" Ưm ưm..." Đường Tịch Mai uốn éo cơ thể, cả người đều nóng rang, tay níu chặc lấy ga giường ra sức giữ lấy cơ thể đều đã rũ rượi mặc cho Mộ Lăng chi phối, miệng bị anh bịt lại bằng đôi bờ môi mỏng, cái lưỡi tham lam sờ soạng bên trong, vừa ra sức khuấy đảo trong đó, vừa trêu chọc đầu lưỡi non nớt nhạy cảm, ánh mắt cô chỉ có thể gắng gượng mà mở ra, nhưng ngoài ánh sáng đèn làm cho khung cảnh hiện ra mang một màu trăng trắng, còn lại tất cả đều nhòe đi trong đôi con ngươi sủng nước. " ... A ưm... hức... Lăng..." Sự cưỡng chiếm của anh như cơn sóng thần đập vào cuốn trôi mọi lí trí của cô, khiến cô vô lực phản kháng, càng vô thức thuận theo.
Bàn tay anh bám riết lấy cơ thể, chu du lên xuống khắp người cô, chạm đến nơi nào nơi nó nổi lên một đốm lửa, xoa bụng cô, nâng cằm cô, vuốt ve vành tai của cô, ve vãn bắp chân cô, đem toàn bộ cơ thể cô xinh đẹp đều thu hết vào trong tầm mắt, mặc dù trên người vẫn còn có lớp vải áo sơ mi che chắn, nhưng từng li từng tí, từng centimet một cơ hồ đều tái hiện trước mắt anh. Yêu kiều như vậy, phong tình như vậy, làm cho anh cũng bắt đầu mất hết lí trí mà chiếm đoạt cô. Anh gặm lấy vành tai cô, gặm lấy môi cô, trãi những nụ hôn rả rích lên da thịt cô, để lại những vết tím bầm nhưng những đóa tử hoa nở trên nền tuyết trắng. Ham muốn càng lúc càng nhiều hơn cũng càng cuồng nhiệt hơn...
Nhưng một tia lí trí giúp anh và cả cô tìm thấy một chút ánh sáng. Việc tập luyện của họ đã đi đến giới hạn mọi lúc mọi nơi, anh có thể cùng cô tập luyện bất kì nơi đâu, từ phòng khách cho đến nhà bếp, từ phòng ngủ cho đến phòng làm việc, từ giường êm cho đến ghế sô pha, mỗi lần rồi lại mỗi lần khiêu khích giới hạn của chịu đựng của cô và cả của anh. Giống như lúc này đây, khi cô còn đang ngủ say, anh vẫn có thể tìm đến cô, có thể đặt môi lên hôn cô, sờ soạng, giở trò xấu xa với cô và khi cô giật mình tỉnh giấc, có thể danh chính ngôn thuận mà nói rằng đây cũng là tập luyện. ( Tác giả: Mấy thím chuẩn bị bịch muối ớt cho ngoại truyện nhé. )
Đôi lúc anh thấy bản thân thật bị sự ngốc nghếch của cô làm cho mù quáng, bị sự tin tưởng của cô làm cho mơ hồ, bị sự ngây ngô và đơn thuần của cô làm dần trào dục vọng. Đối với người phụ nữ khác, anh chỉ cần nở nụ cười là họ sẽ hiểu mà nhảy vào vòng tay của anh, đối với người phụ nữ khác, họ sẽ đề phòng hoặc nghi ngờ một người đàn ông mới mấy ngày quen biết như anh, đối với người phụ nữ khác, trèo lên người anh là bao hàm sự tính toán thiệt hơn, sự mua may hoặc đánh đổi một thứ gì đó. Anh cứ nghĩ trên đời này bản thân đã hiểu rõ được triết lí " không có bữa ăn nào là miễn phí", nhưng với cô, anh không thể dùng với cái lí lẽ đó được.
Nếu hai mươi sáu năm cuộc đời dạy cho anh, sống là phải tận hưởng cuộc sống nếm qua nhiều loại phụ nữ, nhưng không có người nào thuộc về mình, thực sự tin mình, hay không vụ lợi mình, thì sự xuất hiện của cô là cái gì đó rất rất khác biệt ngay cả chính bản thân mình, anh cũng thấy mình đang thay đổi.
Từ một người đàn ông mà chỉ cần vẫy tay là có tất cả, nở nụ cười là có phụ nữ vây quanh như anh, hôm nay lại chật vật lợi dụng lòng tin và sự đơn thuần của một cô gái chỉ vì một lí do đơn giản chỉ vì anh MUỐN cô, một loại ham muốn không chỉ về thể xác mà là về lẫn tinh thần, sự tham lam đòi hỏi của anh với cô không còn là thỏa mãn dục vọng nữa mà là một thứ thật xa lạ với anh, là tình yêu, anh muốn cô yêu anh, yêu anh thật lòng. Nhưng anh lại không có quyền đòi hỏi điều đó, anh có quyền gì chứ, lợi dụng sự cam tâm tình nguyện của cô rồi còn muốn cô trao trái tim cho anh sao? Thật là độc ác.
" Lăng... hức đây... đây là tập luyện sao?" Cô nấc lên nghẹn ngào, nhìn gương mặt đang chôn trong ngực mình, giữa hai sườn tuyết phong, hơi thở của anh phả lên da thịt trắng noãn, khiến cô tê rát, đầu lưỡi ẩm ướt của anh giơ ra liếm lấy vị trí da thịt mẫn cảm, đặt xuống nơi đó một nụ hôn triền như nâng niu cũng như đang xâm chiếm, ngay lập tức da thịt trắng hông liền nổi lên dấu đỏ, anh mới hài lòng cười.
Ngẩn lên nhìn cô, anh trái lương tâm đáp. " Ừm..." Trả lời xong anh vội cuối đầu xuống không thể để cô thấy một tia bối rối của anh.
Nghe lời đáp lại, cô quả nhiên không vui nổi, ngay từ lúc bắt đầu, đúng hơn ngay từ lúc bàn tay anh giơ ra lau đi vệt nước mắt trên mặt cô ngày mưa bão bùng đó, sự ấm áp trên ngón tay lạnh lùng của anh đã chậm chạp xâm chiếm trái tim cô, xâm chiếm từng chút một, khi biết được anh đúng là người cứu cô, còn chăm sóc cho cô, băng bó vết thương, cho cô nơi ở và công việc, cô thực sự cảm thấy rất kinh ngạc? Anh đối tốt với cô quá. Tốt tới mức độ cô nguyện tin tưởng anh, mặc dầu ngoài tên tuổi anh ra cô hầu như không biết gì về anh, nhưng cô cam tâm dùng sự tin tưởng không có nguyên nhân của mình mà tin tưởng anh.
" Ưm... am..." Tay anh lại đang nắm lấy bên tuyết phong của cô.
Nhưng càng lúc cô càng thấy không phải, cô thích đụng chạm với anh, thích anh dùng ánh mắt không hề có chút suy nghĩ nhìn mình, thích anh cười, thích anh cưng chiều, thích được anh vuốt ve và luôn miệng mắng 'Đồ ngốc'. Nhưng không hiểu sao, đến hiện tại và bây giờ cô lại không thấy vui, anh cũng chạm vào cô, cũng hôn cô, cũng cắn lấy cô, nhưng hai chữ tập luyện khiến mọi thứ trở nên thật gượng ép, là vì anh cần phải giúp cô nên anh mới động đến cô, vì anh thấy cô ngốc nên mới dành thời gian hướng dẫn cho cô, là vì anh không có cách nào khác nên mới cần sự giúp đỡ đầy phiền toái của cô. Vậy nếu không có tập luyện thì anh có chịu động vào cô không?
Trên ngực tê tê, anh lại đang cách lớp vải cắn lấy nhũ hoa của cô, khiến toàn thân cô đều run rẫy, môi miệng mấp máy khó khăn bậc ra tiếng thở dốc. " Ưm ưm... a... Bao lâu nữa... ưm... tập luyện xong...!!!" Trên ngực cảm thấy đau đớn vì đột nhiên anh cắm mạnh vào bên phải hoa nhịu, khiến cô hít vào sâu một hơi, ánh mắt lóng lánh nước như muốn trào ra ngoài, nhưng cô không khóc, cô lặng thinh nhìn anh đang kinh ngạc nhìn mình. Bốn đôi mắt giao nhau, không khí trở nên im lặng...
" Grừm grừm..." Lúc này đột nhiên điện thoại anh reo lên.
Anh nghe máy mà không đáp lại lời nào, giọng người đàn ông từ đầu dây bên kia cũng trầm khàn khó nghe và gấp rút nên cô không lọt tai được chữ nào.
Nghe xong, anh vội mặc áo vào, mặc thêm áo khoát, trước khi ra ngoài trong ánh mắt ngây ngốc của cô, anh cười cười chạm nhẹ môi lên miệng cô nói. " Anh đi có việc gắp chắc đến mai mới về, đừng chờ anh." Rồi mở cửa bước đi.
Nhìn thấy cái sập cửa có chút mạnh tay của anh lòng cô tràn đầy lo lắng, anh đi đâu vậy? Có chuyện gì gắp sao? Anh có gặp chuyện gì không may không? Chuyện đó có nguy hiểm không? Trong đầu có thật nhiều câu hỏi, tất cả đều vây quanh anh, thời gian càng trôi qua, sự lo lắng về anh càng nhiều, một buổi sáng không thấy anh về, cô chỉ ăn qua loa bánh mì với mức, tới trưa cũng không thấy tâm hơi làm cô khó lòng mà tập trung làm chuyện gì cho đàng hoàng được, đến buổi tối vẫn chưa thấy anh về, nhìn dòng xe cộ dưới đường đương đông đúc, cho đến thưa dần, cô muốn đi tìm anh.
Nhưng tìm ở đâu? Anh đang ở đâu? Anh đi làm chuyện gì? Cô hoàn toàn không biết, nói đi tìm mà lực bất tòng tâm.
Đang lúc cô sốt ruột đến phát khóc thì có tiếng mở cửa ' Cạch cạch', nhìn cô đã 12h hơn vẫn còn chưa đi ngủ, lòng anh lại nhói.
Nghe tiếng mở cửa biết là anh về đến, nhưng khi thực sự nhìn đến anh thì nụ cười trên môi cô trở thành mếu máo, trên người anh toàn là vết máu. Anh đi làm gì vậy? Cô muốn hỏi, nhưng lời lại nghẹn ngay cổ họng, vội chạy đến đỡ anh, vừa dìu anh vào phòng, vừa tranh thủ nhìn người anh. Khóe môi có vết máu và có tụ bầm, gò má bên phải có vết sưng, một bên vạt áo trước ngực đầy máu, hai cánh tay vừa bẩn vừa lẫm đẫm huyết tinh. Cô cảm thấy rất xót, sống cùng anh mấy ngày qua, cô nào thấy qua bộ dáng chật vật của anh như lúc này.
Thấy mắt cô đỏ hoe, lòng anh chùng xuống, cảm giác vừa hạnh phúc vừa chua xót chiếm trọn lồng ngực, không biết nên mở lời với cô như thế nào, nhưng cô lại không nói gì. Sao cô không hỏi anh đi đâu? Sao cô không hỏi anh làm gì? Sao cô không hỏi anh là ai? Chỉ cúi đầu dìu anh đi như vậy thôi sao. Anh cũng không hiểu tại sao lại về đây, anh có thể không cần lặn lội cơ thể đầy vết thương đến để cho cô thấy anh còn sống, anh có thể nằm dưỡng bệnh trong phòng đặc trị của bang để cờ những bàn tay xa lạ đến trị liệu của mình, anh có thể đợi đến sáng mai sau khi băng bó vết thường rồi về cũng chưa hẳn muộn, nhưng anh không anh lại cứng đầu chạy về đây.
Về rồi thì nhìn thấy thỏ ngốc nào đó vẫn còn đang thức, thấy thỏ ngốc mắt đỏ hoe như muốn khóc nhìn anh, thấy thỏ ngốc vừa kinh ngạc vừa không biết nên nói với anh những gì, những cơn sóng nhộn nhạo dâng lên vừa nhìn thấy cô liền trở nên yên ả. Vì ở đây có một người anh không cần phải phòng bị, không cần phải thời thời khắc khắc cảnh giác, cũng không phải mệt nhoài đối phó, càng lúc càng cảm thấy nơi đây giống nhà mình.
Bờ vai nhỏ nhắn của cô đỡ lấy thân thể cao lớn của anh, chưa bao giờ anh thấy cô lại vững chãi như vậy.
Cẩn thận giúp anh nằm xuống giường, loay hoay tìm hộp cứu thương mới quay lại thì bắt gặp ánh mắt của anh lại đang chăm chú nhìn chằm chằm mình, ánh mắt đó nóng bỏng và chứa loại tình cảm xa lạ khiến cô trở nên khó xử, ngồi lên giường, đem những món đồ sơ cứu bày ra, cô mới cẩn thận mở từng cúc áo sơ mi của anh ra, phanh vạt áo là rõ ràng vết thương trước ngực, là một đường cắt dài gần 1 gang tay, rất nông nhưng lại chảy ra máu be bét nhìn thảm vô cùng. Nhìn thấy mớ huyết thịt mơ hồ trên ngực anh, lòng cô đau như cắt, nước mắt không ngăn được chầm chậm rơi xuống. Từng giọt nước mắt rơi đến nữa chừng lại bị ngón tay thon dài bẩn bẩn của anh chặn lại.
" Xin lỗi... em đừng khóc." Nước mắt cô cứ rơi không chịu ngừng lại, từng giọt bị anh lau sạch nhưng từng giọt từng giọt lại rơi.
Cắn cắn môi nhìn anh, không đáp chỉ có ngoan cường và nghiêm túc. Sau đó cô lấy mọi thứ cần thiết ra, lau bừa nước mắt làm cho đôi con ngươi trở nên ráo hoảnh mới bắt đầu xử lí vết thương cho anh. Chăm chú dùng nước sát khuẩn lau sạch xung quanh vết thương, cẩn trọng bôi thuốc sát trùng lên miệng vết thương, lau sạch một ít bọt sủi, rồi bôi thuốc giúp vết thương mau lành vào đó, sau đó lấy miếng gạc bịt lại rồi mới tỷ mỉ lấy băng vải bó lại đàng hoàn. Chăm chú và dịu dàng săn sóc vết thương khiến cho anh không hề cảm thấy đau đớn, gương mặt cô nghiêm túc đến lạ thường và cuốn hút đến lạ thường.
Xong xuôi cô mới nhìn anh, trong lòng bực dọc nhìn sang thì thấy anh đã ngủ say, bực tức đều phải dằn xuống. Lau hết vết máu và vết bẩn trên tay anh, đắp lại chăn, rồi đem mớ dụng cụ y tế bẩn và chiếc áo sơ mi bẩn của anh ra ngoài.
Đến khi cánh cửa kia vừa đóng lại mắt anh mở ra, trong đôi con ngươi lóe lên tia quyết đoán.
Sáng hôm sau, khi Đường Tịch Mai giật mình thức dậy, ánh mắt lơ mơ theo thói quen liếc nhìn đồng hồ, nhưng cái đồng hồ đáng nhẽ phải rơi vào trong tầm mắt cô thig không nhìn thấy đâu, lại vô tình đụng phải một bức từng thịt to lớn chắn trước mặt, hay cánh tay nhỏ bé của cô lại choàng qua nó, nắm chặt lấy vạt áo sau lưng, đem gương mặt cô chôn sâu vào lồng ngực, cô có thể cảm thấy từng đợt nhấp nhô của hơi thở, từng nhịp đập của trái tim anh truyền đến tai mình, và cảm nhận được cơ bắp săn chắc mà gò má đang áp lên. Cô ngạc nhiên nhìn lên, thấy được cái cằm cương nghị, thấy được sóng mũi cao cao,... hít hà mùi hương cơ thể... là anh! Sao anh lại nở đây???
Đang lúc cô còn phân vân không biết nên gọi anh dậy hay không, thì động tĩnh nho nhỏ của cô đã làm anh tỉnh, anh ngáp một cái vòng tay ôm cô siết một cái, hé mắt thấy gương mặt nho nhỏ trong ngực đã tỉnh giấc, đang dùng đôi mắt tròn xoe lơ ngơ tràn đầy nghi vấn nhìn mình, anh cọ cằm lên tóc cô, rồi nở nụ cười nhẹ nhàng, cuối đầu kề sát vành tai cô thổi khí. " Chào buổi sáng, Tiểu Mai." Vuốt vuốt mái tóc của cô kéo qua vành tai để lộ ra khuôn mặt ngây ngô còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
" Chào buổi sáng A Lăng." Cô mĩm cười đáp lại.
Cả hai cùng ngồi dậy, cô vừa định nghiêng mặt hỏi xem vì sao anh lại ngủ cùng cô, mới tỉnh người phát hiện ra, đây không phải là phòng của cô mà lại là phòng của anh. Cô lại cùng anh ngủ trong phòng của anh? Ánh mắt len lén nhìn, thỏ ngốc âm thầm cắn môi, không xong, bệnh cũ tái phát. Cô bị mộng du, nhiều năm qua rất ít khi xảy ra tình trạng này, nhưng vẫn có, thường thường sẽ đi loanh quanh rồi thế nào cũng ngủ lại trong bếp vì ở đó có mùi thức ăn, nhưng hay rồi, cô lại ngủ trong phòng anh, chiếm diện tích trên giường anh, còn ngốc ngốc chiếm đoạt cơ thể cơ thể anh làm gối ôm???!!! (T~T)/
Anh trái lại cũng không bực bội, là anh ôm cô vào đây mà, lại nhíu mày nhìn hàm răng nhỏ nhỏ đang gặm môi mình như con thỏ gặm củ cà rốt. " Đừng cắn môi." Cô ngay lập tức bị quẩn bách, anh cười dịu dàng, đem ngón tay ôn nhu miết nhẹ dấu đỏ trên cánh môi bị cô cắn kia, thấy cô thôi không mím nữa, nhưng ngón tay xoắn xuýt với nhau, mày mảnh dẻ nhíu lại thành một đường, ánh mắt biết nói của cô vẫn cứ nhìn chầm chầm anh như muốn thốt lên rằng, em không cố tình mà. " Anh thấy em ngủ trong nhà bếp, đói hửm???"
Lúc bắt gặp cô trong nhà bếp, điều đầu tiên anh nghĩ đến chắc chắc có con thỏ ngốc nào đấy ăn vụn đêm khuya rồi, nhưng trên miệng cô lại không có vụn thức ăn, cũng không thấy bếp có dấu hiệu lục lọi, người thì ngồi bẹp trên đất, miệng rù rì rù rì thở, mắt nhắm nghiềng, gương mặt xinh xắn, trong sạch và đơn thuần, ôm gối nằm trong ngực, kéo cũng không buông, giống như con nhỏ ôm củ cà rốt ngủ mê ấy chứ. Trông vừa ngốc vừa đáng yêu khiến anh không nhịn được bậc ra tiếng cười. " Anh định ôm em về phòng, nhưng tay em lại níu chặc áo anh không dứt ra được." Cho nên anh đành để cô ngủ cùng mình, nhưng vì phòng anh có giường to hơn nên anh ôm cô ngủ ở đây vậy.
Trong đầu cô đang âm thầm nguyền rủa bản thân bao nhiêu lần... Đồ ngốc Tiểu Mai, Đồ ngốc Tiểu Mai... cẩn thận nhìn biểu tình của anh, không có tức giận, không có phiền não, không có bực mình, cô tràn đầy cảm xúc ăn năn hối cải, mở giọng hỏi anh. " Em... em không làm chuyện xấu gì chớ?" Hỏi xong mới biết bản thân hỏi thừa, chắc chắn là phiền rồi, anh càng không giận, cô càng thấy áy náy. Ài ài...
" Hửm? Chuyện xấu? Không có. Hơn nữa ôm em ngủ rất mềm và thơm." Mùi sữa dâu ngọt ngào trộn lẫn với mùi sữa tắm quen thuộc trong phòng tấm của anh, rất dễ ngửi và đặc biệt thoải mái. Cơ thể cô mềm mại, ôm trong ngực rất thoải mái, anh còn tranh thủ ăn được càng nhiều đậu hủ trắng thơm càng tốt. Dáng ngủ của cô cũng rấm nghiêm túc, cũng rất ngoan chỉ hơi khụt khịt mũi một chút thôi, thỉnh thoãng còn lầm bầm vài tiếng nho nhỏ.
Sao cô lại cảm thấy câu nói của anh bao hàm cái gì đó mờ ám nhỉ? Điều đó làm trái tim cô đập bang bang, có cái gì đó xa lạ khiến cô chẳng thế đáp lời. "..." Chắc chắn là anh dung túng cô, nói vậy để cô yên tâm rồi.
Liếc nhìn đồng hồ, đã h, cô phải mang quần áo ra phơi và làm bữa sáng cho anh nữa, đúng rồi, vì cô làm phiền anh, cảm thấy áy náy nên trái tim mới đập nhanh như vậy. " Em... em đi làm việc đã, thức trễ quá rồi." Cô không dám thừa nhận, bản thân bắt đầu nảy sinh chút cảm xúc kì quái với anh, bởi vì anh đối xử quá tốt với cô, hay vì chút mập mờ vừa xuất hiện, quan trọng hơn hết là cô cảm nhận được sự xuất hiện của nó và muốn trốn tránh.
Nhưng đôi chân còn chưa kịp cất bước đã bị anh kéo ngược trở lại, cả cơ thể đều rơi vòm ngực rắn chắc, anh ngậm lấy vành tai cô thỏ thẻ. " Khoan đã." Sau đó nửa dụ dỗ nửa đùa cợt, đem bàn tay thô to vuốt ve sườn mặt của cô, vén mái tóc cô, cuối đầu kề sát gương mặt cô một cách chậm rãi, đôi mắt híp lại nhìn trực tiếp vào cặp mắt trong suốt của cô và khi cô còn đang ngây ngô, ngốc trân nhìn chầm chầm mình, anh lại ra lệnh cho cô bằng chất giọng gợi cảm tràn đầy nam tính. " Ngoan, đừng động." hơi thở ấm áp phả lên vành tai nhạy cảm của cô, làm cho nó ửng đỏ lên, cô không nhịn được cảm thấy sửng sốt.
Cô quên mất phản kháng, quên mất cất tiếng nói, đầu óc trống rỗng ngốc nghếch xơ cứng toàn bộ cơ thể, không để ý bàn tay của anh đang đem một thứ gì đó tiến vào trong vạt áo, giống như đã luyện thành thói quen, không nhìn thấy nhưng đôi bàn tay to lớn bên trong lớp áo sơ mi kia lại vô cùng dễ dàng hoạt động, đem thứ đó choàng qua ngực cô, buộc mối thắt sau lưng và trên cổ, đem nó cố định trên người cô, rồi chậm rãi cởi bỏ từng cúc áo sơ mi, đem cái thứ anh vừa mặc vào cho cô dần dần lộ ra, xong xuôi mới nở nụ cười nhẹ nhàng với cô. " Rất vừa."
Lúc này, Thỏ ngốc mới giật mình, thấy anh kéo chiếc áo sơ mi trên người mình ra, bên trong, bản thân lại đang mặc một chiếc... Yếm. Chỉ duy nhất một chiếc yếm, màu tím nhạt, đường may tinh tế, có thêu hoa văn Tường Vi bằng chỉ vàng tinh tế phía trước, chất liệu vải mềm mại mà mỏng manh, ôm sát lấy vòng ngực, làm cho nó trở nên phong phiêu như muốn đẩy lớp vải nhảy ra ngoài, vạt vải của áo yếm chỉ đủ che đi nơi tư mật còn lại hoàn toàn để lộ cặp mông tròn trịa. Hơn nữa còn có ren tua rua rất đẹp, giống như tiết y của một mỹ nhân cổ trang vậy. ( Thông cảm tác giả bị cuồng yếm!!! )
Đầu tiên cô bị thứ xinh đẹp mình mặc trên người dọa ngốc, thứ hai là đâm ra tò mò vì sao anh lại có thứ này hay vậy, còn thứ ba là anh mặc cái này cho cô là vì gì. Sờ sờ chất vải mềm mại, rồi miết miết chỉ may, loay hoay sau lưng ngắm nghía. Oa thiệt là đẹp!!! Nhưng, nhưng... sao cô cảm thấy rất không ổn vậy. Cúi đầu nhìn đôi tuyết phong ẩn hiện trước ngực, kéo kéo vạt yếm đương che nơi tư mật, chắc là vì đây là lần đầu tiên cô mặc thứ này nên cảm giác như vậy. Ngắm nghía xong xuôi, cô ngẩn mặt, vừa dùng ánh mắt tỏa ra ánh sáng nhìn anh, trong đầu toàn bộ đều là dấu chấm hỏi, mấp máy môi. " Cái này...???" Nhìn thôi đã rất thích rồi.
Đúng là đồ ngốc này, chỉ thấy đẹp là tít mắt cả lên, chẳng có chút ý tứ ngượng ngừng nào. " Là công việc hôm nay chúng ta." Anh kéo tay cô, mở cử tủ quần áo đối diện giường, đằng sao cửa tủ có cái gương lớn, cho cô nhìn thấy bản thân xinh đẹp của mình hiện ra trong đó, mái tóc màu nâu xỏa ra, đôi chân thon dài thẳng tắp, cơ thể nhỏ nhỏ xinh xinh phối hợp với thân hình yêu kiều càng làm cho bộ dáng cô trong chiếc áo yếm trở nên quyến rũ hơn, thuần túy phô bày vẻ đẹp. Đoạn, anh cúi đầy, bắt lấy cổ chân mảnh khảnh xinh đẹp của cô, lấy ra một chiếc lắc chân màu bạc có gắn một chiếc chuông nhỏ xinh xinh mang vào cổ chân cô, lắc nhẹ cho nó kêu đinh đinh đang đang.
" Rất đẹp." Xong xuôi, anh hài lòng cười. Nhìn cô ngây ngốc sững sờ nhìn bộ dáng của mình trong gương.
Đồng hồ treo tường đã điểm h' rồi, bụng cô cũng vô cùng phối hợp kêu lên. 'Ọc ọc'
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc 2h đêm.
" Ưm ưm..." Đường Tịch Mai uốn éo cơ thể, cả người đều nóng rang, tay níu chặc lấy ga giường ra sức giữ lấy cơ thể đều đã rũ rượi mặc cho Mộ Lăng chi phối, miệng bị anh bịt lại bằng đôi bờ môi mỏng, cái lưỡi tham lam sờ soạng bên trong, vừa ra sức khuấy đảo trong đó, vừa trêu chọc đầu lưỡi non nớt nhạy cảm, ánh mắt cô chỉ có thể gắng gượng mà mở ra, nhưng ngoài ánh sáng đèn làm cho khung cảnh hiện ra mang một màu trăng trắng, còn lại tất cả đều nhòe đi trong đôi con ngươi sủng nước. " ... A ưm... hức... Lăng..." Sự cưỡng chiếm của anh như cơn sóng thần đập vào cuốn trôi mọi lí trí của cô, khiến cô vô lực phản kháng, càng vô thức thuận theo.
Bàn tay anh bám riết lấy cơ thể, chu du lên xuống khắp người cô, chạm đến nơi nào nơi nó nổi lên một đốm lửa, xoa bụng cô, nâng cằm cô, vuốt ve vành tai của cô, ve vãn bắp chân cô, đem toàn bộ cơ thể cô xinh đẹp đều thu hết vào trong tầm mắt, mặc dù trên người vẫn còn có lớp vải áo sơ mi che chắn, nhưng từng li từng tí, từng centimet một cơ hồ đều tái hiện trước mắt anh. Yêu kiều như vậy, phong tình như vậy, làm cho anh cũng bắt đầu mất hết lí trí mà chiếm đoạt cô. Anh gặm lấy vành tai cô, gặm lấy môi cô, trãi những nụ hôn rả rích lên da thịt cô, để lại những vết tím bầm nhưng những đóa tử hoa nở trên nền tuyết trắng. Ham muốn càng lúc càng nhiều hơn cũng càng cuồng nhiệt hơn...
Nhưng một tia lí trí giúp anh và cả cô tìm thấy một chút ánh sáng. Việc tập luyện của họ đã đi đến giới hạn mọi lúc mọi nơi, anh có thể cùng cô tập luyện bất kì nơi đâu, từ phòng khách cho đến nhà bếp, từ phòng ngủ cho đến phòng làm việc, từ giường êm cho đến ghế sô pha, mỗi lần rồi lại mỗi lần khiêu khích giới hạn của chịu đựng của cô và cả của anh. Giống như lúc này đây, khi cô còn đang ngủ say, anh vẫn có thể tìm đến cô, có thể đặt môi lên hôn cô, sờ soạng, giở trò xấu xa với cô và khi cô giật mình tỉnh giấc, có thể danh chính ngôn thuận mà nói rằng đây cũng là tập luyện. ( Tác giả: Mấy thím chuẩn bị bịch muối ớt cho ngoại truyện nhé. )
Đôi lúc anh thấy bản thân thật bị sự ngốc nghếch của cô làm cho mù quáng, bị sự tin tưởng của cô làm cho mơ hồ, bị sự ngây ngô và đơn thuần của cô làm dần trào dục vọng. Đối với người phụ nữ khác, anh chỉ cần nở nụ cười là họ sẽ hiểu mà nhảy vào vòng tay của anh, đối với người phụ nữ khác, họ sẽ đề phòng hoặc nghi ngờ một người đàn ông mới mấy ngày quen biết như anh, đối với người phụ nữ khác, trèo lên người anh là bao hàm sự tính toán thiệt hơn, sự mua may hoặc đánh đổi một thứ gì đó. Anh cứ nghĩ trên đời này bản thân đã hiểu rõ được triết lí " không có bữa ăn nào là miễn phí", nhưng với cô, anh không thể dùng với cái lí lẽ đó được.
Nếu hai mươi sáu năm cuộc đời dạy cho anh, sống là phải tận hưởng cuộc sống nếm qua nhiều loại phụ nữ, nhưng không có người nào thuộc về mình, thực sự tin mình, hay không vụ lợi mình, thì sự xuất hiện của cô là cái gì đó rất rất khác biệt ngay cả chính bản thân mình, anh cũng thấy mình đang thay đổi.
Từ một người đàn ông mà chỉ cần vẫy tay là có tất cả, nở nụ cười là có phụ nữ vây quanh như anh, hôm nay lại chật vật lợi dụng lòng tin và sự đơn thuần của một cô gái chỉ vì một lí do đơn giản chỉ vì anh MUỐN cô, một loại ham muốn không chỉ về thể xác mà là về lẫn tinh thần, sự tham lam đòi hỏi của anh với cô không còn là thỏa mãn dục vọng nữa mà là một thứ thật xa lạ với anh, là tình yêu, anh muốn cô yêu anh, yêu anh thật lòng. Nhưng anh lại không có quyền đòi hỏi điều đó, anh có quyền gì chứ, lợi dụng sự cam tâm tình nguyện của cô rồi còn muốn cô trao trái tim cho anh sao? Thật là độc ác.
" Lăng... hức đây... đây là tập luyện sao?" Cô nấc lên nghẹn ngào, nhìn gương mặt đang chôn trong ngực mình, giữa hai sườn tuyết phong, hơi thở của anh phả lên da thịt trắng noãn, khiến cô tê rát, đầu lưỡi ẩm ướt của anh giơ ra liếm lấy vị trí da thịt mẫn cảm, đặt xuống nơi đó một nụ hôn triền như nâng niu cũng như đang xâm chiếm, ngay lập tức da thịt trắng hông liền nổi lên dấu đỏ, anh mới hài lòng cười.
Ngẩn lên nhìn cô, anh trái lương tâm đáp. " Ừm..." Trả lời xong anh vội cuối đầu xuống không thể để cô thấy một tia bối rối của anh.
Nghe lời đáp lại, cô quả nhiên không vui nổi, ngay từ lúc bắt đầu, đúng hơn ngay từ lúc bàn tay anh giơ ra lau đi vệt nước mắt trên mặt cô ngày mưa bão bùng đó, sự ấm áp trên ngón tay lạnh lùng của anh đã chậm chạp xâm chiếm trái tim cô, xâm chiếm từng chút một, khi biết được anh đúng là người cứu cô, còn chăm sóc cho cô, băng bó vết thương, cho cô nơi ở và công việc, cô thực sự cảm thấy rất kinh ngạc? Anh đối tốt với cô quá. Tốt tới mức độ cô nguyện tin tưởng anh, mặc dầu ngoài tên tuổi anh ra cô hầu như không biết gì về anh, nhưng cô cam tâm dùng sự tin tưởng không có nguyên nhân của mình mà tin tưởng anh.
" Ưm... am..." Tay anh lại đang nắm lấy bên tuyết phong của cô.
Nhưng càng lúc cô càng thấy không phải, cô thích đụng chạm với anh, thích anh dùng ánh mắt không hề có chút suy nghĩ nhìn mình, thích anh cười, thích anh cưng chiều, thích được anh vuốt ve và luôn miệng mắng 'Đồ ngốc'. Nhưng không hiểu sao, đến hiện tại và bây giờ cô lại không thấy vui, anh cũng chạm vào cô, cũng hôn cô, cũng cắn lấy cô, nhưng hai chữ tập luyện khiến mọi thứ trở nên thật gượng ép, là vì anh cần phải giúp cô nên anh mới động đến cô, vì anh thấy cô ngốc nên mới dành thời gian hướng dẫn cho cô, là vì anh không có cách nào khác nên mới cần sự giúp đỡ đầy phiền toái của cô. Vậy nếu không có tập luyện thì anh có chịu động vào cô không?
Trên ngực tê tê, anh lại đang cách lớp vải cắn lấy nhũ hoa của cô, khiến toàn thân cô đều run rẫy, môi miệng mấp máy khó khăn bậc ra tiếng thở dốc. " Ưm ưm... a... Bao lâu nữa... ưm... tập luyện xong...!!!" Trên ngực cảm thấy đau đớn vì đột nhiên anh cắm mạnh vào bên phải hoa nhịu, khiến cô hít vào sâu một hơi, ánh mắt lóng lánh nước như muốn trào ra ngoài, nhưng cô không khóc, cô lặng thinh nhìn anh đang kinh ngạc nhìn mình. Bốn đôi mắt giao nhau, không khí trở nên im lặng...
" Grừm grừm..." Lúc này đột nhiên điện thoại anh reo lên.
Anh nghe máy mà không đáp lại lời nào, giọng người đàn ông từ đầu dây bên kia cũng trầm khàn khó nghe và gấp rút nên cô không lọt tai được chữ nào.
Nghe xong, anh vội mặc áo vào, mặc thêm áo khoát, trước khi ra ngoài trong ánh mắt ngây ngốc của cô, anh cười cười chạm nhẹ môi lên miệng cô nói. " Anh đi có việc gắp chắc đến mai mới về, đừng chờ anh." Rồi mở cửa bước đi.
Nhìn thấy cái sập cửa có chút mạnh tay của anh lòng cô tràn đầy lo lắng, anh đi đâu vậy? Có chuyện gì gắp sao? Anh có gặp chuyện gì không may không? Chuyện đó có nguy hiểm không? Trong đầu có thật nhiều câu hỏi, tất cả đều vây quanh anh, thời gian càng trôi qua, sự lo lắng về anh càng nhiều, một buổi sáng không thấy anh về, cô chỉ ăn qua loa bánh mì với mức, tới trưa cũng không thấy tâm hơi làm cô khó lòng mà tập trung làm chuyện gì cho đàng hoàng được, đến buổi tối vẫn chưa thấy anh về, nhìn dòng xe cộ dưới đường đương đông đúc, cho đến thưa dần, cô muốn đi tìm anh.
Nhưng tìm ở đâu? Anh đang ở đâu? Anh đi làm chuyện gì? Cô hoàn toàn không biết, nói đi tìm mà lực bất tòng tâm.
Đang lúc cô sốt ruột đến phát khóc thì có tiếng mở cửa ' Cạch cạch', nhìn cô đã 12h hơn vẫn còn chưa đi ngủ, lòng anh lại nhói.
Nghe tiếng mở cửa biết là anh về đến, nhưng khi thực sự nhìn đến anh thì nụ cười trên môi cô trở thành mếu máo, trên người anh toàn là vết máu. Anh đi làm gì vậy? Cô muốn hỏi, nhưng lời lại nghẹn ngay cổ họng, vội chạy đến đỡ anh, vừa dìu anh vào phòng, vừa tranh thủ nhìn người anh. Khóe môi có vết máu và có tụ bầm, gò má bên phải có vết sưng, một bên vạt áo trước ngực đầy máu, hai cánh tay vừa bẩn vừa lẫm đẫm huyết tinh. Cô cảm thấy rất xót, sống cùng anh mấy ngày qua, cô nào thấy qua bộ dáng chật vật của anh như lúc này.
Thấy mắt cô đỏ hoe, lòng anh chùng xuống, cảm giác vừa hạnh phúc vừa chua xót chiếm trọn lồng ngực, không biết nên mở lời với cô như thế nào, nhưng cô lại không nói gì. Sao cô không hỏi anh đi đâu? Sao cô không hỏi anh làm gì? Sao cô không hỏi anh là ai? Chỉ cúi đầu dìu anh đi như vậy thôi sao. Anh cũng không hiểu tại sao lại về đây, anh có thể không cần lặn lội cơ thể đầy vết thương đến để cho cô thấy anh còn sống, anh có thể nằm dưỡng bệnh trong phòng đặc trị của bang để cờ những bàn tay xa lạ đến trị liệu của mình, anh có thể đợi đến sáng mai sau khi băng bó vết thường rồi về cũng chưa hẳn muộn, nhưng anh không anh lại cứng đầu chạy về đây.
Về rồi thì nhìn thấy thỏ ngốc nào đó vẫn còn đang thức, thấy thỏ ngốc mắt đỏ hoe như muốn khóc nhìn anh, thấy thỏ ngốc vừa kinh ngạc vừa không biết nên nói với anh những gì, những cơn sóng nhộn nhạo dâng lên vừa nhìn thấy cô liền trở nên yên ả. Vì ở đây có một người anh không cần phải phòng bị, không cần phải thời thời khắc khắc cảnh giác, cũng không phải mệt nhoài đối phó, càng lúc càng cảm thấy nơi đây giống nhà mình.
Bờ vai nhỏ nhắn của cô đỡ lấy thân thể cao lớn của anh, chưa bao giờ anh thấy cô lại vững chãi như vậy.
Cẩn thận giúp anh nằm xuống giường, loay hoay tìm hộp cứu thương mới quay lại thì bắt gặp ánh mắt của anh lại đang chăm chú nhìn chằm chằm mình, ánh mắt đó nóng bỏng và chứa loại tình cảm xa lạ khiến cô trở nên khó xử, ngồi lên giường, đem những món đồ sơ cứu bày ra, cô mới cẩn thận mở từng cúc áo sơ mi của anh ra, phanh vạt áo là rõ ràng vết thương trước ngực, là một đường cắt dài gần 1 gang tay, rất nông nhưng lại chảy ra máu be bét nhìn thảm vô cùng. Nhìn thấy mớ huyết thịt mơ hồ trên ngực anh, lòng cô đau như cắt, nước mắt không ngăn được chầm chậm rơi xuống. Từng giọt nước mắt rơi đến nữa chừng lại bị ngón tay thon dài bẩn bẩn của anh chặn lại.
" Xin lỗi... em đừng khóc." Nước mắt cô cứ rơi không chịu ngừng lại, từng giọt bị anh lau sạch nhưng từng giọt từng giọt lại rơi.
Cắn cắn môi nhìn anh, không đáp chỉ có ngoan cường và nghiêm túc. Sau đó cô lấy mọi thứ cần thiết ra, lau bừa nước mắt làm cho đôi con ngươi trở nên ráo hoảnh mới bắt đầu xử lí vết thương cho anh. Chăm chú dùng nước sát khuẩn lau sạch xung quanh vết thương, cẩn trọng bôi thuốc sát trùng lên miệng vết thương, lau sạch một ít bọt sủi, rồi bôi thuốc giúp vết thương mau lành vào đó, sau đó lấy miếng gạc bịt lại rồi mới tỷ mỉ lấy băng vải bó lại đàng hoàn. Chăm chú và dịu dàng săn sóc vết thương khiến cho anh không hề cảm thấy đau đớn, gương mặt cô nghiêm túc đến lạ thường và cuốn hút đến lạ thường.
Xong xuôi cô mới nhìn anh, trong lòng bực dọc nhìn sang thì thấy anh đã ngủ say, bực tức đều phải dằn xuống. Lau hết vết máu và vết bẩn trên tay anh, đắp lại chăn, rồi đem mớ dụng cụ y tế bẩn và chiếc áo sơ mi bẩn của anh ra ngoài.
Đến khi cánh cửa kia vừa đóng lại mắt anh mở ra, trong đôi con ngươi lóe lên tia quyết đoán.