Phòng rộng, đêm khuya, thật là một khung cảnh yên tĩnh tới mức khiến người ta phát sợ. Mở ti vi trong phòng tắm ra, đúng kênh phim truyện, đang phát bộ phim cũ của Vương Gia Vệ mà cô và Phương Tuân Kiệm đã từng xem cùng nhau.
Kim Thành Vũ lái chiếc xe kem chở theo một gia đình đủ già trẻ lớn bé bị anh ép mời lên xe, vừa đi dạo thành phố về đêm vừa ăn kem.
Cô xem mà thấy lòng tắc nghẹn, vội vàng nhấc điều khiển lên chuyển kênh, nhưng bấm lên trước, lùi về sau đều chẳng có chương trình nào đáng xem, cuối cùng vẫn quay lại xem bộ phim ấy.
Xem từ đầu tới cuối đều thấy buồn, cuối phim, hình ảnh Lí Gia Hân ngồi trên xe do Kim Thành Vũ lái lao vút qua con ngõ hẹp khiến cô không kìm được nước mắt. Nước mắt chảy qua khoé miệng, mùi vị mằn mặn, mặn tới phát đắng.
Cô tắm trong bồn rất lâu, da bắt đầu trắng nhợt mới chịu ra, tuỳ tiện với chiếc khăn quấn lên người, sau đó nằm nghiêng xuống giường. Tóc ướt thấm vào gối nhưng cô không còn tâm trạng để lau nữa, chỉ muốn cố gắng nhắm mắt, ép mình phải ngủ. Một lúc sau lại thấy lạnh, thế là lục đống quần áo trên giường lôi quần áo ngủ ra mặc, sau đó dùng khăn tắm lau qua loa tóc, rồi chui lại vào chăn.
Cứ như thế, phải hơn bốn giờ cô mới ngủ được. Nhưng dù mệt mỏi như vậy, chưa bảy giờ sáng cô đã dậy, vô cùng đau đầu. Cô đoán mình bị cảm, vậy là bò dậy, tìm thuốc cảm trong hộp thuốc uống hai viên, rồi lại chui vào chăn nhắm mắt lại.
Nhưng không thể ngủ được nữa, nhắm mắt lại khiến mắt nặng nề hơn, dễ suy nghĩ lung tung hơn, thế là cô mở mắt ra nhìn chiếc sofa bọc da màu vàng cam đặt cạnh cửa sổ. Sau đó đói bụng, lần chần một lúc, cuối cùng vẫn quyết định xuống phòng ăn.
Cô biết bộ dạng lúc này của mình trông rất khó coi, đi rửa mặt đánh răng, nhìn mình từ đầu tới chân qua gương mà không tránh khỏi kinh ngạc. Cô cố gắng tự nhắc nhở bản thân, tự nói với mình, tình hình chưa chắc đã tệ đến mức ấy, cô tin Phương Tuân Kiệm, thì càng phải kiên định, cho dù tình hình tồi tệ như thế thật, anh chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng như lúc này của cô.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng xong, cô lại tắm rửa lần nữa, chọn một chiếc váy màu cà rốt, nén chịu cảm giác khó chịu vì bị tắc mũi, đi đến nhà ăn.
Nhà ăn thiết kế cửa sổ bằng kính chạm đất, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, qua kính còn nhìn thấy cả sóng biển.
Trước biển, tâm trạng dễ chịu hơn nhiều. Cô ngồi ở nhà hàng hơn một tiếng đồng hồ, sau đó quay về phòng thu dọn hành lí, gọi xe về nhà.
Giá nhà trong thành phố ngày càng đắt, những lúc sốt, giá nhà trên đảo nhân tạo đắt hơn giá vốn gấp nhiều lần.
Diêu Lập trung là cậu họ của Hạng Mĩ Cảnh, trước khi gia đình lâm vào cảnh khốn khó, cô hoàn toàn không biết mình còn có một người họ hàng như thế này, nhưng chính người cậu họ bán đồ nướng ven biển ấy đã cứu vớt cuộc đời cô. Sau khi kiếm được tiền, mấy lần cô yêu câu đổi nhà cho cậu mợ nhưng họ từ chối, nói muốn sống ở căn hộ cũ, vì vậy cô đành dồn sự quan tâm sang Diêu Bội Bội.
Nhà cậu mợ cách thành phố khá xa, nhưng gần biển, nên bán đồ nướng rất đắt hàng. Hạng Mĩ Cảnh một năm về khoảng đôi lần, hôm nay đột nhiên xuất hiện, đương nhiên khiến vợ chồng Diêu Lập Trung vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
Đứa trẻ sống xa quê, về nhà gặp người thân, luôn có cảm giác thân thiết và ấm áp. Vợ chồng Diêu Lập Trung lại là người tốt, thật thà nhân hậu, người bận rộn thu dọn phòng ốc, người vội vàng ra chợ mua thức ăn về làm cơm. Hạng Mĩ Cảnh lòng vốn đang nhiều chuyện buồn, nhìn tình cảm họ dành cho mình cô thực sự muốn khóc.
Mợ là người mau nước mắt, thấy cô như vậy, cũng khóc, kéo tay cô nói một mình sống bên ngoài không dễ dàng gì, còn nhắc lại chuyện bốn năm trước cô vay tiền bạn học cho cậu chữa bệnh.
Cô có ý né tránh chuyện đó, đành nói sang chuyện khác, cảm thấy quay về nhà, lòng bình an hơn nhiều.
Mỗi bữa ăn cơm đúng giờ, buổi chiều thì thường đi dạo tới những nơi quen thuộc ngày xưa, buổi sáng thì ngủ đến mười giờ hơn. cả ngày, chỉ buồn nhất lúc Phương Tuân Kiệm gọi điện.
Cô muốn nghe giọng anh, nhưng lại sợ nghe thấy giọng anh, anh hỏi về bệnh tình của Diêu Lập Trung, cô vẫn trả lời thận trọng giấu anh. Có hai, ba lần suýt thì cô không kìm chế được, nhưng cô không biết mình nên nói với anh đừng quan tâm tới cảm giác của cô cứ việc theo đuổi thành công của anh hay nói xin anh đừng rời xa cô.
Cô sống trong amu6 thuẫn và dằn vặt.
Ở nhà gần một tuần, trước đêm trở về Thượng Hải, Lâm Khải Sương gọi điện cho Hạng Mĩ Cảnh.
Lâm Khải Sương không biết cô không ở Thượng Hải, bảo cô buổi tối cùng đi uống rượu.
Anh quay về nhanh như thế, cô cảm thấy ngạc nhiên, cười hỏi anh có phải không chịu nổi áp lực từ phía gia đình nên đã "bỏ tối theo sáng" rồi không. Không ngờ anh thật thà kể: "Hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm ở Lâm thị. Mĩ Cảnh, cuối cùng anh đã hiểu ra rằng, có những trách nhiệm mình muốn trốn cũng không được".
Cô "hả" một tiếng, hỏi: "Sao lại đột ngột vậy?".
Anh xưa nay vẫn sống rất thoải mái, vì vậy giọng điệu khi nói chuyện cũng mang lại cho người đối diện cảm giác rất tự tại, nhưng lúc này giọng anh nặng nề buồn bã, anh đáp: "Mẹ anh mắc chứng Alzheimer".
Cô lại "hả" một tiếng nữa, ,không dám tin vào tai mình, hỏi: "Đùa sao? Mẹ anh minh mẫn như vậy sao lại bị Azheimer? Trước kia không có dấu hiệu gì sao?".
Anh không muốn nói nhiều, cười bất lực nói: "Trí nhớ của bà ngày một giàm sút, àm anh vẫn chưa học được gì. Hôm nay là ngày đầu tiên anh chủ trì cuộc họp, nhưng anh hoàn toàn không biết mình nên nói gì".
Tình trạng của Lâm Khải Sương đúng là nhân tính không bằng trời tính.
Hạng Mĩ Cảnh sau khi quay về Thượng Hải , lập tức đi gặp anh.
Hai người ngồi trong một quán rượu bên sông Hoàng Phố.
Lâm Khải Sương trông có vẻ mệt mỏi, anh trút bầu tâm sự với Hạng Mĩ Cảnh: "Anh sống ba mươi năm nay, mới phát hiện ra mình đã sống những ngày vô ích. Anh chỉ mãi đuổi theo lí tưởng của mình, tình yêu của mình mà chưa bao giờ nghĩ đến mẹ. Mẹ là một người phụ nữ, giữ gìn gia nghiệp mà cha anh để lại, anh không những không chia sẽ được gì với bà, còn gây thêm rắc rối. Giờ bà bệnh, anh vội trở về, đành bắt đầu học lại. Bà chỉ có một người con trai là anh, nhưng anh thật chẳng ra gì". Anh nói mãi nói mãi, tròng mắt đỏ hoe, anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, giống như hận sự yếu đuối của mình, nhưng lại không thể không thừa nhận sự yếu đuối của mình từng có. Anh nói tiếp: "anh khinh ghét những người trong giới này, khinh ghét những người vì lợi ích mà chuyện gì cũng dám làm, có điều anh lại sống trong vòng tròn ấy. trước kia anh có thể vờ vịt sống thanh cao, thực ra nếu không có gia đình chống lưng, thì anh sao sống được tự do tự tại như thế. trước kia anh không hiểu vì sao có những gia đình xảy ra đại chiến chỉ vì trnh giành lợi ích, nhưng giờ anh biết nếu kẻ nào muốn đoạt Lâm thị khỏi tay anh, anh cũng sẽ sống chết cùng kẻ đó. Mĩ Cảnh, em có tin được không, thế giới này thật ra là một tấm lưới lớn, nó bao chùm lên mỗi người chúng ta, chúng ta không ai thoát ra được, cho dù có giãy giụa tới tan xương nát thịt thì cuối cùng vẫn phải chết trong đó".
Hạng Mĩ Cảnh chưa từng thấy Lâm Khải Sương thế này bao giờ, anh tự trách mình, khiến lòng cô cũng bị giày vò. Cô rất muốn phát huy sở trường an ủi người khác của mình, nhưng lại cảm thấy những lời khách sáo quá sáo rỗng, cô muốn hỏi anh, anh sẽ làm thế nào với tình yêu của anh, nhưng nhìn anh đau khổ tới mức ấy, cô sao dám đào khoét thêm vào vết thương của anh nữa?
Màu sắc màn đêm đẹp mà không thật, gió thu thổi tới, đến nhanh, lướt qua mặt người, lạnh thấu vào tim.
Lâm Khải Sương lại uống thêm mấy li. Tửu lượng của anh không khá, Hạng Mĩ Cảnh tưởng anh sẽ gục ngay trên bàn, không ngờ anh trầm giọng, sau đó hỏi cô: "Mĩ Cảnh, em có thể đồng ý lấy anh không?".
Hạng Mĩ Cảnh sững sờ.
Lâm Khải Sương nhìn vẻ mặt đó của cô, ngả người vào thành ghế phá lên cười điên cuồng.
Cô có chút bối rối, chau mày nhìn hành động bất thường của anh,
Anh cười một hồi, cuối cùng giải thích: "Mẹ anh bảo anh tìm em cầu hôn. Anh biết em có người yêu rồi, cho dù không có, em cũng sẽ không kết hôn với anh. Chuyện của anh lan truyền khắp bến Thượng hải này rồi, muốn tìm người kết hôn để cứu vãn e chỉ càng làm trò cười cho thiên hạ".
Cô đành nói: "Kết hôn và công việc là hai chuyện khác nhau, anh không cần để ý người khác nghĩ gì".
anh lại uống, vốn mượn hơi rượu nên anh mới dám nói với cô nhiều như thề, giờ càng thêm thoải mái, cười ha ha rồi hỏi vào ý chính: "Thì ra em đúng là có người yêu rồi. Là người lần trước để lại vế hôn trên cổ em đúng không?".
Cô khóc không được cười chẳng xong: "Trí nhớ của anh có thể đừng tốt quá như thế được không?".
Anh cười càng phóng túng, khiến không ít người quay lại nhìn.
Cô không muốn phá hỏng tâm trạng của anh lúc này, nên không can ngăn khuyên nhủ, chỉ cười cười nhìn anh.
Anh cười một lúc, dừng lại, nhìn ngắm cảnh sông, rồi lại nhìn cô, thở dài: "Anh chiếm vị trí bạn trai của em lâu như vậy, anh ta nhất định hận anh lắm nhỉ?".
Cô bất lực lắc đầu.
Anh nhìn cô chăm chăm hồi lâu, đoán: "Em nhất định rất yêu anh ta".
Cô trầm mặt không đáp.
Anh càng khẳng định: "Chắc chắn rất yêu".
Cô bị anh hỏi tới phát ngại, cụp mắt cười đáp: "Sao đột nhiên lại chuyển sang nghiên cứu em?".
Anh cầm li lên cụng li với cô: "Khi còn có thể yêu thì hảy yêu hết mình, sau này nhớ lại mới không hối hận".
Cô hiểu anh nói vậy thực ra là nói cho chính mình nghe, nhưng anh không biết, những lời ấy cũng đã chạm vào trái tim cô.
Ngay từ khi bắt đầu, cô đã không dám yêu Phương Tuân Kiệm hết mình, sợ anh bỏ rơi cô, sợ mất anh, nên niềm vui của họ mới thật ngắn ngủi. Như Chương Du đã nói, họ giống như chiếc thuyền nan giữa biển lớn, gió táp mưa sa sẽ khiến thuyền lật, kết cục là chìm xuống đáy biển, hoặc bị trôi đi rất xa.
Hạng Mĩ Cảnh quay về làm trước thời hạn, khiến Tiền Mẫn giải toả được rất nhiều áp lực.
Cô không phải quá yêu công việc này, nhưng ít nhất cô thật lòng coi trọng nó, gặp phải những khách hàng khó cũng chỉ coi như cơ hội để mình rèn luyện bản lĩnh mà thôi. Sau thời gian nghỉ phép dài ngày khiến cô bận tối mắt tối mũi, thậm chí còn không có thời gian chủ động gọi điện cho Phương Tuân Kiệm.
Có lẽ Phương Tuân Kiệm cũng bận, nên mỗi khi gọi điện cho cô giọng anh toát ra vẻ mệt mỏi.
Trước kia cô rất vui khi nhận được điện thoại của anh, bởi vì khí ấy nó chứng tỏ anh quan tâm tới cô, nhớ tới cô, nhưng gần đây mỗi lần nhìn số máy hiển thị trên màn hình, lòng cô vô cùng đau đớn.
Cô không hỏi anh về tình hình bên đó, cũng không hỏi bao giờ anh về. Nội dung trò chuyện của họ vô cùng có hạn, không nhắc tới quá khứ cũng chẳng đề cập tới tương lai.
Thỉnh thoảng anh kể về những việc buồn cười mà anh gặp phải, nhưng anh không giỏi kể chuyện cười, nên chỉ mang lại cảm giác chua xót cho người nghe.
Cô không thể tâm sự được với ai, bận rộn đến nữa đêm mới về nhà, cuộn người trên giường nhưng không ngủ được. Uống nửa chai rượu, hơi chếch choáng cũng tốt, nhưng đáng sợ nhất là cảm giác nửa tỉnh nửa say khiến toàn thân lạnh run. Cô nhớ hơi ấm cơ thể anh, nhớ tới phát khóc.
Chương Du tới tìm cô. Cô ý chọn một quán cafe kín đáo.
Cô khống chế tâm trạng của mình rất tốt, dường như chưa có chuyện gì xảy ra, Chương Du là sư phụ đưa cô vào nghề, cô là một học trò tôn trọng sư phụ mình.
Chương Du hiểu tính cách của cô, không nói nhiều những lời sáo rỗng, mà thật lòng bảo: "Phương Tuân Kiệm không biết việc chị gặp em ở sân bay. Mĩ Cảnh, em là người con gái tốt, biết làm thế nào mới là tốt cho anh ta".
Cô lắc đầu, tự trào cười khổ: "Tôi vì tiền mới làm vậy. Chị không biết tôi và anh ấy bắt đầu thế nào đâu".
Chương Du thở dài lắc đầu, ngập ngừng một lát, nói với cô: "Bạch lão tiên sinh đã ra con bài cuối cùng, đối tượng là Từ Hi Lê. Hai hôm nữa Phương Tuân Kiệm sẽ về nước, em nên có sự chuẩn bị tâm lí".
Cô cố gắng kìm chế nỗi buồn trong lòng và những dòng nước mắt chực trào ra, khẽ cuối đầu, cố trả lời bằng giọng thoải mái: "Cũng chẳng có gì để chuẩn bị cả".
Chương Du biết cô buồn, cũng không ép, mà chỉ nói: "Chị đưa em vào ngành, cũng coi như hiểu tính cách em. Nếu đổi lại là người khác, có thể chị sẽ viết cho người ta một tấm séc, nhưng em không giống họ. Em có thể lựa chọn rời đi cũng có thể chọn ở lại, chị sẽ không nói với Bạch lão tiên sinh. Nhưng em phải biết, tình yêu thật ra rất ích kỉ, em có thể nhịn được việc anh ta lấy người phụ nữ khác, không có nghĩa em có thể nhịn được cả đời. Phụ nữ coi tình yêu là tất cả, còn đàn ông, tình yêu chỉ là một phần cuộc sống của họ mà thôi".
Cô quả quyết đáp: "Em hiểu ý chị".
Cuối cùng Chương Du khuyên: "Nếu anh ta thật sự kết hôn với Từ Hi Lê, thì hôn nhân của họ sẽ rất vững chắc, bởi vì sợi xích liên kết lợi ích là sợi xích bền vững nhất".
Chương Du đi rồi, Hạng Mĩ Cảnh còn ngồi một mình trong quán rất lâu.
Tiền Mẫn đến mua trà chiều, thấy cô đang ngồi ngẩn ngơ, bèn đi đến, cố ý nói: "Xem ra vết thương chia tay vẫn chưa khỏi hẳn nhỉ? Tôi thấy Lâm Khải Sương bắt đầu tiếp quản Lâm thị rồi, hay anh ta đã cải tà quy chính? Nếu cô thật sự không nỡ, thì hảy làm lại từ đầu với anh ta đi. Ai chẳng có quá khứ, quan trọng là phải vui vẻ sống mà nhìn về phía trước".
Hạng Mĩ Cảnh lười biếng lườm Tiền Mẫn một cái, rồi nhếch mép cười, sau đó đột nhiên bảo: "Bọn mình đi shopping đi".
Làm PR, shopping mua quần áo, trang điểm là môn học bắt buộc, nhưng như hôm nay, hoàn toàn không có mục đích gì, nhìn thấy cửa hàng là vào, nhìn thấy bộ quần áo, túi xách giày dép mà thử vừa là mua, điên cuồng mua sắm như vậy đối với Hạng Mĩ Cảnh là lần đầu tiên.
Ban đầu Tiền Mẫn còn có thời gian để thử đồ, về sau chỉ còn thời gian tư vấn cho Hạng Mĩ Cảnh. Cô lớn tuổi hơn, nhiều kinh nghiệm hơn Hạng Mĩ Cảnh, trong cuộc sống cũng không hề bạc đãi bản thân mình, cũng có lúc cháy thẻ, nhưng nhìn Hạng Mĩ Cảnh quẹt thẻ như thế không dừng như thế, cô cũng tò mò hỏi: "Bạn trai cũ của cô có phải đối với cô quá tốt không? Đến giờ vẫn còn chu cấp cho cô?.
Hạng Mĩ Cảnh nghe Tiền Mẫn hỏi thế, mới phát hiện ra sự sơ xuất của mình, nhưng giờ thu thẻ về thì không hay lắm, ngẫm nghĩ rồi đáp: "Đúng thế, vì vậy tôi mới không nỡ chia tay anh ấy".
Tiền Mẫn nghe giọng cô đúng là có hơi buồn, giục: "Vậy nhân lúc còn chưa khoá thẻ, mua thêm vài cái áo khoác nữa đi. Tôi thấy mùa đông năm nay sẽ lạnh đấy".
Hạng Mĩ Cảnh đón lấy chiếc áo khoác lông cừu từ tay nhân viên bán hàng đi thử.
Da cô rất đẹp, các nét rõ ràng, dáng người cao ráo, mặc dù mắt hơi thâm nhưng về tổng thể thì mặc gì cũng đẹp. Thử mấy cái, cái nào cũng vừa, không cần người bán hàng chào mời nhiều, cô mua hết.
Di động trong túi cuối cùng cũng đổ chuông, cô có cảm giác như vừa trút được gánh nặng. Nhân lúc Tiền Mẫn đi ngắm nghía mấy mẫu mới, cô cầm di động ra góc vắng nghe.
Cô tưởng Phương Tuân Kiệm sẽ hỏi sao đột nhiên lại có hứng thú quẹt thẻ mua đồ, vì dù họ sống cùng nhau lâu như vậy, nhưng số lần cô dùng thẻ có thể chưa đếm hết ngón tay trên một bàn tay.
Phương Tuân Kiệm lại chẳng quan tâm tới chuyện ấy, mà bảo cô: "Khoảng hai giờ sáng mai anh về, em ra đón anh".
Cô biết việc anh quay về có nghĩa là gì, khoé miệng không ngừng run lên.
Anh tưởng tín hiệu không tốt, hỏi: "Mĩ Cảnh, em còn nghe không?".
Cô bừng tỉnh, vội đáp: "Ừm, tối mai em đi đón anh", rồi nhắc: "Gần đây thời tiết hơi lạnh, đặc biệt buổi tối. Tốt nhất anh nên mang theo áo khoác".
Anh đáp được. Cô không dám nói nhiều với anh, sợ nhất thời không khống chế được tâm trạng, lấy cớ bận việc rồi cúp máy.
Cô cầm di động trong tay, đi tìm Tiền Mẫn, thấy Tiền Mẫn còn đang chọn quần áo, cô mới yên tâm.
Sau khi mua sắm xong lại đi ăn đồ ăn Nhật.
Mù tạt xộc thẳng lên mũi, cuối cùng cô cũng tìm được lí do chính đáng để chảy nước mắt.
Hai người uống chút rượu, nhưng lần này tiết chế hơn lần trước.
Dường như trải qua mấy tiếng đồng hồ gắng gượng, xách túi to túi nhỏ về nhà, nhìn căn phòng trống rỗng. Hạng Mĩ Cảnh thấy trái tim mình cũng trống rỗng theo.
Cô lấy từng chiếc áo từng đôi giày mới mua ra thử lại, phối hợp mấy chục kiểu, sau đó quyết định tối mai sẽ mặc chiếc váy liền màu trắng kèm áo khoác màu đỏ và đôi giày trắng bạc đi đón Phương Tuân Kiệm. Nhưng sau khi đứng trước gương rất lâu, vẩn cảm thấy thiếu gì đó, cuối cùng nhớ ra số khuyên tai bằng kim cương trong két, thử từng đôi một, chọn đôi hình lục giác.
Nửa đêm nửa hôn, trang điểm ăn mặc rực rỡ như thế, ngay Phương Tuân Kiệm nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.
Tâm trạng cô như bị kích động bởi cách ăn mặc của chính mình, nên bạo gan chủ động ôm anh, còn cười nói: "Oa. hính như anh béo ra?".
Vì nghe lời cô, anh mặc chiếc áo khoác ngoài rất rộng, nên nhìn người có vẻ béo hơn.
Lần đầu tiên bị cô ôm trước mặt bao người, anh thoáng sững lại, sau đó nhanh chóng dang tay ôm cô. Anh hít một hơi thật sâu, cũng bắt chước theo giọng cô: "Còn em hình như gầy đi nhiều".
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cố ý nhướng mày nói: "Em cảm thấy anh nên khen em tối nay rất đẹp mới phải". Nói rồi chủ động hôn lên môi anh.
Anh chưa chuẩn bị cho màn thân mật này, nhưng bị cô hôn như thế, tim anh đập điên cuồng.
Bàn tay lớn lướt trên lưng cô, cuối cùng giữ lấy gáy cô, hôn thật sâu. Mái tóc dài được gội sạch sẽ của cô bị anh vò rối, toả mùi hương nhàn nhạt. Anh thích mùi này, cũng thích cơ thể mềm mại của cô, chỉ cảm thấy nếu tiếp tục sẽ khó dừng lại.
Cô cảm nhận được cơ thể anh có phản ứng, ngửa đầu ra sau, rời khỏi môi anh, cười vui vẻ, cắn môi dưới, cố ý hỏi: "Lên xe, được không?".
Đèn đường bên ngoài sân bay từ trên cao chiếu xuống, xe cộ đi lại không nhiều, anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài, nhìn cô chăm chăm. Đầu mày cuối mắt cô đều có ý quyến rũ anh, anh không hiểu tối nay sao cô lại bạo gan như thế, chỉ biết rằng anh muốn cô, ngay bây giờ.
Hạng Mĩ Cảnh không biết mình lái xe đi đâu. Cô rẽ xuống một lối rẽ trên đường cao tốc, dừng xe ở một nơi mà đèn đường không chiếu tới được, cô giống như một con ngựa đứt cương, hoàn toàn bỏ mặc tất cả, nhào lên người Phương Tuân Kiệm.
Phương Tuân Kiệm cũng chẳng khá hơn cô là bao. Mỗi ngày mỗi đêm ở Los Angeles đều chật vật, anh nhớ cô, có quá nhiều chuyện muốn nói với cô, nhưng lại sợ phải nói, lúc này cô đang ở trên người anh, mê hoặc quyến rũ anh. Anh hoàn toàn quên mất những thói quen của mình, cái gì mà không được trang điểm, cái gì mà cần phải tắm rửa, tất cả anh đều quên hết. Nụ hôn của anh ngấu nghiến như dã thú, không ngừng cắn mút đôi môi hồng của cô. Hơi thở nóng rực lướt qua tóc mai cô, anh bắt đầu hôn tới tai, má, rồi trượt xuống cổ và phần xương quai xanh.
Áo khoác của cô vứt ở ghế trước, chiếc váy liền cũng được anh cởi thành thạo. Anh tham lam từng tấc d thịt trên người cô, để lại rất nhiều dấu hôn điên cuồng trên ấy. Những nụ hôn giống như thép nóng, từng chút từng chút làm bỏng trái tim , giống như muốn đốt cô thành than. Cô không cam tâm việc mình bị lột sạch, còn anh vẫn ăn mặc nghiêm chỉnh, thế là hoán đổi vị trí, sau đó bắt đầu cởi quần áo anh.
Anh bị hành động của cô kích thích tới nóng rực cả người, bế thẳng cô lên, rồi ôm cô từ phía sau bắt đầu nhào nặn ngực cô, sau đó kéo cô về phía mình, khiến hai người ở vào tư thế vô cùng thân mật.
Cô cong môi quyến rũ, cúi ép người anh, chủ động tách hai chân ngồi lên người anh, hai tay giữ chặt cánh tay anh.
Anh bắt đầu chuyển động chậm chạp và giữ chặt eo cô.
Sự gắn kết quá chặt chẽ khiến cô không ngừng rên lên những tiếng đầy thoả mãn.
Động tác của anh mỗi lúc mỗi nhanh, cùng với tiếng rên của khoái cảm, người cô run rẩy đạt tới cao trào.
Hạng Mĩ Cảnh chưa bao giờ thả lỏng nội tâm của mình như thế, ít nhất là trước tối nay cô chưa từng nghĩ tới việc ấy. Vì Phương Tuân Kiệm ưa sạch sẽ, hơn nữa còn rất biết cách khống chế dục vọng, mà cô chỉ có một người đàn ông là Phương Tuân Kiệm thôi, vì vậy cô tưởng rằng sự thân mật của họ mãi mãi chỉ có thể ở trong căn hộ chung cư, vào buổi tối. Nhưng giờ cô đang rã rời gân cốt nằm trong lòng anh, mồ hôi trên người còn chưa khô.
Phương Tuân Kiệm lấy quần áo đắp lên người cả hai, hình như vận động quá sức nên anh có phần mệt mỏi.
Cô áp mặt vào ngực anh, hai tay vòng ôm cổ anh, một tay anh đặt ở eo cô, tay kia chống lên cửa sổ.
Trước kia khi ở bên nhau, đa phần thường trầm mặc, sự trầm mặc khi ấy không trống trải như lúc này.
Đột nhiên cô cười.
Anh cúi đầu nhìn cô, áp môi vào trán cô hôn nhẹ, hỏi: "Cười gì thế?".
Cô lại dịch người vào người anh nói: "Chúng ta đi du lịch được không? Đi đâu cũng được, tới thành phố nào gần thôi. Hai ngày, chúng ta đi hai ngày".
Gió đêm quả nhiên lạnh, từng chút từng chút lọt vào xe khiến trái tim cũng run lên, không hề có tiếng côn trùng kêu, thế giới thật yên tĩnh, yên tĩnh tới mức trái tim cô đập vang vọng trong lồng ngực anh.
Anh trầm mặc một lúc, cuối cùng đồng ý.
Hạng Mĩ Cảnh biết Phương Tuân Kiệm nhất định sẽ đồng ý đi chơi với cô hai ngày. Thời gian họ ở bên nhau không nhiều không ít, gần như cô chưa từng đưa ra bất kì yêu cầu nào với anh.
Do quá trình trưởng thành đã trải qua rất nhiều chuyện, nên cô không dám tham lam, không dám mơ tưởng tới những thứ quá tốt đẹp. Nhưng giờ cô muốn có một chuyến du lịch, chỉ hai người, dù ngắn ngủi, chỉ cần trốn tránh được lúc nào hay lúc ây. Thực ra cô vẫn chưa biết đi đâu, cô quen sống dựa theo sở thích của anh, đi đâu đều do anh quyết định, không phải cô chưa từng chế giễu bản thân mình, nhưng cô sắp mất anh rồi, còn phải để ý nhiều làm gì nữa?.
Lúc này, Phương Tuân Kiệm cũng chẳng quyết đoán hơn cô bao nhiêu. Về căn hộ, anh bèn viết tên những thành phố khác nhau ra giấy, sau đó gấp lại, rồi bảo cô bốc.
Cô nhìn đống giấy được gấp nhỏ trong lòng bàn tay anh, rồi ngẩng đầu nhìn anh. Trước kia cô luôn cho rằng anh là người không bao giờ để lộ sự nhếch nhác dù trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng trông anh lúc này rất trẻ con. Cô không biết mình nên buồn hay nên vui, chỉ sợ nhìn anh thêm nữa sẽ để lộ sự buồn bã, vừa nhón một mẫu giấy trên tay anh mở ra, vừa cười nói: "Hồi tốt nghiệp đại học, rất nhiều bạn bè đi du lịch, khi ấy em thật sự ngưỡng mộ họ".
"Hạ Môn?". Giọng cô đột nhiên cao vút, khẽ cười như không tin vào mắt mình, "Sao lại là Hạ Môn?".
Anh nhún vai, cố ý chau mày hỏi lại: "Tại sao không thể là Hạ Môn?".
Cô rất vui, nói với anh: "Khi tốt nghiệp các bạn em đi Hạ Môn".
Anh thản nhiên gật đầu, ném số giấy còn lại vào thùng rác, sau đó cầm tờ giấy có viết hai từ "Hạ Môn" mà cô đang kẹp trên tay, khẽ cười nói: "Coi như chuyến du lịch tốt nghiệp của em muộn bốn năm", rồi giục cô: "Xác định được địa điểm rồi, có phải nên đặt phòng và vé không? Anh không biết nhiều về cái này lắm, vì vậy giao cho em, anh đi tắm đây".
Cô đứng dậy định đi lấy quần áo ngủ cho anh, nhưng anh ngăn cô lại, sau đó đưa laptop cho cô, nói: "Anh chưa từng đi Cố Lãng Tự, chi bằng chúng ta đi Cố Lãng Tự đi?".
Cô vội gật đầu, ôm laptop tìm kiếm.
Anh yên tâm đi tắm.
Tiếng nước nhanh chóng vọng ra từ trong nhà tắm, cô đợi thêm vài phút nữa, sau khi chắn chắn anh sẽ không ra ngay, cô mới khom lưng lục mấy mẫu giấy bị ném vào thùng rác. Mở một mẫu thấy viết "Hạ Môn", mở một mẫu khác ra, vẫn là "Hạ Môn". Tay cô bắt đầu run lên, khi mở tới mẫu giấy thứ ba vẫn thấy chữ "Hạ Môn", thì nước mắt cô rơi. Cô vẫn luôn cảm thấy chữ anh viết rất đẹp, thẳng, mạnh mẽ, có phong thái, nhưng giờ nước mắt làm nhoè một ít. Cô đưa tay lau nước mắt, sau đó gấp lại những mẫu giấy đó đặt lại thùng rác.
Đêm đã khuya lắm rồi, đèn trong phòng đều mở cả ra nên không tối lắm, bên tai là tiếng nước chảy, hình như còn âm thanh nào khác nữa, nhưng chuyện anh không muốn cô biết, cô sẽ mãi mãi không để anh biết là cô đã biết.
Đặt chuyến bay sớm nhất, thu dọn hành lí xong, không có cả thời gian để ngủ, hai người vội vàng ra sân bay.
Sáng sớm tinh mơ, nhưng sân bay đã rất nhộn nhịp, người đứng xếp hàng chờ qua cửa kiểm tra an ninh dài dằng dặc, tốc độ nhích rất chậm.
Hạng Mĩ Cảnh thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa dành cho vé VIP, sau đó nhìn biểu hiện trên sắc mặt Phương Tuân Kiệm, cô biết anh không quen phải xếp hàng dài thế này, lòng hơi mẫn cảm.
Phương Tuân Kiệm bị cô liếc đến lần thứ ba thì không kìm được mà giơ tay lên xoay đầu cô. Anh cao hơn cô một cái đầu, tiếng cười nhẹ nhàng vang lên từ trên cao, anh hỏi: "Có trai đẹp à? Sao cứ nhìn về phía này mãi thế?".
Cô ngước mắt nhìn anh. Mặt trời vừa ló rạng, ánh nắng hắt qua tấm kính lớn chiếu vào, đúng mặt anh, ngũ quan được dát một lớp vàng mỏng. Cô nhìn anh mà thất thần, anh lại bật cười, nói với giọng hết sức thản nhiên: "Anh đói rồi, sớm biết thế này mua mấy cái bánh bao lót dạ. Lát nữa bữa sáng trên máy bay sẽ có gì đây?".
Bữa sáng trên máy bay muôn đời chẳng có gì bất ngờ. Nhưng Phương Tuân Kiệm đói thật, anh ăn hết hộp mì trộn, rồi lại bắt đầu ăn tới bánh bao.
Hạng Mĩ Cảnh vốn nuốt không trôi, thấy anh ăn hăng như thế, nên cũng bắt đầu ăn.
Máy bay hạ cánh, ra khỏi sân bay còn chưa tới chín giờ. Gọi xe đến thẳng bến tàu, ngồi thuyền lên đảo tìm một khách sạn tốt nhất, làm xong thủ tục nhận phòng, hai người đều vô cùng mệt mỏi, nằm vật ra giường, chẳng buồn động đậy.
Hạng Mĩ Cảnh định dậy để thu dọn hành lí, Phương Tuân Kiệm kéo cánh tay cô, kéo cô trở lại bên mình, nói: "Ngủ một lát trước đã".
Cô gối đầu trên tay anh, nằm im rất nghe lời. Cô cũng cảm thấy cơ thể mệt mỏi, nhưng nhắm mắt vào lại không ngủ được. Một tay vòng ôm ngang người anh, hai mắt khẽ nhắm hờ, chỉ có thể nhìn thấy một nữa khuôn mặt anh.
Trong phòng rất yên bình, rèm cửa sổ kiểu Âu đã được kéo hết xuống, gió từ biển thổi vào thỉnh thoảng làm tung góc rèm, ánh mặt trời cũng nhân đó mà luồn vào theo. Trái tim cô khẽ run rẩy, dường như muốn nắm chặt tất cả, nhưng lại biết trên thế gian này chẳng ai, chẳng sự vật nào có thể giữ mãi trong tay.
Không biết sao anh cũng không ngủ, cánh tay đặt dưới đầu cô kéo cô dịch sát về phía mình, để nửa người cô nằm bò trên người mình, nghiêng đầu nhìn cô nói: "Sao không ngủ?".
Cô đặt tay lên ngực anh, ngẩng mặt, áp môi vào cằm anh, sau đó liếm nhẹ môi anh, cố ý cười nói: "Vì em muốn hôn anh".
Cô vừa dứt lời, anh cắn nhẹ môi cô, đầu lưỡi bắt đầu luồn vào miệng cô, bàn tay túm chặt eo cô, hôn thật mạnh.
Cô bất giác rên khẽ, rất nhanh cảm nhận được phản ứng từ cơ thể áp sát của anh.
Nụ hôn của anh gần như khiến cô không thể thở, cô nức nở, đôi mắt ma mị đầy quyến rũ khi bị dục vọng xâm chiếm, bàn tay nhỏ bắt đầu luồn xuống dưới, đôi môi cong lên cười thích thú.
Anh lật người đè lên người cô, hôn cuồng nhiệt, hai tay vội vàng cởi áo kéo váy cô ra, đầu ngón tay bắt đầu trêu chọc những điểm mẫn cảm trên người cô.
Cô thoáng cau mày, rên khẽ phản ứng: "Nhẹ thôi".
"Là em chọc anh trước". Anh cô tình tách hai chân cô ra, thân len vào giữa hai đùi, thong dong tiến về phía trước.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ kích động.
Lần này Hạng Mĩ Cảnh mệt thật sự, cô nằm trên người anh không thể cử động nổi, Phương Tuân Kiệm bế cô vào nhà tắm.
Mơ mơ màng màng ngủ tới hơn ba giờ, tới khi bụng đói mới chịu mở mắt.
Phương Tuân Kiệm dậy sớm hơn cô. Anh đang sắp xếp hành lí, không mang nhiều quần áo, nhưng anh vẫn lấy từng cái ra treo lên móc rồi cho vào tủ, nhìn giống một ông chồng mẫu mực.
Cô phải khó khăn lắm mới kiềm chế được suy nghĩ đi ra giúp anh, nằm nghiêng trên giường nhìn anh cười, nói: "Phương tiên sinh không ngờ ngài cũng có ngày hôm nay".
Anh nhún vai cười đáp: "Chẳng còn cách nào, ốc cô nương vừa mới vận động quá sức, giờ còn không dậy nổi".
Cô tiện tay với gối ném về phía anh, anh giơ một tay ra túm lấy, vừa cười vừa nói: "Xem ra thể lực đã phục hồi rồi", xong đi về phía cô.
Cô vội rụt tay lại vào chăn, bộ dạng đáng thương nhìn anh: "Em đói bụng quá".
Anh vốn đang đi thẳng về phía cô, nhưng rồi quay người đặt chiếc gối lên giường, vô cùng nghiêm túc nhướng mày nói: "Em tưởng anh muốn nữa à?".
Hạng Mĩ Cảnh có cảm giác mình đã bị Phương Tuân Kiệm trêu đùa, nhưng cô lại thấy vui. Ra ngoài tìm đồ ăn, suốt dọc đường tâm trạng cô rất tốt.
Phương Tuân Kiệm chưa từng thấy cô đi giày bệt bao giờ, giống như sợ cô đột nhiên trẹo chân, nên anh cầm tay cô rất chặt. Anh chưa bao giờ nắm tay cô, nên khi nắm bốn ngón tay luôn có cảm giác không khống chế được lực. Cô ban đầu còn nhẫn nhịn, nhưng một lúc sau, không nhịn được nữa, phản đối: "Phương tiên sinh, có ai nắm tay con gái như anh không?".
Anh không hiểu, hỏi ngược lại: "Thế phải nắm thế nào?".
Bàn tay cô tách năm ngón tay anh ra, sau đó luồn năm ngón tay mình vào, nắm chặt rồi kéo anh đi về phía trước, cười nói: "Đây là động tác thị phạm, anh phải nhớ cho kĩ".
Anh cười cười, dắt tay cô đi tiếp, hỏi: "Em có search xem trên đảo chổ nào ăn ngon không?".
Chỗ ăn ngon thì rất nhiều, cô tuôn một tràng, nhưng cụ thể địa chỉ thế nào thì vẫn phải đi tìm. Thực sự đói không chịu nổi nữa, cô thấy hôm nay tâm trạng anh khá thoải mái, nên mua tạm mấy xiên thịt nướng bên đường ăn trước. Nhìn anh ngồi bên bờ biển ăn thịt nướng, cô lại thấy có lỗi với anh, vừa giơ tay giật lại xiên thịt của anh vừa nói: "Chúng ta đi tìm nhà hàng thôi".
Anh tránh tay cô. rồi gí sát xiên thịt lại gần miệng cô, cười nói: "Mùi vị ngon lắm".
Cô nhìn anh một lúc, vui mừng hé miệng cắn một miếng, sau đó nhai ngấu nghiến. Hai người vừa đi vừa ăn, đến khi tìm được nhà hàng mình muốn, bụng đã căng tròn.
Kì nghỉ dài vừa qua, khách du lịch trên đảo không nhiều, lúc này trời tối rất nhanh, có không ít người đã lên thuyền về lại thành phố.
Hạng Mĩ Cảnh mua một cuốn sổ, học các khách du lịch khác, đi đến cửa hàng nào thì đóng dấu lên một tờ giấy trong sổ. Đa phần dấu của các cửa hàng được đóng miễn phí, nhưng một phần nhỏ các ông bà chủ lại yêu quý con giấu của gia đình, nhất định khách hàng phải ăn uống mua bán mới chịu đóng dấu.
Hạng Mĩ Cảnh sau khi bị hai chủ cửa hàng từ chối thì yêu cầu Phương Tuân Kiệm đi đóng dâu, Phương Tuân Kiệm làm việc rất dứt khoát, cũng chẳng hỏi cửa hàng đó có cần phải mất phí mới được đóng dấu hay không, vừa vào là mua đồ trước.
Cô phê bình anh tiêu tiền mạnh tay, anh ngồi trên sofa trong cửa hàng bán rối, cố ý nói nhỏ: "Ngộ nhỡ bị người ta xị mặt ra từ chối thì rất xấu hổ".
Cô cảm giác như anh nói đùa, muốn giáo huấn anh, nhưng khi thanh toán anh còn nhờ chủ cửa hàng chụp ảnh cho hai người.
Cô chưa từng chụp ảnh chung với anh, đột nhiên bị anh kéo ra trước ống kính, nhất thời hơi gượng gạo. Anh cảm nhận được sự không tự nhiên của cô, bèn khẽ cười thì thầm vào tai cô: "Thả lỏng người ra, nếu không khi xem ảnh sẽ thấy cảnh mĩ nam và dã thú, em sẽ thiệt thòi đấy".
Anh nói không sai, khi nhận lại điện thoại di động, anh cười rạng rỡ dưới ánh đèn sáng chói, còn thần thái cô lại có phần căng thẳng. Cô định xoá ảnh, nhưng anh không đồng ý, kéo cô đứng dậy nói: "Còn rất nhiều cửa hàng, biểu cảm của em dần dần sẽ luyện tập thành thạo thôi".
Cô lại tưởng anh nói đùa, nhưng sau đó đến mỗi cửa hàng, anh đều nhờ chủ cửa hàng chụp ảnh giúp. Dần dần cô cũng thả lỏng hơn, đến sáng hôm sau khi bị anh kéo từ trên giường xuống, cho dù đầu bù tóc rối vẫn có thể đứng trước ống kính dưới ánh nắng ban mai cười tươi cùng anh chụp ảnh.
Anh cũng chụp riêng cho cô, còn ghi hình lại bộ dạng cô khi ăn cá xiên ở hàng ăn quà vặt ven đường. Tâm trạng cô vô cùng vui vẻ, đôi môi đỏ hồng ghé sát định hôn anh. Nhưng anh lanh lợi né được, khi cô cười hi hi rụt lại thì anh nhoài về phía trước cắn vào môi dưới cô. Cô bị đau, nhưng cũng không yếu thế mà cắn lại anh.
Cử chỉ thân mật như thế, khiến những khách du lịc khác xấu hổ quay mặt đi.
Cô càng cao hứng, khi đi bộ tới trung tâm đảo cứ khoác tay anh mãi. Áo sơ mi của anh bị cô kéo tới xộc xệch, nhưng anh không chỉnh lại, mà để mặc cô.