“Hoàng thượng, nô tì mệt mỏi, xin cáo lui trước.” Lục Ngưng Nhiên khôi phục thanh lãnh cùng cao ngạo ở dĩ vãng, lui về sau một bước, hơi phúc thân, cũng không quay đầu lại liền rời đi. Giỏi cho một Quân Mặc Hàn, thì ra tất cả những gì hắn làm cũng chỉ vì hiếu kỳ mà thôi, tất cả mọi việc hắn đều rõ như lòng bàn tay mà bản thân lại không cẩn thận lại trở thành quân cờ trong tay hắn. Nàng nhất thời đầy ngập lửa giận, hừ, Lục Ngưng Nhiên nàng cho tới bây giờ không là quân cờ của bất luận kẻ nào, đã như vậy thì cũng đến lúc phải từ bỏ nơi này, rời đi.
Quân Mặc Hàn mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, giống như cảm nhận được lửa giận cùng sự lạnh lùng của nàng, còn có sự kiên quyết, nhìn bóng lưng nàng rống to, “Đừng quên ước hẹn ba năm, vô luận như thế nào thì ta cũng không cho ngươi rời xa ta nửa bước.”
Hắn yên lặng nhìn bóng lưng của nàng, buồn bã vô cùng. Hắn có cảm giác sợ hãi tựa như ngày ấy mẫu phi rời đi, hắn phát hiện hắn đối với nàng cũng không còn tò mò mà là để ý, phi thường để ý: Để ý vui buồn của nàng, để ý suy nghĩ của nàng. Hắn xoay người nhìn bức họa, “Mẫu phi, lời ngài đã từng nói với ta, chỉ sợ là ta muốn đổi ý, bởi vì nàng đã bất tri bất giác đi vào lòng ta, làm ta muốn bảo hộ nàng, che chở nàng. Mẫu phi, ngươi có tha thứ cho ta vì không tuân thủ lời khuyên lúc người lâm chung không?“
Lục Ngưng Nhiên lạnh mặt, nổi giận đùng đùng trở về Cảnh Nghi cung: Ba năm chi ước chó má, chẳng lẽ ta còn muốn tiếp tục ngốc nghếch làm quân cờ trong ba năm cho hắn sao? Buồn cười, buồn cười vô cùng, chỉ cần ta muốn rời đi thì không ai ngăn trở được ta.
Hoa ma ma lâu rồi không thấy Hoàng hậu nương nương tức giận như vậy, không cho bất luận kẻ nào bước vào nội điện, đều này làm nàng lo lắng không thôi, lúc nãy không phải cùng Hoàng thượng vui vẻ đi ra ngoài sao? Thế nào lại đem một bụng tức giận trở về? Chẳng lẽ là Hoàng thượng chọc giận nàng? Nhưng theo nàng thấy Hoàng hậu nương nương luôn luôn cuồng vọng không kềm chế được, không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, vì chuyện gì lại trở nên giận dữ như vậy?
Một ngày này, không ai dám trêu chọc Hoàng hậu nương nương, mà nàng cũng ở trong nội điện không ra ngoài, cũng không ăn tối. Lục Ngưng Nhiên tìm đường rời khỏi Hoàng cung, suy nghĩ thời gian thích hợp để đào tẩu- Chính là đêm nay. Kế hoạch đã có: Nàng đã sớm mặc quần áo cung nữ, mang một ít vật phẩm đơn giản cùng ngân lượng, theo cửa bên hông rời đi.
Ra cửa gặp Bình Nhi đi ngang qua, nàng đưa tay trộm cung bài ở thắt lưng của nàng, cúi đầu, dè dặt cẩn trọng đi về cửa Tây.
Vừa qua khỏi hành lang gấp khúc, sắp đến cửa Tây, một đạo bóng đen hạ xuống sau lưng nàng, trường kiếm lạnh lẽo đã để ở cổ họng nàng, “Đừng kêu, bằng không đao kiếm không có mắt.” Trong thanh âm trầm thấp mang theo một tia mỏng manh.
“Ừ ừ.” Lục Ngưng Nhiên bị dọa, nàng tức khắc cảnh giác giấu đi lãnh khí quanh thân, bình tĩnh gật đầu. Âm thầm cân nhắc, người này võ công không kém, nội lực bí hiểm, bất quá hẳn là vừa mới giao thủ với người khác, xem ra là đã bị thương. Nhưng hắn đêm khuya xâm nhập hoàng cung làm gì? Mình thế nào lại đúng dịp bị hắn chặn đường? Nàng nên trốn khỏi Hoàng cung như thế nào đây?
“Người đâu, bắt thích khách!” Tiếng bước chân hỗn độn vang lên, ngự lâm quân cùng thủ vệ trong cung đều chạy đến.
Thân thể Lục Ngưng Nhiên mất đi trọng tâm, lại bị ép vào góc tường, “Chỗ nào an toàn?” Hơi thở của hắn bất ổn. Mắt Lục Ngưng Nhiên chợt lóe: Dám đem kiếm đặt trên cổ nàng, quả thực là chán sống. Nhớ lúc chấp hành nhiệm vụ ở hiện đại, nàng kiêng kị nhất là ai dùng dao đặt lên cổ nàng, đây là việc nàng kiêng kị nhất, cho nên người nào đã đặt dao vào cổ nàng, cuối cùng đều chết dưới chủy thủ của nàng.
Lục Ngưng Nhiên thừa dịp hắn không phòng bị, tay phải bắt lấy cổ tay hắn, cùi chỏ tay trái đánh ngang vào ngực hắn, nhanh nhẹn xoay người, đưa tay hắn bẻ ra sau, đoạt lại trường kiếm trong tay hắn sau đó đem kiếm đặt lên cổ hắn, ‘hừ, công phu mèo cào mà còn dám bắt cóc lão nương’, nàng mâu quang lãnh liệt, “Nói, vì sao ban đêm xông vào hoàng cung?”
“Muốn giết cứ giết.” Lục Ngưng Nhiên thấy ánh mắt ẩn nhẫn đau xót, quật cường của hắn, khép chặt hai mắt, bộ dáng như muốn xử trí hắn, lại cúi đầu nhìn thấy bên hông hắn có máu tươi đổ ra, hiển nhiên là bị trọng thương.
“Hừ, muốn giết ngươi là chuyện nhỏ, chỉ cần ngươi nói với ta vì sao đêm khuya xâm nhập hậu cung, ta liền thả ngươi.” Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, nhìn thương thế của hắn chắc hẳn là vừa mới bị phát hiện nên cùng người giao thủ, hơn nữa đối phương võ công cao cường cho nên hắn mới có thể bị thương. Lúc nãy có người hô thích khách, xem ra mục đích của hắn là Hoàng thượng, vừa nhớ tới Quân Mặc Hàn lại càng tức giận. Hừ, nếu như thật sự ám sát Quân Mặc Hàn như vậy ta liền thả hắn.
“Ám sát Hoàng thượng.” Bóng đen nói xong bốn chữ, người đổ máu quá nhiều liền ngất đi.
“Nga!” Lục Ngưng Nhiên không nghĩ hắn nhanh như vậy đã hôn mê, đánh giá bốn phía. Nơi này là cửa Tây, cách Mai viên rất gần, mà mai viên ở hiện tại xem ra cũng là nơi an toàn, trước dẫn hắn đi Mai viên, suy nghĩ xong liền cõng hắn hướng mai viên chạy tới.
Kiền Dương cung, cánh tay phải của Quân Mặc Hàn đầy máu, Lý Đức Phúc vừa cẩn thận băng bó vết thương cho hắn vừa nhíu mày: Nguy hiểm thật a, nếu không nhờ Hoàng thượng võ công cao cường, tối nay chỉ sợ là dữ nhiều lành ít, không khỏi một thân mồ hôi lạnh.
Chính vào lúc này, Hoa ma ma vội vàng đi đến, cúi đầu, kích động trả lời, “Hoàng thượng, không tốt, Hoàng hậu nương nương nàng… Mất tích.” Mãi cho đến khuya vẫn không thấy Hoàng hậu nương nương truyền lệnh nên Hoa ma ma lo lắng, liền tự tiện đi vào lại nhìn đến trong phòng không có một bóng người, lại nghe có thích khách, cảm thấy càng sốt ruột, hay là Hoàng hậu nương nương bị thích khách bắt đi ? Cho nên liền vội vàng tới bẩm báo Hoàng thượng.
“Ngươi nói cái gì? Hoàng hậu mất tích?” Quân Mặc Hàn lập tức đứng lên, băng gạc trên cánh tay cũng rớt xuống, đôi mắt lạnh lùng, đáy mắt chứa đựng lo lắng, “Thích khách bị trẫm gây thương tích nên bị thương không nhẹ. Truyền lệnh xuống, đóng cửa thành, không buông tha một góc nào, tìm từng chỗ.”
“Vâng.” Lý Đức Phúc tức khắc lĩnh mệnh, lui xuống. Hiện nay Hoàng hậu nương nương mất tích, đó là đại sự a, nhìn biểu cảm của Hoàng thượng, nếu như tìm không được Hoàng hậu nương nương, sợ là…
“Hoàng thượng, nô tì mệt mỏi, xin cáo lui trước.” Lục Ngưng Nhiên khôi phục thanh lãnh cùng cao ngạo ở dĩ vãng, lui về sau một bước, hơi phúc thân, cũng không quay đầu lại liền rời đi. Giỏi cho một Quân Mặc Hàn, thì ra tất cả những gì hắn làm cũng chỉ vì hiếu kỳ mà thôi, tất cả mọi việc hắn đều rõ như lòng bàn tay mà bản thân lại không cẩn thận lại trở thành quân cờ trong tay hắn. Nàng nhất thời đầy ngập lửa giận, hừ, Lục Ngưng Nhiên nàng cho tới bây giờ không là quân cờ của bất luận kẻ nào, đã như vậy thì cũng đến lúc phải từ bỏ nơi này, rời đi.
Quân Mặc Hàn mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, giống như cảm nhận được lửa giận cùng sự lạnh lùng của nàng, còn có sự kiên quyết, nhìn bóng lưng nàng rống to, “Đừng quên ước hẹn ba năm, vô luận như thế nào thì ta cũng không cho ngươi rời xa ta nửa bước.”
Hắn yên lặng nhìn bóng lưng của nàng, buồn bã vô cùng. Hắn có cảm giác sợ hãi tựa như ngày ấy mẫu phi rời đi, hắn phát hiện hắn đối với nàng cũng không còn tò mò mà là để ý, phi thường để ý: Để ý vui buồn của nàng, để ý suy nghĩ của nàng. Hắn xoay người nhìn bức họa, “Mẫu phi, lời ngài đã từng nói với ta, chỉ sợ là ta muốn đổi ý, bởi vì nàng đã bất tri bất giác đi vào lòng ta, làm ta muốn bảo hộ nàng, che chở nàng. Mẫu phi, ngươi có tha thứ cho ta vì không tuân thủ lời khuyên lúc người lâm chung không?“
Lục Ngưng Nhiên lạnh mặt, nổi giận đùng đùng trở về Cảnh Nghi cung: Ba năm chi ước chó má, chẳng lẽ ta còn muốn tiếp tục ngốc nghếch làm quân cờ trong ba năm cho hắn sao? Buồn cười, buồn cười vô cùng, chỉ cần ta muốn rời đi thì không ai ngăn trở được ta.
Hoa ma ma lâu rồi không thấy Hoàng hậu nương nương tức giận như vậy, không cho bất luận kẻ nào bước vào nội điện, đều này làm nàng lo lắng không thôi, lúc nãy không phải cùng Hoàng thượng vui vẻ đi ra ngoài sao? Thế nào lại đem một bụng tức giận trở về? Chẳng lẽ là Hoàng thượng chọc giận nàng? Nhưng theo nàng thấy Hoàng hậu nương nương luôn luôn cuồng vọng không kềm chế được, không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, vì chuyện gì lại trở nên giận dữ như vậy?
Một ngày này, không ai dám trêu chọc Hoàng hậu nương nương, mà nàng cũng ở trong nội điện không ra ngoài, cũng không ăn tối. Lục Ngưng Nhiên tìm đường rời khỏi Hoàng cung, suy nghĩ thời gian thích hợp để đào tẩu- Chính là đêm nay. Kế hoạch đã có: Nàng đã sớm mặc quần áo cung nữ, mang một ít vật phẩm đơn giản cùng ngân lượng, theo cửa bên hông rời đi.
Ra cửa gặp Bình Nhi đi ngang qua, nàng đưa tay trộm cung bài ở thắt lưng của nàng, cúi đầu, dè dặt cẩn trọng đi về cửa Tây.
Vừa qua khỏi hành lang gấp khúc, sắp đến cửa Tây, một đạo bóng đen hạ xuống sau lưng nàng, trường kiếm lạnh lẽo đã để ở cổ họng nàng, “Đừng kêu, bằng không đao kiếm không có mắt.” Trong thanh âm trầm thấp mang theo một tia mỏng manh.
“Ừ ừ.” Lục Ngưng Nhiên bị dọa, nàng tức khắc cảnh giác giấu đi lãnh khí quanh thân, bình tĩnh gật đầu. Âm thầm cân nhắc, người này võ công không kém, nội lực bí hiểm, bất quá hẳn là vừa mới giao thủ với người khác, xem ra là đã bị thương. Nhưng hắn đêm khuya xâm nhập hoàng cung làm gì? Mình thế nào lại đúng dịp bị hắn chặn đường? Nàng nên trốn khỏi Hoàng cung như thế nào đây?
“Người đâu, bắt thích khách!” Tiếng bước chân hỗn độn vang lên, ngự lâm quân cùng thủ vệ trong cung đều chạy đến.
Thân thể Lục Ngưng Nhiên mất đi trọng tâm, lại bị ép vào góc tường, “Chỗ nào an toàn?” Hơi thở của hắn bất ổn. Mắt Lục Ngưng Nhiên chợt lóe: Dám đem kiếm đặt trên cổ nàng, quả thực là chán sống. Nhớ lúc chấp hành nhiệm vụ ở hiện đại, nàng kiêng kị nhất là ai dùng dao đặt lên cổ nàng, đây là việc nàng kiêng kị nhất, cho nên người nào đã đặt dao vào cổ nàng, cuối cùng đều chết dưới chủy thủ của nàng.
Lục Ngưng Nhiên thừa dịp hắn không phòng bị, tay phải bắt lấy cổ tay hắn, cùi chỏ tay trái đánh ngang vào ngực hắn, nhanh nhẹn xoay người, đưa tay hắn bẻ ra sau, đoạt lại trường kiếm trong tay hắn sau đó đem kiếm đặt lên cổ hắn, ‘hừ, công phu mèo cào mà còn dám bắt cóc lão nương’, nàng mâu quang lãnh liệt, “Nói, vì sao ban đêm xông vào hoàng cung?”
“Muốn giết cứ giết.” Lục Ngưng Nhiên thấy ánh mắt ẩn nhẫn đau xót, quật cường của hắn, khép chặt hai mắt, bộ dáng như muốn xử trí hắn, lại cúi đầu nhìn thấy bên hông hắn có máu tươi đổ ra, hiển nhiên là bị trọng thương.
“Hừ, muốn giết ngươi là chuyện nhỏ, chỉ cần ngươi nói với ta vì sao đêm khuya xâm nhập hậu cung, ta liền thả ngươi.” Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, nhìn thương thế của hắn chắc hẳn là vừa mới bị phát hiện nên cùng người giao thủ, hơn nữa đối phương võ công cao cường cho nên hắn mới có thể bị thương. Lúc nãy có người hô thích khách, xem ra mục đích của hắn là Hoàng thượng, vừa nhớ tới Quân Mặc Hàn lại càng tức giận. Hừ, nếu như thật sự ám sát Quân Mặc Hàn như vậy ta liền thả hắn.
“Ám sát Hoàng thượng.” Bóng đen nói xong bốn chữ, người đổ máu quá nhiều liền ngất đi.
“Nga!” Lục Ngưng Nhiên không nghĩ hắn nhanh như vậy đã hôn mê, đánh giá bốn phía. Nơi này là cửa Tây, cách Mai viên rất gần, mà mai viên ở hiện tại xem ra cũng là nơi an toàn, trước dẫn hắn đi Mai viên, suy nghĩ xong liền cõng hắn hướng mai viên chạy tới.
Kiền Dương cung, cánh tay phải của Quân Mặc Hàn đầy máu, Lý Đức Phúc vừa cẩn thận băng bó vết thương cho hắn vừa nhíu mày: Nguy hiểm thật a, nếu không nhờ Hoàng thượng võ công cao cường, tối nay chỉ sợ là dữ nhiều lành ít, không khỏi một thân mồ hôi lạnh.
Chính vào lúc này, Hoa ma ma vội vàng đi đến, cúi đầu, kích động trả lời, “Hoàng thượng, không tốt, Hoàng hậu nương nương nàng… Mất tích.” Mãi cho đến khuya vẫn không thấy Hoàng hậu nương nương truyền lệnh nên Hoa ma ma lo lắng, liền tự tiện đi vào lại nhìn đến trong phòng không có một bóng người, lại nghe có thích khách, cảm thấy càng sốt ruột, hay là Hoàng hậu nương nương bị thích khách bắt đi ? Cho nên liền vội vàng tới bẩm báo Hoàng thượng.
“Ngươi nói cái gì? Hoàng hậu mất tích?” Quân Mặc Hàn lập tức đứng lên, băng gạc trên cánh tay cũng rớt xuống, đôi mắt lạnh lùng, đáy mắt chứa đựng lo lắng, “Thích khách bị trẫm gây thương tích nên bị thương không nhẹ. Truyền lệnh xuống, đóng cửa thành, không buông tha một góc nào, tìm từng chỗ.”
“Vâng.” Lý Đức Phúc tức khắc lĩnh mệnh, lui xuống. Hiện nay Hoàng hậu nương nương mất tích, đó là đại sự a, nhìn biểu cảm của Hoàng thượng, nếu như tìm không được Hoàng hậu nương nương, sợ là…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Hoàng thượng, nô tì mệt mỏi, xin cáo lui trước.” Lục Ngưng Nhiên khôi phục thanh lãnh cùng cao ngạo ở dĩ vãng, lui về sau một bước, hơi phúc thân, cũng không quay đầu lại liền rời đi. Giỏi cho một Quân Mặc Hàn, thì ra tất cả những gì hắn làm cũng chỉ vì hiếu kỳ mà thôi, tất cả mọi việc hắn đều rõ như lòng bàn tay mà bản thân lại không cẩn thận lại trở thành quân cờ trong tay hắn. Nàng nhất thời đầy ngập lửa giận, hừ, Lục Ngưng Nhiên nàng cho tới bây giờ không là quân cờ của bất luận kẻ nào, đã như vậy thì cũng đến lúc phải từ bỏ nơi này, rời đi.
Quân Mặc Hàn mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, giống như cảm nhận được lửa giận cùng sự lạnh lùng của nàng, còn có sự kiên quyết, nhìn bóng lưng nàng rống to, “Đừng quên ước hẹn ba năm, vô luận như thế nào thì ta cũng không cho ngươi rời xa ta nửa bước.”
Hắn yên lặng nhìn bóng lưng của nàng, buồn bã vô cùng. Hắn có cảm giác sợ hãi tựa như ngày ấy mẫu phi rời đi, hắn phát hiện hắn đối với nàng cũng không còn tò mò mà là để ý, phi thường để ý: Để ý vui buồn của nàng, để ý suy nghĩ của nàng. Hắn xoay người nhìn bức họa, “Mẫu phi, lời ngài đã từng nói với ta, chỉ sợ là ta muốn đổi ý, bởi vì nàng đã bất tri bất giác đi vào lòng ta, làm ta muốn bảo hộ nàng, che chở nàng. Mẫu phi, ngươi có tha thứ cho ta vì không tuân thủ lời khuyên lúc người lâm chung không?“
Lục Ngưng Nhiên lạnh mặt, nổi giận đùng đùng trở về Cảnh Nghi cung: Ba năm chi ước chó má, chẳng lẽ ta còn muốn tiếp tục ngốc nghếch làm quân cờ trong ba năm cho hắn sao? Buồn cười, buồn cười vô cùng, chỉ cần ta muốn rời đi thì không ai ngăn trở được ta.
Hoa ma ma lâu rồi không thấy Hoàng hậu nương nương tức giận như vậy, không cho bất luận kẻ nào bước vào nội điện, đều này làm nàng lo lắng không thôi, lúc nãy không phải cùng Hoàng thượng vui vẻ đi ra ngoài sao? Thế nào lại đem một bụng tức giận trở về? Chẳng lẽ là Hoàng thượng chọc giận nàng? Nhưng theo nàng thấy Hoàng hậu nương nương luôn luôn cuồng vọng không kềm chế được, không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, vì chuyện gì lại trở nên giận dữ như vậy?
Một ngày này, không ai dám trêu chọc Hoàng hậu nương nương, mà nàng cũng ở trong nội điện không ra ngoài, cũng không ăn tối. Lục Ngưng Nhiên tìm đường rời khỏi Hoàng cung, suy nghĩ thời gian thích hợp để đào tẩu- Chính là đêm nay. Kế hoạch đã có: Nàng đã sớm mặc quần áo cung nữ, mang một ít vật phẩm đơn giản cùng ngân lượng, theo cửa bên hông rời đi.
Ra cửa gặp Bình Nhi đi ngang qua, nàng đưa tay trộm cung bài ở thắt lưng của nàng, cúi đầu, dè dặt cẩn trọng đi về cửa Tây.
Vừa qua khỏi hành lang gấp khúc, sắp đến cửa Tây, một đạo bóng đen hạ xuống sau lưng nàng, trường kiếm lạnh lẽo đã để ở cổ họng nàng, “Đừng kêu, bằng không đao kiếm không có mắt.” Trong thanh âm trầm thấp mang theo một tia mỏng manh.
“Ừ ừ.” Lục Ngưng Nhiên bị dọa, nàng tức khắc cảnh giác giấu đi lãnh khí quanh thân, bình tĩnh gật đầu. Âm thầm cân nhắc, người này võ công không kém, nội lực bí hiểm, bất quá hẳn là vừa mới giao thủ với người khác, xem ra là đã bị thương. Nhưng hắn đêm khuya xâm nhập hoàng cung làm gì? Mình thế nào lại đúng dịp bị hắn chặn đường? Nàng nên trốn khỏi Hoàng cung như thế nào đây?
“Người đâu, bắt thích khách!” Tiếng bước chân hỗn độn vang lên, ngự lâm quân cùng thủ vệ trong cung đều chạy đến.
Thân thể Lục Ngưng Nhiên mất đi trọng tâm, lại bị ép vào góc tường, “Chỗ nào an toàn?” Hơi thở của hắn bất ổn. Mắt Lục Ngưng Nhiên chợt lóe: Dám đem kiếm đặt trên cổ nàng, quả thực là chán sống. Nhớ lúc chấp hành nhiệm vụ ở hiện đại, nàng kiêng kị nhất là ai dùng dao đặt lên cổ nàng, đây là việc nàng kiêng kị nhất, cho nên người nào đã đặt dao vào cổ nàng, cuối cùng đều chết dưới chủy thủ của nàng.
Lục Ngưng Nhiên thừa dịp hắn không phòng bị, tay phải bắt lấy cổ tay hắn, cùi chỏ tay trái đánh ngang vào ngực hắn, nhanh nhẹn xoay người, đưa tay hắn bẻ ra sau, đoạt lại trường kiếm trong tay hắn sau đó đem kiếm đặt lên cổ hắn, ‘hừ, công phu mèo cào mà còn dám bắt cóc lão nương’, nàng mâu quang lãnh liệt, “Nói, vì sao ban đêm xông vào hoàng cung?”
“Muốn giết cứ giết.” Lục Ngưng Nhiên thấy ánh mắt ẩn nhẫn đau xót, quật cường của hắn, khép chặt hai mắt, bộ dáng như muốn xử trí hắn, lại cúi đầu nhìn thấy bên hông hắn có máu tươi đổ ra, hiển nhiên là bị trọng thương.
“Hừ, muốn giết ngươi là chuyện nhỏ, chỉ cần ngươi nói với ta vì sao đêm khuya xâm nhập hậu cung, ta liền thả ngươi.” Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, nhìn thương thế của hắn chắc hẳn là vừa mới bị phát hiện nên cùng người giao thủ, hơn nữa đối phương võ công cao cường cho nên hắn mới có thể bị thương. Lúc nãy có người hô thích khách, xem ra mục đích của hắn là Hoàng thượng, vừa nhớ tới Quân Mặc Hàn lại càng tức giận. Hừ, nếu như thật sự ám sát Quân Mặc Hàn như vậy ta liền thả hắn.
“Ám sát Hoàng thượng.” Bóng đen nói xong bốn chữ, người đổ máu quá nhiều liền ngất đi.
“Nga!” Lục Ngưng Nhiên không nghĩ hắn nhanh như vậy đã hôn mê, đánh giá bốn phía. Nơi này là cửa Tây, cách Mai viên rất gần, mà mai viên ở hiện tại xem ra cũng là nơi an toàn, trước dẫn hắn đi Mai viên, suy nghĩ xong liền cõng hắn hướng mai viên chạy tới.
Kiền Dương cung, cánh tay phải của Quân Mặc Hàn đầy máu, Lý Đức Phúc vừa cẩn thận băng bó vết thương cho hắn vừa nhíu mày: Nguy hiểm thật a, nếu không nhờ Hoàng thượng võ công cao cường, tối nay chỉ sợ là dữ nhiều lành ít, không khỏi một thân mồ hôi lạnh.
Chính vào lúc này, Hoa ma ma vội vàng đi đến, cúi đầu, kích động trả lời, “Hoàng thượng, không tốt, Hoàng hậu nương nương nàng… Mất tích.” Mãi cho đến khuya vẫn không thấy Hoàng hậu nương nương truyền lệnh nên Hoa ma ma lo lắng, liền tự tiện đi vào lại nhìn đến trong phòng không có một bóng người, lại nghe có thích khách, cảm thấy càng sốt ruột, hay là Hoàng hậu nương nương bị thích khách bắt đi ? Cho nên liền vội vàng tới bẩm báo Hoàng thượng.
“Ngươi nói cái gì? Hoàng hậu mất tích?” Quân Mặc Hàn lập tức đứng lên, băng gạc trên cánh tay cũng rớt xuống, đôi mắt lạnh lùng, đáy mắt chứa đựng lo lắng, “Thích khách bị trẫm gây thương tích nên bị thương không nhẹ. Truyền lệnh xuống, đóng cửa thành, không buông tha một góc nào, tìm từng chỗ.”
“Vâng.” Lý Đức Phúc tức khắc lĩnh mệnh, lui xuống. Hiện nay Hoàng hậu nương nương mất tích, đó là đại sự a, nhìn biểu cảm của Hoàng thượng, nếu như tìm không được Hoàng hậu nương nương, sợ là…