“Thừa dịp trẫm không muốn đại khai sát giới, ngươi nên biến mất, bằng không đừng trách trẫm tức khắc bóp nát cổ của ngươi!” Quân Mặc Hàn nắm chặt tay Lục Ngưng Nhiên, sát ý mười phần trừng mắt nhìn Mạc Mộ Phong. Người kia không hiểu vì sao lại ám sát hắn, thế nhưng lại dám can đảm nghĩ tới nữ nhân của hắn, đúng là chán sống mà, xem hắn sau này chỉnh y ra sao.
“Không ngại thì cứ thử.” Mạc Mộ Phong khinh miệt trả lời, trong mắt tràn đầy hận ý. Hai tay chống trên giường đã nắm thành quyền, Quân Mặc Hàn là mục đích để y sống tiếp, giết chết hắn ta, là mục tiêu của y.
“Có thể cho ta biết tại sao Hoàng cung trùng trùng vây quanh mà ngươi vẫn còn muốn đột nhập, ám sát Hoàng thượng không?” Lục Ngưng Nhiên chưa bao giờ cảm nhận được một người quanh thân tản ra hận ý mãnh liệt như thế. Y cùng Quân Mặc Hàn có mối hận đến mức nào mà có thể làm liều lĩnh đến như thế, giống như y phải giết được Quân Mặc Hàn trước khi chết vậy.
“Thù giết cha không đội trời chung, chỉ cần ta sống một ngày, thì phải chính tay đâm kẻ thù, hắn cần phải chết để an ủi cha ta trên trời có linh thiêng.” Đáy mắt bi thương xen lẫn hận ý ngập trời, y trầm thấp mở miệng như nhắc nhở bản thân, người này nhất định sẽ chết trong tay hắn.
“Ha ha, trên đời này ai có thể giết được ta.” Quân Mặc Hàn ngửa mặt lên trời cười to, cảm thấy buồn cười vô cùng, lại nhìn về phía Mạc Mộ Phong trước mặt có cảm giác giống như đã từng quen biết. Trong lòng hắn buồn bực, người này hắn gặp qua rồi sao?
“Ngươi xác định lấy công lực hiện tại của ngươi, có thể giết được hắn sao?” Lục Ngưng Nhiên nhìn ánh mắt kiên quyết của hắn, bây giờ chỉ có thể hỏi rõ ràng từ đầu đến cuối, mới định đoạt, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
“Nếu có phải bỏ cái mạng này, ta cũng muốn giết.” Mạc Mộ Phong cắn răng nói, từ từ rút kiếm.
“Mạc Mộ Phong, từ võ công của ngươi thì ắt hẳn là người trong giang hồ, có thể nghe ta nói không, ngươi cùng hắn hiện tại đều đang bị thương mà nơi này là Hoàng cung. Tuy ngươi không sợ chết nhưng trong cung thủ vệ nghiêm ngặt, ngươi cam đoan ngươi có thể đả bại hắn sao? Đừng nói tới công lực của ngươi chưa khôi phục, bên người hắn còn có ta, có ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ không cho bất luận kẻ nào động đến hắn.” Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng nhìn Mạc Mộ Phong. Đúng vậy, nàng không muốn nhìn thấy hắn bị thương. Kỳ thực nhìn hắn rất kiên cường nhưng nội tâm rất yếu ớt, hắn sợ hãi bị mất thứ gì đó mà hắn quý trọng, cho nên hắn cứ điên cuồng muốn giữ chặt lấy.
“Ha ha, hay cho một đôi bích nhân thâm tình, mặc kệ kết quả như thế nào, thử xem liền biết.” Mạc Mộ Phong lạnh lùng cười ra tiếng. Y vừa nghe Lục Ngưng Nhiên nói xong, đột nhiên đau đớn một chút: Y hận Quân Mặc Hàn, ghen tị hắn. Vì sao lại có nữ tử như vậy chiếu cố hắn? Mà ngôi vị Hoàng đế này sao không phải là vị trí của y? Vì sao bản thân lại phải chịu khổ như vậy? Hận ý trong lòng nháy mắt bùng lên, nói xong liền rút kiếm, không quan tâm vết thương, đứng dậy hướng Quân Mặc Hàn đâm tới.
Lục Ngưng Nhiên dứt khoát kiên quyết chắn trước người Quân Mặc Hàn, không chớp mắt nhìn chăm chú vào Mạc Mộ Phong, ánh mắt không hề sợ hãi. Trường kiếm đâm thẳng hướng về phía ngực của Lục Ngưng Nhiên, Mạc Mộ Phong ở một khắc cuối cùng, đưa kiếm nghiêng về hướng khác, cắt đứt một lọn tóc đen trước ngực nàng, thân thể của nàng ngã về sau, bị Quân Mặc Hàn chặt chẽ ôm vào lòng, “Ngươi vì sao lại ngốc như vậy? Ta sẽ không cho ngươi có việc, về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, biết không?”
“Ngươi ba lần bốn lượt đều quên mình cứu ta, lần này coi như ta trả lại ngươi.” Lục Ngưng Nhiên nhàn nhạt trả lời, đúng vậy, nàng cũng không muốn nợ ân tình của hắn. Hiện tại trong lòng nàng rất loạn, lời nói của Quân Mặc Hàn luôn quanh quẩn ở trong lòng nàng, nàng cần bình tĩnh một chút.
“Hắn đến cùng là gì của ngươi? Ngươi lại vì hắn mà không để ý tính mạng của mình?” Mạc Mộ Phong thu hồi kiếm, lạnh giọng hỏi. Y cho rằng nàng chỉ nói mà thôi, nhìn đôi mắt kiên định của nàng, y làm bộ như không biết, không nghe. Nhưng sự thật lại nói cho y biết lúc y xuất kiếm, nàng thật sự chắn ở trước người của Quân Mặc Hàn.
“Nàng là Hoàng hậu của trẫm, chẳng lẽ ngươi không biết sao?” Quân Mặc Hàn không để ý Lục Ngưng Nhiên giãy dụa, ôm nàng vào lòng, cùng Mạc Mộ Phong giằng co.
“Hoàng hậu? Ngươi là Hoàng hậu?” Mạc Mộ Phong cười nhạo không thôi, kiếm trong tay rớt xuống, không nghĩ tới nàng cư nhiên là Hoàng hậu của kẻ thù. Y kinh ngạc không thôi, không thể tin nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, một ngụm máu tươi phun ra, thân thể ngã về phía sau.
“Cẩn thận.” Lục Ngưng Nhiên nhìn hắn sắp ngã xuống đất, từ trong lòng Quân Mặc Hàn nhảy ra, thuận thế đỡ được thân hình của hắn, nhìn nụ cười của hắn trong lòng xẹt qua một chút đau đớn.
“Ngươi quen biết hắn?” Quân Mặc Hàn đi tới, nhìn Mạc Mộ Phong đang hôn mê, lạnh giọng hỏi. Bá đạo đỡ bả vai Lục Ngưng Nhiên, “Ngươi chỉ được ôm ta, không được ôm ai khác.” Nói xong liền đoạt lấy Mạc Mộ Phong trong tay nàng, thô lỗ khiêng trên lưng, không để ý trong đôi mắt sáng ngời của Lục Ngưng Nhiên xẹt qua một tia bất đắc dĩ, đi tới bên giường, đem Mạc Mộ Phong đặt trên giường.
“Vừa mới quen.” Ba chữ ngắn ngủn, Quân Mặc Hàn nghe xong lại thành ra ý tứ khác: Vừa mới quen gì chứ! Mới quen mà vô cùng thân thiết như thế, lại ôm, lại lo lắng.
“Y muốn mạng của ta, vì sao ngươi còn muốn cứu y?” Quân Mặc Hàn vạn phần không hiểu, chẳng lẽ vì hắn không dễ nhìn sao? Lại tự kỷ về dung mạo của mình, hắn đẹp hơn tên Mạc Phong này là cái chắc, mặt này thì hắn phi thường tự tin, bất mãn nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết y vì sao phải giết ngươi sao? Y vì sao nói ngươi là người giết cha mình?” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Quân Mặc Hàn, quá khứ của hắn đến cùng là như thế nào? Nàng cũng có nghe thấy, khi biết được thời thơ ấu của hắn, nàng bắt đầu từ từ hiểu hắn, nhưng hắn làm cách nào để đoạt được đế vị? Nghe nói hắn hại huynh đệ giết cha, chuyện đó thực hư ra sao? Hắn còn có mặt khác mà nàng chưa biết sao? Nhìn Mạc Mộ Phong trước mặt, thâm cừu đại hận của y đến cùng là vì sao mà có?
“Trong thiên hạ này, ngươi tất nhiên phải hiểu rằng để có được ngôi vị Hoàng đế đều rất gian khổ. Người khác không biết được hai tay ta lây dính bao nhiêu máu tươi, mới đổi lấy địa vị cao thượng này. Y nói thù giết cha, có lẽ không chỉ một mình y có thù giết cha đi.” Quân Mặc Hàn nhớ lại, mặt lộ vẻ ngưng trọng, không giống như nụ cười lúc nãy, ẩn ẩn nói.
Lục Ngưng Nhiên lặng im không nói, thật sâu nhìn Mạc Mộ Phong. Tròng mắt hắn cứ liên tục động đậy, ngay cả khi ngủ cũng cực kỳ bất an, trong lòng hắn đến cùng có bao nhiêu khổ? Hắn đã trải qua cuộc sống cực khổ như thế nào? Lại ngước mắt nhìn về phía Quân Mặc Hàn, đối với hắn, nàng vẫn đoán không ra: Lhi thì phóng đãng không kiềm chế được, khi thì nội liễm thâm trầm, khi thì ôn nhuận như ngọc, khi thì tàn nhẫn vô tình, đến cùng, đâu mới là hắn?
Hay tất cả đều là hắn?
Edit: Sunny Út
Beta: Feiyang
“Thừa dịp trẫm không muốn đại khai sát giới, ngươi nên biến mất, bằng không đừng trách trẫm tức khắc bóp nát cổ của ngươi!” Quân Mặc Hàn nắm chặt tay Lục Ngưng Nhiên, sát ý mười phần trừng mắt nhìn Mạc Mộ Phong. Người kia không hiểu vì sao lại ám sát hắn, thế nhưng lại dám can đảm nghĩ tới nữ nhân của hắn, đúng là chán sống mà, xem hắn sau này chỉnh y ra sao.
“Không ngại thì cứ thử.” Mạc Mộ Phong khinh miệt trả lời, trong mắt tràn đầy hận ý. Hai tay chống trên giường đã nắm thành quyền, Quân Mặc Hàn là mục đích để y sống tiếp, giết chết hắn ta, là mục tiêu của y.
“Có thể cho ta biết tại sao Hoàng cung trùng trùng vây quanh mà ngươi vẫn còn muốn đột nhập, ám sát Hoàng thượng không?” Lục Ngưng Nhiên chưa bao giờ cảm nhận được một người quanh thân tản ra hận ý mãnh liệt như thế. Y cùng Quân Mặc Hàn có mối hận đến mức nào mà có thể làm liều lĩnh đến như thế, giống như y phải giết được Quân Mặc Hàn trước khi chết vậy.
“Thù giết cha không đội trời chung, chỉ cần ta sống một ngày, thì phải chính tay đâm kẻ thù, hắn cần phải chết để an ủi cha ta trên trời có linh thiêng.” Đáy mắt bi thương xen lẫn hận ý ngập trời, y trầm thấp mở miệng như nhắc nhở bản thân, người này nhất định sẽ chết trong tay hắn.
“Ha ha, trên đời này ai có thể giết được ta.” Quân Mặc Hàn ngửa mặt lên trời cười to, cảm thấy buồn cười vô cùng, lại nhìn về phía Mạc Mộ Phong trước mặt có cảm giác giống như đã từng quen biết. Trong lòng hắn buồn bực, người này hắn gặp qua rồi sao?
“Ngươi xác định lấy công lực hiện tại của ngươi, có thể giết được hắn sao?” Lục Ngưng Nhiên nhìn ánh mắt kiên quyết của hắn, bây giờ chỉ có thể hỏi rõ ràng từ đầu đến cuối, mới định đoạt, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
“Nếu có phải bỏ cái mạng này, ta cũng muốn giết.” Mạc Mộ Phong cắn răng nói, từ từ rút kiếm.
“Mạc Mộ Phong, từ võ công của ngươi thì ắt hẳn là người trong giang hồ, có thể nghe ta nói không, ngươi cùng hắn hiện tại đều đang bị thương mà nơi này là Hoàng cung. Tuy ngươi không sợ chết nhưng trong cung thủ vệ nghiêm ngặt, ngươi cam đoan ngươi có thể đả bại hắn sao? Đừng nói tới công lực của ngươi chưa khôi phục, bên người hắn còn có ta, có ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ không cho bất luận kẻ nào động đến hắn.” Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng nhìn Mạc Mộ Phong. Đúng vậy, nàng không muốn nhìn thấy hắn bị thương. Kỳ thực nhìn hắn rất kiên cường nhưng nội tâm rất yếu ớt, hắn sợ hãi bị mất thứ gì đó mà hắn quý trọng, cho nên hắn cứ điên cuồng muốn giữ chặt lấy.
“Ha ha, hay cho một đôi bích nhân thâm tình, mặc kệ kết quả như thế nào, thử xem liền biết.” Mạc Mộ Phong lạnh lùng cười ra tiếng. Y vừa nghe Lục Ngưng Nhiên nói xong, đột nhiên đau đớn một chút: Y hận Quân Mặc Hàn, ghen tị hắn. Vì sao lại có nữ tử như vậy chiếu cố hắn? Mà ngôi vị Hoàng đế này sao không phải là vị trí của y? Vì sao bản thân lại phải chịu khổ như vậy? Hận ý trong lòng nháy mắt bùng lên, nói xong liền rút kiếm, không quan tâm vết thương, đứng dậy hướng Quân Mặc Hàn đâm tới.
Lục Ngưng Nhiên dứt khoát kiên quyết chắn trước người Quân Mặc Hàn, không chớp mắt nhìn chăm chú vào Mạc Mộ Phong, ánh mắt không hề sợ hãi. Trường kiếm đâm thẳng hướng về phía ngực của Lục Ngưng Nhiên, Mạc Mộ Phong ở một khắc cuối cùng, đưa kiếm nghiêng về hướng khác, cắt đứt một lọn tóc đen trước ngực nàng, thân thể của nàng ngã về sau, bị Quân Mặc Hàn chặt chẽ ôm vào lòng, “Ngươi vì sao lại ngốc như vậy? Ta sẽ không cho ngươi có việc, về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, biết không?”
“Ngươi ba lần bốn lượt đều quên mình cứu ta, lần này coi như ta trả lại ngươi.” Lục Ngưng Nhiên nhàn nhạt trả lời, đúng vậy, nàng cũng không muốn nợ ân tình của hắn. Hiện tại trong lòng nàng rất loạn, lời nói của Quân Mặc Hàn luôn quanh quẩn ở trong lòng nàng, nàng cần bình tĩnh một chút.
“Hắn đến cùng là gì của ngươi? Ngươi lại vì hắn mà không để ý tính mạng của mình?” Mạc Mộ Phong thu hồi kiếm, lạnh giọng hỏi. Y cho rằng nàng chỉ nói mà thôi, nhìn đôi mắt kiên định của nàng, y làm bộ như không biết, không nghe. Nhưng sự thật lại nói cho y biết lúc y xuất kiếm, nàng thật sự chắn ở trước người của Quân Mặc Hàn.
“Nàng là Hoàng hậu của trẫm, chẳng lẽ ngươi không biết sao?” Quân Mặc Hàn không để ý Lục Ngưng Nhiên giãy dụa, ôm nàng vào lòng, cùng Mạc Mộ Phong giằng co.
“Hoàng hậu? Ngươi là Hoàng hậu?” Mạc Mộ Phong cười nhạo không thôi, kiếm trong tay rớt xuống, không nghĩ tới nàng cư nhiên là Hoàng hậu của kẻ thù. Y kinh ngạc không thôi, không thể tin nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, một ngụm máu tươi phun ra, thân thể ngã về phía sau.
“Cẩn thận.” Lục Ngưng Nhiên nhìn hắn sắp ngã xuống đất, từ trong lòng Quân Mặc Hàn nhảy ra, thuận thế đỡ được thân hình của hắn, nhìn nụ cười của hắn trong lòng xẹt qua một chút đau đớn.
“Ngươi quen biết hắn?” Quân Mặc Hàn đi tới, nhìn Mạc Mộ Phong đang hôn mê, lạnh giọng hỏi. Bá đạo đỡ bả vai Lục Ngưng Nhiên, “Ngươi chỉ được ôm ta, không được ôm ai khác.” Nói xong liền đoạt lấy Mạc Mộ Phong trong tay nàng, thô lỗ khiêng trên lưng, không để ý trong đôi mắt sáng ngời của Lục Ngưng Nhiên xẹt qua một tia bất đắc dĩ, đi tới bên giường, đem Mạc Mộ Phong đặt trên giường.
“Vừa mới quen.” Ba chữ ngắn ngủn, Quân Mặc Hàn nghe xong lại thành ra ý tứ khác: Vừa mới quen gì chứ! Mới quen mà vô cùng thân thiết như thế, lại ôm, lại lo lắng.
“Y muốn mạng của ta, vì sao ngươi còn muốn cứu y?” Quân Mặc Hàn vạn phần không hiểu, chẳng lẽ vì hắn không dễ nhìn sao? Lại tự kỷ về dung mạo của mình, hắn đẹp hơn tên Mạc Phong này là cái chắc, mặt này thì hắn phi thường tự tin, bất mãn nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết y vì sao phải giết ngươi sao? Y vì sao nói ngươi là người giết cha mình?” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Quân Mặc Hàn, quá khứ của hắn đến cùng là như thế nào? Nàng cũng có nghe thấy, khi biết được thời thơ ấu của hắn, nàng bắt đầu từ từ hiểu hắn, nhưng hắn làm cách nào để đoạt được đế vị? Nghe nói hắn hại huynh đệ giết cha, chuyện đó thực hư ra sao? Hắn còn có mặt khác mà nàng chưa biết sao? Nhìn Mạc Mộ Phong trước mặt, thâm cừu đại hận của y đến cùng là vì sao mà có?
“Trong thiên hạ này, ngươi tất nhiên phải hiểu rằng để có được ngôi vị Hoàng đế đều rất gian khổ. Người khác không biết được hai tay ta lây dính bao nhiêu máu tươi, mới đổi lấy địa vị cao thượng này. Y nói thù giết cha, có lẽ không chỉ một mình y có thù giết cha đi.” Quân Mặc Hàn nhớ lại, mặt lộ vẻ ngưng trọng, không giống như nụ cười lúc nãy, ẩn ẩn nói.
Lục Ngưng Nhiên lặng im không nói, thật sâu nhìn Mạc Mộ Phong. Tròng mắt hắn cứ liên tục động đậy, ngay cả khi ngủ cũng cực kỳ bất an, trong lòng hắn đến cùng có bao nhiêu khổ? Hắn đã trải qua cuộc sống cực khổ như thế nào? Lại ngước mắt nhìn về phía Quân Mặc Hàn, đối với hắn, nàng vẫn đoán không ra: Lhi thì phóng đãng không kiềm chế được, khi thì nội liễm thâm trầm, khi thì ôn nhuận như ngọc, khi thì tàn nhẫn vô tình, đến cùng, đâu mới là hắn?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Sunny Út
Beta: Feiyang
“Thừa dịp trẫm không muốn đại khai sát giới, ngươi nên biến mất, bằng không đừng trách trẫm tức khắc bóp nát cổ của ngươi!” Quân Mặc Hàn nắm chặt tay Lục Ngưng Nhiên, sát ý mười phần trừng mắt nhìn Mạc Mộ Phong. Người kia không hiểu vì sao lại ám sát hắn, thế nhưng lại dám can đảm nghĩ tới nữ nhân của hắn, đúng là chán sống mà, xem hắn sau này chỉnh y ra sao.
“Không ngại thì cứ thử.” Mạc Mộ Phong khinh miệt trả lời, trong mắt tràn đầy hận ý. Hai tay chống trên giường đã nắm thành quyền, Quân Mặc Hàn là mục đích để y sống tiếp, giết chết hắn ta, là mục tiêu của y.
“Có thể cho ta biết tại sao Hoàng cung trùng trùng vây quanh mà ngươi vẫn còn muốn đột nhập, ám sát Hoàng thượng không?” Lục Ngưng Nhiên chưa bao giờ cảm nhận được một người quanh thân tản ra hận ý mãnh liệt như thế. Y cùng Quân Mặc Hàn có mối hận đến mức nào mà có thể làm liều lĩnh đến như thế, giống như y phải giết được Quân Mặc Hàn trước khi chết vậy.
“Thù giết cha không đội trời chung, chỉ cần ta sống một ngày, thì phải chính tay đâm kẻ thù, hắn cần phải chết để an ủi cha ta trên trời có linh thiêng.” Đáy mắt bi thương xen lẫn hận ý ngập trời, y trầm thấp mở miệng như nhắc nhở bản thân, người này nhất định sẽ chết trong tay hắn.
“Ha ha, trên đời này ai có thể giết được ta.” Quân Mặc Hàn ngửa mặt lên trời cười to, cảm thấy buồn cười vô cùng, lại nhìn về phía Mạc Mộ Phong trước mặt có cảm giác giống như đã từng quen biết. Trong lòng hắn buồn bực, người này hắn gặp qua rồi sao?
“Ngươi xác định lấy công lực hiện tại của ngươi, có thể giết được hắn sao?” Lục Ngưng Nhiên nhìn ánh mắt kiên quyết của hắn, bây giờ chỉ có thể hỏi rõ ràng từ đầu đến cuối, mới định đoạt, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
“Nếu có phải bỏ cái mạng này, ta cũng muốn giết.” Mạc Mộ Phong cắn răng nói, từ từ rút kiếm.
“Mạc Mộ Phong, từ võ công của ngươi thì ắt hẳn là người trong giang hồ, có thể nghe ta nói không, ngươi cùng hắn hiện tại đều đang bị thương mà nơi này là Hoàng cung. Tuy ngươi không sợ chết nhưng trong cung thủ vệ nghiêm ngặt, ngươi cam đoan ngươi có thể đả bại hắn sao? Đừng nói tới công lực của ngươi chưa khôi phục, bên người hắn còn có ta, có ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ không cho bất luận kẻ nào động đến hắn.” Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng nhìn Mạc Mộ Phong. Đúng vậy, nàng không muốn nhìn thấy hắn bị thương. Kỳ thực nhìn hắn rất kiên cường nhưng nội tâm rất yếu ớt, hắn sợ hãi bị mất thứ gì đó mà hắn quý trọng, cho nên hắn cứ điên cuồng muốn giữ chặt lấy.
“Ha ha, hay cho một đôi bích nhân thâm tình, mặc kệ kết quả như thế nào, thử xem liền biết.” Mạc Mộ Phong lạnh lùng cười ra tiếng. Y vừa nghe Lục Ngưng Nhiên nói xong, đột nhiên đau đớn một chút: Y hận Quân Mặc Hàn, ghen tị hắn. Vì sao lại có nữ tử như vậy chiếu cố hắn? Mà ngôi vị Hoàng đế này sao không phải là vị trí của y? Vì sao bản thân lại phải chịu khổ như vậy? Hận ý trong lòng nháy mắt bùng lên, nói xong liền rút kiếm, không quan tâm vết thương, đứng dậy hướng Quân Mặc Hàn đâm tới.
Lục Ngưng Nhiên dứt khoát kiên quyết chắn trước người Quân Mặc Hàn, không chớp mắt nhìn chăm chú vào Mạc Mộ Phong, ánh mắt không hề sợ hãi. Trường kiếm đâm thẳng hướng về phía ngực của Lục Ngưng Nhiên, Mạc Mộ Phong ở một khắc cuối cùng, đưa kiếm nghiêng về hướng khác, cắt đứt một lọn tóc đen trước ngực nàng, thân thể của nàng ngã về sau, bị Quân Mặc Hàn chặt chẽ ôm vào lòng, “Ngươi vì sao lại ngốc như vậy? Ta sẽ không cho ngươi có việc, về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, biết không?”
“Ngươi ba lần bốn lượt đều quên mình cứu ta, lần này coi như ta trả lại ngươi.” Lục Ngưng Nhiên nhàn nhạt trả lời, đúng vậy, nàng cũng không muốn nợ ân tình của hắn. Hiện tại trong lòng nàng rất loạn, lời nói của Quân Mặc Hàn luôn quanh quẩn ở trong lòng nàng, nàng cần bình tĩnh một chút.
“Hắn đến cùng là gì của ngươi? Ngươi lại vì hắn mà không để ý tính mạng của mình?” Mạc Mộ Phong thu hồi kiếm, lạnh giọng hỏi. Y cho rằng nàng chỉ nói mà thôi, nhìn đôi mắt kiên định của nàng, y làm bộ như không biết, không nghe. Nhưng sự thật lại nói cho y biết lúc y xuất kiếm, nàng thật sự chắn ở trước người của Quân Mặc Hàn.
“Nàng là Hoàng hậu của trẫm, chẳng lẽ ngươi không biết sao?” Quân Mặc Hàn không để ý Lục Ngưng Nhiên giãy dụa, ôm nàng vào lòng, cùng Mạc Mộ Phong giằng co.
“Hoàng hậu? Ngươi là Hoàng hậu?” Mạc Mộ Phong cười nhạo không thôi, kiếm trong tay rớt xuống, không nghĩ tới nàng cư nhiên là Hoàng hậu của kẻ thù. Y kinh ngạc không thôi, không thể tin nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, một ngụm máu tươi phun ra, thân thể ngã về phía sau.
“Cẩn thận.” Lục Ngưng Nhiên nhìn hắn sắp ngã xuống đất, từ trong lòng Quân Mặc Hàn nhảy ra, thuận thế đỡ được thân hình của hắn, nhìn nụ cười của hắn trong lòng xẹt qua một chút đau đớn.
“Ngươi quen biết hắn?” Quân Mặc Hàn đi tới, nhìn Mạc Mộ Phong đang hôn mê, lạnh giọng hỏi. Bá đạo đỡ bả vai Lục Ngưng Nhiên, “Ngươi chỉ được ôm ta, không được ôm ai khác.” Nói xong liền đoạt lấy Mạc Mộ Phong trong tay nàng, thô lỗ khiêng trên lưng, không để ý trong đôi mắt sáng ngời của Lục Ngưng Nhiên xẹt qua một tia bất đắc dĩ, đi tới bên giường, đem Mạc Mộ Phong đặt trên giường.
“Vừa mới quen.” Ba chữ ngắn ngủn, Quân Mặc Hàn nghe xong lại thành ra ý tứ khác: Vừa mới quen gì chứ! Mới quen mà vô cùng thân thiết như thế, lại ôm, lại lo lắng.
“Y muốn mạng của ta, vì sao ngươi còn muốn cứu y?” Quân Mặc Hàn vạn phần không hiểu, chẳng lẽ vì hắn không dễ nhìn sao? Lại tự kỷ về dung mạo của mình, hắn đẹp hơn tên Mạc Phong này là cái chắc, mặt này thì hắn phi thường tự tin, bất mãn nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết y vì sao phải giết ngươi sao? Y vì sao nói ngươi là người giết cha mình?” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Quân Mặc Hàn, quá khứ của hắn đến cùng là như thế nào? Nàng cũng có nghe thấy, khi biết được thời thơ ấu của hắn, nàng bắt đầu từ từ hiểu hắn, nhưng hắn làm cách nào để đoạt được đế vị? Nghe nói hắn hại huynh đệ giết cha, chuyện đó thực hư ra sao? Hắn còn có mặt khác mà nàng chưa biết sao? Nhìn Mạc Mộ Phong trước mặt, thâm cừu đại hận của y đến cùng là vì sao mà có?
“Trong thiên hạ này, ngươi tất nhiên phải hiểu rằng để có được ngôi vị Hoàng đế đều rất gian khổ. Người khác không biết được hai tay ta lây dính bao nhiêu máu tươi, mới đổi lấy địa vị cao thượng này. Y nói thù giết cha, có lẽ không chỉ một mình y có thù giết cha đi.” Quân Mặc Hàn nhớ lại, mặt lộ vẻ ngưng trọng, không giống như nụ cười lúc nãy, ẩn ẩn nói.
Lục Ngưng Nhiên lặng im không nói, thật sâu nhìn Mạc Mộ Phong. Tròng mắt hắn cứ liên tục động đậy, ngay cả khi ngủ cũng cực kỳ bất an, trong lòng hắn đến cùng có bao nhiêu khổ? Hắn đã trải qua cuộc sống cực khổ như thế nào? Lại ngước mắt nhìn về phía Quân Mặc Hàn, đối với hắn, nàng vẫn đoán không ra: Lhi thì phóng đãng không kiềm chế được, khi thì nội liễm thâm trầm, khi thì ôn nhuận như ngọc, khi thì tàn nhẫn vô tình, đến cùng, đâu mới là hắn?