“Ngôi vị hoàng đế này vốn là của ta! Năm đó nếu như không phải tên bạo quân kia làm tổ phụ thoái vị, hắn sao có thể đi lên ngôi vị hoàng đế chứ? Không nghĩ tới hắn lại hoang dâm vô đạo, tàn bạo bất nhân, trăm năm cơ nghiệp của tổ phụ ta bị hủy bởi tay bạo quân kia! Ngài kêu gọi hào kiệt khắp nơi nhưng cũng không nghĩ tới mình lại bị gian tặc hãm hại, rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, cả nhà bị trảm, đầu sỏ gây nên là tên bạo quân kia. Ta tham sống sợ chết, rốt cục có địa vị hôm nay, chỉ vì để hoàn thành nguyện vọng tổ phụ, cướp lấy ngôi vị hoàng đế, để không bị hôn quân như ngươi đánh mất giang sơn, gây hoạ cho dân chúng.” Quân Mạch Hiên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, trong mắt chứa thù hận, nhìn Quân Mặc Hàn hai mắt rực lửa.
“Hừ, tiên hoàng hoang dâm vô đạo là điều mọi người đều biết. Bây giờ hắn đã quy thiên, mà Quân Mặc Hàn trẫm tự chấp chính nhiều năm, làm việc cẩn trọng, sao lại tàn bạo? Sao lại gọi là hôn quân?” Quân Mặc Hàn nhìn Quân Mạch Hiên. Bốn năm nay, hắn cần cù việc triều chính, chưa bao giờ buông lỏng nhưng ở trong mắt hắn ta mình lại biến thành hôn quân, không khỏi tức giận.
“Cha nào con nấy, cha ngươi tàn bạo, ngươi cũng vậy, bằng không như thế nào có ‘Vân võ’ chi biến vào bốn năm trước! Ngươi nghĩ giang sơn ngươi đoạt được là quang minh chính đại sao? Thí huynh sát phụ, Quân Mặc Hàn, ngươi hai tay dính đầy máu tươi, mấy năm nay ngươi thật sự vô tư? Mơ thấy ác mộng, chẳng lẽ không sợ hãi sao?” Quân Mạch Hiên mắt lạnh nhìn hắn, ánh mắt khinh thường.
“Đúng thế, năm đó chi biến là trẫm gây nên, trẫm có được ngôi vị hoàng đế cũng không dễ, nhưng ưu khuyết điểm của trẫm đều có hậu nhân bình luận. Về phần ngươi, cho dù ngươi ngồi trên ngôi vị hoàng đế này, đời sau ghi lại cũng là loạn thần tặc tử.” Quân Mặc Hàn đau đớn không muốn nhắc tới điểm yếu, trong lòng run run nhưng trên mặt không biểu lộ gì. Hắn có thể nào không nhớ chứ? Mỗi khi nhớ lại đều một đêm không thể ngủ, nhưng hắn cũng là bất đắc dĩ, bởi vì hắn muốn sống!
“Ha ha, đó là chuyện để sau! Hiện tại mau đem ngôi vị hoàng đế đưa ta, ta có thể ban thưởng ngươi một gian trạch viện, bảo dưỡng tuổi thọ. Nếu ngươi không chịu, như vậy chúng ta chỉ có thể xung đột, đến lúc đó chết vô số, cũng không nên trách ta.” Quân Mạch Hiên cười to, âm thầm tính toán, chỉ cần hắn thoái vị, như vậy hắn chắc chắn sẽ chừa đường sống.
“Quân Mạch Hiên, ngươi đánh giá ngươi quá cao rồi, ngươi cho là chỉ bằng lính tôm tướng cua này của ngươi, có thể thắng? Nếu ngươi buông vũ khí đầu hàng, trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ, cho ngươi một con đường sống, giữ lại huyết mạch cuối cùng của Bình Nam vương, nếu không nghe, đừng trách trẫm thủ hạ vô tình, giết không cần hỏi!” Quân Mặc Hàn lạnh giọng nói, ngữ khí uy nghiêm vô cùng, kinh sợ mọi người. Hắn ta thật sự xem thường mình!
Quân Mạch Hiên, ta nể mặt Nhiên Nhi, mới có lòng thả cho ngươi một con ngựa, bằng không ngươi giờ phút này còn có thể cao ngạo đứng ở trước mặt trẫm làm càn như vậy sao?
Lục Ngưng Nhiên sớm biết Quân Mặc Hàn không giống bề ngoài, nên không có một chút phòng bị. Năng lực của hắn không ai nhìn rõ, bằng không cũng sẽ không thể ngồi trên đế vị nhiều năm như vậy lại không có một tia náo động.
Chuyển mắt, nhìn về phía Quân Mạch Hiên, không khỏi thổn thức: Nam tử trước mắt cứ nghĩ mình đã thắng mà không biết kế tiếp nghênh đón hắn lại là cái gì? Lại nhìn Vương Nguyệt Như phía sau hắn, ánh mắt oán giận kia, còn có đáy mắt thâm tình cùng đau xót, nữ tử quấn quýt si mê như thế, vì sao ngươi luôn làm như không thấy đây?
“Nhiên Nhi, hiện tại cho ngươi một cơ hội lựa chọn: Ngươi chọn hắn hay chọn ta?” Quân Mạch Hiên thâm tình nhìn Lục Ngưng Nhiên, ẩn ẩn hỏi, ở trong lòng hắn tràn đầy chờ đợi.
“Ngươi không cần hỏi nàng, nàng từ đầu tới đuôi đều là của ta.” Quân Mặc Hàn ôm Lục Ngưng Nhiên vào lòng, bá đạo trả lời. Chê cười, dám mơ ước nữ nhân của hắn, vốn định tha hắn một con đường sống, nhưng giờ thì dẹp đi, hắn ta vốn là uy hiếp lớn nhất của mình.
Lục Ngưng Nhiên đẩy Quân Mặc Hàn, nhìn Quân Mạch Hiên, “Mạch Hiên, có một số việc đã qua thì sẽ không có khả năng trở lại lúc đầu! Chúng ta không có khả năng, ngươi và ta đã không còn như trước, tự giải quyết cho tốt.” Nói xong, trừng mắt nhìn Quân Mặc Hàn, liền đứng bên cạnh Quân Mặc Hàn, không nói chuyện.
“Không, không có khả năng, chúng ta sao có thể không quay lại được? Chúng ta bắt đầu lại được không?” Quân Mạch Hiên nghiêm mặt, thống khổ nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, cầu xin.
Đột nhiên đảo mắt, bầu trời bị màu đen cắn nuốt, toàn bộ trạch viện đều bị thị vệ vây quanh. Lục Ngưng Nhiên hiểu rằng thắng thua đã định, chỉ là có nhiều nghi vấn nàng chưa giải ra, liền nhìn thấy Quân Mặc Hàn đem nàng lui ra sau lưng, nhìn Quân Mạch Hiên, “Quân Mạch Hiên, đại cục đã định, ngươi vẫn nên đưa tay chịu trói đi, trẫm sẽ cho ngươi một công đạo.”
“Ha ha, bắt ta đầu hàng sao? Dù ta chết cũng sẽ không đầu hàng.” Quân Mạch Hiên nhìn những người mình mang đến đều bị giết chết, ngay sau đó có một thủ hạ người đầy máu chạy đến, quỳ một gối xuống, “Bệ hạ, toàn bộ cung điện đều bị phá hủy, thuộc hạ liều chết tới báo tin, xem ra đã muộn rồi, bệ hạ nên trốn đi.”
“Không, ta sẽ không thua.” Quân Mạch Hiên hiển nhiên không thể tin, hắn khổ tâm kinh doanh, hao phí bao nhiêu tài lực vật lực mới kiến tạo cung điện này, sao có thể trở thành bọt nước, điều này làm cho hắn thừa nhận đả kích này như thế nào? Dùng một chưởng đánh chết người báo tin, ngước mắt nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, “Nhiên Nhi, chúng ta đi, ta không muốn ngôi vị hoàng đế, chỉ cần nàng đi theo ta, chúng ta tìm một chỗ thế ngoại đào nguyên, ẩn cư được không?”
“Mạch Hiên, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn không hiểu sao? Người ngươi nên quý trọng chân chính xa tận chân trời gần ngay trước mắt, nhưng tuyệt đối không phải là ta.” Lục Ngưng Nhiên nhìn Vương Nguyệt Như phía sau hắn, trong nháy mắt, máu tươi nhiễm đỏ váy dài, mà nàng, lại thủy chung không buông được. Đột nhiên trường kiếm vung lên, lúc Quân Mặc Hàn thất thần, đem Lục Ngưng Nhiên nắm lấy, đưa cho Quân Mạch Hiên, “Bệ hạ, mau dẫn nàng rời đi, nơi này có ta.” Nói xong liền dùng nội lực đem ám khí bắn ra ngoài, trong lúc nhất thời, bóng đen bị đánh đuổi, mà nàng vì Quân Mạch Hiên mở ra một đường máu.
Quân Mạch Hiên ôm Lục Ngưng Nhiên bị điểm huyệt, sững sờ một lát. Hắn nhìn Vương Nguyệt Như tuyệt mỹ dung nhan, không có một tia e ngại, cũng là đối với bản thân kiên quyết lo lắng. Lòng hắn trong phút chốc dâng lên gợn sóng, tiến lên một bước nhìn về phía Vương Nguyệt Như, “Chúng ta cùng nhau đi.”
“Không, người đi nhanh, bằng không, chúng ta đều phải chết, mau a!” Vương Nguyệt Như đem Quân Mạch Hiên đẩy ra ngoài, dùng thân thể chặn Quân Mặc Hàn đang đánh về phía Quân Mạch Hiên, miệng phun máu tươi, ôm ngực, nửa quỳ trên mặt đất. Nàng ngước mắt nhìn Quân Mạch Hiên, “Đi mau a!” Buồn bã cười đứng dậy, cùng Quân Mặc Hàn so chiêu, kéo dài thời gian.
Quân Mạch Hiên đưa ngón tay nắm chặt cổ Lục Ngưng Nhiên, nhìn bóng đen bao vây hắn, lớn tiếng quát, “Ai dám tiến lên ta cắt cổ nàng lập tức!” Nói xong, liền làm bộ cắt.
Lục Ngưng Nhiên biết, hắn sẽ không hạ thủ với mình, nhìn ánh mắt quan tâm của hắn đối với Vương Nguyệt Như thì nàng đã hiểu. Kỳ thực hắn đối với nàng ta không phải vô tình, chỉ là do bản thân bị vây bên trong vương quyền, cho nên xem nhẹ chân ái trước mắt.
Mọi người thấy thế đều không dám tiến lên, mà Quân Mặc Hàn phóng tới ánh mắt lạnh lùng, “Ngươi nếu dám động đến nàng, trẫm liền đem ngươi bầm thây vạn đoạn, trọn đời không được siêu sinh.” Nói xong, đánh một chưởng về phía ngực Vương Nguyệt Như.
“Phốc!” Vương Nguyệt Như lại phun một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.
“Nguyệt Như!” Quân Mạch Hiên kêu to, khi thấy nàng té trên mặt đất, lòng hắn kinh hoàng, đau lòng vô cùng. Trong đầu hắn hiện ra nhiều kỉ niệm với nàng, trong lòng càng thêm bi thương thống khổ. Thì ra bất tri bất giác, trong lòng hắn đã có nàng. Nhưng giờ mới phát hiện đã muộn mất rồi.
Lục Ngưng Nhiên thấp giọng bên tai Quân Mạch Hiên, “Còn không đi qua, chẳng lẽ để nàng chết không nhắm mắt sao?”
“Ừ.” Quân Mạch Hiên kiềm kẹp Lục Ngưng Nhiên, chậm rãi về phía trước, đi đến bên người Vương Nguyệt Như, nhìn Quân Mặc Hàn, “Lui ra phía sau!” Lạnh giọng ra lệnh.
Quân Mặc Hàn nhìn Lục Ngưng Nhiên lạnh nhạt, đôi mắt sáng ngời có thâm ý. Hắn âm thầm suy nghĩ, đã hiểu rõ liền vung tay ra hiệu cho mọi người lui về phía sau. Quân Mặc Hàn cũng lui về mấy bước.
Quân Mạch Hiên thả Lục Ngưng Nhiên, nhìn Vương Nguyệt Như người đầy máu nằm trên đất: Khóe miệng có vết máu, máu nhiễm đỏ mạng che mặt. Hắn chậm rãi quỳ xuống đem nàng ôm vào lòng, cởi bỏ mạng che mặt si ngốc nhìn nàng, rơi lệ đầy mặt.
Hạ xuống một cái hôn, nhẹ giọng nói, “Chúng ta về nhà.”
“Được.” Vương Nguyệt Như mở mắt, tuy đã hấp hối nhưng lại cười xinh đẹp vô cùng.
Quân Mặc Hàn tức khắc tiến lên, giải huyệt cho Lục Ngưng Nhiên, ôm lấy nàng phi thân theo sau Quân Mạch Hiên rời khỏi tổ trạch, đi tới Quỷ Trạch.
Đi tới đại đường, Vương Nguyệt Như nhàn nhạt nói, “Mang ta đi phòng ta đi.”
“Được.” Quân Mạch Hiên cười yếu ớt gật đầu, ôm nàng đi về phòng. Trong phòng không nhiễm một hạt bụi, có hơi thở của nàng. Năm đó nàng là một thiếu nữ chốn khuê phòng, mỗi ngày trừ bỏ thêu thùa thì chỉ đánh đàn vẽ tranh đọc sách, đối với chuyện bên ngoài không biết gì. Có một ngày, hắn đột nhiên ra ngoài, quần áo bạch y, mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng phi phàm, như tiên giáng trần đến trước mặt nàng, tuấn lãng phiêu dật, làm nàng xuân tâm nảy mầm, từ đây càng không thể vãn hồi.
Hắn dẫn nàng đến cung điện dưới lòng đất, làm nàng thấy tài hoa và quyết đoán của hắn, làm nàng vì hắn mê muội, làm nàng vì hắn không tiếc đi vào ma đạo, làm nàng cam nguyện gánh vác tội danh bất hiếu, làm nàng hai tay dính đầy máu tươi, làm nàng tự tay giết chết phụ thân. Tất cả đều là vì hắn, vì nàng thương hắn.
Đi đến tủ quần áo, đem thùng mở ra, mũ phượng đã chờ đợi nhiều năm, nàng ngước mắt, ôn nhu nhìn về phía hắn, “Ta chờ giờ phút này đã lâu, chàng có thể giúp ta mặc vào không?”
“Được.” Quân Mạch Hiên nóng lòng, vì sao đến bây giờ hắn mới phát hiện nàng đẹp? Vì sao đến bây giờ mới biết được mình yêu nàng? Vì sao đến bây giờ mới biết quý trọng? Nhưng tất cả không thể quay lại. Đặt nàng lên giường, vì nàng mặc giá y, tự tay vì nàng trang điểm, mang theo mũ phượng.
“Ta đẹp không?” Vương Nguyệt Như nằm ở trên giường, cười hỏi. Rốt cục nàng đợi được, đợi hắn hồi tâm chuyển ý, nghĩ đến lời Lục Ngưng Nhiên nói, “Thủ vân khai gặp nguyệt rõ ràng”. Nàng rốt cục đợi đến ngày này, nàng chết cũng không tiếc. Dưới hoàng tuyền, cho dù không có thể diện gặp cha mẹ, nhưng cũng không hề nuối tiếc xuống mười tám tầng địa ngục.
“Đẹp, ở trong mắt ta, nàng là đẹp nhất.” Quân Mạch Hiên nhẹ nhàng gạt sợi tóc, cúi đầu nhẹ nhàng hôn nàng, “Nàng là tân nương đẹp nhất của ta.”
“Chàng biết không? Ta nằm mơ rất nhiều lần. Trong mơ, ta mặc giá y, mà chàng sẽ cưới ta. Khi đó ta tự mình thôi miên, nói cho bản thân rằng có một ngày chàng sẽ quay đầu nhìn ta một cái, có một ngày chàng sẽ phát hiện thế gian này người yêu chàng là ta, vẫn là ta.” Vương Nguyệt Như tươi cười như hoa, cũng mang vẻ mặt nước mắt, “Nhưng trong lòng chàng có một người. Tuy rằng chàng chưa nói, nhưng ta có thể cảm nhận được. Ta tự nhủ rằng có một ngày, ta sẽ làm chàng quên người kia, nhưng đến khi nàng ấy thật sự xuất hiện thì ta mới phát hiện: Thì ra trong lòng chàng thủy chung vẫn có nàng. Chàng vì nàng ấy, không tiếc muốn giết ta, chàng có biết lúc đó ta có bao nhiêu đau lòng không?”
“Thực xin lỗi, Nguyệt Như.” Quân Mạch Hiên nước mắt rơi như mưa, hai tay nắm chặt tay nàng, “Tha thứ cho ta, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ để nàng đau lòng thương tâm nữa.”
“Ta hận nàng ta. Những năm gần đây, ở bên cạnh chàng là ta, không phải là nàng ấy. Vì sao trong lòng chàng chỉ có nàng nhưng không có ta? Cho nên ta muốn giết nàng.” Vương Nguyệt Như khóc thành tiếng, đem lời nói chôn giấu trong lòng phun ra, “Nhưng vừa nãy khi ta nhìn thấy chàng trong nguy hiểm thì ta chỉ hi vọng: Vô luận như thế nào thì chàng vẫn phải sống! Cho dù ta phải chết thì cũng phải bảo vệ chàng, để cho chàng sống. Khi đó ta mới hiểu được rằng: Yêu không phải cướp lấy mà là trả giá! Tình yêu ta dành cho chàng quá chấp nhất, cho nên dùng suy nghĩa bá đạo cho rằng chàng là của mình ta, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi. Ta sai lầm rồi, ta thật sự sai lầm rồi! Yêu chàng thì nên thành toàn chàng, cho chàng được hạnh phúc, không phải sao?” Vương Nguyệt Như nâng tay phải, run run vuốt ve hai má Quân Mạch Hiên, “Chàng rơi lệ? Là vì ta rơi lệ sao?”
“Ừ, nàng không có việc gì, ta sẽ không cho nàng rời đi, sẽ không.” Quân Mạch Hiên bắt lấy tay phải của nàng, đem lòng bàn tay áp vào hai má, “Nguyệt Như, ta yêu nàng!”
“Ta biết, hiện tại ta rốt cục hiểu được tâm ý của chàng.” Vương Nguyệt Như chảy lệ gật đầu, “Chỉ mong kiếp sau, chúng ta sẽ lại gặp nhau, nhưng không cần yêu nhau vất vả như vậy.” Thanh âm nhẹ nhàng của nàng dần dần biến mất, dần dần nhắm hai mắt lại, hai tay từ gò má của hắn buông xuống.
“Sẽ không, kiếp sau ta sẽ đi tìm nàng, sẽ không cho nàng dễ dàng rời đi, nàng vĩnh viễn là của ta.” Quân Mạch Hiên vẫy tay, ánh nến trong phòng thắp lên, ôm Vương Nguyệt Như nằm ở trên giường, “Nguyệt Như, tối nay là ngày chúng ta thành thân, chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia lìa, bởi vì nàng đã là thê tử của ta.” Nói xong, trong nháy mắt đánh ngã ngọn nến, ánh lửa bắn ra bốn phía, rơi trúng sa trướng, cuốn lấy tầng tầng ngọn lửa, ngay sau đó ánh lửa bắn ra bốn phía, ngọn hỏa càng lúc càng hung mãnh, đem toàn bộ phòng cắn nuốt, toàn bộ Quỷ Trạch đã thành biển lửa.
Cách đó không xa, Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn khoanh tay, nhìn ánh lửa, đều thổn thức không thôi, “Hỏi thế gian tình là gì, mà sao sống chết lại có nhau!” Quân Mặc Hàn ẩn ẩn nhắc tới, cũng là một mảnh sầu não. Hắn hiểu rằng chớ để đến khi hối hận thì mới biết quý trọng. Chuyển mắt nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên luôn nhìn ánh lửa kia, hạ quyết tâm. Nếu trong lòng hắn đã nhận định, như vậy hắn sẽ dùng hết toàn lực trân trọng nàng, thủ hộ nàng, chớ để giống Quân Mạch Hiên, đến nỗi không thể vãn hồi.
“Chúng ta trở về đi.” Quân Mặc Hàn nắm tay Lục Ngưng Nhiên, xoay người đang muốn đi.
“Khoan đã.” Lục Ngưng Nhiên nhìn thấy người mặc quần áo đỏ chói ở ngoài trạch viện, mà hắn lại sững sờ tại chỗ, nhìn ánh lửa, mặt mang đau thương.
Lục Ngưng Nhiên chậm rãi tiến lên, Quân Mặc Hàn mặt trầm xuống đi theo, đứng bên cạnh hắn, “Ta đến chậm một bước.” Giờ phút này là Quý Như Phong, hắn ẩn ẩn mở miệng, cảm thán không thôi.
“Bọn họ rốt cục tìm được hạnh phúc, coi như là không có tiếc nuối, sao ngươi lại như thế?” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Quý Như Phong vẻ mặt cổ quái. Hắn với chuyện này có đến cùng là có quan hệ như thế nào?
“Phải không?” Quý Như Phong si ngốc hỏi, “Thì ra đây mới là hạnh phúc nàng muốn.” Ngay sau đó cất tiếng cười to, xoay người, không thấy bóng dáng.
Lục Ngưng Nhiên nhìn bóng lưng rời đi của Quý Như Phong thấy có chút bi thương, nhưng hắn bi thương vì ai?
Nhìn qua có lẽ mọi chuyện đã ổn, nhưng Lục Ngưng Nhiên vẫn còn nhiều nghi hoặc chưa giải. Hôm sau nàng cùng Quân Mặc Hàn đi tới nha môn, Lý Lộc đã bị đưa vào đại lao, vây cánh của Quân Mạch Hiên cũng đã đem ra công lý, hoàng cung dưới đất đã bị thiêu rụi.
Lục Ngưng Nhiên lòng còn nghi hoặc: Như vậy ba năm trước, chuyện của Phượng Hoàng am cùng Vương trạch có liên quan đến Quân Mạch Hiên, thế những nữ tử mất tích trong ba tháng này là do ai làm?
Lý Lộc đã thú nhận tội lỗi. Quân Mặc Hàn hạ chỉ, hôm sau đã có người đến báo, Lý Lộc ở trong ngục tự sát. Lục Ngưng Nhiên tự mình đi kiểm tra thi thể lại phát hiện hắn ta chết rất kỳ quái, chẳng phải tự sát mà là bị giết. Điều này làm cho Lục Ngưng Nhiên càng thêm khẳng định, nơi này chẳng phải là cùng một vụ án, trong lòng càng thêm nghi hoặc, những người đó vì sao phải đi bắt nữ tử? Vì cái gì?
Ngay sau đó, như cũ cách một ngày, liền có nữ tử vô cớ mất tích. Hiện tại nữ tử mất tích đã có hơn mười người, không rõ tung tích, cũng không tìm ra manh mối. Lục Ngưng Nhiên cũng không có đầu mối.
Mà nàng theo xác chết kia tìm được bùn đất, tảo, tóc…, cũng phái người đi tìm, rốt cục có manh mối, chính là Hạnh Hạch thôn cách ngoài thành mười dặm, nơi đó có con sông, bùn đất và tảo giống nhau như đúc thứ Lục Ngưng Nhiên có.
Lục Ngưng Nhiên theo bờ sông thuận thế đi xuống phía dưới, quả nhiên, đi tới nơi phát hiện thi thể. Nàng kết luận rằng vụ án thứ nhất xảy ra ở Hạnh Hạch thôn.
“Ngôi vị hoàng đế này vốn là của ta! Năm đó nếu như không phải tên bạo quân kia làm tổ phụ thoái vị, hắn sao có thể đi lên ngôi vị hoàng đế chứ? Không nghĩ tới hắn lại hoang dâm vô đạo, tàn bạo bất nhân, trăm năm cơ nghiệp của tổ phụ ta bị hủy bởi tay bạo quân kia! Ngài kêu gọi hào kiệt khắp nơi nhưng cũng không nghĩ tới mình lại bị gian tặc hãm hại, rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, cả nhà bị trảm, đầu sỏ gây nên là tên bạo quân kia. Ta tham sống sợ chết, rốt cục có địa vị hôm nay, chỉ vì để hoàn thành nguyện vọng tổ phụ, cướp lấy ngôi vị hoàng đế, để không bị hôn quân như ngươi đánh mất giang sơn, gây hoạ cho dân chúng.” Quân Mạch Hiên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, trong mắt chứa thù hận, nhìn Quân Mặc Hàn hai mắt rực lửa.
“Hừ, tiên hoàng hoang dâm vô đạo là điều mọi người đều biết. Bây giờ hắn đã quy thiên, mà Quân Mặc Hàn trẫm tự chấp chính nhiều năm, làm việc cẩn trọng, sao lại tàn bạo? Sao lại gọi là hôn quân?” Quân Mặc Hàn nhìn Quân Mạch Hiên. Bốn năm nay, hắn cần cù việc triều chính, chưa bao giờ buông lỏng nhưng ở trong mắt hắn ta mình lại biến thành hôn quân, không khỏi tức giận.
“Cha nào con nấy, cha ngươi tàn bạo, ngươi cũng vậy, bằng không như thế nào có ‘Vân võ’ chi biến vào bốn năm trước! Ngươi nghĩ giang sơn ngươi đoạt được là quang minh chính đại sao? Thí huynh sát phụ, Quân Mặc Hàn, ngươi hai tay dính đầy máu tươi, mấy năm nay ngươi thật sự vô tư? Mơ thấy ác mộng, chẳng lẽ không sợ hãi sao?” Quân Mạch Hiên mắt lạnh nhìn hắn, ánh mắt khinh thường.
“Đúng thế, năm đó chi biến là trẫm gây nên, trẫm có được ngôi vị hoàng đế cũng không dễ, nhưng ưu khuyết điểm của trẫm đều có hậu nhân bình luận. Về phần ngươi, cho dù ngươi ngồi trên ngôi vị hoàng đế này, đời sau ghi lại cũng là loạn thần tặc tử.” Quân Mặc Hàn đau đớn không muốn nhắc tới điểm yếu, trong lòng run run nhưng trên mặt không biểu lộ gì. Hắn có thể nào không nhớ chứ? Mỗi khi nhớ lại đều một đêm không thể ngủ, nhưng hắn cũng là bất đắc dĩ, bởi vì hắn muốn sống!
“Ha ha, đó là chuyện để sau! Hiện tại mau đem ngôi vị hoàng đế đưa ta, ta có thể ban thưởng ngươi một gian trạch viện, bảo dưỡng tuổi thọ. Nếu ngươi không chịu, như vậy chúng ta chỉ có thể xung đột, đến lúc đó chết vô số, cũng không nên trách ta.” Quân Mạch Hiên cười to, âm thầm tính toán, chỉ cần hắn thoái vị, như vậy hắn chắc chắn sẽ chừa đường sống.
“Quân Mạch Hiên, ngươi đánh giá ngươi quá cao rồi, ngươi cho là chỉ bằng lính tôm tướng cua này của ngươi, có thể thắng? Nếu ngươi buông vũ khí đầu hàng, trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ, cho ngươi một con đường sống, giữ lại huyết mạch cuối cùng của Bình Nam vương, nếu không nghe, đừng trách trẫm thủ hạ vô tình, giết không cần hỏi!” Quân Mặc Hàn lạnh giọng nói, ngữ khí uy nghiêm vô cùng, kinh sợ mọi người. Hắn ta thật sự xem thường mình!
Quân Mạch Hiên, ta nể mặt Nhiên Nhi, mới có lòng thả cho ngươi một con ngựa, bằng không ngươi giờ phút này còn có thể cao ngạo đứng ở trước mặt trẫm làm càn như vậy sao?
Lục Ngưng Nhiên sớm biết Quân Mặc Hàn không giống bề ngoài, nên không có một chút phòng bị. Năng lực của hắn không ai nhìn rõ, bằng không cũng sẽ không thể ngồi trên đế vị nhiều năm như vậy lại không có một tia náo động.
Chuyển mắt, nhìn về phía Quân Mạch Hiên, không khỏi thổn thức: Nam tử trước mắt cứ nghĩ mình đã thắng mà không biết kế tiếp nghênh đón hắn lại là cái gì? Lại nhìn Vương Nguyệt Như phía sau hắn, ánh mắt oán giận kia, còn có đáy mắt thâm tình cùng đau xót, nữ tử quấn quýt si mê như thế, vì sao ngươi luôn làm như không thấy đây?
“Nhiên Nhi, hiện tại cho ngươi một cơ hội lựa chọn: Ngươi chọn hắn hay chọn ta?” Quân Mạch Hiên thâm tình nhìn Lục Ngưng Nhiên, ẩn ẩn hỏi, ở trong lòng hắn tràn đầy chờ đợi.
“Ngươi không cần hỏi nàng, nàng từ đầu tới đuôi đều là của ta.” Quân Mặc Hàn ôm Lục Ngưng Nhiên vào lòng, bá đạo trả lời. Chê cười, dám mơ ước nữ nhân của hắn, vốn định tha hắn một con đường sống, nhưng giờ thì dẹp đi, hắn ta vốn là uy hiếp lớn nhất của mình.
Lục Ngưng Nhiên đẩy Quân Mặc Hàn, nhìn Quân Mạch Hiên, “Mạch Hiên, có một số việc đã qua thì sẽ không có khả năng trở lại lúc đầu! Chúng ta không có khả năng, ngươi và ta đã không còn như trước, tự giải quyết cho tốt.” Nói xong, trừng mắt nhìn Quân Mặc Hàn, liền đứng bên cạnh Quân Mặc Hàn, không nói chuyện.
“Không, không có khả năng, chúng ta sao có thể không quay lại được? Chúng ta bắt đầu lại được không?” Quân Mạch Hiên nghiêm mặt, thống khổ nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, cầu xin.
Đột nhiên đảo mắt, bầu trời bị màu đen cắn nuốt, toàn bộ trạch viện đều bị thị vệ vây quanh. Lục Ngưng Nhiên hiểu rằng thắng thua đã định, chỉ là có nhiều nghi vấn nàng chưa giải ra, liền nhìn thấy Quân Mặc Hàn đem nàng lui ra sau lưng, nhìn Quân Mạch Hiên, “Quân Mạch Hiên, đại cục đã định, ngươi vẫn nên đưa tay chịu trói đi, trẫm sẽ cho ngươi một công đạo.”
“Ha ha, bắt ta đầu hàng sao? Dù ta chết cũng sẽ không đầu hàng.” Quân Mạch Hiên nhìn những người mình mang đến đều bị giết chết, ngay sau đó có một thủ hạ người đầy máu chạy đến, quỳ một gối xuống, “Bệ hạ, toàn bộ cung điện đều bị phá hủy, thuộc hạ liều chết tới báo tin, xem ra đã muộn rồi, bệ hạ nên trốn đi.”
“Không, ta sẽ không thua.” Quân Mạch Hiên hiển nhiên không thể tin, hắn khổ tâm kinh doanh, hao phí bao nhiêu tài lực vật lực mới kiến tạo cung điện này, sao có thể trở thành bọt nước, điều này làm cho hắn thừa nhận đả kích này như thế nào? Dùng một chưởng đánh chết người báo tin, ngước mắt nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, “Nhiên Nhi, chúng ta đi, ta không muốn ngôi vị hoàng đế, chỉ cần nàng đi theo ta, chúng ta tìm một chỗ thế ngoại đào nguyên, ẩn cư được không?”
“Mạch Hiên, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn không hiểu sao? Người ngươi nên quý trọng chân chính xa tận chân trời gần ngay trước mắt, nhưng tuyệt đối không phải là ta.” Lục Ngưng Nhiên nhìn Vương Nguyệt Như phía sau hắn, trong nháy mắt, máu tươi nhiễm đỏ váy dài, mà nàng, lại thủy chung không buông được. Đột nhiên trường kiếm vung lên, lúc Quân Mặc Hàn thất thần, đem Lục Ngưng Nhiên nắm lấy, đưa cho Quân Mạch Hiên, “Bệ hạ, mau dẫn nàng rời đi, nơi này có ta.” Nói xong liền dùng nội lực đem ám khí bắn ra ngoài, trong lúc nhất thời, bóng đen bị đánh đuổi, mà nàng vì Quân Mạch Hiên mở ra một đường máu.
Quân Mạch Hiên ôm Lục Ngưng Nhiên bị điểm huyệt, sững sờ một lát. Hắn nhìn Vương Nguyệt Như tuyệt mỹ dung nhan, không có một tia e ngại, cũng là đối với bản thân kiên quyết lo lắng. Lòng hắn trong phút chốc dâng lên gợn sóng, tiến lên một bước nhìn về phía Vương Nguyệt Như, “Chúng ta cùng nhau đi.”
“Không, người đi nhanh, bằng không, chúng ta đều phải chết, mau a!” Vương Nguyệt Như đem Quân Mạch Hiên đẩy ra ngoài, dùng thân thể chặn Quân Mặc Hàn đang đánh về phía Quân Mạch Hiên, miệng phun máu tươi, ôm ngực, nửa quỳ trên mặt đất. Nàng ngước mắt nhìn Quân Mạch Hiên, “Đi mau a!” Buồn bã cười đứng dậy, cùng Quân Mặc Hàn so chiêu, kéo dài thời gian.
Quân Mạch Hiên đưa ngón tay nắm chặt cổ Lục Ngưng Nhiên, nhìn bóng đen bao vây hắn, lớn tiếng quát, “Ai dám tiến lên ta cắt cổ nàng lập tức!” Nói xong, liền làm bộ cắt.
Lục Ngưng Nhiên biết, hắn sẽ không hạ thủ với mình, nhìn ánh mắt quan tâm của hắn đối với Vương Nguyệt Như thì nàng đã hiểu. Kỳ thực hắn đối với nàng ta không phải vô tình, chỉ là do bản thân bị vây bên trong vương quyền, cho nên xem nhẹ chân ái trước mắt.
Mọi người thấy thế đều không dám tiến lên, mà Quân Mặc Hàn phóng tới ánh mắt lạnh lùng, “Ngươi nếu dám động đến nàng, trẫm liền đem ngươi bầm thây vạn đoạn, trọn đời không được siêu sinh.” Nói xong, đánh một chưởng về phía ngực Vương Nguyệt Như.
“Phốc!” Vương Nguyệt Như lại phun một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.
“Nguyệt Như!” Quân Mạch Hiên kêu to, khi thấy nàng té trên mặt đất, lòng hắn kinh hoàng, đau lòng vô cùng. Trong đầu hắn hiện ra nhiều kỉ niệm với nàng, trong lòng càng thêm bi thương thống khổ. Thì ra bất tri bất giác, trong lòng hắn đã có nàng. Nhưng giờ mới phát hiện đã muộn mất rồi.
Lục Ngưng Nhiên thấp giọng bên tai Quân Mạch Hiên, “Còn không đi qua, chẳng lẽ để nàng chết không nhắm mắt sao?”
“Ừ.” Quân Mạch Hiên kiềm kẹp Lục Ngưng Nhiên, chậm rãi về phía trước, đi đến bên người Vương Nguyệt Như, nhìn Quân Mặc Hàn, “Lui ra phía sau!” Lạnh giọng ra lệnh.
Quân Mặc Hàn nhìn Lục Ngưng Nhiên lạnh nhạt, đôi mắt sáng ngời có thâm ý. Hắn âm thầm suy nghĩ, đã hiểu rõ liền vung tay ra hiệu cho mọi người lui về phía sau. Quân Mặc Hàn cũng lui về mấy bước.
Quân Mạch Hiên thả Lục Ngưng Nhiên, nhìn Vương Nguyệt Như người đầy máu nằm trên đất: Khóe miệng có vết máu, máu nhiễm đỏ mạng che mặt. Hắn chậm rãi quỳ xuống đem nàng ôm vào lòng, cởi bỏ mạng che mặt si ngốc nhìn nàng, rơi lệ đầy mặt.
Hạ xuống một cái hôn, nhẹ giọng nói, “Chúng ta về nhà.”
“Được.” Vương Nguyệt Như mở mắt, tuy đã hấp hối nhưng lại cười xinh đẹp vô cùng.
Quân Mặc Hàn tức khắc tiến lên, giải huyệt cho Lục Ngưng Nhiên, ôm lấy nàng phi thân theo sau Quân Mạch Hiên rời khỏi tổ trạch, đi tới Quỷ Trạch.
Đi tới đại đường, Vương Nguyệt Như nhàn nhạt nói, “Mang ta đi phòng ta đi.”
“Được.” Quân Mạch Hiên cười yếu ớt gật đầu, ôm nàng đi về phòng. Trong phòng không nhiễm một hạt bụi, có hơi thở của nàng. Năm đó nàng là một thiếu nữ chốn khuê phòng, mỗi ngày trừ bỏ thêu thùa thì chỉ đánh đàn vẽ tranh đọc sách, đối với chuyện bên ngoài không biết gì. Có một ngày, hắn đột nhiên ra ngoài, quần áo bạch y, mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng phi phàm, như tiên giáng trần đến trước mặt nàng, tuấn lãng phiêu dật, làm nàng xuân tâm nảy mầm, từ đây càng không thể vãn hồi.
Hắn dẫn nàng đến cung điện dưới lòng đất, làm nàng thấy tài hoa và quyết đoán của hắn, làm nàng vì hắn mê muội, làm nàng vì hắn không tiếc đi vào ma đạo, làm nàng cam nguyện gánh vác tội danh bất hiếu, làm nàng hai tay dính đầy máu tươi, làm nàng tự tay giết chết phụ thân. Tất cả đều là vì hắn, vì nàng thương hắn.
Đi đến tủ quần áo, đem thùng mở ra, mũ phượng đã chờ đợi nhiều năm, nàng ngước mắt, ôn nhu nhìn về phía hắn, “Ta chờ giờ phút này đã lâu, chàng có thể giúp ta mặc vào không?”
“Được.” Quân Mạch Hiên nóng lòng, vì sao đến bây giờ hắn mới phát hiện nàng đẹp? Vì sao đến bây giờ mới biết được mình yêu nàng? Vì sao đến bây giờ mới biết quý trọng? Nhưng tất cả không thể quay lại. Đặt nàng lên giường, vì nàng mặc giá y, tự tay vì nàng trang điểm, mang theo mũ phượng.
“Ta đẹp không?” Vương Nguyệt Như nằm ở trên giường, cười hỏi. Rốt cục nàng đợi được, đợi hắn hồi tâm chuyển ý, nghĩ đến lời Lục Ngưng Nhiên nói, “Thủ vân khai gặp nguyệt rõ ràng”. Nàng rốt cục đợi đến ngày này, nàng chết cũng không tiếc. Dưới hoàng tuyền, cho dù không có thể diện gặp cha mẹ, nhưng cũng không hề nuối tiếc xuống mười tám tầng địa ngục.
“Đẹp, ở trong mắt ta, nàng là đẹp nhất.” Quân Mạch Hiên nhẹ nhàng gạt sợi tóc, cúi đầu nhẹ nhàng hôn nàng, “Nàng là tân nương đẹp nhất của ta.”
“Chàng biết không? Ta nằm mơ rất nhiều lần. Trong mơ, ta mặc giá y, mà chàng sẽ cưới ta. Khi đó ta tự mình thôi miên, nói cho bản thân rằng có một ngày chàng sẽ quay đầu nhìn ta một cái, có một ngày chàng sẽ phát hiện thế gian này người yêu chàng là ta, vẫn là ta.” Vương Nguyệt Như tươi cười như hoa, cũng mang vẻ mặt nước mắt, “Nhưng trong lòng chàng có một người. Tuy rằng chàng chưa nói, nhưng ta có thể cảm nhận được. Ta tự nhủ rằng có một ngày, ta sẽ làm chàng quên người kia, nhưng đến khi nàng ấy thật sự xuất hiện thì ta mới phát hiện: Thì ra trong lòng chàng thủy chung vẫn có nàng. Chàng vì nàng ấy, không tiếc muốn giết ta, chàng có biết lúc đó ta có bao nhiêu đau lòng không?”
“Thực xin lỗi, Nguyệt Như.” Quân Mạch Hiên nước mắt rơi như mưa, hai tay nắm chặt tay nàng, “Tha thứ cho ta, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ để nàng đau lòng thương tâm nữa.”
“Ta hận nàng ta. Những năm gần đây, ở bên cạnh chàng là ta, không phải là nàng ấy. Vì sao trong lòng chàng chỉ có nàng nhưng không có ta? Cho nên ta muốn giết nàng.” Vương Nguyệt Như khóc thành tiếng, đem lời nói chôn giấu trong lòng phun ra, “Nhưng vừa nãy khi ta nhìn thấy chàng trong nguy hiểm thì ta chỉ hi vọng: Vô luận như thế nào thì chàng vẫn phải sống! Cho dù ta phải chết thì cũng phải bảo vệ chàng, để cho chàng sống. Khi đó ta mới hiểu được rằng: Yêu không phải cướp lấy mà là trả giá! Tình yêu ta dành cho chàng quá chấp nhất, cho nên dùng suy nghĩa bá đạo cho rằng chàng là của mình ta, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi. Ta sai lầm rồi, ta thật sự sai lầm rồi! Yêu chàng thì nên thành toàn chàng, cho chàng được hạnh phúc, không phải sao?” Vương Nguyệt Như nâng tay phải, run run vuốt ve hai má Quân Mạch Hiên, “Chàng rơi lệ? Là vì ta rơi lệ sao?”
“Ừ, nàng không có việc gì, ta sẽ không cho nàng rời đi, sẽ không.” Quân Mạch Hiên bắt lấy tay phải của nàng, đem lòng bàn tay áp vào hai má, “Nguyệt Như, ta yêu nàng!”
“Ta biết, hiện tại ta rốt cục hiểu được tâm ý của chàng.” Vương Nguyệt Như chảy lệ gật đầu, “Chỉ mong kiếp sau, chúng ta sẽ lại gặp nhau, nhưng không cần yêu nhau vất vả như vậy.” Thanh âm nhẹ nhàng của nàng dần dần biến mất, dần dần nhắm hai mắt lại, hai tay từ gò má của hắn buông xuống.
“Sẽ không, kiếp sau ta sẽ đi tìm nàng, sẽ không cho nàng dễ dàng rời đi, nàng vĩnh viễn là của ta.” Quân Mạch Hiên vẫy tay, ánh nến trong phòng thắp lên, ôm Vương Nguyệt Như nằm ở trên giường, “Nguyệt Như, tối nay là ngày chúng ta thành thân, chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia lìa, bởi vì nàng đã là thê tử của ta.” Nói xong, trong nháy mắt đánh ngã ngọn nến, ánh lửa bắn ra bốn phía, rơi trúng sa trướng, cuốn lấy tầng tầng ngọn lửa, ngay sau đó ánh lửa bắn ra bốn phía, ngọn hỏa càng lúc càng hung mãnh, đem toàn bộ phòng cắn nuốt, toàn bộ Quỷ Trạch đã thành biển lửa.
Cách đó không xa, Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn khoanh tay, nhìn ánh lửa, đều thổn thức không thôi, “Hỏi thế gian tình là gì, mà sao sống chết lại có nhau!” Quân Mặc Hàn ẩn ẩn nhắc tới, cũng là một mảnh sầu não. Hắn hiểu rằng chớ để đến khi hối hận thì mới biết quý trọng. Chuyển mắt nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên luôn nhìn ánh lửa kia, hạ quyết tâm. Nếu trong lòng hắn đã nhận định, như vậy hắn sẽ dùng hết toàn lực trân trọng nàng, thủ hộ nàng, chớ để giống Quân Mạch Hiên, đến nỗi không thể vãn hồi.
“Chúng ta trở về đi.” Quân Mặc Hàn nắm tay Lục Ngưng Nhiên, xoay người đang muốn đi.
“Khoan đã.” Lục Ngưng Nhiên nhìn thấy người mặc quần áo đỏ chói ở ngoài trạch viện, mà hắn lại sững sờ tại chỗ, nhìn ánh lửa, mặt mang đau thương.
Lục Ngưng Nhiên chậm rãi tiến lên, Quân Mặc Hàn mặt trầm xuống đi theo, đứng bên cạnh hắn, “Ta đến chậm một bước.” Giờ phút này là Quý Như Phong, hắn ẩn ẩn mở miệng, cảm thán không thôi.
“Bọn họ rốt cục tìm được hạnh phúc, coi như là không có tiếc nuối, sao ngươi lại như thế?” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Quý Như Phong vẻ mặt cổ quái. Hắn với chuyện này có đến cùng là có quan hệ như thế nào?
“Phải không?” Quý Như Phong si ngốc hỏi, “Thì ra đây mới là hạnh phúc nàng muốn.” Ngay sau đó cất tiếng cười to, xoay người, không thấy bóng dáng.
Lục Ngưng Nhiên nhìn bóng lưng rời đi của Quý Như Phong thấy có chút bi thương, nhưng hắn bi thương vì ai?
Nhìn qua có lẽ mọi chuyện đã ổn, nhưng Lục Ngưng Nhiên vẫn còn nhiều nghi hoặc chưa giải. Hôm sau nàng cùng Quân Mặc Hàn đi tới nha môn, Lý Lộc đã bị đưa vào đại lao, vây cánh của Quân Mạch Hiên cũng đã đem ra công lý, hoàng cung dưới đất đã bị thiêu rụi.
Lục Ngưng Nhiên lòng còn nghi hoặc: Như vậy ba năm trước, chuyện của Phượng Hoàng am cùng Vương trạch có liên quan đến Quân Mạch Hiên, thế những nữ tử mất tích trong ba tháng này là do ai làm?
Lý Lộc đã thú nhận tội lỗi. Quân Mặc Hàn hạ chỉ, hôm sau đã có người đến báo, Lý Lộc ở trong ngục tự sát. Lục Ngưng Nhiên tự mình đi kiểm tra thi thể lại phát hiện hắn ta chết rất kỳ quái, chẳng phải tự sát mà là bị giết. Điều này làm cho Lục Ngưng Nhiên càng thêm khẳng định, nơi này chẳng phải là cùng một vụ án, trong lòng càng thêm nghi hoặc, những người đó vì sao phải đi bắt nữ tử? Vì cái gì?
Ngay sau đó, như cũ cách một ngày, liền có nữ tử vô cớ mất tích. Hiện tại nữ tử mất tích đã có hơn mười người, không rõ tung tích, cũng không tìm ra manh mối. Lục Ngưng Nhiên cũng không có đầu mối.
Mà nàng theo xác chết kia tìm được bùn đất, tảo, tóc…, cũng phái người đi tìm, rốt cục có manh mối, chính là Hạnh Hạch thôn cách ngoài thành mười dặm, nơi đó có con sông, bùn đất và tảo giống nhau như đúc thứ Lục Ngưng Nhiên có.
Lục Ngưng Nhiên theo bờ sông thuận thế đi xuống phía dưới, quả nhiên, đi tới nơi phát hiện thi thể. Nàng kết luận rằng vụ án thứ nhất xảy ra ở Hạnh Hạch thôn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Ngôi vị hoàng đế này vốn là của ta! Năm đó nếu như không phải tên bạo quân kia làm tổ phụ thoái vị, hắn sao có thể đi lên ngôi vị hoàng đế chứ? Không nghĩ tới hắn lại hoang dâm vô đạo, tàn bạo bất nhân, trăm năm cơ nghiệp của tổ phụ ta bị hủy bởi tay bạo quân kia! Ngài kêu gọi hào kiệt khắp nơi nhưng cũng không nghĩ tới mình lại bị gian tặc hãm hại, rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, cả nhà bị trảm, đầu sỏ gây nên là tên bạo quân kia. Ta tham sống sợ chết, rốt cục có địa vị hôm nay, chỉ vì để hoàn thành nguyện vọng tổ phụ, cướp lấy ngôi vị hoàng đế, để không bị hôn quân như ngươi đánh mất giang sơn, gây hoạ cho dân chúng.” Quân Mạch Hiên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, trong mắt chứa thù hận, nhìn Quân Mặc Hàn hai mắt rực lửa.
“Hừ, tiên hoàng hoang dâm vô đạo là điều mọi người đều biết. Bây giờ hắn đã quy thiên, mà Quân Mặc Hàn trẫm tự chấp chính nhiều năm, làm việc cẩn trọng, sao lại tàn bạo? Sao lại gọi là hôn quân?” Quân Mặc Hàn nhìn Quân Mạch Hiên. Bốn năm nay, hắn cần cù việc triều chính, chưa bao giờ buông lỏng nhưng ở trong mắt hắn ta mình lại biến thành hôn quân, không khỏi tức giận.
“Cha nào con nấy, cha ngươi tàn bạo, ngươi cũng vậy, bằng không như thế nào có ‘Vân võ’ chi biến vào bốn năm trước! Ngươi nghĩ giang sơn ngươi đoạt được là quang minh chính đại sao? Thí huynh sát phụ, Quân Mặc Hàn, ngươi hai tay dính đầy máu tươi, mấy năm nay ngươi thật sự vô tư? Mơ thấy ác mộng, chẳng lẽ không sợ hãi sao?” Quân Mạch Hiên mắt lạnh nhìn hắn, ánh mắt khinh thường.
“Đúng thế, năm đó chi biến là trẫm gây nên, trẫm có được ngôi vị hoàng đế cũng không dễ, nhưng ưu khuyết điểm của trẫm đều có hậu nhân bình luận. Về phần ngươi, cho dù ngươi ngồi trên ngôi vị hoàng đế này, đời sau ghi lại cũng là loạn thần tặc tử.” Quân Mặc Hàn đau đớn không muốn nhắc tới điểm yếu, trong lòng run run nhưng trên mặt không biểu lộ gì. Hắn có thể nào không nhớ chứ? Mỗi khi nhớ lại đều một đêm không thể ngủ, nhưng hắn cũng là bất đắc dĩ, bởi vì hắn muốn sống!
“Ha ha, đó là chuyện để sau! Hiện tại mau đem ngôi vị hoàng đế đưa ta, ta có thể ban thưởng ngươi một gian trạch viện, bảo dưỡng tuổi thọ. Nếu ngươi không chịu, như vậy chúng ta chỉ có thể xung đột, đến lúc đó chết vô số, cũng không nên trách ta.” Quân Mạch Hiên cười to, âm thầm tính toán, chỉ cần hắn thoái vị, như vậy hắn chắc chắn sẽ chừa đường sống.
“Quân Mạch Hiên, ngươi đánh giá ngươi quá cao rồi, ngươi cho là chỉ bằng lính tôm tướng cua này của ngươi, có thể thắng? Nếu ngươi buông vũ khí đầu hàng, trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ, cho ngươi một con đường sống, giữ lại huyết mạch cuối cùng của Bình Nam vương, nếu không nghe, đừng trách trẫm thủ hạ vô tình, giết không cần hỏi!” Quân Mặc Hàn lạnh giọng nói, ngữ khí uy nghiêm vô cùng, kinh sợ mọi người. Hắn ta thật sự xem thường mình!
Quân Mạch Hiên, ta nể mặt Nhiên Nhi, mới có lòng thả cho ngươi một con ngựa, bằng không ngươi giờ phút này còn có thể cao ngạo đứng ở trước mặt trẫm làm càn như vậy sao?
Lục Ngưng Nhiên sớm biết Quân Mặc Hàn không giống bề ngoài, nên không có một chút phòng bị. Năng lực của hắn không ai nhìn rõ, bằng không cũng sẽ không thể ngồi trên đế vị nhiều năm như vậy lại không có một tia náo động.
Chuyển mắt, nhìn về phía Quân Mạch Hiên, không khỏi thổn thức: Nam tử trước mắt cứ nghĩ mình đã thắng mà không biết kế tiếp nghênh đón hắn lại là cái gì? Lại nhìn Vương Nguyệt Như phía sau hắn, ánh mắt oán giận kia, còn có đáy mắt thâm tình cùng đau xót, nữ tử quấn quýt si mê như thế, vì sao ngươi luôn làm như không thấy đây?
“Nhiên Nhi, hiện tại cho ngươi một cơ hội lựa chọn: Ngươi chọn hắn hay chọn ta?” Quân Mạch Hiên thâm tình nhìn Lục Ngưng Nhiên, ẩn ẩn hỏi, ở trong lòng hắn tràn đầy chờ đợi.
“Ngươi không cần hỏi nàng, nàng từ đầu tới đuôi đều là của ta.” Quân Mặc Hàn ôm Lục Ngưng Nhiên vào lòng, bá đạo trả lời. Chê cười, dám mơ ước nữ nhân của hắn, vốn định tha hắn một con đường sống, nhưng giờ thì dẹp đi, hắn ta vốn là uy hiếp lớn nhất của mình.
Lục Ngưng Nhiên đẩy Quân Mặc Hàn, nhìn Quân Mạch Hiên, “Mạch Hiên, có một số việc đã qua thì sẽ không có khả năng trở lại lúc đầu! Chúng ta không có khả năng, ngươi và ta đã không còn như trước, tự giải quyết cho tốt.” Nói xong, trừng mắt nhìn Quân Mặc Hàn, liền đứng bên cạnh Quân Mặc Hàn, không nói chuyện.
“Không, không có khả năng, chúng ta sao có thể không quay lại được? Chúng ta bắt đầu lại được không?” Quân Mạch Hiên nghiêm mặt, thống khổ nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, cầu xin.
Đột nhiên đảo mắt, bầu trời bị màu đen cắn nuốt, toàn bộ trạch viện đều bị thị vệ vây quanh. Lục Ngưng Nhiên hiểu rằng thắng thua đã định, chỉ là có nhiều nghi vấn nàng chưa giải ra, liền nhìn thấy Quân Mặc Hàn đem nàng lui ra sau lưng, nhìn Quân Mạch Hiên, “Quân Mạch Hiên, đại cục đã định, ngươi vẫn nên đưa tay chịu trói đi, trẫm sẽ cho ngươi một công đạo.”
“Ha ha, bắt ta đầu hàng sao? Dù ta chết cũng sẽ không đầu hàng.” Quân Mạch Hiên nhìn những người mình mang đến đều bị giết chết, ngay sau đó có một thủ hạ người đầy máu chạy đến, quỳ một gối xuống, “Bệ hạ, toàn bộ cung điện đều bị phá hủy, thuộc hạ liều chết tới báo tin, xem ra đã muộn rồi, bệ hạ nên trốn đi.”
“Không, ta sẽ không thua.” Quân Mạch Hiên hiển nhiên không thể tin, hắn khổ tâm kinh doanh, hao phí bao nhiêu tài lực vật lực mới kiến tạo cung điện này, sao có thể trở thành bọt nước, điều này làm cho hắn thừa nhận đả kích này như thế nào? Dùng một chưởng đánh chết người báo tin, ngước mắt nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, “Nhiên Nhi, chúng ta đi, ta không muốn ngôi vị hoàng đế, chỉ cần nàng đi theo ta, chúng ta tìm một chỗ thế ngoại đào nguyên, ẩn cư được không?”
“Mạch Hiên, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn không hiểu sao? Người ngươi nên quý trọng chân chính xa tận chân trời gần ngay trước mắt, nhưng tuyệt đối không phải là ta.” Lục Ngưng Nhiên nhìn Vương Nguyệt Như phía sau hắn, trong nháy mắt, máu tươi nhiễm đỏ váy dài, mà nàng, lại thủy chung không buông được. Đột nhiên trường kiếm vung lên, lúc Quân Mặc Hàn thất thần, đem Lục Ngưng Nhiên nắm lấy, đưa cho Quân Mạch Hiên, “Bệ hạ, mau dẫn nàng rời đi, nơi này có ta.” Nói xong liền dùng nội lực đem ám khí bắn ra ngoài, trong lúc nhất thời, bóng đen bị đánh đuổi, mà nàng vì Quân Mạch Hiên mở ra một đường máu.
Quân Mạch Hiên ôm Lục Ngưng Nhiên bị điểm huyệt, sững sờ một lát. Hắn nhìn Vương Nguyệt Như tuyệt mỹ dung nhan, không có một tia e ngại, cũng là đối với bản thân kiên quyết lo lắng. Lòng hắn trong phút chốc dâng lên gợn sóng, tiến lên một bước nhìn về phía Vương Nguyệt Như, “Chúng ta cùng nhau đi.”
“Không, người đi nhanh, bằng không, chúng ta đều phải chết, mau a!” Vương Nguyệt Như đem Quân Mạch Hiên đẩy ra ngoài, dùng thân thể chặn Quân Mặc Hàn đang đánh về phía Quân Mạch Hiên, miệng phun máu tươi, ôm ngực, nửa quỳ trên mặt đất. Nàng ngước mắt nhìn Quân Mạch Hiên, “Đi mau a!” Buồn bã cười đứng dậy, cùng Quân Mặc Hàn so chiêu, kéo dài thời gian.
Quân Mạch Hiên đưa ngón tay nắm chặt cổ Lục Ngưng Nhiên, nhìn bóng đen bao vây hắn, lớn tiếng quát, “Ai dám tiến lên ta cắt cổ nàng lập tức!” Nói xong, liền làm bộ cắt.
Lục Ngưng Nhiên biết, hắn sẽ không hạ thủ với mình, nhìn ánh mắt quan tâm của hắn đối với Vương Nguyệt Như thì nàng đã hiểu. Kỳ thực hắn đối với nàng ta không phải vô tình, chỉ là do bản thân bị vây bên trong vương quyền, cho nên xem nhẹ chân ái trước mắt.
Mọi người thấy thế đều không dám tiến lên, mà Quân Mặc Hàn phóng tới ánh mắt lạnh lùng, “Ngươi nếu dám động đến nàng, trẫm liền đem ngươi bầm thây vạn đoạn, trọn đời không được siêu sinh.” Nói xong, đánh một chưởng về phía ngực Vương Nguyệt Như.
“Phốc!” Vương Nguyệt Như lại phun một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.
“Nguyệt Như!” Quân Mạch Hiên kêu to, khi thấy nàng té trên mặt đất, lòng hắn kinh hoàng, đau lòng vô cùng. Trong đầu hắn hiện ra nhiều kỉ niệm với nàng, trong lòng càng thêm bi thương thống khổ. Thì ra bất tri bất giác, trong lòng hắn đã có nàng. Nhưng giờ mới phát hiện đã muộn mất rồi.
Lục Ngưng Nhiên thấp giọng bên tai Quân Mạch Hiên, “Còn không đi qua, chẳng lẽ để nàng chết không nhắm mắt sao?”
“Ừ.” Quân Mạch Hiên kiềm kẹp Lục Ngưng Nhiên, chậm rãi về phía trước, đi đến bên người Vương Nguyệt Như, nhìn Quân Mặc Hàn, “Lui ra phía sau!” Lạnh giọng ra lệnh.
Quân Mặc Hàn nhìn Lục Ngưng Nhiên lạnh nhạt, đôi mắt sáng ngời có thâm ý. Hắn âm thầm suy nghĩ, đã hiểu rõ liền vung tay ra hiệu cho mọi người lui về phía sau. Quân Mặc Hàn cũng lui về mấy bước.
Quân Mạch Hiên thả Lục Ngưng Nhiên, nhìn Vương Nguyệt Như người đầy máu nằm trên đất: Khóe miệng có vết máu, máu nhiễm đỏ mạng che mặt. Hắn chậm rãi quỳ xuống đem nàng ôm vào lòng, cởi bỏ mạng che mặt si ngốc nhìn nàng, rơi lệ đầy mặt.
Hạ xuống một cái hôn, nhẹ giọng nói, “Chúng ta về nhà.”
“Được.” Vương Nguyệt Như mở mắt, tuy đã hấp hối nhưng lại cười xinh đẹp vô cùng.
Quân Mặc Hàn tức khắc tiến lên, giải huyệt cho Lục Ngưng Nhiên, ôm lấy nàng phi thân theo sau Quân Mạch Hiên rời khỏi tổ trạch, đi tới Quỷ Trạch.
Đi tới đại đường, Vương Nguyệt Như nhàn nhạt nói, “Mang ta đi phòng ta đi.”
“Được.” Quân Mạch Hiên cười yếu ớt gật đầu, ôm nàng đi về phòng. Trong phòng không nhiễm một hạt bụi, có hơi thở của nàng. Năm đó nàng là một thiếu nữ chốn khuê phòng, mỗi ngày trừ bỏ thêu thùa thì chỉ đánh đàn vẽ tranh đọc sách, đối với chuyện bên ngoài không biết gì. Có một ngày, hắn đột nhiên ra ngoài, quần áo bạch y, mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng phi phàm, như tiên giáng trần đến trước mặt nàng, tuấn lãng phiêu dật, làm nàng xuân tâm nảy mầm, từ đây càng không thể vãn hồi.
Hắn dẫn nàng đến cung điện dưới lòng đất, làm nàng thấy tài hoa và quyết đoán của hắn, làm nàng vì hắn mê muội, làm nàng vì hắn không tiếc đi vào ma đạo, làm nàng cam nguyện gánh vác tội danh bất hiếu, làm nàng hai tay dính đầy máu tươi, làm nàng tự tay giết chết phụ thân. Tất cả đều là vì hắn, vì nàng thương hắn.
Đi đến tủ quần áo, đem thùng mở ra, mũ phượng đã chờ đợi nhiều năm, nàng ngước mắt, ôn nhu nhìn về phía hắn, “Ta chờ giờ phút này đã lâu, chàng có thể giúp ta mặc vào không?”
“Được.” Quân Mạch Hiên nóng lòng, vì sao đến bây giờ hắn mới phát hiện nàng đẹp? Vì sao đến bây giờ mới biết được mình yêu nàng? Vì sao đến bây giờ mới biết quý trọng? Nhưng tất cả không thể quay lại. Đặt nàng lên giường, vì nàng mặc giá y, tự tay vì nàng trang điểm, mang theo mũ phượng.
“Ta đẹp không?” Vương Nguyệt Như nằm ở trên giường, cười hỏi. Rốt cục nàng đợi được, đợi hắn hồi tâm chuyển ý, nghĩ đến lời Lục Ngưng Nhiên nói, “Thủ vân khai gặp nguyệt rõ ràng”. Nàng rốt cục đợi đến ngày này, nàng chết cũng không tiếc. Dưới hoàng tuyền, cho dù không có thể diện gặp cha mẹ, nhưng cũng không hề nuối tiếc xuống mười tám tầng địa ngục.
“Đẹp, ở trong mắt ta, nàng là đẹp nhất.” Quân Mạch Hiên nhẹ nhàng gạt sợi tóc, cúi đầu nhẹ nhàng hôn nàng, “Nàng là tân nương đẹp nhất của ta.”
“Chàng biết không? Ta nằm mơ rất nhiều lần. Trong mơ, ta mặc giá y, mà chàng sẽ cưới ta. Khi đó ta tự mình thôi miên, nói cho bản thân rằng có một ngày chàng sẽ quay đầu nhìn ta một cái, có một ngày chàng sẽ phát hiện thế gian này người yêu chàng là ta, vẫn là ta.” Vương Nguyệt Như tươi cười như hoa, cũng mang vẻ mặt nước mắt, “Nhưng trong lòng chàng có một người. Tuy rằng chàng chưa nói, nhưng ta có thể cảm nhận được. Ta tự nhủ rằng có một ngày, ta sẽ làm chàng quên người kia, nhưng đến khi nàng ấy thật sự xuất hiện thì ta mới phát hiện: Thì ra trong lòng chàng thủy chung vẫn có nàng. Chàng vì nàng ấy, không tiếc muốn giết ta, chàng có biết lúc đó ta có bao nhiêu đau lòng không?”
“Thực xin lỗi, Nguyệt Như.” Quân Mạch Hiên nước mắt rơi như mưa, hai tay nắm chặt tay nàng, “Tha thứ cho ta, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ để nàng đau lòng thương tâm nữa.”
“Ta hận nàng ta. Những năm gần đây, ở bên cạnh chàng là ta, không phải là nàng ấy. Vì sao trong lòng chàng chỉ có nàng nhưng không có ta? Cho nên ta muốn giết nàng.” Vương Nguyệt Như khóc thành tiếng, đem lời nói chôn giấu trong lòng phun ra, “Nhưng vừa nãy khi ta nhìn thấy chàng trong nguy hiểm thì ta chỉ hi vọng: Vô luận như thế nào thì chàng vẫn phải sống! Cho dù ta phải chết thì cũng phải bảo vệ chàng, để cho chàng sống. Khi đó ta mới hiểu được rằng: Yêu không phải cướp lấy mà là trả giá! Tình yêu ta dành cho chàng quá chấp nhất, cho nên dùng suy nghĩa bá đạo cho rằng chàng là của mình ta, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi. Ta sai lầm rồi, ta thật sự sai lầm rồi! Yêu chàng thì nên thành toàn chàng, cho chàng được hạnh phúc, không phải sao?” Vương Nguyệt Như nâng tay phải, run run vuốt ve hai má Quân Mạch Hiên, “Chàng rơi lệ? Là vì ta rơi lệ sao?”
“Ừ, nàng không có việc gì, ta sẽ không cho nàng rời đi, sẽ không.” Quân Mạch Hiên bắt lấy tay phải của nàng, đem lòng bàn tay áp vào hai má, “Nguyệt Như, ta yêu nàng!”
“Ta biết, hiện tại ta rốt cục hiểu được tâm ý của chàng.” Vương Nguyệt Như chảy lệ gật đầu, “Chỉ mong kiếp sau, chúng ta sẽ lại gặp nhau, nhưng không cần yêu nhau vất vả như vậy.” Thanh âm nhẹ nhàng của nàng dần dần biến mất, dần dần nhắm hai mắt lại, hai tay từ gò má của hắn buông xuống.
“Sẽ không, kiếp sau ta sẽ đi tìm nàng, sẽ không cho nàng dễ dàng rời đi, nàng vĩnh viễn là của ta.” Quân Mạch Hiên vẫy tay, ánh nến trong phòng thắp lên, ôm Vương Nguyệt Như nằm ở trên giường, “Nguyệt Như, tối nay là ngày chúng ta thành thân, chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia lìa, bởi vì nàng đã là thê tử của ta.” Nói xong, trong nháy mắt đánh ngã ngọn nến, ánh lửa bắn ra bốn phía, rơi trúng sa trướng, cuốn lấy tầng tầng ngọn lửa, ngay sau đó ánh lửa bắn ra bốn phía, ngọn hỏa càng lúc càng hung mãnh, đem toàn bộ phòng cắn nuốt, toàn bộ Quỷ Trạch đã thành biển lửa.
Cách đó không xa, Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn khoanh tay, nhìn ánh lửa, đều thổn thức không thôi, “Hỏi thế gian tình là gì, mà sao sống chết lại có nhau!” Quân Mặc Hàn ẩn ẩn nhắc tới, cũng là một mảnh sầu não. Hắn hiểu rằng chớ để đến khi hối hận thì mới biết quý trọng. Chuyển mắt nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên luôn nhìn ánh lửa kia, hạ quyết tâm. Nếu trong lòng hắn đã nhận định, như vậy hắn sẽ dùng hết toàn lực trân trọng nàng, thủ hộ nàng, chớ để giống Quân Mạch Hiên, đến nỗi không thể vãn hồi.
“Chúng ta trở về đi.” Quân Mặc Hàn nắm tay Lục Ngưng Nhiên, xoay người đang muốn đi.
“Khoan đã.” Lục Ngưng Nhiên nhìn thấy người mặc quần áo đỏ chói ở ngoài trạch viện, mà hắn lại sững sờ tại chỗ, nhìn ánh lửa, mặt mang đau thương.
Lục Ngưng Nhiên chậm rãi tiến lên, Quân Mặc Hàn mặt trầm xuống đi theo, đứng bên cạnh hắn, “Ta đến chậm một bước.” Giờ phút này là Quý Như Phong, hắn ẩn ẩn mở miệng, cảm thán không thôi.
“Bọn họ rốt cục tìm được hạnh phúc, coi như là không có tiếc nuối, sao ngươi lại như thế?” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Quý Như Phong vẻ mặt cổ quái. Hắn với chuyện này có đến cùng là có quan hệ như thế nào?
“Phải không?” Quý Như Phong si ngốc hỏi, “Thì ra đây mới là hạnh phúc nàng muốn.” Ngay sau đó cất tiếng cười to, xoay người, không thấy bóng dáng.
Lục Ngưng Nhiên nhìn bóng lưng rời đi của Quý Như Phong thấy có chút bi thương, nhưng hắn bi thương vì ai?
Nhìn qua có lẽ mọi chuyện đã ổn, nhưng Lục Ngưng Nhiên vẫn còn nhiều nghi hoặc chưa giải. Hôm sau nàng cùng Quân Mặc Hàn đi tới nha môn, Lý Lộc đã bị đưa vào đại lao, vây cánh của Quân Mạch Hiên cũng đã đem ra công lý, hoàng cung dưới đất đã bị thiêu rụi.
Lục Ngưng Nhiên lòng còn nghi hoặc: Như vậy ba năm trước, chuyện của Phượng Hoàng am cùng Vương trạch có liên quan đến Quân Mạch Hiên, thế những nữ tử mất tích trong ba tháng này là do ai làm?
Lý Lộc đã thú nhận tội lỗi. Quân Mặc Hàn hạ chỉ, hôm sau đã có người đến báo, Lý Lộc ở trong ngục tự sát. Lục Ngưng Nhiên tự mình đi kiểm tra thi thể lại phát hiện hắn ta chết rất kỳ quái, chẳng phải tự sát mà là bị giết. Điều này làm cho Lục Ngưng Nhiên càng thêm khẳng định, nơi này chẳng phải là cùng một vụ án, trong lòng càng thêm nghi hoặc, những người đó vì sao phải đi bắt nữ tử? Vì cái gì?
Ngay sau đó, như cũ cách một ngày, liền có nữ tử vô cớ mất tích. Hiện tại nữ tử mất tích đã có hơn mười người, không rõ tung tích, cũng không tìm ra manh mối. Lục Ngưng Nhiên cũng không có đầu mối.
Mà nàng theo xác chết kia tìm được bùn đất, tảo, tóc…, cũng phái người đi tìm, rốt cục có manh mối, chính là Hạnh Hạch thôn cách ngoài thành mười dặm, nơi đó có con sông, bùn đất và tảo giống nhau như đúc thứ Lục Ngưng Nhiên có.
Lục Ngưng Nhiên theo bờ sông thuận thế đi xuống phía dưới, quả nhiên, đi tới nơi phát hiện thi thể. Nàng kết luận rằng vụ án thứ nhất xảy ra ở Hạnh Hạch thôn.