Thanh Tâm bị ai đó đẩy ra rồi nghe thấy tiếng đánh nhau mới hoàn hồn, cô vội chạy đến kéo Nhật Thiên dừng lại.
- Anh đang làm cái gì thế hả?- Cô giận dữ nhìn anh quát lớn. Nhật Thiên nhìn thấy cô tức giận thì nhanh chóng hạ nắm đấm xuống. Gã đàn ông vừa rồi lúc anh đánh anh ta, anh ta vô tình cúi xuống hiện lên vết xăm sau ót, hình xăm rất quen nhưng anh cũng chẳng còn thì giờ mà hồi tưởng chỉ biết tiến đễn túm cổ áo hắn lên tiếp tục đấm.
- Cô quen hắn sao?- Nhật Thiên khó chịu đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, mặt cũng vì bị đấm làm cho méo mó.
- Phải.- Cô đứng ra che chắn cho Hector, chỉ sợ người đàn ông trước mắt tiếp tục mất kiểm soát làm anh ấy bị thương. – Hector, anh có sao không? Tôi đưa anh đến bệnh viện?- Cô ân cần đỡ anh dậy, ánh mắt lo lắng hỏi han nhưng chỉ thấy anh cúi mặt lắc đầu. Thanh Tâm giận dữ trừng mắt liếc xéo Nhật Thiên, nói: “ Anh còn không mau xin lỗi anh ấy.”
- Cô với hắn rốt cuộc có quan hệ gì?- Nhật Thiên túm chặt lấy tay cô kéo cô gần về phía mình rồi hỏi. Anh giận dữ khi thấy cô quan tâm đến hắn, tay của anh cũng bị thương mà, sao cô không hỏi. Anh thừa nhận anh đang ghen, anh ghen với tất cả gã đàn ông được cô chăm sóc và yêu thương.
- Anh ấy là gì của tôi? Liên quan gì đến anh,… anh buông tay tôi ra đừng quên tôi bây giờ còn độc thân nhưng anh thì không. Mà tôi cũng nói luôn anh là bố của Đậu Đậu, tôi hi vọng anh hãy vì nó là con anh mà quan tâm đến con một chút, chỉ cần anh làm như vậy là tôi biết ơn anh lắm rồi- nói rồi cô hất mạnh tay anh ra, quay sang định đưa Hector đi đến bệnh viện.
- Đứng lại… Hai người mau đứng lại cho tôi.- Nhật Thiên giận dữ chạy ra ngăn đường đi, anh dường như vì ghen tuông làm mù quáng, ánh mắt hiện lên cả tia máu, mở miệng cười lạnh nói: “ Đình Thanh Tâm, tôi thật quá xem thường cô rồi. Hóa ra cô đưa thằng bé cho tôi để cô có thể thỏa sức ong bướm của mình, thích dắt ai về nhà cũng được phải không? Sao hả, hắn cho cô bao nhiêu? Cô muốn bao nhiêu thì lên giường với tôi?”
- Tô Nhật Thiên, anh quá đáng vừa thôi…- Cuối cùng Thanh Tâm cũng không thể kìm ném mà cho anh một cái tát thật mạnh. Nhật Thiên cảm thấy bên má nóng hổi mới biết mình đã lỡ lời, anh chỉ biết chết lặng nhìn cô dìu hắn lên taxi rồi mất hút. Sao lại có taxi ở đó, tại sao lại đi nhanh như vậy. Cô lạnh lùng bước đi mà không ngoảnh mặt nhìn anh lấy một lần.
Nhật Thiên ngồi trong quán bar uống hết chén này đến chén khác, đầu óc choáng váng nhưng nội tâm vẫn rất tỉnh táo. Thanh Tâm, sao cô ấy có thể dễ dàng chi phối anh như vậy? Rốt cuộc quan hệ của họ là gì? Anh hi vọng quan hệ của họ là gì? Đáp án đã thường trực trong đầu nhưng chỉ là anh không muốn thừa nhận. Anh biết anh đã yêu cô, anh muốn cũng cô một chỗ… nhưng trong lòng lại canh cánh về Băng Hi, cô ấy như vậy anh sao có thể buông tay. Anh phải làm sao bây giờ, kiểu gì cũng có người vì anh mà phải tổn thương, anh không muốn điều đó.
- Anh yêu, có chuyện gì khổ tâm sao? Tối nay để em an ủi anh nhé.- Một cô gái tóc nhuộm đỏ ăn mặc hở hang lả lướt đễn ngồi bên cạnh anh, cố tình khều chân mình vào chân anh, ánh mắt quyến rũ gợi tình.
- Cô muốn gì?- Nhật Thiên khó chịu nhướng mày, tâm trạng anh đang không tốt, rất ghét bị làm phiền.
- Muốn gì đâu, em mời anh một li.- Nói rồi đưa cho anh một cốc rượu. Nhật Thiên nhăn mày từ chối, anh vừa rồi đã đánh đồng Thanh Tâm với hạng phụ nữ này sao, Tô Nhật Thiên mày điên rồi…
- Anh yêu, đi đâu vậy…- cô ta tiếc nuối gọi theo, món hàng như vậy thật không nỡ đánh mất.
Nhật Thiên quay lại mỉm cười: “ Về nhà”
- Thanh… Tâm… Đình… Thanh… Tâm…Thanh Tâm, Thanh Tâm, Thanh Tâm, Thanh Tâm, mở cửa. Anh sai rồi, xin lỗi em. Xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi em- Nhật Thiên điên loạn gõ mạnh vào cửa, muốn dồn hết tức giận vào cánh cửa này.
Thanh Tâm ngồi trong phòng chán nản bịt chăn kín mít, bây giờ lại có chuyện gì nữa đây. Cô chỉ muốn ngủ anh ta cũng không cho cô được yên.
- Này, anh kia, anh biết mấy giờ rồi không? Biến đi không tôi gọi cảnh sát đấy.-người hàng xóm bên cạnh ló đầu ra quát mắng.
Nhật Thiên lờ mờ nhìn rồi bật cười nói: “ Tôi không đi, đây là nhà của tôi, vợ tôi ở đây nên tôi sẽ đợi cô ấy mở cửa.”
Bác hàng xóm tức giận ấn chuông cửa, cuối cùng cô cũng chịu khuất phục mở cửa ra giở vờ ngái ngủ: “ Chị Hứa, có chuyện gì vậy?”
Nhật Thiên thấy cô mở cửa thì nhanh chóng ôm lấy cô thật chặt, Thanh tâm hoảng sợ đẩy anh ra: “ Anh… tôi… không…” Cô chưa nói hết câu thì cánh cửa cũng đóng lại, Nhật Thiên nhanh chóng vác cô lên vai tiến thẳng đến phòng ngủ. Cô hàng xóm thấy vậy thì nhanh chóng hiểu ra là vợ chồng trẻ giận nhau, khẽ lắc đầu rồi đi về phòng của mình.
- Anh buông ra, buông tôi ra. Ai cho anh vào đây, cút ra ngoài.- Thanh Tâm bị khiêng lên cao, đầu dốc ngược xuống đất rất khó chịu, cô liên tục đấm đá anh nhưng xem ra không hiệu quả.
Nhật Thiên lảo đảo ôm cô đặt lên giường rồi nhanh chóng hạ thân xuống đè lên cô, bắt cô phải nhìn vào mình: “ Anh muốn hôn em.”
- Anh bị điên à, đến tìm Băng Hi mà phát tiết. Tôi bị một lần là đủ rồi, đứng dậy ngay. – Thanh Tâm hoảng sợ đẩy anh ra nhưng Nhật Thiên vẫn cứ nằm im trên người cô, ánh mắt dán chặt lên đường cong trên người phụ nữ này. Anh lưu manh mỉm cười nói: “ Anh đâu có xin phép em, anh chỉ thông báo thôi.”
Nói rồi áp môi mình lên môi cô, tận hưởng sự ngọt ngào. Thanh Tâm cắn răn thật chặt, cố tình không tiếp nhận nụ hôn. Nhật Thiên ngày càng quá đáng, cô không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Thanh Tâm dùng hết sức với tay đễn mấy quyển sách đầu giường, để xem ăn chưởng này xong anh còn muốn hôn nữa không. Quyển sách đưa lên cao, sắp nhắm trúng mục tiêu thì một cánh tay rắn chắc đã giữ tay cô lại, Nhật Thiên kẽ mỉm cười: “ Em nghĩ sẽ lại qua được mắt anh sao?” Nói rồi hất tất cả sách xuống dưới sàn.
- Anh…- Thanh Tâm tức giận mở mồm, Nhật Thiên thấy vậy nhanh chóng áp môi mình vào môi cô rồi luồn lưỡi vào. Cô bị anh hôn đến mất hết cả lí trí, cả người xụi lơ nằm trong ngực của anh.
- Anh muốn ngủ với em.- Nhật Thiên lại dõng dạc tuyên bố. Cô nghe thấy từ ngủ thi sợ hãi bật người dậy, trừng mắt quát lớn: “ Nhật Thiên, anh đừng ở đây mà ăn nói hồ đồ. Tránh ra.”
Nhật Thiên túm lấy eo cô, kéo mạnh về, anh say rồi, vậy cũng hay có thể làm gì mình thích, chỉ cần đổ tội cho rượu là được. “ Anh có nói là chúng ta sẽ quan hệ sao? Chỉ ngủ thôi, nằm cạnh nhau thôi, hay em muốn tạo thêm tiểu Đậu Đậu. Thân thể em tuy không mấy quyến rũ nên anh đành chịu ủy khuất vậy.”- Nhật Thiên khúc khích cười nói, không ngờ cô gái này lại có suy nghĩ đen tối như vậy.
- Anh muốn ôm em.- Tay nhanh chóng mon men đưa lên trước bụng cô, xoa xoa rồi vỗ vỗ. Thanh Tâm nghiến răng chịu đựng, cố nằm im như đã ngủ say. Cô biết sức mình cũng không làm gì được anh. Thà rằng chịu khó đến lúc anh ngủ mới hành động thì hơn.
- Anh muốn gác chân.- Chân đưa lên kẹp chặt lấy chân cô nhưng cô vẫn không nhúc nhích.
- Anh muốn nằm chung chăn. Em đừng kéo chăn nữa.- Vừa nói vừa thốc chăn lên cao nhưng vẫn kéo nhiều chăn về phía cô, để kệ cái lưng đang lạnh run kia.
- Anh muốn nghịch tóc em. Lại gần đây.- tay lại đưa lên tóc rồi lấy mấy sợi ra nghịch, người phụ nữ bên cạnh vẫn im thin thít giả vờ ngủ.
- Anh muốn hôn gió trước khi đi ngủ. Một cái thôi, không được sao?- Vẫn tiếp tục im lặng mặc kệ anh nhổm dậy hôn mười cái vào má, còn hôn gió gì chứ.
- Anh muốn nghe kể chuyện. Truyện cười thì càng hay
- Tô… Nhật… Thiên. Anh có thật say hay giả vờ, im lặng để tôi ngủ.- Thanh Tâm bực tức bịt tai lại, rồi đẩy anh ra xa.
Nhật Thiên thấy cô trả lời thì lại cười ngây ngốc, giọng bông đùa: “ Em chưa ngủ sao? Rốt cục cũng nói chuyện với anh rồi. Anh cứ tưởng em sẽ không nói chuyện với anh nữa cơ. Ngoan, ngủ thôi.” Anh kéo chăn lên cho cô rồi đưa tay ôm lấy cô thật chặt, lưng cô dường như dán chặt lên người anh, cô có thể cảm nhận nhịp tim của anh đang đập, anh đang kìm nén cái gì sao.
Nhật Thiên co ro nằm cạnh cô, cái chăn đơn này bé quá, anh để lộ lưng ra ngoài nên không sao ngủ được. Bỗng bên lưng cảm thấy âm ấm, Thanh Tâm kéo chăn phía mình sang cho anh, giúp anh che đi cái lưng đang nhô ra ngoài. Nhật Thiên sung sướng ôm cô vào lòng thì thào: “ Em nhường chăn cho anh, để anh ủ ấm em nhé.” – Nói rồi vòng tay kéo cô ôm chặt vào lòng mình, vui vẻ mỉm cười. Thanh Tâm khẽ hừ lạnh rồi cũng kệ anh ôm, cô cũng không muốn vì làm anh hùng rơm mà chết rét đêm nay.
Thanh Tâm tỉnh dậy khi cơn đói đã lên đến đỉnh điểm. Cô lười biếng lăn lộn trên giường nhưng lại quên mất mình đã trở lại căn hộ của mình, quên mất chiếc giường mình đang nằm bây giờ đâu còn là chiếc giường rộng lớn trong phòng cô bên Đình gia. Vì thế mà cô lăn một đường tuyệt đẹp xuống nền nhà, đầu vì cụng vào tủ mà đau đớn. Cô kêu thất thanh như bị ai bịt mũi: “ Á… á … cứu mạng.”
Nhật Thiên nghe thấy tiếng động thì vội vàng xông vào. Cả người anh đang mặc chiếc tạp dề màu hồng nơ của cô, trên tay còn cầm cả muôi. Thanh Tâm xoa đầu nhìn bộ dạng khôi hài của anh. Chỗ đau trên đầu cũng nhanh chóng biến mất, cô mím môi ngăn mình không cười. Người đàn ông ngày thường luôn lịch lãm trong bộ đồ công sở hôm nay lại mặc tạp dề của cô, còn nấu cơm nữa.
Nhật Thiên sau khi xác định cô không sao mới quay lại phòng bếp. Thanh Tâm uể oải bước vào phòng tắm rồi đi ra phòng bếp. Cô vốn nghĩ phòng bếp bây giờ sẽ bừa bộn bẩn thỉu nào ngờ mới bước vào cô bị ngay bàn ăn đầy ắp đồ ăn làm cho giật mình. Cô bất ngờ ngồi xuống: “ Anh mua gì lắm thế. Ăn cũng đâu hết.”
Nhật Thiên “đảm đang” bê món cuối ra bàn, anh tháo tạp dề rồi ngồi xuống:
- Em không thể ảo tưởng về anh một chút được à. Thôi chắc trí tưởng tượng của em không tốt. Để anh nói với em, chỗ này là anh tự nấu hết. Dù sao anh ăn nhờ ở đậu nhà em lâu rồi, đây coi như chút lòng thành của anh đi. Thêm nữa đây là lời xin lỗi của anh vì chuyện hôm qua, anh xin lỗi em.
Thanh Tâm cố tình không để ý đến lời anh nói. Quá thực mấy lời hôm qua cô cũng không để bụng. Cô biết anh làm vậy cũng vì lo lắng cho cô thôi, nghĩ thế nên cô không để tâm mấy nhưng xem ra anh lại rất để tâm đến nó. Cô cũng nên hành hạ anh một chút.
Cô giả bộ miễn cưỡng nhét mấy món đồ vào miệng. Không phải chứ, anh nấu ăn ngon hết mức. Người khác ăn còn tưởng đây là mấy món của đầu bếp. Thanh Tâm là người vốn thẳng tính, ngon cô sẽ khen chứ không làm trái lòng mình. Đặc biệt là cô luôn thừa nhận tài năng của người khác. Cô vui vẻ ăn từng món của anh, khuôn mặt rạng rõ hạnh phúc khi được ăn đồ ngon trông thêm phần hồng hào. Nhật Thiên yêu chiều lấy vụn bánh mì từ mép cô rồi thản nhiên nhét vào mồm mình. Hành động vô tình của anh làm Thanh Tâm ngượng đến chín mặt. Trước giờ kể cả khi tình cảm hai người tốt nhất anh cũng chưa từng thân mật như vậy. Nhật Thiên lại không mấy để ý đến hành vi vừa rồi, anh vui vẻ thưởng thức bữa sáng cũng cô. Tay nghề của anh vẫn không thuyên giảm thật may quá. Nấu cho cô bữa sáng hôm nay anh không nói với cô biết, còn một nguyên nhân nữa, anh muốn cô ăn thêm một chút dạo này cô gầy đi nhiều quá. Tối qua ôm cô mà anh cảm thấy rất xót xa.
giờ chiều, giờ tan học của Đậu Đậu. Bây giờ thằng bé không còn phải chờ mòn mỏi đề về nhà nữa. Ngay khi cậu xuất hiện ở cổng là có người đi theo cậu đưa cậu về ngay. Đậu Đậu bỗng cảm thấy mình thất dở hơi, trước kia không ít lần cậu cau có nhìn mẹ, giận dỗi vì mẹ đi đón muộn, thậm chí còn thấy khoảng thời gian chờ đợi như tra tấn mình. Nhưng bây giờ thì sao? Cậu sẵn sàng phải chờ bên ngoài cả tiếng để không phải về căn nhà đó.
Băng Hi như thường ngày từ xe đi ra để đón Đậu Đậu. Bước chân của Đậu Đậu chậm chạp tiến về phía cô rồi ngoan ngoãn ngồi trong xe. Cánh cửa xe đóng lại, khuôn mặt đang tươi cười của Băng Hi cũng gỡ xuống cô quay sang nhìn thằng bé. “ Vẻ mặt của mày là sao hả? Mày bất mãn cái gì? Không trả lời à? Tốt thôi.”
Tối hôm đó sau khi Đậu Đậu đi học tiếng anh về, Mỹ Ái lại gọi cháu vào như thường lệ: “ Đậu Đậu, đi tắm thôi cháu.”
Băng Hi đang ngồi uống trà cùng bà nội, thấy mắt bà nhìn mình ý bảo ra tắm cho Đậu Đậu, cô mỉm cười quay sang Mỹ Ái: “ Mẹ ơi, để con tắm cho cháu. Dù sao sau này con cũng làm mẹ Đậu Đậu. Bây giờ cũng nên tập những chuyện này.”
Mỹ Ái có chút không đành lòng nhưng nhìn ánh mắt ra lệnh của Xuân Hiểu thì đành buông tay thằng bé ra. Như vậy cũng tốt, Băng Hi chủ động đối tốt với Đậu Đậu là điều bà mong mỏi.
Đậu Đậu bước lùi một bước về sau nhưng còn chưa kịp bỏ chạy thì Băng Hi đã dắt tay thằng bé vào phòng tắm.
Nhật Thiên cảm thấy rất lạ, bình thường Đậu Đậu rất hiếu động, thằng bé cũng hay chạy đến ôm chân anh mỗi khi anh về nhưng bây giờ lúc anh về cũng không thấy Đậu Đậu đâu. Thằng bé dạo này hay tránh anh, nhiều lúc còn chơi trốn tìm với anh. Thằng bé rất hay chạy trốn linh tinh làm cả nhà chạy loạn đi tìm. Có khi thằng bé còn chui vào tủ quần áo đến ngủ thiếp đi. Đậu Đậu cũng hay thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, ai hỏi gì cũng im lặng. Anh vốn nghĩ con đang buồn vì nhớ mẹ nên chỉ an ủi rồi ngủ với con. Ở với con mấy ngày mà anh đã thấu hiểu được nỗi vất vả của cô khi nuôi Đậu Đậu. Đậu Đậu không nói chuyện với anh có lẽ cũng vì một lí do khác. Lần đó anh nghe mẹ gọi về gấp vì Đậu Đậu nghịch ngợm đẩy bà nội xuống hồ bơi khiến bà bị nhiễm lạnh. Lúc ấy trở về anh rất tức giận đã mắng con sau phạt con về phòng. Có lẽ cũng từ hôm ấy mà Đậu Đậu xa lánh anh.
Đậu Đậu vừa múc một thìa cho cá ăn thì dấm dúi lấy điện thoại của chú quét sân mà thằng bé mới mượn được. Tay thằng bé run run bấm số.
Thanh Tâm thấy số lạ gọi đến thì có chút dè chừng, dù sao cô cũng không hay nghe số người lạ nhưng có một nội lực trong lòng thúc đẩy cô nghe mấy. Tiếng đầu dây bên kia truyền đến âm thành xào xạc, có tiếng nấc khe khẽ, cô hỏi vào điện thoại: “ Ai đấy ạ? Ai đang ở bên kia đấy ạ?”
Băng Hi nghe lời bà nội bước vào phòng Đậu Đậu để “gia tăng tình cảm” thì bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hoảng sợ. Ngay lập tức cô lao đến giành điện thoại rồi tắt cuộc gọi. Đậu Đậu hoảng sợ lùi về phía sau, hai tay chắp lại, mồm liên tục lẩm bẩm: “ Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi, cháu chỉ gọi cho mẹ một lúc thôi… Cháu xin lỗi, cô đừng đánh cháu…”
Băng Hi quay ra khóa cửa phòng lại, mắt sắc lạnh nhìn thằng bé đang co ro trên giường: “ Thằng ôn con, mày tính làm gì? Định mách với mẹ mày chắc, tao nói cho mày biết mẹ mày không giúp gì cho mày đâu. Sao mày lại gọi tao là cô, kêu mẹ ngay. Mày nói không, hay là muốn cái này.” Băng Hi nhanh chóng lấy cái roi trên nóc tủ ra. Thằng bé hỗn xược này, tính tình y hệt con mẹ nó nhìn đã thấy ghét, hôm nay cô phải dạy nó một bài học. Đậu Đậu hoảng sợ nhìn cô, người cuộn tròn lại một cục, hai tay ôm chặt lấy đầu, im lặng không trả lời. Băng Hi mất hết kiên nhẫn nhìn thằng bé, được để ăn roi rồi còn cứng đầu cứng cổ đến bao giờ. Cứ như vậy từng trận roi liên tiếp giáng xuống, nhưng Băng Hi không phải là người thiển cận, cô ta đã xem xét vị trí trước khi đánh, cũng may giờ là mùa đông quần áo dài tay nên dễ dàng che đi được vết thâm tím trên người. Đánh thằng bé đã tay xong, cô cất roi lên tủ rồi quay lại đe dọa: “ Mày thử lặp lại lần nữa xem, tao cam đoan cái con cá kia cũng sẽ giống mày luôn. Mà mày biết đấy, cụ mày đâu có yêu thương gì mày, muốn sống yên ổn ở đây thì khôn hồn nghe lời tao, cấm đi nói với ai khác chuyện này…” Nói rồi cô quay lưng mở cửa ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên rồi mà Đậu Đậu vẫn run rẩy trong chăn, nước mắt nước mũi cũng tuôn ra ngoài.
Thanh Tâm thấy số lạ tắt máy thì trong lòng có chút thấp thỏm. Dường như cô cảm nhận người vừa gọi cho mình rất quan trọng, có một việc mà cô chưa biết. Cô ngồi lặng yên nhìn điện thoại, gọi lại mấy lần mà không được. Có lẽ chỉ là nhầm số thôi, cô đã nghĩ nhiều rồi.
Điện thoại trên tay lại rung lên, Thanh Tâm nhìn màn hình một lúc mới bắt máy: “ Alo?”
- Tôi còn tưởng cô không nghe- Giọng nói sang sảng của người phụ nữ trong điện thoại vang lên làm Thanh Tâm vô cũng khó chịu. Phải khó khăn lắm cô mới ép mình không cúp máy. Tô Xuân Hiểu mỉm cười nói tiếp:
- Cuối tuần này là sinh nhật Mỹ Ái, tôi nghĩ cô cũng nên đến tham gia. Dù sao ít nhiều cô cũng từng là thành viên của Tô gia.
Thanh Tâm không rảnh nghĩ ngợi đến mục đích của bà ta. Đây là cơ hội hiếm hoi để cô thăm Đậu Đậu nên cô vội vàng đông ý.
Thanh Tâm chuẩn bị một bộ đồ thật đẹp, một chiếc khăn cô cất công đặt trên mạng rồi chuyển phát nhanh về đây. Cô ngắm mình trước gương thấy hài lòng mới lái xe đến Tô gia. Thanh Tâm đến sớm hơn giờ hẹn,cô đơn giản chỉ muốn ở bên cạnh con nhiều hơn. Thêm nữa cô muốn cho con bất ngờ, lần này cô đan cho Đậu Đậu một chiếc áo len. Cô đã khéo léo giấu dưới hộp quà của Mỹ Ái. Có lẽ chỉ mỗi bà mới có thể mang chiếc áo đến tận tay thằng bé và cho con mặc. Chiếc áo len đỏ dull vô cũng xinh xắn, Thanh Tâm vui vẻ để lại một tờ giấy nhắn cho Mỹ Ái trong hộp.
- Thanh Tâm cô cũng đến à? – Nhật Thiên bất ngờ nhìn cô vào trong nhà. Hôm nay là sinh nhật mẹ anh, anh không ngờ bà cũng cho phép cô vào nhà.
- Tôi đến có vấn đề gì sao? – Thanh Tâm để hoa quả và quà vào phòng khách chào hỏi mấy người lớn rồi kéo Nhật Thiên lại. Tô Xuân Hiều không có vẻ gì là quan tâm đến sự tồn tại của cô, biểu hiện của bà ta càng khẳng định hôm trước bà mời cô chỉ là mời rơi mà thôi. Bố mẹ Nhật Thiên cũng chỉ mỉm cười với cô một chút chứ cũng không dám tỏ ra quá thân mật.
Thanh Tâm nói nhỏ vào tai anh:
- Đậu Đậu đâu?
Nhật Thiên cũng bắt chước cô nói nhỏ vào tai cô:
- Băng Hi đang tắm cho thằng bé.
Thanh Tâm tức tối đẩy anh ra xa mình, hơi nóng của anh cứ phả vào tai cô rất ngứa ngáy. Cô bảo Nhật Thiên dẫn mình lê phòng con để tạo cho con bất ngờ.
Bịch… bịch… bịch…
Tiếng bước chân non nớt giậm từng bước vội vã trên nền nhà. Thanh Tâm đưa mắt nhìn rõ. Đậu Đậu của cô đang hốt hoảng chạy vào trong phòng, cả người vẫn chưa tắm xong, trên tay chân và lưng hằn lên những vết đỏ.
- Mày chạy đi đâu? Đứng lại. – Cùng lúc đó Băng Hi cũng xông ra từ phòng tắm, trên tay còn cầm chiếc roi mây.
Thanh Tâm sững sờ nhìn con. Đậu Đậu thấy mẹ thì lập tức chạy đến.
- Mẹ, mẹ, cứu con, mẹ cứu Đậu Đậu.
Thanh Tâm cởi áo khoác cho con rồi bồng con lên. Chiếc áo của cô chạm nhẹ vào vết thương khiến thằng bé nhăn nhó.
- Cô đang làm cái quái gì thế hả? – Nhật Thiên chạy đến giật lấy chiếc roi trong tay cô, anh bẻ nát chiếc roi thành nhiều mảnh nhỏ. Anh thực không ngờ cô ta lại độc ác như vậy, còn ra tay đánh trẻ con.
Thanh Tâm đỡ con ngồi xuống giường rồi mở tủ lấy một bộ quần áo cho con, cô nhẹ nhàng mặc cho con sợ con đau đớn. Nước mắt men theo gò má chảy xuống. Khoác kín áo ấm cho con rồi cô bế con xuống nhà không muốn nói chuyện với bất cứ ai nữa. Băng Hi, tôi sẽ không tha cho cô đâu.
- Cô dám đánh Đậu Đậu, cô sẽ phải trả giá. – Nhật Thiên thấy Thanh Tâm bước ra ngoài thì lập tức đi theo. Từ giờ anh sẽ không để cô một mình nữa.
Tô Xuân Hiểu thấy cô bế con đi ra ngoài thì lập tức đứng trước cổng ngăn lại.
- Cô mang chắt tôi đi đâu.
Thanh Tâm hít một hơi sâu, cô nghiêm giọng nói: “ Mời bà tránh đường”
Tô Xuân Hiểu vẫn cố chấp đứng đó. Đừng hòng mang chắt của bà đi đâu cả, chắt bà sẽ không theo một người phụ nữ điên khùng như vậy.
- Bà, để cô ấy đi đi. – Nhật Thiên chạy xuống cầu thang lập tức chạy đến kéo bà ra ngoài.
- Cháu sao vậy, bây giờ còn bênh nó. Hôm nay là ngày sinh nhật mẹ cháu cũng là ngày bà nói với cả nhà về yêu cầu kết hôn với Băng Hi. Giờ cháu đang đứng về phe nào đây.
Nhật Thiên tức giận gằn từng chữ:
- Cháu sẽ không kết hôn với người phụ nữ đã đánh con mình.- Nói rồi anh kéo cô và con ra xe.
Thanh Tâm không còn nghĩ được nhiều, cô cũng vội lên xe anh ngồi. Cả hai cùng đưa con đi bệnh viện. Bác sĩ nhìn những vết thương trên lưng thằng bé, định nói thêm gì nhưng bị ánh mắt đe dọa của Nhật Thiên nên đành im lặng. Bác sĩ nói đây chỉ là thương ngoài da, chịu khó bôi thuốc hai tuần sẽ khỏi. Thanh Tâm nghe bác sĩ nói cũng yên tâm hơn. Thật may vì hôm nay cô phát hiện ra.
Nhật Thiên thấy con bị thương thì vô cùng trách bản thân, anh hận vì sao mình thấy con buồn mà chưa từng tìm hiểu sâu hơn, vẫn tin tưởng vào chuyện thằng bé sẽ bước ra khỏi nỗi buồn tiếp tục cuộc sống vui vẻ. Bàn tay anh siết mạnh trên vô lăng, khuôn mặt tràn ngập tự trách.
Thanh Tâm bế con về nhà, bôi thuốc cho con rồi đặt con nằm xuống, bàn tay thằng bé vẫn nắm chặt tay cô không có ý định buông. Cô để mặc thằng bé, bản thân cũng nằm xuống. Hai mẹ con có lẽ đã rất mệt mỏi nên nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhật Thiên sau khi đắp thêm chăn cho hai mẹ con thì ra ngoài phòng khách gọi điện thoại : “ Thư ký Giang, cô lập tức tìm những thông tin về tôi mấy năm qua, cả về Băng Hi nữa. Cử người theo dõi nhất cử nhất động của Băng Hi.” Nhật Thiên cau mày nhìn ra bên ngoài. Anh không biết phải làm thế nào nữa. Trước anh làm Thanh Tâm tổn thương, còn bây giờ kể cả con trai bị đánh anh cũng không biết. Anh chán nản ngồi bên cạnh giường, anh nắm chặt tay cô. Thanh Tâm, từ giờ anh sẽ không để em ủy khuất nữa. Anh đưa tay cô lên khẽ hôn. Đây là hai người mà anh coi trọng hơn cả sinh mệnh của mình.