Beta: Feiyang
Trải qua việc đêm qua, Lục Ngưng Nhiên nổi lên ý muốn bảo hộ Quân Mặc Hàn. Trong lòng nàng cứ nhàn nhạt đau lòng, nàng cảm thấy hiện tại Quân Mặc Hàn cần người khác cho hắn càng nhiều quan tâm, mà nàng đối với hắn có thêm một tầng nhận thức cùng hiểu biết, cũng biết rằng hắn tuy nhìn qua kiên cường nhưng so với bất luận kẻ nào đều vô cùng yếu ớt.
Quân Mặc Hàn sau ngày ấy lại bận rộn triều chính, gần đây do biên quan của Vân Triêu quốc náo động không thôi. Kẻ khơi mào náo động là Hàn Ngọc quốc luôn đối đầu với Vân Triêu quốc, từ ba tháng trước nhị hoàng tử lên làm Thái tử, trong mấy tháng liền san bằng những tiểu quốc gần biên quan Hàn Ngọc quốc cùng Vân Triêu quốc, mở rộng lãnh thổ.
Hơn mười năm qua, hai nước đều bình an vô sự mà các tiểu quốc cũng sống qua những ngày yên vui, vẫn chưa có âm mưu náo động gì. Thái tử của Hàn Ngọc quốc lần này quy mô chinh phạt, ngụ ý đã rõ ràng: Sau khi san bằng tiểu quốc thì kế tiếp sẽ là Vân Triêu quốc.
Mấy tháng nay trong cung phát sinh nhiều việc, thêm chuyện của Mai Phi nương nương, đối với Quân Mặc Hàn mà nói, càng quan trọng nhất. Hắn mặc dù lúc nào cũng chú ý đến tinh hình thế cục, nhưng cũng không thể phân thân.
Sáng sớm đã có tin báo, Hàn Ngọc quốc đã công phá một tiểu quốc ở gần Vân Triêu quốc, tình hình bây giờ rất nguy cấp, biên quan tràn ngập nguy cơ.
Trong đại điện, Quân Mặc Hàn mặc long bào, ngồi nghiêm chỉnh lật tấu chương, ngước mắt nhìn quan viên không một tiếng động, đánh vỡ sự nặng nề, “Chúng ái khanh có thượng sách gì không?”
Trong điện nháy mắt ồn ào không thôi, bọn quan viên bắt đầu châu đầu ghé tai nghị luận ào ào nhưng toàn rung đùi đắc ý mà không có đối sách gì.
“Lam thừa tướng, ngươi có đối sách gì?” Quân Mặc Hàn đem ánh mắt nhìn về một hướng, lặng im nhìn nam tử trung niên ở dưới.
“Trước hết nên nghị hòa.” Lam thừa tướng trợn to hai mắt, lộ ra vẻ khôn khéo, chúng quan viên đều an tĩnh lại chăm chú lắng nghe.
“Thừa tướng thấy phái ai đi sẽ thích hợp nhất?” Quân Mặc Hàn lộ ra một chút ý cười, trầm ổn hỏi, trong lòng sớm đã chọn người, chỉ chờ lão hồ li trước mặt mở miệng.
“Nghi Phi nương nương thích hợp nhất, thân phận của nàng không còn gì tốt hơn.” Lam thừa tướng trong lòng đã có đối sách, nhìn ánh mắt ngầm đồng ý của Quân Mặc Hàn, hắn cũng biết bản thân đoán quả nhiên không lầm.
“Nghi Phi chính là quận chúa của Hàn Ngọc quốc, từ lúc hòa thân, mấy năm nay cũng không gặp lại người nhà của mình, lần này Nghi Phi về lại, thứ nhất là vấn an người nhà, thứ hai, cũng tỏ vẻ ta hai nước thân cận.” Quân Mặc Hàn nói ra tính toán của bản thân. Hắn vốn không muốn khai chiến. Thứ nhất: trải qua việc bốn năm trước do đoạt đế vị nên Vân Triêu quốc miệng cọp gan thỏ nguyên khí đại thương, bây giờ mới vừa khôi phục, thật sự không nên đánh giặc. Thứ hai: đạo lý quốc thái dân an hắn tất nhiên là hiểu được, nếu như có thể giảm bớt việc giết hại, không cần phải có cảnh sinh linh đồ thán, đây là cách không thể tốt hơn.
“Hoàng thượng anh minh!” Chúng quan viên đều thả lỏng, tán dương.
Lâm triều xong, Quân Mặc Hàn liền triệu kiến Nghi Phi, hạ chỉ cho nàng về nước thăm người thân, kì thực là vì hòa bình hai nước đi làm thuyết khách.
Lục Ngưng Nhiên biết được việc này, tuy không nỡ nhưng vì dân chúng hai nước, Nghi Phi phải đi. Dù sao nơi đó cũng là nhà nàng ta, có dân chúng cùng thân nhân của nàng ta.
Chiêu Đức cung, Nghi Phi sai người chuẩn bị hành trang, chợt nghe ngoài điện bẩm báo, “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”, Nghi Phi buông mọi thứ trong tay ra ngoài điện tiếp giá.
Hai người ở bên trong nói chuyện, Lục Ngưng Nhiên nắm chặt tay Nghi Phi, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của nàng. Thông minh như nàng sao có thể không biết được quan hệ trọng đại trong đó?
“Muội muội lần này đi phải cẩn thận, ta chờ ngươi bình an trở về.” Lục Ngưng Nhiên sớm xem nàng là tri kỷ, ở trên đời này có Nghi Phi cùng nàng hiểu nhau, trong lòng nàng tất nhiên là cảm thấy may mắn, “Lần này đi có hai kết quả: kết quả tốt thì Hoàng tử kia – cũng là đương kim Thái tử điện hạ, nếu có thể khuyên được hắn, lui binh hòa giải thì tốt nhất; nếu như không đồng ý vậy thì tệ rồi, kết quả sẽ là trực tiếp giam ngươi trong cung, ngươi sợ là khó về Vân Triêu quốc.” Lục Ngưng Nhiên phân tích kết quả tệ nhất cùng tốt nhất đối với Nghi Phi khi về nước, vui buồn lẫn lộn.
“Nhớ khi nhỏ nhị Hoàng tử thường nằm trên giường bệnh, ít cùng người khác tiếp xúc chỉ vì hắn thuở nhỏ thể nhược nhiều bệnh, huynh đệ tỷ muội đối với hắn cũng tương đối xa cách. Không nghĩ đến hắn cư nhiên có thể ngồi lên vị trí Thái tử, hơn nữa lại còn có dã tâm!” Nghi Phi nhớ lại, cảm thán không thôi.
“Người thì sẽ thay đổi, mỗi người từ nhỏ đều có sứ mệnh của mình, cũng có quá khứ không muốn ai biết, không nói đến việc hắn vì sao lại muốn khơi mào chiến tranh lúc này, tính cách của hắn chỉ sợ là các ngươi cũng không biết được.” Lục Ngưng Nhiên đối với tân Thái tử Hàn Ngọc quốc có chút tò mò, bất quá lại nghĩ hắn nhất định là không đơn giản. Căn cứ tin tức biên quan hồi báo thì hắn ta dung thủ đoạn rất tàn bạo, chỉ cần là thành trì mà hắn công phá thì đều bị san bằng thành bình địa, trên tay hắn lây dính nhiều máu. Người này cực kỳ nguy hiểm.
“Đúng vậy, nhị hoàng huynh tính ra cũng là biểu ca ruột thịt của ta, chúng ta thuở nhỏ thường xuyên gặp mặt nhưng hắn luôn ít nói, rất lạnh lùng.” Nghi Phi từ từ nhớ lại, giống như là nhớ tới cái gì, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
“Muội muội, theo tình hình hiện tại thì nhị hoàng huynh kia của ngươi đã không giống như người trong trí nhớ, hắn hiện tại có lẽ đã trở thành người khác, cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận.” Lục Ngưng Nhiên nhìn đôi mắt ôn nhu của Nghi Phi, trong lòng biết không ổn, trầm giọng dặn dò.
“Trong lòng ta hiểu, dù sao ta hòa thân nhiều năm đối với hắn cũng chỉ là trí nhớ của lúc nhỏ, ta sẽ tùy cơ ứng biến.” Nghi Phi hoàn hồn, gật đầu đáp.
“Muội muội, ta ở đây chờ ngươi trở về, ngươi phải cẩn thận a, nếu như có biến tức khắc truyền tin cho ta.” Lục Ngưng Nhiên trong lòng rất lo lắng, luôn miệng dặn dò, nàng có dự cảm rất xấu. Thái tử Hàn Ngọc quốc tuyệt đối không dễ nói chuyện, dã tâm của hắn thật sự quá lớn.
“Được, ta hiểu.” Nghi Phi nắm tay Lục Ngưng Nhiên, hai người nhìn nhau cười.
Nghi Phi thăm nhà, thanh thế to lớn, Lục Ngưng Nhiên chạy tới thành lâu đưa nàng rời đi, trong lòng đều không nỡ cùng lo lắng. Nhưng nàng lại không biết rằng chuyến này rời đi, suýt nữa biến thành vĩnh biệt.
Quân Mặc Hàn không biết khi nào đã đi đến phía sau nàng, choàng áo cho nàng, nhẹ giọng nói, “Chúng ta trở về đi, nàng sẽ bình an trở về.”
Lục Ngưng Nhiên chuyển mắt, nhìn đôi mắt ôn nhu của Quân Mặc Hàn, lộ ra một chút ý cười với hắn, đang muốn mở miệng đã thấy Hoa ma ma bước nhanh đi tới bên cạnh nàng, thần sắc vội vàng, thấp giọng bẩm báo, “Hoàng hậu nương nương, Lam Phi đã chết.”