Edit: Vivi
Beta: Sakura
“Ra mắt Vương gia.”
Trong khách sảnh, thấy một nam tử mặc áo trắng bước từ bên trong ra, đám người Thanh Sương vội vàng đồng thanh chào hỏi. Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nhìn quét qua bốn người, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?” Nhìn ba người kia một cái, Thanh Ngọc chỉ đành phải tiến lên phía trước nói: “Khởi bẩm Vương gia, công tử Hàn Minh Tích, tân gia chủ của Hàn gia cầu kiến Vương phi.” Các nàng đều không đi theo Vương phi đi ra ngoài, cho nên không biết vì sao Vương phi và vị Hàn công tử quen biết. Nhưng mà Ám Nhị Ám Tam đi theo Vương phi nói vị Hàn công tử kia là bạn của Vương phi. Cho nên dù biết hiện tại Vương gia không vui có người quấy rầy, bốn người vẫn can đảm đến đây bẩm báo.
“Hàn Minh Tích?” Mặc Tu Nghiêu nhướn mày, thản nhiên hừ nhẹ một tiếng nói: “Hắn tới nhanh đấy. Dẫn hắn đi thư phòng, bản vương đi gặp hắn. A Ly đang nghỉ ngơi, không nên đi quấy rầy nàng. Bảo người chuẩn bị thêm thức ăn. Thanh Ngọc, ngươi đi theo bản vương.”
Bốn người lặng lẽ nhìn nhau mấy lần, xem ra hiện giờ tâm trạng Vương gia rất tốt.
“Dạ, Vương gia.”
Trong thư phòng, Hàn Minh Tích đứng chắp tay lặng lẽ say sưa nhìn bộ chữ trên tường. Một chữ Nhẫn, nhìn như nội liễm hiền hòa, thưởng thức tỉ mỉ có thể cảm giác rõ được sát ý lành lạnh và nhuệ khí lạnh thấu xương trong đó. Nửa cuộc đời hắn đều sống dưới sự che chở của cha mẹ và huynh trưởng, không thể tưởng tượng được hạng người gì mới có thể viết một chữ nhìn như hiền hòa bình thản nhưng lại tiềm ẩn sát khí như thế. Đó như đeo thanh kiếm độc được gói ở nơi mềm mại nhất của bản thân vừa nguy hiểm lại vừa đau đớn. Ánh mắt hắn chậm rãi dứt khỏi chữ đó, xoay người nhìn về phía cửa. Mặc Tu Nghiêu đã đứng ở cửa tự lúc nào. So với khi gặp nhau ở thành Quảng Lăng lần trước, dường như Mặc Tu Nghiêu hiện tại trông tùy ý hơn chút. Tuy rằng Hàn Minh Tích cũng không hiểu rõ Mặc Tu Nghiêu, nhưng lại cảm thấy bây giờ hắn rất vui.
Hàn Minh Tích nhìn chăm chú vào nam nhân ở trước mắt, áo trắng mộc mạc tự nhiên, mái tóc dài đen nhánh tự do chảy xuống bả vai, nhìn qua cả người biếng nhác mà vô hại. Khi ánh mắt Hàn Minh Tích rơi vào dấu đỏ trên cổ hắn thì đột nhiên co rút lại, tay vòng ra sau lưng bất giác nắm thật chặt: “Vương gia.” Hắn là một nam nhân phong lưu, nói là đi qua vạn bụi hoa cũng không quá đáng. Cho nên dù Mặc Tu Nghiêu trông không có chỗ nào thất lễ, hắn vẫn có thể nhìn ra được trước khi xuất hiện ở thư phòng, Mặc Tu Nghiêu đang làm những gì.
“Hàn công tử, ngồi.” Mặc Tu Nghiêu bước vào thư phòng thản nhiên gật đầu: “A Ly hơi khó chịu, hôm nay chỉ sợ không thể tiếp kiến Hàn công tử, xin hãy tha lỗi.”
Hàn Minh Tích im lặng ngồi xuống, trầm giọng nói: “Vương gia khách sáo rồi, nếu Hàn gia đã lựa chọn thần phục Vương gia và Vương phi, tự nhiên là chờ Vương phi rảnh rỗi rồi lại nói.”
Mặc Tu Nghiêu hơi bất ngờ nhìn Hàn Minh Tích một cái. Hàn Minh Tích là ai tất nhiên là Mặc Tu Nghiêu tự biết rất rõ, từ nhỏ bị Hàn Minh Nguyệt cưng chiều không kiêng nể gì, đã tạo nên tính cách thẳng thừng cho Hàn Minh Tích. Nhưng Hàn Minh Tích ngồi đối diện mình lúc này rất nhẫn nhịn bình tĩnh khó thấy, xem ra việc ra đi của Hàn Minh Nguyệt là cú sốc nặng nề cho cả Hàn gia và Hàn Minh Tích. Nghĩ ngợi một lát, Mặc Tu Nghiêu mở miệng nói: “Bản vương đã nói Hàn gia nghe theo sự điều khiển của A Ly, Bản vương sẽ không nói thêm gì với Hàn công tử. Hàn công tử có thể đi phòng khách nghỉ ngơi, có gì cần có thể hỏi Mặc tổng quản, hoặc Ám Nhị Ám Tam, chắc chắn Hàn công tử rất quen bọn họ đi?”
Hàn Minh Tích thản nhiên gật đầu: “Đa tạ vương gia, Hàn mỗ cáo lui.”
Đưa mắt nhìn Hàn Minh Tích đi ra ngoài, Thanh Ngọc ở ngoài cửa mới dè dặt đi vào: “Vương gia.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “Đã điều tra được chén trà kia rồi sao?” Thanh Ngọc gật gật đầu nói: “Nô tỳ đã kiểm tra rồi, trong trà bao gồm xạ hương và hoa hồng, còn có một chút vị thuốc âm hàn. Sau khi trở về cũng hỏi qua Trầm đại phu, Trầm đại phu nói trà đó quả thật có. . . tác dụng làm người ta tuyệt dục, nhưng mà đó nhằm vào đám cung phi trong cung. Quanh năm rất nhiều nữ quyến trong cung sử dụng hương liệu như xạ hương, long não hương v.v…, vốn đã ảnh hưởng tới sức khỏe. Nếu như còn uống một lượng lớn đồ âm hàn thì đích xác rất có thể tuyệt dục, nhưng mà vương phi không dùng hương liệu này, hơn nữa sức khỏe cũng rất tốt. Cho nên Trầm đại phu nói nếu không dùng lâu dài, thì dù vương phi có uống chén trà kia cũng không có gì đáng lo. Ngoài ra, mùi xạ hương trộn vào rất nặng, mùi lá trà căn bản không thể áp đảo. Cực kỳ dễ bị người phát hiện, cho nên Trầm đại phu cho rằng có lẽ người bỏ thuốc cũng không định để Vương phi uống chén trà kia … hẳn chỉ thử dò xét.”
“Thử dò xét?” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nhướn mày nói.
Thanh Ngọc vội vàng gật đầu nói: “Loại thuốc xạ hương này không có hại lắm với người bình thường, dùng một hai lần tuyệt đối không có khả năng đạt hiệu quả tuyệt dục. Nhưng lại hết sức nguy hiểm với người mang thai, nô tỳ mang nước trà về, sau khi xem qua, Trầm đại phu cũng nói. Nếu như Vương phi có thai, như vậy chỉ cần uống một ngụm nước trà cũng đủ để … sảy thai.”
Trong thư phòng tĩnh lặng một lúc lâu, Mặc Tu Nghiêu mới phất tay nói: “Ngươi đi xuống đi. Bên cạnh A Ly chỉ có ngươi hiểu bốc thuốc chữa bệnh, bình thường cẩn thận một chút.”
“Nô tỳ cáo lui.” Thanh Ngọc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hơi cúi người vội vàng ra ngoài. Vương gia bắt đầu tức giận, dù không biểu hiện ra mặt, nhưng chỉ áp lực âm u kia đã khiến các nàng không thể chịu đựng được.
Thanh Ngọc lui ra ngoài, trong thư phòng lại im ắng,. Trong đôi mắt ôn hòa sâu lắng của Mặc Tu Nghiêu ngày thường giờ tràn ngập vẻ lo lắng. Mặc Cảnh Kỳ thật sự biết phòng ngừa chu đáo, sức khỏe hắn vừa khôi phục đã vội vã muốn dò xét A Ly rồi. Có lẽ còn muốn thử thăm dò xem có thật hắn đã hoàn toàn bình phục rồi không. Hoặc là hắn ta thực sự tự tin rằng hắn không dám động đến hắn ta?
“Người tới.”
“Vương gia.” Một bóng dáng mặc áo xám xuất hiện ở trong thư phòng: “Vương gia, đã điều tra xong. Là Vương chiêu dung sai người bỏ thuốc vào trong trà. Nghe nói lúc trước khi Hoàng thượng sủng hạnh Vương chiêu dung đã vô tình đề cập một câu về vấn đề con nối dòng của Vương phi, Vương chiêu dung muốn dựa vào việc dò xét này để được cưng chiều nên mới bỏ thuốc vào trà.” Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng: “Chỉ là một Chiêu Dung, người của nàng có bản lĩnh bỏ thuốc vào nước trà trong cung Hoàng hậu?” Người áo xám tự nhiên không dám trả lời, hắn cũng hiểu không phải Vương gia muốn nghe hắn trả lời. Chỉ hỏi: “Vương chiêu dung mưu tính con nối dòng của Định vương phủ, Vương gia, chúng ta có. . .” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, nở nụ cười lạnh thấu xương: “Không, nếu nàng thích bỏ thêm nguyên liệu vào trà như vậy. Bảo Thanh Ngọc chế thuốc giống như chén trà kia, khiến nàng ta uống liền ba tháng cho bản vương!”
“Vương gia. . . Vương chiêu dung có thể đã có bầu.”
“Lời Bản vương nói, ngươi nghe không rõ?”
Người áo xám run lên, vội vàng cúi đầu nói: “Thuộc hạ tuân lệnh!”
Trong phòng ngủ, Diệp Ly từ từ mở mắt, thân thể khó chịu khiến nàng không khỏi nhíu mày. Hồi tưởng lại chuyện xảy ra lúc trước, một màn nhiệt tình lưu luyến liều chết triền miên xẹt qua trong tâm trí nàng, khuôn mặt sau khi hầu hạ càng trở nên xinh đẹp lập tức ửng đỏ. Bất đắc dĩ đưa tay vỗ vỗ gương mặt nóng đến mức có thể chiên trứng gà, Diệp Ly quấn bản thân trong ổ chăn, lắc đầu điên cuồng nỗ lực xua đi hình ảnh khiến người ta đỏ mặt trong đầu này đi. Thân thể không thoải mái khiến nàng không khỏi ngâm khẽ, Diệp Ly ngươi thật quá vô dụng quá mất mặt rồi…
Lăn lộn trong chăn, nhớ tới tên nam nhân khốn kiếp chẳng biết đã đi đâu rồi kia, Diệp Ly không khỏi nghiến răng. Nếu như hiện tại nàng còn không nghĩ ra là hắn cố ý thì nàng là một tên ngốc. Hết lần này tới lần khác nàng tên ngốc này còn tưởng là thật cơ đấy, thấy hắn buồn bã thì luống cuống tay chân. Nhận lỗi khuyên lơn an ủi không được, còn bồi thường cả bản thân mình. Tuy rằng về sau không biết sao lại xúc động, mình cũng không phản đối…
“A Ly, nàng đã tỉnh chưa?”
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên sau bức bình phong, Diệp Ly ngẩng đầu nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu đứng ở đầu giường đang mỉm cười nhìn mình. Thấy Mặc Tu Nghiêu áo mũ chỉnh tề đứng trước mặt mình, Diệp Ly oán hận trừng hắn một cái, hỏi: “Chàng đi đâu vậy?” Mặc Tu Nghiêm nhướn mày kiếm, đi tới bên cạnh bàn rót một chén nước ấm bưng tới đây muốn giúp nàng uống, Diệp Ly vội vàng vươn tay nhận lấy tự mình uống. Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý, cười nhạt ngồi xuống cạnh giường nói: “Ta sợ ngồi ở bên trong đánh thức nàng, ở bên ngoài nhìn một chút đồ. Đúng rồi. . .buổi chiều Hàn Minh Tích tới, ta bảo hắn ở khách viện rồi.”
Diệp Ly nghẹn lại, nuốt ngụm nước trong miệng rồi mới nói: “Hàn Minh Tích tới, làm sao nhanh như vậy. Ta đi gặp . . .”
Đôi môi ấm áp dán lên môi nàng, cản lại lời nói vừa mới tới miệng. Cánh môi nhẹ nhàng cọ sát nhau trong chốc lát, Mặc Tu Nghiêu lấy chén trà trong tay nàng ra, thấp giọng cười nói: “A Ly, ngày mai đi gặp cũng không muộn.”
“Nhưng . . .” Diệp Ly khẽ cau mày, Mặc Tu Nghiêu không cho nàng khước từ, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ thắm mềm mại của nàng: “A Ly, nếu nàng quá quan tâm nam nhân khác, ta sẽ ghen.”
Đôi mắt Diệp Ly lóe lên, nàng chuyển tròng mắt nhìn hắn nói: “Ghen thì thế nào?”
“Bổn vương ghen. . . Nói không chừng sẽ muốn giết hắn.” Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói. Diệp Ly nhướn mày: “Cho nên hôm nay chàng cố ý? Hử?” Mặc Tu Nghiêu cũng không phủ nhận, A Ly của hắn thật sự quá thông minh, phủ nhận cũng vô ích: “Ta chỉ là cảm thấy hôm nay là ngày đẹp.” Nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, Diệp Ly than nhẹ một tiếng nói: “Chỉ cần chàng không phụ ta, ta nhất định sẽ không phụ chàng.”
“Dù phụ cả thiên hạ, Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ không phụ A Ly.”
Cuối cùng Diệp Ly vẫn không lay chuyển được Mặc Tu Nghiêu. Có người từng nói khi ngươi bắt đầu quen nhượng bộ người khác thì ngươi rất có thể đã yêu hắn. Diệp Ly cũng không phải là người tự lừa dối mình, Mặc Tu Nghiêu là trượng phu, là người thân thiết nhất của nàng trên đời này trừ người cùng chung huyết thống ra. Nàng cũng không định phủ định chuyện mình có thể yêu Mặc Tu Nghiêu. Bởi vì cho dù vào lúc triền miên, nghe được lời yêu thương trầm thấp của Mặc Tu Nghiêu, nàng cũng cảm thấy niềm vui vẻ và mừng rỡ từ tận đáy lòng. Ở thời đại này, thân là nữ tử còn có gì khiến người ta hạnh phúc hơn việc gả cho một người yêu ngươi và cũng là người ngươi yêu?
“Hàn công tử.” Khi Diệp Ly bước vào khách viện, Hàn Minh Tích đang ngồi sững người dưới tàng cây ngọc lan, trong gió nhẹ cánh hoa màu đỏ tía khẽ khàng bay xuống bộ đồ màu trắng của hắn, đan xen thành loại xa hoa kỳ dị. Nàng đã quen dù đến đâu Hàn Minh Tích cũng vận bộ đồ màu đỏ phóng khoáng, giờ nhìn người trước mắt lại cảm thấy hơi xa lạ. Hàn Minh Tích lấy lại tinh thần, nhìn cô gái dịu dàng đang từ từ đi về phía mình không khỏi hơi thất thần, nhưng đã nhanh chóng tỉnh táo lại: “Quân Duy. . . . . . Vương phi.”
Diệp Ly bất đắc dĩ cười, nói: “Nghe ngươi gọi như vậy, ta lại thật không quen lắm.”
Hàn Minh Tích nhướn mày cười nói: “Mặc dù Vương phi vẫn gọi ta là Hàn công tử, đổi lại là ta đây cũng không quen đây. Huống chi, sau này Hàn Minh Tích chính là thuộc hạ của Vương phi rồi, nếu Vương phi vẫn gọi như vậy, chẳng phải khiến người ta cảm thấy kỳ quặc?” Diệp Ly nghiêng đầu cười nói: “Đã như vậy, ta gọi ngươi là Minh Tích, ngươi … ngươi tùy ý đi. Hàn gia vẫn ổn chứ?” Hàn Minh Tích gật đầu, “Giờ đây, Hàn Minh Nguyệt đã không còn liên quan tới Hàn gia rồi, cho dù tương lai có chuyện gì cũng sẽ không dính líu đến Hàn gia. Đúng rồi, ta đã sửa sang xong sổ sách của Hàn gia, Vương. . . Ngươi có muốn xem không?” Cuối cùng, hắn vẫn không muốn dùng xưng hô Vương phi xa lạ mà xa xôi như vậy để gọi nàng.
Diệp Ly hơi kinh ngạc nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: “Ta và Vương gia cũng không có ý thâu tóm Hàn gia.”
Hàn Minh Tích nhướn mày cười nói: “Định quốc vương phủ phú khả địch quốc, tất nhiên ta biết Định vương chẳng thèm ngó tới Hàn gia nho nhỏ. Nhưng mà nếu đã thề thuần phục, tất nhiên phải biểu thị chút lòng thành.” Diệp Ly cười nói: “Cho dù Hàn gia thật thần phục Định vương phủ thì cũng không có lý gì vét sạch Hàn gia. Hàn gia vẫn là Hàn gia, sản nghiệp của Hàn gia tự nhiên vẫn họ Hàn. Những sổ sách kia ta nhìn đã nhức đầu cho nên Minh Tích tự mình lấy về từ từ xem đi. Ừ. . . Có lẽ ngươi có thể trao đổi chút tâm đắc với Ám Nhị Ám Tam chính là Lâm Hàn và Trác Tĩnh, gần đây bọn họ đang xem sổ sách.” Hàn Minh Tích trầm tư chốc lát, gật đầu cười nói: “Hiểu rồi, sau này có gì cần ta hoặc là Hàn gia làm xin cứ việc phân phó là được.” Diệp Ly gật đầu: “Rất tốt, vừa lúc ta có việc hợp tác mới, nếu như ngươi đã dùng đồ ăn sáng rồi thì lát nữa chúng ta có thể đi thư phòng nói chuyện, nếu như còn chưa thì không ngại cùng nhau ăn đồ ăn sáng.”
“Ta nghĩ đến ngươi hẳn đã cùng Định vương dùng đồ ăn sáng rồi?”
Diệp Ly thản nhiên nói: “Vương gia có nội lực thâm hậu, bớt ăn một bữa cũng sẽ không ngại đói.” Nhớ tới nam tử được voi đòi tiên, trong lòng Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng, không tức giận không có nghĩa là nàng không mang thù. Hàn Minh Tích quay đầu lại, nhìn cô gái phía sau vô ý toát ra sự quyến rũ mà khi xưa không có, hắn buồn bã xoay người đi vào trong phòng: “Như vậy tại hạ may mắn mời Định vương phi cùng nhau dùng đồ ăn sáng.”
Chuyện lựa chọn người hòa thân bị Diệp Ly hoãn lại, Định quốc vương phủ vẫn đóng cửa từ chối tiếp khách, thật ra đã tránh được ồn ào ầm ĩ trong dự định. Thế nhưng mỗi ngày bái thiếp thiệp mời vẫn được đưa vào Định vương phủ cuồn cuộn không dứt. Diệp Ly chỉ nhìn lướt qua liền gạt sang một bên, giao cho Mặc tổng quản và Tôn ma ma xử lý. Ám Nhị, Ám Tam nhờ sự liên kết dạy dỗ của Hàn Minh Tích và Mặc tổng quản đã tiến bộ thần tốc, tuy từ trước tới giờ Hàn Minh Tích không quản sự, nhưng rốt cuộc xuất thân từ thương nghiệp thế gia (gia đình buôn bán), bản thân lại thông minh, chỉ riêng những gì tai nghe mắt thấy từ nhỏ đã giỏi hơn người bình thường rất nhiều, nếu không chỉ sợ Hàn Minh Nguyệt cũng không dám yên tâm giao Hàn gia lại cho hắn. Cái mà Diệp Ly gọi là hợp tác với Hàn gia là Diệp Ly đưa ra ý kiến và một phần tài chính, mà toàn bộ thao tác cụ thể sẽ do Hàn Minh Tích triển khai. Đợi đến khi bàn bạc xong xuôi với Hàn Minh Tích, đã là chuyện mấy ngày sau rồi. Diệp Ly nghĩ tới đội tinh nhuệ của Định quốc vương phủ bị nàng ném lại trong sơn cốc, không biết đã giày vò ra sao rồi, nhìn giờ, quyết định đi thăm bọn họ.
Mấy ngày qua mặc dù không ở trong sơn cốc cùng đồng bào, nhưng Tần Phong sống cũng không hề thoải mái. Dù sao Vương phi đã nhắc tới việc đội ngũ được huấn luyện ra kia cuối cùng sẽ giao cho hắn. Đã như vậy hắn thân là thống lĩnh tất nhiên không thể kém hơn thuộc hạ của mình. Cho nên ngày đó vừa về phủ liền đi tìm hai người Ám Nhị Ám Tam xin chỉ bảo. Vừa lúc Ám Tam bị cả phòng sổ sách khiến cho đầu căng não phình, Tần Phong tự đưa mình tới cửa làm nơi trút giận, Ám Tam chẳng hề khách sáo, do vậy huấn luyện chồng chất, đa dạng và nặng nhọc mỗi ngày đã tôi rèn triệt để tính tình của Tần Phong – thống lĩnh Hắc Vân Kỵ vốn người đầy kiêu ngạo, mơ hồ hơi khinh thường ám vệ này.
Lần nữa đi theo Diệp Ly tới sơn cốc dưới đỉnh Hắc Vân, Tần Phong phải thừa nhận mình quả thật hơi tò mò quân tinh nhuệ kia bị hành hạ ra làm sao. Đợi đến khi xuống tới đáy vực, thật sự trông thấy đám đồng bào và đồng đội lần mò, bò trườn, lăn lộn, đánh nhau trong bụi bặm ở thao trường rộng rãi, thì Tần Phong lau mồ hôi. Dạng này … thật sự quá mất mặt Hắc Vân Kỵ và Mặc gia quân rồi.
Diệp Ly vẫn ngồi trên nóc nhà, kiên nhẫn chờ đám người đang chạy vòng chạy xong. Cho đến mọi người đầy bụi đất trở về trong sân mới nhảy xuống, tươi cười hoa nhã hỏi: “Đội tinh nhuệ, mấy ngày qua cảm giác như thế nào.”
Đội tinh nhuệ mặt đầy đất không thay đổi biểu cảm, bọn họ có thể nói bọn họ mệt muốn chết sao? Nếu như là trước đây có ai nói cho bọn họ biết chỉ có việc chạy bộ làm chút vận động kỳ lạ đã có thể mệt nằm nhoài ra, chỉ sợ đánh chết bọn họ cũng không tin tưởng. Bọn họ là ai? Ám vệ và quân nhân ưu tú nhất toàn Đại Sở. Sao có khả năng bị chút việc nhỏ ấy làm khó? Hiện tại bọn họ hiểu rồi, sở dĩ bọn họ cảm thấy chạy bộ không khó là bởi vì bọn họ chẳng bao giờ nghiêm túc chạy bộ cả. Trên thực tế, không may nhất là chỉ mới thực hiện hạng mục chạy bộ đã khiến bọn họ mệt đến không bò nổi trong ngay ngày đầu tiên rồi. Nhìn xem sắc mặt của đội tinh nhuệ, Diệp Ly hài lòng gật đầu cười nói: “Ta đã sớm nói, võ công tốt không có nghĩa là sức khỏe tốt, sức khỏe tốt không có nghĩa là thể lực nhất định sẽ tốt, dù thể lực tốt cũng không có nghĩa là sức chịu đựng đã tốt. Trải qua mấy ngày huấn luyện, ta tin rằng bất kể là thể lực hay sức chịu đựng của các vị tất nhiên đều đã tiến bộ nhảy vọt, mong rằng tiếp tục duy trì. Mặc khác, mỗi ngày chạy bộ thêm năm dặm, các hoạt động khác thêm một trăm.” Nàng vừa dứt lời, rốt cuộc đội ngũ phía dưới không khỏi kêu rên. Diệp Ly không để ý tới, tiếp tục nói: “Ta không cần bao nhiêu người trong các ngươi luyện thành cao thủ tuyệt thế, ta chỉ cần các ngươi trở thành quân nhân mạnh nhất, các ngươi sẽ là đội ngũ tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Mặc gia quân thậm chí cả Đại Sở.”
“Công tử, ý của ngươi là chúng ta vẫn sẽ trở lại trong quân, vẫn là một thành viên của Mặc gia quân sao?” Phía dưới có người không nhịn được hỏi. Đó cũng là nghi ngờ của mọi người tại chỗ, đại đa số có khuynh hướng vương gia chuẩn bị huấn luyện bọn họ trở thành một đội ngũ bí ẩn hơn giỏi giang hơn ám vệ. Lại không ngờ bọn họ vẫn là quân nhân, hơn nữa nghe ý của Sở công tử, tương lai bọn họ còn có thể trở về trong Mặc gia quân. Diệp Ly mỉm cười nhàn nhạt nói: “Hiện tại ta còn chưa thể nói cho các ngươi biết, nhưng mà ta có thể bảo đảm đến cuối cùng các ngươi sẽ có danh hiệu quang minh chính đại. Tất cả chức vị lên cấp đều giống Hắc Vân kỵ và Mặc gia quân, thậm chí còn có ưu thế hơn. Đến tuổi không thích hợp ở lại hoặc là bị thương ngoài ý muốn, sẽ được điều đến vị trí tương đương trong Mặc gia quân hoặc Định vương phủ.”
Mọi người không khỏi ồ lên, đãi ngộ như vậy cho dù là Hắc Vân kỵ cũng không có. Điều này cũng khiến mọi người càng thêm tò mò bọn họ sẽ là đội quân gì.
“Nhưng mà, điều kiện tiên quyết của tất cả là các ngươi có thể thuận lợi ở lại. Mặc dù bảy ngày này tất cả các ngươi không có ai tụt lại phía sau khiến ta hơi kinh ngạc, nhưng mà … đây chỉ là một bắt đầu. Tần Phong, đây là kế hoạch huấn luyện nửa tháng sau.”
Tần Phong nhìn cuộn giấy trắng mực đen với vẻ mặt như đang nhìn tờ đòi mạng. Từ từ mở ra, Tần Phong nhíu chặt lông mày: “Công tử, những thứ này. . . Thuộc hạ nhìn cũng không hiểu lắm.” Diệp Ly cười nói: “Không rõ không cần gấp gáp, bắt đầu từ ngày mai Trác Tĩnh và Lâm Hàn sẽ thay phiên sang đây xem bọn họ. Khi bọn họ chưa tới thì, ngươi có thể tự mình nghiên cứu những đồ trên thao trường này. Trên thực tế một tháng trước hoàn toàn là huấn luyện thể năng, ta sẽ không quá trông nom các ngươi. Ngày mai tám vị cao thủ trông các ngươi phải đi rồi, cho nên toàn bộ các ngươi phải dựa vào tự giác. Mặt khác, vào thời gian nhàn nhã, các ngươi xem sách ta mang tới, có thể xem bao nhiêu thì xem. Những thứ này sẽ giúp các ngươi trải qua hai tháng sau dễ dàng hơn chút.”
Tần Phong thả cuộn giấy trong tay xuống, để mọi người tự thưởng thức thuận tiện biết trước trong lòng. Đám binh sĩ đã bị hành hạ khủng khiếp mấy ngày qua yên lặng hộc máu trong lòng, hơn nữa vài nội dung mới xuất hiện, lượng huấn luyện hơn trước ít nhất năm phần. Vị Sở công tử này thật sự muốn chỉnh chết bọn họ đi? Càng muốn chết là trước kia chỉ cần cầu hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại trên trang giấy này thì ngay cả chạy bộ cũng phải cầu hoàn thành trong bao nhiêu thời gian. Trải qua rèn luyện mấy ngày nay, mọi người ít nhiều đã biết trước được, cho dù là đối với binh sĩ tinh nhuệ như bọn họ thì những yêu cầu trên này cũng quá nghiêm khắc rồi.
“Sở công tử, đây căn bản không thể nào hoàn thành!” Một binh sĩ đứng hàng phía trước không phục nói.
Diệp Ly liếc hắn một cái, nhướn mày cười nói: “Không thể nào?”
“Đúng thế, không cho phép dùng khinh công căn bản không thể nào hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy trong thời gian ngắn như thế!”
Ý cười trên mặt Diệp Ly càng sâu: “Hắc Vân kỵ? Không hề nghe nói các ngươi lệ thuộc vào võ công như vậy a? Thích nghiên cứu võ công hẳn là ám vệ mới đúng a. Nếu có người làm được, các ngươi định làm như thế nào?” Binh lính bất khuất nói: “Nếu quả thật có người có thể làm được, chúng ta tự nhiên cũng có thể làm được.” Diệp Ly hài lòng gật đầu: “Rất tốt, thao trường tập hợp.” Nhìn binh sĩ xếp thành hàng đi ra ngoài, Tần Phong lo lắng nhìn Diệp Ly thấp giọng nói: “Vương phi. . . Người nói sẽ không phải là ngài đi?” Hắn tin tưởng có người có thể làm được, Vương phi sẽ không cố ý mang nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành tới trêu bọn họ. Nhưng tại sao có thể là bản thân Vương phi thoạt nhìn nũng nịu được? Mặc dù hắn biết Vương phi rất giỏi, nhưng như Vương phi nói. Võ công tốt và thể lực tốt là hai việc hoàn toàn khác nhau, mà những gì viết trên này rõ ràng là yêu cầu thể lực mà không phải võ công. Nếu như Vương phi xảy ra chuyện gì, Vương gia nhất định sẽ chém hắn!
Diệp Ly cúi đầu nhìn quần áo trên người, để ứng phó với chuyện có thể xảy ra ví dụ như việc này, Diệp Ly cố ý mặc bộ đồ thích hợp này. Dù sao đã từng có không ít kinh nghiệm huấn luyện, đội tinh nhuệ này sẽ có phản ứng gì thì người đã từng huấn luyện người và bị người huấn luyện như Diệp Ly đều đã trải qua. vì ứng đối ví dụ như trong cái này có chuyện xảy ra Diệp Ly cố ý mặc quần áo thích hợp. Cho dù đoán cũng có thể đoán được mấy phần.
Công nhân chịu trách nhiệm xây dựng sơn cốc này đều hết sức chuyên nghiệp, trên cơ bản thao trường bên ngoài viện hoàn toàn phù hợp yêu cầu của Diệp Ly. Một đám binh sĩ không phục đứng ở trên thao trường trợn mắt hốc mồm nhìn Sở công tử thấp hơn hẳn bọn họ, người cũng gầy yếu hơn bọn họ bao nhiêu cõng hơn 5kg vật nặng bình thản chạy bộ. Ngay lúc đầu cũng không ai để ý, nhưng đợi đến nàng chạy năm sáu vòng quanh thao trường vẫn chưa rối loạn hơi thở thì rốt cuộc, mọi người đã biết vị Sở công tử này xác thực không bình thường rồi. Sau mười vòng, Sở công tử cũng không dừng lại nghỉ tạm mà trực tiếp nhằm về phía một đống kỳ lạ giữa thao trường, bò qua cái lưới giăng đầy chông sắt và các loại đồ vật sắc nhọn lại áp rất thấp, bám vào dây thừng cao tới hai trượng, bay qua tường đất cao một trượng, nắm sợi dây tung mình cách xa hai trượng, rơi chính xác xuống một thanh gỗ rộng không tới nửa thước, cao năm thước. Trong ánh mắt sợ hãi giật mình của mọi người, nàng vọt qua như giẫm trên đất bằng. Cuối cùng vọt tới điểm cuối cùng, ở đó đã để sẵn cung tên. Diệp Ly cầm lấy trường cung, rút tên, khéo cung, tùy ý một mũi trúng hồng tâm. Mà đồng hồ cát đặt bên cạnh vẫn còn chút cát nhỏ đang từ từ chảy ra ngoài.
Diệp Ly quay đầu lại, nhướn mày nhìn đám người ngây ra trước mắt. Nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm, thật ra thì một loạt động tác này vẫn hơi gắng gượng đối với nàng. Mặc dù những năm gần đây nàng vẫn không ngừng huấn luyện mình, một năm gả vào Định vương phủ này lại càng không hề có gì cản trở rèn luyện mình. Thậm chí bởi vì Mặc Tu Nghiêu chỉ bảo nên phương diện võ công cổ đại cũng rất tiến bộ, nhưng suy cho cùng đã nhiều năm nàng không làm hoàn chỉnh một loạt các động tác như vậy rồi. May là vẫn thuận lợi hoàn thành, nếu như có sự cố gì ở trước mặt đám người kia thì về sau sẽ không dễ dạy bảo bọn họ rồi. Âm thầm động đậy thân thể đã mệt đến cứng ngắc, Diệp Ly nở nụ cười thong dong: “Như thế nào?”
“Tốt!” Đám người yên lặng chốc lát, mới bộc phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi. Chỉ vì lúc trước sao bọn họ ngờ được, vị Sở công tử trước mắt này lại dễ dàng làm được chuyện bọn họ không làm được, chính là mạnh hơn bọn họ. Mà đương nhiên bọn họ đều bội phục kẻ mạnh.
“Như vậy. . . Các vị sẽ nghiêm túc nghe theo sự dạy bảo của giáo đầu phía sau. Hơn nữa nửa tháng sau cho ta xem thành tích của các ngươi?”
“Dạ! Công tử!” Mọi người trăm miệng một lời đáp.
Vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui đi, Diệp Ly vốn đang tươi cười tự nhiên lập tức suy sụp. Nàng dựa vào cầu thăng bằng bên cạnh, nhăn nhó than thở. Tần Phong nhìn ở trong mắt nhướn mày nói: “Thuộc hạ cho là Vương phi làm rất nhẹ nhàng cơ đấy?”
Diệp Ly bất đắc dĩ phất tay một cái: “Có dễ dàng nữa cũng không chịu được việc lâu quá không luyện, ngượng tay a. . . vừa rồi ta suýt chút nữa thì ngã từ phía trên xuống. Quả nhiên là chơi lớn rồi, sau khi trở về bận quá, ngay cả cơ hội làm quen sân bãi cũng không có. Nhưng cũng không có gì… thật lên chiến trường rồi ai cho ngươi thời gian quen thuộc sân bãi chứ?”
Tần Phong cau mày, không giải thích được nói: “Vương phi không cần liều mạng như vậy.”
Diệp Ly cười nói: “Cũng không tính, so với trong kinh thành ngươi tới ta đi thử dò xét cái này tính toán cái kia, ta tình nguyện cứ ở lại nơi này. Không liều mạng những tên tâm cao khí ngạo kia chịu tâm phục khẩu phục sao? Đây chỉ là mới bắt đầu, sau này còn phải thường xuyên dọa bọn họ, tránh cho cả đám đều không coi ai ra gì.”
Tần Phong không khỏi đỡ trán, “Hôm nay ngài đã đả kích người đủ rồi, còn muốn dọa bọn họ?”
“Có sao. Ta sắp mệt chết đi được, nghỉ ngơi một lát rồi về phủ.” Diệp Ly bóp cánh tay, xoay người đi vào trong tiểu viện: “Đúng rồi, không cần ta nhắc nhở ngươi cái gì gọi là giữ bí mật chứ? Để cho Vương gia biết chuyện ngày hôm nay tất cả nhiệm vụ của ngươi sẽ gấp đôi.”
“Vâng, Vương phi.”
Beta: Sakura
“Ra mắt Vương gia.”
Trong khách sảnh, thấy một nam tử mặc áo trắng bước từ bên trong ra, đám người Thanh Sương vội vàng đồng thanh chào hỏi. Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nhìn quét qua bốn người, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?” Nhìn ba người kia một cái, Thanh Ngọc chỉ đành phải tiến lên phía trước nói: “Khởi bẩm Vương gia, công tử Hàn Minh Tích, tân gia chủ của Hàn gia cầu kiến Vương phi.” Các nàng đều không đi theo Vương phi đi ra ngoài, cho nên không biết vì sao Vương phi và vị Hàn công tử quen biết. Nhưng mà Ám Nhị Ám Tam đi theo Vương phi nói vị Hàn công tử kia là bạn của Vương phi. Cho nên dù biết hiện tại Vương gia không vui có người quấy rầy, bốn người vẫn can đảm đến đây bẩm báo.
“Hàn Minh Tích?” Mặc Tu Nghiêu nhướn mày, thản nhiên hừ nhẹ một tiếng nói: “Hắn tới nhanh đấy. Dẫn hắn đi thư phòng, bản vương đi gặp hắn. A Ly đang nghỉ ngơi, không nên đi quấy rầy nàng. Bảo người chuẩn bị thêm thức ăn. Thanh Ngọc, ngươi đi theo bản vương.”
Bốn người lặng lẽ nhìn nhau mấy lần, xem ra hiện giờ tâm trạng Vương gia rất tốt.
“Dạ, Vương gia.”
Trong thư phòng, Hàn Minh Tích đứng chắp tay lặng lẽ say sưa nhìn bộ chữ trên tường. Một chữ Nhẫn, nhìn như nội liễm hiền hòa, thưởng thức tỉ mỉ có thể cảm giác rõ được sát ý lành lạnh và nhuệ khí lạnh thấu xương trong đó. Nửa cuộc đời hắn đều sống dưới sự che chở của cha mẹ và huynh trưởng, không thể tưởng tượng được hạng người gì mới có thể viết một chữ nhìn như hiền hòa bình thản nhưng lại tiềm ẩn sát khí như thế. Đó như đeo thanh kiếm độc được gói ở nơi mềm mại nhất của bản thân vừa nguy hiểm lại vừa đau đớn. Ánh mắt hắn chậm rãi dứt khỏi chữ đó, xoay người nhìn về phía cửa. Mặc Tu Nghiêu đã đứng ở cửa tự lúc nào. So với khi gặp nhau ở thành Quảng Lăng lần trước, dường như Mặc Tu Nghiêu hiện tại trông tùy ý hơn chút. Tuy rằng Hàn Minh Tích cũng không hiểu rõ Mặc Tu Nghiêu, nhưng lại cảm thấy bây giờ hắn rất vui.
Hàn Minh Tích nhìn chăm chú vào nam nhân ở trước mắt, áo trắng mộc mạc tự nhiên, mái tóc dài đen nhánh tự do chảy xuống bả vai, nhìn qua cả người biếng nhác mà vô hại. Khi ánh mắt Hàn Minh Tích rơi vào dấu đỏ trên cổ hắn thì đột nhiên co rút lại, tay vòng ra sau lưng bất giác nắm thật chặt: “Vương gia.” Hắn là một nam nhân phong lưu, nói là đi qua vạn bụi hoa cũng không quá đáng. Cho nên dù Mặc Tu Nghiêu trông không có chỗ nào thất lễ, hắn vẫn có thể nhìn ra được trước khi xuất hiện ở thư phòng, Mặc Tu Nghiêu đang làm những gì.
“Hàn công tử, ngồi.” Mặc Tu Nghiêu bước vào thư phòng thản nhiên gật đầu: “A Ly hơi khó chịu, hôm nay chỉ sợ không thể tiếp kiến Hàn công tử, xin hãy tha lỗi.”
Hàn Minh Tích im lặng ngồi xuống, trầm giọng nói: “Vương gia khách sáo rồi, nếu Hàn gia đã lựa chọn thần phục Vương gia và Vương phi, tự nhiên là chờ Vương phi rảnh rỗi rồi lại nói.”
Mặc Tu Nghiêu hơi bất ngờ nhìn Hàn Minh Tích một cái. Hàn Minh Tích là ai tất nhiên là Mặc Tu Nghiêu tự biết rất rõ, từ nhỏ bị Hàn Minh Nguyệt cưng chiều không kiêng nể gì, đã tạo nên tính cách thẳng thừng cho Hàn Minh Tích. Nhưng Hàn Minh Tích ngồi đối diện mình lúc này rất nhẫn nhịn bình tĩnh khó thấy, xem ra việc ra đi của Hàn Minh Nguyệt là cú sốc nặng nề cho cả Hàn gia và Hàn Minh Tích. Nghĩ ngợi một lát, Mặc Tu Nghiêu mở miệng nói: “Bản vương đã nói Hàn gia nghe theo sự điều khiển của A Ly, Bản vương sẽ không nói thêm gì với Hàn công tử. Hàn công tử có thể đi phòng khách nghỉ ngơi, có gì cần có thể hỏi Mặc tổng quản, hoặc Ám Nhị Ám Tam, chắc chắn Hàn công tử rất quen bọn họ đi?”
Hàn Minh Tích thản nhiên gật đầu: “Đa tạ vương gia, Hàn mỗ cáo lui.”
Đưa mắt nhìn Hàn Minh Tích đi ra ngoài, Thanh Ngọc ở ngoài cửa mới dè dặt đi vào: “Vương gia.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “Đã điều tra được chén trà kia rồi sao?” Thanh Ngọc gật gật đầu nói: “Nô tỳ đã kiểm tra rồi, trong trà bao gồm xạ hương và hoa hồng, còn có một chút vị thuốc âm hàn. Sau khi trở về cũng hỏi qua Trầm đại phu, Trầm đại phu nói trà đó quả thật có. . . tác dụng làm người ta tuyệt dục, nhưng mà đó nhằm vào đám cung phi trong cung. Quanh năm rất nhiều nữ quyến trong cung sử dụng hương liệu như xạ hương, long não hương v.v…, vốn đã ảnh hưởng tới sức khỏe. Nếu như còn uống một lượng lớn đồ âm hàn thì đích xác rất có thể tuyệt dục, nhưng mà vương phi không dùng hương liệu này, hơn nữa sức khỏe cũng rất tốt. Cho nên Trầm đại phu nói nếu không dùng lâu dài, thì dù vương phi có uống chén trà kia cũng không có gì đáng lo. Ngoài ra, mùi xạ hương trộn vào rất nặng, mùi lá trà căn bản không thể áp đảo. Cực kỳ dễ bị người phát hiện, cho nên Trầm đại phu cho rằng có lẽ người bỏ thuốc cũng không định để Vương phi uống chén trà kia … hẳn chỉ thử dò xét.”
“Thử dò xét?” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nhướn mày nói.
Thanh Ngọc vội vàng gật đầu nói: “Loại thuốc xạ hương này không có hại lắm với người bình thường, dùng một hai lần tuyệt đối không có khả năng đạt hiệu quả tuyệt dục. Nhưng lại hết sức nguy hiểm với người mang thai, nô tỳ mang nước trà về, sau khi xem qua, Trầm đại phu cũng nói. Nếu như Vương phi có thai, như vậy chỉ cần uống một ngụm nước trà cũng đủ để … sảy thai.”
Trong thư phòng tĩnh lặng một lúc lâu, Mặc Tu Nghiêu mới phất tay nói: “Ngươi đi xuống đi. Bên cạnh A Ly chỉ có ngươi hiểu bốc thuốc chữa bệnh, bình thường cẩn thận một chút.”
“Nô tỳ cáo lui.” Thanh Ngọc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hơi cúi người vội vàng ra ngoài. Vương gia bắt đầu tức giận, dù không biểu hiện ra mặt, nhưng chỉ áp lực âm u kia đã khiến các nàng không thể chịu đựng được.
Thanh Ngọc lui ra ngoài, trong thư phòng lại im ắng,. Trong đôi mắt ôn hòa sâu lắng của Mặc Tu Nghiêu ngày thường giờ tràn ngập vẻ lo lắng. Mặc Cảnh Kỳ thật sự biết phòng ngừa chu đáo, sức khỏe hắn vừa khôi phục đã vội vã muốn dò xét A Ly rồi. Có lẽ còn muốn thử thăm dò xem có thật hắn đã hoàn toàn bình phục rồi không. Hoặc là hắn ta thực sự tự tin rằng hắn không dám động đến hắn ta?
“Người tới.”
“Vương gia.” Một bóng dáng mặc áo xám xuất hiện ở trong thư phòng: “Vương gia, đã điều tra xong. Là Vương chiêu dung sai người bỏ thuốc vào trong trà. Nghe nói lúc trước khi Hoàng thượng sủng hạnh Vương chiêu dung đã vô tình đề cập một câu về vấn đề con nối dòng của Vương phi, Vương chiêu dung muốn dựa vào việc dò xét này để được cưng chiều nên mới bỏ thuốc vào trà.” Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng: “Chỉ là một Chiêu Dung, người của nàng có bản lĩnh bỏ thuốc vào nước trà trong cung Hoàng hậu?” Người áo xám tự nhiên không dám trả lời, hắn cũng hiểu không phải Vương gia muốn nghe hắn trả lời. Chỉ hỏi: “Vương chiêu dung mưu tính con nối dòng của Định vương phủ, Vương gia, chúng ta có. . .” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, nở nụ cười lạnh thấu xương: “Không, nếu nàng thích bỏ thêm nguyên liệu vào trà như vậy. Bảo Thanh Ngọc chế thuốc giống như chén trà kia, khiến nàng ta uống liền ba tháng cho bản vương!”
“Vương gia. . . Vương chiêu dung có thể đã có bầu.”
“Lời Bản vương nói, ngươi nghe không rõ?”
Người áo xám run lên, vội vàng cúi đầu nói: “Thuộc hạ tuân lệnh!”
Trong phòng ngủ, Diệp Ly từ từ mở mắt, thân thể khó chịu khiến nàng không khỏi nhíu mày. Hồi tưởng lại chuyện xảy ra lúc trước, một màn nhiệt tình lưu luyến liều chết triền miên xẹt qua trong tâm trí nàng, khuôn mặt sau khi hầu hạ càng trở nên xinh đẹp lập tức ửng đỏ. Bất đắc dĩ đưa tay vỗ vỗ gương mặt nóng đến mức có thể chiên trứng gà, Diệp Ly quấn bản thân trong ổ chăn, lắc đầu điên cuồng nỗ lực xua đi hình ảnh khiến người ta đỏ mặt trong đầu này đi. Thân thể không thoải mái khiến nàng không khỏi ngâm khẽ, Diệp Ly ngươi thật quá vô dụng quá mất mặt rồi…
Lăn lộn trong chăn, nhớ tới tên nam nhân khốn kiếp chẳng biết đã đi đâu rồi kia, Diệp Ly không khỏi nghiến răng. Nếu như hiện tại nàng còn không nghĩ ra là hắn cố ý thì nàng là một tên ngốc. Hết lần này tới lần khác nàng tên ngốc này còn tưởng là thật cơ đấy, thấy hắn buồn bã thì luống cuống tay chân. Nhận lỗi khuyên lơn an ủi không được, còn bồi thường cả bản thân mình. Tuy rằng về sau không biết sao lại xúc động, mình cũng không phản đối…
“A Ly, nàng đã tỉnh chưa?”
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên sau bức bình phong, Diệp Ly ngẩng đầu nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu đứng ở đầu giường đang mỉm cười nhìn mình. Thấy Mặc Tu Nghiêu áo mũ chỉnh tề đứng trước mặt mình, Diệp Ly oán hận trừng hắn một cái, hỏi: “Chàng đi đâu vậy?” Mặc Tu Nghiêm nhướn mày kiếm, đi tới bên cạnh bàn rót một chén nước ấm bưng tới đây muốn giúp nàng uống, Diệp Ly vội vàng vươn tay nhận lấy tự mình uống. Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý, cười nhạt ngồi xuống cạnh giường nói: “Ta sợ ngồi ở bên trong đánh thức nàng, ở bên ngoài nhìn một chút đồ. Đúng rồi. . .buổi chiều Hàn Minh Tích tới, ta bảo hắn ở khách viện rồi.”
Diệp Ly nghẹn lại, nuốt ngụm nước trong miệng rồi mới nói: “Hàn Minh Tích tới, làm sao nhanh như vậy. Ta đi gặp . . .”
Đôi môi ấm áp dán lên môi nàng, cản lại lời nói vừa mới tới miệng. Cánh môi nhẹ nhàng cọ sát nhau trong chốc lát, Mặc Tu Nghiêu lấy chén trà trong tay nàng ra, thấp giọng cười nói: “A Ly, ngày mai đi gặp cũng không muộn.”
“Nhưng . . .” Diệp Ly khẽ cau mày, Mặc Tu Nghiêu không cho nàng khước từ, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ thắm mềm mại của nàng: “A Ly, nếu nàng quá quan tâm nam nhân khác, ta sẽ ghen.”
Đôi mắt Diệp Ly lóe lên, nàng chuyển tròng mắt nhìn hắn nói: “Ghen thì thế nào?”
“Bổn vương ghen. . . Nói không chừng sẽ muốn giết hắn.” Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói. Diệp Ly nhướn mày: “Cho nên hôm nay chàng cố ý? Hử?” Mặc Tu Nghiêu cũng không phủ nhận, A Ly của hắn thật sự quá thông minh, phủ nhận cũng vô ích: “Ta chỉ là cảm thấy hôm nay là ngày đẹp.” Nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, Diệp Ly than nhẹ một tiếng nói: “Chỉ cần chàng không phụ ta, ta nhất định sẽ không phụ chàng.”
“Dù phụ cả thiên hạ, Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ không phụ A Ly.”
Cuối cùng Diệp Ly vẫn không lay chuyển được Mặc Tu Nghiêu. Có người từng nói khi ngươi bắt đầu quen nhượng bộ người khác thì ngươi rất có thể đã yêu hắn. Diệp Ly cũng không phải là người tự lừa dối mình, Mặc Tu Nghiêu là trượng phu, là người thân thiết nhất của nàng trên đời này trừ người cùng chung huyết thống ra. Nàng cũng không định phủ định chuyện mình có thể yêu Mặc Tu Nghiêu. Bởi vì cho dù vào lúc triền miên, nghe được lời yêu thương trầm thấp của Mặc Tu Nghiêu, nàng cũng cảm thấy niềm vui vẻ và mừng rỡ từ tận đáy lòng. Ở thời đại này, thân là nữ tử còn có gì khiến người ta hạnh phúc hơn việc gả cho một người yêu ngươi và cũng là người ngươi yêu?
“Hàn công tử.” Khi Diệp Ly bước vào khách viện, Hàn Minh Tích đang ngồi sững người dưới tàng cây ngọc lan, trong gió nhẹ cánh hoa màu đỏ tía khẽ khàng bay xuống bộ đồ màu trắng của hắn, đan xen thành loại xa hoa kỳ dị. Nàng đã quen dù đến đâu Hàn Minh Tích cũng vận bộ đồ màu đỏ phóng khoáng, giờ nhìn người trước mắt lại cảm thấy hơi xa lạ. Hàn Minh Tích lấy lại tinh thần, nhìn cô gái dịu dàng đang từ từ đi về phía mình không khỏi hơi thất thần, nhưng đã nhanh chóng tỉnh táo lại: “Quân Duy. . . . . . Vương phi.”
Diệp Ly bất đắc dĩ cười, nói: “Nghe ngươi gọi như vậy, ta lại thật không quen lắm.”
Hàn Minh Tích nhướn mày cười nói: “Mặc dù Vương phi vẫn gọi ta là Hàn công tử, đổi lại là ta đây cũng không quen đây. Huống chi, sau này Hàn Minh Tích chính là thuộc hạ của Vương phi rồi, nếu Vương phi vẫn gọi như vậy, chẳng phải khiến người ta cảm thấy kỳ quặc?” Diệp Ly nghiêng đầu cười nói: “Đã như vậy, ta gọi ngươi là Minh Tích, ngươi … ngươi tùy ý đi. Hàn gia vẫn ổn chứ?” Hàn Minh Tích gật đầu, “Giờ đây, Hàn Minh Nguyệt đã không còn liên quan tới Hàn gia rồi, cho dù tương lai có chuyện gì cũng sẽ không dính líu đến Hàn gia. Đúng rồi, ta đã sửa sang xong sổ sách của Hàn gia, Vương. . . Ngươi có muốn xem không?” Cuối cùng, hắn vẫn không muốn dùng xưng hô Vương phi xa lạ mà xa xôi như vậy để gọi nàng.
Diệp Ly hơi kinh ngạc nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: “Ta và Vương gia cũng không có ý thâu tóm Hàn gia.”
Hàn Minh Tích nhướn mày cười nói: “Định quốc vương phủ phú khả địch quốc, tất nhiên ta biết Định vương chẳng thèm ngó tới Hàn gia nho nhỏ. Nhưng mà nếu đã thề thuần phục, tất nhiên phải biểu thị chút lòng thành.” Diệp Ly cười nói: “Cho dù Hàn gia thật thần phục Định vương phủ thì cũng không có lý gì vét sạch Hàn gia. Hàn gia vẫn là Hàn gia, sản nghiệp của Hàn gia tự nhiên vẫn họ Hàn. Những sổ sách kia ta nhìn đã nhức đầu cho nên Minh Tích tự mình lấy về từ từ xem đi. Ừ. . . Có lẽ ngươi có thể trao đổi chút tâm đắc với Ám Nhị Ám Tam chính là Lâm Hàn và Trác Tĩnh, gần đây bọn họ đang xem sổ sách.” Hàn Minh Tích trầm tư chốc lát, gật đầu cười nói: “Hiểu rồi, sau này có gì cần ta hoặc là Hàn gia làm xin cứ việc phân phó là được.” Diệp Ly gật đầu: “Rất tốt, vừa lúc ta có việc hợp tác mới, nếu như ngươi đã dùng đồ ăn sáng rồi thì lát nữa chúng ta có thể đi thư phòng nói chuyện, nếu như còn chưa thì không ngại cùng nhau ăn đồ ăn sáng.”
“Ta nghĩ đến ngươi hẳn đã cùng Định vương dùng đồ ăn sáng rồi?”
Diệp Ly thản nhiên nói: “Vương gia có nội lực thâm hậu, bớt ăn một bữa cũng sẽ không ngại đói.” Nhớ tới nam tử được voi đòi tiên, trong lòng Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng, không tức giận không có nghĩa là nàng không mang thù. Hàn Minh Tích quay đầu lại, nhìn cô gái phía sau vô ý toát ra sự quyến rũ mà khi xưa không có, hắn buồn bã xoay người đi vào trong phòng: “Như vậy tại hạ may mắn mời Định vương phi cùng nhau dùng đồ ăn sáng.”
Chuyện lựa chọn người hòa thân bị Diệp Ly hoãn lại, Định quốc vương phủ vẫn đóng cửa từ chối tiếp khách, thật ra đã tránh được ồn ào ầm ĩ trong dự định. Thế nhưng mỗi ngày bái thiếp thiệp mời vẫn được đưa vào Định vương phủ cuồn cuộn không dứt. Diệp Ly chỉ nhìn lướt qua liền gạt sang một bên, giao cho Mặc tổng quản và Tôn ma ma xử lý. Ám Nhị, Ám Tam nhờ sự liên kết dạy dỗ của Hàn Minh Tích và Mặc tổng quản đã tiến bộ thần tốc, tuy từ trước tới giờ Hàn Minh Tích không quản sự, nhưng rốt cuộc xuất thân từ thương nghiệp thế gia (gia đình buôn bán), bản thân lại thông minh, chỉ riêng những gì tai nghe mắt thấy từ nhỏ đã giỏi hơn người bình thường rất nhiều, nếu không chỉ sợ Hàn Minh Nguyệt cũng không dám yên tâm giao Hàn gia lại cho hắn. Cái mà Diệp Ly gọi là hợp tác với Hàn gia là Diệp Ly đưa ra ý kiến và một phần tài chính, mà toàn bộ thao tác cụ thể sẽ do Hàn Minh Tích triển khai. Đợi đến khi bàn bạc xong xuôi với Hàn Minh Tích, đã là chuyện mấy ngày sau rồi. Diệp Ly nghĩ tới đội tinh nhuệ của Định quốc vương phủ bị nàng ném lại trong sơn cốc, không biết đã giày vò ra sao rồi, nhìn giờ, quyết định đi thăm bọn họ.
Mấy ngày qua mặc dù không ở trong sơn cốc cùng đồng bào, nhưng Tần Phong sống cũng không hề thoải mái. Dù sao Vương phi đã nhắc tới việc đội ngũ được huấn luyện ra kia cuối cùng sẽ giao cho hắn. Đã như vậy hắn thân là thống lĩnh tất nhiên không thể kém hơn thuộc hạ của mình. Cho nên ngày đó vừa về phủ liền đi tìm hai người Ám Nhị Ám Tam xin chỉ bảo. Vừa lúc Ám Tam bị cả phòng sổ sách khiến cho đầu căng não phình, Tần Phong tự đưa mình tới cửa làm nơi trút giận, Ám Tam chẳng hề khách sáo, do vậy huấn luyện chồng chất, đa dạng và nặng nhọc mỗi ngày đã tôi rèn triệt để tính tình của Tần Phong – thống lĩnh Hắc Vân Kỵ vốn người đầy kiêu ngạo, mơ hồ hơi khinh thường ám vệ này.
Lần nữa đi theo Diệp Ly tới sơn cốc dưới đỉnh Hắc Vân, Tần Phong phải thừa nhận mình quả thật hơi tò mò quân tinh nhuệ kia bị hành hạ ra làm sao. Đợi đến khi xuống tới đáy vực, thật sự trông thấy đám đồng bào và đồng đội lần mò, bò trườn, lăn lộn, đánh nhau trong bụi bặm ở thao trường rộng rãi, thì Tần Phong lau mồ hôi. Dạng này … thật sự quá mất mặt Hắc Vân Kỵ và Mặc gia quân rồi.
Diệp Ly vẫn ngồi trên nóc nhà, kiên nhẫn chờ đám người đang chạy vòng chạy xong. Cho đến mọi người đầy bụi đất trở về trong sân mới nhảy xuống, tươi cười hoa nhã hỏi: “Đội tinh nhuệ, mấy ngày qua cảm giác như thế nào.”
Đội tinh nhuệ mặt đầy đất không thay đổi biểu cảm, bọn họ có thể nói bọn họ mệt muốn chết sao? Nếu như là trước đây có ai nói cho bọn họ biết chỉ có việc chạy bộ làm chút vận động kỳ lạ đã có thể mệt nằm nhoài ra, chỉ sợ đánh chết bọn họ cũng không tin tưởng. Bọn họ là ai? Ám vệ và quân nhân ưu tú nhất toàn Đại Sở. Sao có khả năng bị chút việc nhỏ ấy làm khó? Hiện tại bọn họ hiểu rồi, sở dĩ bọn họ cảm thấy chạy bộ không khó là bởi vì bọn họ chẳng bao giờ nghiêm túc chạy bộ cả. Trên thực tế, không may nhất là chỉ mới thực hiện hạng mục chạy bộ đã khiến bọn họ mệt đến không bò nổi trong ngay ngày đầu tiên rồi. Nhìn xem sắc mặt của đội tinh nhuệ, Diệp Ly hài lòng gật đầu cười nói: “Ta đã sớm nói, võ công tốt không có nghĩa là sức khỏe tốt, sức khỏe tốt không có nghĩa là thể lực nhất định sẽ tốt, dù thể lực tốt cũng không có nghĩa là sức chịu đựng đã tốt. Trải qua mấy ngày huấn luyện, ta tin rằng bất kể là thể lực hay sức chịu đựng của các vị tất nhiên đều đã tiến bộ nhảy vọt, mong rằng tiếp tục duy trì. Mặc khác, mỗi ngày chạy bộ thêm năm dặm, các hoạt động khác thêm một trăm.” Nàng vừa dứt lời, rốt cuộc đội ngũ phía dưới không khỏi kêu rên. Diệp Ly không để ý tới, tiếp tục nói: “Ta không cần bao nhiêu người trong các ngươi luyện thành cao thủ tuyệt thế, ta chỉ cần các ngươi trở thành quân nhân mạnh nhất, các ngươi sẽ là đội ngũ tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Mặc gia quân thậm chí cả Đại Sở.”
“Công tử, ý của ngươi là chúng ta vẫn sẽ trở lại trong quân, vẫn là một thành viên của Mặc gia quân sao?” Phía dưới có người không nhịn được hỏi. Đó cũng là nghi ngờ của mọi người tại chỗ, đại đa số có khuynh hướng vương gia chuẩn bị huấn luyện bọn họ trở thành một đội ngũ bí ẩn hơn giỏi giang hơn ám vệ. Lại không ngờ bọn họ vẫn là quân nhân, hơn nữa nghe ý của Sở công tử, tương lai bọn họ còn có thể trở về trong Mặc gia quân. Diệp Ly mỉm cười nhàn nhạt nói: “Hiện tại ta còn chưa thể nói cho các ngươi biết, nhưng mà ta có thể bảo đảm đến cuối cùng các ngươi sẽ có danh hiệu quang minh chính đại. Tất cả chức vị lên cấp đều giống Hắc Vân kỵ và Mặc gia quân, thậm chí còn có ưu thế hơn. Đến tuổi không thích hợp ở lại hoặc là bị thương ngoài ý muốn, sẽ được điều đến vị trí tương đương trong Mặc gia quân hoặc Định vương phủ.”
Mọi người không khỏi ồ lên, đãi ngộ như vậy cho dù là Hắc Vân kỵ cũng không có. Điều này cũng khiến mọi người càng thêm tò mò bọn họ sẽ là đội quân gì.
“Nhưng mà, điều kiện tiên quyết của tất cả là các ngươi có thể thuận lợi ở lại. Mặc dù bảy ngày này tất cả các ngươi không có ai tụt lại phía sau khiến ta hơi kinh ngạc, nhưng mà … đây chỉ là một bắt đầu. Tần Phong, đây là kế hoạch huấn luyện nửa tháng sau.”
Tần Phong nhìn cuộn giấy trắng mực đen với vẻ mặt như đang nhìn tờ đòi mạng. Từ từ mở ra, Tần Phong nhíu chặt lông mày: “Công tử, những thứ này. . . Thuộc hạ nhìn cũng không hiểu lắm.” Diệp Ly cười nói: “Không rõ không cần gấp gáp, bắt đầu từ ngày mai Trác Tĩnh và Lâm Hàn sẽ thay phiên sang đây xem bọn họ. Khi bọn họ chưa tới thì, ngươi có thể tự mình nghiên cứu những đồ trên thao trường này. Trên thực tế một tháng trước hoàn toàn là huấn luyện thể năng, ta sẽ không quá trông nom các ngươi. Ngày mai tám vị cao thủ trông các ngươi phải đi rồi, cho nên toàn bộ các ngươi phải dựa vào tự giác. Mặt khác, vào thời gian nhàn nhã, các ngươi xem sách ta mang tới, có thể xem bao nhiêu thì xem. Những thứ này sẽ giúp các ngươi trải qua hai tháng sau dễ dàng hơn chút.”
Tần Phong thả cuộn giấy trong tay xuống, để mọi người tự thưởng thức thuận tiện biết trước trong lòng. Đám binh sĩ đã bị hành hạ khủng khiếp mấy ngày qua yên lặng hộc máu trong lòng, hơn nữa vài nội dung mới xuất hiện, lượng huấn luyện hơn trước ít nhất năm phần. Vị Sở công tử này thật sự muốn chỉnh chết bọn họ đi? Càng muốn chết là trước kia chỉ cần cầu hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại trên trang giấy này thì ngay cả chạy bộ cũng phải cầu hoàn thành trong bao nhiêu thời gian. Trải qua rèn luyện mấy ngày nay, mọi người ít nhiều đã biết trước được, cho dù là đối với binh sĩ tinh nhuệ như bọn họ thì những yêu cầu trên này cũng quá nghiêm khắc rồi.
“Sở công tử, đây căn bản không thể nào hoàn thành!” Một binh sĩ đứng hàng phía trước không phục nói.
Diệp Ly liếc hắn một cái, nhướn mày cười nói: “Không thể nào?”
“Đúng thế, không cho phép dùng khinh công căn bản không thể nào hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy trong thời gian ngắn như thế!”
Ý cười trên mặt Diệp Ly càng sâu: “Hắc Vân kỵ? Không hề nghe nói các ngươi lệ thuộc vào võ công như vậy a? Thích nghiên cứu võ công hẳn là ám vệ mới đúng a. Nếu có người làm được, các ngươi định làm như thế nào?” Binh lính bất khuất nói: “Nếu quả thật có người có thể làm được, chúng ta tự nhiên cũng có thể làm được.” Diệp Ly hài lòng gật đầu: “Rất tốt, thao trường tập hợp.” Nhìn binh sĩ xếp thành hàng đi ra ngoài, Tần Phong lo lắng nhìn Diệp Ly thấp giọng nói: “Vương phi. . . Người nói sẽ không phải là ngài đi?” Hắn tin tưởng có người có thể làm được, Vương phi sẽ không cố ý mang nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành tới trêu bọn họ. Nhưng tại sao có thể là bản thân Vương phi thoạt nhìn nũng nịu được? Mặc dù hắn biết Vương phi rất giỏi, nhưng như Vương phi nói. Võ công tốt và thể lực tốt là hai việc hoàn toàn khác nhau, mà những gì viết trên này rõ ràng là yêu cầu thể lực mà không phải võ công. Nếu như Vương phi xảy ra chuyện gì, Vương gia nhất định sẽ chém hắn!
Diệp Ly cúi đầu nhìn quần áo trên người, để ứng phó với chuyện có thể xảy ra ví dụ như việc này, Diệp Ly cố ý mặc bộ đồ thích hợp này. Dù sao đã từng có không ít kinh nghiệm huấn luyện, đội tinh nhuệ này sẽ có phản ứng gì thì người đã từng huấn luyện người và bị người huấn luyện như Diệp Ly đều đã trải qua. vì ứng đối ví dụ như trong cái này có chuyện xảy ra Diệp Ly cố ý mặc quần áo thích hợp. Cho dù đoán cũng có thể đoán được mấy phần.
Công nhân chịu trách nhiệm xây dựng sơn cốc này đều hết sức chuyên nghiệp, trên cơ bản thao trường bên ngoài viện hoàn toàn phù hợp yêu cầu của Diệp Ly. Một đám binh sĩ không phục đứng ở trên thao trường trợn mắt hốc mồm nhìn Sở công tử thấp hơn hẳn bọn họ, người cũng gầy yếu hơn bọn họ bao nhiêu cõng hơn 5kg vật nặng bình thản chạy bộ. Ngay lúc đầu cũng không ai để ý, nhưng đợi đến nàng chạy năm sáu vòng quanh thao trường vẫn chưa rối loạn hơi thở thì rốt cuộc, mọi người đã biết vị Sở công tử này xác thực không bình thường rồi. Sau mười vòng, Sở công tử cũng không dừng lại nghỉ tạm mà trực tiếp nhằm về phía một đống kỳ lạ giữa thao trường, bò qua cái lưới giăng đầy chông sắt và các loại đồ vật sắc nhọn lại áp rất thấp, bám vào dây thừng cao tới hai trượng, bay qua tường đất cao một trượng, nắm sợi dây tung mình cách xa hai trượng, rơi chính xác xuống một thanh gỗ rộng không tới nửa thước, cao năm thước. Trong ánh mắt sợ hãi giật mình của mọi người, nàng vọt qua như giẫm trên đất bằng. Cuối cùng vọt tới điểm cuối cùng, ở đó đã để sẵn cung tên. Diệp Ly cầm lấy trường cung, rút tên, khéo cung, tùy ý một mũi trúng hồng tâm. Mà đồng hồ cát đặt bên cạnh vẫn còn chút cát nhỏ đang từ từ chảy ra ngoài.
Diệp Ly quay đầu lại, nhướn mày nhìn đám người ngây ra trước mắt. Nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm, thật ra thì một loạt động tác này vẫn hơi gắng gượng đối với nàng. Mặc dù những năm gần đây nàng vẫn không ngừng huấn luyện mình, một năm gả vào Định vương phủ này lại càng không hề có gì cản trở rèn luyện mình. Thậm chí bởi vì Mặc Tu Nghiêu chỉ bảo nên phương diện võ công cổ đại cũng rất tiến bộ, nhưng suy cho cùng đã nhiều năm nàng không làm hoàn chỉnh một loạt các động tác như vậy rồi. May là vẫn thuận lợi hoàn thành, nếu như có sự cố gì ở trước mặt đám người kia thì về sau sẽ không dễ dạy bảo bọn họ rồi. Âm thầm động đậy thân thể đã mệt đến cứng ngắc, Diệp Ly nở nụ cười thong dong: “Như thế nào?”
“Tốt!” Đám người yên lặng chốc lát, mới bộc phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi. Chỉ vì lúc trước sao bọn họ ngờ được, vị Sở công tử trước mắt này lại dễ dàng làm được chuyện bọn họ không làm được, chính là mạnh hơn bọn họ. Mà đương nhiên bọn họ đều bội phục kẻ mạnh.
“Như vậy. . . Các vị sẽ nghiêm túc nghe theo sự dạy bảo của giáo đầu phía sau. Hơn nữa nửa tháng sau cho ta xem thành tích của các ngươi?”
“Dạ! Công tử!” Mọi người trăm miệng một lời đáp.
Vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui đi, Diệp Ly vốn đang tươi cười tự nhiên lập tức suy sụp. Nàng dựa vào cầu thăng bằng bên cạnh, nhăn nhó than thở. Tần Phong nhìn ở trong mắt nhướn mày nói: “Thuộc hạ cho là Vương phi làm rất nhẹ nhàng cơ đấy?”
Diệp Ly bất đắc dĩ phất tay một cái: “Có dễ dàng nữa cũng không chịu được việc lâu quá không luyện, ngượng tay a. . . vừa rồi ta suýt chút nữa thì ngã từ phía trên xuống. Quả nhiên là chơi lớn rồi, sau khi trở về bận quá, ngay cả cơ hội làm quen sân bãi cũng không có. Nhưng cũng không có gì… thật lên chiến trường rồi ai cho ngươi thời gian quen thuộc sân bãi chứ?”
Tần Phong cau mày, không giải thích được nói: “Vương phi không cần liều mạng như vậy.”
Diệp Ly cười nói: “Cũng không tính, so với trong kinh thành ngươi tới ta đi thử dò xét cái này tính toán cái kia, ta tình nguyện cứ ở lại nơi này. Không liều mạng những tên tâm cao khí ngạo kia chịu tâm phục khẩu phục sao? Đây chỉ là mới bắt đầu, sau này còn phải thường xuyên dọa bọn họ, tránh cho cả đám đều không coi ai ra gì.”
Tần Phong không khỏi đỡ trán, “Hôm nay ngài đã đả kích người đủ rồi, còn muốn dọa bọn họ?”
“Có sao. Ta sắp mệt chết đi được, nghỉ ngơi một lát rồi về phủ.” Diệp Ly bóp cánh tay, xoay người đi vào trong tiểu viện: “Đúng rồi, không cần ta nhắc nhở ngươi cái gì gọi là giữ bí mật chứ? Để cho Vương gia biết chuyện ngày hôm nay tất cả nhiệm vụ của ngươi sẽ gấp đôi.”
“Vâng, Vương phi.”