Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Nghe công chúa An Khê trả lời xong, Diệp Ly liền đứng dậy chuẩn bị đi xuống lầu, giống như thật sự không để sự sống chết của công chúa An Khê vào mắt. Phản ứng như thế, thật ra lại khiến mấy nam nhân ở tại chỗ sửng sốt. Dù sao bọn họ biết được cũng là Định Vương lãnh khốc vô tình nhưng Định Vương phi lại rất xem trọng mạng người, theo lý thuyết căn bản không thể nào mặc kệ công chúa An Khê.
“Chậm đã!” Nam tử trầm giọng nói.
Một nam tử canh giữ ở đầu cầu thang nghe thấy tiếng của thủ lĩnh, lập tức vươn tay ngăn cản Diệp Ly. Lại thấy kiều nhan của Diệp Ly hơi trầm xuống, giơ tay lên bắt một cái, chế trụ cánh tay nam tử đang vươn ra rồi trở tay vặn một cái, chỉ nghe một tiếng “Rắc”, nam tử ngăn cản đường đi kêu lên một tiếng liền bị đẩy ngã qua một bên. Diệp Ly quay đầu lại mắt lạnh nhìn nam tử áo đen cầm đầu kia, nói: “Bản phi kính trọng chư vị trung nghĩa, nhưng tốt nhất chư vị cũng phải có chừng mực.”
“Chờ một chút.” Nam tử áo đen nói: “Chúng ta có thể thả công chúa An Khê ra, nhưng… Làm thế nào mà ta có thể tin tưởng trong nửa canh giờ ngươi sẽ không động tay chân gì?” Diệp Ly nhướng mày hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?” Nam tử áo đen nói: “Xin Định Vương phi và Vương gia cùng ngồi ở đây chờ nửa canh giờ, sau nửa canh giờ chúng ta sẽ thả công chúa An Khê ra. Ngoài ra, trong nửa canh giờ này, hai vị không thể gặp bất luận kẻ nào của Định Vương phủ.”
Diệp Ly cúi đầu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Có thể. Nhưng phải để Bản phi dẫn công chúa An Khê đi trước. Chúng ta đi ra bên ngoài đợi.”
Nam tử áo đen cau mày, muốn cự tuyệt. Nhưng Diệp Ly lại thản nhiên nói: “Các hạ nghĩ trái lại rất đúng. Nếu Bản phi và Vương gia phí hết nửa canh giờ với các ngươi, nhưng phút cuối cùng ngươi lại thả một mồi lửa thiêu công chúa An Khê, thì Bản phi phải kêu oan với ai đây?”
Nam tử do dự một lúc lâu, Diệp Ly nhìn bộ dáng do dự không quyết của hắn ta, lắc đầu xoay người đi ra ngoài.
“Định Vương phi……”
“Đồng ý liền ra, không đồng ý liền cứ tiếp tục ở đây. Sau một khắc đồng hồ mà Bản phi không ra, thì Định Vương sẽ đích thân tiến vào.”
Nhìn thân ảnh Diệp Ly thong thả biến mất ở đầu cầu thang. Trên lầu, mọi người liền hai mặt nhìn nhau, “Thủ lĩnh, chúng ta làm gì bây giờ?” Nam tử áo đen cầm đầu trầm tư một lúc lâu, rồi rốt cuộc thở dài nói: “Chúng ta đi ra ngoài.”
“Nhưng lỡ như……” Lỡ như Định Vương phi lừa bọn họ, thì bọn họ ở đây còn có thể ôm lấy căn phòng bị tưới đầy rượu mạnh này khiến bọn chúng sợ ném chuột vở đồ, một khi đi ra, thì Mặc gia quân đang mai phục ở phía ngoài liền đủ để bắn bọn họ thành con nhím. Nam tử áo đen hơi bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ban nãy Định Vương phi đã vào, chúng ta không giết nàng ta ngay lập tức là cũng đã thua rồi. Hơn nữa, Định Vương phi nói không sai, Nữ Vương Nam Chiếu sống hay chết, liên quan đến Định Vương phủ bao nhiêu chứ? Cho dù Nam Chiếu vì vậy mà muốn trở mặt với Định Vương phủ, muốn gây rắc rối cho Định Vương phủ thì cũng phải vượt qua Tây Lăng và Đại Sở trước đã.” Hơn nữa, hắn rất hoài nghi, rốt cuộc hiện tại còn có nước nào dám gây rắc rối cho Định Vương phủ.
“Chẳng lẽ, chúng ta cứ đi ra ngoài như vậy?”
Nam tử áo đen cắn răng nói: “Liền đánh cuộc một lần rằng Định Vương phi giữ lời hứa đi, dù sao cũng chết một lần, có thể kéo dài giúp bệ hạ nửa canh giờ… Coi như là tận trung đi.”
Những người khác đều trầm mặc im lặng, mặc kệ là vì tận trung hay vì nguyên nhân gì khác, thì đi tới một bước này, tất cả bọn họ đều đã không còn đường lui nữa. Thủ lĩnh nói không sai, dù sao đều chỉ chết một lần, so với bị thiêu chết, bọn họ vẫn tình nguyện bị một mũi tên xuyên tim mà chết một cách dứt khoát.
Ngoài tửu lâu, Diệp Ly đứng bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, Phổ A đứng sau hai người nhìn vào trong đầy nôn nóng. Sau một lúc lâu, rốt cuộc thấy công chúa An Khê bị giải từ từ ra khỏi tửu lâu.
“An Khê!” Phổ A lo lắng kêu lên.
Công chúa An Khê lắc đầu tỏ vẻ mình không sao.
Mặc Tu Nghiêu lơ đễnh liếc mọi người một cái, nói: “Nếu đã đi ra ngoài, thì liền thả người đi.” Mấy nam tử nhìn Mặc Tu Nghiêu đầy cảnh giác cũng không nhúc nhích. Mặc Tu Nghiêu khinh thường “Hừ” khẽ một tiếng, nói: “Vương phi đã nói với Bản vương. Nếu Bản vương muốn bội ước, thì lúc các ngươi mới ra cửa cũng đã chết rồi. Còn không thả người!”
Nam tử áo đen đang áp giải công chúa An Khê do dự một chút, rốt cuộc thả lỏng cánh tay đang giữ chặt công chúa An Khê ra. Vừa được tự do, công chúa An Khê lập tức chạy vội qua bên này, “Phổ A……”
Phổ A kích động ôm công chúa An Khê vào lòng, “An Khê, nàng không sao chứ?”
“Ta không sao…” Công chúa An Khê kích động nói: “Nhưng… Nhưng con của chúng ta… Sóc Nhi bị Mặc Cảnh Lê mang theo rồi.” Vợ trở về bình an, làm cho trong lòng Phổ A an định hơn rất nhiều, mặc dù cũng rất lo lắng cho con trai, nhưng ánh mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng càng nhiều hơn mấy phần kính nể và tin tưởng, “Đừng sợ… Đừng sợ, Sóc Nhi sẽ không sao.”
Ở bên cạnh, Mặc Tu Nghiêu đã nắm tay Diệp Ly ngồi xuống ghế mà không biết thị vệ Định Vương phủ lấy từ đâu đến. Mặc Tu Nghiêu hiếm khi tuân thủ ước định với địch nhân, thong thả ngồi yên dưới ánh mặt trời chờ đợi nửa canh giờ trôi qua.
Ở đối diện, người áo đen nhìn Định Vương tóc bạc trắng đang dựa vào Định Vương phi nhắm mắt dưỡng thần, thần sắc trên mặt hiện lên một tia phức tạp. Trong đó bao hàm cả kính sợ, bất đắc dĩ, tiếc nuối, còn có sùng bái. Thật ra cho dù là hắn, thì lúc quyết định ra cửa cũng không thể xác định Định Vương sẽ chắc chắn tuân thủ lời hứa, bây giờ có thể giải quyết như vậy đã xem như rất tốt rồi. Đồng thời, một lần nữa cũng hiện ra sự khác nhau giữa Định Vương và Lê Vương. Hắn biết nếu như chuyện này đổi lại là chủ tử Mặc Cảnh Lê của hắn, thì Mặc Cảnh Lê tuyệt đối sẽ không tuân thủ ước định.
“Vương gia, Vương phi.” Một ám vệ vội vã chạy đến đây thấp giọng nói: “Công tử Thanh Trần sai người đến, mời Vương gia về phủ ngay lập tức.”
Mặc Tu Nghiêu mở mắt, thản nhiên nói: “Chuyện gì?”
Ám vệ do dự một chút, thấp giọng nói: “Bây giờ vẫn chưa tìm được Tiểu Thế tử.”
Mặc Tu Nghiêu ngồi dậy, lơ đễnh nhìn lướt qua một đám người áo đen đang đứng gần đó nhìn bọn họ chằm chằm đầy cảnh giác, đôi mắt bình tĩnh, nói: “Bản vương đã biết, kêu công tử Thanh Trần nhìn xem rồi làm trước đi.”
“Này……” Dù sao cũng là Tiểu Thế tử đã xảy ra chuyện, nhưng Vương gia lại không có chút động thái nào làm cho ám vệ hơi bận tâm. Chỉ là khi chống lại đôi mắt bình tĩnh của Mặc Tu Nghiêu, trong lòng ám vệ liền giật mình một cái, vội vàng nói: “Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ cáo lui.”
Nghe thấy Mặc Tiểu Bảo vẫn chưa tìm được, Diệp Ly khẽ nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm tay mình của Mặc Tu Nghiêu, khô ráo mà vững vàng, cũng không khỏi nhẹ nhõm rất nhiều, lại từ từ dựa vào ghế, cùng Mặc Tu Nghiêu chờ đến hết giờ.
Nửa canh giờ, có người cảm thấy như thời gian qua nhanh, có người cảm thấy sống một ngày bằng một năm. Ngay vào lúc vừa hết giờ, Mặc Tu Nghiêu nắm tay Diệp Ly từ từ đứng lên, bình tĩnh nhìn người áo đen cầm đầu trước mắt nói: “Bản vương để lại cho ngươi một mạng, trở về nói cho Mặc Cảnh Lê. Đừng quên… Con của hắn ta vẫn còn đang ở trong tay Bản vương.” Nói xong, Mặc Tu Nghiêu cũng không quay đầu lại mà nắm tay Diệp Ly phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn bóng lưng Mặc Tu Nghiêu rời đi, nam tử áo đen thở ra một hơi thật dài. Lúc mặt đối mặt, áp lực mà Định Vương gâu ra cho người ta tuyệt đối khiến cho người ta khó có thể thừa nhận. Giơ tay lên lau một cái, mồ hôi trên trán đã làm ướt hơn phân nửa mái tóc.
“Sưu sưu sưu!”
Mấy tiếng tên bay phá không vang lên, nam tử áo đen cảnh giác nhảy qua một bên, vừa rơi xuống đất, một mũi tên vừa đúng lúc ghim ngay tại chỗ hắn mới đứng. Quay đầu lại, toàn bộ mấy nam tử đang đi theo bên cạnh hắn cũng đã ngã xuống đất. Cách đó không xa, trên nóc nhà, một man tử áo đen đang ngồi một tay cầm cung tên, nói một cách thản nhiên: “Đừng sợ, Vương gia đã nói tha cho ngươi một mạng, chúng ta sẽ không bắn tên vào ngươi.”
Nhìn người nọ nhanh chóng biến mất ở sau mái hiên, nam tử áo đen chỉ cảm thấy cả người rét run. Thật lâu sau, mới xoay người chạy như điên đến đầu ngõ hẻm.
Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly về đến Vương phủ, Từ Thanh Trần đang lo lắng chờ trong thư phòng.
“Đại ca.”
Tuấn nhan của Từ Thanh Trần âm trầm, tức giận nói: “Sao bây giờ hai người mới về?” Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Xảy ra chuyện gì?” Từ Thanh Trần cầm lấy một tờ thiếp trên bàn đưa tới, nói: “Tiểu Bảo đã rơi vào trong tay Mặc Cảnh Lê rồi. Mặc Cảnh Lê sai người đưa thiếp tới.”
Diệp Ly nhận lấy thiếp xem, quả nhiên là bút tích của Mặc Cảnh Lê. Giữa những hàng chữ đều lộ ra ý ác độc và đắc ý, Từ Thanh Trần ngồi xuống, tức giận hỏi hai người: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phái nhiều người trông chừng Tiểu Bảo như vậy, sao nó còn có thể rơi vào trong tay Mặc Cảnh Lê chứ?”
Mặc Tu Nghiêu xem thiếp mà Diệp Ly đưa tới, bình tĩnh nói: “Không cần lo lắng, Tiểu Bảo không sao.”
Từ Thanh Trần đánh giá Mặc Tu Nghiêu một lúc lâu, “Hừ” lạnh một tiếng nói: “Lại là kế hoạch của đệ? Cẩn thận thông minh quá sẽ bị thông minh hại, ngược lại đẩy chính mình vào.” Mặc Tu Nghiêu hơi bất đắc dĩ cười khổ, “Đây cũng không phải là kế hoạch của đệ.” Mặc Tu Nghiêu giương mắt nhìn Diệp Ly, sao ta lại bị trách móc đây?
Từ Thanh Trần khẽ cau mày nói: “Là Mặc Tiểu Bảo?”
Mặc Tu Nghiêu mở to hai mắt đầy vô tội, cho nên đã nói… Thật sự không liên quan đến Bản vương rồi mà.
Từ Thanh Trần nhìn nhìn Mặc Tu Nghiêu, cười lạnh một tiếng nói: “Đệ lại mặc cho nó nghịch ngợm, nếu đã xảy ra chuyện gì……”
“Thanh Trần huynh.” Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nói: “Tiểu Bảo đã sắp mười một tuổi rồi, nó không còn là trẻ con nữa. Nếu chúng ta không buông tay cho nó tự đi làm, thì vĩnh viễn cũng sẽ không cách nào yên tâm. Huống chi, có người trông chừng, nó sẽ không xảy ra chuyện. Nếu thật sự có chuyện gì, thì người bên cạnh nó không thể không trở lại bẩm báo.” Từ Thanh Trần hơi bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: “Thôi, kẻ làm cha như đệ cũng không lo lắng, huynh lo lắng làm gì?”
“Đương nhiên Đại ca là vì tốt cho Tiểu Bảo.” Diệp Ly mỉm cười nói, đôi mi thanh tú cau lại, “Muội cũng hơi lo lắng cho Tiểu Bảo, hai cha con bọn họ… Thật đúng là không hổ là cha con!” Bình thường người này đều nhìn người kia không vừa mắt, thật sự đến khi có đại sự thì lại cùng chung chí hướng làm cho người ta sinh hận.
Bị vợ giận chó đánh mèo, Định Vương vô tội sờ sờ lỗ mũi, quyết định ghi khoản nợ lên người tiểu quỷ cả gan làm loạn nào đó.
“Hắt xì!” Trong góc âm u nào đó, một tiểu quỷ nào đó đang mặc quần áo tầm thường khẽ hắt hơi một cái. Bên cạnh hắn ta, lập tức có người che kín mũi của hắn ta, nhỏ giọng nói: “Huynh sao vậy?”
Trong ánh sáng âm u, lộ ra một đôi mắt to cơ trí, “Xin lỗi xin lỗi… Thật giống như bị cảm.”
“Huynh xui xẻo không sao, đừng liên lụy đến Tần Liệt.” Cũng mặc một bộ quần áo tầm thường, Từ Tri Duệ nhỏ giọng nói. Mặc Tiểu Bảo ấm ức bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Rõ ràng huynh có thể tự mình đi, sao Tần Liệt cứ nhất định phải đoạt đi chứ?”
“Câm miệng!” Từ Tri Duệ không nhịn được liếc mắt, “Quân tử không dấn thân vào nguy hiểm, huynh không biết sao? Trở về muốn bị dượng Định Vương mắng có phải không?” Mặc Tiểu Bảo nháy nháy mắt, giương mắt nhìn Từ Tri Duệ nói: “Tri Duệ biểu đệ, đệ quá nóng rồi.”
Từ Tri Duệ trực tiếp quăng cho huynh ấy một ánh mắt như đao. Cậu đúng là điên rồi mới cùng Mặc Tiểu Bảo đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, rốt cuộc tên điên này có biết bọn họ mới mấy tuổi hay không? Nếu không phải Tần Liệt giành đi trước một bước, Mặc Tiểu Bảo sẽ muốn tự chui đầu vào lưới đưa mình vào trong tay kẻ điên kia.
Mặc Tiểu Bảo rất ấm ức, “Rõ ràng là Tần Liệt quá nóng nảy mà, người ta cũng đã quyết định thay đổi kế hoạch rồi, hắn ta lại thương lượng cũng không thương lượng một tiếng bỏ chạy đi mất. Bây giờ chúng ta còn phải tân tân khổ khổ đi đến cứu hắn ta.”
Từ Tri Duệ im lặng liếc Mặc Tiểu Bảo một cái, một hồi lâu mới nói: “Ban đầu lúc dì sinh hạ huynh, sao không bóp chết huynh đi?” Kẻ vong ân phụ nghĩa tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa chính là nói kẻ như Mặc Tiểu Bảo. Tần Liệt người ta là vì người nào mà đi mạo hiểm chứ.
Mặc Tiểu Bảo cười ha ha hết sức đắc ý, sờ sờ lỗ mũi nói: “Vì mẹ thích huynh nhất, không nỡ chứ sao.”
Từ Tri Duệ khẽ “Hừ” một tiếng không hề để ý đến huynh ấy nữa. Chờ lúc huynh ấy trở về bị dượng Định Vương hành hạ, thì tuyệt đối sẽ không có người thương hại huynh! Trong lòng Tiểu công tử Từ gia im lặng oán thầm. Có điều, Từ Tiểu công tử không biết rằng, trên đời này có một loại người tựa như con gián đánh không chết vậy, càng bị hành hạ lại càng có khả năng chịu hành hạ, càng hành hạ lại càng biến thái. Hoàn toàn không biết mình đang nằm sắp bên cạnh một tiểu biến thái đang trong quá trình tiến hóa, Từ Tri Duệ cẩn thận từng ly từng tí bò dậy, từ từ di chuyển đến phía trước dọc theo góc tường dài đầy dây leo rậm rạp, hiện tại chuyện bọn họ cần làm nhất là tìm được Tần Liệt đã bị bắt đi, mà không phải ở chỗ này cãi nhau với Mặc Tiểu Bảo không tim không phổi này.
Đi theo phía sau đệ ấy, Mặc Tiểu Bảo tức giận liếc mắt nhìn lên trời, rốt cuộc Từ Tri Duệ có biết hắn mới là ca ca hay không vậy?
Mặc dù Từ Tri Duệ và Mặc Tiểu Bảo còn nhỏ, mặc dù từ nhỏ Mặc Tiểu Bảo đã được mọi người ở Từ gia và Định Vương phủ sủng ái, nhưng cái nên học cũng đều không qua loa chút nào. Mà Từ Tri Duệ là biểu đệ duy nhất của Mặc Tiểu Bảo, nên tất nhiên cũng bị hành hạ chung với Mặc Tiểu Thế tử. Cho nên tiểu bằng hữu Từ Tri Duệ trở thành người thứ hai tập võ ở Từ gia tiếp sau Từ Thanh Phong. Mặc dù tuổi của hai người không lớn lắm, nhưng thắng ở thân pháp linh hoạt do danh gia dạy dỗ, đánh không lại thì chạy, người bình thường cũng không đuổi kịp.
Thật lâu sau, rốt cuộc hai người đã di chuyển đến cửa viện. Mặc Tiểu Bảo nhìn nhìn dấu hiệu mà Tần Liệt để lại ở dưới đất gần đó, hơi nghi ngờ hỏi: “Nơi này không phải là dịch quán của Đại Sở sao, đây là nơi quỷ quái gì?”
Từ Tri Duệ vừa phiền vừa xem thường, nói: “Hình như là hậu viện của Triệu gia.”
“Triệu gia?”
“Chính là nhà của tên Triệu Triết Phương muốn gả con gái cho dượng Định Vương còn dẫn theo một nhóm người đến thư viện Ly Sơn tìm ông cố mà Ngũ thúc nói đó.” Từ Tri Duệ nói. Mặc Tiểu Bảo chớp mắt một cái, rốt cuộc lộ ra một nụ cười quỷ dị, “Hóa ra là lão ta ah.” Đừng tưởng rằng mỗi ngày Mặc Tiểu Bảo đều biết nghịch ngợm gây sự, chuyện phải biết thật sự là một chút cũng không bỏ sót. Ít nhất chuyện kẻ nào muốn đoạt nam nhân với mẹ hắn như thế này, Mặc Tiểu Bảo vẫn nhớ rất rõ ràng. Mặc dù cậu cũng chướng mắt Phụ vương đáng ghét kia, nhưng tạm thời vẫn chưa có ý nghĩ thay đổi cha. Cho dù có cũng phải xem ý của mẹ đã. Mẹ còn chưa nói không cần, thì ai dám đoạt Mặc Tiểu Thế tử liền giết chết kẻ đó!
“Huynh lại muốn làm gì? Chúng ta là tới cứu Tần Liệt.” Từ Tri Duệ cảnh giác nói.
Mặc Tiểu Bảo nhìn trời, “Ai nói chúng ta là tới cứu Tần Liệt chứ? Muốn cứu Tần Liệt thì trực tiếp để cho ám vệ với Kỳ Lân tới cứu không phải dễ hơn sao? Nếu Tần Liệt bị thương, trong hai chúng ta ai có thể mang hắn ta ra ngoài chứ?” Cho dù giá trị võ lực của hai người họ còn kém người lớn nhiều, nhưng đến cùng thì dáng người cũng là của trẻ con, nếu Tần Liệt không đi được, thì ai cũng khiêng hắn ta về nổi.
“Đệ cảm thấy rốt cuộc cũng có một ngày sẽ bị huynh hại chết!” Từ Tri Duệ thấp giọng lẩm bẩm. Mặc Tiểu Bảo cười còn giống một con mèo đang ăn vụng, “Tri Duệ biểu đệ, đệ yên tâm đi, biểu ca sẽ bảo vệ đệ. Sau khi chúng ta đi vào, đi liền đi tìm xem Tần Liệt với Tiểu Hoàng đế có ở cùng một nơi hay không, huynh đi xem xem Triệu phủ có còn bí mật gì nữa hay không, tên Triệu Triết Phương kia, đệ cũng chướng mắt, lấy lá gan của một mình lão ta tuyệt đối không dám phản bội Phụ vương của huynh.” Lúc Mặc Tu Nghiêu muốn chỉnh người, đó quả thực cũng không phải là biện pháp mà người ta có thể nghĩ ra. Một mình Triệu Triết Phương thì chính là có cho lão ta một trăm lá gan lão ta cũng không dám phản bội Định Vương phủ ngay tại Ly thành. Nếu không phải lão ta bị người ta bắt được nhược điểm gì đó không thể lộ ra, thì lão ta tuyệt đối không thể nắm chắc có thể thoát thân sau chuyện này.
Từ Tri Duệ do dự một chút, vẫn gật đầu nói: “Một mình huynh phải cẩn thận.”
Nhìn Từ Tri Duệ ẩn thân rời đi, Mặc Tiểu Bảo mới đứng dậy đưa tay ra hiệu cho ám vệ đang núp trong chỗ tối nhỏ giọng nói: “Bảo vệ Tri Duệ cho tốt.” Cảm thấy chỗ tối có người rời đi, đuổi theo Từ Tri Duệ đã rời đi. Mặc Tiểu Bảo mới cười híp mắt nhảy lên tường rào biến mất ở sau tường.
Chỗ tối, thấp giọng hỏi: “Thế tử đã đi vào, chúng ta làm gì bây giờ?”
“Không cần phải để ý đến, Vương gia nói chỉ cần Tiểu Thế tử không nguy hiểm đến tính mạng, thì đều không cần quản ngài ấy làm cái gì.” Tên còn lại đáp.
“Được rồi, chúng ta cũng đi vào, hy vọng thủ vệ bên trong không quá sâm nghiêm.” Muốn bảo vệ Tiểu Thế tử thì nhất định phải đi theo bất cứ lúc nào, nhưng vừa tiến vào viên còn phải âm thầm đi theo một tấc cũng không rời thì khó khăn liền lớn hơn.
Một lát sau, chỗ nói chuyện lại khôi phục yên tĩnh.
Trong một thu phòng ở một góc bí ẩn ân u trong Triệu phủ, gia chủ Triệu gia Triệu Triết Phương đang ngồi ở sau thư án, thần sắc tối tăm không biết đang suy nghĩ và viết cái gì. Lúc đang nghĩ đến xuất thần, ngoài cửa liền có hạ nhân thấp giọng bẩm báo: “Lão gia, Lý đại nhân, Chu đại nhân và Vương đại nhân tới.”
“Cho bọn họ vào!” Triệu Triết Phương đột nhiên đứng lên nói.
Chỉ chốc lát sau, cửa thư phòng bị mở ra, mấy nam tử có bộ dáng trung niên nối đuôi nhau đi vào, người đi đầu vừa đi vừa cười nói: “Triệu huynh, lúc này huynh gọi chúng ta tới làm gì?”
Triệu Triết Phương nhìn lướt qua bọn họ một lượt, nói: “Ta muốn cho mọi người gặp một người.”
“Ai mà khiến cho Triệu huynh phải thận trọng như thế? Hôm nay chính là tiệc tròn một tuổi của Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa Định Vương phủ, mặc dù chúng ta là những người bình thường, nhưng nếu không tới thì đến cùng cũng không tốt.” Nói đến ba chữ “Người bình thường”, trong giọng nói của nam tử có ý giễu cợt thật sâu.
Triệu Triết Phương trầm mặc không nói, mà chỉ xoay người đi vào. Ba người kia liếc nhau một cái cũng đi vào theo. Vào thư phòng, đi vào gian phòng trong đặc biệt dành cho người nghỉ ngơi, trên giường êm có hai đứa bé khoảng mười tuổi đang nằm. Một người trong đó hơi ngạc nhiên nói: “Triệu huynh, đây là… Đây là Tiểu Hoàng đế Đại Sở?” Cũng không phải hắn quen thuộc với Mặc Tùy Vân, mà là Long bào mà Mặc Tùy Vân mặc trên người làm cho người ta vừa thấy liền biết.
Triệu Triết Phương kéo ra một nụ cười cứng ngắc, nói: “Huynh nhìn đứa bé kia đi.”
Ba người đồng loạt nhìn qua đứa bé đang mặc áo gấm nằm bên cạnh Mặc Tùy Vân, không khỏi đồng thời kinh hô lên, “Tiểu Thế tử?”
Beta: Sakura
Nghe công chúa An Khê trả lời xong, Diệp Ly liền đứng dậy chuẩn bị đi xuống lầu, giống như thật sự không để sự sống chết của công chúa An Khê vào mắt. Phản ứng như thế, thật ra lại khiến mấy nam nhân ở tại chỗ sửng sốt. Dù sao bọn họ biết được cũng là Định Vương lãnh khốc vô tình nhưng Định Vương phi lại rất xem trọng mạng người, theo lý thuyết căn bản không thể nào mặc kệ công chúa An Khê.
“Chậm đã!” Nam tử trầm giọng nói.
Một nam tử canh giữ ở đầu cầu thang nghe thấy tiếng của thủ lĩnh, lập tức vươn tay ngăn cản Diệp Ly. Lại thấy kiều nhan của Diệp Ly hơi trầm xuống, giơ tay lên bắt một cái, chế trụ cánh tay nam tử đang vươn ra rồi trở tay vặn một cái, chỉ nghe một tiếng “Rắc”, nam tử ngăn cản đường đi kêu lên một tiếng liền bị đẩy ngã qua một bên. Diệp Ly quay đầu lại mắt lạnh nhìn nam tử áo đen cầm đầu kia, nói: “Bản phi kính trọng chư vị trung nghĩa, nhưng tốt nhất chư vị cũng phải có chừng mực.”
“Chờ một chút.” Nam tử áo đen nói: “Chúng ta có thể thả công chúa An Khê ra, nhưng… Làm thế nào mà ta có thể tin tưởng trong nửa canh giờ ngươi sẽ không động tay chân gì?” Diệp Ly nhướng mày hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?” Nam tử áo đen nói: “Xin Định Vương phi và Vương gia cùng ngồi ở đây chờ nửa canh giờ, sau nửa canh giờ chúng ta sẽ thả công chúa An Khê ra. Ngoài ra, trong nửa canh giờ này, hai vị không thể gặp bất luận kẻ nào của Định Vương phủ.”
Diệp Ly cúi đầu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Có thể. Nhưng phải để Bản phi dẫn công chúa An Khê đi trước. Chúng ta đi ra bên ngoài đợi.”
Nam tử áo đen cau mày, muốn cự tuyệt. Nhưng Diệp Ly lại thản nhiên nói: “Các hạ nghĩ trái lại rất đúng. Nếu Bản phi và Vương gia phí hết nửa canh giờ với các ngươi, nhưng phút cuối cùng ngươi lại thả một mồi lửa thiêu công chúa An Khê, thì Bản phi phải kêu oan với ai đây?”
Nam tử do dự một lúc lâu, Diệp Ly nhìn bộ dáng do dự không quyết của hắn ta, lắc đầu xoay người đi ra ngoài.
“Định Vương phi……”
“Đồng ý liền ra, không đồng ý liền cứ tiếp tục ở đây. Sau một khắc đồng hồ mà Bản phi không ra, thì Định Vương sẽ đích thân tiến vào.”
Nhìn thân ảnh Diệp Ly thong thả biến mất ở đầu cầu thang. Trên lầu, mọi người liền hai mặt nhìn nhau, “Thủ lĩnh, chúng ta làm gì bây giờ?” Nam tử áo đen cầm đầu trầm tư một lúc lâu, rồi rốt cuộc thở dài nói: “Chúng ta đi ra ngoài.”
“Nhưng lỡ như……” Lỡ như Định Vương phi lừa bọn họ, thì bọn họ ở đây còn có thể ôm lấy căn phòng bị tưới đầy rượu mạnh này khiến bọn chúng sợ ném chuột vở đồ, một khi đi ra, thì Mặc gia quân đang mai phục ở phía ngoài liền đủ để bắn bọn họ thành con nhím. Nam tử áo đen hơi bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ban nãy Định Vương phi đã vào, chúng ta không giết nàng ta ngay lập tức là cũng đã thua rồi. Hơn nữa, Định Vương phi nói không sai, Nữ Vương Nam Chiếu sống hay chết, liên quan đến Định Vương phủ bao nhiêu chứ? Cho dù Nam Chiếu vì vậy mà muốn trở mặt với Định Vương phủ, muốn gây rắc rối cho Định Vương phủ thì cũng phải vượt qua Tây Lăng và Đại Sở trước đã.” Hơn nữa, hắn rất hoài nghi, rốt cuộc hiện tại còn có nước nào dám gây rắc rối cho Định Vương phủ.
“Chẳng lẽ, chúng ta cứ đi ra ngoài như vậy?”
Nam tử áo đen cắn răng nói: “Liền đánh cuộc một lần rằng Định Vương phi giữ lời hứa đi, dù sao cũng chết một lần, có thể kéo dài giúp bệ hạ nửa canh giờ… Coi như là tận trung đi.”
Những người khác đều trầm mặc im lặng, mặc kệ là vì tận trung hay vì nguyên nhân gì khác, thì đi tới một bước này, tất cả bọn họ đều đã không còn đường lui nữa. Thủ lĩnh nói không sai, dù sao đều chỉ chết một lần, so với bị thiêu chết, bọn họ vẫn tình nguyện bị một mũi tên xuyên tim mà chết một cách dứt khoát.
Ngoài tửu lâu, Diệp Ly đứng bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, Phổ A đứng sau hai người nhìn vào trong đầy nôn nóng. Sau một lúc lâu, rốt cuộc thấy công chúa An Khê bị giải từ từ ra khỏi tửu lâu.
“An Khê!” Phổ A lo lắng kêu lên.
Công chúa An Khê lắc đầu tỏ vẻ mình không sao.
Mặc Tu Nghiêu lơ đễnh liếc mọi người một cái, nói: “Nếu đã đi ra ngoài, thì liền thả người đi.” Mấy nam tử nhìn Mặc Tu Nghiêu đầy cảnh giác cũng không nhúc nhích. Mặc Tu Nghiêu khinh thường “Hừ” khẽ một tiếng, nói: “Vương phi đã nói với Bản vương. Nếu Bản vương muốn bội ước, thì lúc các ngươi mới ra cửa cũng đã chết rồi. Còn không thả người!”
Nam tử áo đen đang áp giải công chúa An Khê do dự một chút, rốt cuộc thả lỏng cánh tay đang giữ chặt công chúa An Khê ra. Vừa được tự do, công chúa An Khê lập tức chạy vội qua bên này, “Phổ A……”
Phổ A kích động ôm công chúa An Khê vào lòng, “An Khê, nàng không sao chứ?”
“Ta không sao…” Công chúa An Khê kích động nói: “Nhưng… Nhưng con của chúng ta… Sóc Nhi bị Mặc Cảnh Lê mang theo rồi.” Vợ trở về bình an, làm cho trong lòng Phổ A an định hơn rất nhiều, mặc dù cũng rất lo lắng cho con trai, nhưng ánh mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng càng nhiều hơn mấy phần kính nể và tin tưởng, “Đừng sợ… Đừng sợ, Sóc Nhi sẽ không sao.”
Ở bên cạnh, Mặc Tu Nghiêu đã nắm tay Diệp Ly ngồi xuống ghế mà không biết thị vệ Định Vương phủ lấy từ đâu đến. Mặc Tu Nghiêu hiếm khi tuân thủ ước định với địch nhân, thong thả ngồi yên dưới ánh mặt trời chờ đợi nửa canh giờ trôi qua.
Ở đối diện, người áo đen nhìn Định Vương tóc bạc trắng đang dựa vào Định Vương phi nhắm mắt dưỡng thần, thần sắc trên mặt hiện lên một tia phức tạp. Trong đó bao hàm cả kính sợ, bất đắc dĩ, tiếc nuối, còn có sùng bái. Thật ra cho dù là hắn, thì lúc quyết định ra cửa cũng không thể xác định Định Vương sẽ chắc chắn tuân thủ lời hứa, bây giờ có thể giải quyết như vậy đã xem như rất tốt rồi. Đồng thời, một lần nữa cũng hiện ra sự khác nhau giữa Định Vương và Lê Vương. Hắn biết nếu như chuyện này đổi lại là chủ tử Mặc Cảnh Lê của hắn, thì Mặc Cảnh Lê tuyệt đối sẽ không tuân thủ ước định.
“Vương gia, Vương phi.” Một ám vệ vội vã chạy đến đây thấp giọng nói: “Công tử Thanh Trần sai người đến, mời Vương gia về phủ ngay lập tức.”
Mặc Tu Nghiêu mở mắt, thản nhiên nói: “Chuyện gì?”
Ám vệ do dự một chút, thấp giọng nói: “Bây giờ vẫn chưa tìm được Tiểu Thế tử.”
Mặc Tu Nghiêu ngồi dậy, lơ đễnh nhìn lướt qua một đám người áo đen đang đứng gần đó nhìn bọn họ chằm chằm đầy cảnh giác, đôi mắt bình tĩnh, nói: “Bản vương đã biết, kêu công tử Thanh Trần nhìn xem rồi làm trước đi.”
“Này……” Dù sao cũng là Tiểu Thế tử đã xảy ra chuyện, nhưng Vương gia lại không có chút động thái nào làm cho ám vệ hơi bận tâm. Chỉ là khi chống lại đôi mắt bình tĩnh của Mặc Tu Nghiêu, trong lòng ám vệ liền giật mình một cái, vội vàng nói: “Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ cáo lui.”
Nghe thấy Mặc Tiểu Bảo vẫn chưa tìm được, Diệp Ly khẽ nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm tay mình của Mặc Tu Nghiêu, khô ráo mà vững vàng, cũng không khỏi nhẹ nhõm rất nhiều, lại từ từ dựa vào ghế, cùng Mặc Tu Nghiêu chờ đến hết giờ.
Nửa canh giờ, có người cảm thấy như thời gian qua nhanh, có người cảm thấy sống một ngày bằng một năm. Ngay vào lúc vừa hết giờ, Mặc Tu Nghiêu nắm tay Diệp Ly từ từ đứng lên, bình tĩnh nhìn người áo đen cầm đầu trước mắt nói: “Bản vương để lại cho ngươi một mạng, trở về nói cho Mặc Cảnh Lê. Đừng quên… Con của hắn ta vẫn còn đang ở trong tay Bản vương.” Nói xong, Mặc Tu Nghiêu cũng không quay đầu lại mà nắm tay Diệp Ly phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn bóng lưng Mặc Tu Nghiêu rời đi, nam tử áo đen thở ra một hơi thật dài. Lúc mặt đối mặt, áp lực mà Định Vương gâu ra cho người ta tuyệt đối khiến cho người ta khó có thể thừa nhận. Giơ tay lên lau một cái, mồ hôi trên trán đã làm ướt hơn phân nửa mái tóc.
“Sưu sưu sưu!”
Mấy tiếng tên bay phá không vang lên, nam tử áo đen cảnh giác nhảy qua một bên, vừa rơi xuống đất, một mũi tên vừa đúng lúc ghim ngay tại chỗ hắn mới đứng. Quay đầu lại, toàn bộ mấy nam tử đang đi theo bên cạnh hắn cũng đã ngã xuống đất. Cách đó không xa, trên nóc nhà, một man tử áo đen đang ngồi một tay cầm cung tên, nói một cách thản nhiên: “Đừng sợ, Vương gia đã nói tha cho ngươi một mạng, chúng ta sẽ không bắn tên vào ngươi.”
Nhìn người nọ nhanh chóng biến mất ở sau mái hiên, nam tử áo đen chỉ cảm thấy cả người rét run. Thật lâu sau, mới xoay người chạy như điên đến đầu ngõ hẻm.
Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly về đến Vương phủ, Từ Thanh Trần đang lo lắng chờ trong thư phòng.
“Đại ca.”
Tuấn nhan của Từ Thanh Trần âm trầm, tức giận nói: “Sao bây giờ hai người mới về?” Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Xảy ra chuyện gì?” Từ Thanh Trần cầm lấy một tờ thiếp trên bàn đưa tới, nói: “Tiểu Bảo đã rơi vào trong tay Mặc Cảnh Lê rồi. Mặc Cảnh Lê sai người đưa thiếp tới.”
Diệp Ly nhận lấy thiếp xem, quả nhiên là bút tích của Mặc Cảnh Lê. Giữa những hàng chữ đều lộ ra ý ác độc và đắc ý, Từ Thanh Trần ngồi xuống, tức giận hỏi hai người: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phái nhiều người trông chừng Tiểu Bảo như vậy, sao nó còn có thể rơi vào trong tay Mặc Cảnh Lê chứ?”
Mặc Tu Nghiêu xem thiếp mà Diệp Ly đưa tới, bình tĩnh nói: “Không cần lo lắng, Tiểu Bảo không sao.”
Từ Thanh Trần đánh giá Mặc Tu Nghiêu một lúc lâu, “Hừ” lạnh một tiếng nói: “Lại là kế hoạch của đệ? Cẩn thận thông minh quá sẽ bị thông minh hại, ngược lại đẩy chính mình vào.” Mặc Tu Nghiêu hơi bất đắc dĩ cười khổ, “Đây cũng không phải là kế hoạch của đệ.” Mặc Tu Nghiêu giương mắt nhìn Diệp Ly, sao ta lại bị trách móc đây?
Từ Thanh Trần khẽ cau mày nói: “Là Mặc Tiểu Bảo?”
Mặc Tu Nghiêu mở to hai mắt đầy vô tội, cho nên đã nói… Thật sự không liên quan đến Bản vương rồi mà.
Từ Thanh Trần nhìn nhìn Mặc Tu Nghiêu, cười lạnh một tiếng nói: “Đệ lại mặc cho nó nghịch ngợm, nếu đã xảy ra chuyện gì……”
“Thanh Trần huynh.” Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nói: “Tiểu Bảo đã sắp mười một tuổi rồi, nó không còn là trẻ con nữa. Nếu chúng ta không buông tay cho nó tự đi làm, thì vĩnh viễn cũng sẽ không cách nào yên tâm. Huống chi, có người trông chừng, nó sẽ không xảy ra chuyện. Nếu thật sự có chuyện gì, thì người bên cạnh nó không thể không trở lại bẩm báo.” Từ Thanh Trần hơi bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: “Thôi, kẻ làm cha như đệ cũng không lo lắng, huynh lo lắng làm gì?”
“Đương nhiên Đại ca là vì tốt cho Tiểu Bảo.” Diệp Ly mỉm cười nói, đôi mi thanh tú cau lại, “Muội cũng hơi lo lắng cho Tiểu Bảo, hai cha con bọn họ… Thật đúng là không hổ là cha con!” Bình thường người này đều nhìn người kia không vừa mắt, thật sự đến khi có đại sự thì lại cùng chung chí hướng làm cho người ta sinh hận.
Bị vợ giận chó đánh mèo, Định Vương vô tội sờ sờ lỗ mũi, quyết định ghi khoản nợ lên người tiểu quỷ cả gan làm loạn nào đó.
“Hắt xì!” Trong góc âm u nào đó, một tiểu quỷ nào đó đang mặc quần áo tầm thường khẽ hắt hơi một cái. Bên cạnh hắn ta, lập tức có người che kín mũi của hắn ta, nhỏ giọng nói: “Huynh sao vậy?”
Trong ánh sáng âm u, lộ ra một đôi mắt to cơ trí, “Xin lỗi xin lỗi… Thật giống như bị cảm.”
“Huynh xui xẻo không sao, đừng liên lụy đến Tần Liệt.” Cũng mặc một bộ quần áo tầm thường, Từ Tri Duệ nhỏ giọng nói. Mặc Tiểu Bảo ấm ức bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Rõ ràng huynh có thể tự mình đi, sao Tần Liệt cứ nhất định phải đoạt đi chứ?”
“Câm miệng!” Từ Tri Duệ không nhịn được liếc mắt, “Quân tử không dấn thân vào nguy hiểm, huynh không biết sao? Trở về muốn bị dượng Định Vương mắng có phải không?” Mặc Tiểu Bảo nháy nháy mắt, giương mắt nhìn Từ Tri Duệ nói: “Tri Duệ biểu đệ, đệ quá nóng rồi.”
Từ Tri Duệ trực tiếp quăng cho huynh ấy một ánh mắt như đao. Cậu đúng là điên rồi mới cùng Mặc Tiểu Bảo đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, rốt cuộc tên điên này có biết bọn họ mới mấy tuổi hay không? Nếu không phải Tần Liệt giành đi trước một bước, Mặc Tiểu Bảo sẽ muốn tự chui đầu vào lưới đưa mình vào trong tay kẻ điên kia.
Mặc Tiểu Bảo rất ấm ức, “Rõ ràng là Tần Liệt quá nóng nảy mà, người ta cũng đã quyết định thay đổi kế hoạch rồi, hắn ta lại thương lượng cũng không thương lượng một tiếng bỏ chạy đi mất. Bây giờ chúng ta còn phải tân tân khổ khổ đi đến cứu hắn ta.”
Từ Tri Duệ im lặng liếc Mặc Tiểu Bảo một cái, một hồi lâu mới nói: “Ban đầu lúc dì sinh hạ huynh, sao không bóp chết huynh đi?” Kẻ vong ân phụ nghĩa tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa chính là nói kẻ như Mặc Tiểu Bảo. Tần Liệt người ta là vì người nào mà đi mạo hiểm chứ.
Mặc Tiểu Bảo cười ha ha hết sức đắc ý, sờ sờ lỗ mũi nói: “Vì mẹ thích huynh nhất, không nỡ chứ sao.”
Từ Tri Duệ khẽ “Hừ” một tiếng không hề để ý đến huynh ấy nữa. Chờ lúc huynh ấy trở về bị dượng Định Vương hành hạ, thì tuyệt đối sẽ không có người thương hại huynh! Trong lòng Tiểu công tử Từ gia im lặng oán thầm. Có điều, Từ Tiểu công tử không biết rằng, trên đời này có một loại người tựa như con gián đánh không chết vậy, càng bị hành hạ lại càng có khả năng chịu hành hạ, càng hành hạ lại càng biến thái. Hoàn toàn không biết mình đang nằm sắp bên cạnh một tiểu biến thái đang trong quá trình tiến hóa, Từ Tri Duệ cẩn thận từng ly từng tí bò dậy, từ từ di chuyển đến phía trước dọc theo góc tường dài đầy dây leo rậm rạp, hiện tại chuyện bọn họ cần làm nhất là tìm được Tần Liệt đã bị bắt đi, mà không phải ở chỗ này cãi nhau với Mặc Tiểu Bảo không tim không phổi này.
Đi theo phía sau đệ ấy, Mặc Tiểu Bảo tức giận liếc mắt nhìn lên trời, rốt cuộc Từ Tri Duệ có biết hắn mới là ca ca hay không vậy?
Mặc dù Từ Tri Duệ và Mặc Tiểu Bảo còn nhỏ, mặc dù từ nhỏ Mặc Tiểu Bảo đã được mọi người ở Từ gia và Định Vương phủ sủng ái, nhưng cái nên học cũng đều không qua loa chút nào. Mà Từ Tri Duệ là biểu đệ duy nhất của Mặc Tiểu Bảo, nên tất nhiên cũng bị hành hạ chung với Mặc Tiểu Thế tử. Cho nên tiểu bằng hữu Từ Tri Duệ trở thành người thứ hai tập võ ở Từ gia tiếp sau Từ Thanh Phong. Mặc dù tuổi của hai người không lớn lắm, nhưng thắng ở thân pháp linh hoạt do danh gia dạy dỗ, đánh không lại thì chạy, người bình thường cũng không đuổi kịp.
Thật lâu sau, rốt cuộc hai người đã di chuyển đến cửa viện. Mặc Tiểu Bảo nhìn nhìn dấu hiệu mà Tần Liệt để lại ở dưới đất gần đó, hơi nghi ngờ hỏi: “Nơi này không phải là dịch quán của Đại Sở sao, đây là nơi quỷ quái gì?”
Từ Tri Duệ vừa phiền vừa xem thường, nói: “Hình như là hậu viện của Triệu gia.”
“Triệu gia?”
“Chính là nhà của tên Triệu Triết Phương muốn gả con gái cho dượng Định Vương còn dẫn theo một nhóm người đến thư viện Ly Sơn tìm ông cố mà Ngũ thúc nói đó.” Từ Tri Duệ nói. Mặc Tiểu Bảo chớp mắt một cái, rốt cuộc lộ ra một nụ cười quỷ dị, “Hóa ra là lão ta ah.” Đừng tưởng rằng mỗi ngày Mặc Tiểu Bảo đều biết nghịch ngợm gây sự, chuyện phải biết thật sự là một chút cũng không bỏ sót. Ít nhất chuyện kẻ nào muốn đoạt nam nhân với mẹ hắn như thế này, Mặc Tiểu Bảo vẫn nhớ rất rõ ràng. Mặc dù cậu cũng chướng mắt Phụ vương đáng ghét kia, nhưng tạm thời vẫn chưa có ý nghĩ thay đổi cha. Cho dù có cũng phải xem ý của mẹ đã. Mẹ còn chưa nói không cần, thì ai dám đoạt Mặc Tiểu Thế tử liền giết chết kẻ đó!
“Huynh lại muốn làm gì? Chúng ta là tới cứu Tần Liệt.” Từ Tri Duệ cảnh giác nói.
Mặc Tiểu Bảo nhìn trời, “Ai nói chúng ta là tới cứu Tần Liệt chứ? Muốn cứu Tần Liệt thì trực tiếp để cho ám vệ với Kỳ Lân tới cứu không phải dễ hơn sao? Nếu Tần Liệt bị thương, trong hai chúng ta ai có thể mang hắn ta ra ngoài chứ?” Cho dù giá trị võ lực của hai người họ còn kém người lớn nhiều, nhưng đến cùng thì dáng người cũng là của trẻ con, nếu Tần Liệt không đi được, thì ai cũng khiêng hắn ta về nổi.
“Đệ cảm thấy rốt cuộc cũng có một ngày sẽ bị huynh hại chết!” Từ Tri Duệ thấp giọng lẩm bẩm. Mặc Tiểu Bảo cười còn giống một con mèo đang ăn vụng, “Tri Duệ biểu đệ, đệ yên tâm đi, biểu ca sẽ bảo vệ đệ. Sau khi chúng ta đi vào, đi liền đi tìm xem Tần Liệt với Tiểu Hoàng đế có ở cùng một nơi hay không, huynh đi xem xem Triệu phủ có còn bí mật gì nữa hay không, tên Triệu Triết Phương kia, đệ cũng chướng mắt, lấy lá gan của một mình lão ta tuyệt đối không dám phản bội Phụ vương của huynh.” Lúc Mặc Tu Nghiêu muốn chỉnh người, đó quả thực cũng không phải là biện pháp mà người ta có thể nghĩ ra. Một mình Triệu Triết Phương thì chính là có cho lão ta một trăm lá gan lão ta cũng không dám phản bội Định Vương phủ ngay tại Ly thành. Nếu không phải lão ta bị người ta bắt được nhược điểm gì đó không thể lộ ra, thì lão ta tuyệt đối không thể nắm chắc có thể thoát thân sau chuyện này.
Từ Tri Duệ do dự một chút, vẫn gật đầu nói: “Một mình huynh phải cẩn thận.”
Nhìn Từ Tri Duệ ẩn thân rời đi, Mặc Tiểu Bảo mới đứng dậy đưa tay ra hiệu cho ám vệ đang núp trong chỗ tối nhỏ giọng nói: “Bảo vệ Tri Duệ cho tốt.” Cảm thấy chỗ tối có người rời đi, đuổi theo Từ Tri Duệ đã rời đi. Mặc Tiểu Bảo mới cười híp mắt nhảy lên tường rào biến mất ở sau tường.
Chỗ tối, thấp giọng hỏi: “Thế tử đã đi vào, chúng ta làm gì bây giờ?”
“Không cần phải để ý đến, Vương gia nói chỉ cần Tiểu Thế tử không nguy hiểm đến tính mạng, thì đều không cần quản ngài ấy làm cái gì.” Tên còn lại đáp.
“Được rồi, chúng ta cũng đi vào, hy vọng thủ vệ bên trong không quá sâm nghiêm.” Muốn bảo vệ Tiểu Thế tử thì nhất định phải đi theo bất cứ lúc nào, nhưng vừa tiến vào viên còn phải âm thầm đi theo một tấc cũng không rời thì khó khăn liền lớn hơn.
Một lát sau, chỗ nói chuyện lại khôi phục yên tĩnh.
Trong một thu phòng ở một góc bí ẩn ân u trong Triệu phủ, gia chủ Triệu gia Triệu Triết Phương đang ngồi ở sau thư án, thần sắc tối tăm không biết đang suy nghĩ và viết cái gì. Lúc đang nghĩ đến xuất thần, ngoài cửa liền có hạ nhân thấp giọng bẩm báo: “Lão gia, Lý đại nhân, Chu đại nhân và Vương đại nhân tới.”
“Cho bọn họ vào!” Triệu Triết Phương đột nhiên đứng lên nói.
Chỉ chốc lát sau, cửa thư phòng bị mở ra, mấy nam tử có bộ dáng trung niên nối đuôi nhau đi vào, người đi đầu vừa đi vừa cười nói: “Triệu huynh, lúc này huynh gọi chúng ta tới làm gì?”
Triệu Triết Phương nhìn lướt qua bọn họ một lượt, nói: “Ta muốn cho mọi người gặp một người.”
“Ai mà khiến cho Triệu huynh phải thận trọng như thế? Hôm nay chính là tiệc tròn một tuổi của Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa Định Vương phủ, mặc dù chúng ta là những người bình thường, nhưng nếu không tới thì đến cùng cũng không tốt.” Nói đến ba chữ “Người bình thường”, trong giọng nói của nam tử có ý giễu cợt thật sâu.
Triệu Triết Phương trầm mặc không nói, mà chỉ xoay người đi vào. Ba người kia liếc nhau một cái cũng đi vào theo. Vào thư phòng, đi vào gian phòng trong đặc biệt dành cho người nghỉ ngơi, trên giường êm có hai đứa bé khoảng mười tuổi đang nằm. Một người trong đó hơi ngạc nhiên nói: “Triệu huynh, đây là… Đây là Tiểu Hoàng đế Đại Sở?” Cũng không phải hắn quen thuộc với Mặc Tùy Vân, mà là Long bào mà Mặc Tùy Vân mặc trên người làm cho người ta vừa thấy liền biết.
Triệu Triết Phương kéo ra một nụ cười cứng ngắc, nói: “Huynh nhìn đứa bé kia đi.”
Ba người đồng loạt nhìn qua đứa bé đang mặc áo gấm nằm bên cạnh Mặc Tùy Vân, không khỏi đồng thời kinh hô lên, “Tiểu Thế tử?”