Beta: Sally
Cung điện to lớn, rực rỡ muôn màu, đẹp đẽ quý giá, bố trí cực kì hoa lệ, kim quang rạng rỡ.
Sa trướng màu vàng, giường mạ bạch kim, đều dành cho người có thân phận cao quý. Hai cung nữ đứng bên cạnh quan sát nữ tử không còn sinh khí đang ngủ say, khe khẽ nói nhỏ.
“Tú Nhi tỷ tỷ, hoàng hậu nương nương nàng… Thật sự đã chết sao?” Thanh âm non nớt của Lược Nhi, sợ hãi hỏi.
“Cả người lạnh như băng, sắc mặt xanh tím, theo lý hẳn là đã chết.” Thanh âm lạnh nhạt của Tú Nhi mang theo khinh thường, “Chờ nửa khắc nữa, nếu như chưa tỉnh lại, thì đi mời thái y.”
“Nhưng…” Thanh âm non nớt yếu ớt vang lên.
“Ngươi dài dòng cái gì, chuyện cho tới bây giờ, ngươi cho là chúng ta còn có đường lui sao?” Tú Nhi không kiên nhẫn quát.
“Ừ, ta đã biết.” Thanh âm non nớt đáp.
Đau, đau quá, toàn thân như bị ngàn vạn con trùng cắn nuốt, đau đớn vô cùng, Ninh Nhiên không tự giác kêu lên, “A…”
“A!” Thanh âm non nớt lại vang lên, hoảng sợ vạn phần, “Tú Nhi tỷ tỷ, hoàng hậu nương nương nàng…”
Ầm ĩ, thật ồn ào, Ninh Nhiên bất mãn nhíu mày lại, hơi hơi giật giật ngón tay, tan lòng nát dạ, “Ân…” Lại là một tiếng hừ nhẹ.
“Nương nương, ngài tỉnh!” Thanh âm của Tú Nhi tức khắc trở nên kinh hỉ không thôi, “Còn đứng đây làm gì, còn không mau đi mời thái y!”
Một tiếng quát chói tai truyền vào tai Ninh Nhiên, thanh âm của ai? Nương nương? Ai là nương nương? Chẳng lẽ nàng thật sự đã chết? Nơi này là địa phủ?
“Nương nương, ngài đã tỉnh, hù chết Tú Nhi.” Thanh âm vui sướng của Tú Nhi lại truyền tới.
Ninh Nhiên miễn cưỡng mở mắt, giương mắt thấy Tú Nhi giàn giụa nước mắt, nàng tức khắc cảnh giác, đột nhiên đứng dậy, thân thể đau đớn làm nàng xụi lơ, hai tròng mắt sắc bén nhìn Tú Nhi.
Thân mặc màu lam nhạt, quy củ quỳ trước mặt mình, lại đánh giá bốn phía, mọi thứ bài trí sang trọng, Ninh Nhiên nhíu mày, cúi đầu nhìn về phía bản thân, trường bao kim sắc thêu hoa, giường màu vàng, chăn gấm màu vàng, đây là đâu?
Trong tay áo lộ ra đôi tay mềm mịn trắng noãn, lại che kín vô số vết kim châm, Ninh Nhiên, trầm giọng, khàn khàn mở miệng, “Này?”
“Là nô tì đáng chết, không bảo vệ tốt nương nương!” Tú Nhi tức khắc, dập đầu tự phạt.
Ninh Nhiên im lặng không nói, Tú Nhi càng không ngừng dập đầu, nàng đắm chìm trong suy nghĩ, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra một đoạn ký ức xa lạ mà quen thuộc, khi nàng mở mắt, ánh mắt rùng mình, không để ý tới Tú Nhi, thẳng nhắm mắt dưỡng thần.
“Thùng thùng!” Thanh âm dập đầu, Tú Nhi dập đầu tốc độ càng lúc càng chậm, giờ phút này nàng cái trán đã chảy máu, trong lòng tuy rằng phẫn hận không thôi, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, Vương thái y chờ ngoài điện.” Thanh âm non nớt ở ngoài bình phong cẩn thận bẩm báo.
“Được, vào đi.” Thanh âm Ninh Nhiên lạnh lẽo, có một trận gió lạnh thổi qua.
Chỉ nghe đến tiếng bước chân, Vương thái y cúi đầu đi đến, hắn cầm theo một hòm thuốc cách bình phong quỳ trên mặt đất, “Thần tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương phượng thể kim an!”
“Vương thái y, bình thân!” Trong phòng Ninh Nhiên nhàn nhạt mở miệng.
“Tạ hoàng hậu nương nương.” Vương thái y cung kính đứng dậy, cúi đầu chờ.
“Vương thái y, bản cung thân thể khá ổn, ngươi để lại kim sáng dược tốt nhất là được rồi.” Ngữ khí vân đạm phong khinh như cũ.
“Vâng, hoàng hậu nương nương.” Vương thái y ở trong cung hơn mười năm, tự nhiên là hiểu được quy củ, mở hòm thuốc, đem mấy bình kim sang dược đưa cho cung nữ, dặn dò vài câu, “Thần cáo lui trước.”
“Được, đi đi.” Chưa từng nhiều lời, lời nói ít ỏi.
Đợi Vương thái y đi rồi, cung nữ kia cẩn thận nâng kim sang dược cúi đầu run run rẩy rẩy đi đến, nhìn thấy Tú Nhi dập đầu dưới đất, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, thân thể nhất run run, quỳ gối trên đất.
“Bình Nhi, còn không vì bản cung bôi thuốc!” Thanh âm trong phòng tuy nhẹ mà lạnh lùng, Bình Nhi phảng phất có loại ảo giác, trước mặt thật là hoàng hậu nương nương?
Hoàng hậu nương nương lúc trước, tuy rằng nàng sợ, cũng không sợ hãi, nhưng, bây giờ hoàng hậu nương nương này, chỉ dựa vào thanh âm, liền làm cho người ta hoảng sợ.
“Nô… Nô tì tuân mệnh!” Bình Nhi mồ hôi lạnh đầm đìa, cực kỳ cẩn thận dời bước đến giường, ngón tay run run mở màn, không dám nhìn hoàng hậu nương nương, ngừng thở, nhẹ nhàng cởi bỏ phượng bào, mở ra một lọ kim sang dược.
Động tác nhẹ nhàng, đụng chạm da thịt, một mảnh lạnh lẽo, quả nhiên là thượng đẳng kim sang dược. Trong điện yên tĩnh một mảnh, chỉ nghe tiếng vang của trán Tú Nhi va chạm mặt đất.
“Thình!” Tú Nhi choáng váng mắt hoa, hôn mê ngã xuống đất.
Bình Nhi mắt thấy Tú Nhi ngã xuống đất, hoảng loạn không thôi, tức khắc quỳ gối trên đất, “Hoàng hậu nương nương tha mạng a!”
“Tha mạng? Tha thế nào?” Ninh Nhiên chậm rãi đứng dậy, híp hai tròng mắt, “Ngươi hầu hạ bản cung như thế này sao?”
“Nô… Nô tì đáng chết!” Bình Nhi không dám ngẩng đầu, cuống quít, ngón tay lay động, một lần nữa cởi phượng bào, bôi thuốc xong, lập tức quỳ trên mặt đất.
“Hoa ma ma đâu?” Ninh Nhiên vẫn không liếc mắt nhìn Tú Nhi, giương giọng kêu.
“Lão nô tham kiến hoàng hậu nương nương!” Ngoài điện Hoa ma ma cúi đầu đi đến, quỳ trên đất hành lễ.
“Đem Tú Nhi cùng Bình Nhi ra ngoài, nhốt lại, không có lệnh của bản cung, không cho kẻ nào tiếp cận, nếu như các nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi không cần trở về gặp bản cung.” Ninh Nhiên nâng tay, quét ống tay áo, nằm nghiêng trên giường.
“Vâng, lão nô tuân mệnh!” Hoa ma ma trong lòng cả kinh, chỉ một cái bóng lưng đã làm bà không dám nhìn thẳng, trong giọng nói mang theo lệ khí chân thật đáng tin, nàng thật là hoàng hậu nương nương sao?
Hoa ma ma ý bảo bốn cung nữ theo sau đem Tú Nhi cùng Bình Nhi mang ra ngoài, trong điện lại khôi phục sự yên tĩnh.
Ninh Nhiên nằm nghiêng trên giường, vừa mới khép chặt hai tròng mắt đột nhiên mở, lộ ra một cỗ lạnh lùng, lãnh lệ.
Nàng nhìn quét cung điện này, không khỏi mỉm cười, bản thân đã xuyên không? Nàng không chết?
Ninh Nhiên nhìn bản thân, trên người có vô số kim châm, càng không nói gì, trong đầu còn sót lại trí nhớ, nói cho nàng, thân thể này là đương triều hoàng hậu, tên là Lục Ngưng Nhiên, chỉ là một thiên kim của tri phủ nho nhỏ, lại được phong làm hoàng hậu.
Thân tính thiện đố, vào cung bốn năm, nhưng không được hoàng thượng sủng hạnh, nhân yêu sinh hận, giết hại tần phi vô số, bị gắn danh hiệu độc ác.
Khoa trương hơn là, đường đường là hoàng hậu lại bị phi tần dùng kim châm đâm chết? Càng vô nghĩa là, bản thân lại xuyên không?
Ninh Nhiên cười khổ, xem ra là như vậy, cũng nên vui vẻ chấp nhận đi a.