Đồng tử khẽ co rụt, Lục Ngưng Nhiên mỉm cười, nàng khi nào thì có một đứa con lớn như vậy? Sao nàng lại không biết?
“Mẫu phi, mẫu… Phi…” Khi Lục Ngưng Nhiên ngốc lăng, nam tử sớm khởi động bản thân nhào vào trong lòng nàng, “Mẫu… Mẫu phi, Trúc nhi rất nhớ ngươi a, cầu ngươi đừng rời khỏi Trúc nhi, Trúc nhi cũng không tách rời ngươi.” Thanh âm cầu xin, tựa đầu thật sâu vào lòng nàng, hai tay gắt gao ôm chặt nàng.
Lục Ngưng Nhiên vốn muốn đẩy hắn ra, nhưng, ngữ khí cầu xin của hắn, còn có trên người tản ra loại tình cảm tưởng niệm, nàng đờ đẫn quỳ gối tại chỗ, tùy ý hắn ôm chặt, chắc hắn nhớ mẫu thân của hắn a.
“Mẫu phi, mẫu phi, mẫu phi…” Trong miệng càng không ngừng nỉ non, hai tay càng ôm chặt lấy nàng, thân thể run run, cả người lạnh băng đến cực điểm, hắn như tìm được điểm tựa duy nhất, tham lam hít thở hương thơm trên người nàng, cứ như đó là thuốc làm cho hắn bớt đau đớn.
Lục Ngưng Nhiên cảm nhận thân thể hắn mãnh liệt run rẩy, trong lòng sinh ra tia thương hại, khiến cho nàng không tự chủ được nâng tay lên, ôm hắn, hai tay vỗ về lưng hắn, để hắn giảm bớt thống khổ.
Trong lòng nam tử như cảm nhận được sự an ủi ấm áp, dần dần thả lỏng thân thể, run rẩy cũng đã giảm bớt, môi mỏng sớm bị cắn nát, máu tươi dính trên đầu gối Lục Ngưng Nhiên, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, hai tay ôm chặt nàng không buông, tìm vị trí thoải mái, cố đi vào giấc ngủ.
Lục Ngưng Nhiên không nói gì, ngẩng đầu nhìn ánh trắng, cúi đầu nhìn hắn. Vẫn duy trì tư thế nửa quỳ, cúi đầu, đánh giá hắn.
Hắn đến cùng là ai? Nghe hắn cùng với Hoa ma ma đối thoại, sợ là không người nào biết hắn tồn tại, hơn nữa, hắn còn mang bệnh, nếu là người của Hoàng đế, vì sao, không thấy bóng dáng của Hoàng thượng?
Chẳng lẽ hắn là hoàng tử? Không có khả năng a, ai không biết, hiện thời trừ bỏ đương kim thánh thượng, hoàng thượng lại không có huynh đệ ở nhân gian.
Vì sao hắn nhìn thấy nàng lại gọi là mẫu phi? Này rất kỳ quái.
Không ngờ qua một lúc, trời đã mờ sáng, Lục Ngưng Nhiên cần phải trở về, chỉ là, nhìn hắn, không biết khi nào khóe miệng đã mang nụ cười yếu ớt, không giống tối hôm qua, hắn đã trải qua chuyện gì? Cười đến tinh thuần, là mơ đã gặp được mẫu thân sao?
“Uy, tỉnh tỉnh!” Nếu như không đi, sợ sẽ bị phát hiện, hai tay phe phẩy bờ vai của hắn, thấp giọng gọi hắn.
“Ân.” Nam tử bất mãn nói khẽ, chậm rãi mở đôi mắt ra, híp lại hai mắt, nhìn vào Lục Ngưng Nhiên.
“Tỉnh lại là tốt rồi.” Lục Ngưng Nhiên thấy hắn mở hai mắt, nàng cách xa hắn, đứng dậy, vì cũng quỳ lâu, đầu gối có chút đau, đơn giản hoạt động gân cốt, xoay người, đang muốn rời đi.
Hắn rối tung trên mặt đất, hắn mê mang trợn to hai mắt, nhìn theo thân ảnh màu đen càng lúc càng xa, hơi hơi mở miệng, lại không biết nói cái gì? Nàng là ai? Trên người còn lưu lại hương thơm thanh nhã, hắn nghĩ lại việc hôm qua, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng đứng dậy, đuổi theo.
Lục Ngưng Nhiên bước nhanh, ra đến rừng mai, dọc theo đường cũ mau chóng rời đi.
Một bóng đen khẽ lướt qua, một bàn tay to hướng cổ nàng đánh xuống, nàng đột nhiên lui về phía sau, lạnh lùng híp mắt, nâng tay phải lên, nắm chặt ngân trâm đâm thẳng về phía bàn tay kia.
“Hừ.” Thanh âm hừ lạnh, thu tay trở về, thân ảnh cao lớn lập tức dừng trước mặt Lục Ngưng Nhiên, ánh mắt u ám mà lợi hại, “Ngươi là ai?”
“Ta là ai, cùng ngươi có quan hệ gì chứ?” Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, khinh thường trả lời, nhưng trong lòng cũng vạn phần cảnh giác, người này võ công cao thâm, mà bản thân lại chỉ biết chút quyền cước phòng thân, huống chi, thân thể này, yếu ớt vô cùng, căn bản thi triển không xong.
“Đã đến, vậy đừng mơ có thể sống ra ngoài.” Hai tròng mắt híp lại, sẳng giọng mở miệng, muốn tung ra chưởng.
Lục Ngưng Nhiên cười lạnh một tiếng, người này khẩu khí thật lớn, thấy hắn phi thân tung chưởng, nàng ngưng mi, lúc tay hắn đến gần, thân thể cấp tốc quẹo trái, nhân lúc hắn bị hụt, tay trái nàng thuận thế bắt lấy cổ tay hắn, tay phải nắm chặt ngân trâm dùng sức đâm vào cánh tay hắn.
Cổ tay bị nàng giữ chặt, mà thân thể của chính mình giờ phút này khuynh hướng ngã về phía trước, còn chưa thu lực, chưởng đã phóng ra, mắt hắn lạnh hơn, nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, lộ ra vẻ kinh ngạc, lúc hoàn hồn, trơ mắt nhìn chằm chằm ngân trâm kia sắp đâm vào tay hắn.
“Không được!” Thanh âm đột nhiên kêu to, khiến cho Lục Ngưng Nhiên tạm dừng lại, ngân trâm chỉ kém chút nữa là đâm vào tay.
Thời gian im bặt đình chỉ, nam tử một thân đạm mạc thở phì phò đứng ở tại chỗ, một tay ôm ngực, một tay muốn ngăn lại.
“Vì sao không được, hắn muốn giết ta.” Lục Ngưng Nhiên vẫn chưa thả lỏng cảnh giác, ngân trâm lạnh lẽo chạm đến cánh tay của hắn, đôi mắt sáng rực, nhìn về phía thiếu niên.
“Có ta ở đây, hắn sẽ không giết ngươi.” Hắn khẽ vuốt ngực, điều chỉnh cảm xúc, chậm rãi đi tới, ánh mắt kiên định nhìn chăm chú vào Lục Ngưng Nhiên.
“Phải không?” Lục Ngưng Nhiên không có ý kiến, chuyển mắt, khiêu khích nhìn về phía nam tử che mặt trước mắt, ngân trâm trong tay còn xẹt qua da thịt trên tay hắn.
“Ừm.” Nam tử thét lớn một tiếng, nhìn không ra biểu cảm của hắn.
“Được rồi, tạm thời tin tưởng ngươi một lần.” Lục Ngưng Nhiên khẽ gật đầu, nới lỏng tay, đem ngân trâm cất vào trong tay áo, xoay người, muốn đi.
“Cô nương, việc đêm qua, Mặc Trúc đã mạo phạm, mong rằng cô nương tha thứ.” Nam tử đạm mạc tiến lên một bước, vội thở dài nói.
“Đã qua đi, không cần nhắc lại!” Lục Ngưng Nhiên không xoay người lại, nói vài từ, nâng bước, rời đi.
Lục Ngưng Nhiên lúc này nhân lúc chưa bị phát hiện, chạy về Cảnh Nghi cung.
Dưới rừng mai, hắn nhìn theo bóng lưng của nàng rời đi, “Giống, chân tướng.”
“Không giống, xuống tay thực ngoan đọc, quả thật là nữ nhân độc ác.” Hắc y nam tử lạnh lùng nói, còn thỉnh thoảng đánh giá cánh tay của mình.
“Sao ngươi lại tới đây?” Nam tử đạm mạc xoay người, đi đến bên cạnh hắc y nam tử, bình thản nói.
“Mỗi đêm trăng tròn, bệnh của ngươi sẽ tái phát, đêm qua đến ngày, lại có chút chuyện, đợi xử lý xong, đã tới hừng đông, cho nên, giờ mới tới.” Hắc y nam tử buông cánh tay, khóe mắt vi loan, nhìn về phía hắn, “Bất quá, nhìn ngươi như thế, chắc đã qua khỏi.” Nam tử ẩn ẩn thở dài, một mặt lạnh nhạt chua sót.
“Mặc Trúc, nhớ kỹ, ta sẽ không cho ngươi có việc.” Hắc y nam tử nâng cánh tay phải, khoát lên trên vai hắn, trầm giọng trả lời.
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Đồng tử khẽ co rụt, Lục Ngưng Nhiên mỉm cười, nàng khi nào thì có một đứa con lớn như vậy? Sao nàng lại không biết?
“Mẫu phi, mẫu… Phi…” Khi Lục Ngưng Nhiên ngốc lăng, nam tử sớm khởi động bản thân nhào vào trong lòng nàng, “Mẫu… Mẫu phi, Trúc nhi rất nhớ ngươi a, cầu ngươi đừng rời khỏi Trúc nhi, Trúc nhi cũng không tách rời ngươi.” Thanh âm cầu xin, tựa đầu thật sâu vào lòng nàng, hai tay gắt gao ôm chặt nàng.
Lục Ngưng Nhiên vốn muốn đẩy hắn ra, nhưng, ngữ khí cầu xin của hắn, còn có trên người tản ra loại tình cảm tưởng niệm, nàng đờ đẫn quỳ gối tại chỗ, tùy ý hắn ôm chặt, chắc hắn nhớ mẫu thân của hắn a.
“Mẫu phi, mẫu phi, mẫu phi…” Trong miệng càng không ngừng nỉ non, hai tay càng ôm chặt lấy nàng, thân thể run run, cả người lạnh băng đến cực điểm, hắn như tìm được điểm tựa duy nhất, tham lam hít thở hương thơm trên người nàng, cứ như đó là thuốc làm cho hắn bớt đau đớn.
Lục Ngưng Nhiên cảm nhận thân thể hắn mãnh liệt run rẩy, trong lòng sinh ra tia thương hại, khiến cho nàng không tự chủ được nâng tay lên, ôm hắn, hai tay vỗ về lưng hắn, để hắn giảm bớt thống khổ.
Trong lòng nam tử như cảm nhận được sự an ủi ấm áp, dần dần thả lỏng thân thể, run rẩy cũng đã giảm bớt, môi mỏng sớm bị cắn nát, máu tươi dính trên đầu gối Lục Ngưng Nhiên, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, hai tay ôm chặt nàng không buông, tìm vị trí thoải mái, cố đi vào giấc ngủ.
Lục Ngưng Nhiên không nói gì, ngẩng đầu nhìn ánh trắng, cúi đầu nhìn hắn. Vẫn duy trì tư thế nửa quỳ, cúi đầu, đánh giá hắn.
Hắn đến cùng là ai? Nghe hắn cùng với Hoa ma ma đối thoại, sợ là không người nào biết hắn tồn tại, hơn nữa, hắn còn mang bệnh, nếu là người của Hoàng đế, vì sao, không thấy bóng dáng của Hoàng thượng?
Chẳng lẽ hắn là hoàng tử? Không có khả năng a, ai không biết, hiện thời trừ bỏ đương kim thánh thượng, hoàng thượng lại không có huynh đệ ở nhân gian.
Vì sao hắn nhìn thấy nàng lại gọi là mẫu phi? Này rất kỳ quái.
Không ngờ qua một lúc, trời đã mờ sáng, Lục Ngưng Nhiên cần phải trở về, chỉ là, nhìn hắn, không biết khi nào khóe miệng đã mang nụ cười yếu ớt, không giống tối hôm qua, hắn đã trải qua chuyện gì? Cười đến tinh thuần, là mơ đã gặp được mẫu thân sao?
“Uy, tỉnh tỉnh!” Nếu như không đi, sợ sẽ bị phát hiện, hai tay phe phẩy bờ vai của hắn, thấp giọng gọi hắn.
“Ân.” Nam tử bất mãn nói khẽ, chậm rãi mở đôi mắt ra, híp lại hai mắt, nhìn vào Lục Ngưng Nhiên.
“Tỉnh lại là tốt rồi.” Lục Ngưng Nhiên thấy hắn mở hai mắt, nàng cách xa hắn, đứng dậy, vì cũng quỳ lâu, đầu gối có chút đau, đơn giản hoạt động gân cốt, xoay người, đang muốn rời đi.
Hắn rối tung trên mặt đất, hắn mê mang trợn to hai mắt, nhìn theo thân ảnh màu đen càng lúc càng xa, hơi hơi mở miệng, lại không biết nói cái gì? Nàng là ai? Trên người còn lưu lại hương thơm thanh nhã, hắn nghĩ lại việc hôm qua, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng đứng dậy, đuổi theo.
Lục Ngưng Nhiên bước nhanh, ra đến rừng mai, dọc theo đường cũ mau chóng rời đi.
Một bóng đen khẽ lướt qua, một bàn tay to hướng cổ nàng đánh xuống, nàng đột nhiên lui về phía sau, lạnh lùng híp mắt, nâng tay phải lên, nắm chặt ngân trâm đâm thẳng về phía bàn tay kia.
“Hừ.” Thanh âm hừ lạnh, thu tay trở về, thân ảnh cao lớn lập tức dừng trước mặt Lục Ngưng Nhiên, ánh mắt u ám mà lợi hại, “Ngươi là ai?”
“Ta là ai, cùng ngươi có quan hệ gì chứ?” Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, khinh thường trả lời, nhưng trong lòng cũng vạn phần cảnh giác, người này võ công cao thâm, mà bản thân lại chỉ biết chút quyền cước phòng thân, huống chi, thân thể này, yếu ớt vô cùng, căn bản thi triển không xong.
“Đã đến, vậy đừng mơ có thể sống ra ngoài.” Hai tròng mắt híp lại, sẳng giọng mở miệng, muốn tung ra chưởng.
Lục Ngưng Nhiên cười lạnh một tiếng, người này khẩu khí thật lớn, thấy hắn phi thân tung chưởng, nàng ngưng mi, lúc tay hắn đến gần, thân thể cấp tốc quẹo trái, nhân lúc hắn bị hụt, tay trái nàng thuận thế bắt lấy cổ tay hắn, tay phải nắm chặt ngân trâm dùng sức đâm vào cánh tay hắn.
Cổ tay bị nàng giữ chặt, mà thân thể của chính mình giờ phút này khuynh hướng ngã về phía trước, còn chưa thu lực, chưởng đã phóng ra, mắt hắn lạnh hơn, nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, lộ ra vẻ kinh ngạc, lúc hoàn hồn, trơ mắt nhìn chằm chằm ngân trâm kia sắp đâm vào tay hắn.
“Không được!” Thanh âm đột nhiên kêu to, khiến cho Lục Ngưng Nhiên tạm dừng lại, ngân trâm chỉ kém chút nữa là đâm vào tay.
Thời gian im bặt đình chỉ, nam tử một thân đạm mạc thở phì phò đứng ở tại chỗ, một tay ôm ngực, một tay muốn ngăn lại.
“Vì sao không được, hắn muốn giết ta.” Lục Ngưng Nhiên vẫn chưa thả lỏng cảnh giác, ngân trâm lạnh lẽo chạm đến cánh tay của hắn, đôi mắt sáng rực, nhìn về phía thiếu niên.
“Có ta ở đây, hắn sẽ không giết ngươi.” Hắn khẽ vuốt ngực, điều chỉnh cảm xúc, chậm rãi đi tới, ánh mắt kiên định nhìn chăm chú vào Lục Ngưng Nhiên.
“Phải không?” Lục Ngưng Nhiên không có ý kiến, chuyển mắt, khiêu khích nhìn về phía nam tử che mặt trước mắt, ngân trâm trong tay còn xẹt qua da thịt trên tay hắn.
“Ừm.” Nam tử thét lớn một tiếng, nhìn không ra biểu cảm của hắn.
“Được rồi, tạm thời tin tưởng ngươi một lần.” Lục Ngưng Nhiên khẽ gật đầu, nới lỏng tay, đem ngân trâm cất vào trong tay áo, xoay người, muốn đi.
“Cô nương, việc đêm qua, Mặc Trúc đã mạo phạm, mong rằng cô nương tha thứ.” Nam tử đạm mạc tiến lên một bước, vội thở dài nói.
“Đã qua đi, không cần nhắc lại!” Lục Ngưng Nhiên không xoay người lại, nói vài từ, nâng bước, rời đi.
Lục Ngưng Nhiên lúc này nhân lúc chưa bị phát hiện, chạy về Cảnh Nghi cung.
Dưới rừng mai, hắn nhìn theo bóng lưng của nàng rời đi, “Giống, chân tướng.”
“Không giống, xuống tay thực ngoan đọc, quả thật là nữ nhân độc ác.” Hắc y nam tử lạnh lùng nói, còn thỉnh thoảng đánh giá cánh tay của mình.
“Sao ngươi lại tới đây?” Nam tử đạm mạc xoay người, đi đến bên cạnh hắc y nam tử, bình thản nói.
“Mỗi đêm trăng tròn, bệnh của ngươi sẽ tái phát, đêm qua đến ngày, lại có chút chuyện, đợi xử lý xong, đã tới hừng đông, cho nên, giờ mới tới.” Hắc y nam tử buông cánh tay, khóe mắt vi loan, nhìn về phía hắn, “Bất quá, nhìn ngươi như thế, chắc đã qua khỏi.” Nam tử ẩn ẩn thở dài, một mặt lạnh nhạt chua sót.
“Mặc Trúc, nhớ kỹ, ta sẽ không cho ngươi có việc.” Hắc y nam tử nâng cánh tay phải, khoát lên trên vai hắn, trầm giọng trả lời.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Đồng tử khẽ co rụt, Lục Ngưng Nhiên mỉm cười, nàng khi nào thì có một đứa con lớn như vậy? Sao nàng lại không biết?
“Mẫu phi, mẫu… Phi…” Khi Lục Ngưng Nhiên ngốc lăng, nam tử sớm khởi động bản thân nhào vào trong lòng nàng, “Mẫu… Mẫu phi, Trúc nhi rất nhớ ngươi a, cầu ngươi đừng rời khỏi Trúc nhi, Trúc nhi cũng không tách rời ngươi.” Thanh âm cầu xin, tựa đầu thật sâu vào lòng nàng, hai tay gắt gao ôm chặt nàng.
Lục Ngưng Nhiên vốn muốn đẩy hắn ra, nhưng, ngữ khí cầu xin của hắn, còn có trên người tản ra loại tình cảm tưởng niệm, nàng đờ đẫn quỳ gối tại chỗ, tùy ý hắn ôm chặt, chắc hắn nhớ mẫu thân của hắn a.
“Mẫu phi, mẫu phi, mẫu phi…” Trong miệng càng không ngừng nỉ non, hai tay càng ôm chặt lấy nàng, thân thể run run, cả người lạnh băng đến cực điểm, hắn như tìm được điểm tựa duy nhất, tham lam hít thở hương thơm trên người nàng, cứ như đó là thuốc làm cho hắn bớt đau đớn.
Lục Ngưng Nhiên cảm nhận thân thể hắn mãnh liệt run rẩy, trong lòng sinh ra tia thương hại, khiến cho nàng không tự chủ được nâng tay lên, ôm hắn, hai tay vỗ về lưng hắn, để hắn giảm bớt thống khổ.
Trong lòng nam tử như cảm nhận được sự an ủi ấm áp, dần dần thả lỏng thân thể, run rẩy cũng đã giảm bớt, môi mỏng sớm bị cắn nát, máu tươi dính trên đầu gối Lục Ngưng Nhiên, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, hai tay ôm chặt nàng không buông, tìm vị trí thoải mái, cố đi vào giấc ngủ.
Lục Ngưng Nhiên không nói gì, ngẩng đầu nhìn ánh trắng, cúi đầu nhìn hắn. Vẫn duy trì tư thế nửa quỳ, cúi đầu, đánh giá hắn.
Hắn đến cùng là ai? Nghe hắn cùng với Hoa ma ma đối thoại, sợ là không người nào biết hắn tồn tại, hơn nữa, hắn còn mang bệnh, nếu là người của Hoàng đế, vì sao, không thấy bóng dáng của Hoàng thượng?
Chẳng lẽ hắn là hoàng tử? Không có khả năng a, ai không biết, hiện thời trừ bỏ đương kim thánh thượng, hoàng thượng lại không có huynh đệ ở nhân gian.
Vì sao hắn nhìn thấy nàng lại gọi là mẫu phi? Này rất kỳ quái.
Không ngờ qua một lúc, trời đã mờ sáng, Lục Ngưng Nhiên cần phải trở về, chỉ là, nhìn hắn, không biết khi nào khóe miệng đã mang nụ cười yếu ớt, không giống tối hôm qua, hắn đã trải qua chuyện gì? Cười đến tinh thuần, là mơ đã gặp được mẫu thân sao?
“Uy, tỉnh tỉnh!” Nếu như không đi, sợ sẽ bị phát hiện, hai tay phe phẩy bờ vai của hắn, thấp giọng gọi hắn.
“Ân.” Nam tử bất mãn nói khẽ, chậm rãi mở đôi mắt ra, híp lại hai mắt, nhìn vào Lục Ngưng Nhiên.
“Tỉnh lại là tốt rồi.” Lục Ngưng Nhiên thấy hắn mở hai mắt, nàng cách xa hắn, đứng dậy, vì cũng quỳ lâu, đầu gối có chút đau, đơn giản hoạt động gân cốt, xoay người, đang muốn rời đi.
Hắn rối tung trên mặt đất, hắn mê mang trợn to hai mắt, nhìn theo thân ảnh màu đen càng lúc càng xa, hơi hơi mở miệng, lại không biết nói cái gì? Nàng là ai? Trên người còn lưu lại hương thơm thanh nhã, hắn nghĩ lại việc hôm qua, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng đứng dậy, đuổi theo.
Lục Ngưng Nhiên bước nhanh, ra đến rừng mai, dọc theo đường cũ mau chóng rời đi.
Một bóng đen khẽ lướt qua, một bàn tay to hướng cổ nàng đánh xuống, nàng đột nhiên lui về phía sau, lạnh lùng híp mắt, nâng tay phải lên, nắm chặt ngân trâm đâm thẳng về phía bàn tay kia.
“Hừ.” Thanh âm hừ lạnh, thu tay trở về, thân ảnh cao lớn lập tức dừng trước mặt Lục Ngưng Nhiên, ánh mắt u ám mà lợi hại, “Ngươi là ai?”
“Ta là ai, cùng ngươi có quan hệ gì chứ?” Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, khinh thường trả lời, nhưng trong lòng cũng vạn phần cảnh giác, người này võ công cao thâm, mà bản thân lại chỉ biết chút quyền cước phòng thân, huống chi, thân thể này, yếu ớt vô cùng, căn bản thi triển không xong.
“Đã đến, vậy đừng mơ có thể sống ra ngoài.” Hai tròng mắt híp lại, sẳng giọng mở miệng, muốn tung ra chưởng.
Lục Ngưng Nhiên cười lạnh một tiếng, người này khẩu khí thật lớn, thấy hắn phi thân tung chưởng, nàng ngưng mi, lúc tay hắn đến gần, thân thể cấp tốc quẹo trái, nhân lúc hắn bị hụt, tay trái nàng thuận thế bắt lấy cổ tay hắn, tay phải nắm chặt ngân trâm dùng sức đâm vào cánh tay hắn.
Cổ tay bị nàng giữ chặt, mà thân thể của chính mình giờ phút này khuynh hướng ngã về phía trước, còn chưa thu lực, chưởng đã phóng ra, mắt hắn lạnh hơn, nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, lộ ra vẻ kinh ngạc, lúc hoàn hồn, trơ mắt nhìn chằm chằm ngân trâm kia sắp đâm vào tay hắn.
“Không được!” Thanh âm đột nhiên kêu to, khiến cho Lục Ngưng Nhiên tạm dừng lại, ngân trâm chỉ kém chút nữa là đâm vào tay.
Thời gian im bặt đình chỉ, nam tử một thân đạm mạc thở phì phò đứng ở tại chỗ, một tay ôm ngực, một tay muốn ngăn lại.
“Vì sao không được, hắn muốn giết ta.” Lục Ngưng Nhiên vẫn chưa thả lỏng cảnh giác, ngân trâm lạnh lẽo chạm đến cánh tay của hắn, đôi mắt sáng rực, nhìn về phía thiếu niên.
“Có ta ở đây, hắn sẽ không giết ngươi.” Hắn khẽ vuốt ngực, điều chỉnh cảm xúc, chậm rãi đi tới, ánh mắt kiên định nhìn chăm chú vào Lục Ngưng Nhiên.
“Phải không?” Lục Ngưng Nhiên không có ý kiến, chuyển mắt, khiêu khích nhìn về phía nam tử che mặt trước mắt, ngân trâm trong tay còn xẹt qua da thịt trên tay hắn.
“Ừm.” Nam tử thét lớn một tiếng, nhìn không ra biểu cảm của hắn.
“Được rồi, tạm thời tin tưởng ngươi một lần.” Lục Ngưng Nhiên khẽ gật đầu, nới lỏng tay, đem ngân trâm cất vào trong tay áo, xoay người, muốn đi.
“Cô nương, việc đêm qua, Mặc Trúc đã mạo phạm, mong rằng cô nương tha thứ.” Nam tử đạm mạc tiến lên một bước, vội thở dài nói.
“Đã qua đi, không cần nhắc lại!” Lục Ngưng Nhiên không xoay người lại, nói vài từ, nâng bước, rời đi.
Lục Ngưng Nhiên lúc này nhân lúc chưa bị phát hiện, chạy về Cảnh Nghi cung.
Dưới rừng mai, hắn nhìn theo bóng lưng của nàng rời đi, “Giống, chân tướng.”
“Không giống, xuống tay thực ngoan đọc, quả thật là nữ nhân độc ác.” Hắc y nam tử lạnh lùng nói, còn thỉnh thoảng đánh giá cánh tay của mình.
“Sao ngươi lại tới đây?” Nam tử đạm mạc xoay người, đi đến bên cạnh hắc y nam tử, bình thản nói.
“Mỗi đêm trăng tròn, bệnh của ngươi sẽ tái phát, đêm qua đến ngày, lại có chút chuyện, đợi xử lý xong, đã tới hừng đông, cho nên, giờ mới tới.” Hắc y nam tử buông cánh tay, khóe mắt vi loan, nhìn về phía hắn, “Bất quá, nhìn ngươi như thế, chắc đã qua khỏi.” Nam tử ẩn ẩn thở dài, một mặt lạnh nhạt chua sót.
“Mặc Trúc, nhớ kỹ, ta sẽ không cho ngươi có việc.” Hắc y nam tử nâng cánh tay phải, khoát lên trên vai hắn, trầm giọng trả lời.