới có thể lên làm thiếp. Lương thiếp cũng là vợ được cưới hỏi chính thức, chẳng qua không phải là kiệu tám người nâng mà là kiệu đỉnh hồng, được hai kiệu phu đưa vào từ cửa sau hoặc cửa hông, coi như cũng là thiếp có cấp bậc. Còn một cấp độ cao hơn so với lương thiếp là quý thiếp. Quý thiếp bình thường cũng là có xuất thân tốt, có thể là thứ nữ nhà quan hay con gái thương nhân.
Nói tóm lại, thân phận như Trầm thị đây dựa theo lễ giáo của thời đại này thì không thể vào từ cửa chính. Bởi vậy, Trầm thị đứng trước cửa có chút do dự.
“Trọng Khanh, này…” Trong tâm bà đương nhiên cũng hy vọng có thể đường đường chính chính bước vào từ cửa lớn của Thu phủ, chứ không phải đi cửa hông. Chỉ là điều này nếu để Lâm thị biết nhất định sẽ ầm ĩ không thôi.
Thu Trọng Khanh vỗ vỗ tay bà, giọng điệu ôn hòa
“Đừng lo lắng, đây là ý của mẫu thân.”
Trầm thị kinh ngạc, ngay cả Thu Minh Nguyệt cũng không khỏi nhướng mày. Nàng biết Cổ lão thái quân đối với ba mẹ con nàng ấy náy và thương tiếc. Nhưng bà xuất thân từ thế gia vọng tộc, từ nhỏ được dạy dỗ lễ giáo phong kiến, dù thế nào cũng sẽ tuân thủ lễ nghĩa tam cương ngũ thường. THế mà không nghĩ rằng, bà sẽ lại ưu ái khoan dung ba mẹ con nàng như vậy.
“Đi thôi, chúng ta vào trước.” Thu Trọng Khanh cầm tay Trầm thị, đi về phía trước.
Trong lòng Trầm thị có chút lo sợ không yên. Thu Minh Nguyệt đi tới “Nương, vào đi thôi.”
“Ừ.”
Sải bước vào cửa lớn Thu Phủ, bên trong là đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, núi giả ngọc thạch, nơi nơi đều lộ ra sự phú quý. Trong lòng Thu Minh Nguyệt không khỏi có chút chua xót. Từ thời khắc này, nàng không thể lại gọi mẫu thân là ‘nương’ nữa mà là di nương. Đây là lễ giáo của nơi này, là sự bi ai của toàn bộ nữ tử phong kiến.
Đi vào tới chính đường thì đã có rất nhiều người đó. Ở nơi cao nhất chính là Thu lão thái gia và Lão thái quân Cổ thị.
Thu lão thái gia mặc một thân áo choàng gấm màu sẫm, khuôn mặt liêm chính, hai mắt tỏa sáng. Lão thái quân bên cạnh ông mặc áo bào màu xanh thêu chỉ vàng, dung nhan được bảo dưỡng kỹ lưỡng lộ ra tươi cười ấm áp, đáy mắt ẩn chứa kích động.
Thu Trọng Khanh vừa vào liền chắp tay cung kính với nhị lão “Hài nhi gặp qua cha mẹ.”
Thu lão thái gia phất phất tay, ánh mắt già nua hàm chứa tinh quang đánh giá Trầm thị, thản nhiên gật đầu.
“Ừ”
Lão thái quân kêu một tiếng với Trầm thị “Nhu nhi…” Bộ dạng vô cùng kích động vui sướng, thật sự làm cho Lâm thị bên dưới hận tới nghiến răng. Bà ta âm hiểm nhìn về phía Trầm thị, nhưng thấy bà quần áo hồng nhạt thêu chỉ bạc, dung nhan đẹp đẽ, làn da trắng nõn, đôi mắt ẩn tình như nước. Tuy rằng không đeo trang sức gì nhưng lại khó che giấu sự đoan trang. Bà ta cắn chặt răng, trong lòng chửi nhỏ một tiếng.
“Hồ ly tinh.”
Trần thị hành lễ với Thu lão thái gia và Cổ lão thái quân, rồi lại kêu Thu Minh Nguyệt và Thu Minh THụy quỳ xuống dập đầu với trưởng bối.
“Gặp qua tổ phụ tổ mẫu.” Thu Minh Nguyệt giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt lộ ra sự trầm tĩnh. Giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự cao nhã, làm cho Thu lão thái gia nhìn nhiều vài lần. Mà Thu Minh Thụy tuổi nhỏ, thanh âm trong trẻo ngọt ngào làm lão thái quân mặt mày cười thành một đường, vội vàng bảo nó đứng lên, sau đó phân phó ma ma bên người ban thưởng. Thu Minh Nguyệt được thưởng một bộ trang sức bằng vàng ròng khảm bảo thạch, Thu Minh Thụy được tặng một bộ văn phòng tứ bảo (Bút, giấy, mực, nghiên) tinh xảo.
Thu Minh Nguyệt cùng Thu Minh THụy đều nhận lấy, lão thái quân sau đó dặn dò thêm một đống gì đó rồi mới thôi.