Hiên Viên Hạo không trả lời, chỉ nhìn đôi mắt lạnh lùng của Lục Ngưng Nhiên, thời gian như ngưng lại, bốn phía đều yên tĩnh, đợi.
“Vậy phải đợi quận chúa xuất hiện trước mặt trẫm, xác nhận nàng mạnh khỏe.” Khóe miệng nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt lại chưa bao giờ rời khỏi Lục Ngưng Nhiên. Không ai biết rõ hắn đang suy nghĩ cái gì.
Lục Ngưng Nhiên khẽ cười mang theo sự châm chọc, người này thật sự giảo hoạt, hắn đương nhiên biết Nghi Phi hiện tại không ở đây, mặc dù là có ở đây nhưng hắn cũng không có ý lui binh.
“Hàn Ngọc Hoàng không phải vì chuyện Nghi Phi mà gây chiến, đại quân kia sao lại đến gần nước ta, chuyện gì cũng phải có nguyên nhân, không biết Hàn Ngọc Hoàng có ý gì? Chẳng lẽ Vân Triêu quốc của bọn ta dễ ăn hiếp, dễ bị xâm lược như vậy sao?” Lục Ngưng Nhiên ngồi trên lưng ngựa, thẳng lưng, khí thế ngập trời, lời nói mang vẻ chất vấn.
“Sau hôm nay, trong lịch sử không còn Vân Triêu quốc nữa, chỉ còn Hàn Ngọc quốc, chỉ còn một mình trẫm là cửu ngũ chí tôn.” Hiên Viên Hạo không che giấu dã tâm, thủy chung nhìn Lục Ngưng Nhiên, mà trong mắt nàng ẩn chứa tia khinh thường. Trong lòng hắn tức giận, cũng càng thêm kiên định, đợi hắn đạp phá Vân Triêu quốc thì nàng nhất định là của hắn. Hắn híp hai mắt như đang nhìn con mồi, làm Lục Ngưng Nhiên hơi nhíu mày.
“Vậy phải xem Hàn Ngọc Hoàng có bản sự này không.” Lục Ngưng Nhiên cười lạnh một tiếng, “Hôm nay dừng lại ở đây, nếu như Hàn Ngọc Hoàng vẫn không lui binh, như vậy, chúng ta cũng không nhịn nữa, muốn đạp phá Vân Triêu quốc, vậy phải xem Hàn Ngọc Hoàng có bản sự không, cáo từ!” Dứt lời, Lục Ngưng Nhiên chuyển mắt nhìn Quân Mặc Hàn cười.
“Lời của Hoàng hậu giống ý trẫm, trẫm đợi Hàn Ngọc Hoàng đại giá!” Thanh âm tán dương vang lên, hắn cầm tay Lục Ngưng Nhiên, hai người xoay người, rời đi.
Bạch Phi Dương nâng khuôn mặt cương nghị dính đầy vết máu lên, nhìn Hiên Viên Hạo. Khi Quân Mặc Hàn cùng Lục Ngưng Nhiên rời đi, hắn ra hiệu cho binh lính theo sát họ, đến khi Quân Mặc Hàn bình yên vô sự, mới xoay người rời đi.
“Bệ hạ!” Trơ mắt nhìn bóng lưng của Bạch Phi Dương, một tướng quân bên cạnh Hiên Viên Hạo thấp giọng hỏi, “Bệ hạ, sao lại cho bọn họ rời đi?”
Hiên Viên Hạo trên mặt vẫn không thay đổi biểu cảm, nhưng ánh mắt hắn luôn nhìn thân ảnh dần biến mất của Lục Ngưng Nhiên, càng thêm rét lạnh. Hắn đột nhiên cảm giác sự cô đơn. Vì sao bên cạnh hắn không có nữ tử cùng hắn kề vai chiến đấu, đồng cam cộng khổ? Lục Ngưng Nhiên phải không? Hắn nhất định phải có nàng, cho nàng biết ai mới là vương giả.
“Vương tướng quân nghe lệnh!” Hiên Viên Hạo lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhưng không có một tia tình cảm.
“Có mạt tướng!” Vương tướng quân tức khắc đi lên quỳ xuống mở miệng.
“Tối nay đánh vào thành, đoạt thành trì, bằng không, ngươi đem đầu tới gặp.” Hai mắt Hiên Viên Hạo âm lãnh, cầm kiếm, để lên long liễn.
“Vâng, mạt tướng tuân mệnh!” Ba ngày liên tiếp bị đánh bại, làm hắn tức giận không thôi. Hắn là tướng quân có tiếng ở Hàn Ngọc quốc, tòng chinh chiến sa trường đến nay không bao giờ thất bại, hắn vẫn là sự kiêu ngạo của quốc gia, của quân đội, càng không thể dễ dàng tha thứ cho sự thất bại này. Hắn nhất định phải đánh hạ thành trì, chặt đầu hoàng đế Vân Triêu quốc, vì nước hy sinh thân mình.
Từ khi Quân Mặc Hàn cùng Lục Ngưng Nhiên trở lại doanh trướng, Quân Mặc Hàn vẫn không buông tay Lục Ngưng Nhiên. Nhìn tóc nàng có chút hỗn độn, trên quần áo có dính vết máu, tức khắc đem nàng kéo vào doanh trướng, cho những người khác lui, chỉ còn hai người bọn họ.
“Có bị thương chỗ nào không?” Cẩn thận kiểm tra hai tay nàng, mở ống tay áo ra, hai vết máu đập vào mắt làm hắn đau lòng không thôi, tự trách mà quát, “Về sau nàng phải ở trong doanh tướng, không được ra ngoài, biết không?”
“Không sao, chỉ rách da mà thôi, không cần khẩn trương.” Lục Ngưng Nhiên cười nói, nhìn hắn lo lắng, chìa tay, vuốt đôi mày đang nhíu lại của hắn, “Đừng lo lắng, ta không có việc gì.”
Dùng sức một cái, Lục Ngưng Nhiên ngã vào cái ôm ấm áp, Quân Mặc Hàn gắt gao ôm nàng, “Về sau không được ta cho phép, không được bị thương, hiểu chưa?”
“Ừm.” Lục Ngưng Nhiên gật đầu, chìa tay ôm lại hắn, tựa đầu vào vai hắn, cảm giác được che chở thật tốt, “Chàng cũng phải đáp ứng ta, không được bị thương.”
“Nhiên Nhi ngốc, ta làm sao có thể bị thương chứ?” Quân Mặc Hàn cuối cùng cũng thả lỏng, ôm lấy nàng, “Chỉ cần nàng bình an ở bên cạnh ta là tốt rồi.”
“Ừ.” Lục Ngưng Nhiên lại đáp, chậm rãi nhắm lại hai mắt, hưởng thụ ấm áp của hắn. Đây là khát vọng quan tâm cùng tình yêu ở sâu trong lòng nàng, nàng cảm thấy hiện tại mình thật hạnh phúc, rất vui vẻ, như thuyền tìm được cảng, để nàng không bị lạc, không cô độc, không sợ hãi.
“Hoàng hậu nương nương, bên ngoài có người cầu kiến hoàng hậu nương nương.” Ngoài doanh trướng truyền đến thanh âm Lý Đức Phúc, đánh vỡ sự ngọt ngào.
“Không, ai cũng không gặp.” Quân Mặc Hàn tiếp tục ôm Lục Ngưng Nhiên, rống to ra ngoài.
“Hoàng hậu nương nương, người này ngài không thể không gặp a!” Lý Đức Phúc có chút khó xử nói, thanh âm cũng có chút trầm thấp.
“Không, ta còn chưa ôm đủ.” Quân Mặc Hàn nhất quyết không buông, lắc đầu, ôm Lục Ngưng Nhiên vào lòng, không chịu buông tay.
“Mặc Hàn…” Lục Ngưng Nhiên trầm giọng mở miệng.
“Aiz.” Quân Mặc Hàn lưu luyến không rời bỏ tay ra, bất mãn nhìn nàng, chung quy là một mặt bất đắc dĩ, cúi đầu bên tai nàng nói, “Bây giờ tạm tha Nhiên Nhi, tối nay phải bồi thường ta gấp đôi!” Nở nụ cười vô lại, nắm tay nàng ngồi lên chủ vị.
Màn mở ra, một thân ảnh chậm rãi rõ ràng, khí chất uyển chuyển hàm xúc, dung nhan dịu dàng, một thân màu lam hoa phục, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, thân thiết vô cùng, chậm rãi tiến lên, cúi đầu, “Nô tì tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”
“Nghi Phi, là ngươi thật sao?” Lục Ngưng Nhiên kinh ngạc không thôi, tuy rằng đến biên quan, nhưng nàng vẫn tìm kiếm Nghi Phi, hiện tại nàng ta lại xuất hiện trước mặt nàng, sao nàng có thể nào không vui chứ. Nàng tức khắc đứng lên, buông tay Quân Mặc Hàn, đi về phía Nghi Phi, nâng nàng dậy, cẩn thận đánh giá.
“Tỷ tỷ, là muội muội, thời gian qua đã làm tỷ tỷ lo lắng.” Đôi mắt Nghi Phi rưng rưng, nắm tay Lục Ngưng Nhiên, kích động trả lời.
“Chỉ cần ngươi bình yên vô sự thì tốt, ta cuối cùng cũng có thể yên tâm.” Nỗi bận tâm của Lục Ngưng Nhiên cuối cùng buông, đối với Nghi Phi, nàng xem là tri kỷ, bằng hữu, nàng bằng hữu đầu tiên từ khi nàng đến thế giới này.
“Hiện tại thấy tỷ tỷ mạnh khỏe, muội muội cũng yên tâm.” Nghi Phi rưng rưng nói. Nàng từ trong mắt Lục Ngưng Nhiên thấy được chân thành tha thiết, nàng biết Lục Ngưng Nhiên đối với nàng là thật tâm, biết nàng ngàn dặm tới tìm, nàng cảm động không thôi. Ở trong lòng mình thì nàng đã nhận làm tỷ muội chân chính.
“Nghi Phi đã an toàn trở về, vậy hoàng hậu cùng Nghi Phi ôn chuyện đi, trẫm cũng có chút chuyện cần xử lý. Lui ra đi.” Quân Mặc Hàn vẫn mang nụ cười ôn hòa nhưng trong lòng lại buồn bực: Nghi Phi đã trở lại đồng nghĩa với việc tối nay hắn không thể ở cùng Nhiên Nhi, nghĩ xong không khỏi phiền chán không thôi.
Lục Ngưng Nhiên cùng Nghi Phi nói nói cười cười về tới doanh trướng, Bình Nhi kinh ngạc nhìn Nghi Phi, “Nghi Phi nương nương, ngài… Thật là Nghi Phi nương nương sao?” Kích động tiến lên hành lễ.
“Nha đầu ngốc, không phải bản cung thì còn có thể là ai?” Nghi Phi thản nhiên cười, lập tức cùng Lục Ngưng Nhiên đi vào doanh trướng.
Hai người ngồi xuống, Lục Ngưng Nhiên cười nhìn Nghi Phi, cẩn thận đánh giá nàng, “Muội muội gầy rất nhiều, ở bên ngoài hẳn là khổ cực không ít?”
“Muội an toàn quay về, như nếu không có Lam tướng quân thì muội muội sợ là đã chết ở xứ người.” Nhắc tới Lam tướng quân, ánh mắt Nghi Phi lóe ra tia nhu hòa, cười yếu ớt nói.
“Ta ở trong cung biết được ngươi đột nhiên mất tích, rất lo lắng, liền cùng hoàng thượng ra ngoài tìm ngươi, nhưng vẫn không tìm được ngươi. Ngươi mau nói cho ta biết trong khoảng thời gian này ngươi đến cùng xảy ra chuyện gì?” Lục Ngưng Nhiên nhận thấy được biến hóa trong mắt nàng, cũng không nói rõ, hiện tại không phải lúc để hỏi.
“Ngày đó ta theo đoàn người đến trấn nhỏ ở biên cảnh Hàn Ngọc quốc, nghỉ ngơi ở dịch quán. Lúc trời tối bỗng nhiên nghe được bên ngoài có động tĩnh, liền đến cạnh cửa sổ xem xét, nhìn thấy rất nhiều hắc y nhân tiến vào, võ công họ cực cao, thị vệ canh giữ vô lực chống cự. Ta biết không ổn, nhân lúc hỗn loạn, mặc quần áo cung nữ, cải trang thừa dịp loạn trốn đi, nhưng lại bị họ đuổi giết, may mắn gặp được Lam tướng quân, bằng không, ta bây giờ đã xuống cửu tuyền.” Nghi Phi chậm rãi nói, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, “Sau đó, ta liền trốn, đợi sau khi bình tĩnh sẽ trở lại kinh thành, nhưng không nghĩ tới Hàn Ngọc Hoàng hắn lại bày kế này, mà tỷ tỷ cùng hoàng thượng cũng ở đây, ta liền trở về gấp.”
“Ngươi cũng biết thân phận của hắc y nhân?” Lục Ngưng Nhiên tiện đà hỏi, nếu như nàng đoán không sai, chắc chắn là Hiên Viên Hạo phái người gây nên.
“Tuy rằng bọn họ giả dạng, ta liếc mắt một cái liền có thể khẳng định bọn họ là ám vệ của Hàn Ngọc quốc.” Nghi Phi khẳng định nói, “Hơn nữa, là do phụ vương ta phái tới.” Nghi Phi nói đến đây, lã chã rơi lệ. Nàng không ngờ lại có một ngày phụ thân phái người giết nàng, điều này làm cho nàng đau lòng không thôi.
Hiên Viên Hạo không trả lời, chỉ nhìn đôi mắt lạnh lùng của Lục Ngưng Nhiên, thời gian như ngưng lại, bốn phía đều yên tĩnh, đợi.
“Vậy phải đợi quận chúa xuất hiện trước mặt trẫm, xác nhận nàng mạnh khỏe.” Khóe miệng nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt lại chưa bao giờ rời khỏi Lục Ngưng Nhiên. Không ai biết rõ hắn đang suy nghĩ cái gì.
Lục Ngưng Nhiên khẽ cười mang theo sự châm chọc, người này thật sự giảo hoạt, hắn đương nhiên biết Nghi Phi hiện tại không ở đây, mặc dù là có ở đây nhưng hắn cũng không có ý lui binh.
“Hàn Ngọc Hoàng không phải vì chuyện Nghi Phi mà gây chiến, đại quân kia sao lại đến gần nước ta, chuyện gì cũng phải có nguyên nhân, không biết Hàn Ngọc Hoàng có ý gì? Chẳng lẽ Vân Triêu quốc của bọn ta dễ ăn hiếp, dễ bị xâm lược như vậy sao?” Lục Ngưng Nhiên ngồi trên lưng ngựa, thẳng lưng, khí thế ngập trời, lời nói mang vẻ chất vấn.
“Sau hôm nay, trong lịch sử không còn Vân Triêu quốc nữa, chỉ còn Hàn Ngọc quốc, chỉ còn một mình trẫm là cửu ngũ chí tôn.” Hiên Viên Hạo không che giấu dã tâm, thủy chung nhìn Lục Ngưng Nhiên, mà trong mắt nàng ẩn chứa tia khinh thường. Trong lòng hắn tức giận, cũng càng thêm kiên định, đợi hắn đạp phá Vân Triêu quốc thì nàng nhất định là của hắn. Hắn híp hai mắt như đang nhìn con mồi, làm Lục Ngưng Nhiên hơi nhíu mày.
“Vậy phải xem Hàn Ngọc Hoàng có bản sự này không.” Lục Ngưng Nhiên cười lạnh một tiếng, “Hôm nay dừng lại ở đây, nếu như Hàn Ngọc Hoàng vẫn không lui binh, như vậy, chúng ta cũng không nhịn nữa, muốn đạp phá Vân Triêu quốc, vậy phải xem Hàn Ngọc Hoàng có bản sự không, cáo từ!” Dứt lời, Lục Ngưng Nhiên chuyển mắt nhìn Quân Mặc Hàn cười.
“Lời của Hoàng hậu giống ý trẫm, trẫm đợi Hàn Ngọc Hoàng đại giá!” Thanh âm tán dương vang lên, hắn cầm tay Lục Ngưng Nhiên, hai người xoay người, rời đi.
Bạch Phi Dương nâng khuôn mặt cương nghị dính đầy vết máu lên, nhìn Hiên Viên Hạo. Khi Quân Mặc Hàn cùng Lục Ngưng Nhiên rời đi, hắn ra hiệu cho binh lính theo sát họ, đến khi Quân Mặc Hàn bình yên vô sự, mới xoay người rời đi.
“Bệ hạ!” Trơ mắt nhìn bóng lưng của Bạch Phi Dương, một tướng quân bên cạnh Hiên Viên Hạo thấp giọng hỏi, “Bệ hạ, sao lại cho bọn họ rời đi?”
Hiên Viên Hạo trên mặt vẫn không thay đổi biểu cảm, nhưng ánh mắt hắn luôn nhìn thân ảnh dần biến mất của Lục Ngưng Nhiên, càng thêm rét lạnh. Hắn đột nhiên cảm giác sự cô đơn. Vì sao bên cạnh hắn không có nữ tử cùng hắn kề vai chiến đấu, đồng cam cộng khổ? Lục Ngưng Nhiên phải không? Hắn nhất định phải có nàng, cho nàng biết ai mới là vương giả.
“Vương tướng quân nghe lệnh!” Hiên Viên Hạo lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhưng không có một tia tình cảm.
“Có mạt tướng!” Vương tướng quân tức khắc đi lên quỳ xuống mở miệng.
“Tối nay đánh vào thành, đoạt thành trì, bằng không, ngươi đem đầu tới gặp.” Hai mắt Hiên Viên Hạo âm lãnh, cầm kiếm, để lên long liễn.
“Vâng, mạt tướng tuân mệnh!” Ba ngày liên tiếp bị đánh bại, làm hắn tức giận không thôi. Hắn là tướng quân có tiếng ở Hàn Ngọc quốc, tòng chinh chiến sa trường đến nay không bao giờ thất bại, hắn vẫn là sự kiêu ngạo của quốc gia, của quân đội, càng không thể dễ dàng tha thứ cho sự thất bại này. Hắn nhất định phải đánh hạ thành trì, chặt đầu hoàng đế Vân Triêu quốc, vì nước hy sinh thân mình.
Từ khi Quân Mặc Hàn cùng Lục Ngưng Nhiên trở lại doanh trướng, Quân Mặc Hàn vẫn không buông tay Lục Ngưng Nhiên. Nhìn tóc nàng có chút hỗn độn, trên quần áo có dính vết máu, tức khắc đem nàng kéo vào doanh trướng, cho những người khác lui, chỉ còn hai người bọn họ.
“Có bị thương chỗ nào không?” Cẩn thận kiểm tra hai tay nàng, mở ống tay áo ra, hai vết máu đập vào mắt làm hắn đau lòng không thôi, tự trách mà quát, “Về sau nàng phải ở trong doanh tướng, không được ra ngoài, biết không?”
“Không sao, chỉ rách da mà thôi, không cần khẩn trương.” Lục Ngưng Nhiên cười nói, nhìn hắn lo lắng, chìa tay, vuốt đôi mày đang nhíu lại của hắn, “Đừng lo lắng, ta không có việc gì.”
Dùng sức một cái, Lục Ngưng Nhiên ngã vào cái ôm ấm áp, Quân Mặc Hàn gắt gao ôm nàng, “Về sau không được ta cho phép, không được bị thương, hiểu chưa?”
“Ừm.” Lục Ngưng Nhiên gật đầu, chìa tay ôm lại hắn, tựa đầu vào vai hắn, cảm giác được che chở thật tốt, “Chàng cũng phải đáp ứng ta, không được bị thương.”
“Nhiên Nhi ngốc, ta làm sao có thể bị thương chứ?” Quân Mặc Hàn cuối cùng cũng thả lỏng, ôm lấy nàng, “Chỉ cần nàng bình an ở bên cạnh ta là tốt rồi.”
“Ừ.” Lục Ngưng Nhiên lại đáp, chậm rãi nhắm lại hai mắt, hưởng thụ ấm áp của hắn. Đây là khát vọng quan tâm cùng tình yêu ở sâu trong lòng nàng, nàng cảm thấy hiện tại mình thật hạnh phúc, rất vui vẻ, như thuyền tìm được cảng, để nàng không bị lạc, không cô độc, không sợ hãi.
“Hoàng hậu nương nương, bên ngoài có người cầu kiến hoàng hậu nương nương.” Ngoài doanh trướng truyền đến thanh âm Lý Đức Phúc, đánh vỡ sự ngọt ngào.
“Không, ai cũng không gặp.” Quân Mặc Hàn tiếp tục ôm Lục Ngưng Nhiên, rống to ra ngoài.
“Hoàng hậu nương nương, người này ngài không thể không gặp a!” Lý Đức Phúc có chút khó xử nói, thanh âm cũng có chút trầm thấp.
“Không, ta còn chưa ôm đủ.” Quân Mặc Hàn nhất quyết không buông, lắc đầu, ôm Lục Ngưng Nhiên vào lòng, không chịu buông tay.
“Mặc Hàn…” Lục Ngưng Nhiên trầm giọng mở miệng.
“Aiz.” Quân Mặc Hàn lưu luyến không rời bỏ tay ra, bất mãn nhìn nàng, chung quy là một mặt bất đắc dĩ, cúi đầu bên tai nàng nói, “Bây giờ tạm tha Nhiên Nhi, tối nay phải bồi thường ta gấp đôi!” Nở nụ cười vô lại, nắm tay nàng ngồi lên chủ vị.
Màn mở ra, một thân ảnh chậm rãi rõ ràng, khí chất uyển chuyển hàm xúc, dung nhan dịu dàng, một thân màu lam hoa phục, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, thân thiết vô cùng, chậm rãi tiến lên, cúi đầu, “Nô tì tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”
“Nghi Phi, là ngươi thật sao?” Lục Ngưng Nhiên kinh ngạc không thôi, tuy rằng đến biên quan, nhưng nàng vẫn tìm kiếm Nghi Phi, hiện tại nàng ta lại xuất hiện trước mặt nàng, sao nàng có thể nào không vui chứ. Nàng tức khắc đứng lên, buông tay Quân Mặc Hàn, đi về phía Nghi Phi, nâng nàng dậy, cẩn thận đánh giá.
“Tỷ tỷ, là muội muội, thời gian qua đã làm tỷ tỷ lo lắng.” Đôi mắt Nghi Phi rưng rưng, nắm tay Lục Ngưng Nhiên, kích động trả lời.
“Chỉ cần ngươi bình yên vô sự thì tốt, ta cuối cùng cũng có thể yên tâm.” Nỗi bận tâm của Lục Ngưng Nhiên cuối cùng buông, đối với Nghi Phi, nàng xem là tri kỷ, bằng hữu, nàng bằng hữu đầu tiên từ khi nàng đến thế giới này.
“Hiện tại thấy tỷ tỷ mạnh khỏe, muội muội cũng yên tâm.” Nghi Phi rưng rưng nói. Nàng từ trong mắt Lục Ngưng Nhiên thấy được chân thành tha thiết, nàng biết Lục Ngưng Nhiên đối với nàng là thật tâm, biết nàng ngàn dặm tới tìm, nàng cảm động không thôi. Ở trong lòng mình thì nàng đã nhận làm tỷ muội chân chính.
“Nghi Phi đã an toàn trở về, vậy hoàng hậu cùng Nghi Phi ôn chuyện đi, trẫm cũng có chút chuyện cần xử lý. Lui ra đi.” Quân Mặc Hàn vẫn mang nụ cười ôn hòa nhưng trong lòng lại buồn bực: Nghi Phi đã trở lại đồng nghĩa với việc tối nay hắn không thể ở cùng Nhiên Nhi, nghĩ xong không khỏi phiền chán không thôi.
Lục Ngưng Nhiên cùng Nghi Phi nói nói cười cười về tới doanh trướng, Bình Nhi kinh ngạc nhìn Nghi Phi, “Nghi Phi nương nương, ngài… Thật là Nghi Phi nương nương sao?” Kích động tiến lên hành lễ.
“Nha đầu ngốc, không phải bản cung thì còn có thể là ai?” Nghi Phi thản nhiên cười, lập tức cùng Lục Ngưng Nhiên đi vào doanh trướng.
Hai người ngồi xuống, Lục Ngưng Nhiên cười nhìn Nghi Phi, cẩn thận đánh giá nàng, “Muội muội gầy rất nhiều, ở bên ngoài hẳn là khổ cực không ít?”
“Muội an toàn quay về, như nếu không có Lam tướng quân thì muội muội sợ là đã chết ở xứ người.” Nhắc tới Lam tướng quân, ánh mắt Nghi Phi lóe ra tia nhu hòa, cười yếu ớt nói.
“Ta ở trong cung biết được ngươi đột nhiên mất tích, rất lo lắng, liền cùng hoàng thượng ra ngoài tìm ngươi, nhưng vẫn không tìm được ngươi. Ngươi mau nói cho ta biết trong khoảng thời gian này ngươi đến cùng xảy ra chuyện gì?” Lục Ngưng Nhiên nhận thấy được biến hóa trong mắt nàng, cũng không nói rõ, hiện tại không phải lúc để hỏi.
“Ngày đó ta theo đoàn người đến trấn nhỏ ở biên cảnh Hàn Ngọc quốc, nghỉ ngơi ở dịch quán. Lúc trời tối bỗng nhiên nghe được bên ngoài có động tĩnh, liền đến cạnh cửa sổ xem xét, nhìn thấy rất nhiều hắc y nhân tiến vào, võ công họ cực cao, thị vệ canh giữ vô lực chống cự. Ta biết không ổn, nhân lúc hỗn loạn, mặc quần áo cung nữ, cải trang thừa dịp loạn trốn đi, nhưng lại bị họ đuổi giết, may mắn gặp được Lam tướng quân, bằng không, ta bây giờ đã xuống cửu tuyền.” Nghi Phi chậm rãi nói, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, “Sau đó, ta liền trốn, đợi sau khi bình tĩnh sẽ trở lại kinh thành, nhưng không nghĩ tới Hàn Ngọc Hoàng hắn lại bày kế này, mà tỷ tỷ cùng hoàng thượng cũng ở đây, ta liền trở về gấp.”
“Ngươi cũng biết thân phận của hắc y nhân?” Lục Ngưng Nhiên tiện đà hỏi, nếu như nàng đoán không sai, chắc chắn là Hiên Viên Hạo phái người gây nên.
“Tuy rằng bọn họ giả dạng, ta liếc mắt một cái liền có thể khẳng định bọn họ là ám vệ của Hàn Ngọc quốc.” Nghi Phi khẳng định nói, “Hơn nữa, là do phụ vương ta phái tới.” Nghi Phi nói đến đây, lã chã rơi lệ. Nàng không ngờ lại có một ngày phụ thân phái người giết nàng, điều này làm cho nàng đau lòng không thôi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hiên Viên Hạo không trả lời, chỉ nhìn đôi mắt lạnh lùng của Lục Ngưng Nhiên, thời gian như ngưng lại, bốn phía đều yên tĩnh, đợi.
“Vậy phải đợi quận chúa xuất hiện trước mặt trẫm, xác nhận nàng mạnh khỏe.” Khóe miệng nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt lại chưa bao giờ rời khỏi Lục Ngưng Nhiên. Không ai biết rõ hắn đang suy nghĩ cái gì.
Lục Ngưng Nhiên khẽ cười mang theo sự châm chọc, người này thật sự giảo hoạt, hắn đương nhiên biết Nghi Phi hiện tại không ở đây, mặc dù là có ở đây nhưng hắn cũng không có ý lui binh.
“Hàn Ngọc Hoàng không phải vì chuyện Nghi Phi mà gây chiến, đại quân kia sao lại đến gần nước ta, chuyện gì cũng phải có nguyên nhân, không biết Hàn Ngọc Hoàng có ý gì? Chẳng lẽ Vân Triêu quốc của bọn ta dễ ăn hiếp, dễ bị xâm lược như vậy sao?” Lục Ngưng Nhiên ngồi trên lưng ngựa, thẳng lưng, khí thế ngập trời, lời nói mang vẻ chất vấn.
“Sau hôm nay, trong lịch sử không còn Vân Triêu quốc nữa, chỉ còn Hàn Ngọc quốc, chỉ còn một mình trẫm là cửu ngũ chí tôn.” Hiên Viên Hạo không che giấu dã tâm, thủy chung nhìn Lục Ngưng Nhiên, mà trong mắt nàng ẩn chứa tia khinh thường. Trong lòng hắn tức giận, cũng càng thêm kiên định, đợi hắn đạp phá Vân Triêu quốc thì nàng nhất định là của hắn. Hắn híp hai mắt như đang nhìn con mồi, làm Lục Ngưng Nhiên hơi nhíu mày.
“Vậy phải xem Hàn Ngọc Hoàng có bản sự này không.” Lục Ngưng Nhiên cười lạnh một tiếng, “Hôm nay dừng lại ở đây, nếu như Hàn Ngọc Hoàng vẫn không lui binh, như vậy, chúng ta cũng không nhịn nữa, muốn đạp phá Vân Triêu quốc, vậy phải xem Hàn Ngọc Hoàng có bản sự không, cáo từ!” Dứt lời, Lục Ngưng Nhiên chuyển mắt nhìn Quân Mặc Hàn cười.
“Lời của Hoàng hậu giống ý trẫm, trẫm đợi Hàn Ngọc Hoàng đại giá!” Thanh âm tán dương vang lên, hắn cầm tay Lục Ngưng Nhiên, hai người xoay người, rời đi.
Bạch Phi Dương nâng khuôn mặt cương nghị dính đầy vết máu lên, nhìn Hiên Viên Hạo. Khi Quân Mặc Hàn cùng Lục Ngưng Nhiên rời đi, hắn ra hiệu cho binh lính theo sát họ, đến khi Quân Mặc Hàn bình yên vô sự, mới xoay người rời đi.
“Bệ hạ!” Trơ mắt nhìn bóng lưng của Bạch Phi Dương, một tướng quân bên cạnh Hiên Viên Hạo thấp giọng hỏi, “Bệ hạ, sao lại cho bọn họ rời đi?”
Hiên Viên Hạo trên mặt vẫn không thay đổi biểu cảm, nhưng ánh mắt hắn luôn nhìn thân ảnh dần biến mất của Lục Ngưng Nhiên, càng thêm rét lạnh. Hắn đột nhiên cảm giác sự cô đơn. Vì sao bên cạnh hắn không có nữ tử cùng hắn kề vai chiến đấu, đồng cam cộng khổ? Lục Ngưng Nhiên phải không? Hắn nhất định phải có nàng, cho nàng biết ai mới là vương giả.
“Vương tướng quân nghe lệnh!” Hiên Viên Hạo lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhưng không có một tia tình cảm.
“Có mạt tướng!” Vương tướng quân tức khắc đi lên quỳ xuống mở miệng.
“Tối nay đánh vào thành, đoạt thành trì, bằng không, ngươi đem đầu tới gặp.” Hai mắt Hiên Viên Hạo âm lãnh, cầm kiếm, để lên long liễn.
“Vâng, mạt tướng tuân mệnh!” Ba ngày liên tiếp bị đánh bại, làm hắn tức giận không thôi. Hắn là tướng quân có tiếng ở Hàn Ngọc quốc, tòng chinh chiến sa trường đến nay không bao giờ thất bại, hắn vẫn là sự kiêu ngạo của quốc gia, của quân đội, càng không thể dễ dàng tha thứ cho sự thất bại này. Hắn nhất định phải đánh hạ thành trì, chặt đầu hoàng đế Vân Triêu quốc, vì nước hy sinh thân mình.
Từ khi Quân Mặc Hàn cùng Lục Ngưng Nhiên trở lại doanh trướng, Quân Mặc Hàn vẫn không buông tay Lục Ngưng Nhiên. Nhìn tóc nàng có chút hỗn độn, trên quần áo có dính vết máu, tức khắc đem nàng kéo vào doanh trướng, cho những người khác lui, chỉ còn hai người bọn họ.
“Có bị thương chỗ nào không?” Cẩn thận kiểm tra hai tay nàng, mở ống tay áo ra, hai vết máu đập vào mắt làm hắn đau lòng không thôi, tự trách mà quát, “Về sau nàng phải ở trong doanh tướng, không được ra ngoài, biết không?”
“Không sao, chỉ rách da mà thôi, không cần khẩn trương.” Lục Ngưng Nhiên cười nói, nhìn hắn lo lắng, chìa tay, vuốt đôi mày đang nhíu lại của hắn, “Đừng lo lắng, ta không có việc gì.”
Dùng sức một cái, Lục Ngưng Nhiên ngã vào cái ôm ấm áp, Quân Mặc Hàn gắt gao ôm nàng, “Về sau không được ta cho phép, không được bị thương, hiểu chưa?”
“Ừm.” Lục Ngưng Nhiên gật đầu, chìa tay ôm lại hắn, tựa đầu vào vai hắn, cảm giác được che chở thật tốt, “Chàng cũng phải đáp ứng ta, không được bị thương.”
“Nhiên Nhi ngốc, ta làm sao có thể bị thương chứ?” Quân Mặc Hàn cuối cùng cũng thả lỏng, ôm lấy nàng, “Chỉ cần nàng bình an ở bên cạnh ta là tốt rồi.”
“Ừ.” Lục Ngưng Nhiên lại đáp, chậm rãi nhắm lại hai mắt, hưởng thụ ấm áp của hắn. Đây là khát vọng quan tâm cùng tình yêu ở sâu trong lòng nàng, nàng cảm thấy hiện tại mình thật hạnh phúc, rất vui vẻ, như thuyền tìm được cảng, để nàng không bị lạc, không cô độc, không sợ hãi.
“Hoàng hậu nương nương, bên ngoài có người cầu kiến hoàng hậu nương nương.” Ngoài doanh trướng truyền đến thanh âm Lý Đức Phúc, đánh vỡ sự ngọt ngào.
“Không, ai cũng không gặp.” Quân Mặc Hàn tiếp tục ôm Lục Ngưng Nhiên, rống to ra ngoài.
“Hoàng hậu nương nương, người này ngài không thể không gặp a!” Lý Đức Phúc có chút khó xử nói, thanh âm cũng có chút trầm thấp.
“Không, ta còn chưa ôm đủ.” Quân Mặc Hàn nhất quyết không buông, lắc đầu, ôm Lục Ngưng Nhiên vào lòng, không chịu buông tay.
“Mặc Hàn…” Lục Ngưng Nhiên trầm giọng mở miệng.
“Aiz.” Quân Mặc Hàn lưu luyến không rời bỏ tay ra, bất mãn nhìn nàng, chung quy là một mặt bất đắc dĩ, cúi đầu bên tai nàng nói, “Bây giờ tạm tha Nhiên Nhi, tối nay phải bồi thường ta gấp đôi!” Nở nụ cười vô lại, nắm tay nàng ngồi lên chủ vị.
Màn mở ra, một thân ảnh chậm rãi rõ ràng, khí chất uyển chuyển hàm xúc, dung nhan dịu dàng, một thân màu lam hoa phục, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, thân thiết vô cùng, chậm rãi tiến lên, cúi đầu, “Nô tì tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”
“Nghi Phi, là ngươi thật sao?” Lục Ngưng Nhiên kinh ngạc không thôi, tuy rằng đến biên quan, nhưng nàng vẫn tìm kiếm Nghi Phi, hiện tại nàng ta lại xuất hiện trước mặt nàng, sao nàng có thể nào không vui chứ. Nàng tức khắc đứng lên, buông tay Quân Mặc Hàn, đi về phía Nghi Phi, nâng nàng dậy, cẩn thận đánh giá.
“Tỷ tỷ, là muội muội, thời gian qua đã làm tỷ tỷ lo lắng.” Đôi mắt Nghi Phi rưng rưng, nắm tay Lục Ngưng Nhiên, kích động trả lời.
“Chỉ cần ngươi bình yên vô sự thì tốt, ta cuối cùng cũng có thể yên tâm.” Nỗi bận tâm của Lục Ngưng Nhiên cuối cùng buông, đối với Nghi Phi, nàng xem là tri kỷ, bằng hữu, nàng bằng hữu đầu tiên từ khi nàng đến thế giới này.
“Hiện tại thấy tỷ tỷ mạnh khỏe, muội muội cũng yên tâm.” Nghi Phi rưng rưng nói. Nàng từ trong mắt Lục Ngưng Nhiên thấy được chân thành tha thiết, nàng biết Lục Ngưng Nhiên đối với nàng là thật tâm, biết nàng ngàn dặm tới tìm, nàng cảm động không thôi. Ở trong lòng mình thì nàng đã nhận làm tỷ muội chân chính.
“Nghi Phi đã an toàn trở về, vậy hoàng hậu cùng Nghi Phi ôn chuyện đi, trẫm cũng có chút chuyện cần xử lý. Lui ra đi.” Quân Mặc Hàn vẫn mang nụ cười ôn hòa nhưng trong lòng lại buồn bực: Nghi Phi đã trở lại đồng nghĩa với việc tối nay hắn không thể ở cùng Nhiên Nhi, nghĩ xong không khỏi phiền chán không thôi.
Lục Ngưng Nhiên cùng Nghi Phi nói nói cười cười về tới doanh trướng, Bình Nhi kinh ngạc nhìn Nghi Phi, “Nghi Phi nương nương, ngài… Thật là Nghi Phi nương nương sao?” Kích động tiến lên hành lễ.
“Nha đầu ngốc, không phải bản cung thì còn có thể là ai?” Nghi Phi thản nhiên cười, lập tức cùng Lục Ngưng Nhiên đi vào doanh trướng.
Hai người ngồi xuống, Lục Ngưng Nhiên cười nhìn Nghi Phi, cẩn thận đánh giá nàng, “Muội muội gầy rất nhiều, ở bên ngoài hẳn là khổ cực không ít?”
“Muội an toàn quay về, như nếu không có Lam tướng quân thì muội muội sợ là đã chết ở xứ người.” Nhắc tới Lam tướng quân, ánh mắt Nghi Phi lóe ra tia nhu hòa, cười yếu ớt nói.
“Ta ở trong cung biết được ngươi đột nhiên mất tích, rất lo lắng, liền cùng hoàng thượng ra ngoài tìm ngươi, nhưng vẫn không tìm được ngươi. Ngươi mau nói cho ta biết trong khoảng thời gian này ngươi đến cùng xảy ra chuyện gì?” Lục Ngưng Nhiên nhận thấy được biến hóa trong mắt nàng, cũng không nói rõ, hiện tại không phải lúc để hỏi.
“Ngày đó ta theo đoàn người đến trấn nhỏ ở biên cảnh Hàn Ngọc quốc, nghỉ ngơi ở dịch quán. Lúc trời tối bỗng nhiên nghe được bên ngoài có động tĩnh, liền đến cạnh cửa sổ xem xét, nhìn thấy rất nhiều hắc y nhân tiến vào, võ công họ cực cao, thị vệ canh giữ vô lực chống cự. Ta biết không ổn, nhân lúc hỗn loạn, mặc quần áo cung nữ, cải trang thừa dịp loạn trốn đi, nhưng lại bị họ đuổi giết, may mắn gặp được Lam tướng quân, bằng không, ta bây giờ đã xuống cửu tuyền.” Nghi Phi chậm rãi nói, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, “Sau đó, ta liền trốn, đợi sau khi bình tĩnh sẽ trở lại kinh thành, nhưng không nghĩ tới Hàn Ngọc Hoàng hắn lại bày kế này, mà tỷ tỷ cùng hoàng thượng cũng ở đây, ta liền trở về gấp.”
“Ngươi cũng biết thân phận của hắc y nhân?” Lục Ngưng Nhiên tiện đà hỏi, nếu như nàng đoán không sai, chắc chắn là Hiên Viên Hạo phái người gây nên.
“Tuy rằng bọn họ giả dạng, ta liếc mắt một cái liền có thể khẳng định bọn họ là ám vệ của Hàn Ngọc quốc.” Nghi Phi khẳng định nói, “Hơn nữa, là do phụ vương ta phái tới.” Nghi Phi nói đến đây, lã chã rơi lệ. Nàng không ngờ lại có một ngày phụ thân phái người giết nàng, điều này làm cho nàng đau lòng không thôi.