Hai ngày sau, cơ thể Nam phục hồi chút ít, những năng lực đơn giản bắt đầu hoạt động trở lại. Việc đầu tiên là hắn kiểm tra lại tình trạng cơ thể, cơ thể của hắn vẫn còn rất tệ và không đủ năng lực để dự đoán thời gian phục hồi. Đến đêm, dựa vào khả năng nhìn đêm rõ như ban ngày của đôi mắt, hắn và Linh dời khỏi hang đá lặng lẽ một thị trấn gần đó.
Vì thương thế của Nam vẫn rất nghiêm trọng, không thể bảo vệ Linh nếu gặp điều bất trắc nên hai người đặt thuê phòng tại một khách sạn, chờ đến khi cơ thể Nam phục hồi rồi trở về. Ở trong khách sạn nhưng vẫn lo sợ bọn bắt cóc truy tung, Nam và Linh không dám ra ngoài nửa bước, tất cả những thứ cần thiết Linh đều gọi điện nội bộ của khách sạn nhờ nhân viên mua hộ. Vài bộ quần áo mới để thay cho những bộ quần áo đã rách nát hai người đang mặc. Linh đặt mua cho Nam vài bộ kiểu dáng rất hiện đại và hợp thời nhưng lại không hợp với phong cách ăn mặc của hắn. Bản tính của Nam là không muốn mặc những bộ đồ khoe khoang nhan sắc, nhưng hiện tại hắn chẳng có lựa chọn nào ngoài việc nghe theo sự sắp xếp của Linh. Biến Nam từ một kẻ có phong cách bụi thành một mĩ nam anh tuấn làm Linh cảm thấy đắc ý, hắn như thể là con rối để cô thỏa mãn thẩm mĩ thời trang của mình. Thấy vẻ “gian thương” của Linh như vậy Nam cũng chỉ thở dài chứ không có phản ứng gì.
Sau ăn mặc là đến việc điều trị vết thương, cơ thể Nam có khả năng tự hồi phục rất tốt, căn bản không cần dùng đến bất kỳ một thiết bị y tế hỗ trợ nào, nhưng dưới sự thúc ép của Linh, hắn cũng đành để cô quấn lên người hắn một lô những băng gạc màu trắng mà ngày nào cũng phải thay vài lần. Dù vậy, không thể phủ nhận việc làm của Linh giúp cơ thể Nam phục hồi nhanh hơn, chỉ vài ngày mà những vết thương đã liền sẹo và mờ dần.
Sau việc điều trị là đến khoản ăn uống, Linh đặt mua rất nhiều đồ ăn và luôn thúc ép Nam phải ăn hết, chuẩn khoa học bị phá vỡ, trong lòng hắn kêu khổ nhưng cũng đành chấp nhận.
Linh là một cô gái cầu toàn, dù hai người chỉ tạm thời ở khách sạn một thời gian ngắn nhưng chỉ sau một ngày, cô đã biến căn phòng thành thế giới riêng của mình, trong phòng có thật nhiều hoa và tranh phong cảnh khiến Nam đôi lúc có cảm giác bị lạc vào một cuộc sống khác, cuộc sống có thật nhiều màu sắc và cảm xúc.
Thời gian từng ngày trôi qua, tuy hai người suốt ngày chỉ quanh quẩn ở trong phòng nhưng không hề cảm thấy nhàm chán. Nam thì vốn dĩ khô khan, ở trong phòng cả năm cũng không thấy tù túng, còn Linh luôn tỏ ra vui vẻ khi được ở bên hắn, đùa giỡn với một người hài hước thì cũng không có gì lạ, nhưng đùa giỡn với một người mà vẻ mặt lúc nào cũng vô tình như Nam khiến Linh cảm thấy thú vị, cô dường như biến thành một cô bé đáng yêu và nghịch ngợm luôn tìm cách để khiến Nam phải cười.
Những ngày này, Nam thật sự cảm nhận được hai từ niềm vui và hạnh phúc, tình yêu trong hắn vì thế cũng lớn dần lên tuy rằng chẳng mấy khi hắn thể hiện ra ngoài.
Những lúc không có việc gì làm, Linh lại có thói quen ngả người vào Nam và chính những lúc thế này hai người thường kể chuyện của mình cho nhau nghe. Linh rất tò mò về thế giới của Nam, thế giới của con người đặc biệt thì sẽ thế nào, hắn có những năng lực đặc biệt gì, cách thức sử dụng ra sao, phát hiện ra năng lực đó khi nào và trong hoàn cảnh nào, hàng trăm câu hỏi cứ nối tiếp nhau mà tuôn ra khiến Nam chẳng biết làm cách nào ngoài việc kể cho cô một cách hệ thống những sự kiện của cuộc đời mình. Sau màn ân ái hôm ấy, hắn cũng coi như Linh trở thành một phần cuộc sống của mình nên không giấu cô điều gì cả.
Nam sinh vào đêm 22/03/1989 tại khu vực TK hạ tại trung tâm một cơn bão rất mạnh và kỳ lạ, cơn bão đó không hề di chuyển, nơi nó được sinh ra cũng là nơi nó mất đi. Một chuyện thật trái ngược với quy luật của tự nhiên. Không ai hiểu được tại sao hắn lại được sinh ra tại giữa cánh đồng và trong một đêm mưa gió dữ dội như vậy. Câu chuyện đó xảy ra năm 1989, thông tin liên lạc chưa phát triển, nên ngoài những người trong thôn ra không còn ai biết nữa. Lâu mãi thành chuyện cũ, Nam lớn lên như bao đứa trẻ khác nên dần dần người ta cũng không còn quan tâm đến xuất thân bí ẩn của hắn nữa.
Vì cuộc sống của dân làng hồi ấy còn rất nhiều khó khăn, làm quần quật cả ngày nuôi gia đình mà còn không đủ ăn nên không ai dám nhận hắn cả, hắn được gửi vào cô nhi viện. Vì người ta nhặt được hắn trong khu vực có nhiều người họ Đồng sinh sống nên họ lấy luôn họ Đồng để đặt cho hắn, chính vì thế hắn có tên là Đồng Khánh Nam.
Trong một khoảng thời gian dài, Nam chỉ là một đứa trẻ bình thường, lực học cũng chỉ xếp ở hàng trung bình khá chứ không nổi bật. Thậm chí sau khi chuyển sang lớp thường, hắn bị đám bạn trêu chọc là đứa trẻ mồ côi và làm đủ trò với hắn thì học lực của hắn giảm sút đi hẳn, nếu không có chính sách không để học sinh nào bị trượt thì hẳn là hắn khó mà lên lớp nổi.
Thế giới đau buồn của hắn tưởng rằng cứ như vậy mà trôi đi cho đến một sự kiện đặc biệt xảy ra với đời hắn, ngày 27/10/2002. Hôm đó, với tâm trạng chán học cực độ hắn đã trốn ra ngoài bãi tha ma gần trường để ngủ. Với nhiều người, việc nằm lên mộ người chết là điều tối kị nhưng nơi này lại là một nơi Nam có thể ngủ được một giấc mà chẳng có ai làm phiền hắn cả.
Một lúc sau, trời bất chợt nổi lên cơn giông dữ dội, mưa như trút, sấm chớp vạch sáng bầu trời. Nam giật mình tỉnh dậy, dù sao hắn cũng chỉ là một thằng nhóc học lớp 8, cơn giông bất chợt đó khiến hắn rất sợ hãi và trú dưới mái vòm của một ngôi mộ cổ, nhưng rồi không gian bỗng sáng lòa kèm theo một tiếng nổ inh tai nhức óc. Đến khi tỉnh dậy thì hắn đã nằm ở trong trạm y tế của xã. Nghe dân làng nói một tia sét đã đánh trúng ngôi mộ cổ và biến tất cả thành một đống đổ nát, họ tìm thấy hắn ở giữa đống đổ nát ấy, quần áo cháy đen nhưng cơ thể lại không hề hấn gì ngoài một ít máu chảy ra từ tai, mắt, mũi, miệng và tóc thì dài thêm chừng 30 cm.
Câu chuyện về hắn với xuất thân kỳ lạ ngày xưa một lần nữa lại được khơi dậy bàn tán xôn xao. Việc hắn trốn ra bãi tha ma ngủ và bị sét đánh trúng người mà không chết lại càng khiến người ta tin rằng hắn là con của ma quỷ. Khắp nơi người ta đồn thổi rằng hắn được ma quỷ báo mộng chạy ra bão tha ma, nơi âm khí rất mạnh để được bảo vệ khỏi hình phạt của trời cao. Đi đâu hắn cũng bị hắt hủi như một điều xúi quẩy, cuộc sống của hắn vì thế mà thêm phần nghiệt ngã. Hắn chán nản đến nỗi định tìm cái chết để giải thoát nhưng rồi một điều kỳ diệu đã xảy ra: tự nhiên hắn thấy đầu óc mình trở nên sáng láng lạ thường, những bài toán mà ngày xưa hắn phải vắt óc mới hiểu được thì lúc này chỉ cần suy nghĩ trong chớp mắt là có lời giải. Trí thông minh của hắn tăng đột biến và lòng khao khát tri thức dậy lên mãnh liệt và hắn đã tìm cho mình một con đường để giải thoát thay vì chọn cái chết. Hắn lao đầu vào đọc, nghiên cứu, sau một thời gian dài chìm đắm trong u mê, các cuốn sách khoa học tự nhiên, xã hội đã khai sáng hắn, chỉ trong một học kỳ hắn đã hoàn thành xong toàn bộ chương trình học phổ thông và trở thành học sinh xuất sắc nhất trường. Cả thầy cô lẫn bạn bè đều nhìn hắn bằng con mắt kinh dị, từ một kẻ lên lớp nhờ căn bệnh thành tích trong giáo dục trong vòng một học kỳ đã biến thành học sinh giỏi toàn diện thì đúng là xưa nay chưa từng có.
Với Nam lúc đó, sự mẫn tuệ như một món quà diệu kỳ. Nếu như trước đây, hắn không có một chút hiểu biết nào về tự nhiên, xã hội, ngày qua ngày chỉ có một nỗi lo sợ phải đến trường đối mặt với bạn bè, thầy cô và sách vở thì giờ đây mọi thứ đều trở nên rõ ràng, sán lạn, không có gì để phải lo sợ nữa. Nhưng đó chưa phải là tất cả, một thời gian sau hắn khám phá ra mình có giác quan thứ sáu, chỉ cần nhắm mắt lại và tập trung hình dung ra không gian trước mặt là ngay lập tức hình ảnh xuất hiện. Theo thời gian, những năng lực đặc biệt khác dần được khám phá, như có thể tạo ra hiệu điện thế rất lớn giữa các điểm khác nhau trên cơ thể để tạo thành tia lửa điện bắn đi rất xa, hoặc kết nối với những thiết bị điện tử và cả “hồn ma” – các dạng sống máy tính.
Người thông minh luôn đặt ra nhiều câu hỏi để thử thách bộ não của mình. Nam cũng vậy, lúc đầu hắn đặt ra các câu hỏi về khoa học tự nhiên, tìm hiểu bản chất thế giới sự vật, đến khi lượng kiến thức đã tương đối hoàn thiện, nếu so sánh về trình độ không kém giáo sư, tiến sĩ bao xa, thì hắn lại bắt đầu đặt câu hỏi về bản thân.
Hắn là ai?
Vì sao lại được sinh ra?
Sinh ra nhằm mục đích gì?
Đó là những câu hỏi thường trực xuất hiện trong đầu của hắn. Là đứa trẻ khác thì chẳng có gì đáng nói, nhưng một kẻ có xuất thân kỳ lạ và có những năng lực đặc biệt như hắn lại là cả một vấn đề.
Nhờ trí tuệ vượt xa người bình thường, hắn biết mình chẳng phải được sinh ra bởi ma hay quỷ gì cả, mà có thể là một sản phẩm của khoa học, một nền khoa học cực kỳ tiên tiến và tổ chức tạo ra hắn cũng phải là một tổ chức tầm cỡ với một đội ngũ đông đảo các nhà khoa học bởi chẳng có cá nhân nào đủ khả năng trí tuệ và tiền bạc để tạo ra hắn cả.
Nhưng tại sao người ta tạo ra hắn?
Thợ Săn có thể là người hùng, nhưng cũng có thể là cỗ máy giết người và phá hoại tinh vi nhất mà con người có thể tạo ra cho đến thời điểm hiện tại. Nếu hắn được dùng vào việc ám sát các chính trị gia, các nhà khoa học, tấn công và phát tán các tài liệu mật thì không ai có thể ngăn chặn được. Nói tóm lại, hắn có thể làm cho thế giới trở nên hỗn loạn. Mấy chục năm trước, thế giới đang xảy ra chiến tranh lạnh và hắn suy luận rằng mình có thể được sinh ra với ý đồ chính trị, là một thứ vũ khí bí mật của một phe nào đó. Nhưng chỉ có điều, việc nghiên cứu để tạo ra con người siêu việt như hắn khẳng định mất rất nhiều thời gian và tiền bạc, đó là lí do đến năm 1989 hắn mới được sinh ra, nhưng năm này chiến tranh lạnh đã đi đến hồi kết, thành ra hắn là một sản phẩm khoa học thành công mĩ mãn nhưng lại không còn giá trị sử dụng.
Với những sản phẩm khoa học thông thường, chắc hẳn hắn đã bị phá hủy nhưng hắn lại là một đứa trẻ có máu thịt, xương cốt hoàn toàn bình thường. Hẳn là những người chế tạo ra hắn đã không muốn giết đi một đứa trẻ vô tội vừa mới chào đời nên đã phong ấn trí tuệ cùng các năng lực đặc biệt của hắn lại, biến hắn thành đứa trẻ bình thường. Nhưng họ vẫn lo lắng một ngày nào đó hắn tiếp xúc với khoa học và tìm được cách khai giải phong ấn nên đã đưa tới một trong những nơi nghèo đói nhất thế giới, một nơi tách biệt hoàn toàn với thế giới hiện đại. Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, một trận sét của thế giới tự nhiên đã đánh trúng hắn vào cái hôm hắn trốn ra mộ ngủ, phong ấn được mở và hắn lại trở thành người đặc biệt. Thêm nữa, nơi nghèo đói nhất thế giới hồi ấy vài năm sau lại phát triển rất nhanh, đặc biệt về mặt khoa học kĩ thuật hiện đại nên hắn đã nhanh chóng tiếp cận được với khoa học và bắt đầu có những băn khoăn về bản thân.
Đi kèm với sự băn khoăn là nỗi ám ảnh thường trực, liệu rằng có một ngày người ta lo lắng về một kẻ có năng lực đặc biệt như hắn sẽ gây nguy hại cho toàn thế giới và tìm cách tiêu diệt? Tuy không có cách nào để chứng tỏ điều đó nhưng hắn luôn có cảm giác mình đang bị một thế lực ngầm cực kỳ quyền lực tìm kiếm.
Chính vì thế, sau khi có một lượng tri thức nhất định, hắn bắt đầu tìm hiểu mình sinh ra như thế nào và ở đâu.
Bằng trí thông mình của mình, hắn tin chắc rằng cơn bão đó không phải được sinh ra bởi tự nhiên, không có cơn bão nào sinh ra trong đất liền vì tất cả các cơn bão từ trước đến nay đều được hình thành từ biển, nơi hội tụ nhiều năng lượng thuận lợi cho sự hình thành của bão. Hơn nữa, một cơn bão bình thường cũng phải di chuyển chứ không đứng yên một chỗ như vậy. Hắn suy đoán rằng có một phương tiện bay nào đó vĩ đại đã đáp xuống gây ra những dao động kịch liệt trong bầu khí quyển và hình thành một cơn bão nhân tạo, chẳng phải người ta đã gây được mưa nhân tạo đó thôi. Phương tiện bay đó rất có thể liên quan đến hắn, vì thế việc đầu tiên là hắn trở lại cách đồng lúa để tìm xem dấu tích của trận bão mấy mươi năm trước còn lưu lại chút gì hay không.
Sau mấy mươi năm, các dấu tích gần như đã biến mất hoàn toàn, hắn tìm được một mảnh kim loại có biểu tượng đôi chim chắp cánh nằm sâu dưới lớp đất chừng một mét ngay lại nơi người ta tìm thấy hắn. Nhưng rất khó có thể khẳng định biểu tượng này có liên quan gì tới hắn hay không. Sau một thời gian xâm nhập vào tất cả những nơi tối mật nhất trên mạng, hắn cũng không tìm thấy biểu tượng này xuất hiện trong bất cứ tư liệu nào nên đã tạm thời để nó sáng một bên và tìm kiếm theo hướng khác.
- Và Nam đã trở thành Thợ Săn từ đó?
- Không! Thợ Săn chỉ mới xuất hiện cách đây mấy tháng và cũng chỉ là một sự tình cờ. Năng lực của mình khởi phát từ năm lớp 8, nhưng phải đến khi nhiều kĩ năng phức tạp xuất hiện và hoàn thiện như “dịch chuyển tức thời” thì mình mới có thể trở thành Thợ Săn được. Hồi ở quê, đam mê duy nhất của mình là đọc sách. Thậm chí một mẩu giấy vứt bên lề đường cũng khiến mình băn khoăn tự hỏi trong đó viết về cái gì. Những cuốn sách đưa mình đến một chân trời mời, chân trời của khoa học. Mình có cảm giác đôi mắt của mình đã được mở rộng ra vô cùng, từ những phân tử siêu nhỏ đến những vì sao xa xôi trong vũ trụ. Những con người, những mái nhà, những điều diễn ra trước mắt và xung quanh mình bỗng trở nên nhỏ bé và không còn là mối bận tâm nữa. Khoa học không những giúp mình hiểu biết thế giới mà còn hiểu biết về bản thân. Mỗi ngày, mình thêm nhận ra một điều, những năng lực đặc biệt trong mình không phải là sự ban phát từ một thế lực siêu nhiên nào đó mà có thể chỉ là sản phẩm của nền công nghệ tiên tiến. Những năng lực đặc biệt không còn là sự diệu kỳ nữa mà dần biến thành một nỗi ám ảnh thường trực. Tại sao mình được sinh ra và được sinh ra như thế nào, câu hỏi đó cứ mãi đeo đẳng mình và mình nghĩ chỉ có cách khám phá khoa học mới có thể tìm ra câu trả lời. Đó cũng là lí do mình thi vào Học viện HA, nơi có điều kiện tốt nhất trong việc nghiên cứu khoa học. Nhưng việc tìm kiếm trong sách vở không đem lại kết quả nên mình đã chuyển sang tìm trực tiếp ở các viện nghiên cứu, phòng thí nghiệm. Trong quá trình tìm kiếm, mình nhận thấy có nhiều người cần giúp đỡ và trở thành Thợ Săn như vậy.
Bây giờ Linh đã hiểu vì sao Thợ Săn lại xuất hiện, thì ra đó chỉ là một sự vô tình bởi một mục tiêu khác của Nam. Và Linh cũng biết việc đi tìm trực tiếp ở các phòng nghiên cứu, phòng thí nghiệm không đem lại kết quả, đó là lí do hắn cần phải tìm một môi trường kiến thức mới.
- Mình sẽ cố gắng giúp Nam tìm lời giải những bí ẩn của bản thân, dù so với Nam kiến thức của mình vẫn thật nông cạn!
Linh biết chắc chắn Nam sẽ không vì tình cảm giữa hai người mà ngừng việc tìm kiếm, có lẽ chỉ sau khi đã hiểu rõ bản thân hắn mới trở về cuộc sống đời thường, vì vậy cô cũng chỉ còn biết giúp hắn. Dĩ nhiên, đó là chuyện chẳng dễ dàng gì, với trí tuệ của Nam còn chưa tìm ra một chút manh mối nào thì với một người thường như Linh có thể giúp được Nam thì hẳn cô phải gặp một phen đại cơ duyên. Nhưng những điều Linh nói cũng là liều thuốc tinh thần đối với Nam, có Linh cùng đồng hành, hắn có thể bước tiếp trên chặng đường đầy mệt mỏi và nặng nề này. Hắn ôm lấy Linh, hành động đó đã thay cho lời nói cảm kích trước tình cảm của cô dành cho hắn.
- Mình biết mục đích của việc Nam đi du học là tiếp tục tìm kiếm lời giải cho những bí ẩn của bản thân, nhưng dù kết quả có thế nào thì Nam hãy trở về nhé!
Nếu Nam tìm được tổ chức đã tạo ra mình, không biết chừng hắn sẽ trở về thế giới của hắn, thế giới mà hắn được sinh ra, còn nếu không, cũng có thể hắn sẽ tìm kiếm ở một nơi khác, cứ mãi như vậy đến hết cuộc đời. Đó là điều Linh lo sợ nhất, cô sợ hắn không trở về và tình yêu của cô sẽ trở thành bi kịch.
- Mình sẽ trở lại, cho dù kết quả như thế nào đi chăng nữa!
Linh đã làm cho Nam hiểu rằng ngoài lý trí thì hắn cũng có trái tim như bao người, một trái tim khao khát hạnh phúc và yêu thương. Linh không biết rằng cô đã đem đến một sự chuyển biến rất lớn trong hắn, từ việc tìm ra lời giải về bản thân mình làm mục đích duy nhất của cuộc đời thì đối với hắn bây giờ đó chỉ là cách để giải thoát khỏi nỗi ám ảnh trong suốt bao năm qua. Và hắn hi vọng sau khi có lời giải, mình có thể trở về sống cuộc đời bình thường như bao người, được ở bên cạnh người con gái hắn yêu thương và cùng nắm tay nhau đi đến bến bờ hạnh phúc. Và hắn cũng đã xác định, nếu lần đi du học này không có kết quả gì, hắn sẽ kết thúc việc tìm kiếm và trở về với Linh, từ bỏ mọi siêu năng lực, sống như một người bình thường.
Nhờ năng lực đặc biệt, hắn chỉ mất mười lăm phút để đọc hết một cuốn sách, trong khi với một người bình thường phải mất cả tuần. Trước một bài toán khó người ta phải nghiền ngẫm nát óc thì hắn chỉ cần chưa đến một giây đồng hồ là tìm được lời giải. Và rất nhiều điều khác khiến cho những năng lực đặc biệt gần như đã trở thành cuộc sống của hắn. Thật khó để bỏ đi những thói quen đã ăn sâu vào trong suy nghĩ suốt bao năm qua. Nhưng mặt khác, bỏ năng lực đặc biệt hắn sẽ trở thành người bình thường và có được hạnh phúc với người con gái mà hắn yêu thương. Bây giờ Linh đã mở ra cho hắn một cánh cửa để hòa nhập với thế giới, cho dù đó là một thế giới phức tạp nhưng ở đó hắn sẽ tìm được ý nghĩa của cuộc đời. Có thể cuộc sống sẽ khó khăn hơn, nhiều áp lực hơn và mệt mỏi hơn nhưng hắn sẽ sống, thực sự sống.
- Mình sẽ chờ Nam!
Linh khẽ nói và cảm thấy vòng tay Nam càng siết chặt mình hơn.
Hai ngày sau, cơ thể Nam phục hồi chút ít, những năng lực đơn giản bắt đầu hoạt động trở lại. Việc đầu tiên là hắn kiểm tra lại tình trạng cơ thể, cơ thể của hắn vẫn còn rất tệ và không đủ năng lực để dự đoán thời gian phục hồi. Đến đêm, dựa vào khả năng nhìn đêm rõ như ban ngày của đôi mắt, hắn và Linh dời khỏi hang đá lặng lẽ một thị trấn gần đó.
Vì thương thế của Nam vẫn rất nghiêm trọng, không thể bảo vệ Linh nếu gặp điều bất trắc nên hai người đặt thuê phòng tại một khách sạn, chờ đến khi cơ thể Nam phục hồi rồi trở về. Ở trong khách sạn nhưng vẫn lo sợ bọn bắt cóc truy tung, Nam và Linh không dám ra ngoài nửa bước, tất cả những thứ cần thiết Linh đều gọi điện nội bộ của khách sạn nhờ nhân viên mua hộ. Vài bộ quần áo mới để thay cho những bộ quần áo đã rách nát hai người đang mặc. Linh đặt mua cho Nam vài bộ kiểu dáng rất hiện đại và hợp thời nhưng lại không hợp với phong cách ăn mặc của hắn. Bản tính của Nam là không muốn mặc những bộ đồ khoe khoang nhan sắc, nhưng hiện tại hắn chẳng có lựa chọn nào ngoài việc nghe theo sự sắp xếp của Linh. Biến Nam từ một kẻ có phong cách bụi thành một mĩ nam anh tuấn làm Linh cảm thấy đắc ý, hắn như thể là con rối để cô thỏa mãn thẩm mĩ thời trang của mình. Thấy vẻ “gian thương” của Linh như vậy Nam cũng chỉ thở dài chứ không có phản ứng gì.
Sau ăn mặc là đến việc điều trị vết thương, cơ thể Nam có khả năng tự hồi phục rất tốt, căn bản không cần dùng đến bất kỳ một thiết bị y tế hỗ trợ nào, nhưng dưới sự thúc ép của Linh, hắn cũng đành để cô quấn lên người hắn một lô những băng gạc màu trắng mà ngày nào cũng phải thay vài lần. Dù vậy, không thể phủ nhận việc làm của Linh giúp cơ thể Nam phục hồi nhanh hơn, chỉ vài ngày mà những vết thương đã liền sẹo và mờ dần.
Sau việc điều trị là đến khoản ăn uống, Linh đặt mua rất nhiều đồ ăn và luôn thúc ép Nam phải ăn hết, chuẩn khoa học bị phá vỡ, trong lòng hắn kêu khổ nhưng cũng đành chấp nhận.
Linh là một cô gái cầu toàn, dù hai người chỉ tạm thời ở khách sạn một thời gian ngắn nhưng chỉ sau một ngày, cô đã biến căn phòng thành thế giới riêng của mình, trong phòng có thật nhiều hoa và tranh phong cảnh khiến Nam đôi lúc có cảm giác bị lạc vào một cuộc sống khác, cuộc sống có thật nhiều màu sắc và cảm xúc.
Thời gian từng ngày trôi qua, tuy hai người suốt ngày chỉ quanh quẩn ở trong phòng nhưng không hề cảm thấy nhàm chán. Nam thì vốn dĩ khô khan, ở trong phòng cả năm cũng không thấy tù túng, còn Linh luôn tỏ ra vui vẻ khi được ở bên hắn, đùa giỡn với một người hài hước thì cũng không có gì lạ, nhưng đùa giỡn với một người mà vẻ mặt lúc nào cũng vô tình như Nam khiến Linh cảm thấy thú vị, cô dường như biến thành một cô bé đáng yêu và nghịch ngợm luôn tìm cách để khiến Nam phải cười.
Những ngày này, Nam thật sự cảm nhận được hai từ niềm vui và hạnh phúc, tình yêu trong hắn vì thế cũng lớn dần lên tuy rằng chẳng mấy khi hắn thể hiện ra ngoài.
Những lúc không có việc gì làm, Linh lại có thói quen ngả người vào Nam và chính những lúc thế này hai người thường kể chuyện của mình cho nhau nghe. Linh rất tò mò về thế giới của Nam, thế giới của con người đặc biệt thì sẽ thế nào, hắn có những năng lực đặc biệt gì, cách thức sử dụng ra sao, phát hiện ra năng lực đó khi nào và trong hoàn cảnh nào, hàng trăm câu hỏi cứ nối tiếp nhau mà tuôn ra khiến Nam chẳng biết làm cách nào ngoài việc kể cho cô một cách hệ thống những sự kiện của cuộc đời mình. Sau màn ân ái hôm ấy, hắn cũng coi như Linh trở thành một phần cuộc sống của mình nên không giấu cô điều gì cả.
Vì cuộc sống của dân làng hồi ấy còn rất nhiều khó khăn, làm quần quật cả ngày nuôi gia đình mà còn không đủ ăn nên không ai dám nhận hắn cả, hắn được gửi vào cô nhi viện. Vì người ta nhặt được hắn trong khu vực có nhiều người họ Đồng sinh sống nên họ lấy luôn họ Đồng để đặt cho hắn, chính vì thế hắn có tên là Đồng Khánh Nam.
Trong một khoảng thời gian dài, Nam chỉ là một đứa trẻ bình thường, lực học cũng chỉ xếp ở hàng trung bình khá chứ không nổi bật. Thậm chí sau khi chuyển sang lớp thường, hắn bị đám bạn trêu chọc là đứa trẻ mồ côi và làm đủ trò với hắn thì học lực của hắn giảm sút đi hẳn, nếu không có chính sách không để học sinh nào bị trượt thì hẳn là hắn khó mà lên lớp nổi.
Một lúc sau, trời bất chợt nổi lên cơn giông dữ dội, mưa như trút, sấm chớp vạch sáng bầu trời. Nam giật mình tỉnh dậy, dù sao hắn cũng chỉ là một thằng nhóc học lớp , cơn giông bất chợt đó khiến hắn rất sợ hãi và trú dưới mái vòm của một ngôi mộ cổ, nhưng rồi không gian bỗng sáng lòa kèm theo một tiếng nổ inh tai nhức óc. Đến khi tỉnh dậy thì hắn đã nằm ở trong trạm y tế của xã. Nghe dân làng nói một tia sét đã đánh trúng ngôi mộ cổ và biến tất cả thành một đống đổ nát, họ tìm thấy hắn ở giữa đống đổ nát ấy, quần áo cháy đen nhưng cơ thể lại không hề hấn gì ngoài một ít máu chảy ra từ tai, mắt, mũi, miệng và tóc thì dài thêm chừng cm.
Câu chuyện về hắn với xuất thân kỳ lạ ngày xưa một lần nữa lại được khơi dậy bàn tán xôn xao. Việc hắn trốn ra bãi tha ma ngủ và bị sét đánh trúng người mà không chết lại càng khiến người ta tin rằng hắn là con của ma quỷ. Khắp nơi người ta đồn thổi rằng hắn được ma quỷ báo mộng chạy ra bão tha ma, nơi âm khí rất mạnh để được bảo vệ khỏi hình phạt của trời cao. Đi đâu hắn cũng bị hắt hủi như một điều xúi quẩy, cuộc sống của hắn vì thế mà thêm phần nghiệt ngã. Hắn chán nản đến nỗi định tìm cái chết để giải thoát nhưng rồi một điều kỳ diệu đã xảy ra: tự nhiên hắn thấy đầu óc mình trở nên sáng láng lạ thường, những bài toán mà ngày xưa hắn phải vắt óc mới hiểu được thì lúc này chỉ cần suy nghĩ trong chớp mắt là có lời giải. Trí thông minh của hắn tăng đột biến và lòng khao khát tri thức dậy lên mãnh liệt và hắn đã tìm cho mình một con đường để giải thoát thay vì chọn cái chết. Hắn lao đầu vào đọc, nghiên cứu, sau một thời gian dài chìm đắm trong u mê, các cuốn sách khoa học tự nhiên, xã hội đã khai sáng hắn, chỉ trong một học kỳ hắn đã hoàn thành xong toàn bộ chương trình học phổ thông và trở thành học sinh xuất sắc nhất trường. Cả thầy cô lẫn bạn bè đều nhìn hắn bằng con mắt kinh dị, từ một kẻ lên lớp nhờ căn bệnh thành tích trong giáo dục trong vòng một học kỳ đã biến thành học sinh giỏi toàn diện thì đúng là xưa nay chưa từng có.
Với Nam lúc đó, sự mẫn tuệ như một món quà diệu kỳ. Nếu như trước đây, hắn không có một chút hiểu biết nào về tự nhiên, xã hội, ngày qua ngày chỉ có một nỗi lo sợ phải đến trường đối mặt với bạn bè, thầy cô và sách vở thì giờ đây mọi thứ đều trở nên rõ ràng, sán lạn, không có gì để phải lo sợ nữa. Nhưng đó chưa phải là tất cả, một thời gian sau hắn khám phá ra mình có giác quan thứ sáu, chỉ cần nhắm mắt lại và tập trung hình dung ra không gian trước mặt là ngay lập tức hình ảnh xuất hiện. Theo thời gian, những năng lực đặc biệt khác dần được khám phá, như có thể tạo ra hiệu điện thế rất lớn giữa các điểm khác nhau trên cơ thể để tạo thành tia lửa điện bắn đi rất xa, hoặc kết nối với những thiết bị điện tử và cả “hồn ma” – các dạng sống máy tính.
Người thông minh luôn đặt ra nhiều câu hỏi để thử thách bộ não của mình. Nam cũng vậy, lúc đầu hắn đặt ra các câu hỏi về khoa học tự nhiên, tìm hiểu bản chất thế giới sự vật, đến khi lượng kiến thức đã tương đối hoàn thiện, nếu so sánh về trình độ không kém giáo sư, tiến sĩ bao xa, thì hắn lại bắt đầu đặt câu hỏi về bản thân.
Hắn là ai?
Vì sao lại được sinh ra?
Sinh ra nhằm mục đích gì?
Đó là những câu hỏi thường trực xuất hiện trong đầu của hắn. Là đứa trẻ khác thì chẳng có gì đáng nói, nhưng một kẻ có xuất thân kỳ lạ và có những năng lực đặc biệt như hắn lại là cả một vấn đề.
Nhờ trí tuệ vượt xa người bình thường, hắn biết mình chẳng phải được sinh ra bởi ma hay quỷ gì cả, mà có thể là một sản phẩm của khoa học, một nền khoa học cực kỳ tiên tiến và tổ chức tạo ra hắn cũng phải là một tổ chức tầm cỡ với một đội ngũ đông đảo các nhà khoa học bởi chẳng có cá nhân nào đủ khả năng trí tuệ và tiền bạc để tạo ra hắn cả.
Nhưng tại sao người ta tạo ra hắn?
Thợ Săn có thể là người hùng, nhưng cũng có thể là cỗ máy giết người và phá hoại tinh vi nhất mà con người có thể tạo ra cho đến thời điểm hiện tại. Nếu hắn được dùng vào việc ám sát các chính trị gia, các nhà khoa học, tấn công và phát tán các tài liệu mật thì không ai có thể ngăn chặn được. Nói tóm lại, hắn có thể làm cho thế giới trở nên hỗn loạn. Mấy chục năm trước, thế giới đang xảy ra chiến tranh lạnh và hắn suy luận rằng mình có thể được sinh ra với ý đồ chính trị, là một thứ vũ khí bí mật của một phe nào đó. Nhưng chỉ có điều, việc nghiên cứu để tạo ra con người siêu việt như hắn khẳng định mất rất nhiều thời gian và tiền bạc, đó là lí do đến năm hắn mới được sinh ra, nhưng năm này chiến tranh lạnh đã đi đến hồi kết, thành ra hắn là một sản phẩm khoa học thành công mĩ mãn nhưng lại không còn giá trị sử dụng.
Với những sản phẩm khoa học thông thường, chắc hẳn hắn đã bị phá hủy nhưng hắn lại là một đứa trẻ có máu thịt, xương cốt hoàn toàn bình thường. Hẳn là những người chế tạo ra hắn đã không muốn giết đi một đứa trẻ vô tội vừa mới chào đời nên đã phong ấn trí tuệ cùng các năng lực đặc biệt của hắn lại, biến hắn thành đứa trẻ bình thường. Nhưng họ vẫn lo lắng một ngày nào đó hắn tiếp xúc với khoa học và tìm được cách khai giải phong ấn nên đã đưa tới một trong những nơi nghèo đói nhất thế giới, một nơi tách biệt hoàn toàn với thế giới hiện đại. Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, một trận sét của thế giới tự nhiên đã đánh trúng hắn vào cái hôm hắn trốn ra mộ ngủ, phong ấn được mở và hắn lại trở thành người đặc biệt. Thêm nữa, nơi nghèo đói nhất thế giới hồi ấy vài năm sau lại phát triển rất nhanh, đặc biệt về mặt khoa học kĩ thuật hiện đại nên hắn đã nhanh chóng tiếp cận được với khoa học và bắt đầu có những băn khoăn về bản thân.
Đi kèm với sự băn khoăn là nỗi ám ảnh thường trực, liệu rằng có một ngày người ta lo lắng về một kẻ có năng lực đặc biệt như hắn sẽ gây nguy hại cho toàn thế giới và tìm cách tiêu diệt? Tuy không có cách nào để chứng tỏ điều đó nhưng hắn luôn có cảm giác mình đang bị một thế lực ngầm cực kỳ quyền lực tìm kiếm.
Chính vì thế, sau khi có một lượng tri thức nhất định, hắn bắt đầu tìm hiểu mình sinh ra như thế nào và ở đâu.
Bằng trí thông mình của mình, hắn tin chắc rằng cơn bão đó không phải được sinh ra bởi tự nhiên, không có cơn bão nào sinh ra trong đất liền vì tất cả các cơn bão từ trước đến nay đều được hình thành từ biển, nơi hội tụ nhiều năng lượng thuận lợi cho sự hình thành của bão. Hơn nữa, một cơn bão bình thường cũng phải di chuyển chứ không đứng yên một chỗ như vậy. Hắn suy đoán rằng có một phương tiện bay nào đó vĩ đại đã đáp xuống gây ra những dao động kịch liệt trong bầu khí quyển và hình thành một cơn bão nhân tạo, chẳng phải người ta đã gây được mưa nhân tạo đó thôi. Phương tiện bay đó rất có thể liên quan đến hắn, vì thế việc đầu tiên là hắn trở lại cách đồng lúa để tìm xem dấu tích của trận bão mấy mươi năm trước còn lưu lại chút gì hay không.
Sau mấy mươi năm, các dấu tích gần như đã biến mất hoàn toàn, hắn tìm được một mảnh kim loại có biểu tượng đôi chim chắp cánh nằm sâu dưới lớp đất chừng một mét ngay lại nơi người ta tìm thấy hắn. Nhưng rất khó có thể khẳng định biểu tượng này có liên quan gì tới hắn hay không. Sau một thời gian xâm nhập vào tất cả những nơi tối mật nhất trên mạng, hắn cũng không tìm thấy biểu tượng này xuất hiện trong bất cứ tư liệu nào nên đã tạm thời để nó sáng một bên và tìm kiếm theo hướng khác.
- Và Nam đã trở thành Thợ Săn từ đó?
- Không! Thợ Săn chỉ mới xuất hiện cách đây mấy tháng và cũng chỉ là một sự tình cờ. Năng lực của mình khởi phát từ năm lớp , nhưng phải đến khi nhiều kĩ năng phức tạp xuất hiện và hoàn thiện như “dịch chuyển tức thời” thì mình mới có thể trở thành Thợ Săn được. Hồi ở quê, đam mê duy nhất của mình là đọc sách. Thậm chí một mẩu giấy vứt bên lề đường cũng khiến mình băn khoăn tự hỏi trong đó viết về cái gì. Những cuốn sách đưa mình đến một chân trời mời, chân trời của khoa học. Mình có cảm giác đôi mắt của mình đã được mở rộng ra vô cùng, từ những phân tử siêu nhỏ đến những vì sao xa xôi trong vũ trụ. Những con người, những mái nhà, những điều diễn ra trước mắt và xung quanh mình bỗng trở nên nhỏ bé và không còn là mối bận tâm nữa. Khoa học không những giúp mình hiểu biết thế giới mà còn hiểu biết về bản thân. Mỗi ngày, mình thêm nhận ra một điều, những năng lực đặc biệt trong mình không phải là sự ban phát từ một thế lực siêu nhiên nào đó mà có thể chỉ là sản phẩm của nền công nghệ tiên tiến. Những năng lực đặc biệt không còn là sự diệu kỳ nữa mà dần biến thành một nỗi ám ảnh thường trực. Tại sao mình được sinh ra và được sinh ra như thế nào, câu hỏi đó cứ mãi đeo đẳng mình và mình nghĩ chỉ có cách khám phá khoa học mới có thể tìm ra câu trả lời. Đó cũng là lí do mình thi vào Học viện HA, nơi có điều kiện tốt nhất trong việc nghiên cứu khoa học. Nhưng việc tìm kiếm trong sách vở không đem lại kết quả nên mình đã chuyển sang tìm trực tiếp ở các viện nghiên cứu, phòng thí nghiệm. Trong quá trình tìm kiếm, mình nhận thấy có nhiều người cần giúp đỡ và trở thành Thợ Săn như vậy.
Bây giờ Linh đã hiểu vì sao Thợ Săn lại xuất hiện, thì ra đó chỉ là một sự vô tình bởi một mục tiêu khác của Nam. Và Linh cũng biết việc đi tìm trực tiếp ở các phòng nghiên cứu, phòng thí nghiệm không đem lại kết quả, đó là lí do hắn cần phải tìm một môi trường kiến thức mới.
- Mình sẽ cố gắng giúp Nam tìm lời giải những bí ẩn của bản thân, dù so với Nam kiến thức của mình vẫn thật nông cạn!
Linh biết chắc chắn Nam sẽ không vì tình cảm giữa hai người mà ngừng việc tìm kiếm, có lẽ chỉ sau khi đã hiểu rõ bản thân hắn mới trở về cuộc sống đời thường, vì vậy cô cũng chỉ còn biết giúp hắn. Dĩ nhiên, đó là chuyện chẳng dễ dàng gì, với trí tuệ của Nam còn chưa tìm ra một chút manh mối nào thì với một người thường như Linh có thể giúp được Nam thì hẳn cô phải gặp một phen đại cơ duyên. Nhưng những điều Linh nói cũng là liều thuốc tinh thần đối với Nam, có Linh cùng đồng hành, hắn có thể bước tiếp trên chặng đường đầy mệt mỏi và nặng nề này. Hắn ôm lấy Linh, hành động đó đã thay cho lời nói cảm kích trước tình cảm của cô dành cho hắn.
- Mình biết mục đích của việc Nam đi du học là tiếp tục tìm kiếm lời giải cho những bí ẩn của bản thân, nhưng dù kết quả có thế nào thì Nam hãy trở về nhé!
Nếu Nam tìm được tổ chức đã tạo ra mình, không biết chừng hắn sẽ trở về thế giới của hắn, thế giới mà hắn được sinh ra, còn nếu không, cũng có thể hắn sẽ tìm kiếm ở một nơi khác, cứ mãi như vậy đến hết cuộc đời. Đó là điều Linh lo sợ nhất, cô sợ hắn không trở về và tình yêu của cô sẽ trở thành bi kịch.
- Mình sẽ trở lại, cho dù kết quả như thế nào đi chăng nữa!
Linh đã làm cho Nam hiểu rằng ngoài lý trí thì hắn cũng có trái tim như bao người, một trái tim khao khát hạnh phúc và yêu thương. Linh không biết rằng cô đã đem đến một sự chuyển biến rất lớn trong hắn, từ việc tìm ra lời giải về bản thân mình làm mục đích duy nhất của cuộc đời thì đối với hắn bây giờ đó chỉ là cách để giải thoát khỏi nỗi ám ảnh trong suốt bao năm qua. Và hắn hi vọng sau khi có lời giải, mình có thể trở về sống cuộc đời bình thường như bao người, được ở bên cạnh người con gái hắn yêu thương và cùng nắm tay nhau đi đến bến bờ hạnh phúc. Và hắn cũng đã xác định, nếu lần đi du học này không có kết quả gì, hắn sẽ kết thúc việc tìm kiếm và trở về với Linh, từ bỏ mọi siêu năng lực, sống như một người bình thường.
Nhờ năng lực đặc biệt, hắn chỉ mất mười lăm phút để đọc hết một cuốn sách, trong khi với một người bình thường phải mất cả tuần. Trước một bài toán khó người ta phải nghiền ngẫm nát óc thì hắn chỉ cần chưa đến một giây đồng hồ là tìm được lời giải. Và rất nhiều điều khác khiến cho những năng lực đặc biệt gần như đã trở thành cuộc sống của hắn. Thật khó để bỏ đi những thói quen đã ăn sâu vào trong suy nghĩ suốt bao năm qua. Nhưng mặt khác, bỏ năng lực đặc biệt hắn sẽ trở thành người bình thường và có được hạnh phúc với người con gái mà hắn yêu thương. Bây giờ Linh đã mở ra cho hắn một cánh cửa để hòa nhập với thế giới, cho dù đó là một thế giới phức tạp nhưng ở đó hắn sẽ tìm được ý nghĩa của cuộc đời. Có thể cuộc sống sẽ khó khăn hơn, nhiều áp lực hơn và mệt mỏi hơn nhưng hắn sẽ sống, thực sự sống.
- Mình sẽ chờ Nam!
Linh khẽ nói và cảm thấy vòng tay Nam càng siết chặt mình hơn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hai ngày sau, cơ thể Nam phục hồi chút ít, những năng lực đơn giản bắt đầu hoạt động trở lại. Việc đầu tiên là hắn kiểm tra lại tình trạng cơ thể, cơ thể của hắn vẫn còn rất tệ và không đủ năng lực để dự đoán thời gian phục hồi. Đến đêm, dựa vào khả năng nhìn đêm rõ như ban ngày của đôi mắt, hắn và Linh dời khỏi hang đá lặng lẽ một thị trấn gần đó.
Vì thương thế của Nam vẫn rất nghiêm trọng, không thể bảo vệ Linh nếu gặp điều bất trắc nên hai người đặt thuê phòng tại một khách sạn, chờ đến khi cơ thể Nam phục hồi rồi trở về. Ở trong khách sạn nhưng vẫn lo sợ bọn bắt cóc truy tung, Nam và Linh không dám ra ngoài nửa bước, tất cả những thứ cần thiết Linh đều gọi điện nội bộ của khách sạn nhờ nhân viên mua hộ. Vài bộ quần áo mới để thay cho những bộ quần áo đã rách nát hai người đang mặc. Linh đặt mua cho Nam vài bộ kiểu dáng rất hiện đại và hợp thời nhưng lại không hợp với phong cách ăn mặc của hắn. Bản tính của Nam là không muốn mặc những bộ đồ khoe khoang nhan sắc, nhưng hiện tại hắn chẳng có lựa chọn nào ngoài việc nghe theo sự sắp xếp của Linh. Biến Nam từ một kẻ có phong cách bụi thành một mĩ nam anh tuấn làm Linh cảm thấy đắc ý, hắn như thể là con rối để cô thỏa mãn thẩm mĩ thời trang của mình. Thấy vẻ “gian thương” của Linh như vậy Nam cũng chỉ thở dài chứ không có phản ứng gì.
Sau ăn mặc là đến việc điều trị vết thương, cơ thể Nam có khả năng tự hồi phục rất tốt, căn bản không cần dùng đến bất kỳ một thiết bị y tế hỗ trợ nào, nhưng dưới sự thúc ép của Linh, hắn cũng đành để cô quấn lên người hắn một lô những băng gạc màu trắng mà ngày nào cũng phải thay vài lần. Dù vậy, không thể phủ nhận việc làm của Linh giúp cơ thể Nam phục hồi nhanh hơn, chỉ vài ngày mà những vết thương đã liền sẹo và mờ dần.
Sau việc điều trị là đến khoản ăn uống, Linh đặt mua rất nhiều đồ ăn và luôn thúc ép Nam phải ăn hết, chuẩn khoa học bị phá vỡ, trong lòng hắn kêu khổ nhưng cũng đành chấp nhận.
Linh là một cô gái cầu toàn, dù hai người chỉ tạm thời ở khách sạn một thời gian ngắn nhưng chỉ sau một ngày, cô đã biến căn phòng thành thế giới riêng của mình, trong phòng có thật nhiều hoa và tranh phong cảnh khiến Nam đôi lúc có cảm giác bị lạc vào một cuộc sống khác, cuộc sống có thật nhiều màu sắc và cảm xúc.
Thời gian từng ngày trôi qua, tuy hai người suốt ngày chỉ quanh quẩn ở trong phòng nhưng không hề cảm thấy nhàm chán. Nam thì vốn dĩ khô khan, ở trong phòng cả năm cũng không thấy tù túng, còn Linh luôn tỏ ra vui vẻ khi được ở bên hắn, đùa giỡn với một người hài hước thì cũng không có gì lạ, nhưng đùa giỡn với một người mà vẻ mặt lúc nào cũng vô tình như Nam khiến Linh cảm thấy thú vị, cô dường như biến thành một cô bé đáng yêu và nghịch ngợm luôn tìm cách để khiến Nam phải cười.
Những ngày này, Nam thật sự cảm nhận được hai từ niềm vui và hạnh phúc, tình yêu trong hắn vì thế cũng lớn dần lên tuy rằng chẳng mấy khi hắn thể hiện ra ngoài.
Những lúc không có việc gì làm, Linh lại có thói quen ngả người vào Nam và chính những lúc thế này hai người thường kể chuyện của mình cho nhau nghe. Linh rất tò mò về thế giới của Nam, thế giới của con người đặc biệt thì sẽ thế nào, hắn có những năng lực đặc biệt gì, cách thức sử dụng ra sao, phát hiện ra năng lực đó khi nào và trong hoàn cảnh nào, hàng trăm câu hỏi cứ nối tiếp nhau mà tuôn ra khiến Nam chẳng biết làm cách nào ngoài việc kể cho cô một cách hệ thống những sự kiện của cuộc đời mình. Sau màn ân ái hôm ấy, hắn cũng coi như Linh trở thành một phần cuộc sống của mình nên không giấu cô điều gì cả.
Nam sinh vào đêm 22/03/1989 tại khu vực TK hạ tại trung tâm một cơn bão rất mạnh và kỳ lạ, cơn bão đó không hề di chuyển, nơi nó được sinh ra cũng là nơi nó mất đi. Một chuyện thật trái ngược với quy luật của tự nhiên. Không ai hiểu được tại sao hắn lại được sinh ra tại giữa cánh đồng và trong một đêm mưa gió dữ dội như vậy. Câu chuyện đó xảy ra năm 1989, thông tin liên lạc chưa phát triển, nên ngoài những người trong thôn ra không còn ai biết nữa. Lâu mãi thành chuyện cũ, Nam lớn lên như bao đứa trẻ khác nên dần dần người ta cũng không còn quan tâm đến xuất thân bí ẩn của hắn nữa.
Vì cuộc sống của dân làng hồi ấy còn rất nhiều khó khăn, làm quần quật cả ngày nuôi gia đình mà còn không đủ ăn nên không ai dám nhận hắn cả, hắn được gửi vào cô nhi viện. Vì người ta nhặt được hắn trong khu vực có nhiều người họ Đồng sinh sống nên họ lấy luôn họ Đồng để đặt cho hắn, chính vì thế hắn có tên là Đồng Khánh Nam.
Trong một khoảng thời gian dài, Nam chỉ là một đứa trẻ bình thường, lực học cũng chỉ xếp ở hàng trung bình khá chứ không nổi bật. Thậm chí sau khi chuyển sang lớp thường, hắn bị đám bạn trêu chọc là đứa trẻ mồ côi và làm đủ trò với hắn thì học lực của hắn giảm sút đi hẳn, nếu không có chính sách không để học sinh nào bị trượt thì hẳn là hắn khó mà lên lớp nổi.
Thế giới đau buồn của hắn tưởng rằng cứ như vậy mà trôi đi cho đến một sự kiện đặc biệt xảy ra với đời hắn, ngày 27/10/2002. Hôm đó, với tâm trạng chán học cực độ hắn đã trốn ra ngoài bãi tha ma gần trường để ngủ. Với nhiều người, việc nằm lên mộ người chết là điều tối kị nhưng nơi này lại là một nơi Nam có thể ngủ được một giấc mà chẳng có ai làm phiền hắn cả.
Một lúc sau, trời bất chợt nổi lên cơn giông dữ dội, mưa như trút, sấm chớp vạch sáng bầu trời. Nam giật mình tỉnh dậy, dù sao hắn cũng chỉ là một thằng nhóc học lớp 8, cơn giông bất chợt đó khiến hắn rất sợ hãi và trú dưới mái vòm của một ngôi mộ cổ, nhưng rồi không gian bỗng sáng lòa kèm theo một tiếng nổ inh tai nhức óc. Đến khi tỉnh dậy thì hắn đã nằm ở trong trạm y tế của xã. Nghe dân làng nói một tia sét đã đánh trúng ngôi mộ cổ và biến tất cả thành một đống đổ nát, họ tìm thấy hắn ở giữa đống đổ nát ấy, quần áo cháy đen nhưng cơ thể lại không hề hấn gì ngoài một ít máu chảy ra từ tai, mắt, mũi, miệng và tóc thì dài thêm chừng 30 cm.
Câu chuyện về hắn với xuất thân kỳ lạ ngày xưa một lần nữa lại được khơi dậy bàn tán xôn xao. Việc hắn trốn ra bãi tha ma ngủ và bị sét đánh trúng người mà không chết lại càng khiến người ta tin rằng hắn là con của ma quỷ. Khắp nơi người ta đồn thổi rằng hắn được ma quỷ báo mộng chạy ra bão tha ma, nơi âm khí rất mạnh để được bảo vệ khỏi hình phạt của trời cao. Đi đâu hắn cũng bị hắt hủi như một điều xúi quẩy, cuộc sống của hắn vì thế mà thêm phần nghiệt ngã. Hắn chán nản đến nỗi định tìm cái chết để giải thoát nhưng rồi một điều kỳ diệu đã xảy ra: tự nhiên hắn thấy đầu óc mình trở nên sáng láng lạ thường, những bài toán mà ngày xưa hắn phải vắt óc mới hiểu được thì lúc này chỉ cần suy nghĩ trong chớp mắt là có lời giải. Trí thông minh của hắn tăng đột biến và lòng khao khát tri thức dậy lên mãnh liệt và hắn đã tìm cho mình một con đường để giải thoát thay vì chọn cái chết. Hắn lao đầu vào đọc, nghiên cứu, sau một thời gian dài chìm đắm trong u mê, các cuốn sách khoa học tự nhiên, xã hội đã khai sáng hắn, chỉ trong một học kỳ hắn đã hoàn thành xong toàn bộ chương trình học phổ thông và trở thành học sinh xuất sắc nhất trường. Cả thầy cô lẫn bạn bè đều nhìn hắn bằng con mắt kinh dị, từ một kẻ lên lớp nhờ căn bệnh thành tích trong giáo dục trong vòng một học kỳ đã biến thành học sinh giỏi toàn diện thì đúng là xưa nay chưa từng có.
Với Nam lúc đó, sự mẫn tuệ như một món quà diệu kỳ. Nếu như trước đây, hắn không có một chút hiểu biết nào về tự nhiên, xã hội, ngày qua ngày chỉ có một nỗi lo sợ phải đến trường đối mặt với bạn bè, thầy cô và sách vở thì giờ đây mọi thứ đều trở nên rõ ràng, sán lạn, không có gì để phải lo sợ nữa. Nhưng đó chưa phải là tất cả, một thời gian sau hắn khám phá ra mình có giác quan thứ sáu, chỉ cần nhắm mắt lại và tập trung hình dung ra không gian trước mặt là ngay lập tức hình ảnh xuất hiện. Theo thời gian, những năng lực đặc biệt khác dần được khám phá, như có thể tạo ra hiệu điện thế rất lớn giữa các điểm khác nhau trên cơ thể để tạo thành tia lửa điện bắn đi rất xa, hoặc kết nối với những thiết bị điện tử và cả “hồn ma” – các dạng sống máy tính.
Người thông minh luôn đặt ra nhiều câu hỏi để thử thách bộ não của mình. Nam cũng vậy, lúc đầu hắn đặt ra các câu hỏi về khoa học tự nhiên, tìm hiểu bản chất thế giới sự vật, đến khi lượng kiến thức đã tương đối hoàn thiện, nếu so sánh về trình độ không kém giáo sư, tiến sĩ bao xa, thì hắn lại bắt đầu đặt câu hỏi về bản thân.
Hắn là ai?
Vì sao lại được sinh ra?
Sinh ra nhằm mục đích gì?
Đó là những câu hỏi thường trực xuất hiện trong đầu của hắn. Là đứa trẻ khác thì chẳng có gì đáng nói, nhưng một kẻ có xuất thân kỳ lạ và có những năng lực đặc biệt như hắn lại là cả một vấn đề.
Nhờ trí tuệ vượt xa người bình thường, hắn biết mình chẳng phải được sinh ra bởi ma hay quỷ gì cả, mà có thể là một sản phẩm của khoa học, một nền khoa học cực kỳ tiên tiến và tổ chức tạo ra hắn cũng phải là một tổ chức tầm cỡ với một đội ngũ đông đảo các nhà khoa học bởi chẳng có cá nhân nào đủ khả năng trí tuệ và tiền bạc để tạo ra hắn cả.
Nhưng tại sao người ta tạo ra hắn?
Thợ Săn có thể là người hùng, nhưng cũng có thể là cỗ máy giết người và phá hoại tinh vi nhất mà con người có thể tạo ra cho đến thời điểm hiện tại. Nếu hắn được dùng vào việc ám sát các chính trị gia, các nhà khoa học, tấn công và phát tán các tài liệu mật thì không ai có thể ngăn chặn được. Nói tóm lại, hắn có thể làm cho thế giới trở nên hỗn loạn. Mấy chục năm trước, thế giới đang xảy ra chiến tranh lạnh và hắn suy luận rằng mình có thể được sinh ra với ý đồ chính trị, là một thứ vũ khí bí mật của một phe nào đó. Nhưng chỉ có điều, việc nghiên cứu để tạo ra con người siêu việt như hắn khẳng định mất rất nhiều thời gian và tiền bạc, đó là lí do đến năm 1989 hắn mới được sinh ra, nhưng năm này chiến tranh lạnh đã đi đến hồi kết, thành ra hắn là một sản phẩm khoa học thành công mĩ mãn nhưng lại không còn giá trị sử dụng.
Với những sản phẩm khoa học thông thường, chắc hẳn hắn đã bị phá hủy nhưng hắn lại là một đứa trẻ có máu thịt, xương cốt hoàn toàn bình thường. Hẳn là những người chế tạo ra hắn đã không muốn giết đi một đứa trẻ vô tội vừa mới chào đời nên đã phong ấn trí tuệ cùng các năng lực đặc biệt của hắn lại, biến hắn thành đứa trẻ bình thường. Nhưng họ vẫn lo lắng một ngày nào đó hắn tiếp xúc với khoa học và tìm được cách khai giải phong ấn nên đã đưa tới một trong những nơi nghèo đói nhất thế giới, một nơi tách biệt hoàn toàn với thế giới hiện đại. Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, một trận sét của thế giới tự nhiên đã đánh trúng hắn vào cái hôm hắn trốn ra mộ ngủ, phong ấn được mở và hắn lại trở thành người đặc biệt. Thêm nữa, nơi nghèo đói nhất thế giới hồi ấy vài năm sau lại phát triển rất nhanh, đặc biệt về mặt khoa học kĩ thuật hiện đại nên hắn đã nhanh chóng tiếp cận được với khoa học và bắt đầu có những băn khoăn về bản thân.
Đi kèm với sự băn khoăn là nỗi ám ảnh thường trực, liệu rằng có một ngày người ta lo lắng về một kẻ có năng lực đặc biệt như hắn sẽ gây nguy hại cho toàn thế giới và tìm cách tiêu diệt? Tuy không có cách nào để chứng tỏ điều đó nhưng hắn luôn có cảm giác mình đang bị một thế lực ngầm cực kỳ quyền lực tìm kiếm.
Chính vì thế, sau khi có một lượng tri thức nhất định, hắn bắt đầu tìm hiểu mình sinh ra như thế nào và ở đâu.
Bằng trí thông mình của mình, hắn tin chắc rằng cơn bão đó không phải được sinh ra bởi tự nhiên, không có cơn bão nào sinh ra trong đất liền vì tất cả các cơn bão từ trước đến nay đều được hình thành từ biển, nơi hội tụ nhiều năng lượng thuận lợi cho sự hình thành của bão. Hơn nữa, một cơn bão bình thường cũng phải di chuyển chứ không đứng yên một chỗ như vậy. Hắn suy đoán rằng có một phương tiện bay nào đó vĩ đại đã đáp xuống gây ra những dao động kịch liệt trong bầu khí quyển và hình thành một cơn bão nhân tạo, chẳng phải người ta đã gây được mưa nhân tạo đó thôi. Phương tiện bay đó rất có thể liên quan đến hắn, vì thế việc đầu tiên là hắn trở lại cách đồng lúa để tìm xem dấu tích của trận bão mấy mươi năm trước còn lưu lại chút gì hay không.
Sau mấy mươi năm, các dấu tích gần như đã biến mất hoàn toàn, hắn tìm được một mảnh kim loại có biểu tượng đôi chim chắp cánh nằm sâu dưới lớp đất chừng một mét ngay lại nơi người ta tìm thấy hắn. Nhưng rất khó có thể khẳng định biểu tượng này có liên quan gì tới hắn hay không. Sau một thời gian xâm nhập vào tất cả những nơi tối mật nhất trên mạng, hắn cũng không tìm thấy biểu tượng này xuất hiện trong bất cứ tư liệu nào nên đã tạm thời để nó sáng một bên và tìm kiếm theo hướng khác.
- Và Nam đã trở thành Thợ Săn từ đó?
- Không! Thợ Săn chỉ mới xuất hiện cách đây mấy tháng và cũng chỉ là một sự tình cờ. Năng lực của mình khởi phát từ năm lớp 8, nhưng phải đến khi nhiều kĩ năng phức tạp xuất hiện và hoàn thiện như “dịch chuyển tức thời” thì mình mới có thể trở thành Thợ Săn được. Hồi ở quê, đam mê duy nhất của mình là đọc sách. Thậm chí một mẩu giấy vứt bên lề đường cũng khiến mình băn khoăn tự hỏi trong đó viết về cái gì. Những cuốn sách đưa mình đến một chân trời mời, chân trời của khoa học. Mình có cảm giác đôi mắt của mình đã được mở rộng ra vô cùng, từ những phân tử siêu nhỏ đến những vì sao xa xôi trong vũ trụ. Những con người, những mái nhà, những điều diễn ra trước mắt và xung quanh mình bỗng trở nên nhỏ bé và không còn là mối bận tâm nữa. Khoa học không những giúp mình hiểu biết thế giới mà còn hiểu biết về bản thân. Mỗi ngày, mình thêm nhận ra một điều, những năng lực đặc biệt trong mình không phải là sự ban phát từ một thế lực siêu nhiên nào đó mà có thể chỉ là sản phẩm của nền công nghệ tiên tiến. Những năng lực đặc biệt không còn là sự diệu kỳ nữa mà dần biến thành một nỗi ám ảnh thường trực. Tại sao mình được sinh ra và được sinh ra như thế nào, câu hỏi đó cứ mãi đeo đẳng mình và mình nghĩ chỉ có cách khám phá khoa học mới có thể tìm ra câu trả lời. Đó cũng là lí do mình thi vào Học viện HA, nơi có điều kiện tốt nhất trong việc nghiên cứu khoa học. Nhưng việc tìm kiếm trong sách vở không đem lại kết quả nên mình đã chuyển sang tìm trực tiếp ở các viện nghiên cứu, phòng thí nghiệm. Trong quá trình tìm kiếm, mình nhận thấy có nhiều người cần giúp đỡ và trở thành Thợ Săn như vậy.
Bây giờ Linh đã hiểu vì sao Thợ Săn lại xuất hiện, thì ra đó chỉ là một sự vô tình bởi một mục tiêu khác của Nam. Và Linh cũng biết việc đi tìm trực tiếp ở các phòng nghiên cứu, phòng thí nghiệm không đem lại kết quả, đó là lí do hắn cần phải tìm một môi trường kiến thức mới.
- Mình sẽ cố gắng giúp Nam tìm lời giải những bí ẩn của bản thân, dù so với Nam kiến thức của mình vẫn thật nông cạn!
Linh biết chắc chắn Nam sẽ không vì tình cảm giữa hai người mà ngừng việc tìm kiếm, có lẽ chỉ sau khi đã hiểu rõ bản thân hắn mới trở về cuộc sống đời thường, vì vậy cô cũng chỉ còn biết giúp hắn. Dĩ nhiên, đó là chuyện chẳng dễ dàng gì, với trí tuệ của Nam còn chưa tìm ra một chút manh mối nào thì với một người thường như Linh có thể giúp được Nam thì hẳn cô phải gặp một phen đại cơ duyên. Nhưng những điều Linh nói cũng là liều thuốc tinh thần đối với Nam, có Linh cùng đồng hành, hắn có thể bước tiếp trên chặng đường đầy mệt mỏi và nặng nề này. Hắn ôm lấy Linh, hành động đó đã thay cho lời nói cảm kích trước tình cảm của cô dành cho hắn.
- Mình biết mục đích của việc Nam đi du học là tiếp tục tìm kiếm lời giải cho những bí ẩn của bản thân, nhưng dù kết quả có thế nào thì Nam hãy trở về nhé!
Nếu Nam tìm được tổ chức đã tạo ra mình, không biết chừng hắn sẽ trở về thế giới của hắn, thế giới mà hắn được sinh ra, còn nếu không, cũng có thể hắn sẽ tìm kiếm ở một nơi khác, cứ mãi như vậy đến hết cuộc đời. Đó là điều Linh lo sợ nhất, cô sợ hắn không trở về và tình yêu của cô sẽ trở thành bi kịch.
- Mình sẽ trở lại, cho dù kết quả như thế nào đi chăng nữa!
Linh đã làm cho Nam hiểu rằng ngoài lý trí thì hắn cũng có trái tim như bao người, một trái tim khao khát hạnh phúc và yêu thương. Linh không biết rằng cô đã đem đến một sự chuyển biến rất lớn trong hắn, từ việc tìm ra lời giải về bản thân mình làm mục đích duy nhất của cuộc đời thì đối với hắn bây giờ đó chỉ là cách để giải thoát khỏi nỗi ám ảnh trong suốt bao năm qua. Và hắn hi vọng sau khi có lời giải, mình có thể trở về sống cuộc đời bình thường như bao người, được ở bên cạnh người con gái hắn yêu thương và cùng nắm tay nhau đi đến bến bờ hạnh phúc. Và hắn cũng đã xác định, nếu lần đi du học này không có kết quả gì, hắn sẽ kết thúc việc tìm kiếm và trở về với Linh, từ bỏ mọi siêu năng lực, sống như một người bình thường.
Nhờ năng lực đặc biệt, hắn chỉ mất mười lăm phút để đọc hết một cuốn sách, trong khi với một người bình thường phải mất cả tuần. Trước một bài toán khó người ta phải nghiền ngẫm nát óc thì hắn chỉ cần chưa đến một giây đồng hồ là tìm được lời giải. Và rất nhiều điều khác khiến cho những năng lực đặc biệt gần như đã trở thành cuộc sống của hắn. Thật khó để bỏ đi những thói quen đã ăn sâu vào trong suy nghĩ suốt bao năm qua. Nhưng mặt khác, bỏ năng lực đặc biệt hắn sẽ trở thành người bình thường và có được hạnh phúc với người con gái mà hắn yêu thương. Bây giờ Linh đã mở ra cho hắn một cánh cửa để hòa nhập với thế giới, cho dù đó là một thế giới phức tạp nhưng ở đó hắn sẽ tìm được ý nghĩa của cuộc đời. Có thể cuộc sống sẽ khó khăn hơn, nhiều áp lực hơn và mệt mỏi hơn nhưng hắn sẽ sống, thực sự sống.
- Mình sẽ chờ Nam!
Linh khẽ nói và cảm thấy vòng tay Nam càng siết chặt mình hơn.