Cầm điện thoại chần chừ, Thanh Tâm khẽ thở dài cuối cùng cũng ấn phím gọi. Đầu dây bên kia là giọng nói hào hứng:
-Alo, Tiểu Tâm. Có chuyện gì thế em vợ yêu quý?
-Anh rể… em…em… ừm tí nữa anh có rảnh không, gặp em một lúc được không?- Thanh Tâm ngập ngừng. Thật sự chuyện cô muốn hỏi liên quan đến quá khứ Nhật Thiên, mà người có thể nói cho cô biết chỉ có thể là anh rể mà thôi.
-Mấy ngày không gặp mà đã nhớ anh rồi à. Ok, thế hẹn nhau ở quán café gần nhà em nhé, 5 giờ chiều anh qua.- Nghĩa Tử vui vẻ trả lời.
Thanh Tâm đặt xong cho mình chiếc giường đơn thì cũng đến giờ hẹn, Thanh Tâm sửa soạn một chút rồi đi bộ sang quán café đối diện.
-Anh rể anh đơi em lâu không? – Thanh Tâm ái ngại rồi nhanh chóng ngồi đối diện.
-Không, không,anh mới tới thôi. Em uống gì?- Nghĩa Tử lịch thiệp đưa menu về phía cô.
-Cho em một ly sữa nóng- Thanh Tâm gập cuốn menu lại, chăm chú nhìn Ngĩa Tử, thật khó mở lời. Nhất là khi câu chuyện lại hướng đến người phụ nữ của anh. “ Anh rể, uhm, em… em chuyện em muốn hỏi đó chính là về chuyện bạn gái cũ của Nhật Thiên, Băng Hi ?”. Câu nói của Thanh Tâm làm Nghĩa Tử ho sặc sụa, anh vội đặt côc cà phê xuống, ngước lên ngạc nhiên hỏi: “ Tiểu Tâm, sao em biết cô ta. Là Nhật Thiên nói cho em ư?”. Cô khẽ lắc đầu: “ Không phải, em tình cờ biết được thôi. Chỉ là em muốn hiểu hơn về anh ấy thôi. Em nghĩ người con gái ấy có vị trí rất… quan trọng trong lòng Nhật Thiên.” Hai chữ “quan trọng” tự mình nói ra thì ra chua xót như vậy. Cô dù có tiểu bảo thì cũng không trở thành quan trọng với anh.
-Thanh Tâm à, em đừng có suy nghĩ nhiều nữa được không? Dù gì bây giờ em cũng đang mang thai không nên nghe những chuyện không vui. – Nghĩa Tử thành thật khuyên nhủ.
-Anh rể à, em thực không sao mà. Anh cũng biết rồi đấy tính em cũng hay tò mò, anh kể em một chút đi mà.
Nghĩa Tử thở dài nhìn cô, anh uống một ngụm cà phê rồi ngước lên:
-Được rồi Thanh Tâm. Anh sẽ kể cho em… toàn bộ những gì anh biết…
Năm đó là cũng là lúc Nhật Thiên và anh về nước tiếp quản sản nghiệp gia đình. Anh là thiếu gia nhà Quan , Nhật Thiên là thiếu gia nhà Tô. Việc quay trở về cũng là điều định trước. Chẳng qua anh không ngờ lần trở lại này lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Nhật Thiên biết yêu! Chàng trai cả ngày chỉ cặm cụi vào sách vở, không ngó ngàng gì đến phụ nữ lại đi yêu một cô gái. Đó có lẽ là tin mừng cho Tô gia nhưng khi thân phận cô ấy được hé mở, tình yêu của họ cũng gặp sóng gió. Cô gái ấy chính là Băng Hi. Anh cũng có gặp qua cô ấy một lần. Lần đó là sinh nhật anh, Nhật Thiên đương nhiên không đi một mình. Cậu ấy đi cùng Băng Hi. Cô ấy quả thật rất xinh đẹp, mang nét đẹp tiêu chuẩn của phụ nữ Trung Quốc. Khuôn mặt thanh tú, tính cách cũng rất đơn thuần, trong sáng. Cả người cô toát lên vẻ yếu đuối khiến đàn ông muốn che chở, bảo vệ. Nhật Thiên rất ít khi nói về việc riêng của mình nhưng đối với chuyện của Băng Hi anh lại rất hay nói, mỗi lần nói trông cũng vô cùng vui vẻ. Nhật Thiên gặp Băng Hi lần đầu trong một quá bar ở Hàng Châu. Lúc ấy Nhật Thiên lần đầu đi tiếp khách, còn Băng Hi làm bồi bàn ở đó. Nếu không nhờ Băng Hi thì Nhật Thiên cũng không khỏe mạnh như bây giờ. Cậu ấy bị chuốc quá say, lúc đi qua đường suýt nữa bị xe tông may mà cô ấy kịp thời xuất hiện xông ra cứu lấy cậu ấy. Nhật Thiên chỉ bị xước xác, còn cô ấy bị dọa đến ngất xỉu. Từ ấy hai người bắt đầu qua lại, rồi cũng yêu nhau, ở bên nhau. Hai người cứ vậy cho đến khi mẹ Nhật Thiên phát hiện ra. Bà kiên quyết phản đối chuyện hai người họ, thậm chí còn thuê thám tử đi diều tra thân thế của Băng Hi. Khi đó, Băng Hi cũng bắt đầu dấn thân vào con đường nghệ thuật, Nhật Thiên cũng ủng hộ cô nhưng cũng vì lí do đó cha mẹ Nhật Thiên càng không hài lòng, ra sức ngăn cản chuyện tình cảm hai người. Nhật Thiên cũng vì chuyện này mà từ chức, dọn ra khỏi nhà đến sống với cô. Anh và cậu ấy cũng mất liên lạc một thời gian cho đến khi một chuyện xảy ra. Băng Hi đột ngột biến mất, Nhật Thiên chỉ có thể dựa vào thế lực của anh để tìm cô ấy. Nhưng dù có tìm bao lâu cũng không có lấy một dấu vết, cô ấy dường như bốc hơi khỏi thế giới này. Nhật Thiên từ khi cô ấy đi cũng suy sụp, cậu ấy uống rất nhiều rượu, uống đến bản thân phải nhập viên để rửa ruột. Cũng vì thế mà dạ dày cậu ấy rất yếu. Bây giờ vẫn không thể uống quá nhiều rượu. Nhưng, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, Nhật Thiên phát hiện ra việc bố mẹ mình nhúng tay vào, đưa cô tiền rồi giúp cô ra nước ngoài. Cậu ấy vô cùng tức giận, quan hệ với bố mẹ cũng càng trở nên lạnh nhạt. Cậu ấy bắt đầu sống khép kín hơn, cũng ít nói hơn, tự dùng công việc để lấp đầy thời gian của mình. Cậu ấy cũng có gặp phụ nữ nhưng chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý, số lượng cũng không nhiều.
Thanh Tâm vẫn chăm chú lắng nghe câu chuyện về anh, một từ cũng không bỏ sót. Thì ra đúng như cô dự đoán, anh thực sự yêu cô gái đó. Cô gái anh yêu, thật may mắn. Người con gái ấy thật hoàn mĩ cũng rất hợp với anh. Thanh Tâm cũng không thể tìm ra điểm đáng ghét của Băng Hi. Tự an ủi bản thân tất cả chỉ là quá khứ nhưng trái tim vẫn đau đớn, Thanh Tâm siết chặt bàn tay.
-Nhật Thiên anh đến chưa? Em đang ở quán ăn rồi này.- Giọng nữ vui vẻ truyền từ đầu bên kia.
Nhật Thiên bị giọng nói thân thuộc làm cho ấm áp. Đúng vậy, bao nhiêu năm qua anh luôn tìm cô, xới tung mọi ngóc ngách trên thế giới này cũng không thấy cô. Nhưng đến một ngày, cô lại đột ngột xuất hiện, đột ngột chen ngang vào cuộc đời anh lần nữa. Hôm đó anh đang trên đường đến bữa tiệc gặp mặt hai bên gia đình thì một cô gái băng qua đường. Anh lập tức nhấn ga. Xe phanh lại ngay trước lúc chạm vào người cô. Người con gái bị hành động của anh dọa cho hoảng sợ, cả cơ thể gầy yếu ngã ngồi trên nền đất. Nhật Thiên nhanh chóng xuống xe, anh đỡ lấy cô gái đứng dậy. Mái tóc dài của cô gái vấn lên trên cánh tay anh, khi cô quay ra cả hai cùng sững sờ nhin nhau. Là Băng Hi. Cơ thể cô càng run dữ dội, cô lập cập rút tay ra khỏi vòng tay anh, loạng choạng quay lưng định bỏ chạy. Nhật Thiên bước nhanh hơn cô, kéo cô vào lòng, người cô cũng lạnh quá, cơ thể cũng ốm đi rất nhiều. Anh thương xót nhìn cô gái trong lòng: “ Em còn định trốn đi đâu nữa? Em còn định hành hạ tôi đến bao giờ?” Băng Hi áp mặt vào lồng ngực anh. Thật ấm áp quá. Nước mắt nhanh chóng ứa ra, thấm ướt áo sơ mi anh.
-Những năm qua em sống thế nào?- Nhật Thiên nhanh chóng hỏi han
-Em… em sống rất tốt. Em dùng tiền mẹ anh đưa mua một căn hộ nhỏ ở Mỹ, em học không tốt nên vẫn phải sống bằng nghề cũ, làm bồi bàn cho một quán bar gần nhà.
Nhật Thiên nghe vậy, tay lái cũng siết chặt. Anh thực có lỗi với cô, vì gặp anh mà còn trẻ vậy đã phải sang nước ngoài mưu sinh, lại phải quay lại những nơi tăm tối ấy, lại làm cái nghề mà ai cũng có thể sỉ vả. Nghĩ vậy, anh càng thương xót cô hơn, thật may là anh được gặp lại cô…
Quá khứ
Cầm điện thoại chần chừ, Thanh Tâm khẽ thở dài cuối cùng cũng ấn phím gọi. Đầu dây bên kia là giọng nói hào hứng:
-Alo, Tiểu Tâm. Có chuyện gì thế em vợ yêu quý?
-Anh rể… em…em… ừm tí nữa anh có rảnh không, gặp em một lúc được không?- Thanh Tâm ngập ngừng. Thật sự chuyện cô muốn hỏi liên quan đến quá khứ Nhật Thiên, mà người có thể nói cho cô biết chỉ có thể là anh rể mà thôi.
-Mấy ngày không gặp mà đã nhớ anh rồi à. Ok, thế hẹn nhau ở quán café gần nhà em nhé, giờ chiều anh qua.- Nghĩa Tử vui vẻ trả lời.
Thanh Tâm đặt xong cho mình chiếc giường đơn thì cũng đến giờ hẹn, Thanh Tâm sửa soạn một chút rồi đi bộ sang quán café đối diện.
-Anh rể anh đơi em lâu không? – Thanh Tâm ái ngại rồi nhanh chóng ngồi đối diện.
-Không, không,anh mới tới thôi. Em uống gì?- Nghĩa Tử lịch thiệp đưa menu về phía cô.
-Cho em một ly sữa nóng- Thanh Tâm gập cuốn menu lại, chăm chú nhìn Ngĩa Tử, thật khó mở lời. Nhất là khi câu chuyện lại hướng đến người phụ nữ của anh. “ Anh rể, uhm, em… em chuyện em muốn hỏi đó chính là về chuyện bạn gái cũ của Nhật Thiên, Băng Hi ?”. Câu nói của Thanh Tâm làm Nghĩa Tử ho sặc sụa, anh vội đặt côc cà phê xuống, ngước lên ngạc nhiên hỏi: “ Tiểu Tâm, sao em biết cô ta. Là Nhật Thiên nói cho em ư?”. Cô khẽ lắc đầu: “ Không phải, em tình cờ biết được thôi. Chỉ là em muốn hiểu hơn về anh ấy thôi. Em nghĩ người con gái ấy có vị trí rất… quan trọng trong lòng Nhật Thiên.” Hai chữ “quan trọng” tự mình nói ra thì ra chua xót như vậy. Cô dù có tiểu bảo thì cũng không trở thành quan trọng với anh.
-Thanh Tâm à, em đừng có suy nghĩ nhiều nữa được không? Dù gì bây giờ em cũng đang mang thai không nên nghe những chuyện không vui. – Nghĩa Tử thành thật khuyên nhủ.
-Anh rể à, em thực không sao mà. Anh cũng biết rồi đấy tính em cũng hay tò mò, anh kể em một chút đi mà.
Nghĩa Tử thở dài nhìn cô, anh uống một ngụm cà phê rồi ngước lên:
-Được rồi Thanh Tâm. Anh sẽ kể cho em… toàn bộ những gì anh biết…
Năm đó là cũng là lúc Nhật Thiên và anh về nước tiếp quản sản nghiệp gia đình. Anh là thiếu gia nhà Quan , Nhật Thiên là thiếu gia nhà Tô. Việc quay trở về cũng là điều định trước. Chẳng qua anh không ngờ lần trở lại này lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Nhật Thiên biết yêu! Chàng trai cả ngày chỉ cặm cụi vào sách vở, không ngó ngàng gì đến phụ nữ lại đi yêu một cô gái. Đó có lẽ là tin mừng cho Tô gia nhưng khi thân phận cô ấy được hé mở, tình yêu của họ cũng gặp sóng gió. Cô gái ấy chính là Băng Hi. Anh cũng có gặp qua cô ấy một lần. Lần đó là sinh nhật anh, Nhật Thiên đương nhiên không đi một mình. Cậu ấy đi cùng Băng Hi. Cô ấy quả thật rất xinh đẹp, mang nét đẹp tiêu chuẩn của phụ nữ Trung Quốc. Khuôn mặt thanh tú, tính cách cũng rất đơn thuần, trong sáng. Cả người cô toát lên vẻ yếu đuối khiến đàn ông muốn che chở, bảo vệ. Nhật Thiên rất ít khi nói về việc riêng của mình nhưng đối với chuyện của Băng Hi anh lại rất hay nói, mỗi lần nói trông cũng vô cùng vui vẻ. Nhật Thiên gặp Băng Hi lần đầu trong một quá bar ở Hàng Châu. Lúc ấy Nhật Thiên lần đầu đi tiếp khách, còn Băng Hi làm bồi bàn ở đó. Nếu không nhờ Băng Hi thì Nhật Thiên cũng không khỏe mạnh như bây giờ. Cậu ấy bị chuốc quá say, lúc đi qua đường suýt nữa bị xe tông may mà cô ấy kịp thời xuất hiện xông ra cứu lấy cậu ấy. Nhật Thiên chỉ bị xước xác, còn cô ấy bị dọa đến ngất xỉu. Từ ấy hai người bắt đầu qua lại, rồi cũng yêu nhau, ở bên nhau. Hai người cứ vậy cho đến khi mẹ Nhật Thiên phát hiện ra. Bà kiên quyết phản đối chuyện hai người họ, thậm chí còn thuê thám tử đi diều tra thân thế của Băng Hi. Khi đó, Băng Hi cũng bắt đầu dấn thân vào con đường nghệ thuật, Nhật Thiên cũng ủng hộ cô nhưng cũng vì lí do đó cha mẹ Nhật Thiên càng không hài lòng, ra sức ngăn cản chuyện tình cảm hai người. Nhật Thiên cũng vì chuyện này mà từ chức, dọn ra khỏi nhà đến sống với cô. Anh và cậu ấy cũng mất liên lạc một thời gian cho đến khi một chuyện xảy ra. Băng Hi đột ngột biến mất, Nhật Thiên chỉ có thể dựa vào thế lực của anh để tìm cô ấy. Nhưng dù có tìm bao lâu cũng không có lấy một dấu vết, cô ấy dường như bốc hơi khỏi thế giới này. Nhật Thiên từ khi cô ấy đi cũng suy sụp, cậu ấy uống rất nhiều rượu, uống đến bản thân phải nhập viên để rửa ruột. Cũng vì thế mà dạ dày cậu ấy rất yếu. Bây giờ vẫn không thể uống quá nhiều rượu. Nhưng, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, Nhật Thiên phát hiện ra việc bố mẹ mình nhúng tay vào, đưa cô tiền rồi giúp cô ra nước ngoài. Cậu ấy vô cùng tức giận, quan hệ với bố mẹ cũng càng trở nên lạnh nhạt. Cậu ấy bắt đầu sống khép kín hơn, cũng ít nói hơn, tự dùng công việc để lấp đầy thời gian của mình. Cậu ấy cũng có gặp phụ nữ nhưng chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý, số lượng cũng không nhiều.
Thanh Tâm vẫn chăm chú lắng nghe câu chuyện về anh, một từ cũng không bỏ sót. Thì ra đúng như cô dự đoán, anh thực sự yêu cô gái đó. Cô gái anh yêu, thật may mắn. Người con gái ấy thật hoàn mĩ cũng rất hợp với anh. Thanh Tâm cũng không thể tìm ra điểm đáng ghét của Băng Hi. Tự an ủi bản thân tất cả chỉ là quá khứ nhưng trái tim vẫn đau đớn, Thanh Tâm siết chặt bàn tay.
-Nhật Thiên anh đến chưa? Em đang ở quán ăn rồi này.- Giọng nữ vui vẻ truyền từ đầu bên kia.
Nhật Thiên bị giọng nói thân thuộc làm cho ấm áp. Đúng vậy, bao nhiêu năm qua anh luôn tìm cô, xới tung mọi ngóc ngách trên thế giới này cũng không thấy cô. Nhưng đến một ngày, cô lại đột ngột xuất hiện, đột ngột chen ngang vào cuộc đời anh lần nữa. Hôm đó anh đang trên đường đến bữa tiệc gặp mặt hai bên gia đình thì một cô gái băng qua đường. Anh lập tức nhấn ga. Xe phanh lại ngay trước lúc chạm vào người cô. Người con gái bị hành động của anh dọa cho hoảng sợ, cả cơ thể gầy yếu ngã ngồi trên nền đất. Nhật Thiên nhanh chóng xuống xe, anh đỡ lấy cô gái đứng dậy. Mái tóc dài của cô gái vấn lên trên cánh tay anh, khi cô quay ra cả hai cùng sững sờ nhin nhau. Là Băng Hi. Cơ thể cô càng run dữ dội, cô lập cập rút tay ra khỏi vòng tay anh, loạng choạng quay lưng định bỏ chạy. Nhật Thiên bước nhanh hơn cô, kéo cô vào lòng, người cô cũng lạnh quá, cơ thể cũng ốm đi rất nhiều. Anh thương xót nhìn cô gái trong lòng: “ Em còn định trốn đi đâu nữa? Em còn định hành hạ tôi đến bao giờ?” Băng Hi áp mặt vào lồng ngực anh. Thật ấm áp quá. Nước mắt nhanh chóng ứa ra, thấm ướt áo sơ mi anh.
-Những năm qua em sống thế nào?- Nhật Thiên nhanh chóng hỏi han
-Em… em sống rất tốt. Em dùng tiền mẹ anh đưa mua một căn hộ nhỏ ở Mỹ, em học không tốt nên vẫn phải sống bằng nghề cũ, làm bồi bàn cho một quán bar gần nhà.
Nhật Thiên nghe vậy, tay lái cũng siết chặt. Anh thực có lỗi với cô, vì gặp anh mà còn trẻ vậy đã phải sang nước ngoài mưu sinh, lại phải quay lại những nơi tăm tối ấy, lại làm cái nghề mà ai cũng có thể sỉ vả. Nghĩ vậy, anh càng thương xót cô hơn, thật may là anh được gặp lại cô…
Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai - Chapter 24
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Quá khứ
Cầm điện thoại chần chừ, Thanh Tâm khẽ thở dài cuối cùng cũng ấn phím gọi. Đầu dây bên kia là giọng nói hào hứng:
-Alo, Tiểu Tâm. Có chuyện gì thế em vợ yêu quý?
-Anh rể… em…em… ừm tí nữa anh có rảnh không, gặp em một lúc được không?- Thanh Tâm ngập ngừng. Thật sự chuyện cô muốn hỏi liên quan đến quá khứ Nhật Thiên, mà người có thể nói cho cô biết chỉ có thể là anh rể mà thôi.
-Mấy ngày không gặp mà đã nhớ anh rồi à. Ok, thế hẹn nhau ở quán café gần nhà em nhé, 5 giờ chiều anh qua.- Nghĩa Tử vui vẻ trả lời.
Thanh Tâm đặt xong cho mình chiếc giường đơn thì cũng đến giờ hẹn, Thanh Tâm sửa soạn một chút rồi đi bộ sang quán café đối diện.
-Anh rể anh đơi em lâu không? – Thanh Tâm ái ngại rồi nhanh chóng ngồi đối diện.
-Không, không,anh mới tới thôi. Em uống gì?- Nghĩa Tử lịch thiệp đưa menu về phía cô.
-Cho em một ly sữa nóng- Thanh Tâm gập cuốn menu lại, chăm chú nhìn Ngĩa Tử, thật khó mở lời. Nhất là khi câu chuyện lại hướng đến người phụ nữ của anh. “ Anh rể, uhm, em… em chuyện em muốn hỏi đó chính là về chuyện bạn gái cũ của Nhật Thiên, Băng Hi ?”. Câu nói của Thanh Tâm làm Nghĩa Tử ho sặc sụa, anh vội đặt côc cà phê xuống, ngước lên ngạc nhiên hỏi: “ Tiểu Tâm, sao em biết cô ta. Là Nhật Thiên nói cho em ư?”. Cô khẽ lắc đầu: “ Không phải, em tình cờ biết được thôi. Chỉ là em muốn hiểu hơn về anh ấy thôi. Em nghĩ người con gái ấy có vị trí rất… quan trọng trong lòng Nhật Thiên.” Hai chữ “quan trọng” tự mình nói ra thì ra chua xót như vậy. Cô dù có tiểu bảo thì cũng không trở thành quan trọng với anh.
-Thanh Tâm à, em đừng có suy nghĩ nhiều nữa được không? Dù gì bây giờ em cũng đang mang thai không nên nghe những chuyện không vui. – Nghĩa Tử thành thật khuyên nhủ.
-Anh rể à, em thực không sao mà. Anh cũng biết rồi đấy tính em cũng hay tò mò, anh kể em một chút đi mà.
Nghĩa Tử thở dài nhìn cô, anh uống một ngụm cà phê rồi ngước lên:
-Được rồi Thanh Tâm. Anh sẽ kể cho em… toàn bộ những gì anh biết…
Năm đó là cũng là lúc Nhật Thiên và anh về nước tiếp quản sản nghiệp gia đình. Anh là thiếu gia nhà Quan , Nhật Thiên là thiếu gia nhà Tô. Việc quay trở về cũng là điều định trước. Chẳng qua anh không ngờ lần trở lại này lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Nhật Thiên biết yêu! Chàng trai cả ngày chỉ cặm cụi vào sách vở, không ngó ngàng gì đến phụ nữ lại đi yêu một cô gái. Đó có lẽ là tin mừng cho Tô gia nhưng khi thân phận cô ấy được hé mở, tình yêu của họ cũng gặp sóng gió. Cô gái ấy chính là Băng Hi. Anh cũng có gặp qua cô ấy một lần. Lần đó là sinh nhật anh, Nhật Thiên đương nhiên không đi một mình. Cậu ấy đi cùng Băng Hi. Cô ấy quả thật rất xinh đẹp, mang nét đẹp tiêu chuẩn của phụ nữ Trung Quốc. Khuôn mặt thanh tú, tính cách cũng rất đơn thuần, trong sáng. Cả người cô toát lên vẻ yếu đuối khiến đàn ông muốn che chở, bảo vệ. Nhật Thiên rất ít khi nói về việc riêng của mình nhưng đối với chuyện của Băng Hi anh lại rất hay nói, mỗi lần nói trông cũng vô cùng vui vẻ. Nhật Thiên gặp Băng Hi lần đầu trong một quá bar ở Hàng Châu. Lúc ấy Nhật Thiên lần đầu đi tiếp khách, còn Băng Hi làm bồi bàn ở đó. Nếu không nhờ Băng Hi thì Nhật Thiên cũng không khỏe mạnh như bây giờ. Cậu ấy bị chuốc quá say, lúc đi qua đường suýt nữa bị xe tông may mà cô ấy kịp thời xuất hiện xông ra cứu lấy cậu ấy. Nhật Thiên chỉ bị xước xác, còn cô ấy bị dọa đến ngất xỉu. Từ ấy hai người bắt đầu qua lại, rồi cũng yêu nhau, ở bên nhau. Hai người cứ vậy cho đến khi mẹ Nhật Thiên phát hiện ra. Bà kiên quyết phản đối chuyện hai người họ, thậm chí còn thuê thám tử đi diều tra thân thế của Băng Hi. Khi đó, Băng Hi cũng bắt đầu dấn thân vào con đường nghệ thuật, Nhật Thiên cũng ủng hộ cô nhưng cũng vì lí do đó cha mẹ Nhật Thiên càng không hài lòng, ra sức ngăn cản chuyện tình cảm hai người. Nhật Thiên cũng vì chuyện này mà từ chức, dọn ra khỏi nhà đến sống với cô. Anh và cậu ấy cũng mất liên lạc một thời gian cho đến khi một chuyện xảy ra. Băng Hi đột ngột biến mất, Nhật Thiên chỉ có thể dựa vào thế lực của anh để tìm cô ấy. Nhưng dù có tìm bao lâu cũng không có lấy một dấu vết, cô ấy dường như bốc hơi khỏi thế giới này. Nhật Thiên từ khi cô ấy đi cũng suy sụp, cậu ấy uống rất nhiều rượu, uống đến bản thân phải nhập viên để rửa ruột. Cũng vì thế mà dạ dày cậu ấy rất yếu. Bây giờ vẫn không thể uống quá nhiều rượu. Nhưng, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, Nhật Thiên phát hiện ra việc bố mẹ mình nhúng tay vào, đưa cô tiền rồi giúp cô ra nước ngoài. Cậu ấy vô cùng tức giận, quan hệ với bố mẹ cũng càng trở nên lạnh nhạt. Cậu ấy bắt đầu sống khép kín hơn, cũng ít nói hơn, tự dùng công việc để lấp đầy thời gian của mình. Cậu ấy cũng có gặp phụ nữ nhưng chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý, số lượng cũng không nhiều.
Thanh Tâm vẫn chăm chú lắng nghe câu chuyện về anh, một từ cũng không bỏ sót. Thì ra đúng như cô dự đoán, anh thực sự yêu cô gái đó. Cô gái anh yêu, thật may mắn. Người con gái ấy thật hoàn mĩ cũng rất hợp với anh. Thanh Tâm cũng không thể tìm ra điểm đáng ghét của Băng Hi. Tự an ủi bản thân tất cả chỉ là quá khứ nhưng trái tim vẫn đau đớn, Thanh Tâm siết chặt bàn tay.
-Nhật Thiên anh đến chưa? Em đang ở quán ăn rồi này.- Giọng nữ vui vẻ truyền từ đầu bên kia.
Nhật Thiên bị giọng nói thân thuộc làm cho ấm áp. Đúng vậy, bao nhiêu năm qua anh luôn tìm cô, xới tung mọi ngóc ngách trên thế giới này cũng không thấy cô. Nhưng đến một ngày, cô lại đột ngột xuất hiện, đột ngột chen ngang vào cuộc đời anh lần nữa. Hôm đó anh đang trên đường đến bữa tiệc gặp mặt hai bên gia đình thì một cô gái băng qua đường. Anh lập tức nhấn ga. Xe phanh lại ngay trước lúc chạm vào người cô. Người con gái bị hành động của anh dọa cho hoảng sợ, cả cơ thể gầy yếu ngã ngồi trên nền đất. Nhật Thiên nhanh chóng xuống xe, anh đỡ lấy cô gái đứng dậy. Mái tóc dài của cô gái vấn lên trên cánh tay anh, khi cô quay ra cả hai cùng sững sờ nhin nhau. Là Băng Hi. Cơ thể cô càng run dữ dội, cô lập cập rút tay ra khỏi vòng tay anh, loạng choạng quay lưng định bỏ chạy. Nhật Thiên bước nhanh hơn cô, kéo cô vào lòng, người cô cũng lạnh quá, cơ thể cũng ốm đi rất nhiều. Anh thương xót nhìn cô gái trong lòng: “ Em còn định trốn đi đâu nữa? Em còn định hành hạ tôi đến bao giờ?” Băng Hi áp mặt vào lồng ngực anh. Thật ấm áp quá. Nước mắt nhanh chóng ứa ra, thấm ướt áo sơ mi anh.
-Những năm qua em sống thế nào?- Nhật Thiên nhanh chóng hỏi han
-Em… em sống rất tốt. Em dùng tiền mẹ anh đưa mua một căn hộ nhỏ ở Mỹ, em học không tốt nên vẫn phải sống bằng nghề cũ, làm bồi bàn cho một quán bar gần nhà.
Nhật Thiên nghe vậy, tay lái cũng siết chặt. Anh thực có lỗi với cô, vì gặp anh mà còn trẻ vậy đã phải sang nước ngoài mưu sinh, lại phải quay lại những nơi tăm tối ấy, lại làm cái nghề mà ai cũng có thể sỉ vả. Nghĩ vậy, anh càng thương xót cô hơn, thật may là anh được gặp lại cô…