Edit: Tiểu Ngạn Beta: Sakura Anh em mẹ con Thái Hậu có phải thật sự vụng trộm chém giết phân cao thấp hay không đương nhiên không phải là việc mà Diệp Ly có thể quản được. Chỉ là thỉnh thoảng có người Diệp phủ lại đến mời nàng trở về vì có chuyện gì đó thì nàng đều từ chối. Mặc dù Diệp Thượng thư có chút bất mãn với nữ nhi không thể nào khống chế được, nhưng mà Diệp Ly là Định Vương phi thân phận vẫn còn đó, nếu không thì lão cũng không thể nhiều lời làm gì. Thật ra nếu như tình huống bình thường, Thái Hậu có hai huynh đệ Mặc Cảnh Lê muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế…, mặc kệ là ai cũng nên lôi kéo Mặc Tu Nghiêu mới đúng. Nhưng mà người bên ngoài đều nhìn xem Mặc Tu Nghiêu là một phế nhân, mà đến Mặc Cảnh Kỳ chỉ sợ hận không thể sớm loại bỏ Định Quốc Vương phủ, cho nên trái lại thời gian này Định Quốc Vương phủ lại vẫn an bình nguyên vẹn. Mặc kệ là bên nào cũng sẽ không hy vọng xa vời Mặc Tu Nghiêu sẽ đứng ở bên mình, đương nhiên cũng sẽ tin tưởng Mặc Tu Nghiêu không đứng ở bên đối phương.
“Vương gia, Vương phi, biểu tiểu thư cầu kiến.” Diệp Ly buông may vá trong tay, ngẩng đầu có chút kỳ quái ngẩng đầu hỏi: “Biểu tiểu thư? Dương…Thiên Như sao? Sao nàng ta có thể đến chủ viện?” Định Quốc Vương phủ rất rộng, thật sự rất rộng. Hơn nữa rất nhiều chỗ không phải muốn đến là nhất định đến được. Cho nên dù trong phủ có tồn tại hai người khiến cho người ta không thoải mái, nhưng mà dưới tình huống bình thường căn bản Diệp Ly không cảm thấy sự tồn tại Biểu tiểu thư và Dương Trắc Thái phi đấy. Bởi vì từ khi Mặc Tu Nghiêu chuyển đến chủ viện ở, vệ minh của khu này đã thăng cấp rồi, đừng nói là đi vào cổng chủ viện, ngay cả bên ngoài các nàng cũng không tiếp cận được. Đã hai lần mất mặt, hơn nữa sau khi Mặc Tu Nghiêu phái Mặc tổng quản lời lẽ nghiêm khắc răn dạy một lần, Dương Trắc Thái phi không còn ý đồ đến khiêu chiến quyền uy của tân Định Quốc Vương phi tồi. Mặc Tu Nghiêu đối với bản thân rất tốt, đương nhiên Diệp Ly cảm nhận được. Không nói mình vừa qua cửa Mặc Tu Nghiêu đã vô cùng hào phóng ủy quyền cho mình, hơn nữa hạ nhân trong phủ trước mặt mình cũng biểu lộ thái độ rất rõ ràng đối với Vương phi là mình đây. Bằng không thì đừng nói đến là Định Quốc Vương phủ ngay cả hạ nhân gia tộc bình thường cũng không dễ dàng phục tùng với tức phụ mới vào cửa như vậy. Cho nên…có người làm chỗ dựa rất quan trọng đấy. Đặc biệt người này lại là người có quyền lực cao nhất trong phủ.
“Nô tài không biết, nhưng mà biểu tiểu thư đã đứng ở ngoài cửa viện rất lâu rồi. Cho nên Vệ đại ca tùy tùng ngoài cửa mới cho người vào bẩm báo Vương gia, Vương phi một tiếng.” Tĩnh Nhi đi vào bẩm báo nói. Bởi vì Vương gia phân phó không cho phép người ngoài vô cớ đi vào nội viện quấy rầy Vương phi, cho nên ở dưới tình huống bình thường bọn họ đều là mời người rời đi đấy. Nhưng mấy lần trước đuổi biểu tiểu thư rất dễ nhưng hôm nay lại không chịu rời đi đơn giản đâu. Bọn thị vệ lại không thể ra tay với Biểu tiểu thư, dù sao người ta cũng là khách. Đành phải nhờ Tĩnh Nhi đi ngang qua vào bẩm báo một tiếng.
“Vương gia, theo ngài thì sao?” Diệp Ly quay đầu hỏi Mặc Tu Nghiêu đang dựa vào cửa sổ mở một bên đọc sách.
Mặc Tu Nghiêu ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng, lật một trang sách thản nhiên nói: “A Ly muốn gặp thì cứ để cho nàng ta đi vào, không muốn gặp thì lại để cho người tiễn nàng ta trở về. Hoặc là…ở ngoài thành Vương phủ có một tòa biệt viện, có thể để cho nàng ta và Thái phi đi ở vài năm.
Chậc…Diệp Ly tặc lưỡi, nam nhân này thật sự là đã đến trình độ không có tim không có phổi. Tuy thời gian nhìn thấy Dương Thiên Như không nhiều lắm, nhưng ngẫu nhiên mấy lần gặp mặt ánh mắt người ta nhìn hắn uyển chuyển ai oán, như vạn sợi tơ tình. Rõ ràng vậy mà có thể nói ra lời nói lãnh khốc vô tình như vậy. Nhưng mà…nàng thích!
“Mời nàng vào đi!” Để quần áo đã sắp hoàn thành qua một bên, Diệp Ly có chút buồn rầu mà nói: “Trước đây Trắc Thái phi còn đề cập với ta tìm cho Biểu tiểu thư một cọc hôn nhân tốt, nhưng mà ta…” Nàng chưa từng làm bà mối mà. Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Không cần làm phiền, nàng không tìm thấy.”
“Có ý tứ gì?” Cái gì gọi là nàng không tìm thấy?
Mặc Tu Nghiêu nói: “Ba năm trước đây Mặc tổng quản cũng đã đề cập qua chuyện này rồi, cũng đích thân tự mình chọn lựa nhưng Trắc Thái phi và nàng ta đều không vừa lòng. Nàng không quen thuộc kinh thành, ta không cho rằng có thể tìm được ai tuyển tốt hơn so với Mặc tổng quản.” Diệp Ly không nhịn được lau mồ hôi, thì ra Mặc Tu Nghiêu cũng làm bà mối cơ đấy. Nhưng mà hắn là trực tiếp để cho Mặc tổng quản đi làm đấy, mình đúng là thật khờ mới phiền não có nên thật sự đi tham gia mấy cái yến hội hay không, “Những người Mặc tổng quản liệt ra cũng là dựa trên điều kiện của nàng ta có thể tuyển được người tốt nhất. Hơn nữa bây giờ nàng ta cũng 17 tuổi rồi, cùng lứa tuổi với nàng mà chưa có hôn phối thì càng ít.” Cũng không phải mỗi người đều giống như Mặc Tu Nghiêu, Mặc Cảnh Lê cùng với Từ Thanh Trần giống nhau qua hai mươi tuổi cũng còn chưa có kết hôn, cho dù không có ở gia đình bình thường cũng đã đính hôn rồi.
“Cái kia vậy làm sao bây giờ?” Cũng không thể cứ như vậy chậm trễ cả đời chứ? Hơn nữa không phải Diệp Ly lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng mà nàng thật sự nghi ngờ nếu vẫn cứ tiếp tục chậm trễ cuối cùng việc này sẽ trở thành trách nhiệm của Mặc Tu Nghiêu.
“Nàng ta muốn gả lại để cho Mặc tổng quan đưa danh sách qua. Nếu không được cũng không cần quản. Nếu như tròn mười tám tuổi nàng ta còn chưa xuất giá đến lúc ý sẽ đưa đến Vô Nguyệt am cùng đại tẩu.”
Diệp Ly cũng không nhịn được muốn vì Dương cô nương đa tình mà lau đi một dòng nước mắt rồi, nếu ai muốn biết bộ mặt lạnh lùng là thế nào? Nhìn biểu hiện của Mặc Tu Nghiêu sẽ biết.
Chỉ chốc lát sau, Dương Thiên Như được người dẫn vào đang thướt tha đi vào. Bên ngoài còn mang theo hai tiểu nha đầu, một trong số đó trong tay còn bưng lấy một chiếc hộp nhìn không ra là cái gì. Nhìn thấy bỗng nhiên ánh mắt nóng bỏng của Dương Thiên Như nhìn vào chỗ ở sau lưng mình, Diệp Ly nhìn quần áo vẫn chưa làm xong ở bên cạnh bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
“Biểu muội, mời ngồi.” Diệp Ly mỉm cười gật đầu nói với Dương Thiên Như.
Dương Thiên Như nhanh chóng liếc nhìn phía sau lưng Diệp Ly, vội vàng lắc đầu khẽ nói: “Đa tạ Vương phi, không…không cần…Nô tỳ vẫn đứng là tốt rồi.”
Diệp Ly im lặng, cái gì gọi là ngươi vẫn đứng đấy là tốt rồi. Ngươi chỉ là một biểu tiểu thư tạm ở trong Vương phủ sao lại biểu hiện như một tiểu thiếp yếu đuối bị ngược đãi vậy? Thoáng đánh giá một chút Dương Thiên Như một thân quần áo màu xanh nhạt đường viền hoa lan thanh nhã, búi tóc linh lung tươi mát bên cạnh cài trâm có tua trân châu. Từ khi Diệp Ly thu thập quần áo màu trắng của Mặc Tu Nghiêu thì cũng không tệ lắm, vị cô nương này cuối cùng cũng đã tạm biệt mãi mãi hình tượng áo trắng bồng bềnh của nàng, nhưng mà hiển nhiên vẫn là đi tới con đường thanh nhã cao quý: “Biểu muội, mời ngồi.” Giọng Diệp Ly hơi trầm xuống, thản nhiên nói.
Dương Thiên Như làm bộ như giật mình, biểu lộ rõ ràng trở nên sợ hãi hẳn. Dưới cái nhìn soi mói của Diệp Ly vẻ mặt u uất cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống, Diệp Ly nhìn thấy bộ dạng u uất kia chỉ cảm thấy có một ngụm máu nghẹn ở giữa ngực. Ói thì lộ ra hết, nuốt xuống càng buồn nôn. Nàng cũng không có dễ dàng mà.
“Biểu muội, đúng lúc này đến chủ viện, có chuyện gì sao?” Diệp Ly đè nèn sự không vui trong lòng xuống, lấy vẻ mặt hòa nhã mà chống đỡ.
Dương Thiên Như ngẩng đầu lên, khẩn trương vặn xoắn chiếc khăn tay trong tay, gương mặt ửng đỏ, “Ta…ta..”
Diệp Ly vẫn nhẫn nại mỉm cười, Dương Thiên Như liếc nhìn Mặc Tu Nghiêu, rốt cục có vẻ cố lấy dũng khí đến rồi nói: “Ta…Ngày mai là sinh nhật biểu ca, ta đến…đưa lễ thọ cho hắn.”
Diệp Ly liếc mắt nhìn cái hộp trong tay tiểu nha đầu ở phía sau nàng ta, lại quay đầu liếc qua Mặc Tu Nghiêu dường như vẫn chuyên chú đọc sách, cười nói: “Thì ra là thế, đã phiền biểu muội phí tâm. Ta có thể nhìn xem chứ?”
“Điều này…”
“Bất tiện sao? Như vậy mời Vương gia xem qua đi.” Phất phất tay ra hiệu cho tiểu nha đầu kia dâng chiếc hộp cho Mặc Tu Nghiêu. Nghe xong lời Diệp Ly nói…, hai mắt Dương Thiên Như sáng ngời, tràn ngập chờ mong nhìn về phía người đọc sách ở cửa sổ. Tiểu nha đầu kia mới vừa đi tới trước mặt Mặc Tu Nghiêu chiếc hộp trong tay đã bị một cánh tay ở bên ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện cướp mất. Chẳng biết A Cẩn xuất hiện ở cửa sổ từ lúc nào vẻ mặt chăm chú trực tiếp mở chiếc hộp ra, thò tay cầm đồ vật bên trong lên nhìn. Từ góc của Diệp Ly nhìn thấy đó là một chiếc áo choàng màu tím nhạt hoa lệ, tuy chỉ thấy một góc nhưng mà thủ công thêu kia vô cùng tinh xảo và dụng tâm đấy, “Không có độc.”
“A Cẩn tránh ra, ngươi che hết ánh sáng rồi.” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói.
“Vâng.” A Cẩn lên tiếng, ôm chiếc hộp biến mấy ở cửa sổ. Từ đầu tới cuối, ngay cả một mảnh góc áo của Mặc Tu Nghiêu cũng không thấy. Dương Thiên Như ngẩn ngơ, liền vội vàng hỏi: “Hắn cầm đi đến nơi nào rồi hả?”
“Cái này…” Diệp Ly tự nghĩ có nên nói cho nàng biết đồ Mặc Tu Nghiêu không cần đều bị A Cẩn cầm đi chơi, chơi chán rồi sẽ vứt đi.
Mặc Tu Nghiêu để sách trong tay xuống ngẩng đầu lên, trong khi Dương Thiên Như đang kinh hỉ chờ mong thâm tình thì lạnh nhạt tự nhiên nói: “Không có việc gì thì trở về trong viện của mình đi, ngày mai bổn vương lại sai Mặc tổng quản mang danh sách nam tử phù hợp thử hôn qua, ngươi xem đi rồi chọn một.” Dung nhan xinh đẹp dịu dàng của Dương Thiên Như lập tức trắng bệch, nước mắt óng ánh không ngừng chảy xuống, “Đừng…Biểu ca, ta không…ta không muốn rời khỏi Vương phủ, không xuất giá…Huynh đừng đuổi ta đi…” Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, rất nhanh lại gật đầu nói: “Cũng được, ngày mai ngươi thu dọn đồ đạc đi Vô Nguyệt am cùng đại đẩu đi thôi. Cứ vậy đi, tiễn Dương tiểu thư trở về.” Nha đầu bên người Dương Thiên Như đều là nha đầu của Vương phủ, dĩ nhiên không dám làm trái ý của Mặc Tu Nghiêu. Mặc dù biết rõ tiểu thư nhà mình không muốn vẫn tiến lên đỡ nàng rời đi.
“Biểu ca…Ô ô…Huynh đừng đuổi Thiên Như đi…Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời không gây chuyện làm biểu ca tức giận…” Dương Thiên Như khóc nức nở nghẹn ngào, khi hai nha đầu đến đỡ vẫn còn giãy dụa không chịu rời đi.
“Dẫn đi.” Mặc Tu Nghiêu cau mày thản nhiên nói.
Dù Dương Thiên Như có giãy dụa như thế nào cũng sẽ không phải là đối thủ của hai nha đầu, cuối cùng vẫn bị lôi đi ra ngoài rồi. Diệp Ly ngồi ở một bên im lặng nhìn mặt Mặc Tu Nghiêu không chút gợn sóng, mơ hồ truyền đến tiếng khóc của Dương Thiên Như muốn vỡ gan ruột, trong lòng cũng không khỏi cảm thán nam nhân này thật sự nhẫn tâm đấy. Nam nhân bình thường chứng kiến một thiếu nữ nhu nhược xinh đẹp khóc thành như vậy, cho dù vô tình không yêu ít cũng sẽ có vài phần thương tiếc. Nhưng trong ánh mắt của Mặc Tu Nghiêu lại không có chút cảm xúc nào, phảng phất mới vừa rồi bị lôi đi ra ngoài không phải là một nữ nhân yếu ớt mà chỉ là một đồ vật bình thương.
“A Ly, nàng thở dài gì vậy?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.
Diệp Ly không nhịn được lại thở dài một hơi nói: “Nếu ai yêu mến ngài nhất định là đời trước tạo nghiệt gì đó. Nếu không thì là kiếp trước thiếu nợ ngài không trả.” Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu khẽ nhúc nhích, chăm chú nhìn vào bóng lưng Diệp Ly hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?” Diệp Ly nói: “Cái kia còn phải nói, cứ nhìn Dương Thiên Thư sẽ biết à.” Yêu một người không yêu mình hoặc là căn bản cũng không có yêu mình, đây không phải là kiếp trước thiếu nợ thì là cái gì? Cuộc sống thật là bi kịch mà.
“Vậy…A Ly sẽ yêu người như thế nào?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.
Diệp Ly ngồi bên vừa làm nữ công trong tay, vừa không đếm xỉa tới đáp: “Yêu? Không biết, có lẽ sẽ không yêu người nào đó. Dù thế tình yêu cảm động trời đến thế nào thì thời gian lâu cũng sẽ biến thành tình thân mà thôi, đã như vậy vì sao ngay lúc ban đầu cứ vậy mà sống cho thoải mái?” Ai có thể cả lời ngon tiếng ngọt nói chuyện tình yêu, thời gian lâu rồi cũng chỉ còn lại củi gạo dầu muối mà thôi.
“Đó là bởi vì A Ly còn chưa từng yêu một người nào sao?” Mặc Tu Nghiêu khẽ hỏi.
Diệp Ly tay hạ châm dừng lại một chút, rất nhanh lại tiếp tục đi lên, nói: “Có lẽ.” Đương nhiên nàng cũng đã từng nói qua yêu đương, nhưng mà nói đến thật sự cái gì yêu khắc cốt minh tâm thì thật chưa có.
“Nếu như A Ly yêu một người sẽ cùng hắn đồng sinh cộng tử không?”
Diệp Ly có chút kỳ quái quay đầu nhìn thoáng qua nam tử ngồi nghiêng dựa vào xe lăn khó có được buông lỏng, cười nói: “Vương gia không phải muốn nếu ngài yêu một người sẽ muốn cùng nàng đồng sinh cộng tử sao?”
“Có lẽ là vậy?”
“Ta cũng không biết nữa. Chẳng lẽ ta đã chết rồi còn muốn kéo theo một người nữa chôn cùng?” Diệp Ly nói ra suy nghĩ thật sự: “Cho dù chỉ là yêu thích bình thường cũng không thể làm như vậy được, đó là người yêu hay là kẻ địch?”
Dưới ánh mặt trời, dường như Mặc Tu Nghiêu đang chăm chú suy nghĩ, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Nàng nói đúng. Nếu như ta chết đi vẫn hi vọng nàng vẫn sống thật tốt.” Nói xong liền không hề để ý tới Diệp Ly, cầm lấy một quyển sách tiếp tục đọc. Diệp Ly cũng có chút không ngờ tới nàng vẫn cảm thấy Mặc Tu Nghiêu có chút ôn hòa lạnh nhạt có chút vô tình sao có thể ôn nhu như thế, khó hiểu nhún vai tiếp tục ngồi thêu. Đã qua một lúc lâu, lời nói của Mặc Tu Nghiêu không biết vì sao lại hiện lên trong đầu “Nếu như ta chết đi, vẫn hi vọng nàng sống thật tốt.”
Nàng?! Diệp Ly cả kinh suýt chút nữa đâm kim vào đầu ngón tay. Mặc Tu Nghiêu có người yêu mến rồi hả?!
Tâm tình của Diệp Ly không tốt, rất không tốt, cho dù chính nàng cũng không biết rõ rốt cuộc vì sao lại không tốt. Tóm lại là không hiểu thấu tâm tình phiền muộn, tình huống như vậy trong suốt mấy chục năm sống của nàng là vô cùng hiếm thấy đấy. Cho dù năm đó chia tay cùng bạn trai mối tình đầu còn có lần đầu tiên trước khi ra nhiệm vụ thực chiến còn không có cảm xúc bết bát như vậy. Cho nên ở sân luyện võ giải tỏa cũng không cảm thấy có chuyển biến tốt đẹp, Diệp Ly dứt khoát quyết định ra ngoài giải sầu.
Vừa vặn thấy thiếp mời của Hoa Thiên Hương đến mời nàng cùng đi thưởng hoa sen đầu hạ, cho nên Diệp Ly không chút do dự đồng ý.
Dù sao Sở Kinh cũng ở phương Bắc, chỗ có thể thưởng hoa sen cũng không nhiều. Cho nên đã định giữa tháng sáu và tháng bảy hàng năm khu vực để thưởng nhất định du khách đông như dệt. Đầu hạ hoa sen cũng chưa nở hết cũng đã hấp dẫn nhóm khuê tú ngọc bích kinh thành lũ lượt kéo đến. Mặc Tu Nghiêu nghe xong Diệp Ly muốn đi ra ngoài du thuyền hơn nữa không có ý định mời mình cùng đi, cũng không nói thêm gì chỉ nói cho Diệp Ly biết Định Quốc Vương phủ cũng có thuyền hoa, Diệp Ly có thể mời bằng hữu cùng đi. Hai ngày nay Diệp Ly nhìn Mặc Tu Nghiêu cũng không vừa mắt, cũng nhân tiện quên hỏi hắn có muốn đi cùng hay không, mang theo mấy nha đầu vô cùng thoải mái đi. A Cẩn im lặng nhìn Vương gia nhà mình: Vương gia rõ ràng muốn đi cùng Vương phi, vì sao không nói thẳng cho Vương phi vậy?
Lên thuyền hoa của Định Quốc Vương phủ, Diệp Ly nhàn nhã dựa vào cửa sổ ngẩn người. Hoa Thiên Hương thưởng thức đánh giá bố trí bên trong thuyền hoa, trên mặt tràn đầy sự hâm mộ nói: “Không hổ là thuyền Định Quốc Vương phủ, sự bố trí này…Qủa nhiên là phi phàm. Nhưng mà Ly Nhi này, chiếc thuyền này không phải là Định Vương đặc biệt bố trí vì ngươi hay sao? Định Quốc Vương phủ đã bao nhiêu năm không có người đi ra ngoài rồi, thuyền này cũng không giống như đồ cũ đâu.”
Diệp Ly lười biếng nhìn nàng cười nói: “Thuyền của nhà ngươi kém hơn chiếc này sao?”
Hoa Thiên Hương tức giận trắng mặt liếc nhìn nàng: “Ngươi biết rõ mà. Nhà của ta có bao nhiêu người. Chen chúc ồn ào…Ngươi thì thoải mái rồi, một mình một chiếc thuyền thật yên tĩnh quá. A…nếu Định Vương cũng ở trên thuyền này vậy thì quá…không đúng không đúng, hắn vẫn không ở chỗ này thì tốt hơn, nếu Định Vương ở đây ta khẳng định không dám có ý nhảy lên thuyền của ngươi.” Diệp Ly nhìn trên mặt hồ cách đó không xa đủ loại kiểu dáng thuyền hoa, khó hiểu nói: “Trên hồ nhiều thuyền như vậy, rốt cuộc là thưởng hoa sen hay là đi xem thuyền hoa vậy?”
Hoa Thiên Hương cười hì hì nói: “Đã nhìn hoa lại cũng thưởng người. Ai bảo mấy ngày hoa sen vừa nở có thời tiết vừa đẹp đâu, người đi ra đương nhiên nhiều hơn. Ngươi có muốn biết hàng năm có bao nhiêu tài tử giai nhân ở tại nơi hồ giai nhân này kết thành tình lữ đó.”
“Hồ Giai Nhân?” Diệp Ly liếc nhìn hồ nước rộng lớn, khi nhìn thấy Tây Hồ, Thái Hồ, hồ Thiên Đảo gì gì đó, đợi một chút, hồ Giai Nhân này thoạt nhìn không có cái quan hệ gì tới giai nhân đi.
Hoa Thiên Hương bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ngươi cũng quá không hiểu phong tình rồi? Ngươi không biết hôm nay vì sao Tranh Nhi không theo chúng ta cùng đi chơi sao?”
“Thỉnh giáo.”
“Bởi vì hôm nay nàng ấy ở cùng một chỗ với Từ nhị công tử!” Hoa Thiên Hương cắn răng, lườm liếc Diệp Ly nói: “Lại nói tiếp hôm nay ta thấy ngươi một mình cùng ta có chút kỳ quái rồi, ta nghĩ đến ngươi có lẽ ở cùng với Định Vương mới đúng. Vốn ta cũng có ý định đi tìm Mộ Dung chơi rồi.” Diệp Ly tức giận quăng cho nàng một ánh mắt sắc như đao: “Vậy là ai đã mời ta cùng đi đấy?”
“Ta đây không phải sợ ngươi không biết cho nên nhắc ngươi một câu sao? Ai bảo ngươi quanh năm suốt tháng đều trốn trong nhà không chịu đi ra ngoài đây?” Hoa Thiên Hương bất mãn nói càm ràm, nói xong nhìn nhì trên thuyền bày biện trang trí hoàn toàn đổi mới, có chút chột dạ nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, mấy ngày nữa hình như là sinh nhật Vương gia, đến lúc đó nhất định ngươi phải hẹn hắn đi du hồ đấy. Ta nghĩ cái thuyền mới này nhất định là ngài ấy vì ngắm hoa cùng ngươi mới chuẩn bị. Nói không chừng hiện tại Định Vương đang suy nghĩ làm sao để giết ta không để lại dấu vết đấy.”
Diệp Ly sững sờ, nhìn vẻ mặt Hoa Thiên Hương làm bộ dáng u sầu không khỏi mỉm cười, “Ngươi suy nghĩ nhiều quá.”
“Thiên Hương, A Ly!”
Hôm nay thời tiết rất tốt, bất kể là trên hồ hay là ven hồ đều là một cảnh vui vẻ cười cười nói nói, nhưng mà có thể gióng trống khua chiêng kêu la như vậy ngoại trừ Mộ Dung Đình cũng không có người nào khác. Diệp Ly và Hoa Thiên Hương từ trong khoang thuyền nhìn ra thấy Mộ Dung Đình đang đứng ở bên ngoài một chiếc thuyền hoa khác nhìn về phía bên này còn đang vẫy tay. Bên người còn có một người trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú đi theo, hình như cùng Mộ Dung Đình nói cái gì đó. Nhưng mà vẻ mặt Mộ Dung Đình rõ ràng là không kiên nhẫn không muốn để ý đến hắn. Hoa Thiên Hương đi sau lưng phía sau Diệp Ly, khẽ cười nói: “Đó là nhị công tử Lãnh gia Lãnh Hạo Vũ.”
“Vị hôn phu của Mộ Dung?” Diệp Ly nói.
“Đúng vậy. Từ nhỏ Đình Nhi có vẻ nhìn hắn không thuận mắt, nhưng mà từ nhỏ tên kia lại thích kề cận Đình Nhi. Về sau Đình Nhi theo cha nàng đến biên quan, không ngờ sau khi này trở về hắn vẫn thích cố ý chọc nàng tức giận.” Trong giọng điệu của Hoa Thiên Hương mang theo ý cười, hiển nhiên ấn tượng đối với Lãnh Hạo Vũ không quá xấu. Trên thuyền hoa bên kia, hai người đã ra tay quyền qua cước lại, bởi vì Mộ Dung Đình muốn dùng khinh công bay qua đến bên các nàng, mà hiển nhiên Lãnh Hạo Vũ không đồng ý. Hai người trên khoang thuyền vẫn lôi lôi kéo kéo Mộ Dung Đình tức giận rồi động thủ.
Trừ các nàng, chung quanh cũng có không ít thuyền hoa các nhà khác, cũng tiến lại gần chứng kiến náo nhiệt bên này. Người quen biết Mộ Dung Đình và Lãnh Hạo Vũ dĩ nhiên cũng không ít, đều đi về phía ồn ào.
Hoa Thiên Hương cười nói: “Ngươi đoán lúc này Lãnh Hạo Vũ có thể kiên trì bao lâu?”
Diệp Ly nhìn một lúc mới nói: “Mộ Dung căn bản không đánh lại được Lãnh Hạo Vũ.” Lãnh Hạo Vũ nhìn như có vẻ đánh lệch hơn nhiều nhưng ngược lại đấy, dưới chân bình ổn hơn so với Mộ Dung Đình nhiều. Trên gương mặt mang bộ dạng cười đùa tưng tửng quần áo là lượt nhưng ánh mắt nhìn Mộ Dung Đình lại rất chăm chú, “Ngươi nói hắn đang nhường cho Đình Nhi?”
Diệp Ly cười nói: “Mộ Dung tướng quân yêu con gái như mệnh, ngươi cảm thấy ông ý thật sự sẽ gả Đình Nhi cho một kẻ quần áo là lượt không học vấn không nghề nghiệp?”
“Cái này…” Hoa Thiên Hương trầm ngâm, thật đúng là không có thật sự nghĩ tới vấn đề này.
Đã xem đủ náo nhiệt, Diệp Ly cười nói, “Để cho bọn họ chèo thuyền hoa đi thôi, hôm nay có lẽ không chơi cùng Mộ Dung được rồi.”
Hoa Thiên Hương giữ chặt nàng, “Ngàn vạn đừng, ngươi có tin hay không ép Đình Nhi nóng nảy cho dù chúng ta lái thuyền hoa đi thì nàng cũng dám nhảy vào trong nước đó.”
Diệp Ly nghĩ đến tính tình Mộ Dung Đình, thật đúng là có khả năng này. Chỉ mỉm cười nói với thuyền bên kia: “Lãnh nhị công tử, Mộ Dung, có thể tới một lát chứ?”
Mộ Dung Đình ngừng tay, quay đầu lại kêu lên: “A Ly, ta mới là bằng hữu của ngươi, tại sao ngươi phải gọi hắn vậy?”
Hoa Thiên Hương cười nói: “Vậy ngươi có qua không? Không thì chúng ta cho thuyền hoa đi đây.”
Mộ Dung Đình trợn mắt liếc nhìn Lãnh Hạo Vũ, sau khi mở tay của hắn hung hăng giẫm một cước điểm nhẹ trên mặt nước vài cái rồi phi thân rơi xuống thuyền hoa Diệp Ly. Lãnh Hạo Vũ cười khổ, chắp tay cười nói với Diệp Ly: “Đa tạ Vương phi.” Cũng đi theo rời khỏi thuyền của mình hạ xuống thuyền của Diệp Ly. Diệp Ly phân phó người chèo thuyền cho thuyền hoa rời đi, mới trở lại hai người cùng đi vào.
Bốn người ngồi xuống, mấy người Thanh Loan dâng lên trà bánh mới rồi mới lui ra, Mộ Dung Đình ngồi ở bên cạnh Diệp Ly vừa lấy điểm tâm ăn nhưng vẫn không quên lườm Lãnh Hạo Vũ đi theo mình vài cái. Lãnh Hạo Vũ coi như không phát hiện ánh mắt như đao của nàng bắn về phía mình, cười nói với Diệp Ly: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, sao không thấy Vương gia và Vương phi đi du ngoạn?”
Diệp Ly nhíu mày, nhìn Lãnh Hạo Vũ cười hỏi, “Lãnh nhị công tử quen biết với Vương gia chúng ta?”
Chén trà trong tay Lãnh Hạo Vũ hơi rung một chút, cười nói: “Tại hạ chỉ là một tên thiếu gia ăn chơi, nào có cơ hội quen biết Vương gia?”
Mộ Dung Đình khịt mũi, nói mỉa mai: “Ngươi còn biết ngươi là một thiếu gia ăn chơi cơ à.”
“Đình Nhi…” Lãnh Hạo Vũ u uất nhìn nàng, “Thiếu gia ăn chơi có cái gì không tốt? Biết ăn biết chơi, ta còn thể mỗi ngày cùng nàng. Chuyện trong nhà đã có đại ca quan tâm, thật tốt mà.”
“Phi!” Mộ Dung Đình gần như muốn nhảy dựng lên, “Bổn cô nương ghét nhất cậu ấm cái gì cũng không biết, về sau ngươi cách xa bổn cô nương một chút. Nếu không thì bổn cô nương gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần.”
“Bây giờ nàng gặp ta cũng một lần đánh một lần mà..” Lão Hạo Vũ thấp giọng lẩm bẩm nói, nhưng giọng nói vừa đủ để cho mọi người ở trong khoang thuyền nghe thấy. Diệp Ly và Hoa Thiên Hương cũng không nhịn được che miệng cười trộm, Mộ Dung Đình tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hận không thể dùng một dao đâm chết tên hỗn đản hại nàng mất mặt này. Lãnh Hạo Vũ giống như vô cùng sợ hãi Mộ Dung Đình, chỉ càng không ngừng xin tha thứ. Nhưng mà trong mắt chất đầy sự vui vẻ cưng chiều đủ biết rõ thật ra hắn chỉ đang đùa vui với Mộ Dung Đình mà thôi. Diệp Ly và Hoa Thiên Hương nhìn Mộ Dung Đình vẫn tức giận giơ chân rồi nhìn nhau cười cười. Chuyện tình cảm quả nhiên kẻ trong cuộc vẫn còn u mê kẻ bàng quan thì tỉnh. Thân là bạn của Mộ Dung Đình dĩ nhiên bọn họ đều hi vọng tương lai Mộ Dung Đình có thể được hạnh phúc tốt đẹp, nhưng mà sự lựa chọn như thế nào vẫn là chuyện bản thân Mộ Dung Đình.
“Vương phi, thuyền của Lê Vương phủ ở phía trước.” Bốn người đang nói chuyện, Thanh Hà tiến vào bẩm báo.
Hoa Thiên Hương nghe thấy thế thì cau mày lại nói:”Ly nhi! Sao chúng ta lại gặp phải Lê Vương chứ?”
Diệp Ly cười nói :”Ai bảo ngươi không chọn ngày tốt? Hoặc có thể nói kinh thành không lớn lắm.”
Mộ Dung Đình chu miệng nói:” Ta lại nghĩ đó là oan gia ngõ hẹp.”
Diệp ly còn chưa mở miệng thì Thanh Loan bước vào mặt mũi không vui mà nói:” Vương Phi! Lê Vương và Lê Vương phi cầu kiến.”
“Mời bọn họ vào đi.” Diệp Ly thở dài.
Không bao lâu sau, Mặc Cảnh Lê mang theo Diệp Oánh nhưng mà người đi theo bên cạnh Mặc Cảnh Lê lại khiến cho Diệp Ly nhíu mày. Nữ nhân bên người Lê Vương tuy khác thường ngày, một thân quần áo màu vàng nhạt, tuy dung nhan có thay đổi một chút, hơn nữa dùng một chiếc khăn che khuất gương mặt. Nhưng mà Diệp Ly nhìn tân trang như vậy căn bản cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Bất kể là ai chỉ cần có mặt nhìn thấy đều có thể nhận ra đây là công chúa Tê Hà của Nam Chiếu. Bây giờ mới chỉ vài ngày, Mặc Cảnh Lê muốn khiêu khích ca ca Hoàng đế của hắn sao? Trong cung còn chưa có tuyên bố công chúa Tê Hà đã chết đâu.
“Bái kiến Lê Vương, Lê Vương phi.” Bọn người Hoa Thiên Hương đứng dậy chào.
Mặc Cảnh Lê nhìn lướt qua mọi người trong khoang thuyền, cuối cùng ánh mắt di chuyển từ Diệp Ly đến trên người Lãnh Hạo Vũ, trầm giọng nói: “Lãnh Hạo Vũ?” Lãnh Hạo Vũ cười nói: “Vương gia có thể nhận ra tại hạ? Thật sự là vinh hạnh.” Đương nhiên Mặc Cảnh Lê biết rõ thanh danh Lãnh Hạo Vũ, nhìn nhìn vẻ mặt Mộ Dung Đình bên cạnh hắn dừng lại khẽ hừ một tiếng, nói với Diệp Ly: “Sao Mặc Tu Nghiêu không cùng đi?”
“Có liên quan gì đến Lê Vương đâu?” Trong lòng Diệp Ly đang buồn chán, nghe Mặc Cảnh Lê nói không chút khách khí nào cãi lại.
Quả nhiên, sắc mặt Mặc Cảnh Lê lập tức chìm xuống, cả giận nói: “Nữ nhân không biết phân biệt!” Trong lòng Diệp Ly liếc mắt, mặc kệ hắn. Lãnh Hạo Vũ có chút hưng phấn đánh giá công chúa Tê Hà phía sau lưng Mặc Cảnh Lê cười nói: “Vương gia, vị giai nhân này là…” Sau lưng bị Mộ Dung Đình bấm véo một cái, vốn là vẻ tươi cười tiêu sái lập tức biến thành bộ dáng nhe răng nhếch miệng. Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nhìn hắn nói: “Chẳng lẽ đại ca ngươi không dạy ngươi, không hỏi thứ không nên hỏi sao?” Lãnh Hạo Vũ buông tay làm vẻ không sao cả nói: “Đại ca ta rất bận, đâu có rảnh dạy ta những thứ này.”
Diệp Ly vuốt vuốt mi tâm, thản nhiên nói: “Lê Vương, tứ muội, ngồi xuống nói đi.”
Mộ Dung Đình hừ nhẹ mộ tiếng: “Ta không muốn ngồi cùng những người khác, A Ly, ta và Thiên Hương đi ra ngoài nhìn một chút.” Nói xong, lướt qua Mặc Cảnh Lê liếc mắt lôi kéo Hoa Thiên Hương dường như muốn đứng dậy đi ra ngoài. Bộ dáng kia còn kém không có nói thẳng bổn cô nương không vui khi ngồi cùng một chỗ với ngươi. Hoa Thiên Hương vứt cho Diệp Ly một ánh mắt xin lỗi, mặc kệ để cho Mộ Dung Đình kéo ra ngoài, nàng cũng không muốn cùng ở chung với Lê Vương. Lãnh Hạo Vũ thấy Mộ Dung Đình đi ra ngoài, ánh mắt nhìn lại Diệp Ly cùng Mặc Cảnh Lê có chút do dự. Diệp Ly cười nói: “Lãnh công tử vẫn là đi nhìn xem Mộ Dung đi, đừng để cho nàng mang theo Thiên Hương chạy loạn.” Lãnh Hạo Vũ gật đầu, lúc này mới đi ra ngoài. Chưa được một lúc lâu mấy người Thanh Loan đều bưng bánh trà vào, sau khi đặt xuống không có rời đi. Các nàng vẫn đứng trong một góc cung kính bộ dạng chờ Vương phi phân phó. Đã hiểu tâm tư của các nàng, trong lòng Diệp Ly cười thầm lại không nói thêm gì.
“Mấy người đi ra ngoài trước, Bổn vương có chuyện nói với nàng.” Mặc Cảnh Lê phân phó nói.
Diệp Oánh cắn môi yên lặng đứng dậy rời đi, công chúa Tê Hà liếc mắt nhìn Diệp Ly tràn đầy địch ý cũng không nói gì đi theo Diệp Oánh. Nhưng mà mấy người Thanh Loan cũng không có nghe lời như vậy, vẫn là cứ đứng ở một góc mắt nhìn mũi giống như không nhìn thấy Mặc Cảnh Lê nói. Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Bổn vương bảo các ngươi đi ra ngoài, không có nghe thấy sao?” Giọng Thanh Sương thanh thúy vang lên trả lời: “Hồi bẩm Lê Vương, đã nghe thấy. Nhưng Vương gia chúng ta nói muốn bọn nô tỳ bảo vệ Vương phi an toàn, dĩ nhiên bọn nô tỳ phải tuân thủ mệnh lệnh của Vương gia.” Trong ánh mắt Mặc Cảnh Lê hàn quang hiện ra, lạnh lùng nhìn Thanh Sương nói: “Ngươi nói là Bổn vương sẽ gây bất lợi cho nàng ta?”
Thanh Sương nói: “Nô tài không biết, bọn nô tỳ chỉ phòng ngừa vạn nhất. Kính xin Vương gia rộng lòng tha thứ.”
Diệp Ly cười nhạt một tiếng, nói: “Lê Vương, giữa chúng ta dường như cũng không có chuyện gì mật đàm, mấy người bọn họ đều là người ta tin tưởng. Có lời gì ngài không ngại cứ nói thẳng.” Mặc Cảnh Lê trầm mặc, chăm chú nhìn Diệp Ly ngay cả chớp mắt cũng không chớp, Diệp Ly cũng không nói chuyện, mặc kệ cho hắn nhìn chằm chằm. Đã qua một lúc, Mặc Cảnh Lê mới lên tiếng giọng nói lạnh lùng: “Diệp Ly! ngươi lừa gạt Bổn vương!”
Diệp Ly sững sờ, lừa gạt hắn? Cái này từ đâu mà ra? Hoặc là nên nói Mặc Cảnh Lê lại phát hiện nàng lừa hắn cái gì vậy?
“Vương gia, lời này từ đâu mà có? Không có gì mà phỉ báng Bổn vương phi cũng không phải là thói quen tốt.” Diệp Ly thản nhiên nói.
Mặc Cảnh Lê hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi cố ý giả vờ vô dụng như vậy chính là vì muốn bổn vương hối hôn trước phải không? Ngươi đã sớm cấu kết với Mặc Tu Nghiêu đúng không?”
Diệp Ly bình tĩnh cầm lấy chén trà trong tay, cố gắng không để mình hất thẳng nước vào mặt nam nhân ngồi đối diện, “Vương gia, ta đã sớm nói với ngài rồi. Hoang tưởng quá độ là bệnh cần phải trị sớm. Nhân phẩm vương gia ngài ti tiện không có nghĩa là phẩm hạnh của người khác cũng bất lương.” Nàng không thoải mái với hôn sự này, nhưng mà nói nàng đã sớm cấu kết với Mặc Tu Nghiêu là sao? Bây giờ bọn họ đã trả hết nợ cũng giống như đậu hũ trắng và hành lá lẫn lộn. Mặt Mặc Cảnh Lê lập tức đen kịt, nhưng mà lần này cũng không có giống ngày thường giận dữ, trái lại nhìn chằm chằm Diệp Ly một lúc sau mới nở nụ cười đầy ác ý.
Mặt Diệp Ly không chút biểu cảm theo dõi hắn, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Chỉ nghe Mặc Cảnh Lê giọng nói nhỏ đi, cười nói với Diệp Ly: “Diệp Ly, ngươi và Mặc Tu Nghiêu còn chưa có viên phòng sao? Sẽ không phải là Mặc Tu Nghiêu thật sự biến thành phế nhân không được? Nếu như vậy, Bổn vương có thể miễn cưỡng…”
Bốp!
Mặc Cảnh Lê còn chưa nói hết, đối diện đã một đấm hung ác và chuẩn xác đánh vào sống mũi của hắn. Hai dòng máu tươi lập tức nhỏ xuống. Mặc Cảnh Lê khiếp sở mở to hai mắt nhìn, còn chưa phục hồi tinh thần lại bị Diệp Ly đứng dậy đè đầu của hắn đập xuống mặt bàn.
“Diệp Ly chết tiệt!” Đau đớn trên trán cuối cùng cũng để cho Mặc Cảnh Lê trong lúc khiếp sợ bị Diệp Ly tập kích lần nữa phục hồi tinh thần lại, “Bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Diệp Ly liếc mắt ra hiệu ngăn cản Thanh Loan muốn ra tay, môi nhếch thành một nụ cười lạnh. Chứng kiến Mặc Cảnh Lê đứng dậy đánh về phía mình, khẽ lắc mình đã tránh được, đợi đến lúc Mặc Cảnh Lê lại nhào đầu về phía trước nàng đã đứng ở một chỗ khác chỗ bên cạnh cửa sổ.
Hai lần không bắt được người lại nhớ đến mình bị tập kích hai lần, Mặc Cảnh Lê cũng đoán được Diệp Ly cũng không phải là loại nữ tử yếu đuối. Lần này dùng tới công phu hung ác bổ nhào qua thề phải bắt được nữ nhân dám trêu đùa mình. Đã thấy Diệp Ly nhún người xuống, dưới cánh tay Mặc Cảnh Lê bị một trận đau nhức kịch liệt căn bản không kịp thủ thế đụng đầu vào cửa sổ khoang thuyền —-
“Nhanh có ai không! Lê Vương rơi xuống nước rồi!”
“Vương gia, Vương phi, biểu tiểu thư cầu kiến.” Diệp Ly buông may vá trong tay, ngẩng đầu có chút kỳ quái ngẩng đầu hỏi: “Biểu tiểu thư? Dương…Thiên Như sao? Sao nàng ta có thể đến chủ viện?” Định Quốc Vương phủ rất rộng, thật sự rất rộng. Hơn nữa rất nhiều chỗ không phải muốn đến là nhất định đến được. Cho nên dù trong phủ có tồn tại hai người khiến cho người ta không thoải mái, nhưng mà dưới tình huống bình thường căn bản Diệp Ly không cảm thấy sự tồn tại Biểu tiểu thư và Dương Trắc Thái phi đấy. Bởi vì từ khi Mặc Tu Nghiêu chuyển đến chủ viện ở, vệ minh của khu này đã thăng cấp rồi, đừng nói là đi vào cổng chủ viện, ngay cả bên ngoài các nàng cũng không tiếp cận được. Đã hai lần mất mặt, hơn nữa sau khi Mặc Tu Nghiêu phái Mặc tổng quản lời lẽ nghiêm khắc răn dạy một lần, Dương Trắc Thái phi không còn ý đồ đến khiêu chiến quyền uy của tân Định Quốc Vương phi tồi. Mặc Tu Nghiêu đối với bản thân rất tốt, đương nhiên Diệp Ly cảm nhận được. Không nói mình vừa qua cửa Mặc Tu Nghiêu đã vô cùng hào phóng ủy quyền cho mình, hơn nữa hạ nhân trong phủ trước mặt mình cũng biểu lộ thái độ rất rõ ràng đối với Vương phi là mình đây. Bằng không thì đừng nói đến là Định Quốc Vương phủ ngay cả hạ nhân gia tộc bình thường cũng không dễ dàng phục tùng với tức phụ mới vào cửa như vậy. Cho nên…có người làm chỗ dựa rất quan trọng đấy. Đặc biệt người này lại là người có quyền lực cao nhất trong phủ.
“Nô tài không biết, nhưng mà biểu tiểu thư đã đứng ở ngoài cửa viện rất lâu rồi. Cho nên Vệ đại ca tùy tùng ngoài cửa mới cho người vào bẩm báo Vương gia, Vương phi một tiếng.” Tĩnh Nhi đi vào bẩm báo nói. Bởi vì Vương gia phân phó không cho phép người ngoài vô cớ đi vào nội viện quấy rầy Vương phi, cho nên ở dưới tình huống bình thường bọn họ đều là mời người rời đi đấy. Nhưng mấy lần trước đuổi biểu tiểu thư rất dễ nhưng hôm nay lại không chịu rời đi đơn giản đâu. Bọn thị vệ lại không thể ra tay với Biểu tiểu thư, dù sao người ta cũng là khách. Đành phải nhờ Tĩnh Nhi đi ngang qua vào bẩm báo một tiếng.
“Vương gia, theo ngài thì sao?” Diệp Ly quay đầu hỏi Mặc Tu Nghiêu đang dựa vào cửa sổ mở một bên đọc sách.
Mặc Tu Nghiêu ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng, lật một trang sách thản nhiên nói: “A Ly muốn gặp thì cứ để cho nàng ta đi vào, không muốn gặp thì lại để cho người tiễn nàng ta trở về. Hoặc là…ở ngoài thành Vương phủ có một tòa biệt viện, có thể để cho nàng ta và Thái phi đi ở vài năm.
Chậc…Diệp Ly tặc lưỡi, nam nhân này thật sự là đã đến trình độ không có tim không có phổi. Tuy thời gian nhìn thấy Dương Thiên Như không nhiều lắm, nhưng ngẫu nhiên mấy lần gặp mặt ánh mắt người ta nhìn hắn uyển chuyển ai oán, như vạn sợi tơ tình. Rõ ràng vậy mà có thể nói ra lời nói lãnh khốc vô tình như vậy. Nhưng mà…nàng thích!
“Mời nàng vào đi!” Để quần áo đã sắp hoàn thành qua một bên, Diệp Ly có chút buồn rầu mà nói: “Trước đây Trắc Thái phi còn đề cập với ta tìm cho Biểu tiểu thư một cọc hôn nhân tốt, nhưng mà ta…” Nàng chưa từng làm bà mối mà. Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Không cần làm phiền, nàng không tìm thấy.”
“Có ý tứ gì?” Cái gì gọi là nàng không tìm thấy?
Mặc Tu Nghiêu nói: “Ba năm trước đây Mặc tổng quản cũng đã đề cập qua chuyện này rồi, cũng đích thân tự mình chọn lựa nhưng Trắc Thái phi và nàng ta đều không vừa lòng. Nàng không quen thuộc kinh thành, ta không cho rằng có thể tìm được ai tuyển tốt hơn so với Mặc tổng quản.” Diệp Ly không nhịn được lau mồ hôi, thì ra Mặc Tu Nghiêu cũng làm bà mối cơ đấy. Nhưng mà hắn là trực tiếp để cho Mặc tổng quản đi làm đấy, mình đúng là thật khờ mới phiền não có nên thật sự đi tham gia mấy cái yến hội hay không, “Những người Mặc tổng quản liệt ra cũng là dựa trên điều kiện của nàng ta có thể tuyển được người tốt nhất. Hơn nữa bây giờ nàng ta cũng 17 tuổi rồi, cùng lứa tuổi với nàng mà chưa có hôn phối thì càng ít.” Cũng không phải mỗi người đều giống như Mặc Tu Nghiêu, Mặc Cảnh Lê cùng với Từ Thanh Trần giống nhau qua hai mươi tuổi cũng còn chưa có kết hôn, cho dù không có ở gia đình bình thường cũng đã đính hôn rồi.
“Cái kia vậy làm sao bây giờ?” Cũng không thể cứ như vậy chậm trễ cả đời chứ? Hơn nữa không phải Diệp Ly lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng mà nàng thật sự nghi ngờ nếu vẫn cứ tiếp tục chậm trễ cuối cùng việc này sẽ trở thành trách nhiệm của Mặc Tu Nghiêu.
“Nàng ta muốn gả lại để cho Mặc tổng quan đưa danh sách qua. Nếu không được cũng không cần quản. Nếu như tròn mười tám tuổi nàng ta còn chưa xuất giá đến lúc ý sẽ đưa đến Vô Nguyệt am cùng đại tẩu.”
Diệp Ly cũng không nhịn được muốn vì Dương cô nương đa tình mà lau đi một dòng nước mắt rồi, nếu ai muốn biết bộ mặt lạnh lùng là thế nào? Nhìn biểu hiện của Mặc Tu Nghiêu sẽ biết.
Chỉ chốc lát sau, Dương Thiên Như được người dẫn vào đang thướt tha đi vào. Bên ngoài còn mang theo hai tiểu nha đầu, một trong số đó trong tay còn bưng lấy một chiếc hộp nhìn không ra là cái gì. Nhìn thấy bỗng nhiên ánh mắt nóng bỏng của Dương Thiên Như nhìn vào chỗ ở sau lưng mình, Diệp Ly nhìn quần áo vẫn chưa làm xong ở bên cạnh bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
“Biểu muội, mời ngồi.” Diệp Ly mỉm cười gật đầu nói với Dương Thiên Như.
Dương Thiên Như nhanh chóng liếc nhìn phía sau lưng Diệp Ly, vội vàng lắc đầu khẽ nói: “Đa tạ Vương phi, không…không cần…Nô tỳ vẫn đứng là tốt rồi.”
Diệp Ly im lặng, cái gì gọi là ngươi vẫn đứng đấy là tốt rồi. Ngươi chỉ là một biểu tiểu thư tạm ở trong Vương phủ sao lại biểu hiện như một tiểu thiếp yếu đuối bị ngược đãi vậy? Thoáng đánh giá một chút Dương Thiên Như một thân quần áo màu xanh nhạt đường viền hoa lan thanh nhã, búi tóc linh lung tươi mát bên cạnh cài trâm có tua trân châu. Từ khi Diệp Ly thu thập quần áo màu trắng của Mặc Tu Nghiêu thì cũng không tệ lắm, vị cô nương này cuối cùng cũng đã tạm biệt mãi mãi hình tượng áo trắng bồng bềnh của nàng, nhưng mà hiển nhiên vẫn là đi tới con đường thanh nhã cao quý: “Biểu muội, mời ngồi.” Giọng Diệp Ly hơi trầm xuống, thản nhiên nói.
Dương Thiên Như làm bộ như giật mình, biểu lộ rõ ràng trở nên sợ hãi hẳn. Dưới cái nhìn soi mói của Diệp Ly vẻ mặt u uất cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống, Diệp Ly nhìn thấy bộ dạng u uất kia chỉ cảm thấy có một ngụm máu nghẹn ở giữa ngực. Ói thì lộ ra hết, nuốt xuống càng buồn nôn. Nàng cũng không có dễ dàng mà.
“Biểu muội, đúng lúc này đến chủ viện, có chuyện gì sao?” Diệp Ly đè nèn sự không vui trong lòng xuống, lấy vẻ mặt hòa nhã mà chống đỡ.
Dương Thiên Như ngẩng đầu lên, khẩn trương vặn xoắn chiếc khăn tay trong tay, gương mặt ửng đỏ, “Ta…ta..”
Diệp Ly vẫn nhẫn nại mỉm cười, Dương Thiên Như liếc nhìn Mặc Tu Nghiêu, rốt cục có vẻ cố lấy dũng khí đến rồi nói: “Ta…Ngày mai là sinh nhật biểu ca, ta đến…đưa lễ thọ cho hắn.”
Diệp Ly liếc mắt nhìn cái hộp trong tay tiểu nha đầu ở phía sau nàng ta, lại quay đầu liếc qua Mặc Tu Nghiêu dường như vẫn chuyên chú đọc sách, cười nói: “Thì ra là thế, đã phiền biểu muội phí tâm. Ta có thể nhìn xem chứ?”
“Điều này…”
“Bất tiện sao? Như vậy mời Vương gia xem qua đi.” Phất phất tay ra hiệu cho tiểu nha đầu kia dâng chiếc hộp cho Mặc Tu Nghiêu. Nghe xong lời Diệp Ly nói…, hai mắt Dương Thiên Như sáng ngời, tràn ngập chờ mong nhìn về phía người đọc sách ở cửa sổ. Tiểu nha đầu kia mới vừa đi tới trước mặt Mặc Tu Nghiêu chiếc hộp trong tay đã bị một cánh tay ở bên ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện cướp mất. Chẳng biết A Cẩn xuất hiện ở cửa sổ từ lúc nào vẻ mặt chăm chú trực tiếp mở chiếc hộp ra, thò tay cầm đồ vật bên trong lên nhìn. Từ góc của Diệp Ly nhìn thấy đó là một chiếc áo choàng màu tím nhạt hoa lệ, tuy chỉ thấy một góc nhưng mà thủ công thêu kia vô cùng tinh xảo và dụng tâm đấy, “Không có độc.”
“A Cẩn tránh ra, ngươi che hết ánh sáng rồi.” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói.
“Vâng.” A Cẩn lên tiếng, ôm chiếc hộp biến mấy ở cửa sổ. Từ đầu tới cuối, ngay cả một mảnh góc áo của Mặc Tu Nghiêu cũng không thấy. Dương Thiên Như ngẩn ngơ, liền vội vàng hỏi: “Hắn cầm đi đến nơi nào rồi hả?”
“Cái này…” Diệp Ly tự nghĩ có nên nói cho nàng biết đồ Mặc Tu Nghiêu không cần đều bị A Cẩn cầm đi chơi, chơi chán rồi sẽ vứt đi.
Mặc Tu Nghiêu để sách trong tay xuống ngẩng đầu lên, trong khi Dương Thiên Như đang kinh hỉ chờ mong thâm tình thì lạnh nhạt tự nhiên nói: “Không có việc gì thì trở về trong viện của mình đi, ngày mai bổn vương lại sai Mặc tổng quản mang danh sách nam tử phù hợp thử hôn qua, ngươi xem đi rồi chọn một.” Dung nhan xinh đẹp dịu dàng của Dương Thiên Như lập tức trắng bệch, nước mắt óng ánh không ngừng chảy xuống, “Đừng…Biểu ca, ta không…ta không muốn rời khỏi Vương phủ, không xuất giá…Huynh đừng đuổi ta đi…” Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, rất nhanh lại gật đầu nói: “Cũng được, ngày mai ngươi thu dọn đồ đạc đi Vô Nguyệt am cùng đại đẩu đi thôi. Cứ vậy đi, tiễn Dương tiểu thư trở về.” Nha đầu bên người Dương Thiên Như đều là nha đầu của Vương phủ, dĩ nhiên không dám làm trái ý của Mặc Tu Nghiêu. Mặc dù biết rõ tiểu thư nhà mình không muốn vẫn tiến lên đỡ nàng rời đi.
“Biểu ca…Ô ô…Huynh đừng đuổi Thiên Như đi…Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời không gây chuyện làm biểu ca tức giận…” Dương Thiên Như khóc nức nở nghẹn ngào, khi hai nha đầu đến đỡ vẫn còn giãy dụa không chịu rời đi.
“Dẫn đi.” Mặc Tu Nghiêu cau mày thản nhiên nói.
Dù Dương Thiên Như có giãy dụa như thế nào cũng sẽ không phải là đối thủ của hai nha đầu, cuối cùng vẫn bị lôi đi ra ngoài rồi. Diệp Ly ngồi ở một bên im lặng nhìn mặt Mặc Tu Nghiêu không chút gợn sóng, mơ hồ truyền đến tiếng khóc của Dương Thiên Như muốn vỡ gan ruột, trong lòng cũng không khỏi cảm thán nam nhân này thật sự nhẫn tâm đấy. Nam nhân bình thường chứng kiến một thiếu nữ nhu nhược xinh đẹp khóc thành như vậy, cho dù vô tình không yêu ít cũng sẽ có vài phần thương tiếc. Nhưng trong ánh mắt của Mặc Tu Nghiêu lại không có chút cảm xúc nào, phảng phất mới vừa rồi bị lôi đi ra ngoài không phải là một nữ nhân yếu ớt mà chỉ là một đồ vật bình thương.
“A Ly, nàng thở dài gì vậy?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.
Diệp Ly không nhịn được lại thở dài một hơi nói: “Nếu ai yêu mến ngài nhất định là đời trước tạo nghiệt gì đó. Nếu không thì là kiếp trước thiếu nợ ngài không trả.” Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu khẽ nhúc nhích, chăm chú nhìn vào bóng lưng Diệp Ly hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?” Diệp Ly nói: “Cái kia còn phải nói, cứ nhìn Dương Thiên Thư sẽ biết à.” Yêu một người không yêu mình hoặc là căn bản cũng không có yêu mình, đây không phải là kiếp trước thiếu nợ thì là cái gì? Cuộc sống thật là bi kịch mà.
“Vậy…A Ly sẽ yêu người như thế nào?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.
Diệp Ly ngồi bên vừa làm nữ công trong tay, vừa không đếm xỉa tới đáp: “Yêu? Không biết, có lẽ sẽ không yêu người nào đó. Dù thế tình yêu cảm động trời đến thế nào thì thời gian lâu cũng sẽ biến thành tình thân mà thôi, đã như vậy vì sao ngay lúc ban đầu cứ vậy mà sống cho thoải mái?” Ai có thể cả lời ngon tiếng ngọt nói chuyện tình yêu, thời gian lâu rồi cũng chỉ còn lại củi gạo dầu muối mà thôi.
“Đó là bởi vì A Ly còn chưa từng yêu một người nào sao?” Mặc Tu Nghiêu khẽ hỏi.
Diệp Ly tay hạ châm dừng lại một chút, rất nhanh lại tiếp tục đi lên, nói: “Có lẽ.” Đương nhiên nàng cũng đã từng nói qua yêu đương, nhưng mà nói đến thật sự cái gì yêu khắc cốt minh tâm thì thật chưa có.
“Nếu như A Ly yêu một người sẽ cùng hắn đồng sinh cộng tử không?”
Diệp Ly có chút kỳ quái quay đầu nhìn thoáng qua nam tử ngồi nghiêng dựa vào xe lăn khó có được buông lỏng, cười nói: “Vương gia không phải muốn nếu ngài yêu một người sẽ muốn cùng nàng đồng sinh cộng tử sao?”
“Có lẽ là vậy?”
“Ta cũng không biết nữa. Chẳng lẽ ta đã chết rồi còn muốn kéo theo một người nữa chôn cùng?” Diệp Ly nói ra suy nghĩ thật sự: “Cho dù chỉ là yêu thích bình thường cũng không thể làm như vậy được, đó là người yêu hay là kẻ địch?”
Dưới ánh mặt trời, dường như Mặc Tu Nghiêu đang chăm chú suy nghĩ, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Nàng nói đúng. Nếu như ta chết đi vẫn hi vọng nàng vẫn sống thật tốt.” Nói xong liền không hề để ý tới Diệp Ly, cầm lấy một quyển sách tiếp tục đọc. Diệp Ly cũng có chút không ngờ tới nàng vẫn cảm thấy Mặc Tu Nghiêu có chút ôn hòa lạnh nhạt có chút vô tình sao có thể ôn nhu như thế, khó hiểu nhún vai tiếp tục ngồi thêu. Đã qua một lúc lâu, lời nói của Mặc Tu Nghiêu không biết vì sao lại hiện lên trong đầu “Nếu như ta chết đi, vẫn hi vọng nàng sống thật tốt.”
Nàng?! Diệp Ly cả kinh suýt chút nữa đâm kim vào đầu ngón tay. Mặc Tu Nghiêu có người yêu mến rồi hả?!
Tâm tình của Diệp Ly không tốt, rất không tốt, cho dù chính nàng cũng không biết rõ rốt cuộc vì sao lại không tốt. Tóm lại là không hiểu thấu tâm tình phiền muộn, tình huống như vậy trong suốt mấy chục năm sống của nàng là vô cùng hiếm thấy đấy. Cho dù năm đó chia tay cùng bạn trai mối tình đầu còn có lần đầu tiên trước khi ra nhiệm vụ thực chiến còn không có cảm xúc bết bát như vậy. Cho nên ở sân luyện võ giải tỏa cũng không cảm thấy có chuyển biến tốt đẹp, Diệp Ly dứt khoát quyết định ra ngoài giải sầu.
Vừa vặn thấy thiếp mời của Hoa Thiên Hương đến mời nàng cùng đi thưởng hoa sen đầu hạ, cho nên Diệp Ly không chút do dự đồng ý.
Dù sao Sở Kinh cũng ở phương Bắc, chỗ có thể thưởng hoa sen cũng không nhiều. Cho nên đã định giữa tháng sáu và tháng bảy hàng năm khu vực để thưởng nhất định du khách đông như dệt. Đầu hạ hoa sen cũng chưa nở hết cũng đã hấp dẫn nhóm khuê tú ngọc bích kinh thành lũ lượt kéo đến. Mặc Tu Nghiêu nghe xong Diệp Ly muốn đi ra ngoài du thuyền hơn nữa không có ý định mời mình cùng đi, cũng không nói thêm gì chỉ nói cho Diệp Ly biết Định Quốc Vương phủ cũng có thuyền hoa, Diệp Ly có thể mời bằng hữu cùng đi. Hai ngày nay Diệp Ly nhìn Mặc Tu Nghiêu cũng không vừa mắt, cũng nhân tiện quên hỏi hắn có muốn đi cùng hay không, mang theo mấy nha đầu vô cùng thoải mái đi. A Cẩn im lặng nhìn Vương gia nhà mình: Vương gia rõ ràng muốn đi cùng Vương phi, vì sao không nói thẳng cho Vương phi vậy?
Lên thuyền hoa của Định Quốc Vương phủ, Diệp Ly nhàn nhã dựa vào cửa sổ ngẩn người. Hoa Thiên Hương thưởng thức đánh giá bố trí bên trong thuyền hoa, trên mặt tràn đầy sự hâm mộ nói: “Không hổ là thuyền Định Quốc Vương phủ, sự bố trí này…Qủa nhiên là phi phàm. Nhưng mà Ly Nhi này, chiếc thuyền này không phải là Định Vương đặc biệt bố trí vì ngươi hay sao? Định Quốc Vương phủ đã bao nhiêu năm không có người đi ra ngoài rồi, thuyền này cũng không giống như đồ cũ đâu.”
Diệp Ly lười biếng nhìn nàng cười nói: “Thuyền của nhà ngươi kém hơn chiếc này sao?”
Hoa Thiên Hương tức giận trắng mặt liếc nhìn nàng: “Ngươi biết rõ mà. Nhà của ta có bao nhiêu người. Chen chúc ồn ào…Ngươi thì thoải mái rồi, một mình một chiếc thuyền thật yên tĩnh quá. A…nếu Định Vương cũng ở trên thuyền này vậy thì quá…không đúng không đúng, hắn vẫn không ở chỗ này thì tốt hơn, nếu Định Vương ở đây ta khẳng định không dám có ý nhảy lên thuyền của ngươi.” Diệp Ly nhìn trên mặt hồ cách đó không xa đủ loại kiểu dáng thuyền hoa, khó hiểu nói: “Trên hồ nhiều thuyền như vậy, rốt cuộc là thưởng hoa sen hay là đi xem thuyền hoa vậy?”
Hoa Thiên Hương cười hì hì nói: “Đã nhìn hoa lại cũng thưởng người. Ai bảo mấy ngày hoa sen vừa nở có thời tiết vừa đẹp đâu, người đi ra đương nhiên nhiều hơn. Ngươi có muốn biết hàng năm có bao nhiêu tài tử giai nhân ở tại nơi hồ giai nhân này kết thành tình lữ đó.”
“Hồ Giai Nhân?” Diệp Ly liếc nhìn hồ nước rộng lớn, khi nhìn thấy Tây Hồ, Thái Hồ, hồ Thiên Đảo gì gì đó, đợi một chút, hồ Giai Nhân này thoạt nhìn không có cái quan hệ gì tới giai nhân đi.
Hoa Thiên Hương bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ngươi cũng quá không hiểu phong tình rồi? Ngươi không biết hôm nay vì sao Tranh Nhi không theo chúng ta cùng đi chơi sao?”
“Thỉnh giáo.”
“Bởi vì hôm nay nàng ấy ở cùng một chỗ với Từ nhị công tử!” Hoa Thiên Hương cắn răng, lườm liếc Diệp Ly nói: “Lại nói tiếp hôm nay ta thấy ngươi một mình cùng ta có chút kỳ quái rồi, ta nghĩ đến ngươi có lẽ ở cùng với Định Vương mới đúng. Vốn ta cũng có ý định đi tìm Mộ Dung chơi rồi.” Diệp Ly tức giận quăng cho nàng một ánh mắt sắc như đao: “Vậy là ai đã mời ta cùng đi đấy?”
“Ta đây không phải sợ ngươi không biết cho nên nhắc ngươi một câu sao? Ai bảo ngươi quanh năm suốt tháng đều trốn trong nhà không chịu đi ra ngoài đây?” Hoa Thiên Hương bất mãn nói càm ràm, nói xong nhìn nhì trên thuyền bày biện trang trí hoàn toàn đổi mới, có chút chột dạ nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, mấy ngày nữa hình như là sinh nhật Vương gia, đến lúc đó nhất định ngươi phải hẹn hắn đi du hồ đấy. Ta nghĩ cái thuyền mới này nhất định là ngài ấy vì ngắm hoa cùng ngươi mới chuẩn bị. Nói không chừng hiện tại Định Vương đang suy nghĩ làm sao để giết ta không để lại dấu vết đấy.”
Diệp Ly sững sờ, nhìn vẻ mặt Hoa Thiên Hương làm bộ dáng u sầu không khỏi mỉm cười, “Ngươi suy nghĩ nhiều quá.”
“Thiên Hương, A Ly!”
Hôm nay thời tiết rất tốt, bất kể là trên hồ hay là ven hồ đều là một cảnh vui vẻ cười cười nói nói, nhưng mà có thể gióng trống khua chiêng kêu la như vậy ngoại trừ Mộ Dung Đình cũng không có người nào khác. Diệp Ly và Hoa Thiên Hương từ trong khoang thuyền nhìn ra thấy Mộ Dung Đình đang đứng ở bên ngoài một chiếc thuyền hoa khác nhìn về phía bên này còn đang vẫy tay. Bên người còn có một người trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú đi theo, hình như cùng Mộ Dung Đình nói cái gì đó. Nhưng mà vẻ mặt Mộ Dung Đình rõ ràng là không kiên nhẫn không muốn để ý đến hắn. Hoa Thiên Hương đi sau lưng phía sau Diệp Ly, khẽ cười nói: “Đó là nhị công tử Lãnh gia Lãnh Hạo Vũ.”
“Vị hôn phu của Mộ Dung?” Diệp Ly nói.
“Đúng vậy. Từ nhỏ Đình Nhi có vẻ nhìn hắn không thuận mắt, nhưng mà từ nhỏ tên kia lại thích kề cận Đình Nhi. Về sau Đình Nhi theo cha nàng đến biên quan, không ngờ sau khi này trở về hắn vẫn thích cố ý chọc nàng tức giận.” Trong giọng điệu của Hoa Thiên Hương mang theo ý cười, hiển nhiên ấn tượng đối với Lãnh Hạo Vũ không quá xấu. Trên thuyền hoa bên kia, hai người đã ra tay quyền qua cước lại, bởi vì Mộ Dung Đình muốn dùng khinh công bay qua đến bên các nàng, mà hiển nhiên Lãnh Hạo Vũ không đồng ý. Hai người trên khoang thuyền vẫn lôi lôi kéo kéo Mộ Dung Đình tức giận rồi động thủ.
Trừ các nàng, chung quanh cũng có không ít thuyền hoa các nhà khác, cũng tiến lại gần chứng kiến náo nhiệt bên này. Người quen biết Mộ Dung Đình và Lãnh Hạo Vũ dĩ nhiên cũng không ít, đều đi về phía ồn ào.
Hoa Thiên Hương cười nói: “Ngươi đoán lúc này Lãnh Hạo Vũ có thể kiên trì bao lâu?”
Diệp Ly nhìn một lúc mới nói: “Mộ Dung căn bản không đánh lại được Lãnh Hạo Vũ.” Lãnh Hạo Vũ nhìn như có vẻ đánh lệch hơn nhiều nhưng ngược lại đấy, dưới chân bình ổn hơn so với Mộ Dung Đình nhiều. Trên gương mặt mang bộ dạng cười đùa tưng tửng quần áo là lượt nhưng ánh mắt nhìn Mộ Dung Đình lại rất chăm chú, “Ngươi nói hắn đang nhường cho Đình Nhi?”
Diệp Ly cười nói: “Mộ Dung tướng quân yêu con gái như mệnh, ngươi cảm thấy ông ý thật sự sẽ gả Đình Nhi cho một kẻ quần áo là lượt không học vấn không nghề nghiệp?”
“Cái này…” Hoa Thiên Hương trầm ngâm, thật đúng là không có thật sự nghĩ tới vấn đề này.
Đã xem đủ náo nhiệt, Diệp Ly cười nói, “Để cho bọn họ chèo thuyền hoa đi thôi, hôm nay có lẽ không chơi cùng Mộ Dung được rồi.”
Hoa Thiên Hương giữ chặt nàng, “Ngàn vạn đừng, ngươi có tin hay không ép Đình Nhi nóng nảy cho dù chúng ta lái thuyền hoa đi thì nàng cũng dám nhảy vào trong nước đó.”
Diệp Ly nghĩ đến tính tình Mộ Dung Đình, thật đúng là có khả năng này. Chỉ mỉm cười nói với thuyền bên kia: “Lãnh nhị công tử, Mộ Dung, có thể tới một lát chứ?”
Mộ Dung Đình ngừng tay, quay đầu lại kêu lên: “A Ly, ta mới là bằng hữu của ngươi, tại sao ngươi phải gọi hắn vậy?”
Hoa Thiên Hương cười nói: “Vậy ngươi có qua không? Không thì chúng ta cho thuyền hoa đi đây.”
Mộ Dung Đình trợn mắt liếc nhìn Lãnh Hạo Vũ, sau khi mở tay của hắn hung hăng giẫm một cước điểm nhẹ trên mặt nước vài cái rồi phi thân rơi xuống thuyền hoa Diệp Ly. Lãnh Hạo Vũ cười khổ, chắp tay cười nói với Diệp Ly: “Đa tạ Vương phi.” Cũng đi theo rời khỏi thuyền của mình hạ xuống thuyền của Diệp Ly. Diệp Ly phân phó người chèo thuyền cho thuyền hoa rời đi, mới trở lại hai người cùng đi vào.
Bốn người ngồi xuống, mấy người Thanh Loan dâng lên trà bánh mới rồi mới lui ra, Mộ Dung Đình ngồi ở bên cạnh Diệp Ly vừa lấy điểm tâm ăn nhưng vẫn không quên lườm Lãnh Hạo Vũ đi theo mình vài cái. Lãnh Hạo Vũ coi như không phát hiện ánh mắt như đao của nàng bắn về phía mình, cười nói với Diệp Ly: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, sao không thấy Vương gia và Vương phi đi du ngoạn?”
Diệp Ly nhíu mày, nhìn Lãnh Hạo Vũ cười hỏi, “Lãnh nhị công tử quen biết với Vương gia chúng ta?”
Chén trà trong tay Lãnh Hạo Vũ hơi rung một chút, cười nói: “Tại hạ chỉ là một tên thiếu gia ăn chơi, nào có cơ hội quen biết Vương gia?”
Mộ Dung Đình khịt mũi, nói mỉa mai: “Ngươi còn biết ngươi là một thiếu gia ăn chơi cơ à.”
“Đình Nhi…” Lãnh Hạo Vũ u uất nhìn nàng, “Thiếu gia ăn chơi có cái gì không tốt? Biết ăn biết chơi, ta còn thể mỗi ngày cùng nàng. Chuyện trong nhà đã có đại ca quan tâm, thật tốt mà.”
“Phi!” Mộ Dung Đình gần như muốn nhảy dựng lên, “Bổn cô nương ghét nhất cậu ấm cái gì cũng không biết, về sau ngươi cách xa bổn cô nương một chút. Nếu không thì bổn cô nương gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần.”
“Bây giờ nàng gặp ta cũng một lần đánh một lần mà..” Lão Hạo Vũ thấp giọng lẩm bẩm nói, nhưng giọng nói vừa đủ để cho mọi người ở trong khoang thuyền nghe thấy. Diệp Ly và Hoa Thiên Hương cũng không nhịn được che miệng cười trộm, Mộ Dung Đình tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hận không thể dùng một dao đâm chết tên hỗn đản hại nàng mất mặt này. Lãnh Hạo Vũ giống như vô cùng sợ hãi Mộ Dung Đình, chỉ càng không ngừng xin tha thứ. Nhưng mà trong mắt chất đầy sự vui vẻ cưng chiều đủ biết rõ thật ra hắn chỉ đang đùa vui với Mộ Dung Đình mà thôi. Diệp Ly và Hoa Thiên Hương nhìn Mộ Dung Đình vẫn tức giận giơ chân rồi nhìn nhau cười cười. Chuyện tình cảm quả nhiên kẻ trong cuộc vẫn còn u mê kẻ bàng quan thì tỉnh. Thân là bạn của Mộ Dung Đình dĩ nhiên bọn họ đều hi vọng tương lai Mộ Dung Đình có thể được hạnh phúc tốt đẹp, nhưng mà sự lựa chọn như thế nào vẫn là chuyện bản thân Mộ Dung Đình.
“Vương phi, thuyền của Lê Vương phủ ở phía trước.” Bốn người đang nói chuyện, Thanh Hà tiến vào bẩm báo.
Hoa Thiên Hương nghe thấy thế thì cau mày lại nói:”Ly nhi! Sao chúng ta lại gặp phải Lê Vương chứ?”
Diệp Ly cười nói :”Ai bảo ngươi không chọn ngày tốt? Hoặc có thể nói kinh thành không lớn lắm.”
Mộ Dung Đình chu miệng nói:” Ta lại nghĩ đó là oan gia ngõ hẹp.”
Diệp ly còn chưa mở miệng thì Thanh Loan bước vào mặt mũi không vui mà nói:” Vương Phi! Lê Vương và Lê Vương phi cầu kiến.”
“Mời bọn họ vào đi.” Diệp Ly thở dài.
Không bao lâu sau, Mặc Cảnh Lê mang theo Diệp Oánh nhưng mà người đi theo bên cạnh Mặc Cảnh Lê lại khiến cho Diệp Ly nhíu mày. Nữ nhân bên người Lê Vương tuy khác thường ngày, một thân quần áo màu vàng nhạt, tuy dung nhan có thay đổi một chút, hơn nữa dùng một chiếc khăn che khuất gương mặt. Nhưng mà Diệp Ly nhìn tân trang như vậy căn bản cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Bất kể là ai chỉ cần có mặt nhìn thấy đều có thể nhận ra đây là công chúa Tê Hà của Nam Chiếu. Bây giờ mới chỉ vài ngày, Mặc Cảnh Lê muốn khiêu khích ca ca Hoàng đế của hắn sao? Trong cung còn chưa có tuyên bố công chúa Tê Hà đã chết đâu.
“Bái kiến Lê Vương, Lê Vương phi.” Bọn người Hoa Thiên Hương đứng dậy chào.
Mặc Cảnh Lê nhìn lướt qua mọi người trong khoang thuyền, cuối cùng ánh mắt di chuyển từ Diệp Ly đến trên người Lãnh Hạo Vũ, trầm giọng nói: “Lãnh Hạo Vũ?” Lãnh Hạo Vũ cười nói: “Vương gia có thể nhận ra tại hạ? Thật sự là vinh hạnh.” Đương nhiên Mặc Cảnh Lê biết rõ thanh danh Lãnh Hạo Vũ, nhìn nhìn vẻ mặt Mộ Dung Đình bên cạnh hắn dừng lại khẽ hừ một tiếng, nói với Diệp Ly: “Sao Mặc Tu Nghiêu không cùng đi?”
“Có liên quan gì đến Lê Vương đâu?” Trong lòng Diệp Ly đang buồn chán, nghe Mặc Cảnh Lê nói không chút khách khí nào cãi lại.
Quả nhiên, sắc mặt Mặc Cảnh Lê lập tức chìm xuống, cả giận nói: “Nữ nhân không biết phân biệt!” Trong lòng Diệp Ly liếc mắt, mặc kệ hắn. Lãnh Hạo Vũ có chút hưng phấn đánh giá công chúa Tê Hà phía sau lưng Mặc Cảnh Lê cười nói: “Vương gia, vị giai nhân này là…” Sau lưng bị Mộ Dung Đình bấm véo một cái, vốn là vẻ tươi cười tiêu sái lập tức biến thành bộ dáng nhe răng nhếch miệng. Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nhìn hắn nói: “Chẳng lẽ đại ca ngươi không dạy ngươi, không hỏi thứ không nên hỏi sao?” Lãnh Hạo Vũ buông tay làm vẻ không sao cả nói: “Đại ca ta rất bận, đâu có rảnh dạy ta những thứ này.”
Diệp Ly vuốt vuốt mi tâm, thản nhiên nói: “Lê Vương, tứ muội, ngồi xuống nói đi.”
Mộ Dung Đình hừ nhẹ mộ tiếng: “Ta không muốn ngồi cùng những người khác, A Ly, ta và Thiên Hương đi ra ngoài nhìn một chút.” Nói xong, lướt qua Mặc Cảnh Lê liếc mắt lôi kéo Hoa Thiên Hương dường như muốn đứng dậy đi ra ngoài. Bộ dáng kia còn kém không có nói thẳng bổn cô nương không vui khi ngồi cùng một chỗ với ngươi. Hoa Thiên Hương vứt cho Diệp Ly một ánh mắt xin lỗi, mặc kệ để cho Mộ Dung Đình kéo ra ngoài, nàng cũng không muốn cùng ở chung với Lê Vương. Lãnh Hạo Vũ thấy Mộ Dung Đình đi ra ngoài, ánh mắt nhìn lại Diệp Ly cùng Mặc Cảnh Lê có chút do dự. Diệp Ly cười nói: “Lãnh công tử vẫn là đi nhìn xem Mộ Dung đi, đừng để cho nàng mang theo Thiên Hương chạy loạn.” Lãnh Hạo Vũ gật đầu, lúc này mới đi ra ngoài. Chưa được một lúc lâu mấy người Thanh Loan đều bưng bánh trà vào, sau khi đặt xuống không có rời đi. Các nàng vẫn đứng trong một góc cung kính bộ dạng chờ Vương phi phân phó. Đã hiểu tâm tư của các nàng, trong lòng Diệp Ly cười thầm lại không nói thêm gì.
“Mấy người đi ra ngoài trước, Bổn vương có chuyện nói với nàng.” Mặc Cảnh Lê phân phó nói.
Diệp Oánh cắn môi yên lặng đứng dậy rời đi, công chúa Tê Hà liếc mắt nhìn Diệp Ly tràn đầy địch ý cũng không nói gì đi theo Diệp Oánh. Nhưng mà mấy người Thanh Loan cũng không có nghe lời như vậy, vẫn là cứ đứng ở một góc mắt nhìn mũi giống như không nhìn thấy Mặc Cảnh Lê nói. Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Bổn vương bảo các ngươi đi ra ngoài, không có nghe thấy sao?” Giọng Thanh Sương thanh thúy vang lên trả lời: “Hồi bẩm Lê Vương, đã nghe thấy. Nhưng Vương gia chúng ta nói muốn bọn nô tỳ bảo vệ Vương phi an toàn, dĩ nhiên bọn nô tỳ phải tuân thủ mệnh lệnh của Vương gia.” Trong ánh mắt Mặc Cảnh Lê hàn quang hiện ra, lạnh lùng nhìn Thanh Sương nói: “Ngươi nói là Bổn vương sẽ gây bất lợi cho nàng ta?”
Thanh Sương nói: “Nô tài không biết, bọn nô tỳ chỉ phòng ngừa vạn nhất. Kính xin Vương gia rộng lòng tha thứ.”
Diệp Ly cười nhạt một tiếng, nói: “Lê Vương, giữa chúng ta dường như cũng không có chuyện gì mật đàm, mấy người bọn họ đều là người ta tin tưởng. Có lời gì ngài không ngại cứ nói thẳng.” Mặc Cảnh Lê trầm mặc, chăm chú nhìn Diệp Ly ngay cả chớp mắt cũng không chớp, Diệp Ly cũng không nói chuyện, mặc kệ cho hắn nhìn chằm chằm. Đã qua một lúc, Mặc Cảnh Lê mới lên tiếng giọng nói lạnh lùng: “Diệp Ly! ngươi lừa gạt Bổn vương!”
Diệp Ly sững sờ, lừa gạt hắn? Cái này từ đâu mà ra? Hoặc là nên nói Mặc Cảnh Lê lại phát hiện nàng lừa hắn cái gì vậy?
“Vương gia, lời này từ đâu mà có? Không có gì mà phỉ báng Bổn vương phi cũng không phải là thói quen tốt.” Diệp Ly thản nhiên nói.
Mặc Cảnh Lê hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi cố ý giả vờ vô dụng như vậy chính là vì muốn bổn vương hối hôn trước phải không? Ngươi đã sớm cấu kết với Mặc Tu Nghiêu đúng không?”
Diệp Ly bình tĩnh cầm lấy chén trà trong tay, cố gắng không để mình hất thẳng nước vào mặt nam nhân ngồi đối diện, “Vương gia, ta đã sớm nói với ngài rồi. Hoang tưởng quá độ là bệnh cần phải trị sớm. Nhân phẩm vương gia ngài ti tiện không có nghĩa là phẩm hạnh của người khác cũng bất lương.” Nàng không thoải mái với hôn sự này, nhưng mà nói nàng đã sớm cấu kết với Mặc Tu Nghiêu là sao? Bây giờ bọn họ đã trả hết nợ cũng giống như đậu hũ trắng và hành lá lẫn lộn. Mặt Mặc Cảnh Lê lập tức đen kịt, nhưng mà lần này cũng không có giống ngày thường giận dữ, trái lại nhìn chằm chằm Diệp Ly một lúc sau mới nở nụ cười đầy ác ý.
Mặt Diệp Ly không chút biểu cảm theo dõi hắn, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Chỉ nghe Mặc Cảnh Lê giọng nói nhỏ đi, cười nói với Diệp Ly: “Diệp Ly, ngươi và Mặc Tu Nghiêu còn chưa có viên phòng sao? Sẽ không phải là Mặc Tu Nghiêu thật sự biến thành phế nhân không được? Nếu như vậy, Bổn vương có thể miễn cưỡng…”
Bốp!
Mặc Cảnh Lê còn chưa nói hết, đối diện đã một đấm hung ác và chuẩn xác đánh vào sống mũi của hắn. Hai dòng máu tươi lập tức nhỏ xuống. Mặc Cảnh Lê khiếp sở mở to hai mắt nhìn, còn chưa phục hồi tinh thần lại bị Diệp Ly đứng dậy đè đầu của hắn đập xuống mặt bàn.
“Diệp Ly chết tiệt!” Đau đớn trên trán cuối cùng cũng để cho Mặc Cảnh Lê trong lúc khiếp sợ bị Diệp Ly tập kích lần nữa phục hồi tinh thần lại, “Bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Diệp Ly liếc mắt ra hiệu ngăn cản Thanh Loan muốn ra tay, môi nhếch thành một nụ cười lạnh. Chứng kiến Mặc Cảnh Lê đứng dậy đánh về phía mình, khẽ lắc mình đã tránh được, đợi đến lúc Mặc Cảnh Lê lại nhào đầu về phía trước nàng đã đứng ở một chỗ khác chỗ bên cạnh cửa sổ.
Hai lần không bắt được người lại nhớ đến mình bị tập kích hai lần, Mặc Cảnh Lê cũng đoán được Diệp Ly cũng không phải là loại nữ tử yếu đuối. Lần này dùng tới công phu hung ác bổ nhào qua thề phải bắt được nữ nhân dám trêu đùa mình. Đã thấy Diệp Ly nhún người xuống, dưới cánh tay Mặc Cảnh Lê bị một trận đau nhức kịch liệt căn bản không kịp thủ thế đụng đầu vào cửa sổ khoang thuyền —-
“Nhanh có ai không! Lê Vương rơi xuống nước rồi!”