Tim Lục Ngưng Nhiên đập mạnh, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn, chiếc cổ trắng đã chảy ra máu tươi. Nàng giơ ngân trâm trong tay, hướng về phía đầu rắn.
“Tê!” Thanh Xà vung đuôi tìm cách thoát, Lục Ngưng Nhiên đem hết toàn lực đâm ngân trâm vào đầu rắn sau đó rút ra. Bỗng nhiên máu đen văng khắp nơi, Thanh Xà trừng lớn hai mắt, thân rắn mềm nhũn, rơi trên mặt đất – mất mạng.
“A!” Qủy ảnh màu lam thấy Thanh Xà ngã xuống đất, kêu rên ra tiếng. Tiếng kêu thê lương phát ra nhưng lại không thấy bóng dáng.
Lục Ngưng Nhiên mắt lộ ra hung ác, sau khi xác định Thanh Xà đã bị giết chết còn quỷ ảnh cũng biến mất thì nàng mới thu lại sát khí. Hai tay ôm lấy Quân Mặc Hàn đang dần dần khép hai mắt, đôi tay vô lực buông xuống đem toàn bộ trọng tâm đặt lên người nàng, còn đầu thì tựa vào vai nàng.
Lục Ngưng Nhiên ôm hắn rồi nhìn về phía miệng vết thương chảy ra máu đen, “Hoa ma ma, sai người đi tìm Vương thái y, nhanh lên!”
“Vâng, lão nô đi ngay! Nhưng Hoàng hậu nương nương, ngài…” Hoa ma ma liên tục gật đầu đáp, đang muốn quay đầu thì lại thấy Lục Ngưng Nhiên gắt gao ôm Hoàng thượng, đưa đầu tới gần cổ hắn, khẽ mở môi mỏng, phủ trên miệng vết thương, dùng sức hút, sau đó đem máu độc phun trên đất. Hoa ma ma trong lòng càng cả kinh, không dám chậm trễ, cuống quít gọi Bình Nhi, đi truyền vương thái y, bản thân mình vội vàng trở lại bên cạnh Lục Ngưng Nhiên.
Nhìn vết máu trên đất, Lục Ngưng Nhiên lại không để ý bản thân, vì hắn hút máu độc, trong lòng vừa cảm động vừa lo lắng, Hoa ma ma đứng tại chỗ không biết làm như thế nào cho phải. Hai tay nàng chắp lại, quỳ trên mặt đất khẩn cầu trời cao, trong lòng mặc niệm, “Tiểu thư, nếu ngươi trên trời có linh, xin hãy phù hộ Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương đi.”
Bên này, Quân Mặc Hàn đã hôn mê, mất đi ý thức, chỉ cảm thấy có một mảnh ấm áp ở cổ chạy đi, lại có cảm giác ấm áp trong lòng làm hắn an tâm ngủ: Giống như đã quay lại năm xưa, như được mẫu phi ôm ấp, an tâm mà thoải mái.
Đợi khi độc được Lục Ngưng Nhiên hút ra, phun ra ngoài xong, trên môi nàng dính đầy máu tươi, sắc môi đỏ mọng càng thêm kiều diễm. Cái trán đã đầy mồ hôi, gần như ướt sũng, cũng không thả lỏng hai tay ôm Quân Mặc Hàn, nàng sợ hãi bản thân vừa buông tay thì hắn sẽ ngã xuống. Hắn luôn xuất hiện lúc nàng gặp nguy hiểm nhất đã lòng nàng cảm động, nhìn hắn vì mình mà bị thương thì nàng lại cảm thấy rất đau lòng.
Vì sao cứ phải xuất hiện trước mặt nàng trong những lúc như vậy?
“Nương nương, để lão nô đỡ Hoàng thượng nằm trên giường.” Hoa ma ma tất nhiên là biết chuyện tối này vạn không thể tiết lộ ra ngoài. Hoàng thượng bị thương, đó là đại sự cỡ nào chứ? Không thể có sai lầm, bây giờ chỉ có thể lén gạt người khác. Hơn nữa chuyện xảy ra tối nay còn quỷ dị như thế, nếu để người khác biết Hoàng thượng bị thương, nhất định sẽ càng thêm tin vào ma quỷ.
“Ừm, độc rắn bản cung đã hút ra, chờ Vương thái y đến chẩn đoán.” Lục Ngưng Nhiên chống đỡ thân thể, chậm rãi đứng dậy. Đột nhiên đầu váng mắt hoa, thân thể nghiêng ngả, đi đến bên án thư, vô lực ngồi trên ghế nhưng ánh mắt lại chưa dời khỏi Quân Mặc Hàn. Nhìn hắn chỉ mặc áo trắng cứ như vậy chạy tới lại làm nàng suy nghĩ rất nhiều: Vì sao hắn lại năm lần bảy lượt liều mình cứu nàng?
“Nương nương, Vương thái y đến.” Bình Nhi đem Vương thái y từ cửa hông dẫn vào. Hoa ma ma luôn dặn dò không thể lộ ra, nàng tất nhiên là cực kì cẩn thận, nửa đêm đem Vương thái y kéo đi, tránh đi tai mắt kẻ khác chạy tới nơi này, một khắc cũng không dám trì hoãn.
“Thần tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Vương thái y lưng mang hòm thuốc, mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển đứng trước mặt Lục Ngưng Nhiên, xoay người hành lễ.
“Miễn lễ!” Lục Ngưng Nhiên suy yếu mở miệng, “Hoàng thượng bị độc xà cắn, bản cung đã hút độc ra. Vương thái y, ngươi đi kiểm tra một phen, nhìn xem có vấn đề gì không.” Chống đỡ thân thể, Lục Ngưng Nhiên cố hết sức nói.
“Vâng thưa nương nương.” Vương thái y nghe thanh âm vô lực của Lục Ngưng Nhiên, trong lòng sớm đã có phán đoán, ‘chỉ sợ Hoàng hậu nương nương cũng trúng độc, việc này không nên chậm trễ, trước vì Hoàng thượng bắt mạch quan trọng hơn’ Thấp giọng đáp xong, hắn liền đi đến bên giường.
“Vương thái y, Hoàng thượng sao rồi?” Hoa ma ma ở một bên, nhưng không thể chiếu cố. Một mặt sốt ruột chờ đợi Vương thái y chẩn đoán, một mặt thỉnh thoảng lại đem ánh mắt nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, lòng nóng như lửa đốt.
“Cũng may độc đã được hút ra, uống vài thang thuốc giải độc sẽ khỏi.” Vương thái y đứng dậy, nhìn về phía Hoa ma ma trả lời.
Xoay người đi tới Lục Ngưng Nhiên, “Hoàng hậu nương nương, để thần bắt mạch cho người.”
“Không cần, ta tự biết chất độc đã vào trong cơ thể. Vương thái y, y thuật ngươi rất cao minh, liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra bản cung trúng độc, cứ việc sắc thuốc là được.” Lục Ngưng Nhiên khoát tay, lập tức đứng dậy, thân hình bất ổn, lảo đảo một cái nhưng cũng may Bình Nhi kịp thời đỡ được, nàng vô lực mở miệng, “Dìu bản cung đến ghế phượng ( loại ghế dài có thể nằm được), bản cung muốn chợp mắt một chút, đợi sắc thuốc xong thì bản cung sẽ uống.”
“Nương nương!” Bình Nhi chưa bao giờ thấy Hoàng hậu nương nương suy yếu như vậy. Ngày xưa người cao ngạo đứng thẳng nhưng hiện tại lại trở nên nhu nhược không thôi, oán hận đạp Thanh Xà trên đất, “Hừ, dám can đảm thương hại Hoàng thượng cùng nương nương, coi chừng ta đem ngươi băm thành tám mảnh, cho bảo bối của ta làm đồ nhắm!”
“Đem nó thu hồi lại, vạn không thể hành động thiếu suy nghĩ.” Lục Ngưng Nhiên nhìn thoáng qua Thanh Xà trên đất, chỉ thấy trên thân nó có một tuyến máu đỏ, nghĩ đến tay của Lam Phi cũng có tuyến máu đỏ, “Đợi bản cung tỉnh lại sẽ xử trí. Bình Nhi, giao cho ngươi canh giữ, nếu như nó có gì sơ xuất, bản cung liền bắt ngươi hỏi tội.”
“Vâng thưa nương nương, nô tì tuân mệnh!” Bình Nhi không tình nguyện trả lời, vì sao phải trông chừng nó? Chẳng lẽ muốn nàng luôn luôn đứng bên cạnh nó sao?
Nghĩ đến đó nàng đột nhiên cảm giác con xà này sẽ nháy mắt phục sinh, trực tiếp hướng nàng đánh tới, cắn cổ nàng. Thân thể đột nhiên run lên, tức khắc hoàn hồn, cách nó một trượng thật xa.
Hôm sau, chuyện ma quái trong cung liền truyền đi ồn ào huyên náo. Các phi tần cũng không dám ra ngoài, chỉ có thể khóa cửa an phận ở tẩm cung. Lam Phi – lúc trước các nàng không dám chọc, sau khi chết, hóa thành lệ quỷ – lại càng không thể chọc.
Lý Đức Phúc bước chân gấp gáp, đi qua lại ở Cảnh Nghi cung: Sắp đến giờ lâm triều, Hoàng thượng nếu như không tỉnh lại thì trong triều chỉ sợ sẽ rối loạn.
“Lý công công, ngươi vì sao đứng ở ngoài cửa cung, sao không vào trong?” Hoa ma ma đang muốn đưa Vương thái y rời đi lại nhìn thấy Lý Đức Phúc ở ngoài cửa cung đi qua đi lại, nghi hoặc hỏi.
Tim Lục Ngưng Nhiên đập mạnh, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn, chiếc cổ trắng đã chảy ra máu tươi. Nàng giơ ngân trâm trong tay, hướng về phía đầu rắn.
“Tê!” Thanh Xà vung đuôi tìm cách thoát, Lục Ngưng Nhiên đem hết toàn lực đâm ngân trâm vào đầu rắn sau đó rút ra. Bỗng nhiên máu đen văng khắp nơi, Thanh Xà trừng lớn hai mắt, thân rắn mềm nhũn, rơi trên mặt đất – mất mạng.
“A!” Qủy ảnh màu lam thấy Thanh Xà ngã xuống đất, kêu rên ra tiếng. Tiếng kêu thê lương phát ra nhưng lại không thấy bóng dáng.
Lục Ngưng Nhiên mắt lộ ra hung ác, sau khi xác định Thanh Xà đã bị giết chết còn quỷ ảnh cũng biến mất thì nàng mới thu lại sát khí. Hai tay ôm lấy Quân Mặc Hàn đang dần dần khép hai mắt, đôi tay vô lực buông xuống đem toàn bộ trọng tâm đặt lên người nàng, còn đầu thì tựa vào vai nàng.
Lục Ngưng Nhiên ôm hắn rồi nhìn về phía miệng vết thương chảy ra máu đen, “Hoa ma ma, sai người đi tìm Vương thái y, nhanh lên!”
“Vâng, lão nô đi ngay! Nhưng Hoàng hậu nương nương, ngài…” Hoa ma ma liên tục gật đầu đáp, đang muốn quay đầu thì lại thấy Lục Ngưng Nhiên gắt gao ôm Hoàng thượng, đưa đầu tới gần cổ hắn, khẽ mở môi mỏng, phủ trên miệng vết thương, dùng sức hút, sau đó đem máu độc phun trên đất. Hoa ma ma trong lòng càng cả kinh, không dám chậm trễ, cuống quít gọi Bình Nhi, đi truyền vương thái y, bản thân mình vội vàng trở lại bên cạnh Lục Ngưng Nhiên.
Nhìn vết máu trên đất, Lục Ngưng Nhiên lại không để ý bản thân, vì hắn hút máu độc, trong lòng vừa cảm động vừa lo lắng, Hoa ma ma đứng tại chỗ không biết làm như thế nào cho phải. Hai tay nàng chắp lại, quỳ trên mặt đất khẩn cầu trời cao, trong lòng mặc niệm, “Tiểu thư, nếu ngươi trên trời có linh, xin hãy phù hộ Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương đi.”
Bên này, Quân Mặc Hàn đã hôn mê, mất đi ý thức, chỉ cảm thấy có một mảnh ấm áp ở cổ chạy đi, lại có cảm giác ấm áp trong lòng làm hắn an tâm ngủ: Giống như đã quay lại năm xưa, như được mẫu phi ôm ấp, an tâm mà thoải mái.
Đợi khi độc được Lục Ngưng Nhiên hút ra, phun ra ngoài xong, trên môi nàng dính đầy máu tươi, sắc môi đỏ mọng càng thêm kiều diễm. Cái trán đã đầy mồ hôi, gần như ướt sũng, cũng không thả lỏng hai tay ôm Quân Mặc Hàn, nàng sợ hãi bản thân vừa buông tay thì hắn sẽ ngã xuống. Hắn luôn xuất hiện lúc nàng gặp nguy hiểm nhất đã lòng nàng cảm động, nhìn hắn vì mình mà bị thương thì nàng lại cảm thấy rất đau lòng.
Vì sao cứ phải xuất hiện trước mặt nàng trong những lúc như vậy?
“Nương nương, để lão nô đỡ Hoàng thượng nằm trên giường.” Hoa ma ma tất nhiên là biết chuyện tối này vạn không thể tiết lộ ra ngoài. Hoàng thượng bị thương, đó là đại sự cỡ nào chứ? Không thể có sai lầm, bây giờ chỉ có thể lén gạt người khác. Hơn nữa chuyện xảy ra tối nay còn quỷ dị như thế, nếu để người khác biết Hoàng thượng bị thương, nhất định sẽ càng thêm tin vào ma quỷ.
“Ừm, độc rắn bản cung đã hút ra, chờ Vương thái y đến chẩn đoán.” Lục Ngưng Nhiên chống đỡ thân thể, chậm rãi đứng dậy. Đột nhiên đầu váng mắt hoa, thân thể nghiêng ngả, đi đến bên án thư, vô lực ngồi trên ghế nhưng ánh mắt lại chưa dời khỏi Quân Mặc Hàn. Nhìn hắn chỉ mặc áo trắng cứ như vậy chạy tới lại làm nàng suy nghĩ rất nhiều: Vì sao hắn lại năm lần bảy lượt liều mình cứu nàng?
“Nương nương, Vương thái y đến.” Bình Nhi đem Vương thái y từ cửa hông dẫn vào. Hoa ma ma luôn dặn dò không thể lộ ra, nàng tất nhiên là cực kì cẩn thận, nửa đêm đem Vương thái y kéo đi, tránh đi tai mắt kẻ khác chạy tới nơi này, một khắc cũng không dám trì hoãn.
“Thần tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Vương thái y lưng mang hòm thuốc, mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển đứng trước mặt Lục Ngưng Nhiên, xoay người hành lễ.
“Miễn lễ!” Lục Ngưng Nhiên suy yếu mở miệng, “Hoàng thượng bị độc xà cắn, bản cung đã hút độc ra. Vương thái y, ngươi đi kiểm tra một phen, nhìn xem có vấn đề gì không.” Chống đỡ thân thể, Lục Ngưng Nhiên cố hết sức nói.
“Vâng thưa nương nương.” Vương thái y nghe thanh âm vô lực của Lục Ngưng Nhiên, trong lòng sớm đã có phán đoán, ‘chỉ sợ Hoàng hậu nương nương cũng trúng độc, việc này không nên chậm trễ, trước vì Hoàng thượng bắt mạch quan trọng hơn’ Thấp giọng đáp xong, hắn liền đi đến bên giường.
“Vương thái y, Hoàng thượng sao rồi?” Hoa ma ma ở một bên, nhưng không thể chiếu cố. Một mặt sốt ruột chờ đợi Vương thái y chẩn đoán, một mặt thỉnh thoảng lại đem ánh mắt nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, lòng nóng như lửa đốt.
“Cũng may độc đã được hút ra, uống vài thang thuốc giải độc sẽ khỏi.” Vương thái y đứng dậy, nhìn về phía Hoa ma ma trả lời.
Xoay người đi tới Lục Ngưng Nhiên, “Hoàng hậu nương nương, để thần bắt mạch cho người.”
“Không cần, ta tự biết chất độc đã vào trong cơ thể. Vương thái y, y thuật ngươi rất cao minh, liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra bản cung trúng độc, cứ việc sắc thuốc là được.” Lục Ngưng Nhiên khoát tay, lập tức đứng dậy, thân hình bất ổn, lảo đảo một cái nhưng cũng may Bình Nhi kịp thời đỡ được, nàng vô lực mở miệng, “Dìu bản cung đến ghế phượng ( loại ghế dài có thể nằm được), bản cung muốn chợp mắt một chút, đợi sắc thuốc xong thì bản cung sẽ uống.”
“Nương nương!” Bình Nhi chưa bao giờ thấy Hoàng hậu nương nương suy yếu như vậy. Ngày xưa người cao ngạo đứng thẳng nhưng hiện tại lại trở nên nhu nhược không thôi, oán hận đạp Thanh Xà trên đất, “Hừ, dám can đảm thương hại Hoàng thượng cùng nương nương, coi chừng ta đem ngươi băm thành tám mảnh, cho bảo bối của ta làm đồ nhắm!”
“Đem nó thu hồi lại, vạn không thể hành động thiếu suy nghĩ.” Lục Ngưng Nhiên nhìn thoáng qua Thanh Xà trên đất, chỉ thấy trên thân nó có một tuyến máu đỏ, nghĩ đến tay của Lam Phi cũng có tuyến máu đỏ, “Đợi bản cung tỉnh lại sẽ xử trí. Bình Nhi, giao cho ngươi canh giữ, nếu như nó có gì sơ xuất, bản cung liền bắt ngươi hỏi tội.”
“Vâng thưa nương nương, nô tì tuân mệnh!” Bình Nhi không tình nguyện trả lời, vì sao phải trông chừng nó? Chẳng lẽ muốn nàng luôn luôn đứng bên cạnh nó sao?
Nghĩ đến đó nàng đột nhiên cảm giác con xà này sẽ nháy mắt phục sinh, trực tiếp hướng nàng đánh tới, cắn cổ nàng. Thân thể đột nhiên run lên, tức khắc hoàn hồn, cách nó một trượng thật xa.
Hôm sau, chuyện ma quái trong cung liền truyền đi ồn ào huyên náo. Các phi tần cũng không dám ra ngoài, chỉ có thể khóa cửa an phận ở tẩm cung. Lam Phi – lúc trước các nàng không dám chọc, sau khi chết, hóa thành lệ quỷ – lại càng không thể chọc.
Lý Đức Phúc bước chân gấp gáp, đi qua lại ở Cảnh Nghi cung: Sắp đến giờ lâm triều, Hoàng thượng nếu như không tỉnh lại thì trong triều chỉ sợ sẽ rối loạn.
“Lý công công, ngươi vì sao đứng ở ngoài cửa cung, sao không vào trong?” Hoa ma ma đang muốn đưa Vương thái y rời đi lại nhìn thấy Lý Đức Phúc ở ngoài cửa cung đi qua đi lại, nghi hoặc hỏi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tim Lục Ngưng Nhiên đập mạnh, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn, chiếc cổ trắng đã chảy ra máu tươi. Nàng giơ ngân trâm trong tay, hướng về phía đầu rắn.
“Tê!” Thanh Xà vung đuôi tìm cách thoát, Lục Ngưng Nhiên đem hết toàn lực đâm ngân trâm vào đầu rắn sau đó rút ra. Bỗng nhiên máu đen văng khắp nơi, Thanh Xà trừng lớn hai mắt, thân rắn mềm nhũn, rơi trên mặt đất – mất mạng.
“A!” Qủy ảnh màu lam thấy Thanh Xà ngã xuống đất, kêu rên ra tiếng. Tiếng kêu thê lương phát ra nhưng lại không thấy bóng dáng.
Lục Ngưng Nhiên mắt lộ ra hung ác, sau khi xác định Thanh Xà đã bị giết chết còn quỷ ảnh cũng biến mất thì nàng mới thu lại sát khí. Hai tay ôm lấy Quân Mặc Hàn đang dần dần khép hai mắt, đôi tay vô lực buông xuống đem toàn bộ trọng tâm đặt lên người nàng, còn đầu thì tựa vào vai nàng.
Lục Ngưng Nhiên ôm hắn rồi nhìn về phía miệng vết thương chảy ra máu đen, “Hoa ma ma, sai người đi tìm Vương thái y, nhanh lên!”
“Vâng, lão nô đi ngay! Nhưng Hoàng hậu nương nương, ngài…” Hoa ma ma liên tục gật đầu đáp, đang muốn quay đầu thì lại thấy Lục Ngưng Nhiên gắt gao ôm Hoàng thượng, đưa đầu tới gần cổ hắn, khẽ mở môi mỏng, phủ trên miệng vết thương, dùng sức hút, sau đó đem máu độc phun trên đất. Hoa ma ma trong lòng càng cả kinh, không dám chậm trễ, cuống quít gọi Bình Nhi, đi truyền vương thái y, bản thân mình vội vàng trở lại bên cạnh Lục Ngưng Nhiên.
Nhìn vết máu trên đất, Lục Ngưng Nhiên lại không để ý bản thân, vì hắn hút máu độc, trong lòng vừa cảm động vừa lo lắng, Hoa ma ma đứng tại chỗ không biết làm như thế nào cho phải. Hai tay nàng chắp lại, quỳ trên mặt đất khẩn cầu trời cao, trong lòng mặc niệm, “Tiểu thư, nếu ngươi trên trời có linh, xin hãy phù hộ Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương đi.”
Bên này, Quân Mặc Hàn đã hôn mê, mất đi ý thức, chỉ cảm thấy có một mảnh ấm áp ở cổ chạy đi, lại có cảm giác ấm áp trong lòng làm hắn an tâm ngủ: Giống như đã quay lại năm xưa, như được mẫu phi ôm ấp, an tâm mà thoải mái.
Đợi khi độc được Lục Ngưng Nhiên hút ra, phun ra ngoài xong, trên môi nàng dính đầy máu tươi, sắc môi đỏ mọng càng thêm kiều diễm. Cái trán đã đầy mồ hôi, gần như ướt sũng, cũng không thả lỏng hai tay ôm Quân Mặc Hàn, nàng sợ hãi bản thân vừa buông tay thì hắn sẽ ngã xuống. Hắn luôn xuất hiện lúc nàng gặp nguy hiểm nhất đã lòng nàng cảm động, nhìn hắn vì mình mà bị thương thì nàng lại cảm thấy rất đau lòng.
Vì sao cứ phải xuất hiện trước mặt nàng trong những lúc như vậy?
“Nương nương, để lão nô đỡ Hoàng thượng nằm trên giường.” Hoa ma ma tất nhiên là biết chuyện tối này vạn không thể tiết lộ ra ngoài. Hoàng thượng bị thương, đó là đại sự cỡ nào chứ? Không thể có sai lầm, bây giờ chỉ có thể lén gạt người khác. Hơn nữa chuyện xảy ra tối nay còn quỷ dị như thế, nếu để người khác biết Hoàng thượng bị thương, nhất định sẽ càng thêm tin vào ma quỷ.
“Ừm, độc rắn bản cung đã hút ra, chờ Vương thái y đến chẩn đoán.” Lục Ngưng Nhiên chống đỡ thân thể, chậm rãi đứng dậy. Đột nhiên đầu váng mắt hoa, thân thể nghiêng ngả, đi đến bên án thư, vô lực ngồi trên ghế nhưng ánh mắt lại chưa dời khỏi Quân Mặc Hàn. Nhìn hắn chỉ mặc áo trắng cứ như vậy chạy tới lại làm nàng suy nghĩ rất nhiều: Vì sao hắn lại năm lần bảy lượt liều mình cứu nàng?
“Nương nương, Vương thái y đến.” Bình Nhi đem Vương thái y từ cửa hông dẫn vào. Hoa ma ma luôn dặn dò không thể lộ ra, nàng tất nhiên là cực kì cẩn thận, nửa đêm đem Vương thái y kéo đi, tránh đi tai mắt kẻ khác chạy tới nơi này, một khắc cũng không dám trì hoãn.
“Thần tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Vương thái y lưng mang hòm thuốc, mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển đứng trước mặt Lục Ngưng Nhiên, xoay người hành lễ.
“Miễn lễ!” Lục Ngưng Nhiên suy yếu mở miệng, “Hoàng thượng bị độc xà cắn, bản cung đã hút độc ra. Vương thái y, ngươi đi kiểm tra một phen, nhìn xem có vấn đề gì không.” Chống đỡ thân thể, Lục Ngưng Nhiên cố hết sức nói.
“Vâng thưa nương nương.” Vương thái y nghe thanh âm vô lực của Lục Ngưng Nhiên, trong lòng sớm đã có phán đoán, ‘chỉ sợ Hoàng hậu nương nương cũng trúng độc, việc này không nên chậm trễ, trước vì Hoàng thượng bắt mạch quan trọng hơn’ Thấp giọng đáp xong, hắn liền đi đến bên giường.
“Vương thái y, Hoàng thượng sao rồi?” Hoa ma ma ở một bên, nhưng không thể chiếu cố. Một mặt sốt ruột chờ đợi Vương thái y chẩn đoán, một mặt thỉnh thoảng lại đem ánh mắt nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, lòng nóng như lửa đốt.
“Cũng may độc đã được hút ra, uống vài thang thuốc giải độc sẽ khỏi.” Vương thái y đứng dậy, nhìn về phía Hoa ma ma trả lời.
Xoay người đi tới Lục Ngưng Nhiên, “Hoàng hậu nương nương, để thần bắt mạch cho người.”
“Không cần, ta tự biết chất độc đã vào trong cơ thể. Vương thái y, y thuật ngươi rất cao minh, liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra bản cung trúng độc, cứ việc sắc thuốc là được.” Lục Ngưng Nhiên khoát tay, lập tức đứng dậy, thân hình bất ổn, lảo đảo một cái nhưng cũng may Bình Nhi kịp thời đỡ được, nàng vô lực mở miệng, “Dìu bản cung đến ghế phượng ( loại ghế dài có thể nằm được), bản cung muốn chợp mắt một chút, đợi sắc thuốc xong thì bản cung sẽ uống.”
“Nương nương!” Bình Nhi chưa bao giờ thấy Hoàng hậu nương nương suy yếu như vậy. Ngày xưa người cao ngạo đứng thẳng nhưng hiện tại lại trở nên nhu nhược không thôi, oán hận đạp Thanh Xà trên đất, “Hừ, dám can đảm thương hại Hoàng thượng cùng nương nương, coi chừng ta đem ngươi băm thành tám mảnh, cho bảo bối của ta làm đồ nhắm!”
“Đem nó thu hồi lại, vạn không thể hành động thiếu suy nghĩ.” Lục Ngưng Nhiên nhìn thoáng qua Thanh Xà trên đất, chỉ thấy trên thân nó có một tuyến máu đỏ, nghĩ đến tay của Lam Phi cũng có tuyến máu đỏ, “Đợi bản cung tỉnh lại sẽ xử trí. Bình Nhi, giao cho ngươi canh giữ, nếu như nó có gì sơ xuất, bản cung liền bắt ngươi hỏi tội.”
“Vâng thưa nương nương, nô tì tuân mệnh!” Bình Nhi không tình nguyện trả lời, vì sao phải trông chừng nó? Chẳng lẽ muốn nàng luôn luôn đứng bên cạnh nó sao?
Nghĩ đến đó nàng đột nhiên cảm giác con xà này sẽ nháy mắt phục sinh, trực tiếp hướng nàng đánh tới, cắn cổ nàng. Thân thể đột nhiên run lên, tức khắc hoàn hồn, cách nó một trượng thật xa.
Hôm sau, chuyện ma quái trong cung liền truyền đi ồn ào huyên náo. Các phi tần cũng không dám ra ngoài, chỉ có thể khóa cửa an phận ở tẩm cung. Lam Phi – lúc trước các nàng không dám chọc, sau khi chết, hóa thành lệ quỷ – lại càng không thể chọc.
Lý Đức Phúc bước chân gấp gáp, đi qua lại ở Cảnh Nghi cung: Sắp đến giờ lâm triều, Hoàng thượng nếu như không tỉnh lại thì trong triều chỉ sợ sẽ rối loạn.
“Lý công công, ngươi vì sao đứng ở ngoài cửa cung, sao không vào trong?” Hoa ma ma đang muốn đưa Vương thái y rời đi lại nhìn thấy Lý Đức Phúc ở ngoài cửa cung đi qua đi lại, nghi hoặc hỏi.