Trong nhà, ông Trần đang nằm thẳng đờ trên giường, cơ thể thỉnh thoảng sẽ co giật vài cái, đôi mắt lờ đờ nhưng lộ rõ vẻ sợ hãi.
Ông ta liên tục nói: "Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi!"Ấn đường chuyển sang màu đen, đôi môi xanh tím, rõ ràng là ông ta đã bị biến thành một con rối để cho người ta điều khiển rồi.
Tần Hải Đường cố gắng tiến vào tâm trí của ông Trần, nhưng lúc này ông ta đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Có người phụ nữ ở đây, cô cũng không tiện sử dụng huyền thuật.
Vì vậy cô bỗng nảy ra một ý tưởng và thì thầm vào tai Đồng Khả Nhạc:"Cậu đưa bà ta đi ra ngân hàng rút tiền đi, đến ngân hàng nào cách xa một chút, giúp tớ kéo dài thời gian.
"Đồng Khả Nhạc làm động tác ok, người phụ nữ nghe nói rút vạn thì lập tức đi theo cô ấy.
Có những thứ chỉ có tận mắt nhìn thấy mới tin là thật, vì thế Tần Hải Đường cũng không đuổi Đạt Đáp đi ra ngoài.
Tần Hải Đường lấy bút lông sói ra rồi thuận tay ném một cái, một lá bùa màu vàng xuất hiện ngay trước mắt cô.
Không lâu sau, một lá bùa hồi hồn đã được vẽ xong, cô khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, một ngọn lửa trong nháy mắt đã đốt cháy toàn bộ lá bùa, Tần Hải Đường nhanh chóng tìm một cái bát hứng nước bùa vàng rơi xuống.
Lệ Thù nhẹ nhàng đỡ ông Trần dậy, Tần Hải Đường để cho ông Trần uống một ít nước bùa, sau đó vảy tất cả số nước còn lại lên người ông ta.
Ông Trần lập tức ngừng co giật và trở nên bình tĩnh hơn.
Đạt Đáp bị choáng váng bởi cảnh tượng trước mắt, trước giờ anh ta là người theo chủ nghĩa vô thần nhưng lúc này cũng không thể không thừa nhận tất cả những gì mình vừa mới nhìn thấy.
Tần Hải Đường sợ anh ta không tiếp nhận nổi, từ đó nảy sinh sự hoài nghi dẫn đến việc thế giới quan sụp đổ, cho nên bèn an ủi nói:"Đạt Đáp, mọi thứ tồn tại đều có ý nghĩa, các nhà khoa học gọi hiện tượng này là "hiện tượng siêu nhiên".
Không ngờ Tần Hải Đường còn trẻ như vậy mà lại rất biết cách nói chuyện, mấy lời cô nói khiến người ta không thể không tin tưởng.
.