Dung Trí Dật cố tình bĩu môi: "Có đi ba lần, cả ba lần đều bị đăng lên trang nhất của mấy tờ lá cải ngay hôm sau, cả ba lần đều viết lăng nhăng về những chuyện phong lưu của con và các nữ minh tinh trong bữa tiệc".
Vương Đại Tuyền hỏi Dung Trí Dật: "Người lái xe thể thao đưa họ rời khỏi party lẽ nào là bản sao của Dung công tử?".
Cuộc đấu khẩu với những lời lẽ vô hại của hai mẹ con họ khiến Hạng Mĩ Cảnh thấy thú vị, điều kì lạ duy nhất là Vương Đại Tuyền thỉnh thoảng lại như vô tình liếc nhìn cô một cái. Trực giác cho cô biết Vương Đại Tuyền đã hiểu lầm quan hệ giữa cô và Dung Trí Dật, nên sau khi bữa tối kết thúc, Dung Trí Dật đưa cô về khách sạn, cô cũng nói thẳng suy nghĩ của mình cho Dung Trí Dật biết.
Dung Trí Dật lập tức phá lên cười ha hả đính chính lại suy đoán đó của cô: "Bà ấy là người hiểu rõ nhất tôi thích kiểu phụ nữ thế nào".
Hạng Mĩ Cảnh đã quen với cách ăn nói tuỳ tiện của Dung Trí Dật, đồng thời cảm nhận được rằng giữa mình và anh ta không thể nào có khả năng nảy sinh tình cảm nam nữ, thế là cô đùa bảo: "Trong các trò chơi, thì kết cục của những công tử phong lưu bao giờ cũng là chết trong vòng tay một cô gái ngây thơ thuần khiết, tôi rất háo hức muốn biết kết cục của anh liệu có gì đặc sắc hơn không".
Dung Trí Dật thở dài não nề, một tay nắm rất nhẹ trên vô lăng, tay kia tuỳ tiện gác lên cửa xe mui trần, nói: "Thế thì cô không có cơ hội để thấy đâu".
Trên đường đi từ núi xuống không nhiều xe lắm, thỉnh thoảng gặp xe ngược chiều đi lên nháy đèn ra hiệu, thứ ánh sáng đó như những điểm nhỏ nhảy nhót rất vui mắt. Gió thu không quá lạnh cũng không quá khô, nhưng không biết có phải do giọng nói của Dung Trí Dật nghe như nhuốm mùi bi thương hay không, mà Hạng Mĩ Cảnh cảm giác gió lướt qua mặt mình rất rát.
Cô rất hối hận vì đã khơi dậy đề tài này, nhân lúc Dung Trí Dật còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, cô cố tình cười rất tươi hỏi: "Tối nay anh không có hoạt động gì sao?".
Anh ta cũng phối hợp rất ăn ý, cao giọng, đắc ý đáp: "Tôi bỏ ra hẳn một buổi tối để mời cô ăn cơm, nếu để đám phụ nữ đang xếp hàng chờ tôi tới lật thẻ kia biết thì cô phải cẩn thận đấy, đi thẳng tới Hồng Kông nhưng lại nằm mà về Thượng Hải".
Cô cười nhẹ. Tiếng cười vang vọng trong không khí rồi quấn lấy tai anh ta, rất lâu sau cũng không bị gió thổi tan, Dung Trí Dật cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc nhưng cũng rất lạ lẫm, cố gắng níu kéo những suy nghĩ đã trôi tít đi tận đâu đâu về, hỏi: "Orchid nói cô tới Hồng Kông có việc? Có việc gì sao?".
Cô sớm đã chuẩn bị đáp án, nên cũng thoải mái trả lời: "Một người bạn tiểu học của tôi kết hôn".
Anh ta nhướng mày nhìn cô: "Cô còn liên lạc với bạn tiểu học?'.
Cô lắc đầu, bắt đầu nói dối: "Gặp lại ở Hi Lạp hồi tháng Tư, ngày trước cô ấy rất ngưỡng mộ tôi vì được là thành viên trong đội hợp xướng của trường, nên luôn có ấn tượng rất sâu sắc về tôi".
Anh ta không tin lắm: "Trí nhớ của bạn cô tốt thật đấy".
Cô nhún vai đáp: "Có những chuyện anh cảm thấy không quan trọng, nhưng người khác lại nhớ rất lâu, có những người anh cho rằng khó quên, nhưng người khác lại quên rất nhanh".
Dung Trí Dật liếc xéo cô một cái. im lặng một lúc, rồi nói tiếp: "Tôi cho cô tiền, cô hãy quay lại Paris đi".
Cô rất ngạc nhiên, nhưng vẫn cười bảo: "Thì ra anh lại không hoan nghênh tôi như thế".
Dường như anh ta cũng nhận ra sự luống cuống trong lời nói của mình, phá lên cười rồi nói: "Về cũng được, tôi có thêm người để chơi cùng".
Cô rất muốn truy hỏi lí do vì sao trước đó anh ta lại bày tỏ thái độ không hoan nghênh cô trở về như thế, nhưng có những việc hỏi rõ sẽ không còn thú vị nữa, vậy là cô đành im lặng, suốt quãng đường về khách sạn không nhắc tới chuyện này nữa.
Khách sạn là do Lâm Khải Sương tự đặt cho cô, nằm trong khu vực gần biển tấc đất tấc vàng.
Dung Trí Dật cùng Hạng Mĩ Cảnh làm xong thủ tục nhận phòng, nhưng không có ý định lên phòng cô ngồi chơi, mà nói: "Nếu không phải cô đã đặt trước khách sạn rồi, thì tôi sẽ để cô tới ở chổ mẹ tôi, mấy phòng khách ở nhà được bà trang trí còn xa hoa hơn cả khách sạn bảy sao".
Hạng Mĩ Cảnh lắc đầu: "Ngày nào cũng có các tay săn ảnh đứng chờ trước cửa nhà anh, tôi không muốn sáng sớm đã nhìn thấy mình trên báo".
Dung Trí Dật khen cô tinh mắt và suy nghĩ chu toàn, sau đó nói sáng mai ngủ dậy sẽ mời cô đi uống trà sáng.
Đương nhiên cô tìm cách khéo léo từ chối, cười đáp: "Để anh tự nhiên tỉnh dậy không biết có kịp ăn bữa trưa hay không, tôi vẫn nên giải quyết bữa sáng của mình tại chổ thì thực tế hơn".
Dung Trí Dật cũng nói: "Trưa mai tôi phải quay về Thượng Hải rồi".
Cô nhướng mày: "Tốt xấu gì tôi cũng là người bản địa, không bắt nạt ai nhưng chắc chắn sẽ chẳng ai bắt nạt được".
Dung Trí Dật biết cô nói đúng, nên không ép, chỉ cười cười dặn: "Mấy ngày ở đây cô đừng có ra sức ăn, tôi thấy cái eo bánh mì của cô to lắm rồi đấy, cẩn thận sau khi quay về Bảo Nhã lại không mặc vừa những chiếc váy xinh đẹp duyên dáng kia".
Cô bất lực trước lời nhắc nhở đó: "Anh cũng chu đáo quá, quản cả việc béo gầy của nhân viên nữa".
Anh ta phá lên cười một trận, sau đó tiễn cô vào thang máy.
Cô thấy Dung Trí Dật đợi thang máy đóng cửa, qua khe cửa hẹp dần dần khép chặt lại, cô cảm giác như nhìn thấy nỗi bi ai tới đau đớn bao trùm lên khuôn mặt vốn rất anh tuấn xán lạn của anh ta.
Theo suy đoán của cô, anh ta rất ít khi liên lạc với cô khi cô còn ở nước ngoài, cũng có thể nguyên nhân chủ yếu là do khoảng cách vài nghìn kilômét kia, cất tiếng gọi "Theresa" nhưng lại không thể gặp được người khiến anh ta không thể thốt lên được. Cô rất khó tưởng tượng tới khả năng si tình đó của Dung Trí Dật, nhưng trong thế giới điên cuồng này, vốn chẳng có gì là không thể.
Hạng Mĩ Cảnh thấy Lâm Khải Sương bây giờ làm ông chủ rồi, sau khi lên nắm quyền anh không coi tiền ra gì nữa, cô tới Hồng Kông vì việc riêng, vậy mà anh bố trí sắp xếp cho cô ở như một nhân vật quan trọng. Căn phòng rộng tới mức trở thành xa hoa trong cái thành phố đông đúc chật chội này, cô đành phải gọi điện để cảm ơn ý tốt của anh.
Lâm Khải Sương điềm đạm nói: "Hồi tháng Bảy anh qua đó bàn công chuyện có từng ở khách sạn ấy, phong cảnh khá đẹp, chỉ cần kéo rèm cửa sổ là nhìn thấy cảng Victoria. Nếu may mắn gặp dịp họ bắn pháo hoa, thì còn thú vị hơn việc đến câu lạc bộ du thuyền xem những chiếc du thuyền trên sông Hoàng Phố chạy tới chạy lui".
Quả thật Hạng Mĩ Cảnh đi tới cửa sổ kéo rèm ra nhìn, khung cảnh ngút tầm mắt, cô cười nói: "Anh đối với em tốt như thế, không phải muốn duyên cũ tái hợp đấy chứ?".
Lâm Khải Sương hừ một tiếng, đáp: "Em thông minh quá, anh không có bản lĩnh khiến em an phận thủ thường ngồi nhà làm người phụ nữ đứng sau anh".
Cô cười.
Anh lại hỏi: "Đồ ở Paris có nhiều không? Có cần anh cùng em quay về đó một chuyến không?".
Cô cảm thấy anh rất quan tâm tới việc này, nhưng khi hai người họ nói chuyện với nhau, đề tài cũng chỉ giới hạn trong những việc xảy ra gần đây mà thôi. Anh đã hỏi thì cô cũng trả lời: "Giờ các công ty vận chuyển mọc lên như nấm, riêng tiền vé máy bay khứ hồi cũng đủ để chổ đồ đó của em đi du lịch vòng quanh thế giới rồi. Em đã tìm được một công ty thu dọn đóng gói giúp, chỉ vài ngày nửa là đồ được gửi về thôi, chỉ tiếc hai tháng tiền thuê nhà đã trả trước. Tiền thuê nhà ở Paris đắt lắm".
Anh nghe cô nói xong, hình như buồn bã thở dái một tiếng, rồi nói với giọng cảm thán: "Hai hôm trước còn nói sẽ ra sân bay tiễn em, giờ em đã quyết định lật một trang mới trong cuộc sống của mình ở Thượng Hải rồi".
Cô cũng bắt chước giọng anh, cố ý tỏ vẻ bất lực đáp: "Các anh thật mâu thuẫn, hình như việc đi hay ở của em đều không thể hợp ý hết tất cả mọi người. Hay là để em biến mất như không khí khỏi thế giới này nhé?".
"Các anh?". Anh nghi hoặc. "Còn ai nữa?".
"Dung Trí Dật đó". Cô nói xong, còn hỏi ngược lại anh: "Người bạn gái trước đó của anh ta có thật chỉ trùng tên với em thôi không? Trông có giống em không? Tại sao tới bây giờ em vẫn có cảm giác rõ ràng anh ta đang nhìn em, nhưng lại không giống như nhìn con người em?".
Anh không trả lời thẳng cơ, mà bảo: "Ciờ em giống như cuốn sách *Mười vạn câu hỏi vì sao*. Ngủ sớm di, lấy tinh thần ngày mai còn đi tìm người hàng xóm cũ để hỏi cho ra nhẽ chuyện cũ".
Nhờ Lâm Khải Sương nhắc nhở, Hạng Mĩ Cảnh nhanh chóng quay trở về với mục đích chính của mình. Cô đến đây là để tìm tung tích về Tần Tâm Nghiên, còn quá khứ của Dung Trí Dật, cứ từ từ thăm dò.
Giá phòng khách sạn một đêm hơn một vạn tệ, nhưng Hạng Mĩ Cảnh thấy không hề lãng phí. Những đồ gì có thể dùng được cô đều dùng qua hết, đặc biệt là chiếc bồn tắm hình vòng cung, xả khoảng quá nửa bồn nước nóng, rồi pha mấy loại muối tắm vào, thoải mái ngâm mình trong đó. kết quả là tắm tới mơ hồ. Khi cô nhấc người lên lấy điều khiển của chiếc ti vi treo trên tường nhà tắm để đổi sang kênh Hồng Kông xem tin tức, liếc mắt nhìn thấy một vệt đỏ nhức mắt trong bồn tắm.
Chu kì sinh lí của cô không chuẩn. Trước kia khi đi làm, lúc bận rộn áp lực nhiều, chậm một hai tuần là chuyện bình thường, nhiều lần cô bị doạ cho chết khiếp vì chuyện này, chỉ sợ không cẩn thận có thai. Sau khi đi du lịch khắp các nước, mặc dù không được tính là vất vả quay cuồng, nhưng cuộc sống không theo quy luật bình thường, nên lúc chậm lúc sớm cô đã không lấy làm lạ. Lần này rõ ràng là đã đến sớm vài ngày. Cô bận tìm đầu mối liên quan tới Tần Tâm Nghiên, nên quên cả chuẩn bị băng vệ sinh.
Khách sạn rất chu đáo khi để hai miếng băng vệ sinh nhỏ trong ngăn kéo tủ của phòng tắm, có điều không thích hợp để dùng ban đêm. Cô còn phải ở đây vài ngày, không muốn sáng mai nhân viên dọn phòng vào nhìn thấy những vết loang đỏ trên tấm drap trắng muốt. huống hồ cô đã ngâm mình trong nước khá lâu, người nóng rực, má cũng nóng, xuống lầu đi dạo tìm một cửa hàng tiện lợi cũng tốt.
Cuộc sống về đẹm ở những thành phố lớn không khác nhau nhiều, gần mười một giờ, khu vực cô ở không phải nơi cuộc sống về đêm sôi động nhất, nhưng ánh đèn neon lấp lánh cũng khiến cô có cảm giác cô đơn.
Hạng Mĩ Cảnh tìm thấy một cửa hàng tiện lợi ở gần khách sạn, mua mấy gói băng vệ sinh, với tay lên kệ để hàng gần đó lấy hai hộp mì ăn liền vị bò và ít đồ ăn vặt. Đồ ăn trong bữa tối đầy đủ những đặc sản tiêu biểu nhất của đất Hồng Kông, nhưng lại quá tinh tế, nên cô ăn không no. Quãng thời gian không sống ở đây, ngoài thể lực và tâm trạng rất dễ chịu ra, thì dạ dày của cô cũng phồng to không ít, chẳng trách Dung Trí Dật nhắc nhở cô phải chú ý vóc dáng của mình. Nghĩ đến đây, cô lại do dự, rồi bỏ hai hộp mì cùng đồ ăn vặt vào vị trí cũ, ngoan ngoãn đi thanh toán tiền băng vệ sinh, sau đó quay về khách sạn theo đường cũ.
Tháng mười một, ban đêm thời tiết hơi lạnh. Người đang khó chịu, lúc đi chỉ mặc một chiếc áo len, đuôi tóc vừa rồi dính nước, khi gió thổi, cơ thể cô vô thức co lại vì lạnh, nên phải rảo bước thật nhanh.
Lúc này, xe cộ đi lại trên đường không còn nhiều nữa, xe vào khách sạn lại càng ít. Vì vậy khi hai chiếc Mercedes-Benz và Lincoln màu đen nhẹ nhàng lướt qua người cô, rồi dừng lại trước cửa lớn của khách sạn, cô bất giác bước chậm lại, ngước mắt nhìn lên xem có cần đứng lại một lát nhường đường không.
Bước xuống trước là ba người đàn ông trên chiếc Mercedes-Benz, vừa nhìn đã biết là người Trung Quốc lai, ánh mắt họ vô cùng cảnh giác, nhìn xung quang rất nhanh, sau khi xác định an toàn mới mở cửa chiếc xe Lincoln.
Hạng Mĩ Cảnh nhận ra ba người đàn ông này là vệ sĩ riêng, nhưng còn chưa kịp đoán người trong xe là trọc phú nào trong thành phố, thì đã thấy Phương Tuân Kiệm bước ra từ cửa trái của chiếc Lincoln.
Phương Tuân Kiệm mặc một bộ vest màu xám nhạt, kết hợp với áo sơ mi trắng, cúc tay áo màu vàng lộ ra khi anh cử động cánh tay, dưới ánh sáng của chiếc đèn thuỷ tinh hàng vạn oát, những chiếc cúc đó thoáng loé lên những tia sáng sắc nhọn lướt qua trước mặt Hạng Mĩ Cảnh. Anh xưa nay là người rất cẩn thận, lại có làn da khá đẹp, những khó khăn vất vả mà thế giới biến đổi này mang đến cho anh cũng không khiến người khác có cảm giác anh là người phải ăn sương nằm gió, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng không che giấu được ý chí mạnh mẽ và sức sống đầy năng lượng của anh.
Hạng Mĩ Cảnh vô thức tìm một chổ để nấp, nhưng cô đang đứng trên con dốc nhỏ dành riêng cho xe đi thẳng vào cửa khách sạn, trái phải trước sau trống trơn chẳng có chổ nào để nấp.
Việc này thực sự khiến cô có cảm giác trở tay không kịp, nhưng thực tế thì Phương Tuân Kiệm không chú ý tới cô. Sau khi xuống xe anh nhanh chóng đi vòng sang bên kia của chiếc Lincoln, cung kính đứng đợi một ông già chậm rãi bước ra khỏi xe.
Cô không tiện cứ nhìn về phía họ mãi, nên chỉ dám liếc một cái, trong lòng thầm đoán ông lão cao lớn kia có lẽ là ông ngoại của Phương Tuân Kiệm, Bạch Tiên Niệm. Cô chưa từng gặp Bạch Tiên Niệm ngoài đời, nhưng những người làm ăn có máu mặt ở Thượng Hải, nếu không phải lớp người cũ, thì đa phần cũng giống cô mới chỉ nghe đến uy danh của Bạch Tiên Niệm mà thôi.
Giám đốc bộ phận lễ tân nhanh chóng ra đón, bọn họ đi thành một hàng vào khách sạn. Hai chiếc Mercedes-Benz và Lincoln màu đen lần lượt rời đi, cửa khách sạn khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Người bảo vệ ở cửa thấy Hạng Mĩ Cảnh vẫn đứng mãi ở đấy, còn tưởng cô gặp chuyện gì rắc rối, ân cần đi tới hỏi cô có cần giúp đỡ không.
Thực ra cô chẳng có việc gì cần người khác giúp. Ngay từ lúc có suy nghĩ sẽ ở lại Thượng Hải cô đã chuẩn bị tâm lí chạm mặt Phương Tuân Kiệm rồi. Cô không cho rằng mình và Phương Tuân Kiệm là những người ôm lấy quá khứ mà sống, tới bây giờ anh vẫn chưa đính hôn với Từ Hi Lê là bởi vì cha của Từ Hi Lê mới mất được một năm, Từ Hi Lê là một người con có hiếu, thế thôi. Họ có quá nhiều cơ hội phải chào hỏi nhau, sự bối rối của cô lúc này chỉ đơn giản là vì cô chưa sẵn sàng nhập vai mà mình cần phải diễn mà thôi.
Hít một hơi thật sâu, Hạng Mĩ Cảnh lấy lại tinh thần, xách túi đồ vừa mua ở cửa hàng tiện lợi đi vào khách sạn.
Thang máy thiết kế rất hoa lệ xa xỉ, cô độc chiếm một chiếc, nhìn bản thân mình được phản chiếu bởi những tấm thép từ bốn phía, cảm nhận cảm giác trống rỗng đột ngột bị bốc lên cao khi thang máy chuyển động. Cô không thích cảm giác lơ lửng trên không trung này, càng không thích trong trái tim mình có chổ nào bị hổng, khi thang máy "ting" một tiếng đến tầng mà cô đã chọn, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi không gian chật hẹp này.
Nhưng vừa bước ra khỏi thang máy, suýt nữa cô đụng phải Phương Tuân Kiệm đang lách người đi vào.
Cô ngước mắt nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng thể hiện sự thản nhiên và lịch sự mỗi khi gặp anh trước mặt mọi người, giọng cũng thản nhiên, đứng cách chổ anh khoảng ba bước, có ý muốn nới rộng khoảng cách với anh, rồi mới chào hỏi: "Phương tiên sinh".
kết quả Phương Tuân Kiệm còn bình tĩnh hơn cô, anh đứng thẳng người, không hề có bất kì động tác thừa nào. khoé miệng cũng chẳng kéo xuống cũng chẳng nhướng lên, thậm chí ngay cả lông mày cũng lười cử động, duy nhất giọng nói của anh không còn giống với trước kia nữa, có chút trầm hơn, lại như hơi run, nhưng không rõ rốt cuộc là do anh thường xuyên uống rượu nên dây thanh quản bị tổn thương hay là do nguyên nhân nào khác.
Anh hỏi: "Về bao giờ?".
Trước mặt anh cô luôn rất thành thật, giờ cũng không cần giấu giếm, thế là cô thẳng thắn đáp: "Vừa về, đến Hồng Kông có chút việc, mấy hôm nữa sẽ quay lại Bảo Nhã làm việc".
Anh ngập ngừng, thấy cô bình thản nhìn mình, cổ họng bỗng như có thứ gì đó mắc lại, muốn nói cũng khó khăn.
Anh im lặng như thế, cô đành phải tiếp tục nói: "Cuộc sống ở nước ngoài rất nhẹ nhàng, em gần như không muốn quay về. Nhưng con người ta nếu nhàn rỗi quá lâu, sẽ lại muốn được bận rộn", nói xong cô hỏi thăm anh: "Anh luôn rất bận phải không? Nghe A Khải nói công việc của anh rất phát triển".
Anh gật đầu, vẻ mặt dần ấm áp trở lại, nhưng có lẽ do sự xuất hiện của cô khiến tâm trạng anh rối bời. đặc biệt Bạch Tiên Niệm còn ở khách sạn này, nên cô có cảm giác lúc này anh không còn được trấn tĩnh tự tại như vừa rồi. Cô cố tình hỏi: "Anh đến bàn công chuyện à?".
Anh khẽ lắc đầu: "Cùng ông ngoại tham gia vài hoạt động".
Cô nhìn về phía hành lang, biết rồi còn hỏi: "Ông ngoại anh ở đâu?".
Tối nay anh uống khá nhiều, mặc dù không đến nổi say nhưng khi ngồi trên xe, anh thả rông suy nghĩ của mình đi rất xa đến nỗi mơ hồ trước những lời Bạch Tiên Niệm nói với mình. Giống như rất nhiều buổi tối như tối nay, ánh đèn xanh đỏ ở thế giới bên ngoài, đèn cao áp và đèn neon ở những biển quảng cáo kia hoà lẫn vào nhau rồi chiếu thẳng vào trong xe. Anh biết mục tiêu của mình ở đâu, cũng đang ra sức phấn đấu cho mục tiêu ấy, nhưng anh không dám tưởng tượng tới cuộc sống sau này khi mình đã đạt được mục tiêu rồi.
Vừa rồi anh nhìn thấy cô, nhưng ngoài việc kiềm chế cảm xúc của mình ra, anh không thể để lộ bất kì sự khác thường nào trước mặt Bạch Tiên Niệm, giống như lúc này anh biết cô đang giả vờ hỏi thế, nhưng vẫn phối hợp với cô, đáp: "Anh và ông cùng ở đây". Cô vì anh nên mới phải phiêu bạt bên ngoài, có rất nhiều chuyện anh không thể quên, đặc biệt là vào cái đêm tuyết rơi ấy, cô nấp sau cánh cửa phòng, khẩn cầu anh hãy để cô sống một cuộc đời mới, hãy để cô yêu người khác.
Anh vốn không có quyền giam cầm tự do của cô, anh chẳng qua chỉ là một thằng đàn ông ích kỉ đã từ bỏ tình yêu của mình mà thôi.
Cuộc gặp gỡ chính diện với Phương Tuân Kiệm vừa ngắn vừa lịch sự khách sáo, giống như cây pháo hoa chuẩn bị được bắn ra nhưng đột ngột mất đi dưỡng khí, lửa tắt ngấm. Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy đây là tình huống nằm trong dự tính của cô, cũng khá hợp tình hợp lí. Cô luôn nhắc nhở mình phải luôn nhìn về phía trước mà sống, nhưng rõ ràng Phương Tuân Kiệm còn nhìn về phía trước xa hơn cô.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm, nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được là bởi đang kì sinh lí, nên ít nhiều ảnh hưởng đến các chức năng trong cơ thể, muốn vừa đặt mình xuống đã ngủ ngay cũng khó.
Cố ép mình phải ngủ thật sự khó chịu, nên cô đành lấy di động ra nghịch. Trượt tay trên màn hình, Âu Na nhắn liền mấy tin nhắn voice. Cô mở từng tin một ra để nghe, mới biết Âu Na đã biết chuyện cô quay về Bảo Nhã làm qua Dung Ngọc Lan, trách cô không thông báo cho mình, lại nói ngày mai sẽ nhờ nhân viên tạp vụ của công ty quét dọn văn phòng giúp cô, còn kể cho cô nghe tình hình về nhân sự cũng như công việc hiện tại ở Bảo Nhã.
Khi còn ở nước ngoài thỉnh thoảng cô vẫn gọi điện thoại cho Âu Na, không đến nỗi hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Bảo Nhã, huống hồ giữa phụ nữ với nhau, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy đề tài đó, muốn chấm dứt hoàn toàn là điều không thể, nếu thực sự không có sóng gió phong ba, không có sự cạnh tranh thì rất khó có tiến bộ. Trước kia khi cô còn ở Bảo Nhã, cô cùng Tiền Mẫn, Chu Lệ Lệ có thể coi là thế kiềng ba chân, sau khi cô rời đi, Âu Na tiếp quản tổ của cô, nhưng do vẫn chưa thật sự trưởng thành ở mọi phương diện nên không thể không đứng về cùng một phía với Tiền Mẫn. Đương nhiên, việc một cá nhân nào đó bành trướng không phải kết cục Dung Ngọc Lan muốn nhìn thấy, vì vậy Dung Ngọc Lan đã cất nhắc Dương Mai, một tướng tài dưới chướng Chu Lệ Lệ lên làm Senior account manager. Từ đó có thể thấy, Tiền Mẫn và Chu Lệ Lệ đều chẳng được lợi gì từ việc đó, chiếc bàn bốn chân đang vô cùng vững vàng không biết có trở nên chệnh choạng vì sự quay về của cô hay không. Nhưng trong công việc, cô lại chẳng có gì phải sợ, mặc dù cô chưa thật sự hiểu Dung Ngọc Lan lại mong chờ sự quay lại của mình như thế, nhưng dù gì cũng có cấp trên đứng sau chống lưng, cô lại không có suy nghĩ trở thành một Dịch Hiểu vụ thứ hai, cô chỉ muốn thành một Theresa của trước kia mà thôi, chắc việc này sẽ không khó lắm.
Trằn trọc tới quá nửa đêm, sau khi những suy nghĩ hỗn loạn giúp phân tán bớt sự mệt mỏi của cơ thể cô mới vô thức chìm vào giấc ngủ, lúc Hạng Mĩ Cảnh mở mắt ra đã là mười giờ sáng ngày hôm sau.
Trước khi đến đây cô đã lên kế hoạch cụ thể, vì vậy sau khi thức giấc cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, chỉnh đốn lại bản thân rồi mới ra ngoài.
Lần này cô không gặp Phương Tuân Kiệm nữa mà chỉ nhận được cuộc điện thoại của Dung Trí Dật gọi từ sân bay khi cô xuống nhà ăn ăn sáng.
Dung Trí Dật hỏi cô đã dậy chưa, đã ăn sáng chưa.
Cô thực sự cảm thấy hơi lạ, không nhịn được cười đáp: "Giờ tôi đang là người độc thân đợi giải phóng, anh quan tâm tôi như thế rất dễ khiến tôi hiểu lầm đấy".
Anh ta cười phá lên ở đầu dây bên kia, rồi tìm đại một lí do để giải thích: "Thực ra tôi đột nhiên rất muốn ăn bánh trứng, nên muốn nhờ cô mang mấy cái về Thượng Hải giúp".
Đôi đũa của cô đang đặt trên đĩa phở cuốn, cầm cốc nước cam lên uống một hớp, cố tình trêu: "Nếu anh muốn ăn như thế, thì đổi chuyến bay chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao? Tập đoàn Hoa Hạ sẽ không ngừng hoạt động chỉ vì anh về muộn vài tiếng đâu".
Anh ta cũng cố tình trêu cô: "Giờ tôi là nhân vật trung tâm của tập đoàn đấy, chưa biết chừng sau khi Victor về New York, tôi sẽ trở thành lãnh đạo trực tiếp của cô cũng nên. Sếp tương lai nhờ cô mang hai cái bánh trứng về mà cô còn có ý kiến à? Cẩn thận không sau này tôi đì cho đấy".
Cô bỗng thấy nhẹ nhõm lạ thường, hỏi: "Đại Dung tiên sinh về New York rồi sao?".
Anh ta hỏi ngược lại: "Nghe giọng cô thì, hình như chỉ mong anh ấy quay về New York càng sớm càng tốt ấy nhỉ?".
Nhớ lại hai lần gặp mặt trước đó với Dung Trí Hằng, cô luôn có cảm giác cho dù cô xuất hiện trước mặt anh không phải trong thân phận là người của Bảo Nhã, thì vẫn thấy áp lực như khi gặp sếp của mình. Không phải cô sợ anh, mà cô luôn có cảm giác cô không có cơ hội để nói từ "không" trước mặt anh, cũng không có cơ hội để thương lượng với anh. Cô không có ý định cho Dung Trí Dật biết suy nghĩ đó của mình, đành cười bảo: "Tôi chỉ mong anh mau chóng lên làm sếp lớn rồi ban cho tôi thêm chút phúc lợi nữa thôi".
Anh ta không tin vào lời giải thích của cô, nhưng cũng không truy hỏi, cứ như gọi cô là vì muốn nhờ cô mang hai cái bánh trứng về vậy, nhắc đi nhắc lại rằng cô nhất định phải ghi nhớ.
Cô ghi lại việc mua bánh trứng vào ghi chú nhắc việc trong điện thoại, sau đó ra khỏi nhà ăn đi về phía vịnh Repulse mà ngày trước cô từng ở.
Tài xế taxi nghe cô báo địa chỉ, thấy cô còn trẻ, diện mạo lại sang trọng, nên tưởng cô là con gái của gia đình quyền quý nào đó. Cô cũng chẳng phủ nhận, trong lòng thầm nghĩ, nếu năm đó cơn bão tiền tệ không khiến cha thua trắng tay tới mức ép phải nhảy lầu tự sát, thì cô bây giờ có phải cũng sẽ giống Từ Hi Lê, được mọi người quan tâm yêu thương? Đáng tiếc trên thế giới này chẳng có hai từ "nếu như".
Thi thể của cha, cô tận mắt nhìn thấy trong phòng xác của bệnh viện. Khi ấy, Tần Tâm Nghiên nhận được tin dữ thì hồn phiêu phách tán, khóc lóc rũ rượi, không hề để ý tới việc để một đứa trẻ vào cái nơi lạnh lẽo ấy là chuyện không thích hợp, loạng choạng đưa cô đi theo nhận xác. Khi ấy cô đã cao hơn chiếc giường nhận xác nhiều, cô nhìn thấy người cha đã được tắm rửa sạch sẽ nhưng không thể thở được nữa của mình, trong lòng ngoài nỗi buồn ra thì chỉ có nổi buồn, không hề cảm thấy sợ hãi. Sau này mỗi khi nhớ lại cảnh tượng của hôm ấy, nỗi buồn trong lòng cô không hề giảm. Giờ cô phải lật lại trang nhật kí đã giở qua, cô đành lấy lí do đi tìm sự tồn tại của Tần Tâm Nghiên trên thế gian này để làm thuốc giảm đau.
Đến vịnh Repulse, xe giảm dần tốc độ.
Trí nhớ của Hạng Mĩ Cảnh mặc dù khá tốt, nhưng vì khi đó chuyển từ Kowloon Tong đến đây chưa ở được hai năm, lúc rời đi lại vội vã, những căn hộ ở đây khá giống nhau, nhất thời cô chưa xác định được nơi mình ở trước kia, nên sau khi xuống xe đành dựa vào kí ức vụn vặt mà lần tìm dần dần.
Đường ở đây cô không thông thuộc, là người mới lại nhìn đông ngó tây, nên khó tránh khỏi bị cư dân xung quanh nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ. Cô có chút bối rối, nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ cuộc, khi rẽ vào một con dốc nhỏ thì gặp được bà cụ tầm hơn bảy mươi tuổi đang được người giúp việc dìu đi dạo đầy nhàn nhã.
Không biết có phải con người ta khi già rồi thì diện mạo trông đều giống nhau hay bà cụ kia đúng là người quen cũ, khi cô chăm chú nhìn một lúc thấy bà cụ rất quen. Đúng lúc đó người giúp việc chỉ về phía chiếc ghế đá đằng trước nói với bà cụ: "Rose, let us have a rest".
Hạng Mĩ Cảnh như chợt nhớ ra, suýt thì nhảy phắt lại trước mặt người tên Rose. Cô cố gắng để kiềm chế tâm trạng kích động của mình, đợi người giúp việc đỡ Rose ngồi xuống chiếc ghế đá, cô mới chậm rãi đi về phía đó, vô cùng lịch sự đứng trước mặt bà, lại sợ bà phải ngửa cổ lên nhìn mình sẽ mệt, thế là cô cúi người xuống.
Giúp việc người Philipines kia không hẳn nhìn Hạng Mĩ Cảnh với con mắt thù địch, nhưng vô cùng cảnh giác định ngăn cô lại: "Who are you?".
Hạng Mĩ Cảnh nhìn bà Rose chăm chú, mắt ướt mi, cô không bận tâm tới người giúp việc, chỉ dịu dàng gọi: "Rose, cháu là Theresa, Mĩ Cảnh, Hạng Mĩ Cảnh đây. Bà còn nhớ cháu không? Trước kia cháu là hàng xóm nhà bà, cô giáo Tưởng của dàn hợp xướng trường cháu là cháu ngoại bà, cháu rất thích món bánh gato dâu tây bà làm. Cha cháu là Hạng Cẩm Hải, mọi người đều gọi ông ấy là A Hải. Mẹ cháu là Tần Tâm Nghiên, Oprea rất thích shopping".
Đôi mắt đã bị cặp mí sụp che gần như mất một nửa cùa bà Rose đột nhiên như phát sáng, giơ bàn tay nhăn nheo run rẩy túm lấy cánh tay Hạng Mĩ Cảnh, sau khi quan sát cô hồi lâu, mới cất giọng kích động hỏi: "Cháu là Theresa? Cháu lớn thế này rồi ư?".
Hạng Mĩ Cảnh gật đầu lia lịa, cầm lấy bàn tay già nua của bà Rose: "Đã nhiều năm rồi chúng ta không gặp nhau. Bà có khoẻ không?".
Bà Rose gật đầu bảo khoẻ, sau đó hỏi: "Ta tưởng cháu và Opera cùng đi Ấn Độ rồi, sao lại quay lại nơi này?".
Trái tim Hạng Mĩ Cảnh run rẩy. Không cần phải hỏi nhiều, chỉ thế thôi cũng đã đoán được, người mà cô nhìn thấy ở trung tâm thương mại cũng như trên taxi chính xác là Tần Tâm Nghiên. Tần Tâm Nghiên không những chưa chết mà còn vứt bỏ cô cho Diêu Lập Trung, một mình đi Ấn Độ.
Bà Rose thấy cô đứng như trời trồng không đáp, lại hỏi tiếp: "Cháu quay về thăm hàng xóm cũ phải không? Hay là về Hồng Kông làm việc?".
Hạng Mĩ Cảnh cố gắng đè nén cảm xúc đang dào dạt như sóng cuộn của mình, đáp: "Cháu đến có chút việc, tiện thể về đây thăm lại nơi ở cũ", sau đó nói thêm: "Căn nhà cháu ở trước kia bị bán rồi phải không?".
Bà Rose tỏ vẻ kinh ngạc, chau mày: "Trước khi Opera đi khỏi Hồng Kông đã bán rồi. Người mới chuyển đến trước đó làm ăn buôn bán ở Đại Lục, con trai nhà họ thích yêu đương với các minh tinh, nên bị đám thợ săn ảnh rình mò suốt ngày, cô con gái cũng chẳng được mọi người yêu quý. Có diều bọn họ di dân đi New York cũng đã vài năm rồi, căn nhà cũ của cháu thường bỏ không".
Hạng Mĩ Cảnh lại thấy run rẩy thêm lần nữa, xem ra tới gặp chủ nhà mới để hỏi thăm về Tần Tâm Nghiên là điều không thể. Nhưng cô rất nhanh, cảm thán nói tiếp: "Cháu còn định tới hỏi thăm chủ mới của căn nhà, xem ra không có cơ hội rồi".
Bà Rose đáp: "Cũng không hẳn. Mấy hôm trước người nhà họ vừa về đây, tối nay hình như còn tổ chức tiệc, khi bà ra ngoài gặp người của cửa hàng hoa mang hoa vào vườn trang trí nữa".
Hạng Mĩ Cảnh vui mừng, trò chuyện với bà Rose thêm một lúc, cuối cùng quyết định đi thử vận may. Cô vẫn không thể nhớ rõ căn nhà cũ của mình rốt cuộc là căn nhà nào, nhưng theo như miêu tả của bà Rose, trong một môi trường hoà bình yên tĩnh thế này, những nơi ồn ào và nhiều người đi lại rất ít. Cô nhanh chóng tìm được căn nhà đó, nhón chân đảo mắt nhìn vào bên trong, sau đó đi đến trước cửa chính nhìn thấy tấm biển bằng gỗ trước kia khắc" biệt thự nhà họ Hạng" giờ đã đổi thành tấm biển bằng kính khắc chữ vàng "biệt thự nhà họ Ngô".
Cô đã chắc chắn mình tìm đúng chổ, muốn vào chào hỏi chủ nhà, nhưng không muốn đóng giả người của cửa hàng hoa hay cửa hàng rượu, đành thật thà tìm quản gia đang đứng chỉ huy công việc ngoài cổng, thổ lộ ý định của mình.
Quản gia nhìn cô với vẻ mặt khó chịu: "Lão gia nhà chúng tôi không tuỳ tiện gặp khách, cô mau đi đi".
Cô đoán mình đã gặp phải một kẻ khó nhằn, đành hạ giọng, cầu khẩn: "Trước kia tôi sống ở đây, tôi thật sự mong có cơ hội được gặp lão gia nhà các ông, rôi có việc rất quan trọng muốn thỉnh giáo ông ấy".
Dung Trí Dật cố tình bĩu môi: "Có đi ba lần, cả ba lần đều bị đăng lên trang nhất của mấy tờ lá cải ngay hôm sau, cả ba lần đều viết lăng nhăng về những chuyện phong lưu của con và các nữ minh tinh trong bữa tiệc".
Vương Đại Tuyền hỏi Dung Trí Dật: "Người lái xe thể thao đưa họ rời khỏi party lẽ nào là bản sao của Dung công tử?".
Cuộc đấu khẩu với những lời lẽ vô hại của hai mẹ con họ khiến Hạng Mĩ Cảnh thấy thú vị, điều kì lạ duy nhất là Vương Đại Tuyền thỉnh thoảng lại như vô tình liếc nhìn cô một cái. Trực giác cho cô biết Vương Đại Tuyền đã hiểu lầm quan hệ giữa cô và Dung Trí Dật, nên sau khi bữa tối kết thúc, Dung Trí Dật đưa cô về khách sạn, cô cũng nói thẳng suy nghĩ của mình cho Dung Trí Dật biết.
Dung Trí Dật lập tức phá lên cười ha hả đính chính lại suy đoán đó của cô: "Bà ấy là người hiểu rõ nhất tôi thích kiểu phụ nữ thế nào".
Hạng Mĩ Cảnh đã quen với cách ăn nói tuỳ tiện của Dung Trí Dật, đồng thời cảm nhận được rằng giữa mình và anh ta không thể nào có khả năng nảy sinh tình cảm nam nữ, thế là cô đùa bảo: "Trong các trò chơi, thì kết cục của những công tử phong lưu bao giờ cũng là chết trong vòng tay một cô gái ngây thơ thuần khiết, tôi rất háo hức muốn biết kết cục của anh liệu có gì đặc sắc hơn không".
Dung Trí Dật thở dài não nề, một tay nắm rất nhẹ trên vô lăng, tay kia tuỳ tiện gác lên cửa xe mui trần, nói: "Thế thì cô không có cơ hội để thấy đâu".
Trên đường đi từ núi xuống không nhiều xe lắm, thỉnh thoảng gặp xe ngược chiều đi lên nháy đèn ra hiệu, thứ ánh sáng đó như những điểm nhỏ nhảy nhót rất vui mắt. Gió thu không quá lạnh cũng không quá khô, nhưng không biết có phải do giọng nói của Dung Trí Dật nghe như nhuốm mùi bi thương hay không, mà Hạng Mĩ Cảnh cảm giác gió lướt qua mặt mình rất rát.
Cô rất hối hận vì đã khơi dậy đề tài này, nhân lúc Dung Trí Dật còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, cô cố tình cười rất tươi hỏi: "Tối nay anh không có hoạt động gì sao?".
Anh ta cũng phối hợp rất ăn ý, cao giọng, đắc ý đáp: "Tôi bỏ ra hẳn một buổi tối để mời cô ăn cơm, nếu để đám phụ nữ đang xếp hàng chờ tôi tới lật thẻ kia biết thì cô phải cẩn thận đấy, đi thẳng tới Hồng Kông nhưng lại nằm mà về Thượng Hải".
Cô cười nhẹ. Tiếng cười vang vọng trong không khí rồi quấn lấy tai anh ta, rất lâu sau cũng không bị gió thổi tan, Dung Trí Dật cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc nhưng cũng rất lạ lẫm, cố gắng níu kéo những suy nghĩ đã trôi tít đi tận đâu đâu về, hỏi: "Orchid nói cô tới Hồng Kông có việc? Có việc gì sao?".
Cô sớm đã chuẩn bị đáp án, nên cũng thoải mái trả lời: "Một người bạn tiểu học của tôi kết hôn".
Anh ta nhướng mày nhìn cô: "Cô còn liên lạc với bạn tiểu học?'.
Cô lắc đầu, bắt đầu nói dối: "Gặp lại ở Hi Lạp hồi tháng Tư, ngày trước cô ấy rất ngưỡng mộ tôi vì được là thành viên trong đội hợp xướng của trường, nên luôn có ấn tượng rất sâu sắc về tôi".
Anh ta không tin lắm: "Trí nhớ của bạn cô tốt thật đấy".
Cô nhún vai đáp: "Có những chuyện anh cảm thấy không quan trọng, nhưng người khác lại nhớ rất lâu, có những người anh cho rằng khó quên, nhưng người khác lại quên rất nhanh".
Dung Trí Dật liếc xéo cô một cái. im lặng một lúc, rồi nói tiếp: "Tôi cho cô tiền, cô hãy quay lại Paris đi".
Cô rất ngạc nhiên, nhưng vẫn cười bảo: "Thì ra anh lại không hoan nghênh tôi như thế".
Dường như anh ta cũng nhận ra sự luống cuống trong lời nói của mình, phá lên cười rồi nói: "Về cũng được, tôi có thêm người để chơi cùng".
Cô rất muốn truy hỏi lí do vì sao trước đó anh ta lại bày tỏ thái độ không hoan nghênh cô trở về như thế, nhưng có những việc hỏi rõ sẽ không còn thú vị nữa, vậy là cô đành im lặng, suốt quãng đường về khách sạn không nhắc tới chuyện này nữa.
Khách sạn là do Lâm Khải Sương tự đặt cho cô, nằm trong khu vực gần biển tấc đất tấc vàng.
Dung Trí Dật cùng Hạng Mĩ Cảnh làm xong thủ tục nhận phòng, nhưng không có ý định lên phòng cô ngồi chơi, mà nói: "Nếu không phải cô đã đặt trước khách sạn rồi, thì tôi sẽ để cô tới ở chổ mẹ tôi, mấy phòng khách ở nhà được bà trang trí còn xa hoa hơn cả khách sạn bảy sao".
Hạng Mĩ Cảnh lắc đầu: "Ngày nào cũng có các tay săn ảnh đứng chờ trước cửa nhà anh, tôi không muốn sáng sớm đã nhìn thấy mình trên báo".
Dung Trí Dật khen cô tinh mắt và suy nghĩ chu toàn, sau đó nói sáng mai ngủ dậy sẽ mời cô đi uống trà sáng.
Đương nhiên cô tìm cách khéo léo từ chối, cười đáp: "Để anh tự nhiên tỉnh dậy không biết có kịp ăn bữa trưa hay không, tôi vẫn nên giải quyết bữa sáng của mình tại chổ thì thực tế hơn".
Dung Trí Dật cũng nói: "Trưa mai tôi phải quay về Thượng Hải rồi".
Cô nhướng mày: "Tốt xấu gì tôi cũng là người bản địa, không bắt nạt ai nhưng chắc chắn sẽ chẳng ai bắt nạt được".
Dung Trí Dật biết cô nói đúng, nên không ép, chỉ cười cười dặn: "Mấy ngày ở đây cô đừng có ra sức ăn, tôi thấy cái eo bánh mì của cô to lắm rồi đấy, cẩn thận sau khi quay về Bảo Nhã lại không mặc vừa những chiếc váy xinh đẹp duyên dáng kia".
Cô bất lực trước lời nhắc nhở đó: "Anh cũng chu đáo quá, quản cả việc béo gầy của nhân viên nữa".
Anh ta phá lên cười một trận, sau đó tiễn cô vào thang máy.
Cô thấy Dung Trí Dật đợi thang máy đóng cửa, qua khe cửa hẹp dần dần khép chặt lại, cô cảm giác như nhìn thấy nỗi bi ai tới đau đớn bao trùm lên khuôn mặt vốn rất anh tuấn xán lạn của anh ta.
Theo suy đoán của cô, anh ta rất ít khi liên lạc với cô khi cô còn ở nước ngoài, cũng có thể nguyên nhân chủ yếu là do khoảng cách vài nghìn kilômét kia, cất tiếng gọi "Theresa" nhưng lại không thể gặp được người khiến anh ta không thể thốt lên được. Cô rất khó tưởng tượng tới khả năng si tình đó của Dung Trí Dật, nhưng trong thế giới điên cuồng này, vốn chẳng có gì là không thể.
Hạng Mĩ Cảnh thấy Lâm Khải Sương bây giờ làm ông chủ rồi, sau khi lên nắm quyền anh không coi tiền ra gì nữa, cô tới Hồng Kông vì việc riêng, vậy mà anh bố trí sắp xếp cho cô ở như một nhân vật quan trọng. Căn phòng rộng tới mức trở thành xa hoa trong cái thành phố đông đúc chật chội này, cô đành phải gọi điện để cảm ơn ý tốt của anh.
Lâm Khải Sương điềm đạm nói: "Hồi tháng Bảy anh qua đó bàn công chuyện có từng ở khách sạn ấy, phong cảnh khá đẹp, chỉ cần kéo rèm cửa sổ là nhìn thấy cảng Victoria. Nếu may mắn gặp dịp họ bắn pháo hoa, thì còn thú vị hơn việc đến câu lạc bộ du thuyền xem những chiếc du thuyền trên sông Hoàng Phố chạy tới chạy lui".
Quả thật Hạng Mĩ Cảnh đi tới cửa sổ kéo rèm ra nhìn, khung cảnh ngút tầm mắt, cô cười nói: "Anh đối với em tốt như thế, không phải muốn duyên cũ tái hợp đấy chứ?".
Lâm Khải Sương hừ một tiếng, đáp: "Em thông minh quá, anh không có bản lĩnh khiến em an phận thủ thường ngồi nhà làm người phụ nữ đứng sau anh".
Cô cười.
Anh lại hỏi: "Đồ ở Paris có nhiều không? Có cần anh cùng em quay về đó một chuyến không?".
Cô cảm thấy anh rất quan tâm tới việc này, nhưng khi hai người họ nói chuyện với nhau, đề tài cũng chỉ giới hạn trong những việc xảy ra gần đây mà thôi. Anh đã hỏi thì cô cũng trả lời: "Giờ các công ty vận chuyển mọc lên như nấm, riêng tiền vé máy bay khứ hồi cũng đủ để chổ đồ đó của em đi du lịch vòng quanh thế giới rồi. Em đã tìm được một công ty thu dọn đóng gói giúp, chỉ vài ngày nửa là đồ được gửi về thôi, chỉ tiếc hai tháng tiền thuê nhà đã trả trước. Tiền thuê nhà ở Paris đắt lắm".
Anh nghe cô nói xong, hình như buồn bã thở dái một tiếng, rồi nói với giọng cảm thán: "Hai hôm trước còn nói sẽ ra sân bay tiễn em, giờ em đã quyết định lật một trang mới trong cuộc sống của mình ở Thượng Hải rồi".
Cô cũng bắt chước giọng anh, cố ý tỏ vẻ bất lực đáp: "Các anh thật mâu thuẫn, hình như việc đi hay ở của em đều không thể hợp ý hết tất cả mọi người. Hay là để em biến mất như không khí khỏi thế giới này nhé?".
"Các anh?". Anh nghi hoặc. "Còn ai nữa?".
"Dung Trí Dật đó". Cô nói xong, còn hỏi ngược lại anh: "Người bạn gái trước đó của anh ta có thật chỉ trùng tên với em thôi không? Trông có giống em không? Tại sao tới bây giờ em vẫn có cảm giác rõ ràng anh ta đang nhìn em, nhưng lại không giống như nhìn con người em?".
Anh không trả lời thẳng cơ, mà bảo: "Ciờ em giống như cuốn sách Mười vạn câu hỏi vì sao. Ngủ sớm di, lấy tinh thần ngày mai còn đi tìm người hàng xóm cũ để hỏi cho ra nhẽ chuyện cũ".
Nhờ Lâm Khải Sương nhắc nhở, Hạng Mĩ Cảnh nhanh chóng quay trở về với mục đích chính của mình. Cô đến đây là để tìm tung tích về Tần Tâm Nghiên, còn quá khứ của Dung Trí Dật, cứ từ từ thăm dò.
Giá phòng khách sạn một đêm hơn một vạn tệ, nhưng Hạng Mĩ Cảnh thấy không hề lãng phí. Những đồ gì có thể dùng được cô đều dùng qua hết, đặc biệt là chiếc bồn tắm hình vòng cung, xả khoảng quá nửa bồn nước nóng, rồi pha mấy loại muối tắm vào, thoải mái ngâm mình trong đó. kết quả là tắm tới mơ hồ. Khi cô nhấc người lên lấy điều khiển của chiếc ti vi treo trên tường nhà tắm để đổi sang kênh Hồng Kông xem tin tức, liếc mắt nhìn thấy một vệt đỏ nhức mắt trong bồn tắm.
Chu kì sinh lí của cô không chuẩn. Trước kia khi đi làm, lúc bận rộn áp lực nhiều, chậm một hai tuần là chuyện bình thường, nhiều lần cô bị doạ cho chết khiếp vì chuyện này, chỉ sợ không cẩn thận có thai. Sau khi đi du lịch khắp các nước, mặc dù không được tính là vất vả quay cuồng, nhưng cuộc sống không theo quy luật bình thường, nên lúc chậm lúc sớm cô đã không lấy làm lạ. Lần này rõ ràng là đã đến sớm vài ngày. Cô bận tìm đầu mối liên quan tới Tần Tâm Nghiên, nên quên cả chuẩn bị băng vệ sinh.
Khách sạn rất chu đáo khi để hai miếng băng vệ sinh nhỏ trong ngăn kéo tủ của phòng tắm, có điều không thích hợp để dùng ban đêm. Cô còn phải ở đây vài ngày, không muốn sáng mai nhân viên dọn phòng vào nhìn thấy những vết loang đỏ trên tấm drap trắng muốt. huống hồ cô đã ngâm mình trong nước khá lâu, người nóng rực, má cũng nóng, xuống lầu đi dạo tìm một cửa hàng tiện lợi cũng tốt.
Cuộc sống về đẹm ở những thành phố lớn không khác nhau nhiều, gần mười một giờ, khu vực cô ở không phải nơi cuộc sống về đêm sôi động nhất, nhưng ánh đèn neon lấp lánh cũng khiến cô có cảm giác cô đơn.
Hạng Mĩ Cảnh tìm thấy một cửa hàng tiện lợi ở gần khách sạn, mua mấy gói băng vệ sinh, với tay lên kệ để hàng gần đó lấy hai hộp mì ăn liền vị bò và ít đồ ăn vặt. Đồ ăn trong bữa tối đầy đủ những đặc sản tiêu biểu nhất của đất Hồng Kông, nhưng lại quá tinh tế, nên cô ăn không no. Quãng thời gian không sống ở đây, ngoài thể lực và tâm trạng rất dễ chịu ra, thì dạ dày của cô cũng phồng to không ít, chẳng trách Dung Trí Dật nhắc nhở cô phải chú ý vóc dáng của mình. Nghĩ đến đây, cô lại do dự, rồi bỏ hai hộp mì cùng đồ ăn vặt vào vị trí cũ, ngoan ngoãn đi thanh toán tiền băng vệ sinh, sau đó quay về khách sạn theo đường cũ.
Tháng mười một, ban đêm thời tiết hơi lạnh. Người đang khó chịu, lúc đi chỉ mặc một chiếc áo len, đuôi tóc vừa rồi dính nước, khi gió thổi, cơ thể cô vô thức co lại vì lạnh, nên phải rảo bước thật nhanh.
Lúc này, xe cộ đi lại trên đường không còn nhiều nữa, xe vào khách sạn lại càng ít. Vì vậy khi hai chiếc Mercedes-Benz và Lincoln màu đen nhẹ nhàng lướt qua người cô, rồi dừng lại trước cửa lớn của khách sạn, cô bất giác bước chậm lại, ngước mắt nhìn lên xem có cần đứng lại một lát nhường đường không.
Bước xuống trước là ba người đàn ông trên chiếc Mercedes-Benz, vừa nhìn đã biết là người Trung Quốc lai, ánh mắt họ vô cùng cảnh giác, nhìn xung quang rất nhanh, sau khi xác định an toàn mới mở cửa chiếc xe Lincoln.
Hạng Mĩ Cảnh nhận ra ba người đàn ông này là vệ sĩ riêng, nhưng còn chưa kịp đoán người trong xe là trọc phú nào trong thành phố, thì đã thấy Phương Tuân Kiệm bước ra từ cửa trái của chiếc Lincoln.
Phương Tuân Kiệm mặc một bộ vest màu xám nhạt, kết hợp với áo sơ mi trắng, cúc tay áo màu vàng lộ ra khi anh cử động cánh tay, dưới ánh sáng của chiếc đèn thuỷ tinh hàng vạn oát, những chiếc cúc đó thoáng loé lên những tia sáng sắc nhọn lướt qua trước mặt Hạng Mĩ Cảnh. Anh xưa nay là người rất cẩn thận, lại có làn da khá đẹp, những khó khăn vất vả mà thế giới biến đổi này mang đến cho anh cũng không khiến người khác có cảm giác anh là người phải ăn sương nằm gió, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng không che giấu được ý chí mạnh mẽ và sức sống đầy năng lượng của anh.
Hạng Mĩ Cảnh vô thức tìm một chổ để nấp, nhưng cô đang đứng trên con dốc nhỏ dành riêng cho xe đi thẳng vào cửa khách sạn, trái phải trước sau trống trơn chẳng có chổ nào để nấp.
Việc này thực sự khiến cô có cảm giác trở tay không kịp, nhưng thực tế thì Phương Tuân Kiệm không chú ý tới cô. Sau khi xuống xe anh nhanh chóng đi vòng sang bên kia của chiếc Lincoln, cung kính đứng đợi một ông già chậm rãi bước ra khỏi xe.
Cô không tiện cứ nhìn về phía họ mãi, nên chỉ dám liếc một cái, trong lòng thầm đoán ông lão cao lớn kia có lẽ là ông ngoại của Phương Tuân Kiệm, Bạch Tiên Niệm. Cô chưa từng gặp Bạch Tiên Niệm ngoài đời, nhưng những người làm ăn có máu mặt ở Thượng Hải, nếu không phải lớp người cũ, thì đa phần cũng giống cô mới chỉ nghe đến uy danh của Bạch Tiên Niệm mà thôi.
Giám đốc bộ phận lễ tân nhanh chóng ra đón, bọn họ đi thành một hàng vào khách sạn. Hai chiếc Mercedes-Benz và Lincoln màu đen lần lượt rời đi, cửa khách sạn khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Người bảo vệ ở cửa thấy Hạng Mĩ Cảnh vẫn đứng mãi ở đấy, còn tưởng cô gặp chuyện gì rắc rối, ân cần đi tới hỏi cô có cần giúp đỡ không.
Thực ra cô chẳng có việc gì cần người khác giúp. Ngay từ lúc có suy nghĩ sẽ ở lại Thượng Hải cô đã chuẩn bị tâm lí chạm mặt Phương Tuân Kiệm rồi. Cô không cho rằng mình và Phương Tuân Kiệm là những người ôm lấy quá khứ mà sống, tới bây giờ anh vẫn chưa đính hôn với Từ Hi Lê là bởi vì cha của Từ Hi Lê mới mất được một năm, Từ Hi Lê là một người con có hiếu, thế thôi. Họ có quá nhiều cơ hội phải chào hỏi nhau, sự bối rối của cô lúc này chỉ đơn giản là vì cô chưa sẵn sàng nhập vai mà mình cần phải diễn mà thôi.
Hít một hơi thật sâu, Hạng Mĩ Cảnh lấy lại tinh thần, xách túi đồ vừa mua ở cửa hàng tiện lợi đi vào khách sạn.
Thang máy thiết kế rất hoa lệ xa xỉ, cô độc chiếm một chiếc, nhìn bản thân mình được phản chiếu bởi những tấm thép từ bốn phía, cảm nhận cảm giác trống rỗng đột ngột bị bốc lên cao khi thang máy chuyển động. Cô không thích cảm giác lơ lửng trên không trung này, càng không thích trong trái tim mình có chổ nào bị hổng, khi thang máy "ting" một tiếng đến tầng mà cô đã chọn, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi không gian chật hẹp này.
Nhưng vừa bước ra khỏi thang máy, suýt nữa cô đụng phải Phương Tuân Kiệm đang lách người đi vào.
Cô ngước mắt nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng thể hiện sự thản nhiên và lịch sự mỗi khi gặp anh trước mặt mọi người, giọng cũng thản nhiên, đứng cách chổ anh khoảng ba bước, có ý muốn nới rộng khoảng cách với anh, rồi mới chào hỏi: "Phương tiên sinh".
kết quả Phương Tuân Kiệm còn bình tĩnh hơn cô, anh đứng thẳng người, không hề có bất kì động tác thừa nào. khoé miệng cũng chẳng kéo xuống cũng chẳng nhướng lên, thậm chí ngay cả lông mày cũng lười cử động, duy nhất giọng nói của anh không còn giống với trước kia nữa, có chút trầm hơn, lại như hơi run, nhưng không rõ rốt cuộc là do anh thường xuyên uống rượu nên dây thanh quản bị tổn thương hay là do nguyên nhân nào khác.
Anh hỏi: "Về bao giờ?".
Trước mặt anh cô luôn rất thành thật, giờ cũng không cần giấu giếm, thế là cô thẳng thắn đáp: "Vừa về, đến Hồng Kông có chút việc, mấy hôm nữa sẽ quay lại Bảo Nhã làm việc".
Anh ngập ngừng, thấy cô bình thản nhìn mình, cổ họng bỗng như có thứ gì đó mắc lại, muốn nói cũng khó khăn.
Anh im lặng như thế, cô đành phải tiếp tục nói: "Cuộc sống ở nước ngoài rất nhẹ nhàng, em gần như không muốn quay về. Nhưng con người ta nếu nhàn rỗi quá lâu, sẽ lại muốn được bận rộn", nói xong cô hỏi thăm anh: "Anh luôn rất bận phải không? Nghe A Khải nói công việc của anh rất phát triển".
Anh gật đầu, vẻ mặt dần ấm áp trở lại, nhưng có lẽ do sự xuất hiện của cô khiến tâm trạng anh rối bời. đặc biệt Bạch Tiên Niệm còn ở khách sạn này, nên cô có cảm giác lúc này anh không còn được trấn tĩnh tự tại như vừa rồi. Cô cố tình hỏi: "Anh đến bàn công chuyện à?".
Anh khẽ lắc đầu: "Cùng ông ngoại tham gia vài hoạt động".
Cô nhìn về phía hành lang, biết rồi còn hỏi: "Ông ngoại anh ở đâu?".
Tối nay anh uống khá nhiều, mặc dù không đến nổi say nhưng khi ngồi trên xe, anh thả rông suy nghĩ của mình đi rất xa đến nỗi mơ hồ trước những lời Bạch Tiên Niệm nói với mình. Giống như rất nhiều buổi tối như tối nay, ánh đèn xanh đỏ ở thế giới bên ngoài, đèn cao áp và đèn neon ở những biển quảng cáo kia hoà lẫn vào nhau rồi chiếu thẳng vào trong xe. Anh biết mục tiêu của mình ở đâu, cũng đang ra sức phấn đấu cho mục tiêu ấy, nhưng anh không dám tưởng tượng tới cuộc sống sau này khi mình đã đạt được mục tiêu rồi.
Vừa rồi anh nhìn thấy cô, nhưng ngoài việc kiềm chế cảm xúc của mình ra, anh không thể để lộ bất kì sự khác thường nào trước mặt Bạch Tiên Niệm, giống như lúc này anh biết cô đang giả vờ hỏi thế, nhưng vẫn phối hợp với cô, đáp: "Anh và ông cùng ở đây". Cô vì anh nên mới phải phiêu bạt bên ngoài, có rất nhiều chuyện anh không thể quên, đặc biệt là vào cái đêm tuyết rơi ấy, cô nấp sau cánh cửa phòng, khẩn cầu anh hãy để cô sống một cuộc đời mới, hãy để cô yêu người khác.
Anh vốn không có quyền giam cầm tự do của cô, anh chẳng qua chỉ là một thằng đàn ông ích kỉ đã từ bỏ tình yêu của mình mà thôi.
Cuộc gặp gỡ chính diện với Phương Tuân Kiệm vừa ngắn vừa lịch sự khách sáo, giống như cây pháo hoa chuẩn bị được bắn ra nhưng đột ngột mất đi dưỡng khí, lửa tắt ngấm. Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy đây là tình huống nằm trong dự tính của cô, cũng khá hợp tình hợp lí. Cô luôn nhắc nhở mình phải luôn nhìn về phía trước mà sống, nhưng rõ ràng Phương Tuân Kiệm còn nhìn về phía trước xa hơn cô.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm, nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được là bởi đang kì sinh lí, nên ít nhiều ảnh hưởng đến các chức năng trong cơ thể, muốn vừa đặt mình xuống đã ngủ ngay cũng khó.
Cố ép mình phải ngủ thật sự khó chịu, nên cô đành lấy di động ra nghịch. Trượt tay trên màn hình, Âu Na nhắn liền mấy tin nhắn voice. Cô mở từng tin một ra để nghe, mới biết Âu Na đã biết chuyện cô quay về Bảo Nhã làm qua Dung Ngọc Lan, trách cô không thông báo cho mình, lại nói ngày mai sẽ nhờ nhân viên tạp vụ của công ty quét dọn văn phòng giúp cô, còn kể cho cô nghe tình hình về nhân sự cũng như công việc hiện tại ở Bảo Nhã.
Khi còn ở nước ngoài thỉnh thoảng cô vẫn gọi điện thoại cho Âu Na, không đến nỗi hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Bảo Nhã, huống hồ giữa phụ nữ với nhau, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy đề tài đó, muốn chấm dứt hoàn toàn là điều không thể, nếu thực sự không có sóng gió phong ba, không có sự cạnh tranh thì rất khó có tiến bộ. Trước kia khi cô còn ở Bảo Nhã, cô cùng Tiền Mẫn, Chu Lệ Lệ có thể coi là thế kiềng ba chân, sau khi cô rời đi, Âu Na tiếp quản tổ của cô, nhưng do vẫn chưa thật sự trưởng thành ở mọi phương diện nên không thể không đứng về cùng một phía với Tiền Mẫn. Đương nhiên, việc một cá nhân nào đó bành trướng không phải kết cục Dung Ngọc Lan muốn nhìn thấy, vì vậy Dung Ngọc Lan đã cất nhắc Dương Mai, một tướng tài dưới chướng Chu Lệ Lệ lên làm Senior account manager. Từ đó có thể thấy, Tiền Mẫn và Chu Lệ Lệ đều chẳng được lợi gì từ việc đó, chiếc bàn bốn chân đang vô cùng vững vàng không biết có trở nên chệnh choạng vì sự quay về của cô hay không. Nhưng trong công việc, cô lại chẳng có gì phải sợ, mặc dù cô chưa thật sự hiểu Dung Ngọc Lan lại mong chờ sự quay lại của mình như thế, nhưng dù gì cũng có cấp trên đứng sau chống lưng, cô lại không có suy nghĩ trở thành một Dịch Hiểu vụ thứ hai, cô chỉ muốn thành một Theresa của trước kia mà thôi, chắc việc này sẽ không khó lắm.
Trằn trọc tới quá nửa đêm, sau khi những suy nghĩ hỗn loạn giúp phân tán bớt sự mệt mỏi của cơ thể cô mới vô thức chìm vào giấc ngủ, lúc Hạng Mĩ Cảnh mở mắt ra đã là mười giờ sáng ngày hôm sau.
Trước khi đến đây cô đã lên kế hoạch cụ thể, vì vậy sau khi thức giấc cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, chỉnh đốn lại bản thân rồi mới ra ngoài.
Lần này cô không gặp Phương Tuân Kiệm nữa mà chỉ nhận được cuộc điện thoại của Dung Trí Dật gọi từ sân bay khi cô xuống nhà ăn ăn sáng.
Dung Trí Dật hỏi cô đã dậy chưa, đã ăn sáng chưa.
Cô thực sự cảm thấy hơi lạ, không nhịn được cười đáp: "Giờ tôi đang là người độc thân đợi giải phóng, anh quan tâm tôi như thế rất dễ khiến tôi hiểu lầm đấy".
Anh ta cười phá lên ở đầu dây bên kia, rồi tìm đại một lí do để giải thích: "Thực ra tôi đột nhiên rất muốn ăn bánh trứng, nên muốn nhờ cô mang mấy cái về Thượng Hải giúp".
Đôi đũa của cô đang đặt trên đĩa phở cuốn, cầm cốc nước cam lên uống một hớp, cố tình trêu: "Nếu anh muốn ăn như thế, thì đổi chuyến bay chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao? Tập đoàn Hoa Hạ sẽ không ngừng hoạt động chỉ vì anh về muộn vài tiếng đâu".
Anh ta cũng cố tình trêu cô: "Giờ tôi là nhân vật trung tâm của tập đoàn đấy, chưa biết chừng sau khi Victor về New York, tôi sẽ trở thành lãnh đạo trực tiếp của cô cũng nên. Sếp tương lai nhờ cô mang hai cái bánh trứng về mà cô còn có ý kiến à? Cẩn thận không sau này tôi đì cho đấy".
Cô bỗng thấy nhẹ nhõm lạ thường, hỏi: "Đại Dung tiên sinh về New York rồi sao?".
Anh ta hỏi ngược lại: "Nghe giọng cô thì, hình như chỉ mong anh ấy quay về New York càng sớm càng tốt ấy nhỉ?".
Nhớ lại hai lần gặp mặt trước đó với Dung Trí Hằng, cô luôn có cảm giác cho dù cô xuất hiện trước mặt anh không phải trong thân phận là người của Bảo Nhã, thì vẫn thấy áp lực như khi gặp sếp của mình. Không phải cô sợ anh, mà cô luôn có cảm giác cô không có cơ hội để nói từ "không" trước mặt anh, cũng không có cơ hội để thương lượng với anh. Cô không có ý định cho Dung Trí Dật biết suy nghĩ đó của mình, đành cười bảo: "Tôi chỉ mong anh mau chóng lên làm sếp lớn rồi ban cho tôi thêm chút phúc lợi nữa thôi".
Anh ta không tin vào lời giải thích của cô, nhưng cũng không truy hỏi, cứ như gọi cô là vì muốn nhờ cô mang hai cái bánh trứng về vậy, nhắc đi nhắc lại rằng cô nhất định phải ghi nhớ.
Cô ghi lại việc mua bánh trứng vào ghi chú nhắc việc trong điện thoại, sau đó ra khỏi nhà ăn đi về phía vịnh Repulse mà ngày trước cô từng ở.
Tài xế taxi nghe cô báo địa chỉ, thấy cô còn trẻ, diện mạo lại sang trọng, nên tưởng cô là con gái của gia đình quyền quý nào đó. Cô cũng chẳng phủ nhận, trong lòng thầm nghĩ, nếu năm đó cơn bão tiền tệ không khiến cha thua trắng tay tới mức ép phải nhảy lầu tự sát, thì cô bây giờ có phải cũng sẽ giống Từ Hi Lê, được mọi người quan tâm yêu thương? Đáng tiếc trên thế giới này chẳng có hai từ "nếu như".
Thi thể của cha, cô tận mắt nhìn thấy trong phòng xác của bệnh viện. Khi ấy, Tần Tâm Nghiên nhận được tin dữ thì hồn phiêu phách tán, khóc lóc rũ rượi, không hề để ý tới việc để một đứa trẻ vào cái nơi lạnh lẽo ấy là chuyện không thích hợp, loạng choạng đưa cô đi theo nhận xác. Khi ấy cô đã cao hơn chiếc giường nhận xác nhiều, cô nhìn thấy người cha đã được tắm rửa sạch sẽ nhưng không thể thở được nữa của mình, trong lòng ngoài nỗi buồn ra thì chỉ có nổi buồn, không hề cảm thấy sợ hãi. Sau này mỗi khi nhớ lại cảnh tượng của hôm ấy, nỗi buồn trong lòng cô không hề giảm. Giờ cô phải lật lại trang nhật kí đã giở qua, cô đành lấy lí do đi tìm sự tồn tại của Tần Tâm Nghiên trên thế gian này để làm thuốc giảm đau.
Đến vịnh Repulse, xe giảm dần tốc độ.
Trí nhớ của Hạng Mĩ Cảnh mặc dù khá tốt, nhưng vì khi đó chuyển từ Kowloon Tong đến đây chưa ở được hai năm, lúc rời đi lại vội vã, những căn hộ ở đây khá giống nhau, nhất thời cô chưa xác định được nơi mình ở trước kia, nên sau khi xuống xe đành dựa vào kí ức vụn vặt mà lần tìm dần dần.
Đường ở đây cô không thông thuộc, là người mới lại nhìn đông ngó tây, nên khó tránh khỏi bị cư dân xung quanh nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ. Cô có chút bối rối, nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ cuộc, khi rẽ vào một con dốc nhỏ thì gặp được bà cụ tầm hơn bảy mươi tuổi đang được người giúp việc dìu đi dạo đầy nhàn nhã.
Không biết có phải con người ta khi già rồi thì diện mạo trông đều giống nhau hay bà cụ kia đúng là người quen cũ, khi cô chăm chú nhìn một lúc thấy bà cụ rất quen. Đúng lúc đó người giúp việc chỉ về phía chiếc ghế đá đằng trước nói với bà cụ: "Rose, let us have a rest".
Hạng Mĩ Cảnh như chợt nhớ ra, suýt thì nhảy phắt lại trước mặt người tên Rose. Cô cố gắng để kiềm chế tâm trạng kích động của mình, đợi người giúp việc đỡ Rose ngồi xuống chiếc ghế đá, cô mới chậm rãi đi về phía đó, vô cùng lịch sự đứng trước mặt bà, lại sợ bà phải ngửa cổ lên nhìn mình sẽ mệt, thế là cô cúi người xuống.
Giúp việc người Philipines kia không hẳn nhìn Hạng Mĩ Cảnh với con mắt thù địch, nhưng vô cùng cảnh giác định ngăn cô lại: "Who are you?".
Hạng Mĩ Cảnh nhìn bà Rose chăm chú, mắt ướt mi, cô không bận tâm tới người giúp việc, chỉ dịu dàng gọi: "Rose, cháu là Theresa, Mĩ Cảnh, Hạng Mĩ Cảnh đây. Bà còn nhớ cháu không? Trước kia cháu là hàng xóm nhà bà, cô giáo Tưởng của dàn hợp xướng trường cháu là cháu ngoại bà, cháu rất thích món bánh gato dâu tây bà làm. Cha cháu là Hạng Cẩm Hải, mọi người đều gọi ông ấy là A Hải. Mẹ cháu là Tần Tâm Nghiên, Oprea rất thích shopping".
Đôi mắt đã bị cặp mí sụp che gần như mất một nửa cùa bà Rose đột nhiên như phát sáng, giơ bàn tay nhăn nheo run rẩy túm lấy cánh tay Hạng Mĩ Cảnh, sau khi quan sát cô hồi lâu, mới cất giọng kích động hỏi: "Cháu là Theresa? Cháu lớn thế này rồi ư?".
Hạng Mĩ Cảnh gật đầu lia lịa, cầm lấy bàn tay già nua của bà Rose: "Đã nhiều năm rồi chúng ta không gặp nhau. Bà có khoẻ không?".
Bà Rose gật đầu bảo khoẻ, sau đó hỏi: "Ta tưởng cháu và Opera cùng đi Ấn Độ rồi, sao lại quay lại nơi này?".
Trái tim Hạng Mĩ Cảnh run rẩy. Không cần phải hỏi nhiều, chỉ thế thôi cũng đã đoán được, người mà cô nhìn thấy ở trung tâm thương mại cũng như trên taxi chính xác là Tần Tâm Nghiên. Tần Tâm Nghiên không những chưa chết mà còn vứt bỏ cô cho Diêu Lập Trung, một mình đi Ấn Độ.
Bà Rose thấy cô đứng như trời trồng không đáp, lại hỏi tiếp: "Cháu quay về thăm hàng xóm cũ phải không? Hay là về Hồng Kông làm việc?".
Hạng Mĩ Cảnh cố gắng đè nén cảm xúc đang dào dạt như sóng cuộn của mình, đáp: "Cháu đến có chút việc, tiện thể về đây thăm lại nơi ở cũ", sau đó nói thêm: "Căn nhà cháu ở trước kia bị bán rồi phải không?".
Bà Rose tỏ vẻ kinh ngạc, chau mày: "Trước khi Opera đi khỏi Hồng Kông đã bán rồi. Người mới chuyển đến trước đó làm ăn buôn bán ở Đại Lục, con trai nhà họ thích yêu đương với các minh tinh, nên bị đám thợ săn ảnh rình mò suốt ngày, cô con gái cũng chẳng được mọi người yêu quý. Có diều bọn họ di dân đi New York cũng đã vài năm rồi, căn nhà cũ của cháu thường bỏ không".
Hạng Mĩ Cảnh lại thấy run rẩy thêm lần nữa, xem ra tới gặp chủ nhà mới để hỏi thăm về Tần Tâm Nghiên là điều không thể. Nhưng cô rất nhanh, cảm thán nói tiếp: "Cháu còn định tới hỏi thăm chủ mới của căn nhà, xem ra không có cơ hội rồi".
Bà Rose đáp: "Cũng không hẳn. Mấy hôm trước người nhà họ vừa về đây, tối nay hình như còn tổ chức tiệc, khi bà ra ngoài gặp người của cửa hàng hoa mang hoa vào vườn trang trí nữa".
Hạng Mĩ Cảnh vui mừng, trò chuyện với bà Rose thêm một lúc, cuối cùng quyết định đi thử vận may. Cô vẫn không thể nhớ rõ căn nhà cũ của mình rốt cuộc là căn nhà nào, nhưng theo như miêu tả của bà Rose, trong một môi trường hoà bình yên tĩnh thế này, những nơi ồn ào và nhiều người đi lại rất ít. Cô nhanh chóng tìm được căn nhà đó, nhón chân đảo mắt nhìn vào bên trong, sau đó đi đến trước cửa chính nhìn thấy tấm biển bằng gỗ trước kia khắc" biệt thự nhà họ Hạng" giờ đã đổi thành tấm biển bằng kính khắc chữ vàng "biệt thự nhà họ Ngô".
Cô đã chắc chắn mình tìm đúng chổ, muốn vào chào hỏi chủ nhà, nhưng không muốn đóng giả người của cửa hàng hoa hay cửa hàng rượu, đành thật thà tìm quản gia đang đứng chỉ huy công việc ngoài cổng, thổ lộ ý định của mình.
Quản gia nhìn cô với vẻ mặt khó chịu: "Lão gia nhà chúng tôi không tuỳ tiện gặp khách, cô mau đi đi".
Cô đoán mình đã gặp phải một kẻ khó nhằn, đành hạ giọng, cầu khẩn: "Trước kia tôi sống ở đây, tôi thật sự mong có cơ hội được gặp lão gia nhà các ông, rôi có việc rất quan trọng muốn thỉnh giáo ông ấy".