*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lăng
Ngày 12 tháng 8 tại Nhàn Hoa Cư
Cố Trọng cùng Diệp Tây Nhã vào phòng dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, cửa mở ra bên trong không một bóng người, các cô đến sớm mười lăm phút.
Không phải chờ lâu, cánh cửa lại mở ra lần nữa, có vài người từ bên ngoài bước vào. Cố Trọng liếc nhìn, người đến là hai vị đạo diễn Lý Hà và Hoa Khán Khê của bộ phim [Núi rừng], một cô gái trẻ tóc xoăn, hẳn là tác giả nguyên tác [Liễu Vô Ương], Ngải Tham. Ngoài ra còn có một ông chú trung niên hơi béo, có lẽ là một trong những nhà đầu tư mà Diệp Tây Nhã nhắc đến.
Khi gương mặt cuối cùng xuất hiện từ sau bọn họ, Cố Trọng bất giác hơi nhíu mày, nhưng lập tức giãn ra để tránh đối phương phát hiện.
Là Nhậm Lễ, người ở độ tuổi 40 đã giành được ba lần ảnh đế và ba lần thị đế.
*Ảnh đế: Nam diễn viên chính phim điện ảnh xuất sắc nhất. Thị đế: Nam diễn viên chính phim truyền hình xuất sắc nhất.
Cố Trọng có phán đoán sơ bộ lý do vì sao những người này xuất hiện ở đây. Lý Hà và Hoa Khán Khê rất có thể sẽ là đạo diễn chịu trách nhiệm quay [Liễu Vô Ương], cần tìm kiếm diễn viên. Về phần Ngải Tham có thể là được mời tham gia cải biên kịch bản, có ích trong việc cung cấp một số ý kiến về việc tuyển chọn diễn viên. Còn nhà đầu tư đương nhiên là vì thể hiện bản thân, có nên dùng Cố Trọng hay không thì ông ta là người giữ phần lớn quyền quyết định.
Về phần Nhậm Lễ......
"Xin chào, tôi là Nhậm Lễ." Nhậm Lễ chủ động đưa tay về phía cô.
"Chào thầy Nhậm, em là Cố Trọng." Cố Trọng nắm hờ, giây sau nhanh chóng buông ra.
"Ừm...... Cố Trọng, Nhậm Lễ cũng là nhà đầu tư đằng sau bộ phim này, nên tôi mời anh ấy đến chung." Lý Hà và Cố Trọng đã từng hợp tác qua nên có quen biết, "Vị này là đổng sự Nghê, nhà đầu tư chính."
Cố Trọng mỉm cười bắt tay cùng đổng sự Nghê, ước chừng ba giây mới thả ra. Đổng sự Nghê ưỡn cái bụng phệ, nói mọi người không cần khách sáo, tất cả cùng nhau ngồi xuống.
Trong bữa ăn Cố Trọng luôn giữ vững nụ cười, không biết đổng sự Nghê có phát hiện không nhưng dù sao cô cũng thấy bản thân cười đến sượng rồi. Có lẽ Nhậm Lễ cũng phát hiện, cho nên ông ấy chen vào giữa đổng sự Nghê cùng Cố Trọng, chuyển chủ đề vào trọng tâm.
Cố Trọng lịch sự gật đầu với đối phương, sau đó nghiêng mặt uống ngụm trà.
"Việc chọn ai diễn vai chính tôi nghĩ vẫn nên để đạo diễn và tác giả quyết định, bọn họ mới là người có chuyên môn." Đổng sự Nghê biết mình không am hiểu phương diện này, ông ta chỉ để ý đến kết quả.
Chỉ cần tác phẩm có lợi nhuận thì dùng ai cũng được, nhưng vì để thể hiện vai trò nhà đầu tư của mình nên ông ta vẫn đến như thủ tục, để người khác vẫn nhớ thân phận nhà đầu tư của ông ta.
Lúc này rốt cuộc cũng đến phiên Ngải Tham, người luôn im lặng suốt quá trình có quyền lên tiếng. Lý Hà và Hoa Khán Khê khẽ thúc nhẹ vào người cô ấy, Ngải Tham cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, lần đầu nhìn thẳng vào Cố Trọng trong buổi tối nay, khẽ nói: "Khi tôi viết Liễu Vô Ương, nàng ấy không hề có diện mạo trong tâm trí tôi."
Đương lúc mọi người vẫn chưa hiểu ý cô ấy, Ngải Tham lại bổ sung thêm một câu: "Nếu bây giờ nó được chuyển thể thành phim, tôi thấy cô Cố vô cùng hợp với Vô Ương."
Nghe được chính tác giả khẳng định, đêm nay lần đầu tiên Cố Trọng nở một nụ cười phát ra từ nội tâm.
Để chuyển thể và diễn giải một siêu cấp đại IP không phải là một chuyện đơn giản. Tác giả phụ trách tạo dựng câu chuyện để các nhân vật phát triển từ bị giới hạn trong câu chữ ra khỏi trang sách, cho phép các nhân vật phát triển tự do, khiến những người hâm mộ đã đọc truyện khen ngợi yêu quý các nhân vật không chút keo kiệt.Mỗi một độc giả có sự tưởng tượng khác nhau về nhân vật, vì vậy rất nhiều cuốn sách khi tuyên bố chuyển thể thành phim truyền hình hoặc điện ảnh, fans nguyên tác sẽ có phản ứng trái chiều và không thích. Một nhân vật trong có hàng nghìn hình tượng trong lòng hàng nghìn fans nguyên tác, khó khăn lớn nhất là phải "làm dâu trăm họ" mà.
Người duy nhất có thể kết nối người thật và nhân vật trong sách chỉ có chính tác giả sáng tạo ra nhân vật, chỉ có tác giả mới biết rõ nhân vật ban đầu có hình tượng như thế nào, có khuôn mặt trông như nào, giọng nói ra làm sao.
Ngải Tham nói Liễu Vô Ương của cô ấy vốn không có khuôn mặt, nhưng giờ cô ấy nguyện ý để bản thân trở thành Liễu Vô Ương, điều này đối với Cố Trọng thân là diễn viên mà nói là một vinh hạnh rất lớn.
"Tôi cũng là fans nguyên tác của [Liễu Vô Ương], lần đầu tiên thấy cô Cố tôi cũng cảm thấy cô ấy rất thích hợp." Hoa Khán Khê có một khuôn mặt thiếu nữ trẻ con, cô ấy lém lỉnh nói thêm: "Câu này chỉ đại biểu quan điểm cá nhân của tôi thôi."
"Vậy bây giờ xem ra nữ chính đã xác định rồi đúng không?" Nhậm Lễ cố ý hỏi lại, ông muốn đổng sự Nghê cho một câu trả lời khẳng định.
Trên thực tế, ngoại trừ bỏ tiền ra đổng sự Nghê không có chủ kiến gì, nhưng cũng chính vì có tiền cho nên ông ta mới có thể nói những lời sau: "Ban đầu tôi cũng rất rối rắm, bởi vì tôi thấy Lâm Sách cũng rất phù hợp, độ phủ sóng cũng cao, thậm chí còn giành được giải thưởng......"
Đổng sự Nghê vừa nói vừa quan sát phản ứng của Cố Trọng, nhưng Cố Trọng vẫn bình thản ung dung đưa tay cầm ấm trà châm đầy trà vào chén trà gần cạn của ông ta. Ông ta lại nhìn thoáng qua hai vị đạo diễn cùng Nhậm Lễ, thấy những người chuyên nghiệp này cũng không có ý kiến, nếu lúc này ông ta lại nói mập mờ nước đôi sẽ khiến họ cho là ông ta cố tình làm khó, có vẻ nhỏ nhen.
"Nhưng Lâm Sách dù sao cũng có nhiều người quen mặt rồi, có khi khán giả sẽ cảm thấy thiếu mới mẻ, tôi thấy Cố Trọng không tồi, ha ha ha ha. Hơn nữa Cố Trọng hiện giờ chính là sư tỷ Nhan Như Ngọc quốc dân, con gái tôi cũng rất thích. Cô Cố này, lát nữa cô ký tên giùm tôi để tôi mang về cho con gái, sau này cô vào đoàn tôi có dẫn con bé đến thăm đoàn phim đúng không......"
Cố Trọng mặc kệ đổng sự Nghê tràn đầy hy vọng về tương lai, cô không lên tiếng mà chỉ cười bồi.
Sau bữa tiệc, việc Cố Trọng đóng vai chính [Liễu Vô Ương] gần như đã "ván đóng thành thuyền". Bữa tiệc kết thúc, vài người còn hàn huyên trước cửa phòng VIP, Nhậm Lễ lùi về sau một bước, ông nhìn sơ qua đồng hồ trên tay Cố Trọng.
"May là bên Vân Lân tìm em."
Cố Trọng nghe đối phương nói vậy tức thì biết người đại diện đầu tiên mà bên Vân Lân chọn là Nhậm Lễ.
"Nghe nói nhà thiết kế có tìm thầy." Không trực tiếp hỏi vì sao ông từ chối bản hợp đồng này.
"Ừ, tuy là tôi rất thích thiết kế của cô ấy nhưng bên Thi Lạc Hoa cũng tìm tôi, em hiểu mà." Nhậm Lễ nháy mắt.
Thi Lạc Hoa là một thương hiệu đồng hồ khác và là đối thủ cạnh tranh với Vân Lân. Thi Lạc Hoa là tiền bối còn Vân Lân là nhân tài mới nổi, giữa hai thương hiệu nên chọn cái nào, nếu đổi lại là Cố Trọng, cô cũng sẽ chọn Thi Lạc Hoa.
"Hôm đó nhà thiết kế có đem theo một chiếc đồng hồ mẫu cho tôi xem, lúc ấy do thời gian cấp bách nên tôi không xem kỹ, không biết hiện giờ tôi có thể xem qua được không?" Nhậm Lễ chắp tay sau lưng, tươi cười thân thiết.
Cố Trọng tháo đồng hồ đưa cho Nhậm Lễ.
Nhậm Lễ vô cùng cẩn thận cầm chiếc đồng hồ, ngón tay ông xoa xoa con số 1 ở mặt sau đồng hồ, cảm khái: "Đồng hồ nữ quả nhiên tinh tế hơn, lúc đó tôi xem đồng hồ cho nam giới, đường nét rất cứng cáp." Nói rồi ông trả lại chiếc đồng hồ cho Cố Trọng.
Bên này vừa mới kết thúc đề tài đồng hồ thì phía đổng sự Nghê cũng được hầu chuyện rất tốt, cùng hai người Lý Hà nói cười đi ra ngoài.
Ra khỏi Nhàn Hoa Cư, ngồi vào trong xe, Cố Trọng thở dài một hơi.
Liễu Vô Ương vẫn thiếu một tờ hợp đồng.
Nhưng cũng may là chưa ký hợp đồng, bởi vì ngay hôm sau bữa tối, có người đăng bài nói mình là fans của một nữ minh tinh nào đó họ G, lên án đối phương ngủ với fans, đồng thời có paparazzi đăng ảnh cùng thời gian, kèm chú thích rất nổi bật "Diễn viên họ G bí mật gặp fans trong khách sạn", hơn nữa còn âm thầm khẳng định bình luận suy đoán là Cố Trọng của người hâm mộ.
Ngay khi tin đồn vừa nổ ra, tất cả các kênh thông tin đối ngoại của Truyền Thông Phiếm Hành đều bùng nổ, phần bình luận và tin nhắn trên Weibo đều bị tắc nghẽn, số điện thoại văn phòng trong công ty cũng bị gọi cháy máy.
Từ Đồ Chi đặt tay lên bàn bóp trán, đối diện bàn làm việc có vài người đang đứng, đều là thành viên nhóm quan hệ công chúng khẩn cấp của cô. Điện thoại đặt trên bàn hơi rung, cô liếc nhìn nội dung, Diệp Tây Nhã đang chở Cố Trọng trên đường đến đây.
"Tạm thời không có hành động gì, cứ giả chết đợi cô ấy đến." Cô thở dài, những người khác rất ăn ý lui ra ngoài.
Điện thoại lại rung lên, lần này là một cuộc gọi. Màn hình hiển thị người gọi là lão béo Đổng sự Nghê, cô nhìn chằm chằm màn hình mười mấy giây, cuối cùng vẫn không bắt máy.
Hiện giờ chưa phải lúc, Đổng sự Nghê gọi đến nhất định là yêu cầu giải thích, cô vẫn chưa xác nhận thật giả từ Cố Trọng. Nếu Cố Trọng vô tội mà mình thừa nhận thay cô ấy là hại cô ấy, còn nếu Cố Trọng làm thật mà mình lại phủ nhận thay cô ấy, vậy đến cuối cùng lại bị tát vào mặt, quá khó xử.
Một tiếng sau Cố Trọng đến.
Từ Đồ Chi không thể chờ lâu hơn, một giờ đồng hồ đối với đội quan hệ công chúng là khoảng thời gian vàng để thực hiện chữa cháy đối ngoại, thời gian giả chết càng lâu thì mức độ đáng tin cậy càng lớn. Cho dù cuối cùng thật sự trong sạch và làm sáng tỏ, nhưng cũng vì thời gian làm rõ mất quá nhiều thời gian nên cư dân mạng sẽ chỉ cho rằng tin nóng là thật nhưng lại bị bỏ tiền tẩy trắng.
Bước chân Cố Trọng vội vàng, cô vào văn phòng cũng không thèm gõ cửa, trực tiếp cửa mở vào.
"Em nói trước, em không có làm."
Từ Đồ Chi cúi đầu, gọi điện nội bộ, chỉ nói một câu: "Bác bỏ tin đồn, làm sáng tỏ, làm hết trong một lần."
Thật ra lời này có thể nói qua điện thoại, nhưng Từ Đồ Chi muốn quan sát phản ứng của Cố Trọng nên mới trì hoãn không để đội quan hệ hành động.
Sau khi cúp máy, lúc này Từ Đồ Chi mới đứng dậy khỏi ghế công thái học, rồi lại ngồi xuống ghế sofa tiếp khách cách đó không xa. Cô đưa chân bắt chéo, nghiêng người về phía trước ý bảo Cố Trọng ngồi xuống
"Kể hết một năm một mười, từ đầu tới đuôi."
Cố Trọng chỉ có thể kể hết mọi chuyện xảy ở phố Duyên Thành đêm đó.
Kể xong, đầu ngón tay phải Từ Đồ Chi nhịp nhàng gõ đầu gối, câu đầu tiên hỏi lại là: "Dì Lâm khỏe không?"
Mí mắt Cố Trọng hơi rung, thấp giọng trả lời: "Ổn nhưng không tốt lắm, già rồi."
"Ừm." Giọng điệu Từ Đồ Chi hờ hững như nghe một câu trả lời không quan trọng, như sự thật thì câu trả lời này lại đặc biệt quan trọng với cô, chỉ là cô quen với việc tỏ ra thờ ơ, "Tây Nhã, em hãy điều tra thân phận người đăng, ngoài ra cô ta còn tiếp xúc những ai, chị muốn biết ai giở trò sau lưng."
Diệp Tây Nhã lên tiếng rồi rời khỏi văn phòng cô, ngữ điệu Từ Đồ Chi đột nhiên ấm áp hơn, cô đưa tay đến trước mặt Cố Trọng, nói: "Đưa điện thoại cho chị."
"Chị định làm gì?" Cố Trọng không hiểu ý định của đối phương, nhưng vẫn đưa điện thoại.
Cô thấy Từ Đồ Chi mở Weibo của mình thiết lập khóa bình luận, nói: "Khoảng thời gian này đừng mở tính năng bình luận, cũng không nên đọc tin nhắn, kẻo bẩn mắt."
Chỉ trong nháy mắt đó, Từ Đồ Chi đã thoáng thấy có người mắng cô ở phần bình luận, ngôn từ vô cùng dơ bẩn, Cố Trọng không phải để ý đến những điều này.
Cô ấy nhẹ nhàng hỏi: "Em rất muốn đóng vai Liễu Vô Ương đúng không?"
"Ừm, nhưng em cũng không bắt buộc." Cố Trọng nhớ đến nụ cười cứng ngắc của bản thân khi quay về, lập tức thấy mình cười phí công.
"Chị có thể thương lượng giúp em, nhưng khả năng cao là không được." Vì đổng sự Nghê là một tục nhân thiển cận.
Chỉ cần có một chút tin tức ảnh hưởng đến việc kiếm được vài đồng bạc lẻ của mình, là ông ta sẽ không mạo hiểu đặt tiền lên người Cố Trọng."
"Em hiểu."
Cố Trọng biết rất rõ bản thân không thể chỉ dựa vào mỗi Nhan Như Ngọc, hiện tại cô đang nổi tiếng nên nhân vật tiếp theo cần phải tiếp tục có sức nóng, bằng không cô rất khó duy trì vị thế như bây giờ. So với những sao nữ khác, cô muốn đóng vai Liễu Vô Ương không chỉ vì cô thích nội dung, mà vì còn biết Liễu Vô Ương sẽ kéo dài nhiệt độ, là một miếng bánh ngon hiếm thấy.
Nhưng bây giờ tất cả như ném đá vào sông.
"Chúng ta có thể tìm phòng làm việc Trúc Mộng chế tác riêng một kịch bản dành cho em, bọn họ có tiếng đảm bảo chất lượng."
Toàn bộ đội ngũ biên kịch đều là nữ, trong giới này cũng chỉ có duy nhất một nhà Trúc Mộng.
"Không phải trước giờ sếp Từ luôn chỉ kiếm tiền chứ không tiêu tiền sao?" Cố Trọng trêu chọc.
Từ Đồ Chi là nhà tư bản chân chính, trước nay chỉ biến tiền của người khác thành tiền của mình, còn bản thân nếu có thể không tiêu tiền thì chẳng bao giờ chịu tốn một đồng.
"Nếu số tiền đầu tư cho em có thể giúp chị kiếm gấp vài lần thì sao?" Từ Đồ Chi nhướng mày, cô ấy cũng phải đại thiện nhân thích làm từ thiện.
Ngược lại, cô ấy theo chủ trương lợi nhuận là trên hết, mọi quyết định đều dựa trên cơ sở "Tiền là nhất".
"Không hổ danh là sếp Từ."
"Đa tạ Nhan sư tỷ đã khen ngợi, không biết tối nay có vinh hạnh mời tỷ uống một ly không?"
"Được." Cố Trọng nói xong đột nhiên hoảng hốt.
Thật giống như đã từng trả lời như vậy, cảm thấy như đã từng nghe ở đâu đó.
- ----
Cố Trọng: Không hổ danh là sếp Từ
Từ Đồ Chi: "nụ cười ba phần khinh miệt bảy phần như ba" Doanh nhân chân chính luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, mấy trò mèo bao nuôi gái gú chỉ là phụ. Ảnh hưởng đến việc kiếm tiền thì vứt! Blah blah
Lâm Thương Từ: True true true, sếp Từ nói đúng. Nhớ đầu tư nhiều vào cho vợ em nha!