Về đến nhà, não của nó bắt đầu hoạt động trở lại, nó cố sâu chuỗi lại toàn bộ sự việc, phát hiện hình như nhok thích nó thật. Nhưng thật trớ trêu, nó lớn tuổi hơn mà nhưng tuổi tác có thật sự quan trọng không hay …. Là tình cảm của nó? Càng nghĩ càng nhức đầu, nó cố ép mình vào giấc ngủ và lần đầu tiên trong đời nó mơ thấy thằng em trai bất đắc dĩ của mình. Trong mơ không ai biết nó thấy gì chỉ thấy nó mĩm cười rất hạnh phúc, 1 nụ cười chân thật nhất từ trước đến nay.
Mở mắt ra, cố gắng làm vscn thật nhanh, nó vươn vai leo rào trên tay xách 1 hộp nho nhỏ không biết là thứ gì, vừa đi vừa cuốc bộ đến chỗ làm. Đến nơi nó đã thấy anh ở đấy nhìn nó, một ánh mắt đượm buồn chất chứa bao cảm xúc nhưng nó không biết phải làm sao để xua tan đi nỗi buồn ấy. Anh tiến đến gần khoát vai nó hỏi nhỏ:
“ Chị! Chị nghĩ đến đâu rồi?”
-“ Nghĩ gì? Hôm nay Huy ổn không?”
“ Em có sao đâu mà?”
-“ Vậy thì tốt, chị có làm cơm cho em nè, chút nhớ ăn nha!”
Anh thẫn thờ nhìn nó, lòng nghĩ thầm:
“Mình không nghe lầm chứ? Làm cơm cho mình sao?”
Nó cả ngày cứ cười cười nói nói làm cả quán ai cũng vui theo, đến khi tan ca nó và anh cùng vào phòng ăn thì có 1 chuyện xảy ra. Số là hôm nay anh làm cả ngày nó lại biết anh đăng kí chỉ 1 phần cơm nên nó làm cơm cho anh kèm theo là bánh bông lan thơm phức nữa. Nó muốn trả ơn anh trong mấy ngày qua đã giúp đỡ nó và cho nó đỡ nhớ nhà hơn. Anh thấy vậy cũng tặng nó 3 cây kẹo mút, vừa ăn anh và nó vừa cười đùa trông thật thoải mái. Không khí tưởng chừng dễ chịu cho đến khi anh Tân bước vào phòng ăn, anh tiến đến nó ôm vai nó hỏi:
“ Bánh kẹo ở đâu ngon quá vậy ta?”
-“ Chị Kim Anh mua cho em ak. Còn kẹo là em mua cho chị, anh có ý kiến gì không?”
“Có. Sao em không mua cho anh vậy Kim Anh?”
“ À! Em có giang xe nhok Huy nên mua đồ tẩm bổ cho nhok đó mak hihi”
“ Vậy à? Còn hộp cơm này đâu ngon vậy Huy? Cho anh ăn ké với anh đói quá à!”
Nó và anh cùng đồng thanh trả lời: “ KHÔNG ĐƯỢC!”
“Sao lại không được?”
-“ Vì em lỡ ăn rồi, anh ăn sao được?”
“ Còn em sao lại không cho anh ăn Kim Anh?”
Mặt nó nóng dần lên rồi chuyển sang đỏ hẳn: “ Em cũng nghĩ như Huy.”
“ 2 đứa tâm linh tương thông dữ, thôi ăn đi coi chừng mắc nghẹn nghen.”
Anh Tân bước khỏi phòng ăn mà nó tưởng chừng mùa xuân đã trở lại sau bao năm xa cách vậy. Cố gắng thu thập đầy đủ oxi cho mình hô hấp đều đặn, nhìn nó lúc này thật tức cười vừa đáng yêu vô cùng làm anh cũng bật cười theo. Nó bắt gặp nụ cười ấy làm tim nó lỡ mất 1 nhịp, mặt lại tiếp tục ửng đỏ. Anh Đạt là nhân viên pha chế của nó vừa bước vào thấy bầu không khí như thế vội trêu:
“ Nghe mùi gì ngọt dữ ta?”
Cả 2 cùng đồng thanh: “ MÙI GÌ ANH?”
“ Đồng thanh dữ?”
Tiếp tục đồng thanh lần 2: “ Không có.”
“ Không có gì hả ta? 2 đứa này nay vui dữ?”
Rồi anh chớp mắt 1 cái ra hiệu cho Huy ra ngoài bỏ nó lại với 1 chồng chén bát. Đang mãi mê dọn dẹp, anh tiến đến nó nói nhỏ:
“Để em giúp chị. Chị…. Chị có đồng ý làm người quản lý riêng cho em không?”
-“ Quản lý riêng là sao nhok?” Mặt tỉnh queo như ruồi.
“ Là chị giữ tiền hộ em, cấm em hút thuốc, cờ bạc rượu chè rồi….. giữ.. ờ thị chị giữ dùm em..”
-“ Sao nghe kì kì nha? Mà giữ gì?” Mặt không cảm xúc.
“Giữ dùm em 1 thứ quan trọng được không?”
-“ Cái gì nhok?”
“ Tim em.”
-“?_?”
Không khí êm đềm hẳn đi tưởng chừng chỉ nghe tiếng nước chảy, anh cố gắng nói lại 1 lần nữa:
“ Chị à! Chị có… ờ đồng ý không làm quản lý của em trong 1 năm không?”
-“ Để coi Huy đối xử với chị thế nào đã. Nhưng tại sao là 1 năm? À, thôi chị về đây.”
“ Em nhất định sẽ chứng minh cho chị thấy. 1 năm em chỉ cần 1 năm để thay đổi mình, mà chị về bằng gì vậy?”
-“ 10 móng ak.” Nó cảm thấy hơi hụt hẫng không biết vì lý do gì, có lẽ vì 1 năm đó không?
“ Gì? 10 móng?”
Nó được dịp cười 1 tràng, lâu lâu nó mới thấy bộ mặt anh ngốc kinh khủng tới vậy.
-“ Hahaha….” Vừa cười nó vừa chỉ xuống chân của mình.
“ Thôi để em đưa chị về, mắc công chị bị ai bắt cóc lắm à!”
-“ ok cảm ơn nhok nha! Nhok làm như chị dễ bị bắt lắm vậy, thấy vậy chứ khó xơi à!”
“ Thôi em biết bản lĩnh của chị rồi.”
Vậy là bắt đầu từ ngày đó, nó và anh quen nhau. 1 câu chuyện xảy ra trong “nhà bếp định mệnh” cứ tưởng như đùa nhưng đằng sau lời hứa đó là cả 1 sự thật. Sự thật nói rằng có người đã thích 1 người từ giây phút thấy người kia khóc, sự thật còn nói rằng có 1 người cũng đã biết dịu dàng hơn, mềm mỏng hơn với 1 người và chấp nhận ở cạnh người đó. 1 chuyện tình diễn ra trong thầm lặng cũng như công khai nhưng đánh chết mọi người vẫn không tin nó là sự thật.
Nhưng còn có 1 sự thật ngu ngốc ở đằng sau câu chuyện đó là 2 người bọn họ cứ chối bỏ nhau, không chịu thừa nhận rằng họ yêu nhau để rồi 1 ngày người kia sắp phải mất đi người còn lại của mình. Đây chắc hẳn là 1 câu chuyện dài đối với người trong cuộc, đối với nó và cả cho anh. Và liệu tình yêu này ngay từ đầu là đúng hay sai? Mời các bạn đón xem phần tiếp theo của câu chuyện.
Về đến nhà, não của nó bắt đầu hoạt động trở lại, nó cố sâu chuỗi lại toàn bộ sự việc, phát hiện hình như nhok thích nó thật. Nhưng thật trớ trêu, nó lớn tuổi hơn mà nhưng tuổi tác có thật sự quan trọng không hay …. Là tình cảm của nó? Càng nghĩ càng nhức đầu, nó cố ép mình vào giấc ngủ và lần đầu tiên trong đời nó mơ thấy thằng em trai bất đắc dĩ của mình. Trong mơ không ai biết nó thấy gì chỉ thấy nó mĩm cười rất hạnh phúc, nụ cười chân thật nhất từ trước đến nay.
Mở mắt ra, cố gắng làm vscn thật nhanh, nó vươn vai leo rào trên tay xách hộp nho nhỏ không biết là thứ gì, vừa đi vừa cuốc bộ đến chỗ làm. Đến nơi nó đã thấy anh ở đấy nhìn nó, một ánh mắt đượm buồn chất chứa bao cảm xúc nhưng nó không biết phải làm sao để xua tan đi nỗi buồn ấy. Anh tiến đến gần khoát vai nó hỏi nhỏ:
“ Chị! Chị nghĩ đến đâu rồi?”
-“ Nghĩ gì? Hôm nay Huy ổn không?”
“ Em có sao đâu mà?”
-“ Vậy thì tốt, chị có làm cơm cho em nè, chút nhớ ăn nha!”
Anh thẫn thờ nhìn nó, lòng nghĩ thầm:
“Mình không nghe lầm chứ? Làm cơm cho mình sao?”
Nó cả ngày cứ cười cười nói nói làm cả quán ai cũng vui theo, đến khi tan ca nó và anh cùng vào phòng ăn thì có chuyện xảy ra. Số là hôm nay anh làm cả ngày nó lại biết anh đăng kí chỉ phần cơm nên nó làm cơm cho anh kèm theo là bánh bông lan thơm phức nữa. Nó muốn trả ơn anh trong mấy ngày qua đã giúp đỡ nó và cho nó đỡ nhớ nhà hơn. Anh thấy vậy cũng tặng nó cây kẹo mút, vừa ăn anh và nó vừa cười đùa trông thật thoải mái. Không khí tưởng chừng dễ chịu cho đến khi anh Tân bước vào phòng ăn, anh tiến đến nó ôm vai nó hỏi:
“ Bánh kẹo ở đâu ngon quá vậy ta?”
-“ Chị Kim Anh mua cho em ak. Còn kẹo là em mua cho chị, anh có ý kiến gì không?”
“Có. Sao em không mua cho anh vậy Kim Anh?”
“ À! Em có giang xe nhok Huy nên mua đồ tẩm bổ cho nhok đó mak hihi”
“ Vậy à? Còn hộp cơm này đâu ngon vậy Huy? Cho anh ăn ké với anh đói quá à!”
Nó và anh cùng đồng thanh trả lời: “ KHÔNG ĐƯỢC!”
“Sao lại không được?”
-“ Vì em lỡ ăn rồi, anh ăn sao được?”
“ Còn em sao lại không cho anh ăn Kim Anh?”
Mặt nó nóng dần lên rồi chuyển sang đỏ hẳn: “ Em cũng nghĩ như Huy.”
“ đứa tâm linh tương thông dữ, thôi ăn đi coi chừng mắc nghẹn nghen.”
Anh Tân bước khỏi phòng ăn mà nó tưởng chừng mùa xuân đã trở lại sau bao năm xa cách vậy. Cố gắng thu thập đầy đủ oxi cho mình hô hấp đều đặn, nhìn nó lúc này thật tức cười vừa đáng yêu vô cùng làm anh cũng bật cười theo. Nó bắt gặp nụ cười ấy làm tim nó lỡ mất nhịp, mặt lại tiếp tục ửng đỏ. Anh Đạt là nhân viên pha chế của nó vừa bước vào thấy bầu không khí như thế vội trêu:
“ Nghe mùi gì ngọt dữ ta?”
Cả cùng đồng thanh: “ MÙI GÌ ANH?”
“ Đồng thanh dữ?”
Tiếp tục đồng thanh lần : “ Không có.”
“ Không có gì hả ta? đứa này nay vui dữ?”
Rồi anh chớp mắt cái ra hiệu cho Huy ra ngoài bỏ nó lại với chồng chén bát. Đang mãi mê dọn dẹp, anh tiến đến nó nói nhỏ:
“Để em giúp chị. Chị…. Chị có đồng ý làm người quản lý riêng cho em không?”
-“ Quản lý riêng là sao nhok?” Mặt tỉnh queo như ruồi.
“ Là chị giữ tiền hộ em, cấm em hút thuốc, cờ bạc rượu chè rồi….. giữ.. ờ thị chị giữ dùm em..”
-“ Sao nghe kì kì nha? Mà giữ gì?” Mặt không cảm xúc.
“Giữ dùm em thứ quan trọng được không?”
-“ Cái gì nhok?”
“ Tim em.”
-“?_?”
Không khí êm đềm hẳn đi tưởng chừng chỉ nghe tiếng nước chảy, anh cố gắng nói lại lần nữa:
“ Chị à! Chị có… ờ đồng ý không làm quản lý của em trong năm không?”
-“ Để coi Huy đối xử với chị thế nào đã. Nhưng tại sao là năm? À, thôi chị về đây.”
“ Em nhất định sẽ chứng minh cho chị thấy. năm em chỉ cần năm để thay đổi mình, mà chị về bằng gì vậy?”
-“ móng ak.” Nó cảm thấy hơi hụt hẫng không biết vì lý do gì, có lẽ vì năm đó không?
“ Gì? móng?”
Nó được dịp cười tràng, lâu lâu nó mới thấy bộ mặt anh ngốc kinh khủng tới vậy.
-“ Hahaha….” Vừa cười nó vừa chỉ xuống chân của mình.
“ Thôi để em đưa chị về, mắc công chị bị ai bắt cóc lắm à!”
-“ ok cảm ơn nhok nha! Nhok làm như chị dễ bị bắt lắm vậy, thấy vậy chứ khó xơi à!”
“ Thôi em biết bản lĩnh của chị rồi.”
Vậy là bắt đầu từ ngày đó, nó và anh quen nhau. câu chuyện xảy ra trong “nhà bếp định mệnh” cứ tưởng như đùa nhưng đằng sau lời hứa đó là cả sự thật. Sự thật nói rằng có người đã thích người từ giây phút thấy người kia khóc, sự thật còn nói rằng có người cũng đã biết dịu dàng hơn, mềm mỏng hơn với người và chấp nhận ở cạnh người đó. chuyện tình diễn ra trong thầm lặng cũng như công khai nhưng đánh chết mọi người vẫn không tin nó là sự thật.
Nhưng còn có sự thật ngu ngốc ở đằng sau câu chuyện đó là người bọn họ cứ chối bỏ nhau, không chịu thừa nhận rằng họ yêu nhau để rồi ngày người kia sắp phải mất đi người còn lại của mình. Đây chắc hẳn là câu chuyện dài đối với người trong cuộc, đối với nó và cả cho anh. Và liệu tình yêu này ngay từ đầu là đúng hay sai? Mời các bạn đón xem phần tiếp theo của câu chuyện.