Mấy ngày kế tiếp, Nhiếp Chấn Hoành ở trong cửa hàng với Lâm Tri, chứng kiến bản phác thảo thành hình từng chút một.
Nói thật, thực ra trước đây anh chưa từng quan sát kỹ càng xem Lâm Tri vẽ tranh như thế nào.
Thứ nhất là bởi ngày nào anh cũng có rất nhiều việc, sửa giày lau túi thay phéc mơ tuya, thi thoảng khách lại tới gọi, đống việc ấy đã chiếm hầu hết thời gian của anh trong cửa hàng.
Thứ hai, là vì Nhiếp Chấn Hoành muốn Lâm Tri được tự do tự tại hơn.
Cửa hàng tàn tạ tí hin này của anh chẳng có bao nhiêu chỗ, hai người thấy nhau suốt ngày, nếu anh còn hay thò qua nhòm ngó người ta vẽ gì, thì ai cũng thấy khó chịu thôi.
Hồi đó, Nhiếp Chấn Hoành còn chưa biết những chuyện xảy ra trong quá khứ của Lâm Tri.
Nhưng anh có mắt có tai, có thể cảm nhận được dưới vỏ ngoài ngầu ngầu mặt mũi lạnh te để hù thiên hạ kia, là một trái tim vừa nhạy cảm lại vừa mềm mại.
Còn bây giờ, sau khi biết thêm về chuyện đời lẫn quá khứ của Lâm Tri, hiểu cặn kẽ hơn về cậu nhóc này, hình như Nhiếp Chấn Hoành lại không thể thản nhiên và tùy ý như trước được nữa.
Ánh mắt anh, luôn không nhịn nổi mà hướng về bóng hình tĩnh lặng kia.
Có thể nói trước mùa Hè này, Nhiếp Chấn Hoành chưa từng nghi ngờ xu hướng tính dục của bản thân.
Tuy lâu lắm rồi không yêu ai, nhưng Nhiếp Chấn Hoành luôn cảm thấy con gái thơm tho mềm mại, rất là dễ thương.
Đương nhiên, cái này phải giới hạn trong những lúc mấy cô nàng không giở trò yêu sách.
Bởi vì một khi xảy ra tình huống bạn gái bắt anh làm nọ làm kia, anh không làm thì sửng cồ nhặng xị lên, thì Nhiếp Chấn Hoành lại bắt đầu khó chịu.
Anh thấy ở vậy sướng hơn.
Nhưng chung đụng với Lâm Tri, Nhiếp Chấn Hoành lại phát hiện, hình như mình…
Chưa từng khó chịu bao giờ.
Cậu hàng xóm thoạt trông rất trẻ, tuổi tâm lý thậm chí còn bé hơn, nhưng lại rất ngoan, gần như chưa bao giờ làm phiền anh cả.
Không kiêu căng bảnh chọe sai bảo gì ai, cũng không ỷ vào sự thiếu hiểu biết của mình để làm xằng làm bậy.
Phần lớn thời gian, Lâm Tri tựa như một cây xấu hổ lặng thinh, sợ người lạ, e dè kẻ khác, nhưng vẫn tràn trề lòng thương cảm với thế giới này.
Cậu thích náu mình trong một góc khuất, yên lặng hấp thu nắng nôi mưa móc.
Nếu ai đụng phải cậu, phản ứng đầu tiên của cậu cũng không phải là phòng bị phản kích, mà là ngơ ngẩn để đằng ấy đâm thọc như thế.
Mãi một lúc sau, cu cậu mới chậm chạp khép lá lại, lơ ngơ đến mức quả thực khiến người ta muốn chủ động tước vũ khí đầu hàng.
Thế vẫn chưa hết.
Cậu nhóc còn im thin thít.
Hồi trẻ thật ra Nhiếp Chấn Hoành rất thích những chốn náo nhiệt.
Ngày xưa hội anh em thường hay hẹn nhau đi chơi bóng ăn cơm, uống rượu ăn xiên bẩn, mỗi dịp như thế, anh toàn là đứa quẩy sung nhất.
Nhưng sau này, trải qua sóng gió từ quá trình gây dựng cơ nghiệp, anh dần đằm tính lại, điềm tĩnh hơn.
Thất bại trong sự nghiệp và vết thương trên thân thể càng khiến anh thu mình lại đến mức chẳng còn động lực và sức sống, thường xuyên ngậm miệng vùi đầu vào công việc, cứ tập trung là mất cả ngày.
Nhưng dù thế, anh vẫn có thể giao tiếp thành thạo với người khác.
Không giống cậu em hàng xóm Lâm Tri, bình thường nửa ngày chả hé được câu nào, mà hễ nói gì là dễ khiến người ta nghẹn họng.
Quen thân nhau rồi, Nhiếp Chấn Hoành biết, đấy là tại cậu nhóc thẳng tính quá.
Tồ tẹt, nghĩ gì nói đấy, không để ý đến suy nghĩ của người khác.
Điều ấy khiến cậu rất khó hòa nhập vào một xã hội nơi tình cảm con người thường được đặt lên hàng đầu, nhưng Nhiếp Chấn Hoành lại nảy sinh tò mò trước sự thẳng thừng và ngốc nghếch ấy, càng ngày càng quan tâm nhiều, mỗi lúc một thêm lắng lo.
Đôi khi một suy nghĩ nực cười còn xẹt qua tâm trí anh, anh thấy mình quả thực giống một ông bố già, lo lắng từ cái ăn, cái mặc, nơi ăn chốn ở cho con.
Nhưng dù gì đã được người ta gọi là “chú Nhiếp”, Nhiếp Chấn Hoành cũng chẳng thấy mình làm vậy có gì sai.
Nhưng mấy ngày nay, khi Nhiếp Chấn Hoành tra xét lại thái độ của mình với Lâm Tri vì những rung động ngày một khác thường trong tim mình, anh mới kinh ngạc ý thức được…
Sự quan tâm mà anh dành cho cậu nhóc, dường như đã quá nhiều.
Vượt qua giới hạn xóm giềng bình thường, qua cả sự quan tâm thường thấy giữa bạn bè, cũng hơn tình nghĩa giữa ông chủ và cậu giúp việc.
Điều khiến Nhiếp Chấn Hoành khiếp sợ, là dạo này một cảm giác thường xuyên nảy lên trong lòng anh.
Như thể… như thể cứ sống chung thế này với Lâm Tri… cũng không tồi?!
Mấy năm trước, sau khi chia tay với người bạn gái cuối cùng, Nhiếp Chấn Hoành đã tự đặt ra tiêu chuẩn cho bạn đời lý tưởng của mình.
Ngoan ngoãn, nghe lời, không đeo bám, cũng không phiền nhiễu.
Việc nào ra việc đó, muốn nói gì thì nói luôn không quanh co lòng vòng, đừng có gây rối vô cớ, không hạch sách tra hỏi quá nhiều, có sự nghiệp riêng mà mình đam mê, cũng sẵn sàng để cho nhau không gian và khoảng cách nhất định.
Vào giờ phút này, trong làn gió ấm của mùa Hè, Nhiếp Chấn Hoành ôm chén trà ngồi ngoài tiệm giày, ánh mắt hướng về cậu thanh niên đang nghiêm túc chấp bút trong phòng, bất chợt nghĩ đến tiêu chuẩn mà mình đề ra năm đó, lại hơi kinh ngạc phát hiện ——
Cậu trai đang chuyên chú vẽ tranh trong phòng kia, hình như phù hợp với tất cả tiêu chuẩn của anh, trừ giới tính.
Nhưng thật ra, anh không nên nảy sinh ý nghĩ so sánh tiêu chuẩn ấy với Lâm Tri làm gì.
Sai quá.
Loạn hết cả rồi!
Nhiếp Chấn Hoành cau mày, sắc mặt hơi khó coi.
Anh cảm thấy mình y như một tên bin thái, lại còn khao khát một cậu nhóc có thể còn chẳng sõi đời, khốn nạn quá.
“… Anh Hoành?”
Mà đúng lúc ấy Lâm Tri cũng ngừng tay rửa bút, ngẩng đầu lên thấy người đàn ông đang biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc mình chưa từng thấy bao giờ, thoáng bất an chợt trào dâng trong lòng cậu.
Cậu đứng lên, căng thẳng túm chiếc tạp dề vải trên người.
“Hở?” Nhiếp Chấn Hoành định thần lại, mới phát hiện hình như cậu nhóc đang sợ tái mặt vì bộ dạng ban nãy của anh.
Anh vội vàng điều chỉnh biểu cảm, thả chén trà xuống đi qua vỗ lưng Lâm Tri trấn an cậu, dịu giọng nói, “Nãy anh đang suy nghĩ gì đấy thôi, anh làm em sợ à?”
Lâm Tri mím môi lắc đầu.
Lâm Tri ngước mắt lên, quan sát sắc mặt Nhiếp Chấn Hoành bằng động tác mà cậu tự cho là kín đáo lắm.
Cho đến tận khi cảm thấy người đàn ông thực sự không tức giận, vẫn đối xử với mình bằng thái độ bình thường, cậu mới lặng lẽ buông lỏng những ngón tay đang túm tạp dề ra.
Trước kia, mỗi lần bố nổi cơn tính đánh cậu, trông ông ta cũng như thế.
Toàn thân bọc trong một quầng đỏ tía nóng rực, mặt nghiêm lại, như thể ngay giây tiếp theo, màu sắc ấy sẽ ập xuống người cậu, tạo ra vô số bọt nước bỏng cháy.
Có điều Lâm Tri không biết rằng, đây là lần đầu tiên cậu nhận thức sai về một sắc màu.
Người đàn ông trước mặt cậu, quả thực giờ phút này đang bị bao trùm trong trong màu đỏ như lửa nóng hừng hực.
Nhưng màu đỏ kia sẽ không bao giờ khiến cậu phải đau đớn, mà ngược lại, nó như một tấm khiên cứng rắn ngay thẳng nhất, cản hết yêu ma quỷ quái ở bên ngoài cho cậu, để cậu có thể yên lòng mãi mãi, làm bất kỳ điều gì mà cậu yêu thích.
—
Nha Đậu:
Chít Chít sẽ thấy màu đỏ vào một thời điểm nữa ha.
Hê hê..