Editor: Tiểu Mộng
Beta: Tiểu Ly
“Hừ, ta còn tưởng là ai, hóa ra là Diệp Tam tiểu thư bị Cảnh Lê ca ca từ hôn.”
Trong không khí hòa hợp bỗng nhiên vang lên một, hai câu nói không hòa hợp. Mọi người vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một nữ tử trang phục hoa lệ, cao quý đi về phía bọn họ đang tụ tập.
Diệp Ly ngẫm nghĩ một chút đã nhận ra thân phận của thiếu nữ trước mặt, đây chính là con gái của Trưởng Công chúa Chiêu Nhân, biểu muội của đương kim Hoàng thượng, là cháu gái của Trưởng Công chúa Chiêu Dương, Quận chúa Dung Hoa. Tuy rằng Diệp Ly cũng chưa quen thuộc với các tiểu thư khuê các chốn kinh thành, nhưng cữu cữu đã nhờ cữu mẫu đưa một phần tư liệu về các danh môn thế gia trong kinh thành cho nàng, trong đó lại có một vài người được phân tích một cách đặc biệt, mà Quận chúa Dung Hoa lại vừa vặn cũng là một trong số những người này.
“Tính tình của Quận chúa Dung Hoa có hơi nóng nảy một chút, Diệp tiểu thư nên cẩn thận.” Bên cạnh Diệp Ly đột nhiên có người nhỏ giọng nói.
Diệp Ly ngẩng đầu, đúng lúc lại nhìn thấy vị thiên kim của Tần ngự sử, Tần Tranh kia đang mỉm cười thân thiện với mình, Diệp Ly cảm kích hơi gật đầu. Tần Tranh cũng cười một tiếng đáp lại nàng.
“Gặp qua Quận chúa.” Mọi người ở đây bèn bước lên phía trước lên tiếng thỉnh an Quận chúa Dung Hoa.
Quận chúa Dung Hoa hừ nhẹ một tiếng, đi tới trước mặt Diệp Ly nhìn nàng chằm chằm đánh giá một lúc lâu rồi mới ngạo nghễ nói: “Ngươi chính là Diệp Ly?”
Diệp Ly gật đầu: “Bẩm Quận chúa, đúng vậy.” Không biết tại sao, Diệp Ly lại rất nhạy cảm phát hiện ra địch ý của vị Quận chúa này đối với mình. Trong hoàn cảnh từ trước đến nay chưa bao giờ gặp Quận chúa Dung Hoa cho nên Diệp Ly có chút không biết địch ý của vị Quận chúa này là từ đâu mà đến.
“Hừ, nghe nói ngươi tự nhận thức được bản thân mình xấu xí cho nên không dám ra ngoài gặp người khác. Làm sao lại vừa bị Cảnh Lê ca ca từ chối thì đã không thể chờ đợi được mà lập tức chạy ra ngoài rồi hả? Ngươi thật sự không biết xấu hổ sao?” Trên khuôn mặt tinh xảo của Quận chúa Dung Hoa tràn ngập vẻ khinh thường, mấy tiểu thư đứng ở một bên nghe thấy những lời này cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Trong mắt Diệp Ly xẹt qua một tia lạnh lùng nhàn nhạt, ánh mắt cũng không hề né tránh mà dừng lại ở thiếu nữ mang khí thế bức người, quen được nuông chiều đang đứng trước mặt. Dù cho Diệp Ly vẫn luôn tự nhận là tâm thái bình thản cũng không thể không nói rằng, nha đầu này quả đúng là khiến cho người khác không thể nào yêu thích nổi.
“Làm phiền Quận chúa quan tâm, Diệp Ly ở ngoài lâu như vậy nhưng cũng chưa hù dọa đến bất kỳ một ai. Có lẽ trước đây là do ta đã quá tự coi nhẹ bản thân mình rồi.” Giọng nói Diệp Ly mềm mại, nhẹ nhàng nhưng lại không hề có một chút tránh né, yếu thế nào. “Về phần Lê Vương điện hạ, quả thật là Diệp Ly không xứng với ngài ấy. Thánh thượng có thể thay Lê Vương điện hạ tìm một mối nhân duyên tương xứng hơn, thật sự là vô cùng anh minh.”
“Ngươi tự mình hiểu được như thế là tốt rồi!” Quận chúa Dung Hoa cũng không nghĩ tới Diệp Ly sẽ nói ra những lời như vậy cho nên bị sửng sốt một chút rồi mới khinh thường trả lời.
Diệp Oánh đứng ở bên cạnh vội vàng bước ra tiến lên phía trước, áy náy cười rồi nói: “Dung Hoa, trước giờ tỷ tỷ cũng chưa từng tham gia những lần tụ hội chốn kinh thành, có chỗ nào đắc tội thì kính mong Quận chúa tha thứ.”
Diệp Oánh hiển nhiên là muốn diễn vai một muội muội tốt bụng giải vây cho tỷ tỷ trước mặt mọi người. Thế nhưng Quận chúa Dung Hoa cũng chẳng muốn cho nàng ta một chút thể diện nào. Vừa vung tay lên tránh cánh tay muốn kéo tay nàng của Diệp Oánh đang đưa tới, vừa nhìn Diệp Oánh một cách chán ghét, nói: “Nàng ta là phế vật, ngươi lại cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì. Bản Quận chúa có trách tội hay không lại tùy vào lời ngươi nói hay sao?”
Nụ cười hoàn mỹ của Diệp Oánh lập tức cứng lại, cánh tay bị đẩy sang một bên trong thời gian ngắn đã quên thu lại cũng đơ ra: “Dung Hoa, muội…”
Quận chúa Dung Hoa ngạo nghễ hất cằm lên, nhìn Diệp Oánh với ánh mắt ghét bỏ: “Khuê danh của bổn Quận chúa ngươi cũng dám gọi hay sao?”
Nhìn Quận chúa Dung Hoa trừng mắt nhìn Diệp Oánh, trong mắt lại tràn đầy vẻ tức giận, căm ghét và ghen tỵ, trong lòng Diệp Ly cũng đã có chút hiểu ra. Nếu Quận chúa Dung Hoa đối với mình mới chỉ là không khách khí thì đối với Diệp Oánh lại chính là bài xích, làm nhục một cách rõ ràng. Điều này chắc hẳn không thể nào thoát khỏi quan hệ với vị Lê Vương điện hạ dang vang kinh thành kia rồi. Âm thầm khẽ lắc đầu, tuy rằng nàng cũng không có tình cảm gì với vị muội muội này, thế nhưng Diệp Ly cũng chẳng hề coi trọng Lê Vương điện hạ và Quận chúa Dung Hoa. Họ hàng gần mà lại lấy nhau thì cũng chẳng có gì hay ho.
Diệp Oánh oan ức nhìn Quận chúa Dung Hoa, cánh môi anh đào mấp máy như muốn nói gì đó. Diệp Ly vội tiến lên phía trước một bước, cầm tay nàng ta, quay đầu lại nhìn Quận chúa Dung Hoa: “Nghe nói tình cảm giữa Quận chúa và xá muội vẫn luôn rất tốt. Vừa rồi xá muội mạo phạm tới Quận chúa, là do trưởng tỷ là ta đây dạy dỗ không tốt, kính xin Quận chúa rộng lòng tha thứ.”
Đôi mi thanh tú của Quận chúa Dung Hoa khẽ giương lên: “Ngươi không sợ bổn Quận chúa phạt ngươi hay sao? Có phải ngươi cũng muốn tự rước lấy nhục như Diệp Oánh?”
Diệp Ly khẽ cụp mắt xuống, cười yếu ớt: “Quận chúa bao dung rộng lượng, nhất định sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận. Lát nữa trở về, chắc chắn Diệp Ly sẽ bẩm báo phụ thân và mẫu thân, đến lúc đó sẽ đặc biệt cầu kiến phủ Công chúa, xin Quận chúa, Công chúa và Phò mã thứ tội.” Vậy nên bây giờ đừng giằng co nữa có được không?
Quận chúa Dung Hoa nhìn Diệp Ly chằm chằm một lúc lâu, như suy nghĩ điều gì đó rồi mới nói: “So với Diệp Oánh thì ngươi thông minh hơn một chút. Ánh mắt của Cảnh Lê ca ca thật đúng là không được tốt lắm.”
Nhận thấy được cổ tay của Diệp Oánh đang cứng lại một cách rõ ràng, trong lòng Diệp Ly nhịn không được mà âm thầm nhìn lên bầu trời: Quận chúa Dung Hoa ngươi không châm ngòi khích tướng thì sẽ chết người hay sao?
“Quận chúa khen nhầm rồi, ánh mắt và danh tiếng của Lê Vương điện hạ từ trước tới nay vẫn tốt hơn người khác rất nhiều đấy.”
Cuối cùng Quận chúa Dung Hoa hừ một tiếng, phất tay áo mang theo đại đội nhân mã hùng hổ bỏ đi, để lại mọi người với thần sắc đồng tình, thương hại, lo lắng sâu sắc, đắc tội vị Quận chúa đã quen được chiều chuộng này cũng không phải chuyện tốt gì.
“Tứ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Thấy Quận chúa Dung Hoa đã đi xa, Diệp San và Diệp Lâm mới vội vàng tiến lại hỏi han ân cần, những thiên kim khác có quan hệ tốt với Diệp Oánh cũng vây quanh Diệp Oánh hỏi thăm an ủi. Cho dù Diệp Oánh có đắc tội với phủ công chúa và Quận chúa Dung Hoa, thế nhưng đừng quên nàng ta vẫn là Lê Vương phi tương lai. Lê Vương điện hạ được Hoàng thượng và Thái hậu sủng ái, có thể nói rằng địa vị của Lê Vương phi cao hơn Quận chúa Dung Hoa rất nhiều.
“Tính cách Quận chúa Dung Hoa vốn chính là thế, ngươi cũng đừng để ý.” Một giọng nói mềm mại, thanh nhã vang lên ở bên cạnh Diệp Ly
Diệp Ly ngẩng đầu nhìn tiểu thư phủ Ngự sử một thân thư hương, xinh đẹp dịu dàng trước mắt đang cười với nàng, thản nhiên mỉm cười nói: “Ta không sao, vừa rồi đa tạ Tần tiểu thư nhắc nhở.”
Tần Tranh cũng hào phóng cười nói: “Không cần cảm ơn, mẫu thân ta và Từ phu nhân là khuê mật (bạn tốt nơi khuê phòng) của nhau, Từ phu nhân vẫn thường xuyên nhắc tới ngươi. Ta đã muốn gặp ngươi từ sớm, đáng tiếc ngươi luôn rất ít tham gia những buổi gặp mặt, cho nên mãi đến tận bây giờ ta vẫn không có cơ hội gặp ngươi.”
Diệp Ly mới nhớ ra, Tần Ngự sử, phụ thân của Tần tiểu thư, chính là đệ tử môn hạ của Thanh Vân tiên sinh – ngoại công của nàng, quan trọng nhất là, hình như Tần Tranh có chỉ phúc vi hôn (hôn nhân do cha mẹ hay ông bà trong nhà đặt ra khi chưa sinh hoặc mới sinh ra) với nhị biểu ca Từ Thanh Trạch của nàng. Khó trách biểu ca lại nói rằng lần này tới kinh thành, nhị biểu ca sẽ phải ở lại lâu, nhị biểu ca đã mười chín tuổi, quả thực đã nên lập gia đình rồi.
Nghĩ vậy, nụ cười trên khuôn mặt Diệp Ly lại chân thành hơn một chút: “Gọi tên ta là được rồi, trước kia ta không thích ra ngoài, không may mắn cho nên mới để lỡ một người bạn tốt như ngươi. Chỉ là, có phải, sau này chúng ta sẽ thân quen hơn không?”
Tần Tranh hiển nhiên là đã hiểu rõ được nàng đang ám chỉ điều gì, đỏ mặt ngượng ngùng, trừng mắt nhìn nàng: “Ta lớn hơn muội nửa tuổi, muội có thể gọi ta là tỷ tỷ. Ta sẽ giới thiệu cho muội mấy người bạn tốt.”
Vì vậy, Diệp Ly và Diệp Oánh bị tách làm hai phía. Tần Tranh giới thiệu với Diệp Ly những bạn tốt trong nhóm của mình. Không có gì bất ngờ xảy ra, mấy thiếu nữ này đều là mấy thiếu nữ lúc trước chủ động chào hỏi với Diệp Ly, sau khi phát hiện Diệp Ly cũng không yếu ớt giống như lời đồn đại, trái lại có cử chỉ ưu nhã, nói năng rành mạch, rất có phong phạm của tiểu thư khuê các, tất cả mọi người cũng đều vui lòng kết bạn với bằng hữu mới tới này.
Cùng ngồi một chỗ bàn tán về một vài chuyện lý thú nơi kinh thành với những người bạn mới kết giao, Diệp Ly mới phát hiện ra những nữ tử này cũng không nhạt nhẽo như mình tưởng. Quả thực, những thiên kim tiểu thư được các thế gia danh môn tỉ mỉ bồi dưỡng ra, tương lai hầu hết đều sẽ trở thành đương gia chủ mẫu của một số thế gia đại tộc, tất nhiên sẽ đều có năng lực tài hoa, giỏi giang, thông tuệ nhiều mặt, chứ không thể là những cô nương ngốc ngếch nguyện chết vì tình như mấy kẻ ngu muội viết ra bên trong sách vở kia.
“Diệp tiểu thư, ngươi vẫn là nên cách xa vị muội muội kia của ngươi một chút thì tốt hơn.” Mộ Dung Đình tất nhiên là kế thừa tính tình hào sảng của phụ thân nàng là Dương Uy đại tướng quân, vừa nói vừa liếc Diệp Oánh đang tỷ thí đánh đàn với những người khác cách đó không xa.
Diệp Ly nhướng mày: “Tại sao lại nói như vậy?”
Mộ Dung Đình phất tay: “Bây giờ danh tiếng của Diệp Oánh có thể nói là cũng chẳng tốt đẹp gì. Nghe nói, trưởng công chúa Chiêu Dương vốn cũng không muốn phát thiếp mời cho nàng ta. Không biết nàng ta đã làm như thế nào mà Hiền Chiêu Thái phi lại đích thân ra mặt, nói tốt cho nàng ta mấy câu, thế là nàng ta mới có bái thiếp. Trưởng Công chúa Chiêu Dương là người chính trực, ghét nhất những người không tuân thủ quy củ. Nếu như ngươi quá mức thân thiết với nàng, có khi lại bị Trưởng Công chúa giận cá chém thớt đấy.”
Danh tiếng hiện giờ của Diệp Oánh không tốt thì Diệp Ly cũng đã biết rõ, nhưng đạt đến mức độ này thì nàng cũng cảm thấy kinh ngạc một chút. Nàng vẫn luôn cho rằng thời đại này cũng không có yêu cầu quá nghiêm khắc với nữ tử mới đúng.
“Nếu chỉ có mỗi một chuyện chỉ hôn thì cũng thôi đi, cho dù có người ghen tỵ cũng sẽ không nói gì nữa.” Một vị tiểu thư khác từ phủ Hoa quốc công cũng nhíu đôi mày thanh tú lại, tiếp lời: “Còn chưa có hôn ước đã cùng tỷ phu tương lai yêu đương vụng trộm, tỷ muội như vậy nào có ai chấp nhận được? Ngày trước, quan hệ của Quận chúa Dung Hoa và Diệp Oánh vẫn rất thân thiết, kết quả là vừa mới chỉ hôn xong, Quận chúa Dung Hoa đã trở mặt với Diệp Oánh ngay rồi.”
Mộ Dung Đình khinh thường nói: “Nghe nói, ban đầu Lê Vương điện hạ và Diệp Oánh gặp gỡ nhau hầu hết là đều nhờ Quận chúa Dung Hoa. Có lẽ Quận chúa Dung Hoa là cảm thấy mình bị Diệp Oánh lợi dụng.”
Tần Tranh nhíu mày nói: “Được rồi, các muội nói những điều này trước mặt Ly Nhi làm gì?”
Lúc này hai người mới nhớ ra, Diệp Ly chính là người trực tiếp bị hại của chuyện này, vốn là Lê Vương phi được thiếu nữ khuê tú nơi kinh thành hâm mộ, bây giờ đã lại trở thành Định Quốc Vương phi bị mọi người thương hại. Hai người áy náy nhìn Diệp Ly, nhất thời không biết nên mở miệng nói lời xin lỗi như thế nào. Diệp Ly che miệng cười, nói: “Cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ nói chơi một chút thôi, các ngươi không cần lo lắng như thế.”
Tần Tranh lo lắng nhìn nàng nói: “Ly Nhi, muội…”
Diệp Ly khoát tay một cái: “Hoàng mệnh khóa tránh, thôi thì cứ sảng khoái đón nhận sự thật thôi. Tự mình buồn bã, oán trách cũng không giải quyết được chuyện gì, không phải sao? Huống hồ, trước khi gặp chuyện không may, Định Vương cũng là một bậc anh hùng giỏi giang, những năm gần đây cũng không nghe thấy tiếng xấu nào của ngài ấy. Có lẽ cũng không phải là người khó sống chung đâu.”
Chủ đề vốn có chút nặng nề lại được Diệp Ly dùng thái độ nhẹ nhàng mà nói như vậy lập tức đã khiến cho mọi chuyện nhẹ nhàng hơn không ít. Bốn người lại tiếp tục nói đùa. Sau đó, thị nữ phủ công chúa tới mời tất cả các vị tiểu thư đến dự tiệc. Lúc này bốn người mới đứng dậy cùng nhau đi tới. Sau khi mọi người đã đi xa, vườn hoa vốn rất ồn áo náo nhiệt trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ còn lại tiếng cười đùa vui vẻ của các thiếu nữ từ xa xa truyền đến. Phía sau núi đá giả trùng điệp nguy nga, một thân ảnh màu xanh cao gầy, ngồi ngay ngắn trên xe lăn đi ra, lặng nhìn về hướng các thiếu nữ vừa rời khỏi, trong đôi mắt ôn hòa, trong trẻo mà lạnh lùng hiện lên một tia thâm trầm…
Beta: Tiểu Ly
“Hừ, ta còn tưởng là ai, hóa ra là Diệp Tam tiểu thư bị Cảnh Lê ca ca từ hôn.”
Trong không khí hòa hợp bỗng nhiên vang lên một, hai câu nói không hòa hợp. Mọi người vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một nữ tử trang phục hoa lệ, cao quý đi về phía bọn họ đang tụ tập.
Diệp Ly ngẫm nghĩ một chút đã nhận ra thân phận của thiếu nữ trước mặt, đây chính là con gái của Trưởng Công chúa Chiêu Nhân, biểu muội của đương kim Hoàng thượng, là cháu gái của Trưởng Công chúa Chiêu Dương, Quận chúa Dung Hoa. Tuy rằng Diệp Ly cũng chưa quen thuộc với các tiểu thư khuê các chốn kinh thành, nhưng cữu cữu đã nhờ cữu mẫu đưa một phần tư liệu về các danh môn thế gia trong kinh thành cho nàng, trong đó lại có một vài người được phân tích một cách đặc biệt, mà Quận chúa Dung Hoa lại vừa vặn cũng là một trong số những người này.
“Tính tình của Quận chúa Dung Hoa có hơi nóng nảy một chút, Diệp tiểu thư nên cẩn thận.” Bên cạnh Diệp Ly đột nhiên có người nhỏ giọng nói.
Diệp Ly ngẩng đầu, đúng lúc lại nhìn thấy vị thiên kim của Tần ngự sử, Tần Tranh kia đang mỉm cười thân thiện với mình, Diệp Ly cảm kích hơi gật đầu. Tần Tranh cũng cười một tiếng đáp lại nàng.
“Gặp qua Quận chúa.” Mọi người ở đây bèn bước lên phía trước lên tiếng thỉnh an Quận chúa Dung Hoa.
Quận chúa Dung Hoa hừ nhẹ một tiếng, đi tới trước mặt Diệp Ly nhìn nàng chằm chằm đánh giá một lúc lâu rồi mới ngạo nghễ nói: “Ngươi chính là Diệp Ly?”
Diệp Ly gật đầu: “Bẩm Quận chúa, đúng vậy.” Không biết tại sao, Diệp Ly lại rất nhạy cảm phát hiện ra địch ý của vị Quận chúa này đối với mình. Trong hoàn cảnh từ trước đến nay chưa bao giờ gặp Quận chúa Dung Hoa cho nên Diệp Ly có chút không biết địch ý của vị Quận chúa này là từ đâu mà đến.
“Hừ, nghe nói ngươi tự nhận thức được bản thân mình xấu xí cho nên không dám ra ngoài gặp người khác. Làm sao lại vừa bị Cảnh Lê ca ca từ chối thì đã không thể chờ đợi được mà lập tức chạy ra ngoài rồi hả? Ngươi thật sự không biết xấu hổ sao?” Trên khuôn mặt tinh xảo của Quận chúa Dung Hoa tràn ngập vẻ khinh thường, mấy tiểu thư đứng ở một bên nghe thấy những lời này cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Trong mắt Diệp Ly xẹt qua một tia lạnh lùng nhàn nhạt, ánh mắt cũng không hề né tránh mà dừng lại ở thiếu nữ mang khí thế bức người, quen được nuông chiều đang đứng trước mặt. Dù cho Diệp Ly vẫn luôn tự nhận là tâm thái bình thản cũng không thể không nói rằng, nha đầu này quả đúng là khiến cho người khác không thể nào yêu thích nổi.
“Làm phiền Quận chúa quan tâm, Diệp Ly ở ngoài lâu như vậy nhưng cũng chưa hù dọa đến bất kỳ một ai. Có lẽ trước đây là do ta đã quá tự coi nhẹ bản thân mình rồi.” Giọng nói Diệp Ly mềm mại, nhẹ nhàng nhưng lại không hề có một chút tránh né, yếu thế nào. “Về phần Lê Vương điện hạ, quả thật là Diệp Ly không xứng với ngài ấy. Thánh thượng có thể thay Lê Vương điện hạ tìm một mối nhân duyên tương xứng hơn, thật sự là vô cùng anh minh.”
“Ngươi tự mình hiểu được như thế là tốt rồi!” Quận chúa Dung Hoa cũng không nghĩ tới Diệp Ly sẽ nói ra những lời như vậy cho nên bị sửng sốt một chút rồi mới khinh thường trả lời.
Diệp Oánh đứng ở bên cạnh vội vàng bước ra tiến lên phía trước, áy náy cười rồi nói: “Dung Hoa, trước giờ tỷ tỷ cũng chưa từng tham gia những lần tụ hội chốn kinh thành, có chỗ nào đắc tội thì kính mong Quận chúa tha thứ.”
Diệp Oánh hiển nhiên là muốn diễn vai một muội muội tốt bụng giải vây cho tỷ tỷ trước mặt mọi người. Thế nhưng Quận chúa Dung Hoa cũng chẳng muốn cho nàng ta một chút thể diện nào. Vừa vung tay lên tránh cánh tay muốn kéo tay nàng của Diệp Oánh đang đưa tới, vừa nhìn Diệp Oánh một cách chán ghét, nói: “Nàng ta là phế vật, ngươi lại cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì. Bản Quận chúa có trách tội hay không lại tùy vào lời ngươi nói hay sao?”
Nụ cười hoàn mỹ của Diệp Oánh lập tức cứng lại, cánh tay bị đẩy sang một bên trong thời gian ngắn đã quên thu lại cũng đơ ra: “Dung Hoa, muội…”
Quận chúa Dung Hoa ngạo nghễ hất cằm lên, nhìn Diệp Oánh với ánh mắt ghét bỏ: “Khuê danh của bổn Quận chúa ngươi cũng dám gọi hay sao?”
Nhìn Quận chúa Dung Hoa trừng mắt nhìn Diệp Oánh, trong mắt lại tràn đầy vẻ tức giận, căm ghét và ghen tỵ, trong lòng Diệp Ly cũng đã có chút hiểu ra. Nếu Quận chúa Dung Hoa đối với mình mới chỉ là không khách khí thì đối với Diệp Oánh lại chính là bài xích, làm nhục một cách rõ ràng. Điều này chắc hẳn không thể nào thoát khỏi quan hệ với vị Lê Vương điện hạ dang vang kinh thành kia rồi. Âm thầm khẽ lắc đầu, tuy rằng nàng cũng không có tình cảm gì với vị muội muội này, thế nhưng Diệp Ly cũng chẳng hề coi trọng Lê Vương điện hạ và Quận chúa Dung Hoa. Họ hàng gần mà lại lấy nhau thì cũng chẳng có gì hay ho.
Diệp Oánh oan ức nhìn Quận chúa Dung Hoa, cánh môi anh đào mấp máy như muốn nói gì đó. Diệp Ly vội tiến lên phía trước một bước, cầm tay nàng ta, quay đầu lại nhìn Quận chúa Dung Hoa: “Nghe nói tình cảm giữa Quận chúa và xá muội vẫn luôn rất tốt. Vừa rồi xá muội mạo phạm tới Quận chúa, là do trưởng tỷ là ta đây dạy dỗ không tốt, kính xin Quận chúa rộng lòng tha thứ.”
Đôi mi thanh tú của Quận chúa Dung Hoa khẽ giương lên: “Ngươi không sợ bổn Quận chúa phạt ngươi hay sao? Có phải ngươi cũng muốn tự rước lấy nhục như Diệp Oánh?”
Diệp Ly khẽ cụp mắt xuống, cười yếu ớt: “Quận chúa bao dung rộng lượng, nhất định sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận. Lát nữa trở về, chắc chắn Diệp Ly sẽ bẩm báo phụ thân và mẫu thân, đến lúc đó sẽ đặc biệt cầu kiến phủ Công chúa, xin Quận chúa, Công chúa và Phò mã thứ tội.” Vậy nên bây giờ đừng giằng co nữa có được không?
Quận chúa Dung Hoa nhìn Diệp Ly chằm chằm một lúc lâu, như suy nghĩ điều gì đó rồi mới nói: “So với Diệp Oánh thì ngươi thông minh hơn một chút. Ánh mắt của Cảnh Lê ca ca thật đúng là không được tốt lắm.”
Nhận thấy được cổ tay của Diệp Oánh đang cứng lại một cách rõ ràng, trong lòng Diệp Ly nhịn không được mà âm thầm nhìn lên bầu trời: Quận chúa Dung Hoa ngươi không châm ngòi khích tướng thì sẽ chết người hay sao?
“Quận chúa khen nhầm rồi, ánh mắt và danh tiếng của Lê Vương điện hạ từ trước tới nay vẫn tốt hơn người khác rất nhiều đấy.”
Cuối cùng Quận chúa Dung Hoa hừ một tiếng, phất tay áo mang theo đại đội nhân mã hùng hổ bỏ đi, để lại mọi người với thần sắc đồng tình, thương hại, lo lắng sâu sắc, đắc tội vị Quận chúa đã quen được chiều chuộng này cũng không phải chuyện tốt gì.
“Tứ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Thấy Quận chúa Dung Hoa đã đi xa, Diệp San và Diệp Lâm mới vội vàng tiến lại hỏi han ân cần, những thiên kim khác có quan hệ tốt với Diệp Oánh cũng vây quanh Diệp Oánh hỏi thăm an ủi. Cho dù Diệp Oánh có đắc tội với phủ công chúa và Quận chúa Dung Hoa, thế nhưng đừng quên nàng ta vẫn là Lê Vương phi tương lai. Lê Vương điện hạ được Hoàng thượng và Thái hậu sủng ái, có thể nói rằng địa vị của Lê Vương phi cao hơn Quận chúa Dung Hoa rất nhiều.
“Tính cách Quận chúa Dung Hoa vốn chính là thế, ngươi cũng đừng để ý.” Một giọng nói mềm mại, thanh nhã vang lên ở bên cạnh Diệp Ly
Diệp Ly ngẩng đầu nhìn tiểu thư phủ Ngự sử một thân thư hương, xinh đẹp dịu dàng trước mắt đang cười với nàng, thản nhiên mỉm cười nói: “Ta không sao, vừa rồi đa tạ Tần tiểu thư nhắc nhở.”
Tần Tranh cũng hào phóng cười nói: “Không cần cảm ơn, mẫu thân ta và Từ phu nhân là khuê mật (bạn tốt nơi khuê phòng) của nhau, Từ phu nhân vẫn thường xuyên nhắc tới ngươi. Ta đã muốn gặp ngươi từ sớm, đáng tiếc ngươi luôn rất ít tham gia những buổi gặp mặt, cho nên mãi đến tận bây giờ ta vẫn không có cơ hội gặp ngươi.”
Diệp Ly mới nhớ ra, Tần Ngự sử, phụ thân của Tần tiểu thư, chính là đệ tử môn hạ của Thanh Vân tiên sinh – ngoại công của nàng, quan trọng nhất là, hình như Tần Tranh có chỉ phúc vi hôn (hôn nhân do cha mẹ hay ông bà trong nhà đặt ra khi chưa sinh hoặc mới sinh ra) với nhị biểu ca Từ Thanh Trạch của nàng. Khó trách biểu ca lại nói rằng lần này tới kinh thành, nhị biểu ca sẽ phải ở lại lâu, nhị biểu ca đã mười chín tuổi, quả thực đã nên lập gia đình rồi.
Nghĩ vậy, nụ cười trên khuôn mặt Diệp Ly lại chân thành hơn một chút: “Gọi tên ta là được rồi, trước kia ta không thích ra ngoài, không may mắn cho nên mới để lỡ một người bạn tốt như ngươi. Chỉ là, có phải, sau này chúng ta sẽ thân quen hơn không?”
Tần Tranh hiển nhiên là đã hiểu rõ được nàng đang ám chỉ điều gì, đỏ mặt ngượng ngùng, trừng mắt nhìn nàng: “Ta lớn hơn muội nửa tuổi, muội có thể gọi ta là tỷ tỷ. Ta sẽ giới thiệu cho muội mấy người bạn tốt.”
Vì vậy, Diệp Ly và Diệp Oánh bị tách làm hai phía. Tần Tranh giới thiệu với Diệp Ly những bạn tốt trong nhóm của mình. Không có gì bất ngờ xảy ra, mấy thiếu nữ này đều là mấy thiếu nữ lúc trước chủ động chào hỏi với Diệp Ly, sau khi phát hiện Diệp Ly cũng không yếu ớt giống như lời đồn đại, trái lại có cử chỉ ưu nhã, nói năng rành mạch, rất có phong phạm của tiểu thư khuê các, tất cả mọi người cũng đều vui lòng kết bạn với bằng hữu mới tới này.
Cùng ngồi một chỗ bàn tán về một vài chuyện lý thú nơi kinh thành với những người bạn mới kết giao, Diệp Ly mới phát hiện ra những nữ tử này cũng không nhạt nhẽo như mình tưởng. Quả thực, những thiên kim tiểu thư được các thế gia danh môn tỉ mỉ bồi dưỡng ra, tương lai hầu hết đều sẽ trở thành đương gia chủ mẫu của một số thế gia đại tộc, tất nhiên sẽ đều có năng lực tài hoa, giỏi giang, thông tuệ nhiều mặt, chứ không thể là những cô nương ngốc ngếch nguyện chết vì tình như mấy kẻ ngu muội viết ra bên trong sách vở kia.
“Diệp tiểu thư, ngươi vẫn là nên cách xa vị muội muội kia của ngươi một chút thì tốt hơn.” Mộ Dung Đình tất nhiên là kế thừa tính tình hào sảng của phụ thân nàng là Dương Uy đại tướng quân, vừa nói vừa liếc Diệp Oánh đang tỷ thí đánh đàn với những người khác cách đó không xa.
Diệp Ly nhướng mày: “Tại sao lại nói như vậy?”
Mộ Dung Đình phất tay: “Bây giờ danh tiếng của Diệp Oánh có thể nói là cũng chẳng tốt đẹp gì. Nghe nói, trưởng công chúa Chiêu Dương vốn cũng không muốn phát thiếp mời cho nàng ta. Không biết nàng ta đã làm như thế nào mà Hiền Chiêu Thái phi lại đích thân ra mặt, nói tốt cho nàng ta mấy câu, thế là nàng ta mới có bái thiếp. Trưởng Công chúa Chiêu Dương là người chính trực, ghét nhất những người không tuân thủ quy củ. Nếu như ngươi quá mức thân thiết với nàng, có khi lại bị Trưởng Công chúa giận cá chém thớt đấy.”
Danh tiếng hiện giờ của Diệp Oánh không tốt thì Diệp Ly cũng đã biết rõ, nhưng đạt đến mức độ này thì nàng cũng cảm thấy kinh ngạc một chút. Nàng vẫn luôn cho rằng thời đại này cũng không có yêu cầu quá nghiêm khắc với nữ tử mới đúng.
“Nếu chỉ có mỗi một chuyện chỉ hôn thì cũng thôi đi, cho dù có người ghen tỵ cũng sẽ không nói gì nữa.” Một vị tiểu thư khác từ phủ Hoa quốc công cũng nhíu đôi mày thanh tú lại, tiếp lời: “Còn chưa có hôn ước đã cùng tỷ phu tương lai yêu đương vụng trộm, tỷ muội như vậy nào có ai chấp nhận được? Ngày trước, quan hệ của Quận chúa Dung Hoa và Diệp Oánh vẫn rất thân thiết, kết quả là vừa mới chỉ hôn xong, Quận chúa Dung Hoa đã trở mặt với Diệp Oánh ngay rồi.”
Mộ Dung Đình khinh thường nói: “Nghe nói, ban đầu Lê Vương điện hạ và Diệp Oánh gặp gỡ nhau hầu hết là đều nhờ Quận chúa Dung Hoa. Có lẽ Quận chúa Dung Hoa là cảm thấy mình bị Diệp Oánh lợi dụng.”
Tần Tranh nhíu mày nói: “Được rồi, các muội nói những điều này trước mặt Ly Nhi làm gì?”
Lúc này hai người mới nhớ ra, Diệp Ly chính là người trực tiếp bị hại của chuyện này, vốn là Lê Vương phi được thiếu nữ khuê tú nơi kinh thành hâm mộ, bây giờ đã lại trở thành Định Quốc Vương phi bị mọi người thương hại. Hai người áy náy nhìn Diệp Ly, nhất thời không biết nên mở miệng nói lời xin lỗi như thế nào. Diệp Ly che miệng cười, nói: “Cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ nói chơi một chút thôi, các ngươi không cần lo lắng như thế.”
Tần Tranh lo lắng nhìn nàng nói: “Ly Nhi, muội…”
Diệp Ly khoát tay một cái: “Hoàng mệnh khóa tránh, thôi thì cứ sảng khoái đón nhận sự thật thôi. Tự mình buồn bã, oán trách cũng không giải quyết được chuyện gì, không phải sao? Huống hồ, trước khi gặp chuyện không may, Định Vương cũng là một bậc anh hùng giỏi giang, những năm gần đây cũng không nghe thấy tiếng xấu nào của ngài ấy. Có lẽ cũng không phải là người khó sống chung đâu.”
Chủ đề vốn có chút nặng nề lại được Diệp Ly dùng thái độ nhẹ nhàng mà nói như vậy lập tức đã khiến cho mọi chuyện nhẹ nhàng hơn không ít. Bốn người lại tiếp tục nói đùa. Sau đó, thị nữ phủ công chúa tới mời tất cả các vị tiểu thư đến dự tiệc. Lúc này bốn người mới đứng dậy cùng nhau đi tới. Sau khi mọi người đã đi xa, vườn hoa vốn rất ồn áo náo nhiệt trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ còn lại tiếng cười đùa vui vẻ của các thiếu nữ từ xa xa truyền đến. Phía sau núi đá giả trùng điệp nguy nga, một thân ảnh màu xanh cao gầy, ngồi ngay ngắn trên xe lăn đi ra, lặng nhìn về hướng các thiếu nữ vừa rời khỏi, trong đôi mắt ôn hòa, trong trẻo mà lạnh lùng hiện lên một tia thâm trầm…