“Đúng như ngươi nói, người phía sau là Hiên Viên Hạo, lấy cớ ngươi mất tích để tấn công Vân Triêu quốc.” Lục Ngưng Nhiên khẽ nhíu mày, suy nghĩ. Chiếu theo lời nói này cộng thêm chuyện hôm nay nàng hỏi Hiên Viên Hạo, vậy càng thêm khẳng định, hắn chỉ viện cớ thôi. Hiện tại mặc kệ Nghi Phi có trở về không thì cũng đã không quan hệ với hắn. Việc đã đến nước này thì chuyện quyết đấu là điều không thể tránh khỏi.
“Tỷ tỷ, chúng ta nên làm thế nào?” Nghi Phi nhìn Lục Ngưng Nhiên trầm mặc không nói, tiện đà hỏi, “Ta đã bình an vô sự, có nên về cung không?”
“Ngươi thành thật nói với ta trong khi ngươi mất tích, có phải còn có chuyện giấu diếm ta không?” Lục Ngưng Nhiên nhìn đôi mắt bi thương của Nghi Phi, khi nàng hỏi có tia trốn tránh, Lục Ngưng Nhiên càng khẳng định ý nghĩ của mình.
“Ta… Không…” Nghi Phi do dự trả lời, khi nhìn vào mắt của Lục Ngưng Nhiên. Nàng đã đoán được Lục Ngưng Nhiên đã nhìn ra được việc gì, việc đã đến nước này, cũng không có cách nào che giấu, dứt khoát nói ra, cho dù phải chết, nàng không oán không hối. Nàng hạ quyết tâm, liền ngước mắt, nhìn Lục Ngưng Nhiên, tức khắc quỳ xuống, nói, “Trong khoảng thời gian nô tì mất tích, Lam tướng quân luôn luôn bảo hộ nô tì, nhiều lần sinh tử, đối với nô tì quan tâm vô cùng, nô tì cùng Lam tướng quân sinh ra tình cảm. Nô tì tự biết có tội, nhưng nô tì không hề oán hận, thỉnh nương nương ban chết cho nô tì.”
“Việc này ta đã biết, muội muội ngươi đứng lên đi.” Lục Ngưng Nhiên ẩn ẩn thở dài, xem ra mình đoán đúng, khom người, nâng Nghi Phi dậy, “Ngươi cũng biết việc này lộ ra ngoài, ngươi cùng Lam tướng quân hẳn phải chết, hơn nữa còn có thể liên lụy một nhà của Lam thừa tướng.”
“Nô tì biết, chỉ là nô tì biết việc này nhất định không thể gạt nương nương, hơn nữa, lần này trở về, nô tì cũng đã chuẩn bị, mong nương nương thành toàn.” Nghi Phi không dự đoán được Lục Ngưng Nhiên nâng nàng dậy, trong lòng càng thêm khẳng định, lần này trở về là chính xác, trước mắt Lục Ngưng Nhiên có thể giúp nàng.
“Ngươi đến quân doanh, còn có ai biết?” Lục Ngưng Nhiên hỏi.
“Nô tì cải trang đi theo đội quân của Lam tướng quân trở về, trừ bỏ nương nương cùng hoàng thượng, còn có Lý công công, chỉ năm người biết.” Nghi Phi nhàn nhạt nói, đúng vậy, vì an toàn nên nàng không dễ dàng bại lộ bản thân.
“Như vậy chuyện của ngươi cùng Lam tướng quân thì sao?” Lục Ngưng Nhiên hỏi.
“Ta cùng với Lam tướng quân sinh tình chỉ trong lễ nghĩa, không dám vượt qua, trừ bỏ hai bọn ta thì không ai biết.” Nghi Phi nói đến việc này, hai gò má đỏ ửng, tuy rằng đã xác nhận tình cảm, lại không dám vượt qua giới hạn.
“Được rồi, ta đã biết.” Lục Ngưng Nhiên trầm tư một lát, “Muội muội, về sau ngươi là muội muội của ta, Lục Ngưng Yên, lần này đến để vấn an ta, hiểu chưa?”
“Nương nương?” Nghi Phi đầu tiên là ngây ra, ngay sau đó phản ứng lại, lại quỳ xuống, rơi lệ đầy mặt, cảm kích nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên.
“Sao còn gọi là nương nương? Ta là tỷ tỷ của ngươi, về sau ngươi là muội muội của ta, Lục Ngưng Yên, mà không phải là Nghi Phi, hiểu chưa?” Lục Ngưng Nhiên nâng Nghi Phi dậy, đây là bằng hữu đầu tiên của nàng. Nàng ta không để ý sinh tử của mình, đi đến quân doanh làm nàng rất cảm động. Nàng biết nữ tử trước mặt có sự kiêu ngạo, nàng ta đã tìm được hạnh phúc thì tại sao sao mình không thể thành toàn cho nàng ta chứ?
“Vâng, tỷ tỷ.” Nghi Phi lau nước mắt, nắm chặt tay Lục Ngưng Nhiên, nín khóc mà cười. Đối với Lục Ngưng Nhiên, nàng vạn phần cảm kích, thời gian qua lo lắng đề phòng rốt cục cũng buông, nàng hiểu rằng bản thân trở về là không sai.
“Ngươi ở một bên trước, không cần nói chuyện. Việc khác ta tự xử lý.” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Nghi Phi, dặn dò nói, sau đó giương giọng kêu, “Lý công công có bên ngoài không?”
“Dạ vâng có nô tài.” Lý công công lập tức đi đến, quỳ gối trước mặt Lục Ngưng Nhiên, “Hoàng hậu nương nương có gì phân phó?”
“Mời hoàng thượng đến đây một chuyến, bản cung có quan trọng muốn cùng hoàng thượng thương lượng.” Lục Ngưng Nhiên nhàn nhạt nói.
“Tuân lậnh, nô tài đi ngay.” Lý Đức Phúc vội vàng đáp, lui ra ngoài.
Bên trong khôi phục một mảnh yên tĩnh, Lục Ngưng Nhiên nhìn Nghi Phi cười. Cũng may Nghi Phi nhanh trí, người đi cùng nàng đều đã chết, vậy việc tiếp theo cũng dễ làm rồi.
Quân Mặc Hàn đang hỏi chuyện cùng Lam Vũ, nghe Lý Đức Phúc bẩm báo, liền khẩn cấp chạy đến, dọc đường cũng không hỏi Lý Đức Phúc, cho rằng Lục Ngưng Nhiên đã cùng Nghi Phi hàn huyên xong, trong lòng không khỏi mừng thầm, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng không ít. Lúc sải bước đi vào đại điện, vẻ mặt cười vui, nhìn Lục Ngưng Nhiên, đang muốn nói chuyện lại thấy Nghi Phi còn ở đó liền thu lại nụ cười, ngượng ngùng hỏi, “Hoàng hậu có chuyện gì quan trọng?”
“Đứng lên đi.” Quân Mặc Hàn nhàn nhạt nói, nhìn Lục Ngưng Nhiên, hai mắt tức khắc trở nên ôn nhu, lập tức ngồi bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, “Nói đi, chuyện gì?” Trong lòng cũng nghi hoặc, Nghi Phi chưa lui ra, như vậy sao nàng lại gọi hắn đến nói có chuyện gấp?
Lục Ngưng Nhiên không kiêng kị đối với Nghi Phi, khẽ nói vào tai Quân Mặc Hàn. Quân Mặc Hàn lúc đầu nhíu mày lạnh lùng nhìn Nghi Phi, sau khi nghe xong, miễn cưỡng có ý cười. Tuy rằng hắn biết Nghi Phi không phải là người hắn yêu, bao gồm người trong cung, đối với các nàng, Quân Mặc Hàn cũng không có cảm tình, cũng chưa chạm qua các nàng. Nhưng phi tử của mình cư nhiên cùng người khác có tình, điều này làm cho hắn nhất thời không đồng ý, nhưng lời Lục Ngưng Nhiên nói, lại làm hắn giải thoát, “Chính mình không muốn cũng đừng ép người.” Đúng vậy, bản thân đối với Nghi Phi cũng không có tình cảm, thời điểm đẹp nhất của nữ tử lại lãng phí trong cung. Hắn nhìn về phía Nghi Phi không khỏi có chút áy náy.
“Liền theo ý Nhiên Nhi đi, Lý Đức Phúc, truyền Lam tướng quân.” Quân Mặc Hàn vẫn còn không đành lòng, đối với Lục Ngưng Nhiên hắn không đành lòng, hơn nữa, Lam Vũ là tướng quân khó có được. Nghi Phi, hắn quả thật có lỗi với nàng, hắn đã quyết định cùng Nhiên Nhi dạo chơi tứ hải thì cần gì phải để Nghi Phi khổ cực đến già? Hiện tại giúp người thành toàn ước vọng, chẳng phải rất tốt sao?
“Vâng.” Lý Đức Phúc ở ngoài đáp. Vừa vặn, Lam Vũ luôn lo lắng an nguy của Nghi Phi, nhìn hoàng thượng vội vã rời đi, suy nghĩ một chút rồi cũng chạy theo.
Lý Đức Phúc từ xa thấy Lam Vũ đi tới, tức khắc tiến ra đón, “Lam tướng quân, hoàng thượng vừa vặn muốn triệu kiến ngài, thật trùng hợp, ngài còn thất thần làm cái gì, nhanh vào thôi.”
“A!” Lam Vũ có chút kinh ngạc, hoàng thượng vì sao lại triệu kiến mình? Chẳng lẽ Nghi Phi nàng? Trong lòng có loại dự cảm không tốt, ngược lại thầm nghĩ, đã tính toán kỹ, sao lại lo lắng chứ? Nghĩ xong cũng thả lỏng rất nhiều, mỉm cười, “Được.”
“Hoàng thượng, Lam tướng quân đã ở ngoài.” Lý Đức Phúc vội vàng trả lời.
“Đến thật mau.” Quân Mặc Hàn chế nhạo nói, nhìn Lục Ngưng Nhiên cười, “Truyền.”
Màn trướng chậm rãi mở ra, Lam Vũ một thân áo giáp màu bạc, tuấn lãng phi phàm, tức khắc quỳ trên mặt đất, “Mạt tướng Lam Vũ tham kiến hoàng thượng!”
Nghi Phi vò khăn tay, khẩn trương không thôi, ánh mắt không rời Lam Vũ, tuy đè nén nội tâm kích động nhưng sắc mặt đã đỏ ửng.
Lục Ngưng Nhiên chưa từng thấy Nghi Phi như thế. Lúc trước Nghi Phi đều trầm tĩnh thanh nhã, đối với bất cứ chuyện gì cũng lạnh lùng, không nghĩ tới lại có thần thái như thế, không khỏi buồn cười.
“Hoàng hậu, nàng nói đi.” Quân Mặc Hàn nhìn thẳng Lam Vũ, lại nhìn về phía Nghi Phi đang thẹn thùng, cuối cùng lắc đầu. Nếu Nhiên Nhi đối với ta cũng có biểu cảm như thế thì tốt rồi.
“Vâng.” Lục Ngưng Nhiên nhàn nhạt đáp, tiện đà nhìn về phía Lam tướng quân, “Lam tướng quân bình thân, bản cung có việc muốn hỏi Lam tướng quân.”
“Tạ hoàng hậu nương nương.” Lam Vũ trầm ổn đứng dậy, ngước mắt, khi thấy ánh mắt của Nghi Phi, cảm thấy trầm xuống, cúi đầu đứng tại chỗ.
“Lam tướng quân không cần câu nệ, ngồi đi.” Lục Ngưng Nhiên nín cười nói.
“Tạ nương nương.” Lam Vũ hiện tại đầu óc trống rỗng, không biết làm sao, chỉ chất phác trả lời, cầm một cái ghế dựa ngồi xuống, như đang ngồi trên đống lửa.
“Bản cung đã sớm nghe nói Lam tướng quân là kỳ tài khó gặp của Vân Triêu quốc, cũng là tướng quân trẻ tuổi có tương lai đầy hứa hẹn, không biết đã có hôn phối hay chưa?” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía hai tay của Lam Vũ đang nắm chặt, biết hắn giờ phút này khẩn trương không thôi.
“Hồi nương nương, thần một lòng nghĩ đến việc bảo vệ quốc gia, hiện tại quốc chưa yên ổn, sao có thể nghĩ đến nữ nhân chứ?” Lam Vũ thật tâm nói. Tuy hắn cùng Nghi Phi ái mộ lẫn nhau, nhưng cũng ước định đợi sau khi chiến sự yên ổn, mới có thể nghĩ đến nhi nữ tình trường.
“Hảo cho một tướng quân trung nghĩa! Có điều bản cung có một muội muội, hiện đang ở quân doanh, nghe uy danh của Lam tướng quân, đối với Lam tướng quân quý mến không thôi, mà bản cung cũng cảm thấy cùng Lam tướng quân đúng là ông trời tác hợp cho, cho nên cùng hoàng thượng thương lượng, đem muội muội của bản cung ban cho Lam tướng quân làm phu nhân, không biết ý Lam tướng quân như thế nào?” Lục Ngưng Nhiên luôn nhìn biểu tình của Lam Vũ, vừa mới khẩn trương, bây giờ lại trầm thấp, làm nàng càng cảm thấy buồn cười.
Lam Vũ nghe Lục Ngưng Nhiên nói xong, tức khắc quỳ xuống, “Mạt tướng tạ ý tốt của hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương, chỉ là, mạt tướng không dám lĩnh chỉ, xin nương nương giáng tội!”
“Vì sao không thể?” Lục Ngưng Nhiên ra vẻ trầm giọng hỏi.
“Mạt tướng… Mạt tướng đã có người trong lòng, mạt tướng đồng ý với nàng, kiếp này chỉ cưới nàng, cả đời chỉ có hai người, cùng nàng làm bạn cả đời.” Lam Vũ vẻ mặt nhu hòa, khát khao trả lời.
“Chẳng lẽ Lam tướng quân không biết tội khi quân sẽ bị tru di cửu tộc sao? Lam tướng quân mặc dù không vì bản thân suy nghĩ, cũng phải nghĩ cho người nhà mình chứ!” Lục Ngưng Nhiên hỏi, nàng muốn đánh cược xem Lam Vũ đối với Nghi Phi đến cùng có thật lòng hay không.
“Một người làm một người chịu, Lam Vũ nguyện chết để tạ tội, xin hoàng thượng có thể tha cho cả nhà mạt tướng. Nhưng hiện tại chiến sự đang căng thẳng, mạt tướng xin hoàng thượng có thể chờ chiến sự bình ổn, mạt tướng sẽ tự kết thúc tính mạng.” Lam Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, ôm quyết tâm phải chết.
“Lam tướng quân có thể nghĩ lại?” Lục Ngưng Nhiên đề cao thanh âm nói.
“Mạt tướng sẽ không đổi ý, thỉnh hoàng thượng, hoàng hậu nương nương minh giám.” Lam Vũ hữu lực trả lời, nếu không thể cùng nàng đầu bạc đến già, như vậy còn sống thì có ý nghĩa gì?
“Thật đáng tiếc, muội muội a, ngươi xem Lam tướng quân như thế, thà chết cũng không cưới ngươi, bản cung nên làm như thế nào?” Lục Ngưng Nhiên một mặt khó xử, nhìn về phía Nghi Phi, kì thực đang nghẹn cười.
“Tỷ tỷ, này… Lam tướng quân đã chấp nhất như thế, vậy muội muội cũng…” Trong lòng Nghi Phi lúc này tràn đầy vui mừng, cảm động không thôi. Nàng từng cho rằng cả đời mình như cá chậu chim lồng, vây trong hoàng cung, cơ khổ đến già, nàng cũng đã nhận mệnh. Nhưng hiện tại nàng biết rằng thì ra trên đời này còn có một người vì nàng không tiếc hy sinh bản thân, nàng có tài đức gì mà có người như chàng, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên hai mắt giảo hoạt, phụ hoạ theo.
“Này… Muội muội…?” Sau khi Lam Vũ nghe được thanh âm Nghi Phi, tức khắc ngẩng đầu, một mặt ngơ ngác: Sao lại có chuyện này?
“Đúng vậy, nàng là muội muội của bản cung, Lục Ngưng Yên.” Lục Ngưng Nhiên cố ý nói lớn, sau đó ra vẻ đáng tiếc nói, “Chỉ tiếc thần nữ có tâm tương vương vô mộng a, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a…”
“Tỷ tỷ…” Nghi Phi ngượng ngùng, ngước mắt nhìn Lam Vũ còn chưa hoàn hồn, “Tỷ tỷ, Lam tướng quân đã như thế, vậy muội muội cả đời ở bên cạnh tỷ tỷ đi.” Sau đó chui vào lòng Lục Ngưng Nhiên, nét mặt tươi cười như hoa.
“Này… Hoàng thượng…” Lam Vũ vẫn không thể tin. Sao Nghi Phi lại biến thành muội muội của hoàng hậu? Hắn nhìn đôi mắt bí hiểm của Quân Mặc Hàn, không thể tin chỉ vào Nghi Phi, “Nàng… Là..muội muội…. hoàng hậu nương nương?”
“Không là nàng thì là ai? Lam tướng quân đã cự tuyệt, trẫm sẽ ban hôn sự khác cho Ngưng Yên.” Quân Mặc Hàn nín cười, nhìn Lam Vũ đen mặt.
“Cái kia… Hoàng thượng… Lúc nãy mạt tướng chưa nghe kỹ, mạt tướng nguyện ý.” Lam Vũ tức khắc hoàn hồn, lại nhìn Nghi Phi một mặt vui sướng, lập tức đổi ý.
“Vừa rồi là ai khẳng định nói dù chết cũng không cưới muội muội bản cung?” Lục Ngưng Nhiên nhất quyết không tha nói.
“Mạt tướng… Hoàng hậu nương nương…” Lam Vũ nói năng lộn xộn, hắn thật sự là không biết a! Bất đắc dĩ vô tội nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên.
“Tỷ tỷ…” Nghi Phi ôn nhu gọi Lục Ngưng Nhiên, một mặt cầu xin.
“Thật sự là nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nhanh như vậy đã quên tỷ tỷ.” Lục Ngưng Nhiên một mặt thương tâm, mặt Nghi Phi sớm đã đỏ lên. Giờ phút này để một cái trứng gà lên mặt nàng, đều có thể chín ngay lập tức.
“Lam Vũ, Lục Ngưng Yên tiếp chỉ!” Quân Mặc Hàn thu lại nụ cười, trầm giọng nói.
“Mạt tướng tiếp chỉ.” Lam Vũ vội vàng đáp.
“Thần nữ tiếp chỉ!” Nghi Phi rời khỏi lòng Lục Ngưng Nhiên, vội vàng đi đến bên cạnh Lam Vũ, quỳ xuống.
“Lục thị Ngưng Yên, hiền lương thục đức, dịu ngoan nhàn tĩnh, ban cho Phiêu Kị tướng quân Lam Vũ làm vợ, tùy ý thành hôn.” Quân Mặc Hàn trầm giọng nói.
“Mạt tướng tạ hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!” Lam Vũ giờ phút này kích động không thôi. Chuyện nghĩ rằng không có khả năng, giờ phút này trở thành sự thật, hắn có thể nào không hưng phấn.
“Thần nữ tạ chủ long ân!” Nghi Phi kiềm lại vui mừng, nàng cùng Lam Vũ ôm quyết tâm phải chết trở về, không nghĩ tới kết cục như thế, đối với Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn, lòng nàng vô cùng cảm kích.
“Lý Đức Phúc, truyền ý chỉ của trẫm, để Lam thừa tướng vui vẻ một chút.” Quân Mặc Hàn nói với Lý Đức Phúc bên cạnh.
“Lão nô tuân mệnh!” Lý Đức Phúc thấy từ khi Lam Vũ đi vào, liền cảm thấy nội trướng lộ ra cỗ quỷ dị. Chuyện xảy ra hắn tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, làm hắn không thể không tin được, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra.
“Tốt lắm, tỷ muội các ngươi cứ trò chuyện, trẫm cùng Lam tướng quân còn chuyện thương lượng.” Quân Mặc Hàn nhìn Lục Ngưng Nhiên mặt lộ vẻ tươi cười, tất nhiên là vui vẻ.
Nghi Phi tràn ngập cảm kích, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, Bình Nhi đi vào, nhìn thấy Nghi Phi, tức khắc quỳ xuống, “Nô tì tham kiến nghi…”
“Bình Nhi, ngươi nhận nhầm người, nàng là muội muội của ta, Lục Ngưng Yên, ngươi nghĩ là ai?” Lục Ngưng Nhiên còn chưa chờ Bình Nhi nói xong, tức khắc đánh gãy.
“Này… Nàng cùng Nghi Phi nương nương quá giống đi.” Bình Nhi có chút không thể tin được, cẩn thận tỉ mỉ nhìn Nghi Phi, không thể tin hai mắt của mình.
“Ngươi cũng cảm thấy giống, lúc trước bản cung nhìn thấy Nghi Phi, cũng rất thân thiết, là do nàng giống muội muội ta.” Lục Ngưng Nhiên lại đánh gãy sự đánh giá của Bình Nhi, “Ngưng Yên biết bản cung đến biên quan, nàng liền cố ý tới thăm bản cung.”
“Nga, nô tì tham kiến Ngưng Yên tiểu thư.” Bình Nhi nửa tin nửa ngờ phúc thân nói.
“Tốt lắm, Bình Nhi, đi chuẩn bị trà bánh, về sau Ngưng Yên ở đây với bản cung.” Lục Ngưng Nhiên vỗ đầu Bình Nhi, nói.
“Vâng, nô tì đi ngay.” Bình Nhi liên tục đáp, vẫn nhìn Nghi Phi một cái.
“Tỷ tỷ, ngươi nói xem Bình Nhi có phải hay không…?” Nghi Phi không khỏi có chút lo lắng.
“Không sao, ngươi từ đầu tới đuôi đều là muội muội của ta, hoàng thượng cũng đáp ứng thì còn có ai dám hoài nghi. Hơn nữa chờ chiến sự bình ổn, ngươi liền phụng chỉ gả cho Lam Vũ. Trừ bỏ người trong cung, chưa ai gặp qua ngươi nên sẽ không có người hoài nghi.” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Nghi Phi, an ủi nói, “Nghi Phi mất tích, chẳng biết đi đâu, đây là chuyện mọi người đều biết.”
“Ừ, hi vọng ta suy nghĩ nhiều.” Nghi Phi an tâm không ít, nhưng khi nàng nhìn về phía Bình Nhi lại cảm thấy không thích hợp, không biết vì sao?
Chẳng lẽ là nàng suy nghĩ nhiều?
“Không còn sớm nữa, chúng ta ăn chút gì đi, ngươi đi đường bôn ba vất vả, nghỉ ngơi sớm một chút.” Lục Ngưng Nhiên nắm tay Nghi Phi, để nàng đừng quá lo lắng, “Nơi này có ta cùng hoàng thượng, không cần nghĩ nhiều, hiện tại ngươi chỉ an tâm đợi gả đi thôi.” Lục Ngưng Nhiên trêu đùa.
“Tỷ tỷ lại chọc ghẹo ta.” Nghi Phi ngượng ngùng, ngại ngùng bỏ tay Lục Ngưng Nhiên ra, ngồi ở một bên.
“Chẳng lẽ là ta nói sai sao?” Lục Ngưng Nhiên lập tức nhại lại, “Người nọ nói không phải nàng không cưới, cả đời chỉ một đôi, thật sự là hâm mộ đến chết.”
“Hoàng thượng chẳng phải cũng đối với tỷ tỷ quan tâm đầy đủ sao?” Nghi Phi tức khắc chuyển đề tài, “Hiện tại hoàng thượng hoàn toàn không giống như trước.”
“Đúng như ngươi nói, người phía sau là Hiên Viên Hạo, lấy cớ ngươi mất tích để tấn công Vân Triêu quốc.” Lục Ngưng Nhiên khẽ nhíu mày, suy nghĩ. Chiếu theo lời nói này cộng thêm chuyện hôm nay nàng hỏi Hiên Viên Hạo, vậy càng thêm khẳng định, hắn chỉ viện cớ thôi. Hiện tại mặc kệ Nghi Phi có trở về không thì cũng đã không quan hệ với hắn. Việc đã đến nước này thì chuyện quyết đấu là điều không thể tránh khỏi.
“Tỷ tỷ, chúng ta nên làm thế nào?” Nghi Phi nhìn Lục Ngưng Nhiên trầm mặc không nói, tiện đà hỏi, “Ta đã bình an vô sự, có nên về cung không?”
“Ngươi thành thật nói với ta trong khi ngươi mất tích, có phải còn có chuyện giấu diếm ta không?” Lục Ngưng Nhiên nhìn đôi mắt bi thương của Nghi Phi, khi nàng hỏi có tia trốn tránh, Lục Ngưng Nhiên càng khẳng định ý nghĩ của mình.
“Ta… Không…” Nghi Phi do dự trả lời, khi nhìn vào mắt của Lục Ngưng Nhiên. Nàng đã đoán được Lục Ngưng Nhiên đã nhìn ra được việc gì, việc đã đến nước này, cũng không có cách nào che giấu, dứt khoát nói ra, cho dù phải chết, nàng không oán không hối. Nàng hạ quyết tâm, liền ngước mắt, nhìn Lục Ngưng Nhiên, tức khắc quỳ xuống, nói, “Trong khoảng thời gian nô tì mất tích, Lam tướng quân luôn luôn bảo hộ nô tì, nhiều lần sinh tử, đối với nô tì quan tâm vô cùng, nô tì cùng Lam tướng quân sinh ra tình cảm. Nô tì tự biết có tội, nhưng nô tì không hề oán hận, thỉnh nương nương ban chết cho nô tì.”
“Việc này ta đã biết, muội muội ngươi đứng lên đi.” Lục Ngưng Nhiên ẩn ẩn thở dài, xem ra mình đoán đúng, khom người, nâng Nghi Phi dậy, “Ngươi cũng biết việc này lộ ra ngoài, ngươi cùng Lam tướng quân hẳn phải chết, hơn nữa còn có thể liên lụy một nhà của Lam thừa tướng.”
“Nô tì biết, chỉ là nô tì biết việc này nhất định không thể gạt nương nương, hơn nữa, lần này trở về, nô tì cũng đã chuẩn bị, mong nương nương thành toàn.” Nghi Phi không dự đoán được Lục Ngưng Nhiên nâng nàng dậy, trong lòng càng thêm khẳng định, lần này trở về là chính xác, trước mắt Lục Ngưng Nhiên có thể giúp nàng.
“Ngươi đến quân doanh, còn có ai biết?” Lục Ngưng Nhiên hỏi.
“Nô tì cải trang đi theo đội quân của Lam tướng quân trở về, trừ bỏ nương nương cùng hoàng thượng, còn có Lý công công, chỉ năm người biết.” Nghi Phi nhàn nhạt nói, đúng vậy, vì an toàn nên nàng không dễ dàng bại lộ bản thân.
“Như vậy chuyện của ngươi cùng Lam tướng quân thì sao?” Lục Ngưng Nhiên hỏi.
“Ta cùng với Lam tướng quân sinh tình chỉ trong lễ nghĩa, không dám vượt qua, trừ bỏ hai bọn ta thì không ai biết.” Nghi Phi nói đến việc này, hai gò má đỏ ửng, tuy rằng đã xác nhận tình cảm, lại không dám vượt qua giới hạn.
“Được rồi, ta đã biết.” Lục Ngưng Nhiên trầm tư một lát, “Muội muội, về sau ngươi là muội muội của ta, Lục Ngưng Yên, lần này đến để vấn an ta, hiểu chưa?”
“Nương nương?” Nghi Phi đầu tiên là ngây ra, ngay sau đó phản ứng lại, lại quỳ xuống, rơi lệ đầy mặt, cảm kích nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên.
“Sao còn gọi là nương nương? Ta là tỷ tỷ của ngươi, về sau ngươi là muội muội của ta, Lục Ngưng Yên, mà không phải là Nghi Phi, hiểu chưa?” Lục Ngưng Nhiên nâng Nghi Phi dậy, đây là bằng hữu đầu tiên của nàng. Nàng ta không để ý sinh tử của mình, đi đến quân doanh làm nàng rất cảm động. Nàng biết nữ tử trước mặt có sự kiêu ngạo, nàng ta đã tìm được hạnh phúc thì tại sao sao mình không thể thành toàn cho nàng ta chứ?
“Vâng, tỷ tỷ.” Nghi Phi lau nước mắt, nắm chặt tay Lục Ngưng Nhiên, nín khóc mà cười. Đối với Lục Ngưng Nhiên, nàng vạn phần cảm kích, thời gian qua lo lắng đề phòng rốt cục cũng buông, nàng hiểu rằng bản thân trở về là không sai.
“Ngươi ở một bên trước, không cần nói chuyện. Việc khác ta tự xử lý.” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Nghi Phi, dặn dò nói, sau đó giương giọng kêu, “Lý công công có bên ngoài không?”
“Dạ vâng có nô tài.” Lý công công lập tức đi đến, quỳ gối trước mặt Lục Ngưng Nhiên, “Hoàng hậu nương nương có gì phân phó?”
“Mời hoàng thượng đến đây một chuyến, bản cung có quan trọng muốn cùng hoàng thượng thương lượng.” Lục Ngưng Nhiên nhàn nhạt nói.
“Tuân lậnh, nô tài đi ngay.” Lý Đức Phúc vội vàng đáp, lui ra ngoài.
Bên trong khôi phục một mảnh yên tĩnh, Lục Ngưng Nhiên nhìn Nghi Phi cười. Cũng may Nghi Phi nhanh trí, người đi cùng nàng đều đã chết, vậy việc tiếp theo cũng dễ làm rồi.
Quân Mặc Hàn đang hỏi chuyện cùng Lam Vũ, nghe Lý Đức Phúc bẩm báo, liền khẩn cấp chạy đến, dọc đường cũng không hỏi Lý Đức Phúc, cho rằng Lục Ngưng Nhiên đã cùng Nghi Phi hàn huyên xong, trong lòng không khỏi mừng thầm, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng không ít. Lúc sải bước đi vào đại điện, vẻ mặt cười vui, nhìn Lục Ngưng Nhiên, đang muốn nói chuyện lại thấy Nghi Phi còn ở đó liền thu lại nụ cười, ngượng ngùng hỏi, “Hoàng hậu có chuyện gì quan trọng?”
“Đứng lên đi.” Quân Mặc Hàn nhàn nhạt nói, nhìn Lục Ngưng Nhiên, hai mắt tức khắc trở nên ôn nhu, lập tức ngồi bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, “Nói đi, chuyện gì?” Trong lòng cũng nghi hoặc, Nghi Phi chưa lui ra, như vậy sao nàng lại gọi hắn đến nói có chuyện gấp?
Lục Ngưng Nhiên không kiêng kị đối với Nghi Phi, khẽ nói vào tai Quân Mặc Hàn. Quân Mặc Hàn lúc đầu nhíu mày lạnh lùng nhìn Nghi Phi, sau khi nghe xong, miễn cưỡng có ý cười. Tuy rằng hắn biết Nghi Phi không phải là người hắn yêu, bao gồm người trong cung, đối với các nàng, Quân Mặc Hàn cũng không có cảm tình, cũng chưa chạm qua các nàng. Nhưng phi tử của mình cư nhiên cùng người khác có tình, điều này làm cho hắn nhất thời không đồng ý, nhưng lời Lục Ngưng Nhiên nói, lại làm hắn giải thoát, “Chính mình không muốn cũng đừng ép người.” Đúng vậy, bản thân đối với Nghi Phi cũng không có tình cảm, thời điểm đẹp nhất của nữ tử lại lãng phí trong cung. Hắn nhìn về phía Nghi Phi không khỏi có chút áy náy.
“Liền theo ý Nhiên Nhi đi, Lý Đức Phúc, truyền Lam tướng quân.” Quân Mặc Hàn vẫn còn không đành lòng, đối với Lục Ngưng Nhiên hắn không đành lòng, hơn nữa, Lam Vũ là tướng quân khó có được. Nghi Phi, hắn quả thật có lỗi với nàng, hắn đã quyết định cùng Nhiên Nhi dạo chơi tứ hải thì cần gì phải để Nghi Phi khổ cực đến già? Hiện tại giúp người thành toàn ước vọng, chẳng phải rất tốt sao?
“Vâng.” Lý Đức Phúc ở ngoài đáp. Vừa vặn, Lam Vũ luôn lo lắng an nguy của Nghi Phi, nhìn hoàng thượng vội vã rời đi, suy nghĩ một chút rồi cũng chạy theo.
Lý Đức Phúc từ xa thấy Lam Vũ đi tới, tức khắc tiến ra đón, “Lam tướng quân, hoàng thượng vừa vặn muốn triệu kiến ngài, thật trùng hợp, ngài còn thất thần làm cái gì, nhanh vào thôi.”
“A!” Lam Vũ có chút kinh ngạc, hoàng thượng vì sao lại triệu kiến mình? Chẳng lẽ Nghi Phi nàng? Trong lòng có loại dự cảm không tốt, ngược lại thầm nghĩ, đã tính toán kỹ, sao lại lo lắng chứ? Nghĩ xong cũng thả lỏng rất nhiều, mỉm cười, “Được.”
“Hoàng thượng, Lam tướng quân đã ở ngoài.” Lý Đức Phúc vội vàng trả lời.
“Đến thật mau.” Quân Mặc Hàn chế nhạo nói, nhìn Lục Ngưng Nhiên cười, “Truyền.”
Màn trướng chậm rãi mở ra, Lam Vũ một thân áo giáp màu bạc, tuấn lãng phi phàm, tức khắc quỳ trên mặt đất, “Mạt tướng Lam Vũ tham kiến hoàng thượng!”
Nghi Phi vò khăn tay, khẩn trương không thôi, ánh mắt không rời Lam Vũ, tuy đè nén nội tâm kích động nhưng sắc mặt đã đỏ ửng.
Lục Ngưng Nhiên chưa từng thấy Nghi Phi như thế. Lúc trước Nghi Phi đều trầm tĩnh thanh nhã, đối với bất cứ chuyện gì cũng lạnh lùng, không nghĩ tới lại có thần thái như thế, không khỏi buồn cười.
“Hoàng hậu, nàng nói đi.” Quân Mặc Hàn nhìn thẳng Lam Vũ, lại nhìn về phía Nghi Phi đang thẹn thùng, cuối cùng lắc đầu. Nếu Nhiên Nhi đối với ta cũng có biểu cảm như thế thì tốt rồi.
“Vâng.” Lục Ngưng Nhiên nhàn nhạt đáp, tiện đà nhìn về phía Lam tướng quân, “Lam tướng quân bình thân, bản cung có việc muốn hỏi Lam tướng quân.”
“Tạ hoàng hậu nương nương.” Lam Vũ trầm ổn đứng dậy, ngước mắt, khi thấy ánh mắt của Nghi Phi, cảm thấy trầm xuống, cúi đầu đứng tại chỗ.
“Lam tướng quân không cần câu nệ, ngồi đi.” Lục Ngưng Nhiên nín cười nói.
“Tạ nương nương.” Lam Vũ hiện tại đầu óc trống rỗng, không biết làm sao, chỉ chất phác trả lời, cầm một cái ghế dựa ngồi xuống, như đang ngồi trên đống lửa.
“Bản cung đã sớm nghe nói Lam tướng quân là kỳ tài khó gặp của Vân Triêu quốc, cũng là tướng quân trẻ tuổi có tương lai đầy hứa hẹn, không biết đã có hôn phối hay chưa?” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía hai tay của Lam Vũ đang nắm chặt, biết hắn giờ phút này khẩn trương không thôi.
“Hồi nương nương, thần một lòng nghĩ đến việc bảo vệ quốc gia, hiện tại quốc chưa yên ổn, sao có thể nghĩ đến nữ nhân chứ?” Lam Vũ thật tâm nói. Tuy hắn cùng Nghi Phi ái mộ lẫn nhau, nhưng cũng ước định đợi sau khi chiến sự yên ổn, mới có thể nghĩ đến nhi nữ tình trường.
“Hảo cho một tướng quân trung nghĩa! Có điều bản cung có một muội muội, hiện đang ở quân doanh, nghe uy danh của Lam tướng quân, đối với Lam tướng quân quý mến không thôi, mà bản cung cũng cảm thấy cùng Lam tướng quân đúng là ông trời tác hợp cho, cho nên cùng hoàng thượng thương lượng, đem muội muội của bản cung ban cho Lam tướng quân làm phu nhân, không biết ý Lam tướng quân như thế nào?” Lục Ngưng Nhiên luôn nhìn biểu tình của Lam Vũ, vừa mới khẩn trương, bây giờ lại trầm thấp, làm nàng càng cảm thấy buồn cười.
Lam Vũ nghe Lục Ngưng Nhiên nói xong, tức khắc quỳ xuống, “Mạt tướng tạ ý tốt của hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương, chỉ là, mạt tướng không dám lĩnh chỉ, xin nương nương giáng tội!”
“Vì sao không thể?” Lục Ngưng Nhiên ra vẻ trầm giọng hỏi.
“Mạt tướng… Mạt tướng đã có người trong lòng, mạt tướng đồng ý với nàng, kiếp này chỉ cưới nàng, cả đời chỉ có hai người, cùng nàng làm bạn cả đời.” Lam Vũ vẻ mặt nhu hòa, khát khao trả lời.
“Chẳng lẽ Lam tướng quân không biết tội khi quân sẽ bị tru di cửu tộc sao? Lam tướng quân mặc dù không vì bản thân suy nghĩ, cũng phải nghĩ cho người nhà mình chứ!” Lục Ngưng Nhiên hỏi, nàng muốn đánh cược xem Lam Vũ đối với Nghi Phi đến cùng có thật lòng hay không.
“Một người làm một người chịu, Lam Vũ nguyện chết để tạ tội, xin hoàng thượng có thể tha cho cả nhà mạt tướng. Nhưng hiện tại chiến sự đang căng thẳng, mạt tướng xin hoàng thượng có thể chờ chiến sự bình ổn, mạt tướng sẽ tự kết thúc tính mạng.” Lam Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, ôm quyết tâm phải chết.
“Lam tướng quân có thể nghĩ lại?” Lục Ngưng Nhiên đề cao thanh âm nói.
“Mạt tướng sẽ không đổi ý, thỉnh hoàng thượng, hoàng hậu nương nương minh giám.” Lam Vũ hữu lực trả lời, nếu không thể cùng nàng đầu bạc đến già, như vậy còn sống thì có ý nghĩa gì?
“Thật đáng tiếc, muội muội a, ngươi xem Lam tướng quân như thế, thà chết cũng không cưới ngươi, bản cung nên làm như thế nào?” Lục Ngưng Nhiên một mặt khó xử, nhìn về phía Nghi Phi, kì thực đang nghẹn cười.
“Tỷ tỷ, này… Lam tướng quân đã chấp nhất như thế, vậy muội muội cũng…” Trong lòng Nghi Phi lúc này tràn đầy vui mừng, cảm động không thôi. Nàng từng cho rằng cả đời mình như cá chậu chim lồng, vây trong hoàng cung, cơ khổ đến già, nàng cũng đã nhận mệnh. Nhưng hiện tại nàng biết rằng thì ra trên đời này còn có một người vì nàng không tiếc hy sinh bản thân, nàng có tài đức gì mà có người như chàng, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên hai mắt giảo hoạt, phụ hoạ theo.
“Này… Muội muội…?” Sau khi Lam Vũ nghe được thanh âm Nghi Phi, tức khắc ngẩng đầu, một mặt ngơ ngác: Sao lại có chuyện này?
“Đúng vậy, nàng là muội muội của bản cung, Lục Ngưng Yên.” Lục Ngưng Nhiên cố ý nói lớn, sau đó ra vẻ đáng tiếc nói, “Chỉ tiếc thần nữ có tâm tương vương vô mộng a, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a…”
“Tỷ tỷ…” Nghi Phi ngượng ngùng, ngước mắt nhìn Lam Vũ còn chưa hoàn hồn, “Tỷ tỷ, Lam tướng quân đã như thế, vậy muội muội cả đời ở bên cạnh tỷ tỷ đi.” Sau đó chui vào lòng Lục Ngưng Nhiên, nét mặt tươi cười như hoa.
“Này… Hoàng thượng…” Lam Vũ vẫn không thể tin. Sao Nghi Phi lại biến thành muội muội của hoàng hậu? Hắn nhìn đôi mắt bí hiểm của Quân Mặc Hàn, không thể tin chỉ vào Nghi Phi, “Nàng… Là..muội muội…. hoàng hậu nương nương?”
“Không là nàng thì là ai? Lam tướng quân đã cự tuyệt, trẫm sẽ ban hôn sự khác cho Ngưng Yên.” Quân Mặc Hàn nín cười, nhìn Lam Vũ đen mặt.
“Cái kia… Hoàng thượng… Lúc nãy mạt tướng chưa nghe kỹ, mạt tướng nguyện ý.” Lam Vũ tức khắc hoàn hồn, lại nhìn Nghi Phi một mặt vui sướng, lập tức đổi ý.
“Vừa rồi là ai khẳng định nói dù chết cũng không cưới muội muội bản cung?” Lục Ngưng Nhiên nhất quyết không tha nói.
“Mạt tướng… Hoàng hậu nương nương…” Lam Vũ nói năng lộn xộn, hắn thật sự là không biết a! Bất đắc dĩ vô tội nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên.
“Tỷ tỷ…” Nghi Phi ôn nhu gọi Lục Ngưng Nhiên, một mặt cầu xin.
“Thật sự là nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nhanh như vậy đã quên tỷ tỷ.” Lục Ngưng Nhiên một mặt thương tâm, mặt Nghi Phi sớm đã đỏ lên. Giờ phút này để một cái trứng gà lên mặt nàng, đều có thể chín ngay lập tức.
“Lam Vũ, Lục Ngưng Yên tiếp chỉ!” Quân Mặc Hàn thu lại nụ cười, trầm giọng nói.
“Mạt tướng tiếp chỉ.” Lam Vũ vội vàng đáp.
“Thần nữ tiếp chỉ!” Nghi Phi rời khỏi lòng Lục Ngưng Nhiên, vội vàng đi đến bên cạnh Lam Vũ, quỳ xuống.
“Lục thị Ngưng Yên, hiền lương thục đức, dịu ngoan nhàn tĩnh, ban cho Phiêu Kị tướng quân Lam Vũ làm vợ, tùy ý thành hôn.” Quân Mặc Hàn trầm giọng nói.
“Mạt tướng tạ hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!” Lam Vũ giờ phút này kích động không thôi. Chuyện nghĩ rằng không có khả năng, giờ phút này trở thành sự thật, hắn có thể nào không hưng phấn.
“Thần nữ tạ chủ long ân!” Nghi Phi kiềm lại vui mừng, nàng cùng Lam Vũ ôm quyết tâm phải chết trở về, không nghĩ tới kết cục như thế, đối với Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn, lòng nàng vô cùng cảm kích.
“Lý Đức Phúc, truyền ý chỉ của trẫm, để Lam thừa tướng vui vẻ một chút.” Quân Mặc Hàn nói với Lý Đức Phúc bên cạnh.
“Lão nô tuân mệnh!” Lý Đức Phúc thấy từ khi Lam Vũ đi vào, liền cảm thấy nội trướng lộ ra cỗ quỷ dị. Chuyện xảy ra hắn tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, làm hắn không thể không tin được, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra.
“Tốt lắm, tỷ muội các ngươi cứ trò chuyện, trẫm cùng Lam tướng quân còn chuyện thương lượng.” Quân Mặc Hàn nhìn Lục Ngưng Nhiên mặt lộ vẻ tươi cười, tất nhiên là vui vẻ.
Nghi Phi tràn ngập cảm kích, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, Bình Nhi đi vào, nhìn thấy Nghi Phi, tức khắc quỳ xuống, “Nô tì tham kiến nghi…”
“Bình Nhi, ngươi nhận nhầm người, nàng là muội muội của ta, Lục Ngưng Yên, ngươi nghĩ là ai?” Lục Ngưng Nhiên còn chưa chờ Bình Nhi nói xong, tức khắc đánh gãy.
“Này… Nàng cùng Nghi Phi nương nương quá giống đi.” Bình Nhi có chút không thể tin được, cẩn thận tỉ mỉ nhìn Nghi Phi, không thể tin hai mắt của mình.
“Ngươi cũng cảm thấy giống, lúc trước bản cung nhìn thấy Nghi Phi, cũng rất thân thiết, là do nàng giống muội muội ta.” Lục Ngưng Nhiên lại đánh gãy sự đánh giá của Bình Nhi, “Ngưng Yên biết bản cung đến biên quan, nàng liền cố ý tới thăm bản cung.”
“Nga, nô tì tham kiến Ngưng Yên tiểu thư.” Bình Nhi nửa tin nửa ngờ phúc thân nói.
“Tốt lắm, Bình Nhi, đi chuẩn bị trà bánh, về sau Ngưng Yên ở đây với bản cung.” Lục Ngưng Nhiên vỗ đầu Bình Nhi, nói.
“Vâng, nô tì đi ngay.” Bình Nhi liên tục đáp, vẫn nhìn Nghi Phi một cái.
“Tỷ tỷ, ngươi nói xem Bình Nhi có phải hay không…?” Nghi Phi không khỏi có chút lo lắng.
“Không sao, ngươi từ đầu tới đuôi đều là muội muội của ta, hoàng thượng cũng đáp ứng thì còn có ai dám hoài nghi. Hơn nữa chờ chiến sự bình ổn, ngươi liền phụng chỉ gả cho Lam Vũ. Trừ bỏ người trong cung, chưa ai gặp qua ngươi nên sẽ không có người hoài nghi.” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Nghi Phi, an ủi nói, “Nghi Phi mất tích, chẳng biết đi đâu, đây là chuyện mọi người đều biết.”
“Ừ, hi vọng ta suy nghĩ nhiều.” Nghi Phi an tâm không ít, nhưng khi nàng nhìn về phía Bình Nhi lại cảm thấy không thích hợp, không biết vì sao?
Chẳng lẽ là nàng suy nghĩ nhiều?
“Không còn sớm nữa, chúng ta ăn chút gì đi, ngươi đi đường bôn ba vất vả, nghỉ ngơi sớm một chút.” Lục Ngưng Nhiên nắm tay Nghi Phi, để nàng đừng quá lo lắng, “Nơi này có ta cùng hoàng thượng, không cần nghĩ nhiều, hiện tại ngươi chỉ an tâm đợi gả đi thôi.” Lục Ngưng Nhiên trêu đùa.
“Tỷ tỷ lại chọc ghẹo ta.” Nghi Phi ngượng ngùng, ngại ngùng bỏ tay Lục Ngưng Nhiên ra, ngồi ở một bên.
“Chẳng lẽ là ta nói sai sao?” Lục Ngưng Nhiên lập tức nhại lại, “Người nọ nói không phải nàng không cưới, cả đời chỉ một đôi, thật sự là hâm mộ đến chết.”
“Hoàng thượng chẳng phải cũng đối với tỷ tỷ quan tâm đầy đủ sao?” Nghi Phi tức khắc chuyển đề tài, “Hiện tại hoàng thượng hoàn toàn không giống như trước.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Đúng như ngươi nói, người phía sau là Hiên Viên Hạo, lấy cớ ngươi mất tích để tấn công Vân Triêu quốc.” Lục Ngưng Nhiên khẽ nhíu mày, suy nghĩ. Chiếu theo lời nói này cộng thêm chuyện hôm nay nàng hỏi Hiên Viên Hạo, vậy càng thêm khẳng định, hắn chỉ viện cớ thôi. Hiện tại mặc kệ Nghi Phi có trở về không thì cũng đã không quan hệ với hắn. Việc đã đến nước này thì chuyện quyết đấu là điều không thể tránh khỏi.
“Tỷ tỷ, chúng ta nên làm thế nào?” Nghi Phi nhìn Lục Ngưng Nhiên trầm mặc không nói, tiện đà hỏi, “Ta đã bình an vô sự, có nên về cung không?”
“Ngươi thành thật nói với ta trong khi ngươi mất tích, có phải còn có chuyện giấu diếm ta không?” Lục Ngưng Nhiên nhìn đôi mắt bi thương của Nghi Phi, khi nàng hỏi có tia trốn tránh, Lục Ngưng Nhiên càng khẳng định ý nghĩ của mình.
“Ta… Không…” Nghi Phi do dự trả lời, khi nhìn vào mắt của Lục Ngưng Nhiên. Nàng đã đoán được Lục Ngưng Nhiên đã nhìn ra được việc gì, việc đã đến nước này, cũng không có cách nào che giấu, dứt khoát nói ra, cho dù phải chết, nàng không oán không hối. Nàng hạ quyết tâm, liền ngước mắt, nhìn Lục Ngưng Nhiên, tức khắc quỳ xuống, nói, “Trong khoảng thời gian nô tì mất tích, Lam tướng quân luôn luôn bảo hộ nô tì, nhiều lần sinh tử, đối với nô tì quan tâm vô cùng, nô tì cùng Lam tướng quân sinh ra tình cảm. Nô tì tự biết có tội, nhưng nô tì không hề oán hận, thỉnh nương nương ban chết cho nô tì.”
“Việc này ta đã biết, muội muội ngươi đứng lên đi.” Lục Ngưng Nhiên ẩn ẩn thở dài, xem ra mình đoán đúng, khom người, nâng Nghi Phi dậy, “Ngươi cũng biết việc này lộ ra ngoài, ngươi cùng Lam tướng quân hẳn phải chết, hơn nữa còn có thể liên lụy một nhà của Lam thừa tướng.”
“Nô tì biết, chỉ là nô tì biết việc này nhất định không thể gạt nương nương, hơn nữa, lần này trở về, nô tì cũng đã chuẩn bị, mong nương nương thành toàn.” Nghi Phi không dự đoán được Lục Ngưng Nhiên nâng nàng dậy, trong lòng càng thêm khẳng định, lần này trở về là chính xác, trước mắt Lục Ngưng Nhiên có thể giúp nàng.
“Ngươi đến quân doanh, còn có ai biết?” Lục Ngưng Nhiên hỏi.
“Nô tì cải trang đi theo đội quân của Lam tướng quân trở về, trừ bỏ nương nương cùng hoàng thượng, còn có Lý công công, chỉ năm người biết.” Nghi Phi nhàn nhạt nói, đúng vậy, vì an toàn nên nàng không dễ dàng bại lộ bản thân.
“Như vậy chuyện của ngươi cùng Lam tướng quân thì sao?” Lục Ngưng Nhiên hỏi.
“Ta cùng với Lam tướng quân sinh tình chỉ trong lễ nghĩa, không dám vượt qua, trừ bỏ hai bọn ta thì không ai biết.” Nghi Phi nói đến việc này, hai gò má đỏ ửng, tuy rằng đã xác nhận tình cảm, lại không dám vượt qua giới hạn.
“Được rồi, ta đã biết.” Lục Ngưng Nhiên trầm tư một lát, “Muội muội, về sau ngươi là muội muội của ta, Lục Ngưng Yên, lần này đến để vấn an ta, hiểu chưa?”
“Nương nương?” Nghi Phi đầu tiên là ngây ra, ngay sau đó phản ứng lại, lại quỳ xuống, rơi lệ đầy mặt, cảm kích nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên.
“Sao còn gọi là nương nương? Ta là tỷ tỷ của ngươi, về sau ngươi là muội muội của ta, Lục Ngưng Yên, mà không phải là Nghi Phi, hiểu chưa?” Lục Ngưng Nhiên nâng Nghi Phi dậy, đây là bằng hữu đầu tiên của nàng. Nàng ta không để ý sinh tử của mình, đi đến quân doanh làm nàng rất cảm động. Nàng biết nữ tử trước mặt có sự kiêu ngạo, nàng ta đã tìm được hạnh phúc thì tại sao sao mình không thể thành toàn cho nàng ta chứ?
“Vâng, tỷ tỷ.” Nghi Phi lau nước mắt, nắm chặt tay Lục Ngưng Nhiên, nín khóc mà cười. Đối với Lục Ngưng Nhiên, nàng vạn phần cảm kích, thời gian qua lo lắng đề phòng rốt cục cũng buông, nàng hiểu rằng bản thân trở về là không sai.
“Ngươi ở một bên trước, không cần nói chuyện. Việc khác ta tự xử lý.” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Nghi Phi, dặn dò nói, sau đó giương giọng kêu, “Lý công công có bên ngoài không?”
“Dạ vâng có nô tài.” Lý công công lập tức đi đến, quỳ gối trước mặt Lục Ngưng Nhiên, “Hoàng hậu nương nương có gì phân phó?”
“Mời hoàng thượng đến đây một chuyến, bản cung có quan trọng muốn cùng hoàng thượng thương lượng.” Lục Ngưng Nhiên nhàn nhạt nói.
“Tuân lậnh, nô tài đi ngay.” Lý Đức Phúc vội vàng đáp, lui ra ngoài.
Bên trong khôi phục một mảnh yên tĩnh, Lục Ngưng Nhiên nhìn Nghi Phi cười. Cũng may Nghi Phi nhanh trí, người đi cùng nàng đều đã chết, vậy việc tiếp theo cũng dễ làm rồi.
Quân Mặc Hàn đang hỏi chuyện cùng Lam Vũ, nghe Lý Đức Phúc bẩm báo, liền khẩn cấp chạy đến, dọc đường cũng không hỏi Lý Đức Phúc, cho rằng Lục Ngưng Nhiên đã cùng Nghi Phi hàn huyên xong, trong lòng không khỏi mừng thầm, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng không ít. Lúc sải bước đi vào đại điện, vẻ mặt cười vui, nhìn Lục Ngưng Nhiên, đang muốn nói chuyện lại thấy Nghi Phi còn ở đó liền thu lại nụ cười, ngượng ngùng hỏi, “Hoàng hậu có chuyện gì quan trọng?”
“Đứng lên đi.” Quân Mặc Hàn nhàn nhạt nói, nhìn Lục Ngưng Nhiên, hai mắt tức khắc trở nên ôn nhu, lập tức ngồi bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, “Nói đi, chuyện gì?” Trong lòng cũng nghi hoặc, Nghi Phi chưa lui ra, như vậy sao nàng lại gọi hắn đến nói có chuyện gấp?
Lục Ngưng Nhiên không kiêng kị đối với Nghi Phi, khẽ nói vào tai Quân Mặc Hàn. Quân Mặc Hàn lúc đầu nhíu mày lạnh lùng nhìn Nghi Phi, sau khi nghe xong, miễn cưỡng có ý cười. Tuy rằng hắn biết Nghi Phi không phải là người hắn yêu, bao gồm người trong cung, đối với các nàng, Quân Mặc Hàn cũng không có cảm tình, cũng chưa chạm qua các nàng. Nhưng phi tử của mình cư nhiên cùng người khác có tình, điều này làm cho hắn nhất thời không đồng ý, nhưng lời Lục Ngưng Nhiên nói, lại làm hắn giải thoát, “Chính mình không muốn cũng đừng ép người.” Đúng vậy, bản thân đối với Nghi Phi cũng không có tình cảm, thời điểm đẹp nhất của nữ tử lại lãng phí trong cung. Hắn nhìn về phía Nghi Phi không khỏi có chút áy náy.
“Liền theo ý Nhiên Nhi đi, Lý Đức Phúc, truyền Lam tướng quân.” Quân Mặc Hàn vẫn còn không đành lòng, đối với Lục Ngưng Nhiên hắn không đành lòng, hơn nữa, Lam Vũ là tướng quân khó có được. Nghi Phi, hắn quả thật có lỗi với nàng, hắn đã quyết định cùng Nhiên Nhi dạo chơi tứ hải thì cần gì phải để Nghi Phi khổ cực đến già? Hiện tại giúp người thành toàn ước vọng, chẳng phải rất tốt sao?
“Vâng.” Lý Đức Phúc ở ngoài đáp. Vừa vặn, Lam Vũ luôn lo lắng an nguy của Nghi Phi, nhìn hoàng thượng vội vã rời đi, suy nghĩ một chút rồi cũng chạy theo.
Lý Đức Phúc từ xa thấy Lam Vũ đi tới, tức khắc tiến ra đón, “Lam tướng quân, hoàng thượng vừa vặn muốn triệu kiến ngài, thật trùng hợp, ngài còn thất thần làm cái gì, nhanh vào thôi.”
“A!” Lam Vũ có chút kinh ngạc, hoàng thượng vì sao lại triệu kiến mình? Chẳng lẽ Nghi Phi nàng? Trong lòng có loại dự cảm không tốt, ngược lại thầm nghĩ, đã tính toán kỹ, sao lại lo lắng chứ? Nghĩ xong cũng thả lỏng rất nhiều, mỉm cười, “Được.”
“Hoàng thượng, Lam tướng quân đã ở ngoài.” Lý Đức Phúc vội vàng trả lời.
“Đến thật mau.” Quân Mặc Hàn chế nhạo nói, nhìn Lục Ngưng Nhiên cười, “Truyền.”
Màn trướng chậm rãi mở ra, Lam Vũ một thân áo giáp màu bạc, tuấn lãng phi phàm, tức khắc quỳ trên mặt đất, “Mạt tướng Lam Vũ tham kiến hoàng thượng!”
Nghi Phi vò khăn tay, khẩn trương không thôi, ánh mắt không rời Lam Vũ, tuy đè nén nội tâm kích động nhưng sắc mặt đã đỏ ửng.
Lục Ngưng Nhiên chưa từng thấy Nghi Phi như thế. Lúc trước Nghi Phi đều trầm tĩnh thanh nhã, đối với bất cứ chuyện gì cũng lạnh lùng, không nghĩ tới lại có thần thái như thế, không khỏi buồn cười.
“Hoàng hậu, nàng nói đi.” Quân Mặc Hàn nhìn thẳng Lam Vũ, lại nhìn về phía Nghi Phi đang thẹn thùng, cuối cùng lắc đầu. Nếu Nhiên Nhi đối với ta cũng có biểu cảm như thế thì tốt rồi.
“Vâng.” Lục Ngưng Nhiên nhàn nhạt đáp, tiện đà nhìn về phía Lam tướng quân, “Lam tướng quân bình thân, bản cung có việc muốn hỏi Lam tướng quân.”
“Tạ hoàng hậu nương nương.” Lam Vũ trầm ổn đứng dậy, ngước mắt, khi thấy ánh mắt của Nghi Phi, cảm thấy trầm xuống, cúi đầu đứng tại chỗ.
“Lam tướng quân không cần câu nệ, ngồi đi.” Lục Ngưng Nhiên nín cười nói.
“Tạ nương nương.” Lam Vũ hiện tại đầu óc trống rỗng, không biết làm sao, chỉ chất phác trả lời, cầm một cái ghế dựa ngồi xuống, như đang ngồi trên đống lửa.
“Bản cung đã sớm nghe nói Lam tướng quân là kỳ tài khó gặp của Vân Triêu quốc, cũng là tướng quân trẻ tuổi có tương lai đầy hứa hẹn, không biết đã có hôn phối hay chưa?” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía hai tay của Lam Vũ đang nắm chặt, biết hắn giờ phút này khẩn trương không thôi.
“Hồi nương nương, thần một lòng nghĩ đến việc bảo vệ quốc gia, hiện tại quốc chưa yên ổn, sao có thể nghĩ đến nữ nhân chứ?” Lam Vũ thật tâm nói. Tuy hắn cùng Nghi Phi ái mộ lẫn nhau, nhưng cũng ước định đợi sau khi chiến sự yên ổn, mới có thể nghĩ đến nhi nữ tình trường.
“Hảo cho một tướng quân trung nghĩa! Có điều bản cung có một muội muội, hiện đang ở quân doanh, nghe uy danh của Lam tướng quân, đối với Lam tướng quân quý mến không thôi, mà bản cung cũng cảm thấy cùng Lam tướng quân đúng là ông trời tác hợp cho, cho nên cùng hoàng thượng thương lượng, đem muội muội của bản cung ban cho Lam tướng quân làm phu nhân, không biết ý Lam tướng quân như thế nào?” Lục Ngưng Nhiên luôn nhìn biểu tình của Lam Vũ, vừa mới khẩn trương, bây giờ lại trầm thấp, làm nàng càng cảm thấy buồn cười.
Lam Vũ nghe Lục Ngưng Nhiên nói xong, tức khắc quỳ xuống, “Mạt tướng tạ ý tốt của hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương, chỉ là, mạt tướng không dám lĩnh chỉ, xin nương nương giáng tội!”
“Vì sao không thể?” Lục Ngưng Nhiên ra vẻ trầm giọng hỏi.
“Mạt tướng… Mạt tướng đã có người trong lòng, mạt tướng đồng ý với nàng, kiếp này chỉ cưới nàng, cả đời chỉ có hai người, cùng nàng làm bạn cả đời.” Lam Vũ vẻ mặt nhu hòa, khát khao trả lời.
“Chẳng lẽ Lam tướng quân không biết tội khi quân sẽ bị tru di cửu tộc sao? Lam tướng quân mặc dù không vì bản thân suy nghĩ, cũng phải nghĩ cho người nhà mình chứ!” Lục Ngưng Nhiên hỏi, nàng muốn đánh cược xem Lam Vũ đối với Nghi Phi đến cùng có thật lòng hay không.
“Một người làm một người chịu, Lam Vũ nguyện chết để tạ tội, xin hoàng thượng có thể tha cho cả nhà mạt tướng. Nhưng hiện tại chiến sự đang căng thẳng, mạt tướng xin hoàng thượng có thể chờ chiến sự bình ổn, mạt tướng sẽ tự kết thúc tính mạng.” Lam Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, ôm quyết tâm phải chết.
“Lam tướng quân có thể nghĩ lại?” Lục Ngưng Nhiên đề cao thanh âm nói.
“Mạt tướng sẽ không đổi ý, thỉnh hoàng thượng, hoàng hậu nương nương minh giám.” Lam Vũ hữu lực trả lời, nếu không thể cùng nàng đầu bạc đến già, như vậy còn sống thì có ý nghĩa gì?
“Thật đáng tiếc, muội muội a, ngươi xem Lam tướng quân như thế, thà chết cũng không cưới ngươi, bản cung nên làm như thế nào?” Lục Ngưng Nhiên một mặt khó xử, nhìn về phía Nghi Phi, kì thực đang nghẹn cười.
“Tỷ tỷ, này… Lam tướng quân đã chấp nhất như thế, vậy muội muội cũng…” Trong lòng Nghi Phi lúc này tràn đầy vui mừng, cảm động không thôi. Nàng từng cho rằng cả đời mình như cá chậu chim lồng, vây trong hoàng cung, cơ khổ đến già, nàng cũng đã nhận mệnh. Nhưng hiện tại nàng biết rằng thì ra trên đời này còn có một người vì nàng không tiếc hy sinh bản thân, nàng có tài đức gì mà có người như chàng, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên hai mắt giảo hoạt, phụ hoạ theo.
“Này… Muội muội…?” Sau khi Lam Vũ nghe được thanh âm Nghi Phi, tức khắc ngẩng đầu, một mặt ngơ ngác: Sao lại có chuyện này?
“Đúng vậy, nàng là muội muội của bản cung, Lục Ngưng Yên.” Lục Ngưng Nhiên cố ý nói lớn, sau đó ra vẻ đáng tiếc nói, “Chỉ tiếc thần nữ có tâm tương vương vô mộng a, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a…”
“Tỷ tỷ…” Nghi Phi ngượng ngùng, ngước mắt nhìn Lam Vũ còn chưa hoàn hồn, “Tỷ tỷ, Lam tướng quân đã như thế, vậy muội muội cả đời ở bên cạnh tỷ tỷ đi.” Sau đó chui vào lòng Lục Ngưng Nhiên, nét mặt tươi cười như hoa.
“Này… Hoàng thượng…” Lam Vũ vẫn không thể tin. Sao Nghi Phi lại biến thành muội muội của hoàng hậu? Hắn nhìn đôi mắt bí hiểm của Quân Mặc Hàn, không thể tin chỉ vào Nghi Phi, “Nàng… Là..muội muội…. hoàng hậu nương nương?”
“Không là nàng thì là ai? Lam tướng quân đã cự tuyệt, trẫm sẽ ban hôn sự khác cho Ngưng Yên.” Quân Mặc Hàn nín cười, nhìn Lam Vũ đen mặt.
“Cái kia… Hoàng thượng… Lúc nãy mạt tướng chưa nghe kỹ, mạt tướng nguyện ý.” Lam Vũ tức khắc hoàn hồn, lại nhìn Nghi Phi một mặt vui sướng, lập tức đổi ý.
“Vừa rồi là ai khẳng định nói dù chết cũng không cưới muội muội bản cung?” Lục Ngưng Nhiên nhất quyết không tha nói.
“Mạt tướng… Hoàng hậu nương nương…” Lam Vũ nói năng lộn xộn, hắn thật sự là không biết a! Bất đắc dĩ vô tội nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên.
“Tỷ tỷ…” Nghi Phi ôn nhu gọi Lục Ngưng Nhiên, một mặt cầu xin.
“Thật sự là nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nhanh như vậy đã quên tỷ tỷ.” Lục Ngưng Nhiên một mặt thương tâm, mặt Nghi Phi sớm đã đỏ lên. Giờ phút này để một cái trứng gà lên mặt nàng, đều có thể chín ngay lập tức.
“Lam Vũ, Lục Ngưng Yên tiếp chỉ!” Quân Mặc Hàn thu lại nụ cười, trầm giọng nói.
“Mạt tướng tiếp chỉ.” Lam Vũ vội vàng đáp.
“Thần nữ tiếp chỉ!” Nghi Phi rời khỏi lòng Lục Ngưng Nhiên, vội vàng đi đến bên cạnh Lam Vũ, quỳ xuống.
“Lục thị Ngưng Yên, hiền lương thục đức, dịu ngoan nhàn tĩnh, ban cho Phiêu Kị tướng quân Lam Vũ làm vợ, tùy ý thành hôn.” Quân Mặc Hàn trầm giọng nói.
“Mạt tướng tạ hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!” Lam Vũ giờ phút này kích động không thôi. Chuyện nghĩ rằng không có khả năng, giờ phút này trở thành sự thật, hắn có thể nào không hưng phấn.
“Thần nữ tạ chủ long ân!” Nghi Phi kiềm lại vui mừng, nàng cùng Lam Vũ ôm quyết tâm phải chết trở về, không nghĩ tới kết cục như thế, đối với Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn, lòng nàng vô cùng cảm kích.
“Lý Đức Phúc, truyền ý chỉ của trẫm, để Lam thừa tướng vui vẻ một chút.” Quân Mặc Hàn nói với Lý Đức Phúc bên cạnh.
“Lão nô tuân mệnh!” Lý Đức Phúc thấy từ khi Lam Vũ đi vào, liền cảm thấy nội trướng lộ ra cỗ quỷ dị. Chuyện xảy ra hắn tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, làm hắn không thể không tin được, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra.
“Tốt lắm, tỷ muội các ngươi cứ trò chuyện, trẫm cùng Lam tướng quân còn chuyện thương lượng.” Quân Mặc Hàn nhìn Lục Ngưng Nhiên mặt lộ vẻ tươi cười, tất nhiên là vui vẻ.
Nghi Phi tràn ngập cảm kích, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, Bình Nhi đi vào, nhìn thấy Nghi Phi, tức khắc quỳ xuống, “Nô tì tham kiến nghi…”
“Bình Nhi, ngươi nhận nhầm người, nàng là muội muội của ta, Lục Ngưng Yên, ngươi nghĩ là ai?” Lục Ngưng Nhiên còn chưa chờ Bình Nhi nói xong, tức khắc đánh gãy.
“Này… Nàng cùng Nghi Phi nương nương quá giống đi.” Bình Nhi có chút không thể tin được, cẩn thận tỉ mỉ nhìn Nghi Phi, không thể tin hai mắt của mình.
“Ngươi cũng cảm thấy giống, lúc trước bản cung nhìn thấy Nghi Phi, cũng rất thân thiết, là do nàng giống muội muội ta.” Lục Ngưng Nhiên lại đánh gãy sự đánh giá của Bình Nhi, “Ngưng Yên biết bản cung đến biên quan, nàng liền cố ý tới thăm bản cung.”
“Nga, nô tì tham kiến Ngưng Yên tiểu thư.” Bình Nhi nửa tin nửa ngờ phúc thân nói.
“Tốt lắm, Bình Nhi, đi chuẩn bị trà bánh, về sau Ngưng Yên ở đây với bản cung.” Lục Ngưng Nhiên vỗ đầu Bình Nhi, nói.
“Vâng, nô tì đi ngay.” Bình Nhi liên tục đáp, vẫn nhìn Nghi Phi một cái.
“Tỷ tỷ, ngươi nói xem Bình Nhi có phải hay không…?” Nghi Phi không khỏi có chút lo lắng.
“Không sao, ngươi từ đầu tới đuôi đều là muội muội của ta, hoàng thượng cũng đáp ứng thì còn có ai dám hoài nghi. Hơn nữa chờ chiến sự bình ổn, ngươi liền phụng chỉ gả cho Lam Vũ. Trừ bỏ người trong cung, chưa ai gặp qua ngươi nên sẽ không có người hoài nghi.” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Nghi Phi, an ủi nói, “Nghi Phi mất tích, chẳng biết đi đâu, đây là chuyện mọi người đều biết.”
“Ừ, hi vọng ta suy nghĩ nhiều.” Nghi Phi an tâm không ít, nhưng khi nàng nhìn về phía Bình Nhi lại cảm thấy không thích hợp, không biết vì sao?
Chẳng lẽ là nàng suy nghĩ nhiều?
“Không còn sớm nữa, chúng ta ăn chút gì đi, ngươi đi đường bôn ba vất vả, nghỉ ngơi sớm một chút.” Lục Ngưng Nhiên nắm tay Nghi Phi, để nàng đừng quá lo lắng, “Nơi này có ta cùng hoàng thượng, không cần nghĩ nhiều, hiện tại ngươi chỉ an tâm đợi gả đi thôi.” Lục Ngưng Nhiên trêu đùa.
“Tỷ tỷ lại chọc ghẹo ta.” Nghi Phi ngượng ngùng, ngại ngùng bỏ tay Lục Ngưng Nhiên ra, ngồi ở một bên.
“Chẳng lẽ là ta nói sai sao?” Lục Ngưng Nhiên lập tức nhại lại, “Người nọ nói không phải nàng không cưới, cả đời chỉ một đôi, thật sự là hâm mộ đến chết.”
“Hoàng thượng chẳng phải cũng đối với tỷ tỷ quan tâm đầy đủ sao?” Nghi Phi tức khắc chuyển đề tài, “Hiện tại hoàng thượng hoàn toàn không giống như trước.”