Thu Trọng Khanh vẫn không nói gì. Ông cũng biết thê tử kết tóc của mình tính tình không tốt, hôm nay chính mình lại đi đón Trầm thị hồi phủ, trong lòng bà ấy cũng có tức tối. Cho nên ông nghĩ muốn sớm xong việc, đừng nên tạo sóng gió gì nữa.
Nhưng Lâm thị đúng là vụng về không chịu nổi, năm lần bảy lượt chọc giận mẫu thân, sắc mặt ông đã khó coi cực kỳ. Với lại mọi người trong nhà đều ở đây, ông cảm thấy vô cùng mất mặt, vì thế âm thầm trừng bà ta một cái, nhỏ giọng cảnh cáo.
“Nàng đừng ầm ĩ nữa, chọc giận cha mẹ đối với nàng cũng không tốt.”
Trong lòng Lâm thị giờ phút này vô cùng giận dữ, sao có thể quan tâm những chuyện khác được. Bà ngang ngược nói “Tạ mẫu thân quan tâm. Con dâu này tuy tay bị thương, nhưng đón một ly trà cũng không phải không làm nổi.”
Bà ta liếc mắt nhìn Trầm thị đang mềm mại bưng trà quỳ dưới đất, đáy mắt xẹt qua tia cười lạnh.
“Trầm muội muội quả thực thiên tư quốc sắc, khó trách lão gia thường xuyên nhớ mãi không quên. Hôm nay ta xem như thấy được chân tướng.”
Trầm thị nghe thấy sắc mặt tái nhợt. Lời nói của Lâm thị sắc bén, châm chọc bà lấy sắc dụ người, bà sao có thể không hiểu? Nhưng hiện tại đang dưới mái hiên nhà người, bà cũng không khỏi cúi đầu, đem chén trà dâng lên.
“Thiếp thân cung thỉnh phu nhân uống trà.”
Thu Minh Nguyệt cố gắng khắc chế lửa giận trong người. Sỉ nhục hôm nay, ngày sau nàng sẽ trả lại cho Lâm thị gấp trăm lần.
Lâm thị lạnh lùng tiếp nhận trà, bỗng nhiên nhẹ buông tay.
“Á…” Bà ta sợ hãi kêu một tiếng, sau đó không tin nổi mở to hai mắt. Vừa rồi bà ta cố ý đánh đổ chén trà để vu cho Trầm thị tội bất kính với bà. Không nghĩ rằng mình còn chưa ra tay, Thu Minh Nguyệt đứng sau lưng Trầm thị đã vươn tay ra. Bàn tay trắng nõn mềm mại, mang theo ánh sáng ngọc. Bàn tay rất đẹp, nhưng trong mắt Lâm thị lúc này lại hận không thể chặt nát tay nàng. Đôi tay kia lúc này vững vàng tiếp được chén trà sắp đổ kia, một giọt cũng không lọt ra ngoài.
Mà chủ nhân của đôi tay này bấy giờ lại chậm rãi ngẩng đầu, dung mạo đẹp đẽ thản nhiên cười nói
“Phu nhân, mời uống trà.”
Thu Minh Nguyệt từ khi vào cửa đều hơi cúi đầu, không ai thấy toàn diện nàng. Lúc này nàng ngẩng đầu lên, vẻ đẹp tuyệt trần kia nhất thời lộ ra trước mặt mọi người, làm người ta hết sức kinh ngạc. Nàng cười như hoa cúc, khuôn mặt như ngọc chói sáng khiến ai cũng khó mở mắt.
Thân thể mười ba tuổi vẫn chưa phát triển hết, nhưng những chỗ cần phát dục cũng không thiếu sót. Mặt như hoa sen, bàn tay nhỏ xinh, da thịt vô cùng mịn màng, ngũ quan được điêu khắc thật tỉ mỉ: Mắt phượng hẹp dài, mũi cao môi đỏ. Đôi môi xinh đẹp tản ra mùi thơm thản nhiên khiến người khác ghen tị. Nàng một thân y phục trắng, áo choàng nhiều màu thêu hoa đào. Tóc búi lên một nửa như đóa hoa cúc, môi anh đào mắt phượng, tóc mai như mây, cả người mỹ lệ cao quý, tao nhã vô cùng.
Cứ như vậy, cả phòng im lặng tới nổi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Vừa rồi dung mạo của Trầm thị đã khiến bọn họ hết sức ngạc nhiên rồi. Không nghĩ rằng Thu Minh Nguyệt so với mẹ còn đẹp hơn. Thật như lạc hà bích nguyệt, kiều hoa tự thủy.
Đương nhiên, có người hâm mộ cũng có người ghen tị. Thu Minh Nguyệt đã nhận được vài tầm mắt căm thù hướng về phái nàng. Mà ngay cả người trầm ổn như Thu Minh Lan bây giờ trong mắt cũng chứa đầy sự ghen tị.
Lâm thị chuyển từ kinh ngạc sang tức giận, giờ phút này thấy dung nhan tương tự nhau của Thu Minh Nguyệt và Trầm thị, bà ta hận tới nghiến răng.
“Phu nhân, trà sẽ nguội.” Thu Minh Nguyệt bình tĩnh, giọng nói thanh nhã truyền đến, giữa gian phòng đang im lặng trở nên cực kỳ dễ nghe, khiến lòng người trầm bổng.
Lâm thị lập tức bắt được lỗi trong lời nói của Thu Minh Nguyệt “Làm càn, bản phu nhân là mẹ cả của ngươi, ngươi dám không tôn trọng trưởng bối?” Đáy mắt bà ta hiện lên sự đắc ý. Lần này để xem bà trừng trị tiểu tiện nhân này thế nào đây.
Trầm thị vừa rồi kinh hoàng cũng phục hồi tinh thần lại, nghe thấy Lâm thị làm khó Thu Minh Nguyệt thì cả kinh. Đang định mở miệng cầu tình, Thu Minh Nguyệt lại thản nhiên cười.
“Vừa rồi Minh Nguyệt nghe phu nhân dạy bảo, mới biết lễ nghi trên dưới mà nữ tử phải học. Thiếp thất vào cửa, trước phải kính trà cho chính thất.” Nàng nói như vậy không hề nhiều lời, đáng nói là ý tứ còn rất rõ ràng. Lâm thị vừa rồi tuyên bố nếu Trầm thị chưa kính trà cho bà ta bà ta sẽ không công nhận Trầm thị là thiếp thất của Thu Trọng Khanh. Hiện giờ Thu Minh Nguyệt lấy lại lời của chính bà để phản bác, Lâm thị á khẩu không trả lời được. Tức giận đến nghẹn đỏ mặt (Chỗ này chắc ý chị ấy là Trầm thị chưa là thiếp thất của Thu gia thì chị ấy cũng không phải con Lâm thị, không có thất lễ. Mình cũng không chắc lắm)
Thu lão thái gia lại vì hành động lần này của Thu Minh Nguyệt mà nhìn nàng một cái, đáy mắt hàm chứa ý cười. Nha đầu này, phản ứng nhanh lẹ, không tệ.
Lâm thị tức giận cắn răng, bà ta nhìn khuôn mặt tươi cười của Thu Minh Nguyệt, trong mắt tràn đầy độc ác. Hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, bày ra một mặt cười cười trái lương tâm, muốn tiếp tục nhận chén trà.
“Minh Nguyệt thật hiếu thuận, hiểu lễ nghĩa.”
Thu Minh Nguyệt tránh ra, sau đó đưa chén trà lại cho Trầm thị. Lâm thị thấy, tức muốn hộc máu. Vốn bà ta định nhận chén trà từ tay Minh Nguyệt để không công nhận thân phận của Trầm thị. Lại không nghĩ rằng tính toán lần này lại bị tiểu tiện nhân Thu Minh Nguyệt này phá vỡ.
Hừ, sớm muộn cũng có một ngày, bà khiến hai tiện nhân này đẹp mặt.
Trầm thị hiểu ý tiếp nhận chén trà, lại cung kính đưa cho Lâm thị.
“Phu nhân, mời uống trà.”
Chỉ trong thời gian kính trà ngắn ngủi, Trầm thị đã hiểu rõ sự tranh đấu trong gia tộc. Mặt bà có hơi trắng bệch, nhưng lưng vẫn thẳng tắp như cũ. Bà không thể ngã xuống, bà còn phải bảo vệ nữ nhi và nhi tử.
Thu Minh Nguyệt cảm nhận được tâm lý của mẫu thân biến hóa, trong lòng an tâm một chút. Từ xưa trong nội viện nhà giàu luôn có nhiều thị phi. Mẫu thân tính tình ôn hòa, khó tránh sẽ phải chịu thiệt, nàng cũng không có khả năng lúc nào cũng trông chừng bà. Chỉ có để mẫu thân thấy tận mắt mới biết được lòng người hiểm ác, không phải ai cũng lương thiện như bà.
Mắt phượng nàng chậm rãi quay vòng, nhìn về phía bản mặt đen thui của Lâm thị, đáy mắt xẹt qua ý cười.
Trước mắt mọi người, Trầm thị đã bưng chén trà hồi lâu. Lâm thị nếu lại làm khó dễ, chỉ sợ lão thái gia trong lòng cũng không vui.
Thu Minh Lan chọt chọt Lâm thị, bắn cho bà ta một ánh mắt. Lâm thị nhìn qua, quả thật thấy sắc mặt của lão thái gia đã có chút khó coi. Bà cắn chặt răng, nhưng không thể không nhận trà của Trầm thị, liền cầm lấy một ngụm uống sạch. Trà vào miệng chỉ thấy cổ họng khô khốc, cay đắng trong miệng từ từ tỏa ra, làm lòng ngực bà ta bực bội.
Lão thái quân lúc này mới vừa lòng gật đầu, lại bảo bọn nha hoàn bưng khay trà đến trước mặt Thu Minh Nguyệt và Thu Minh Thụy, tất nhiên là bọn họ phải dâng trà cho Lâm thị. Thu Minh Nguyệt cùng Thu Minh Thụy ngoan ngoãn nghe lời. Có lẽ vừa mới được bài học hồi nãy nên hiện tại Lâm thị cũng không làm khó dễ hai người. Uống hết trà của họ, bà ta lại quét mắt nhìn một vòng mọi người