Hôm đó, anh bận ra ngoài làm chút chuyện, cô một mình ở trong nhà, đang nấu ăn trong bếp đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa. Mở cửa ra cô mới phát hiện người đến là một người phụ nữ. Mặc một cái vái cúp ngực khoét táo bạo, ôm lấy cơ thể mỹ miều yêu diễm, váy chỉ dài quá mông, dưới mang đôi cao gót hơn ba tất, vừa kệch cỡm vừa ra vẻ ta đây nhìn mình. Từ cổng chính muốn đi vào đến đây cần phải có mật khẩu, mật khẩu này chỉ có anh và cô biết, là anh nói cho cô ta sao? Thỏ ngốc nghĩ, vì chắc chắn người tiết lộ mật khẩu không phải là cô rồi.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta tràn đầy khinh bỉ nhìn cô, nhìn cái tạp dề hello kitty màu hồng phía trước, rồi nhìn gương mặt không ra người không ra ngợm dính đầy bột mì vì cô đang định làm món há cảo cho anh về ăn, còn có dáng vẻ thập phần chật vật của cô lúc này, liền khiến cô ta sinh ra cảm giác người này chẳng đáng làm kì phùng địch thủ của mình. “ Anh Lăng có ở đây không?” Chào cũng chẳng thèm chào bâng quơ hỏi.
Chớp mắt nhìn cô ta. “ Rầm!!!” Đột nhiên cô đóng sầm cửa lại.
“....” Cô ta giật mình, nhìn cánh cửa đã khép lại một cách thẳng thừng trước mặt mình, cơn tức giận xông lên đến tận não. Dám đối xử với cô ta như vậy, là muốn cô ta ở bên ngoài như vậy hai sao, còn không thèm mời vào nhà, cô ta nào trãi qua loại cư xử như vậy, nghĩ đến liền không hề khách khí mà đập cửa rầm rầm, miệng liên tục đòi mở cửa.
“ Cô làm gì trước cửa nhà tôi vậy?” Một giọng nói nam tính lạnh lẽo vang lên phía sau lưng cô ta. Khiến cho cánh tay đập cửa của cô ta ngay lập tức khựng lại, vuốt vuốt mái tóc, vén ra sau lưng đem cơ thể xinh đẹp trong bộ váy áo khiêu gợi ra trước mắt anh, lắc lư cơ thể đi vài vòng về phía anh, đôi môi nhếch lên rẽ ra một nụ cười xinh đẹp. “ Là đến tìm đó.” Nói một lời đã muốn tiếng lên kéo lấy cánh tay anh, nhưng bị anh vô thanh vô thức tránh thoát.
“ Không có hứng thú, cô về đi.” Anh lạnh nhạt nói. Với cô ta, Alisa, anh đã không còn chút cảm xúc từ lâu, huống hồ giờ và sau này anh chỉ có hứng thú với người phụ nữ trong nhà mình thôi, nào còn chỗ cho cô ta.
Vừa nói anh vừa đi về phía cửa, vừa mở ra, một bóng dáng nho nhỏ đã như chim se sẻ lao vào trong ngực. “ Ông xã...~~~” Mái đầu dụi dụi vào lồng ngực anh, cánh tay ghì chặt lấy người anh, hé gương mặt nhỏ bé xinh xắn ra cười nhìn anh chào hỏi.
Ánh mắt giống như vô tình dời sang phía cô gái bên cạnh, ngẩn mặt ngây ngô hỏi anh. “ Ông xã, ai vậy?”
Anh vội vã dấu bóng dáng tươi đẹp của cô vào sâu trong ngực, che chắn hết lại, gương mặt đỏ lên đầy khả nghi, muốn mắng cô sao lại ngang nhiên mặc cái này ra gặp mặt người chứ, mặc dù đó là phụ nữ, nhưng theo xu hướng của thời đại khi mà tỉ lệ gia tăng dân số và sự mất cân bằng giới tính ngày một gia tăng, lỡ đâu cô gái một phút trước còn đánh chủ ý lên người anh, lại có hứng thú với cô thì sao. “ Khụ khụ... không cần để ý cô ta. Chúng ta vào nhà được không?”
Cô nhìn bộ dáng cứng đờ về biểu cảm và bất động về cử chỉ của cô ta, bĩu môi, ngoan ngoãn được anh ôm vào trong rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bên ngoài, Alisa vừa kinh ngạc vừa giật mình, tươi trẻ và thanh xuân căng tràn như vậy, bàn tay sờ sờ lớp phấn đánh dầy trên mặt, bản thân cũng đã 27 tuổi rồi...
Trong phòng ăn.
Mặc kệ bàn tay xấu xa của ai đó đang không ngừng dao động lên xuống trên bắp đùi mình, thỏ ngốc vẫn chăm chú ăn há cảo, không chút để tâm.
Sắc Lang: Tiểu Mai...
Thỏ Ngốc: * Nhai nhòm nhèm *
Sắc Lang: Không vui? ( Bàn tay càng lúc càng lấn tới... )
Thỏ ngốc: * Bĩu môi * ...
Sắc Lang: Không có lần sau, được không? ( Tay đã lên gần tới đôi Tuyết Phong )
Thỏ ngốc: Hừ hừ... Người ta còn chưa ăn xong!!! * Giận dữ *
Sắc Lang: Vừa ăn vừa vận động được không?
Không đợi cho cô trả lời, anh đã bắt đầu quá trình công thành đoạt đất.
Phụ nữ một khi đã trãi qua mùi vị hoan tình, như con nhộng phá kén đem đôi cánh bướm rực rỡ sắc màu hiện ra dưới ánh nắng, cả cơ thể đều nở ra mùi vị hấp dẫn phái nam, nhất là phụ nữ xinh đẹp yêu kiều sẽ càng trở nên cuốn hút, quyến rũ.
Dưới ánh nắng gương mặt đó vẫn đơn thuần và thanh khiết như cũ, vẫn là đôi mắt trong veo tròn xoe không lẫn bụi trần đó, vẫn là gò má hồng hào phấn mịn như bánh bao kia, vẫn mà đôi môi hồng ngọt ngào như quả cherry mân đỏ, thân thể kiêu kiều vẫn tỏa ra sức sống thanh xuân và vẻ đẹp thuần túy của một cô gái đó, nhưng lại có cái gì đó đặc biệt thu hút ánh nhìn, một sự tươi đẹp hơn, mị hoặc hơn trong hơi thở. Gọi là cám dỗ.
Đúng, chính là cám dỗ, một loại mùi vị kích thích ham muốn và dục vọng, một loại cảm giác nóng bỏng và gợi tình, một loại hương thơm say mê và khuấy đảo, tùy ý mã trêu đùa, khiến cho người khác phải dỏi mắt nhìn theo.
Nhưng trong đôi mắt sáng trong đầy đẹp đẽ kia lại đang hiện lên một tia bối rối, một tia bất an, một tia lo sợ, nhưng cũng có sự vui sướng và có gì đó chút kích thích. Thỏ ngốc mím môi cố gắng nhướng chân với lấy cuốn sách trên cao nhất, nhưng nhón thế nào cũng không với tới, môi mím lại thành một đường, âm thầm hạ quyết tâm phải lấy cho bằng được. Thỏ ngốc trong lòng thầm cổ vũ bản thân n lần, cố lên, cố lên, ánh mắt kiên cường nhìn sang phía anh, thấy anh vẫn đang nhìn mình, thỏ ngốc liền ngoan cường. “ Em sẽ lấy được, anh yên tâm.”
Ánh mắt anh rơi lên trên người cô, hiện tại cô đang mặc trên người chính là dựa theo cốt truyện thứ hai của anh, hoặc nói là truyện của tác giả tiểu thuyết H mà anh tìm thấy trên mạng kia, nó gồm bộ đôi song truyện hệ liệt có tên chung là Yếm, Tử Yếm và Bạch Yếm. Ngoài là một loại trang phục của phụ nữ ra, yếm còn có nghĩa là ẩn giấu, che đậy, như câu, binh bất yếm trá. Hai tầng ý nghĩa hóa ra lại là một, nhất là khi đem chúng áp lên phụ nữ. Tất nhiên không tính đến tình tiết và cốt truyện, nhưng quả thực, yếm rất thích hợp với phụ nữ, đặc biệt là với cô.
Lần này là Bạch Yếm, chất vải trắng mềm mại gần trong suốt bao lấy khổi cơ thể mềm mại, vẫn thắc nút ở cổ, nhưng nút thắt thứ hai phía sau lưng lại dời từ hông lên ngang ngực, đem hai khối tuyết phong trở nên săn khít trong lớp vải mỏng manh, nhụy hoa như muốn lộ liễu trong mắt anh, cơ hồ sắp thấy rõ mồn một, mà vạt yếm lại càng hớ hênh trong khi nó là vật che chắn duy nhất nơi tư mật, chỉ cần một lượt gió thoáng qua liền đem miền đất yếu mềm hiện ra trong mắt anh.
Vết thương trên vai anh đã qua hai ngày, bắt đầu kết mài từ từ và không bị chảy máu nữa, chuyện hôm đó cô vẫn giữ mãi trong lòng, mà người đàn ông kia cũng không gọi điện hay nhắn tin gì đến cho cô nữa, nhưng những chuyện xảy ra khiến cô không thể yên tâm được, cảm giác người đó vẫn đang nhìn chầm chầm mình, chí ít mặc dù cô muốn rời đi cũng phải đợi vết thương trên vai anh tốt hơn mới được.
Sau khi xảy ra chuyện này, cũng làm cô nhận ra một điều mà trước nay cô chưa từng nghĩ đến, đó là chú ý đến anh, chú ý đến cảm nhận của anh, chú ý đến bản thân trong mắt anh cô muốn anh để ý đến mình nhiều hơn, hầu như chưa từng nghĩ đến bản thân trong khi nghe lời anh, cô có thể làm theo yêu cầu của anh mà không có chút cảm giác khác thường nào. Nhưng sự đụng chạm và nhìn ngắm của người đàn ông kia và anh là như nhau, thì sao cô không cảm thấy chán ghét, là vì cô tin tưởng anh, là vì anh đối xử tốt với cô, hay vì anh mang đến cho cô cảm giác tim đập thình thịch kia? Cô rối bời. Chỉ là hiện tại, cô còn chưa tìm ra đáp án.
Lời nói của người đàn ông kia vẫn cứ văng vẳng bên tai cô. “ Anh ta cũng muốn làm những chuyện mà tôi làm với cô.” Nhưng đó không phải là tập luyện sao?
Cuối cùng cũng nắm được góc sách, lấy ra, phủi đi một lớp bụi dính trên đó, cô liền đi vài bước ngồi lên giường anh, cười hì hì nói. “ Em làm được mà.” Rồi đưa cuốn sách cho anh.
Kì thật tay anh hoạt động bình thường vẫn ổn, chỉ có với tay hay cần làm việc gì mà phải giơ tay cao là sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương thôi, thấy bộ dáng muốn được khen của cô, anh cũng chẳng tiết kiệm. “ Tốt lắm.” Xoa xoa đầu cô. Nói đoạn lật lật vài trang sách ra, đọc, cô cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bồi anh, vừa đọc được vài chữ, anh lại không nhịn được nhìn sang phía cô, thấy cô híp mắt im lặng nhìn mũi chân, hoàn toàn hòa nhập vào thế giới yên tĩnh, điềm đạm, đáng yêu, liền nhẹ giọng cười nhạt.
Thấy anh tự nhiên nhìn mình cười, cô chớp chớp mắt dẩu môi, cô có gì mà anh lại cười nhỉ? Sao lại cười? Sao lại cười? Trong lòng bất mãn, nhưng lại không có dũng khí nói ra, cô tự nhủ, là anh đang bị thương, không chấp với anh. Tự thấy bản thân rất có khẩu khí của đại nhân, có lòng nhân từ rộng lượng, sau đó lại tự mắng chính mình, chỉ có đồ ngốc như cô mới thấy vậy thôi, anh còn rất khiêm tốn kia kìa, đồ ngốc Tiểu Mai!!! Nghĩ gì đều ngốc nghếch thể hiện hết lên mặt, cũng chỉ có cô là dễ dàng để anh đoán tâm ý thôi. “ Sao lại cười em?” Cô tò mò hỏi.
“ Có ai nói em ngốc chưa?” Anh kéo tay cô ngồi lại gần mình hơn hỏi.
Đôi hàng mi vừa dài vừa cong khẽ run rẫy, cô đếm không hết a, đành mím môi gật gật đầu.
Thấy vậy, anh giống như hài lòng cười cười, rồi đột nhiên hỏi sang một vấn đề không liên quan. “ Anh thấy em mấy ngày qua rất khác. Khụ... Là vì chuyện đó sao?” Cô thay đổi và cuốn hút hơn, giống như mùi vị phụ nữ tươi đẹp của cô, giống như sự thu hút của cô, giống như việc hay thất thần và ngồi lặng của cô, lâu lâu còn có vẻ mặt buồn bã như nghĩ đến một chuyện gì đó cực kì không vui vậy. Nhớ đến chuyện đã xảy ra mà anh nghĩ là anh làm, lòng anh vẫn không vui, nhưng lại không cảm thấy hối hận mà còn là may mắn.
Nhưng cô biết, anh hoàn toàn không hiểu rõ chuyện đã xảy ra như thế nào, cô đã trãi qua nhưng chuyện gì, cô bẩn như thế nào, mỗi ngày cô đều tắm và chà cơ thể rất mạnh rất nhiều lần nhưng không tẩy đi được vết bẩn trên người cô, trong tâm trí cô. Quan trọng là cô không dám nói ra, lại không muốn anh tự trách bản thân vì những chuyện mà mình không làm. “ Chuyện đó không phải lỗi của anh, đừng ái náy với em.” Cô buồn buồn nói, âm thầm bổ sung, vì người đó vốn không phải là anh.
Dang tay ôm lấy cô vào lòng, thấy cô an tĩnh nằm trong lồng ngực, anh vô tình cảm thấy cứ như vậy mãi cũng tốt. “ Đồ ngốc.” Nửa mắng nửa cưng chiều cô. Thấy cô cúi đầu, đem gương mặt cọ cọ trong lồng ngực của anh, bầu ngực no đủ lại dính chặt lên cơ thể anh, cơ thể cô tỏa ra một mùi hương thơm tho khiến anh có chút mê mẫn, đem bàn tay vừa ôm cô, từ từ trở thành vuốt ve lên xuống, cúi đầu để gương mặt chôn trên hõm vai cô, chậm rãi phả ra hơi nóng lên trái tai cô, anh nhỏ giọng. “ Tập luyện thôi.”
Thức thời đem bờ môi áp lên môi cô dịu dàng hôn lấy, từ trước đến hiện tại cô chưa hề phản đối anh, bàn tay choàng qua gáy anh cổ động nụ hôn cháy bỏng của anh, cũng đem mái đầu nâng cao nghênh hợp sự xâm thực của anh, để đầu lưỡi anh lần tìm theo thói quen tìm đến cái lưỡi thơm tho mềm mại, cả hai đồng thời trao đổi hơi thở lẫn nhau, cũng là triền miên cảm thụ ngọt ngào. Nụ hôn không biết trãi qua bao lâu, đến khi dứt ra, cả hai đều cảm thấy nóng ran cơ thể, kéo ra một sợi tơ bạc, ánh mắt nhìn nhau cũng có cái gì đó khó nói nên lời.
Khi anh muốn cuối đầu hôn một lần nữa lên môi cô, cô lại né đi, ánh mắt có chút trốn tránh, gò má hồng lên như trái cà chua chín, có cái gì đó thật lạ lẫm chiếm trọn trái tim cô, một loại thẹn thùng trước nay chưa từng có xông lên mặt, khiến cô trở nên trẻ con và ngốc nghếch đến đáng yêu. “ Còn vết thương của anh.” Cô vội lấy cớ, bản thân biết thừa một chút ngọt ngào này vốn chẳng thể làm động đến vết thương.
Anh cười cười chặn môi cô lại, hai bóng dáng dính chặt và đan vào nhau, tiếng thở dốc hòa với tiếng rên rỉ yêu kiều đem cả căn phòng đều mang đầy hơi thở ám muội, nhưng đến thời khắc mấu chốt, anh lại nhịn dục vọng dưới cơ thể, đem cô bọc kĩ trong chăn nhỏ giọng nói vài lời chân thành. “ Đây là tập luyện.” Khiến cô nằm trong chăn vừa bức bối, nhưng lại khúc khích cười.