Sau khi nó tỉnh dậy, người đầu tiên nó thấy không phải là Ngọc Ánh như trước nữa. Hóa ra, bấy giờ chỉ có hắn bên cạnh mình thôi- Cậu đã cứu tôi hai lần rồi đấy.- Nó nói trong khi tay vẫn đang chuyền nước
Nhật Vỹ quay đầu lại, nhận ra ngay khuôn mặt ny, à không phải, "con bé xuôi xẻo" mới đúng
- Cô tỉnh rồi à?- Hắn không quan tâm đến lời nói nó mà hỏi trực tiếp
- Ừm.- Nó hơi tuột hứng
- Ai bỏ cô ngoài đó vậy?- Hắn nhả câu hỏi ra mới chợt nhớ mình hỏi hơi bị thiếu thông minh
- Không biết. Khi nghe điện thoại xong tôi đã không mở được rồi, không nghe bất cứ ai cả, chắc họ tưởng không có ai chăng?- Nó ngồi dậy lấy gối gác phía sau lưng
Hắn kéo ghế lại gần nó.
Nhìn lại một lượt cái con con người đối diện
" Ưowcs gì cậu là bạn trai thật của tôi nhợ? Sao cậu lại đẹp trai đến thế này. Qủa thật là giống Dzịt." Nó đang mơ tưởng chăng?
" Cô ta ngốc hơn mình tưởng."hắn
- Cô có bị hâm không vậy, nhà vệ sinh có hư gì mà sửa chữa, tôi đã hỏi nhà trường rồi. Có người nào ghét cô không?- Hắn
Nó hơi bất ngờ với câu nói này, bao nhiêu uất ức mấy hôm nay có cơ hội phun ra rồi
- Hâm cái đầu cậu. Chính nhờ cậu mà tôi mới có nhiều người ghét đến thế này. Cậu giống như sao chổi của cuộc đời tôi vậy. Ánh, Anh đã vì cậu mà bỏ tôi. Cậu đẹp trai, nhà giàu thì kiếm người khác mà giởn. Cuộc sống của tôi đã quá mệt mỏi lắm rồi. Đừng đùa giởn với tôi nữa"- Nó đá bay cái gối gác phía dưới chân về phía hắn
Nhanh chóng hắn đã kịp bắt lấy. Đưa ngón tay qua lại tỏ ý đắt ý
Ngay sau đó, hắn đứng dậy và trở về lớp mà không nói một câu nào
1 phút sau:
Bạn đã có 1 tin nhắn mới
Ân nhìn vào không thấy số này quen chút nào.
Đưa ngón tay cái vào nút giữa
- Đừng trách tôi, hãy trách cô có những người bạn như vậy.
Nó bị nói trúng tim đen rồi.
Haiz thật chán mà
Còn 1 tiết học nữa, do sức khỏe yếu nên cô y tế xin cô giáo bộ môn cho nó về sớm.
- Em điện thoại bố hay mẹ đến chở nha. Em tự về là có chuyện đấy.- Cô giáo bộ môn
Nó ngờ ngệch đơ người ra, bố mẹ nó giờ chắc đang tiếp mấy người kia, làm sao mà đón được. Huống hồ, huống hồ...
- Dạ để em tự về, bố mẹ em đã về quê ở Hà Nam rồi ạ.- Nó cúi người chào cô giáo
Cô ngăn nó lại, cô bước vào trước lớp
- Em nào tình nguyện giúp cô chở bạn Ân về nào?
Cả lớp im phăng phắc, Ánh định đưa tay lên nhưng Anh chặn lại.
- Cô hơi thất vọng với lớp mình đó. Cô cứ tưởng lớp mình có tình đoàn kết lắm chứ?
- Lớp em rất đoàn kết, cô phải trách cô ta đấy.- 1 bạn nữ lẻo mép
Mặt cô giáo nhăn lại, cô thực sự thất vọng với lời nói vừa rồi. " Sống là cho đi đâu chỉ nhận lại riêng mình"
- Vỹ, em giúp cô nhé!- Cô giáo
Hắn đứng dậy, chỉ tay ngược về mình, miệng ấp úng như ngậm hạt thị
- Em... em... em... á.- Hắn
Cả lớp ồ lên.
- Cô thật là thâm hiểm, đúng rồi đúng rồi đó cô. Hai bạn ấy là người yêu nhau đó cô.- Những phần tử nhỏ bé góp tiếng nói
Đến lúc mặt cô đơ ra, còn nhỏ mà yêu đương vớ vẩn gì.
- Ừ, em giúp cô lần này nhé.- Cô giáo chủ nhiệm.
Mà lạ thay, khi cô quay ra cửa đã thấy nó đâu mất rồi. Nhìn xuống sân rường, Ân đang lấy xe của mình.
Cô vẫy tay Vỹ, thúc dục cậu mau lên.
- Nhanh, bé Ân sắp đi bằng xe đạp kìa, con bé còn yếu, đi ngoài trời nắng sẽ làm bé xỉu đi lần nữa đó.
Nhật Vỹ vội đeo cặp vào vai và bấm điều khiển mở khóa xe.
Hắn chạy nhanh về phía nó, nhìn mặt nó.
- Cô bị đần à, để tôi đưa xe vào nhà kho. Để tôi chở cô về.- Hắn
Ân ừ nhẹ 1 cái rồi đứng như tượng theo dõi từng bước chân của hắn
1 người con trai cao trên 1m70, với mái tóc giống mấy thần tượng Hàn nhưng nhộm đen, cậu có thân hình đầy đặn, không ốm không gầy. Cậu hôm nay 1 một chiếc áo trắng với các đường ủi thẳng tắp, quần tây đen và chân đi giày nike. Đặc biệt với khuôn mặt tuấn tú với các đường nét hoàn hảo kèm theo đôi môi quyến rũ làm những vị thượng khách phải trầm trồ "Qủa thật, giống nam thần thật!"
- Nhìn gì, mau lên xe.- Hắn vừa nói vừa cầm mũ bảo hiểm đội vào đầu nó, thao tác của hắn thật nhanh nhẹn
- Nhà cô ở đâu?- Hắn vừa lái vừa hỏi
- À, số nhà xx, đường xxx. Cảm ơn nhiều!- Nó
- Cô đúng là con nhỏ vừa ngốc vừa xuôi xẻo. Không biết tôi và cô kiếp trước có mắc nợ gì nhau không? - Hắn
Nó ngồi sau nghe thấy từ "ngốc, xuôi xẻo" hơi chạnh lòng. Nó thực sự có muốn như thế này đâu.
- Ừ chắc cậu nói đúng.- Nó
Gần tới nhà nó, cả hai đứa nó đều thấy nhà nó có những đoàn xe lần lượt dời đi.
Hắn bộc miệng hỏi
- Nhà cô làm gì mà xe nhiều thế?
- À, có vài người đến vì bánh gạo nhà tôi hình như nghe đâu nó nổi tiếng với 1 số người đó mà.- Nó
- Ồ, bánh gạo à? Có bánh gạo cay không?- Hắn
- Có, món chính là nó.- Nó
- Ừ, vậy trưa nay tôi ăn ở nhà cô, nay cô giúp việc nhà tôi về quê rồi.-Hắn
- Hả.- Nó leo thót xuống xe với vận tốc nhanh như chớp
Hắn xém tý nữa là ôm đường vì nó
- Này, chưa tới nơi mà cô thọt nhanh vậy.- Hắn
- Cậu đừng vào nhà tôi. Trước hẻm có quán mỳ tương đen, cũng ngon cậu ăn đi. Cảm ơn cảm ơn nhiều nha.- Nó chạy nhanh về nhà nó mất.
Dĩ nhiên, hắn đâu có dễ đi về như thế được.
Dựng xe vào hiên.
- Cho 1 phần bánh gạo cay ạ.- Hắn
Nó mở to con mắt nhìn hắn. Đã bảo đừng ăn ở nhà nó rồi mà.
- Hì, hôm nay quán không có bán. Bạn thông cảm.- Nó
- Này, con bé nói linh tinh đấy, để tôi dọn ra ngay đây.- Bố nó phủ nhận lời nói của nó
Ân nhìn chằm chằm vào Nhật Vỹ," cậu ta mới đúng là oan gia của mình"
- Nhìn gì, mau ăn đi. Ăn nhanh rồi về.- Nó xem ti vi cũng không yên được khi hắn cứ dán mắt vào trong
- Tôi nhìn cô à, tôi nhìn ti vi.- Hắn chỉ tay vào phim hoạt hình đô-rê-a-mon đang chiếu
Ba nó quay sang hỏi hai đứa nó
- Hai đứa quen nhau à?
Nó nhanh chóng phủ nhận
- Không, chưa thấy bao giờ bố à.
- Có chú, cháu là học sinh mới chuyển đến lớp Ân. Món ăn nhà mình ngon thế. Chả bù cho mấy quán mang tiếng Hàn Quốc mà dở như gì.- Hắn
Ôi, ôi, nó phải bức tóc mới hết căng thẳng được. Cái con người kia thật chai mặt.
Bố nó thì cười cười, ông nên nghe theo ai đây.
Trong đầu ông:
"Bố bố phải nghe con, người kia con không quen
Chú, bạn ấy nói xạo đấy. Chú hãy tin cháu
Tin con đi mà bố
Tin cháu đi chú"
- Ừm.- Bố nó nói 1 câu hết sức ngắn gọn
Sau khi nó tỉnh dậy, người đầu tiên nó thấy không phải là Ngọc Ánh như trước nữa. Hóa ra, bấy giờ chỉ có hắn bên cạnh mình thôi- Cậu đã cứu tôi hai lần rồi đấy.- Nó nói trong khi tay vẫn đang chuyền nước
Nhật Vỹ quay đầu lại, nhận ra ngay khuôn mặt ny, à không phải, "con bé xuôi xẻo" mới đúng
- Cô tỉnh rồi à?- Hắn không quan tâm đến lời nói nó mà hỏi trực tiếp
- Ừm.- Nó hơi tuột hứng
- Ai bỏ cô ngoài đó vậy?- Hắn nhả câu hỏi ra mới chợt nhớ mình hỏi hơi bị thiếu thông minh
- Không biết. Khi nghe điện thoại xong tôi đã không mở được rồi, không nghe bất cứ ai cả, chắc họ tưởng không có ai chăng?- Nó ngồi dậy lấy gối gác phía sau lưng
Hắn kéo ghế lại gần nó.
Nhìn lại một lượt cái con con người đối diện
" Ưowcs gì cậu là bạn trai thật của tôi nhợ? Sao cậu lại đẹp trai đến thế này. Qủa thật là giống Dzịt." Nó đang mơ tưởng chăng?
" Cô ta ngốc hơn mình tưởng."hắn
- Cô có bị hâm không vậy, nhà vệ sinh có hư gì mà sửa chữa, tôi đã hỏi nhà trường rồi. Có người nào ghét cô không?- Hắn
Nó hơi bất ngờ với câu nói này, bao nhiêu uất ức mấy hôm nay có cơ hội phun ra rồi
- Hâm cái đầu cậu. Chính nhờ cậu mà tôi mới có nhiều người ghét đến thế này. Cậu giống như sao chổi của cuộc đời tôi vậy. Ánh, Anh đã vì cậu mà bỏ tôi. Cậu đẹp trai, nhà giàu thì kiếm người khác mà giởn. Cuộc sống của tôi đã quá mệt mỏi lắm rồi. Đừng đùa giởn với tôi nữa"- Nó đá bay cái gối gác phía dưới chân về phía hắn
Nhanh chóng hắn đã kịp bắt lấy. Đưa ngón tay qua lại tỏ ý đắt ý
Ngay sau đó, hắn đứng dậy và trở về lớp mà không nói một câu nào
phút sau:
Bạn đã có tin nhắn mới
Ân nhìn vào không thấy số này quen chút nào.
Đưa ngón tay cái vào nút giữa
- Đừng trách tôi, hãy trách cô có những người bạn như vậy.
Nó bị nói trúng tim đen rồi.
Haiz thật chán mà
Còn tiết học nữa, do sức khỏe yếu nên cô y tế xin cô giáo bộ môn cho nó về sớm.
- Em điện thoại bố hay mẹ đến chở nha. Em tự về là có chuyện đấy.- Cô giáo bộ môn
Nó ngờ ngệch đơ người ra, bố mẹ nó giờ chắc đang tiếp mấy người kia, làm sao mà đón được. Huống hồ, huống hồ...
- Dạ để em tự về, bố mẹ em đã về quê ở Hà Nam rồi ạ.- Nó cúi người chào cô giáo
Cô ngăn nó lại, cô bước vào trước lớp
- Em nào tình nguyện giúp cô chở bạn Ân về nào?
Cả lớp im phăng phắc, Ánh định đưa tay lên nhưng Anh chặn lại.
- Cô hơi thất vọng với lớp mình đó. Cô cứ tưởng lớp mình có tình đoàn kết lắm chứ?
- Lớp em rất đoàn kết, cô phải trách cô ta đấy.- bạn nữ lẻo mép
Mặt cô giáo nhăn lại, cô thực sự thất vọng với lời nói vừa rồi. " Sống là cho đi đâu chỉ nhận lại riêng mình"
- Vỹ, em giúp cô nhé!- Cô giáo
Hắn đứng dậy, chỉ tay ngược về mình, miệng ấp úng như ngậm hạt thị
- Em... em... em... á.- Hắn
Cả lớp ồ lên.
- Cô thật là thâm hiểm, đúng rồi đúng rồi đó cô. Hai bạn ấy là người yêu nhau đó cô.- Những phần tử nhỏ bé góp tiếng nói
Đến lúc mặt cô đơ ra, còn nhỏ mà yêu đương vớ vẩn gì.
- Ừ, em giúp cô lần này nhé.- Cô giáo chủ nhiệm.
Mà lạ thay, khi cô quay ra cửa đã thấy nó đâu mất rồi. Nhìn xuống sân rường, Ân đang lấy xe của mình.
Cô vẫy tay Vỹ, thúc dục cậu mau lên.
- Nhanh, bé Ân sắp đi bằng xe đạp kìa, con bé còn yếu, đi ngoài trời nắng sẽ làm bé xỉu đi lần nữa đó.
Nhật Vỹ vội đeo cặp vào vai và bấm điều khiển mở khóa xe.
Hắn chạy nhanh về phía nó, nhìn mặt nó.
- Cô bị đần à, để tôi đưa xe vào nhà kho. Để tôi chở cô về.- Hắn
Ân ừ nhẹ cái rồi đứng như tượng theo dõi từng bước chân của hắn
người con trai cao trên m, với mái tóc giống mấy thần tượng Hàn nhưng nhộm đen, cậu có thân hình đầy đặn, không ốm không gầy. Cậu hôm nay một chiếc áo trắng với các đường ủi thẳng tắp, quần tây đen và chân đi giày nike. Đặc biệt với khuôn mặt tuấn tú với các đường nét hoàn hảo kèm theo đôi môi quyến rũ làm những vị thượng khách phải trầm trồ "Qủa thật, giống nam thần thật!"
- Nhìn gì, mau lên xe.- Hắn vừa nói vừa cầm mũ bảo hiểm đội vào đầu nó, thao tác của hắn thật nhanh nhẹn
- Nhà cô ở đâu?- Hắn vừa lái vừa hỏi
- À, số nhà xx, đường xxx. Cảm ơn nhiều!- Nó
- Cô đúng là con nhỏ vừa ngốc vừa xuôi xẻo. Không biết tôi và cô kiếp trước có mắc nợ gì nhau không? - Hắn
Nó ngồi sau nghe thấy từ "ngốc, xuôi xẻo" hơi chạnh lòng. Nó thực sự có muốn như thế này đâu.
- Ừ chắc cậu nói đúng.- Nó
Gần tới nhà nó, cả hai đứa nó đều thấy nhà nó có những đoàn xe lần lượt dời đi.
Hắn bộc miệng hỏi
- Nhà cô làm gì mà xe nhiều thế?
- À, có vài người đến vì bánh gạo nhà tôi hình như nghe đâu nó nổi tiếng với số người đó mà.- Nó
- Ồ, bánh gạo à? Có bánh gạo cay không?- Hắn
- Có, món chính là nó.- Nó
- Ừ, vậy trưa nay tôi ăn ở nhà cô, nay cô giúp việc nhà tôi về quê rồi.-Hắn
- Hả.- Nó leo thót xuống xe với vận tốc nhanh như chớp
Hắn xém tý nữa là ôm đường vì nó
- Này, chưa tới nơi mà cô thọt nhanh vậy.- Hắn
- Cậu đừng vào nhà tôi. Trước hẻm có quán mỳ tương đen, cũng ngon cậu ăn đi. Cảm ơn cảm ơn nhiều nha.- Nó chạy nhanh về nhà nó mất.
Dĩ nhiên, hắn đâu có dễ đi về như thế được.
Dựng xe vào hiên.
- Cho phần bánh gạo cay ạ.- Hắn
Nó mở to con mắt nhìn hắn. Đã bảo đừng ăn ở nhà nó rồi mà.
- Hì, hôm nay quán không có bán. Bạn thông cảm.- Nó
- Này, con bé nói linh tinh đấy, để tôi dọn ra ngay đây.- Bố nó phủ nhận lời nói của nó
Ân nhìn chằm chằm vào Nhật Vỹ," cậu ta mới đúng là oan gia của mình"
- Nhìn gì, mau ăn đi. Ăn nhanh rồi về.- Nó xem ti vi cũng không yên được khi hắn cứ dán mắt vào trong
- Tôi nhìn cô à, tôi nhìn ti vi.- Hắn chỉ tay vào phim hoạt hình đô-rê-a-mon đang chiếu
Ba nó quay sang hỏi hai đứa nó
- Hai đứa quen nhau à?
Nó nhanh chóng phủ nhận
- Không, chưa thấy bao giờ bố à.
- Có chú, cháu là học sinh mới chuyển đến lớp Ân. Món ăn nhà mình ngon thế. Chả bù cho mấy quán mang tiếng Hàn Quốc mà dở như gì.- Hắn
Ôi, ôi, nó phải bức tóc mới hết căng thẳng được. Cái con người kia thật chai mặt.
Bố nó thì cười cười, ông nên nghe theo ai đây.
Trong đầu ông:
"Bố bố phải nghe con, người kia con không quen
Chú, bạn ấy nói xạo đấy. Chú hãy tin cháu
Tin con đi mà bố
Tin cháu đi chú"
- Ừm.- Bố nó nói câu hết sức ngắn gọn