Đồng Khả Nhạc quay đầu lại nhìn xem người nào lại có thể khiến Đạt ý lộ ra vẻ mặt như vậy, sau đó tò mò hỏi:"Chị không giới thiệu một chút à?"Nhìn ánh mắt mong đợi của mọi người, Đạt Ý mất tự nhiên mở miệng:"Anh ấy tên là Đạt Đáp, là cảnh sát trưởng khu vực thủ đô, anh trai của chị!""Đạt Đáp? Chỉ nghe tên thôi đã thấy anh ấy là một người rất lợi hại!"Đạt Ý tỏ vẻ không hiểu nhìn Tần Hải Đường.
Tần Hải Đường giải thích nói: "Anh chị có súng, tạch tạch tạch, vì thế anh ấy nhất định rất lợi hại!" ()() Trong tiếng Trung, từ tạch và từ đáp trong tên của Đạt Đáp đồng âm.
"Ha ha ha ha ha ha"Đồng Khả Nhạc ôm bụng cười ha hả, còn Lệ Thù nhìn Tần Hải Đường bằng một vẻ mặt đầy cưng chiều.
Đây là lần đầu tiên Đạt Đáp nghe người khác giải thích tên của mình, sau khi nghe xong anh ta thật sự có cảm giác rằng mình rất lợi hại.
Anh ta hắng giọng ngượng ngùng, mời mọi người ngồi xuống:"Chuyện kia, Trang Nhất là người của bọn em sao?”Đạt Ý gật đầu.
Sau đó Đạt Đáp lại hỏi:"Địa điểm, quá trình xảy ra sự việc tôi đã biết rồi, nhưng vẫn còn một số câu hỏi.
""Thứ nhất, khi gặp chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên của người bình thường là trốn đi, tại sao mọi người lại dám đến đó xem?""Thứ hai, quan hệ của mọi người với nạn nhân là gì?""Thứ ba, tại hiện trường vụ án, có người thấy mọi người xảy ra tranh cãi với một bà cụ, nhưng theo chúng tôi điều tra thì bà cụ này đã chết hơn một năm rồi.
"Đối mặt với ánh mắt dò xét sắc bén của anh cảnh sát, Tần Hải Đường nhíu mày phiền não.
Làm sao bây giờ? Cô cũng không thể nói với anh ta mình là thiên sư có thể bắt ma được? Nếu nói ra, chỉ sợ một giây sau anh ta sẽ đưa cô đưa đến trại tâm thần!Đồng Khả Nhạc liên tục nháy mắt với Đạt Ý:"Mau bảo tên anh trai thối của chị câm miệng đi!"Đạt Ý chẳng những không hiểu ý của Đồng Khả Nhạc mà còn cho rằng mắt của cô ấy bị co giật:"Khả Nhạc, có cần chị đưa em đi khám mắt không?"Đồng Khả Nhạc tuyệt vọng ngồi sụp xuống ghế.
Lệ Thù đứng dậy xắn tay áo, cúi người về phía trước đặt tay lên bàn.
So với Đạt Đáp, anh có một loại khí thế khiến cho người ta cảm thấy bị đè ép:"Để tôi trả lời ba câu hỏi của anh.
Thứ nhất, chúng tôi gan lớn.
Thứ hai, chúng tôi không có quan hệ gì với nạn nhân.
Thứ ba, anh chỉ có nhân chứng chứ không hề có vật chứng!""Cuối cùng, vụ án này hiện tại không phải do anh tiếp quản, nếu có vấn đề gì thì bảo lãnh đạo của các anh trực tiếp đến cao ốc Lăng Vân tìm luật sư Vương!"Lúc này, Đạt Đáp mới hối hận vì vừa rồi đã dùng giọng điệu sắc bén để hỏi bọn họ, người trước mắt này chính là cậu ba nhà họ Lệ, thế mà anh ta cũng dám thẩm vấn, đúng là ngứa da mà!Nhưng nhiều người nhìn như vậy, nếu tỏ ra sợ hãi thì quá mất mặt rồi!Làm thế nào bây giờ? Nên làm sao để giữ được chút thể diện đây? Anh ta nhìn về Đạt Ý - em gái bảo bối của mình - hy vọng cô sẽ cấp cho mình một bậc thang đi xuống.
Không ngờ Đạt Ý lại phớt lờ anh ta, tiếp tục kiểm tra mắt cho Đồng Khả Nhạc.
Ngay khi anh ta đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào thì trợ lý bỗng vội vàng chạy vào báo cáo: "Thưa sếp, có một thi thể trong cao ốc Lăng Vân, hơn nữa còn bị phân thây.
".