Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ nhờ sức mạnh của tình yêu, nên dạo này năng suất làm việc của Nhiếp Chấn Hoành tăng vọt.
Vốn dĩ lượng công việc thường ngày của cửa hàng cũng chẳng phải quá nhiều, anh làm nhởn nhơ thì vẫn bớt được chút thời giờ nhàn tản để uống trà phơi nắng.
Mấy nay làm việc hiệu quả, thời gian lại càng dôi ra nhiều hơn.
Nhiếp Chấn Hoành dứt khoát sửa sang lại tủ kệ trong cửa hàng, phân loại một số linh kiện rơi vãi trên bàn dụng cụ vào các hộp khác nhau.
Mấy cái máy to choán chỗ không hay dùng, anh quẳng hết ra sân sau.
Thế là tự dưng thoáng đãng hơn hẳn.
Vì thế nhân lúc Lâm Tri đứng dậy lấy nước rửa cọ, Nhiếp Chấn Hoành dịch ghế và bảng vẽ ở trong góc của bé con tới chỗ sáng sủa nhất gần cửa ra vào.
Còn ghế ngả để phơi nắng của mình, thì anh nhét bừa qua một góc.
Lúc Lâm Tri rửa cọ xong đi theo lối cũ về chỗ ngồi, cậu phát hiện tất cả đồ dùng vẽ vời của mình đều biến mất.
Cậu ngơ ngác nhìn khoảng đất trống chằm chằm hai giây, sau đó lại hơi sầu não ngó cây cọ trong tay mình.
Như thể đang suy nghĩ: Mất đồ rồi, phải để bút ở đâu đây?
Mãi đến khi nghe thấy tiếng cười khẽ của ai kia ở trong phòng, Lâm Tri mới ngoái lại, kiếm tìm bóng dáng Nhiếp Chấn Hoành.
Cậu cũng phát hiện đống dụng cụ vẽ vời của mình đang ở bên cạnh anh Hoành.
“Qua đây nào.”
Nhiếp Chấn Hoành đứng cạnh cửa, vẫy tay với Lâm Tri, khóe môi còn vương nét cười.
Sao bé con nhà anh lại lơ ngơ đáng yêu vậy nhỉ?
Ẻm quả là một chú hamster, chỉ lăn lộn trong địa bàn của mình, chẳng chịu bước chân ra ngoài.
“Sau này ban ngày em ngồi ở đây nhé?”
Chờ bé con đi đến cạnh mình, Nhiếp Chấn Hoành ấn vai Lâm Tri, để cậu ngồi lên chiếc ghế mà mình đã điều chỉnh góc độ.
Nắng ngoài kia đang vừa xinh, rọi lên mặt giấy hơi lồi lõm, khiến màu sắc trên bức họa càng tươi rói rực rỡ hơn.
“Anh Hoành thì sao ạ?”
Lâm Tri lại ngẩng đầu, hỏi anh.
“Anh ấy à, anh ngồi đâu chẳng được.” Nhiếp Chấn Hoành cười vỗ lưng ghế ngả, “Dù sao để cái của nợ này ở đâu chả thế.”
Anh vốn tưởng bé con sẽ gật đầu đồng ý ngay tắp lự, nào ngờ Lâm Tri lại lắc đầu, duỗi tay kéo chiếc ghế gỗ nặng trịch về phía mình.
“Anh Hoành ngồi ở đây.”
Lâm Tri vừa kéo, còn vừa đẩy giá vẽ của mình vào trong, lẩm bà lẩm bẩm, “Em ngồi bên trong.”
Thấy giá vẽ sắp ngã ra đến nơi, Nhiếp Chấn Hoành vội vàng duỗi tay đỡ nó, “Trong đấy thiếu sáng…”
Anh tưởng bé con không hiểu hành động của mình, bèn giải thích với cậu, “Có hại cho mắt.”
“Không hại đâu.”
Lâm Tri ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt đen láy của mình với Nhiếp Chấn Hoành như đang chứng minh, rồi mới tiếp tục cúi đầu kéo ghế ngả.
Nhiếp Chấn Hoành đứng cạnh cửa, thấy vậy thì cũng chẳng cản động tác của bé con nữa.
Anh muộn màng nhớ ra, bé hamster nhà anh hay phụ thuộc vào môi trường quen thuộc và hành vi theo quy luật.
Như là ăn cơm đúng bữa đi ngủ đúng giờ.
Có lẽ Lâm Tri đã quen ngồi vẽ trong góc, anh làm thế này, ngược lại sẽ khiến bé con không thoải mái.
Nhiếp Chấn Hoành hơi ảo não, cảm thấy mình đã là một chuyện ngu xuẩn.
Tuy vậy, sau khi Lâm Tri nghiêm túc đẩy chiếc ghế ngả của anh về vị trí mà cậu vẫn thấy ngày thường, Nhiếp Chấn Hoành lại nghe thấy bé con nói với anh ——
“Chỗ này, để cho anh Hoành phơi nắng ạ.”
Chỗ này là chỗ tốt á.
Có nắng, ấm áp nè.
Nên phải để lại cho anh Hoành.
Một câu rất đỗi giản đơn, nhưng lại khiến Nhiếp Chấn Hoành nhất thời nghẹn họng.
Anh cảm giác đôi mắt đang nhìn mình còn chói lóa hơn cả ánh dương ngoài kia, khiến trái tim anh rung động.
“… Được.
Sau này anh Hoành vẫn ngồi đây phơi nắng nhé.”
Cuối cùng Nhiếp Chấn Hoành cũng nhận ý tốt của em người yêu, đồng thời duỗi tay nắm những ngón tay đang kéo ghế của bé con, xa nắn.
“Vậy về sau Tri Tri ngồi bên cạnh anh nhé?”
Nói đoạn, anh để chiếc ghế của Lâm Tri ở ngay cạnh ghế ngả của mình, “Lại gần anh thêm, đừng ngồi xa vậy nữa.”
Chiếc ghế kia chỉ hơi dịch vào trong một tẹo, còn giá vé cao thì được Nhiếp Chấn Hoành đổi qua hướng khác, quay vào sân sau.
Mở cửa hông ở đấy, thì vẫn có nắng chiếu vào.
Lần này thì Lâm Tri không phản đối, thoải mái gật đầu.
“Vâng ạ.”
Cậu cũng muốn ở gần anh Hoành hơn.
Lâm Tri giật giật đầu ngón tay được bàn tay bạn trai nắm lấy, chẳng biết tại sao, cậu lại thấy rất vui.
Sắp xếp lại chỗ ngồi xong, hai người phát hiện hình như tự dưng mình chẳng có gì để làm.
Nhiếp Chấn Hoành rảnh là vì đã làm hết công việc hôm nay từ sớm, giờ còn chưa có khách mới đến.
Còn Lâm Tri rỗi là bởi cậu vừa vẽ xong bức tranh gần nhất, giờ chưa có linh cảm để vẽ bức mới.
Vì thế hai người ngồi trên hai chiếc ghế kê sát, nhìn nhau hồi lâu, chẳng hiểu sao lại bật cười.
Nhiếp Chấn Hoành cũng không biết mình đang cười gì, cứ ngớ nga ngớ ngẩn.
Còn Lâm Tri thấy anh Hoành cười, nên cũng khoe đôi má lúm đồng tiền.
Kết quả là hai người ngồi trong tiệm sửa giày nhỏ thó vắng hoe, cười mãi cười mãi không thôi.
“Tri Tri, chúng mình làm mặt trang trí móc khóa nhé?”
Vui đủ rồi, Nhiếp Chấn Hoành mới nhớ ra việc mình muốn làm trước đó, bèn bảo Lâm Tri lấy chùm chìa khóa trong túi ra.
Anh chỉ vào cái móc treo trên đấy, nói với Lâm Tri, “Bạn hổ già rồi, chúng ta cho bạn ấy nghỉ ngơi nhé, được không?”
Nhiếp Chấn Hoành biết, cái móc khóa này là mẹ Lâm Tri mua cho cậu, có ý nghĩa đặc biệt với bé con.
Anh không định vứt nó đi, anh chỉ không muốn thấy Lâm Tri trút cảm xúc tiêu cực của mình lên nó nữa.
Giờ bé con đã có người yêu rồi, nếu anh không thể kịp thời phát hiện sự khác thường của người mình yêu, không thể an ủi nỗi buồn cho người yêu mình, thì còn gì tư cách bạn trai nữa?
“… Nghỉ ngơi ạ?”
Lâm Tri hơi quyến luyến sờ bụng chú hổ, hỏi, “Không thể mang bạn ấy theo nữa ạ?”
“Bạn ấy treo ở đấy lâu quá, cũng mệt rồi.
Mình thay áo mới cho bạn ấy, để bạn hổ nghỉ ngơi dưỡng lão ở nhà, em nhé?” Nhiếp Chấn Hoành dịu dàng nói, “Sau này mình có thể mang bạn mới theo.”
“Bạn mới ạ?” Lâm Tri ngoái đầu nhìn giá sắt treo những món hàng nhỏ, “Cũng là một bạn hổ ạ?” Cậu còn nhớ anh Hoành làm nhiều lắm mà.
“Ừm thì…”
Nhiếp Chấn Hoành vốn định như thế, nhưng vào giờ phút này, anh chợt nảy ra ý mới.
“Không làm bạn hổ nữa.” Anh cười, bẹo cái má đã núng nính hơn của bé con, nói, “Làm hai chú hamster đi.
“Em một con, anh một con.”.