Lăng Vũ Huyền tiếp tục đi dạo lung tung việc gặp cô gái kia giống như một bước đệm nhỏ trong cuộc đời của cô.
Lăng Vũ Huyền từng là một nhạc sĩ nghiệp dư, cũng từng là một nghệ sĩ dương cầm. Cô yêu âm nhạc vì cố gắng như thế nào cũng được trả lại một cách xứng đáng, không giống như tình yêu.
Yêu càng xâu thì càng đau thương, nguyên chủ trước kia lúc bị nam chính xuống tay thảm xác cô ấy cũng không oán ai cả chỉ lặng lẽ mĩm cười chúc người đó hạnh phúc.
Nghĩ như vậy cô liền thở dài, tội gì cô ấy phải làm như vậy chứ cô ấy yêu nam chính một cách hèn mọn như không mong muốn được đáp đền chỉ hy vọng người đó không yêu cô ấy vậy hận cô ấy cũng rất tốt.
Cô cảm thấy tình yêu rất dịu kì, tình yêu có thể thay đổi cả một con người, nó có thể làm con người đẹp lên tốt lên nhưng nó cũng sẽ làm con người xấu đi tệ bạc đi.
Chỉ là cô ấy vẫn giữ được một phần tâm hồn của mình không bị xã hội vấy bẩn, thật ra sống qua bảy kiếp người Lăng Vũ Huyền rút ra một kết luận : ' Tất cả chúng ta đều sống trong cống rãnh, mọi người đều như vậy, sống thêm một ngày sẽ thối nát đi một chút'
Tình yêu của nguyên chủ lại không nhiễm những thứ thối nát kia...
Có lẽ cô ấy chính là nữ phụ khác nhất trong những quyển tiểu thuyết cô từng đọc, chỉ là hạnh phúc sẽ mỉm cười với cô ấy nếu cô ấy chịu nhìn xa hơn chịu mở lòng mình thì kết cục sẽ không như vậy.
Vừa lái xe vừa suy nghĩ vẫn vơ đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên kéo cô ra khỏi vòng suy nghĩ.
Cô nhìn lước qua màng hình sau đó cau này nghe máy : " anh hai "
Bên kia nghe cô gọi như vậy thì cứng gắt nhưng rất nhanh lấy lại trạng thái : " em đã mua quần áo xong rồi "
Lăng Vũ Huyền cười nhẹ : " đã xong, em chỉ lái xe đi vòng vòng thôi, có việc gì sao anh?"
Lăng Thiếu Diệp ngã người ra phía sau nở nụ cười nhẹ : " Em rãnh rổi như vậy hay là đến công ty anh đi " hắn không biết đứa em gái này giở chứng gì nhưng mà hắn thấy người em gái này hình như đã mở rộng lòng mình với gia đình này rồi điều đó rất tốt.
Nhưng nghe dọng điệu của anh người ngu cũng nhận ra anh đang tính kế người khác.
Đương nhiên là với người sống 18 vạn năm như cô cũng không ngoại lệ.
Lăng Vũ Huyền nheo mắt nguy hiểm hỏi : " Tại sao em nghe mùi vị tính kế ờ đây nhỉ "
Lăng Thiếu Diệp bị vạch trần cũng đúng tiêu chuẩn vô sĩ của gian thương không biết xấu hổ nói : " Anh nào dám tính kế đứa em gái của mình chứ"
Lăng Vũ Huyền cũng đột nhiên nguy hiểm nói : " Hy vọng là vậy "
Giọng nói lạnh băng kia kiến động tác của Lăng Thiếu Diệp mất phản ứng trong vài giây sau đó như không có gì nói : " Tất thiên rồi em gái "
Lăng Vũ Huyền đột nhiên thấy không ổn tắt điện thoại bỗng " rầm " cô đâm sầm vào vô lăng.
Cô nghiến răng bước xuống xe nhìn thủ phạm sau đó lại nhìn cột đèn giao thông đang đèn đỏ, cô lập tức nổi điên đi đến chổ chiếc xe kia, rất lịch sự gõ cửa kính xe.
"Cạch " người trong xe cũng hiểu ý mở cửa kính xe đập vào mắt cô là một người đàn ông thật đẹp, mái tóc nâu nhạt đôi con ngươi màu lục lạnh lùng, mũi cao thẳng bờ môi mỏng cong quyến rũ, làn da trắng không tì vết.
Lăng Vũ Huyền dù định lực rất tốt cũng phải ngây người trong vài giây nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, cô nở nụ cười chuyên nghiệp, giọng nói nhìn không ra vui buồn : " Vị tiên sinh này không thấy đèn đỏ sao ? "
Nam nhân kia lúc hạ kính xe cũng rất ngạc nhiên nhìn cô gái tầm 19-20 mặt dù không sinh đẹp như những cô gái anh từng gặp chỉ thanh tú nhưng khí chất trong người lại cao quý như một nữ vương càng ngạc nhiên hơn khi cô thấy anh chỉ hơi sững người ánh mắt toát ra sự tán thưởng sau đó là ghen tị phải ánh mắt đó rõ ràng là ghen tị.
" Thực xin lỗi tôi đang có việc gấp, đây là danh thiếp của tôi, tội sẽ chi trả tiền sửa chửa cho cô " Nam nhân không nhanh không chậm nói sau đo đưa một danh thiếp rồi phóng xe chạy đi chừa lại Lăng Vũ Huyền đang trong trạng thái hoá đá.
Lăng Vũ Huyềm cứng ngắt lên xe sau đó cũng rất nhanh phóng xe đi vừa chạy vừa nhìn danh thiếp.
Đó là một tấm danh thiếp không hoa mĩ chỉ là được mà bạch kim bên trên không hoa hoa lệ lệ chỉ có cái tên và số điện thoại.
CMN cô không có ý kiến gì về cái danh thiếp.
Cái danh thiếp này rất hợp mĩ mắt vời cô, nét chữ cũng rất hấp dẫn mắt người nhìn.
CMN cái này không quan trọng, quan trọng là cái tên thực không mĩ mắt tí nào.
Hôm nay cô ra ngoài không xem lịch như thế nào buổi sáng cẩu huyết gặp nữ chính....
Buổi chiều lại....
Cô chăng chối nhìn danh thiếp nét chữ hữu lực kia rất rõ cái tên " Diệp Phong Minh ".....
CMN đây chẳng phải nam phụ yêu nghiệt mặt than sao ????
Nam phụ đã điên cuồng yêu nữ chính vì nữ chính mà làm tất cả.
Anh đã hy sinh nhiều thứ, nữ chính cũng động lòng đáng tiếc nam phụ không được bàn tay vàng của tác giả vì thế kém may mắn, cuối cùng chỉ đứng ở phía sau nhìn nữ chính hạnh phúc.
Được rồi cô rất thích nam phụ này nhưng mà vì nam phụ này mà nữ phụ - nguyên chủ của thân xác này ăn không ít mệt nên cô gặp mặt anh chỉ có hơi ngưỡng mộ rất nhanh liền không muốn dính dáng đến những thứ liên quan đến nữ chính...
Về phần sửa xe vẫn là cô tự lo đi, sau đó cô phóng vụt trên đường cao tốc.
Lăng Vũ Huyền tiếp tục đi dạo lung tung việc gặp cô gái kia giống như một bước đệm nhỏ trong cuộc đời của cô.
Lăng Vũ Huyền từng là một nhạc sĩ nghiệp dư, cũng từng là một nghệ sĩ dương cầm. Cô yêu âm nhạc vì cố gắng như thế nào cũng được trả lại một cách xứng đáng, không giống như tình yêu.
Yêu càng xâu thì càng đau thương, nguyên chủ trước kia lúc bị nam chính xuống tay thảm xác cô ấy cũng không oán ai cả chỉ lặng lẽ mĩm cười chúc người đó hạnh phúc.
Nghĩ như vậy cô liền thở dài, tội gì cô ấy phải làm như vậy chứ cô ấy yêu nam chính một cách hèn mọn như không mong muốn được đáp đền chỉ hy vọng người đó không yêu cô ấy vậy hận cô ấy cũng rất tốt.
Cô cảm thấy tình yêu rất dịu kì, tình yêu có thể thay đổi cả một con người, nó có thể làm con người đẹp lên tốt lên nhưng nó cũng sẽ làm con người xấu đi tệ bạc đi.
Chỉ là cô ấy vẫn giữ được một phần tâm hồn của mình không bị xã hội vấy bẩn, thật ra sống qua bảy kiếp người Lăng Vũ Huyền rút ra một kết luận : ' Tất cả chúng ta đều sống trong cống rãnh, mọi người đều như vậy, sống thêm một ngày sẽ thối nát đi một chút'
Tình yêu của nguyên chủ lại không nhiễm những thứ thối nát kia...
Có lẽ cô ấy chính là nữ phụ khác nhất trong những quyển tiểu thuyết cô từng đọc, chỉ là hạnh phúc sẽ mỉm cười với cô ấy nếu cô ấy chịu nhìn xa hơn chịu mở lòng mình thì kết cục sẽ không như vậy.
Vừa lái xe vừa suy nghĩ vẫn vơ đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên kéo cô ra khỏi vòng suy nghĩ.
Cô nhìn lước qua màng hình sau đó cau này nghe máy : " anh hai "
Bên kia nghe cô gọi như vậy thì cứng gắt nhưng rất nhanh lấy lại trạng thái : " em đã mua quần áo xong rồi "
Lăng Vũ Huyền cười nhẹ : " đã xong, em chỉ lái xe đi vòng vòng thôi, có việc gì sao anh?"
Lăng Thiếu Diệp ngã người ra phía sau nở nụ cười nhẹ : " Em rãnh rổi như vậy hay là đến công ty anh đi " hắn không biết đứa em gái này giở chứng gì nhưng mà hắn thấy người em gái này hình như đã mở rộng lòng mình với gia đình này rồi điều đó rất tốt.
Nhưng nghe dọng điệu của anh người ngu cũng nhận ra anh đang tính kế người khác.
Đương nhiên là với người sống vạn năm như cô cũng không ngoại lệ.
Lăng Vũ Huyền nheo mắt nguy hiểm hỏi : " Tại sao em nghe mùi vị tính kế ờ đây nhỉ "
Lăng Thiếu Diệp bị vạch trần cũng đúng tiêu chuẩn vô sĩ của gian thương không biết xấu hổ nói : " Anh nào dám tính kế đứa em gái của mình chứ"
Lăng Vũ Huyền cũng đột nhiên nguy hiểm nói : " Hy vọng là vậy "
Giọng nói lạnh băng kia kiến động tác của Lăng Thiếu Diệp mất phản ứng trong vài giây sau đó như không có gì nói : " Tất thiên rồi em gái "
Lăng Vũ Huyền đột nhiên thấy không ổn tắt điện thoại bỗng " rầm " cô đâm sầm vào vô lăng.
Cô nghiến răng bước xuống xe nhìn thủ phạm sau đó lại nhìn cột đèn giao thông đang đèn đỏ, cô lập tức nổi điên đi đến chổ chiếc xe kia, rất lịch sự gõ cửa kính xe.
"Cạch " người trong xe cũng hiểu ý mở cửa kính xe đập vào mắt cô là một người đàn ông thật đẹp, mái tóc nâu nhạt đôi con ngươi màu lục lạnh lùng, mũi cao thẳng bờ môi mỏng cong quyến rũ, làn da trắng không tì vết.
Lăng Vũ Huyền dù định lực rất tốt cũng phải ngây người trong vài giây nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, cô nở nụ cười chuyên nghiệp, giọng nói nhìn không ra vui buồn : " Vị tiên sinh này không thấy đèn đỏ sao ? "
Nam nhân kia lúc hạ kính xe cũng rất ngạc nhiên nhìn cô gái tầm - mặt dù không sinh đẹp như những cô gái anh từng gặp chỉ thanh tú nhưng khí chất trong người lại cao quý như một nữ vương càng ngạc nhiên hơn khi cô thấy anh chỉ hơi sững người ánh mắt toát ra sự tán thưởng sau đó là ghen tị phải ánh mắt đó rõ ràng là ghen tị.
" Thực xin lỗi tôi đang có việc gấp, đây là danh thiếp của tôi, tội sẽ chi trả tiền sửa chửa cho cô " Nam nhân không nhanh không chậm nói sau đo đưa một danh thiếp rồi phóng xe chạy đi chừa lại Lăng Vũ Huyền đang trong trạng thái hoá đá.
Lăng Vũ Huyềm cứng ngắt lên xe sau đó cũng rất nhanh phóng xe đi vừa chạy vừa nhìn danh thiếp.
Đó là một tấm danh thiếp không hoa mĩ chỉ là được mà bạch kim bên trên không hoa hoa lệ lệ chỉ có cái tên và số điện thoại.
CMN cô không có ý kiến gì về cái danh thiếp.
Cái danh thiếp này rất hợp mĩ mắt vời cô, nét chữ cũng rất hấp dẫn mắt người nhìn.
CMN cái này không quan trọng, quan trọng là cái tên thực không mĩ mắt tí nào.
Hôm nay cô ra ngoài không xem lịch như thế nào buổi sáng cẩu huyết gặp nữ chính....
Buổi chiều lại....
Cô chăng chối nhìn danh thiếp nét chữ hữu lực kia rất rõ cái tên " Diệp Phong Minh ".....
CMN đây chẳng phải nam phụ yêu nghiệt mặt than sao ????
Nam phụ đã điên cuồng yêu nữ chính vì nữ chính mà làm tất cả.
Anh đã hy sinh nhiều thứ, nữ chính cũng động lòng đáng tiếc nam phụ không được bàn tay vàng của tác giả vì thế kém may mắn, cuối cùng chỉ đứng ở phía sau nhìn nữ chính hạnh phúc.
Được rồi cô rất thích nam phụ này nhưng mà vì nam phụ này mà nữ phụ - nguyên chủ của thân xác này ăn không ít mệt nên cô gặp mặt anh chỉ có hơi ngưỡng mộ rất nhanh liền không muốn dính dáng đến những thứ liên quan đến nữ chính...
Về phần sửa xe vẫn là cô tự lo đi, sau đó cô phóng vụt trên đường cao tốc.