Sáng nay, là 1 ngày chủ nhật buồn. Tuy hôm qua nó vẫn bảo là nó ổn nó không sao nhưng ai biết đâu lòng nó lạnh đến chừng nào. Nghĩ đi nghĩ lại, tự thưởng cho bản thân 1 ngày đi chơi nhưng chỉ có 1 mình, vì nó muốn thế. Bỗng 1 tin nhắn từ số điện thoại lạ nhắn cho nó, hẹn gặp ở công viên nơi nó đang ngồi. Nó nghĩ cũng thật lạ, có cần phải trùng hợp vậy không?
Nó cũng không mấy bận tâm, đi lòng vòng quanh những vườn hoa thơm ngát. Nó dừng lại bên 1 cái cây thật to mà nó tự cho là cổ thụ, bất chất đất bẩn nó ngã người trên những bụi cỏ. Mùi hương của đất hoà nguyện vào mùi hương cỏ cây nghe thật dễ chịu làm tâm hồn nó thanh thản hẳn đi. Nó ước gì mình đừng có cảm giác khó chịu như giờ. Mệt mỏi, nó nhắm mặt lại, mở nhạc lên nghe. Từ phía sau Huy nhìn nó không rời mắt. Vốn là hôm nay công ty không có lịch làm việc mà Gíam đốc nhà ta thì công việc dầy đặc đến đau đầu cuối cùng tự trốn việc đi chơi để lại 1 người nào đó ấm ức bên núi hồ sơ ở văn phòng. Anh chọn cho mình 1 nơi vắng lặng, yên tĩnh chỗ gốc cây to nhất trong công viên thế nhưng hôm nay lại có người, đã vậy còn ngủ rất say. Nhìn kỹ anh mới thấy cô bé này thật quen mắt, hình như anh không để ý đây là người đâu tiên anh để ý đến vậy. Ma sui quỷ khiến thế nào, anh lại nằm xuống cạnh cô bé đó nhắm mắt lại, thiếp đi..
Nó tỉnh dậy dụi mắt nhìn sang thì phát hiện bên cạnh có người giật mình nó toan hét nhưng nhìn lại người đó đang ngủ say. Kiểm tra lại quần áo mình bình thường, nó thở phào nhẹ nhỏm, chắc nó giành địạ bàn của người ta. Mĩm cười nó lại chăm chú nhìn người đang ngủ sao quen vậy nhỉ? Nó không nhớ gặp ở đâu (IQ cao lắm cơ) nhưng mà cứ muốn nhìn. Nó miễn nhiễm với trai đẹp nhưng gương mặt này càng nhìn nó càng muốn cắn, nó vương ngón tay sờ khuôn mặt trắng nỏn mịn màng như con nít ấy thì anh chợt mở mắt ra. Nó đứng hình giữ nguyên tư thế. Trông nó bây giờ cứ như kẻ ngốc ấy nhìn rất ngố, anh nắm lấy tay nó hỏi:
“ Cô muốn làm gì?”
-“ ……” (Đơ tập 2)
“Haaaaaa….”
“…………..” ( Đơ tập 3)
Anh phá lên cười khoái chí, cô bé này lần nào gặp cũng thú vị như vậy. Anh đâu có biết bộ dạng anh bây giờ ai thấy cũng như gặp quỷ chứ nói gì nó, 1 người lạnh lùng đây sao? 1 kẻ có biệt danh mặt tủ lạnh, băng ngàn năm không tan là đây sao? Thật mất hình tượng.
Bị anh cười làm nó tỉnh lại mặt đỏ bừng tuy vậy vẫn không chịu thua cãi lý:
-“Là tôi có lòng tốt thấy con ruồi trên mặt anh định đuổi đi đấy, không cảm ơn còn đối xử ân nhân như vậy hả?”
“ 26”
-“ Cái gì 26?”
“ Hôm nay cô nói 26 chữ, ừ có thể coi là nhiều, tôi tạm tha cho cô.”
Nói rồi anh đứng dậy bỏ đi, để lại ai đó 1 bộ mặt tức giận để đỏ như ớt chín. Nó cảm thấy hôm nay mình điên rồi, tại sao lại làm vậy với anh ta, thật mất mặt mà. Cũng amy không phải người quen, nó cứ ngồi lầm bầm lào bào thì có 1 cây kem vị trà xanh chìa ra trước mặt nó, nâng mắt lên nó nhìn thấy anh – Huỳnh Gia Huy.
-“ Sao lại là anh?”
“Không anh thì là ai?”
-“Thiếu gì?”
“Em giận anh à?”
-“Hửm? Đáng ra giờ này anh phải chuẩn bị lễ cưới chứ nhỉ?”
“Em đến dự tiệc cùng tụi anh nha! Anh sẽ bù đắp cho mẹ con cô ấy, sẽ là 1 người đàn ông tốt. Anh xin lỗi đã làm em buồn.”
-“Dạ! Em ổn. Em sẽ đến mà!”
“Em không hỏi anh sao lại đổi số điện thoại à?”
-“ Em thấy không cần thiết.”
“Ừ, có lẽ có 1 số chuyện không nói ra sẽ tốt hơn. À! Đây là thiệp cưới của bọn anh, em gửi cho Tâm, Tuyết, Nhi hộ anh nhé! Em phải sống tốt nhé! Nếu có cần giúp đỡ hãy đến gặp bọn anh.”
-“Bên ba mẹ chị ấy thì sao?”
“Chỉ có ba mẹ anh tham dự. Ba mẹ cô ấy không chấp nhận nhưng anh sẽ làm cô ấy hạnh phúc.”
-“ Nói được làm được nhé, chị Quyên có chuyện gì em đánh chết anh.”
Nhìn nó từ xa, 1 người nhoẻn miệng cười rồi đi hẳn không để lại chút dấu vết.
………………………………………………………………..
Tại 1 quán trà đạo, một cặp vợ chồng có vẻ sang trọng đang nhâm nhi tách trà của mình. Một lúc sau, có 1 thanh niên lạ mặt bước vào:
“Thưa ông bà chủ! Cô chủ hiện đang chuẩn bị kết hôn với người khác a!”
-“Là ai?” Tiếng 1 người phụ nữ phát ra.
“ Dạ thưa là cậu Huỳnh Gia Huy ạ!”
CHOANG… Tiếng tách trà vỡ vụng,
-“Lại là nó. Ta đã sắp xếp ổn thoả mọi việc sao lại ra thế này. Nó đã biết hết sự thật, nó sẽ cướp con gái ta còn tên nghiệt chủng đó nữa. Ta không để nó đến gần con gái ta nữa. Bắt thằng oắt con Huy Tuấn lại. Khử hai cha con bọn chúng đi, ta sẽ trả thêm tiền.”
“ Dạ, tôi biết thưa ông chủ.”
Sáng nay, là ngày chủ nhật buồn. Tuy hôm qua nó vẫn bảo là nó ổn nó không sao nhưng ai biết đâu lòng nó lạnh đến chừng nào. Nghĩ đi nghĩ lại, tự thưởng cho bản thân ngày đi chơi nhưng chỉ có mình, vì nó muốn thế. Bỗng tin nhắn từ số điện thoại lạ nhắn cho nó, hẹn gặp ở công viên nơi nó đang ngồi. Nó nghĩ cũng thật lạ, có cần phải trùng hợp vậy không?
Nó cũng không mấy bận tâm, đi lòng vòng quanh những vườn hoa thơm ngát. Nó dừng lại bên cái cây thật to mà nó tự cho là cổ thụ, bất chất đất bẩn nó ngã người trên những bụi cỏ. Mùi hương của đất hoà nguyện vào mùi hương cỏ cây nghe thật dễ chịu làm tâm hồn nó thanh thản hẳn đi. Nó ước gì mình đừng có cảm giác khó chịu như giờ. Mệt mỏi, nó nhắm mặt lại, mở nhạc lên nghe. Từ phía sau Huy nhìn nó không rời mắt. Vốn là hôm nay công ty không có lịch làm việc mà Gíam đốc nhà ta thì công việc dầy đặc đến đau đầu cuối cùng tự trốn việc đi chơi để lại người nào đó ấm ức bên núi hồ sơ ở văn phòng. Anh chọn cho mình nơi vắng lặng, yên tĩnh chỗ gốc cây to nhất trong công viên thế nhưng hôm nay lại có người, đã vậy còn ngủ rất say. Nhìn kỹ anh mới thấy cô bé này thật quen mắt, hình như anh không để ý đây là người đâu tiên anh để ý đến vậy. Ma sui quỷ khiến thế nào, anh lại nằm xuống cạnh cô bé đó nhắm mắt lại, thiếp đi..
Nó tỉnh dậy dụi mắt nhìn sang thì phát hiện bên cạnh có người giật mình nó toan hét nhưng nhìn lại người đó đang ngủ say. Kiểm tra lại quần áo mình bình thường, nó thở phào nhẹ nhỏm, chắc nó giành địạ bàn của người ta. Mĩm cười nó lại chăm chú nhìn người đang ngủ sao quen vậy nhỉ? Nó không nhớ gặp ở đâu (IQ cao lắm cơ) nhưng mà cứ muốn nhìn. Nó miễn nhiễm với trai đẹp nhưng gương mặt này càng nhìn nó càng muốn cắn, nó vương ngón tay sờ khuôn mặt trắng nỏn mịn màng như con nít ấy thì anh chợt mở mắt ra. Nó đứng hình giữ nguyên tư thế. Trông nó bây giờ cứ như kẻ ngốc ấy nhìn rất ngố, anh nắm lấy tay nó hỏi:
“ Cô muốn làm gì?”
-“ ……” (Đơ tập )
“Haaaaaa….”
“…………..” ( Đơ tập )
Anh phá lên cười khoái chí, cô bé này lần nào gặp cũng thú vị như vậy. Anh đâu có biết bộ dạng anh bây giờ ai thấy cũng như gặp quỷ chứ nói gì nó, người lạnh lùng đây sao? kẻ có biệt danh mặt tủ lạnh, băng ngàn năm không tan là đây sao? Thật mất hình tượng.
Bị anh cười làm nó tỉnh lại mặt đỏ bừng tuy vậy vẫn không chịu thua cãi lý:
-“Là tôi có lòng tốt thấy con ruồi trên mặt anh định đuổi đi đấy, không cảm ơn còn đối xử ân nhân như vậy hả?”
“ ”
-“ Cái gì ?”
“ Hôm nay cô nói chữ, ừ có thể coi là nhiều, tôi tạm tha cho cô.”
Nói rồi anh đứng dậy bỏ đi, để lại ai đó bộ mặt tức giận để đỏ như ớt chín. Nó cảm thấy hôm nay mình điên rồi, tại sao lại làm vậy với anh ta, thật mất mặt mà. Cũng amy không phải người quen, nó cứ ngồi lầm bầm lào bào thì có cây kem vị trà xanh chìa ra trước mặt nó, nâng mắt lên nó nhìn thấy anh – Huỳnh Gia Huy.
-“ Sao lại là anh?”
“Không anh thì là ai?”
-“Thiếu gì?”
“Em giận anh à?”
-“Hửm? Đáng ra giờ này anh phải chuẩn bị lễ cưới chứ nhỉ?”
“Em đến dự tiệc cùng tụi anh nha! Anh sẽ bù đắp cho mẹ con cô ấy, sẽ là người đàn ông tốt. Anh xin lỗi đã làm em buồn.”
-“Dạ! Em ổn. Em sẽ đến mà!”
“Em không hỏi anh sao lại đổi số điện thoại à?”
-“ Em thấy không cần thiết.”
“Ừ, có lẽ có số chuyện không nói ra sẽ tốt hơn. À! Đây là thiệp cưới của bọn anh, em gửi cho Tâm, Tuyết, Nhi hộ anh nhé! Em phải sống tốt nhé! Nếu có cần giúp đỡ hãy đến gặp bọn anh.”
-“Bên ba mẹ chị ấy thì sao?”
“Chỉ có ba mẹ anh tham dự. Ba mẹ cô ấy không chấp nhận nhưng anh sẽ làm cô ấy hạnh phúc.”
-“ Nói được làm được nhé, chị Quyên có chuyện gì em đánh chết anh.”
Nhìn nó từ xa, người nhoẻn miệng cười rồi đi hẳn không để lại chút dấu vết.
………………………………………………………………..
Tại quán trà đạo, một cặp vợ chồng có vẻ sang trọng đang nhâm nhi tách trà của mình. Một lúc sau, có thanh niên lạ mặt bước vào:
“Thưa ông bà chủ! Cô chủ hiện đang chuẩn bị kết hôn với người khác a!”
-“Là ai?” Tiếng người phụ nữ phát ra.
“ Dạ thưa là cậu Huỳnh Gia Huy ạ!”
CHOANG… Tiếng tách trà vỡ vụng,
-“Lại là nó. Ta đã sắp xếp ổn thoả mọi việc sao lại ra thế này. Nó đã biết hết sự thật, nó sẽ cướp con gái ta còn tên nghiệt chủng đó nữa. Ta không để nó đến gần con gái ta nữa. Bắt thằng oắt con Huy Tuấn lại. Khử hai cha con bọn chúng đi, ta sẽ trả thêm tiền.”
“ Dạ, tôi biết thưa ông chủ.”