Đúng rồi, kiếp trước ông bà nội nàng cũng về vào lúc này, nhưng lúc ấy nàng nghe lời đâm thọc của Nhị thẩm nên đùng đùng bỏ về phòng giả vờ bị bệnh, do đó đương nhiên không biết đám Quân Cảnh Di và Chu Thông Dục cũng có đi theo ông bà về đây.
Hai người kia xuống xe ngựa xong thì bước lại chào mọi người. Quản thị cười niềm nở nhất, đặc biệt cặp mắt phượng đong đưa đầy vẻ vừa ý khi nhìn hai nam tử hiên ngang quý khí trước mặt.
Tạ Ý Hinh thoáng nhìn Tạ Dong Thanh thẹn thùng đứng im một bên. Nàng hiểu rất rõ rằng trong mắt người đời, hai kẻ này quả thật là rể hiền chồng tốt: Quân Cảnh Di luôn xây dựng hình tượng bên ngoài là người thông minh thận trọng lại có tấm lòng nhân hậu, so với hắn, Chu Thông Dục cũng lịch sự tao nhã và phong độ. Chẳng qua mọi người đều không biết rằng hai kẻ này về sau sẽ cùng mê mẩn một nữ nhân, mà nói chi cho xa, có khi hiện bây giờ đã là như vậy?
Chẳng qua Quân Cảnh Di hiện tại là Hoàng tử, về sau lại là Hoàng đế nên có nhiều cơ hội hơn thôi. Còn Chu Thông Dục tuy mong ước mà không thể được nhưng vẫn khăng khăng cuồng si không hề thay đổi. Nhìn nét mặt lạnh nhạt của Chu Thông Dục, Tạ Ý Hinh cười mỉa, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt lại, móng tay bén nhọn đâm sâu vào da thịt đau nhói. Nhưng nỗi đau này làm sao sánh bằng nỗi đau mất con. Nếu khả năng kiềm chế của nàng không trải qua bao nhiêu năm lịch lãm thì chắc hẳn khi nhìn đến bộ mặt tao nhã kia nàng đã tiến đến cho y hai cái tát thật mạnh vào mặt. Đồ hai kẻ ngụy quân tử!
Tạ Ý Hinh cứ đứng ngẩn người khiến Quân Cảnh Di hơi nhíu mày bất mãn, mắt chứa nét kinh ngạc thoáng quét sang nàng rồi lại liếc sang nhìn Chu Thông Dục.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt Tạ Ý Hinh chạm phải đôi mắt đầy ý cười của Quân Cảnh Di nhưng nàng vẫn tỏ ra bình thản. Thái độ mình thế này chắc là trông vô cùng khác thường nhỉ? Nếu như trước đây, trường hợp thấy được người mình thích như lúc này, hẳn nàng đã lập tức tiến lên nũng nịu với tổ phụ một phen để tranh thủ chiếm được cảm tình của Quân Cảnh Di. Nhưng vì nàng không ngờ mình lại chạm mặt bọn chúng nhanh đến thế sau khi trọng sinh nên nàng mới chỉ vừa sắp xếp lại ý tưởng của mình chứ chưa nghĩ kỹ xem phải đối mặt với bọn chúng như thế nào. Vẫn tỏ vẻ nhiệt tình như trước đây? Hiển nhiên là ngay lúc này nàng làm không được rồi, nên chỉ đành đứng cứng ngắc ở đó.
Kiếp trước, đầu tiên là nàng thích Quân Cảnh Di nhưng y không thích nàng. Chẳng qua vì biết tính nàng ngang bướng mà Trì Lễ công xưa nay lại yêu thương nàng nên y không dám nói thẳng ra với nàng. Cuối cùng cũng không biết ai trong bọn hắn nghĩ ra được phương pháp đi đường vòng, đẩy Chu Thông Dục ra tỏ vẻ thân thiết với nàng, sau đó còn cưới nàng.
Có lẽ Chu Thông Dục luyến tiếc khi thấy Ân Từ Mặc phải hao tổn tinh thần vì những chuyện này nên y hoặc chủ động hoặc bị động bắt đầu tiếp cận mình. Mà bản thân mình cũng dần dần đắm chìm vào trong lưới tình của y mà không thể thoát ra được, ai khuyên cũng nghe không lọt vào tai, toàn tâm toàn ý muốn lấy y. Phụ thân nàng vốn đã hâm mộ hai vị Tam và Tứ Hoàng tử có tương lai đầy hứa hẹn nhưng đang lưỡng lự không biết theo bên nào, nên khi nàng khăng khăng một mực về tình cảm của mình thì xem như đã cho thêm điểm cộng đối với phe ủng hộ Tam Hoàng tử. Điều đó đã khiến cha nàng không thể không đưa ra lựa chọn là toàn tâm toàn ý hỗ trợ Quân Cảnh Di trên con đường bước lên ngôi Đế, đến thời điểm mấu chốt thì có thể nói là dốc hết toàn bộ lực lượng của cả gia tộc.
“Nghe nói Tạ đại tiểu thư hai ngày trước bị bệnh phải không? Đã mời đại phu khám chưa?” Hàn huyên xong với các vị trưởng bối, Chu Thông Dục mỉm cười thăm hỏi.
Tạ Ý Hinh hơi nhún người chào, nhếch miệng cười nhạt, “Nhờ Trời chỉ là cảm lạnh nhẹ mà thôi, cũng không có gì.”
Thấy nàng không còn vẻ nhiệt tình như vài ngày trước đó, ý cười nơi khoé môi Chu Thông Dục thoáng khựng lại, liếc mắt thầm đánh giá nàng, rồi lại cong khóe môi cười đầy chân thành, “Vậy thì tốt quá.”
Tạ Ý Hinh cúi đầu nhìn mũi chân chứ không nhiệt tình tìm đề tài để tán gẫu với y như mọi lần, nhưng thật ra là đang dựng thẳng lỗ tai để lưu ý cuộc trò chuyện của ông nội và Quân Cảnh Di cách đó không xa. Nàng loáng thoáng nghe được ông nội uyển chuyển từ chối lời đề nghị để Tam thúc nàng làm thư đồng của Quân Cảnh Di.
Trái lại, Chu Thông Dục ra vẻ không hề để ý thái độ lãnh đạm của nàng, vẫn tìm một hai chuyện đồn thú vị nghe được ở chùa ra nói với nàng, còn nàng chỉ ậm à ậm ừ đáp lời cho có.
Phía bên kia, trên mặt thì Quân Cảnh Di chẳng tỏ vẻ gì là thất vọng lắm khi bị từ chối, nhưng Tạ Ý Hinh chú ý tới tay trái đang cầm quạt của y đang vô thức vuốt ve chuôi quạt, tỏ rõ trong lòng y cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Mười mấy năm sau khi y đã là hoàng đế, một khi xuất hiện động tác này là chứng tỏ có việc gì đó chọc giận y, y sẽ để bụng việc này và hễ có cơ hội thì tuyệt đối sẽ trả đũa.
Tạ Ý Hinh biết y vẫn muốn lôi kéo cả hệ họ Tạ về phe y, bởi vì bất cứ Hoàng tử nào một khi có sự ủng hộ của Tạ gia thì xem như được thêm điểm cộng hoặc thêm một phần trợ lực quan trọng.
Kiếp trước, nàng cho rằng nếu Tạ gia có mối quan hệ tốt với Quân Cảnh Di thì phải nói là trăm lợi mà không có một hại nên cố nói tốt giúp y trong không ít chuyện để khiến mối quan hệ này thân mật hơn. Cuối cùng lại rơi vào cảnh cốc mò cò xơi, cả gia tộc nàng bỏ công bỏ sức nhưng lại bị người khác hái quả ngọt.
Nhưng điều khiến nàng khó hiểu là ông nội nàng hình như cũng không có ý ngăn cản chuyện này, đúng là có đôi khi khuyên nàng đấy nhưng cũng không phải với thái độ cực lực phản đối. Giờ ngẫm lại, nguyên nhân có hơn nửa vẫn là vì chính nàng, Chu Thông Dục ngụy trang rất tốt khiến nàng luôn nghĩ là mình sống rất hạnh phúc. Hơn nữa giữa các Hoàng tử thì Quân Cảnh Di quả thật có nhiều ưu thế nên tổ phụ mới ngầm đồng ý mọi hành vi của nàng. Nay xem ra, tổ phụ thật sự là một người cẩn thận!
Trong lúc Tạ Ý Hinh vẫn đang miên man suy nghĩ thì người hầu đã mang đống hành lý trong xe ngựa xuống đầy đủ. Tạ lão gia dù vẫn đang trò chuyện với Quân Cảnh Di nhưng thấy được thái độ của cháu gái như vậy thì đáy mắt thoáng qua ý cười cùng khen ngợi. Không ngờ ông bà mới đi ra ngoài một chuyến thì tiểu nha đầu đã có học thêm được cách nhìn người.
Hừ, không phải Tạ Trì Lễ ông hợm hĩnh mà khinh thường họ Chu kia, bởi nếu Chu Thông Dục là người có phẩm tính tốt thì cho dù y có là kẻ ăn mày thì Tạ Trì Lễ này vẫn sẽ đối xử trân trọng.
Đôi mắt lão luyện đã trải qua bao thế sự cuộc đời của Tạ Trì Lễ đương nhiên đã nhìn thấu tâm tư xấu xa của y ngay từ đầu. Nam nhi chí lớn muốn leo cao bay xa thì không phải là chuyện xấu, nhưng rõ ràng y tiếp cận Hinh nha đầu với ý đồ không tốt. Y luôn xem Quân Cảnh Di là chủ, hễ sai đâu thì đánh đó, nhưng ông vẫn có thể thấy rõ trong mắt y sự vô tình với Hinh nha đầu. Rõ ràng là muốn lôi kéo Tạ gia gia nhập vào trận doanh của Tam Hoàng tử để củng cố nền móng và tư cách chính trị, thế mà trong mắt y không hề có một tia cảm tình hay yêu thích nào dành cho Hinh nha đầu.
Hơn nữa, ông cũng nhìn ra được Hinh nha có cảm tình với Tam Hoàng tử nhưng Tam Hoàng tử lại vô tình với Hinh nha đầu. Thế mà mới chỉ qua một thời gian ngắn sau thì đã thấy họ Chu này vo ve lượn quanh Hinh nha đầu nên Trì Lễ công ít nhiều cũng đoán được tính toán của hai kẻ này, mà chính vì đoán được nguyên nhân nên mới có thể sinh lòng tức giận. Đồ bè lũ xu nịch thấp hèn!
Trước đó vài ngày vì thấy cháu gái vui vẻ nên ông cũng không muốn nhiều lời, định chờ quan sát thêm một thời gian nữa rồi mới nói. Nếu con bé vẫn không hiểu ra được thì dù có phải chịu tội mạo phạm Hoàng tử ông cũng phải cắt đứt mối liên hệ này giữa bọn họ. Vả lại sau khi trải qua việc này, Tạ Trì Lễ cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngại Tam Hoàng tử. Người này có lòng tham quá lớn, ngay cả chuyện không được thì thôi buông bỏ đơn giản như thế mà cũng không hiểu được thì sau này... Nghĩ nghĩ, ông lại thầm lắc đầu.
Nhưng Tạ Trì Lễ không ngờ mới vừa đi chùa về thì cháu gái liền cho ông một bất ngờ đầy thú vị như vậy, thật không uổng công Tạ Trì Lễ ông yêu thương cô cháu gái này nhất.
Tạ Ý Hinh đã bắt đầu mất kiên nhẫn, hai kẻ này còn muốn lề mề ở đây tới khi nào? Không thấy cả nhà người ta lâu ngày gặp lại có rất nhiều lời muốn nói sao?
Chắc hẳn hai kẻ họ Quân họ Chu kia cũng cảm nhận được nàng sốt ruột nên liền lên tiếng cáo từ ra về.
“Đúng là Hoàng tử Thế tử có khác, phong độ tư cách đều hơn người.” Mặt Quản thị đầy vẻ tán thưởng.
Tạ Ý Hinh bĩu môi không đáp lời, dẫn Tạ Mịch Hãn tiến lên phía trước chào đón. Nàng thì ôm lấy tay bà nội, còn Tạ Mịch Hãn thì ôm lấy đùi ông nội, cả hai đều thân thiết kêu “ông nội bà nội”.
Trì Lễ công vuốt chòm râu hoa râm cười ha hả, nếp nhăn trên khuôn mặt hồng hào giãn ra thỏa mãn, còn bà nội Tạ nhìn thấy hai tỷ đệ tay trong tay thân thiết thì đã mừng rỡ cười đến híp mắt.
Nhưng dù sao ngoài cổng cũng không phải là nơi để ôn chuyện nên mọi người quây quần xung quanh hai ông bà cùng đi vào trong nhà.