Hôm nay anh Kỳ kéo đi tưởng sẽ chứng kiến một màn tỏ tình lãng mạn ai dè Tuấn ca dở quẻ giữa chừng trốn đi nơi khác tỏ tình. Không biết nhỏ Mika có đồng ý không nhỉ? Hai người họ là một đôi tuyệt hết sảy còn gì. Cuối cùng con nhỏ này cũng có người trị, cuối cùng nó cũng tìm được hạnh phúc rồi. Mong rằng họ sẽ trân trọng tình cảm này đừng như mình đánh mất rồi mới hối hận. Nếu ngày ấy mình không trẻ con nổi quạch với tất cả mọi người thì có khi mình sẽ có cuộc sống bình yên vui vẻ, một tuổi thơ đáng nhớ bên Tử Kì, bên anh ấy. Năm ấy mình lẳng lặng bỏ đi chắc anh ghét mình lắm. Không biết bây giờ anh ấy thế nào, có nhớ mình không nhỉ? Haiz.....Quên đi ngủ thôi.....
####
Leng keng tiếng đá va đập lanh lảnh theo động tác của chủ nhân. Trong bóng tối anh khẽ nhấp từng ngụm rượu đắng. Thứ chất lỏng chứa cồn này cũng đã làm bạn với anh từ lúc nào chẳng rõ. Hôm nay tâm trạng không tệ cô nhóc càng ngày càng láu cá. Đi lâu như vậy bản tính cũng thay nhanh phết. Bây giờ còn dám cãi tay đôi với anh. Còn đáng chết hơn nữa là đã vài tháng rồi mà cô vãn không nhận ra anh. Anh biết anh thay đổi nhưng tất cả là vì cô chứ ai. Anh cố gắng học tập rèn luyện bản thân thật mạnh mẽ để có thể bảo vệ cô, thay đổi thật tàn ác để cô không dám trốn anh nữa anh cho cô tự do 10 năm đá 10 năm rồi. Anh thừa biết tất cả mọi chuyện xày ra năm đó nhưng anh làm ngơ để cô đi mong rằng ngày cô trở về sẽ nguyện ở bên anh, nguyện tin tưởng anh, nguyện trao trái tim cho anh. Nhớ năm đó cô nói cô không còn ai bên cạnh anh đã tức thổ huyết. Rồi quá khứ không nhắc lại thì thôi anh không thay tên không thay họ không thay ngày tháng ra đời thế mà cô không nhận ra anh. Chuyện này thật khó tin nhưng không sao nhóc con ak em không thoát khỏi anh đâu đời này anh đã nhận định ai rồi thì có chết anh cũng không từ bỏ.
******~~~~******~~~~******~~~*****
Sáng hôm sau, hôm nay là một ngày đặc biệt. Tập thể lớp cô và anh sẽ đi U Minh Hạ, trải nghiệm cuộc sống hoang dã tại khu rừng nguyên sinh này. Sáu giờ xuất phát, ngồi máy bay 1 tiếng đồng hồ là đến nơi.
U Minh Hạ là mộ khu rừng đặc dụng Vồ Dơi, có diện tích rộng lớn lên tới 8.000 héc-ta, là nơi bảo tồn và phát triển nhiều hệ sinh thái đa dạng.
Vừa đặt chân tới nơi đây, chào đón lũ học sinh nhí nhố là hương thơm tươi mát của cây cối, mùi vị hoang dã kích thích mọi tế bào trong con người họ. Ở đây toàn cô ấm cậu chiêu, quanh năm là khói bụi thành phố, mùi tiền bạc phất phơ, cảnh so đo về tiền tại địa vị, họ hoàn toàn mù mờ thích thú trước không khí này. Không gian xanh biếc, xanh của bầu trời, xanh của rừng cây, xanh của sự sống, xanh của nhiệt huyết tuổi trẻ...tất cả, tất cả đều tạo nên một khoái cảm của mỗi họ.
Theo chân anh hướng dẫn viên du lịch, bọn họ đến dãy nhà sàn nghỉ ngơi. Thầy cô đi theo sẽ ngủ và nghỉ trong nhà sàn còn học sinh sẽ tự dựng lều ngủ. Chuyến đi này coi như là giờ học ngoại khóa của họ, tạo thêm tính tự lập giữa nơi hoang dã này, và đương nhiên là học sinh phải nghe theo.
Có 2 lớp, mỗi lớp có 30 người, 12 cái lều được dựng lên cũng là lúc đến giờ ăn trưa. Các cô trò rất nhanh bắt tay vào việc làm đồ ăn, mọi người quây tròn quanh cái nhà sàn lớn nhất ăn trưa, dù chỉ là lát xúc xích kèm với bánh mì thôi nhưng đối với họ giờ khắc này thứ khô khốc ấy rõ là ngon. Ăn xong, rất tự giác về lều ngủ, và sẽ tỉnh vào hai giờ chiều để " đi chơi "...
Chuyến đi này là chuyến đi 3 ngày 2 đêm nên thời gian chơi khá nhiều. Hôm nay là buổi đầu nên tất cả đi tập chung cùng nhau. Họ đều hướng đài quan sát 24m kia mà đi tới...
Hiện tại toàn bộ 67 người cả trò lẫn thầy đều đang thả hồn trên đài quan sát này, quả thực thích chết đi được. Với độ cao này phóng tầm mắt xuống thích khỏi nói luôn, toàn cảnh rừng tràm rộng mênh mông, xanh bát ngát, trải dài tít tắp đến tận chân trời.
Trong lúc kích thích như vậy đương nhiên không thể thiếu những tiếng lách tách phát ra từ những chiếc smartphone đắt tiền. Chụp ảnh, tự sướng, vv...vv
Chỉ lăng xăng có mỗi cái đài này thôi cũng hết ngày, dù luyến tiếc họ vẫn phải trở về lều. Khác với trưa, tối toàn bộ mọi người đều được thưởng thức những đặc sản của ngôi rừng này. Những người dân nới đây vô cùng tốt bụng và hiếu khách, họ dành cho đám trẻ rất nhiều thứ mới mẻ mà chỉ nơi đây mới có cá lóc nướng trui,cá rô đồng nấu lẩu mắm, lươn um lá nhàu.vv nói chung toàn cá đương nhiên có rắn nhưng lũ trẻ nhát gan không dám ăn thịt rắn. và luôn tránh xa mónchuột đồng chiên...Nhưng bù lại họ được uống một chútrượu trái giác, được mệnh danh là “vang rừng” U Minh Hạ.
Đánh chén no say, tất cả đốt lửa ca hát trò chuyện...đến khuya muộn mới ai về lều nấy ngủ say sưa.
Một ngày tuyệt vời như vậy cứ thế trôi qua, có lẽ chuyến đi này sẽ mãi là một kỉ niệm, một kỉ niệm khó phai cho 11và 12 A1... Và cũng là kỉ niệm khó quên cho các nhân vật chính, hiện tại Nhi bé nhỏ đang vô cùng ngon giấc bên anh Kì, bên bờ vai vững chãi mà có lẽ cô không hay bờ vai này sẽ che chở cô mãi mãi, dù sinh ly từ biệt,,,
####
Leng keng tiếng đá va đập lanh lảnh theo động tác của chủ nhân. Trong bóng tối anh khẽ nhấp từng ngụm rượu đắng. Thứ chất lỏng chứa cồn này cũng đã làm bạn với anh từ lúc nào chẳng rõ. Hôm nay tâm trạng không tệ cô nhóc càng ngày càng láu cá. Đi lâu như vậy bản tính cũng thay nhanh phết. Bây giờ còn dám cãi tay đôi với anh. Còn đáng chết hơn nữa là đã vài tháng rồi mà cô vãn không nhận ra anh. Anh biết anh thay đổi nhưng tất cả là vì cô chứ ai. Anh cố gắng học tập rèn luyện bản thân thật mạnh mẽ để có thể bảo vệ cô, thay đổi thật tàn ác để cô không dám trốn anh nữa anh cho cô tự do 10 năm đá 10 năm rồi. Anh thừa biết tất cả mọi chuyện xày ra năm đó nhưng anh làm ngơ để cô đi mong rằng ngày cô trở về sẽ nguyện ở bên anh, nguyện tin tưởng anh, nguyện trao trái tim cho anh. Nhớ năm đó cô nói cô không còn ai bên cạnh anh đã tức thổ huyết. Rồi quá khứ không nhắc lại thì thôi anh không thay tên không thay họ không thay ngày tháng ra đời thế mà cô không nhận ra anh. Chuyện này thật khó tin nhưng không sao nhóc con ak em không thoát khỏi anh đâu đời này anh đã nhận định ai rồi thì có chết anh cũng không từ bỏ.
******~~~~******~~~~******~~~*****
Sáng hôm sau, hôm nay là một ngày đặc biệt. Tập thể lớp cô và anh sẽ đi U Minh Hạ, trải nghiệm cuộc sống hoang dã tại khu rừng nguyên sinh này. Sáu giờ xuất phát, ngồi máy bay 1 tiếng đồng hồ là đến nơi.
U Minh Hạ là mộ khu rừng đặc dụng Vồ Dơi, có diện tích rộng lớn lên tới 8.000 héc-ta, là nơi bảo tồn và phát triển nhiều hệ sinh thái đa dạng.
Vừa đặt chân tới nơi đây, chào đón lũ học sinh nhí nhố là hương thơm tươi mát của cây cối, mùi vị hoang dã kích thích mọi tế bào trong con người họ. Ở đây toàn cô ấm cậu chiêu, quanh năm là khói bụi thành phố, mùi tiền bạc phất phơ, cảnh so đo về tiền tại địa vị, họ hoàn toàn mù mờ thích thú trước không khí này. Không gian xanh biếc, xanh của bầu trời, xanh của rừng cây, xanh của sự sống, xanh của nhiệt huyết tuổi trẻ...tất cả, tất cả đều tạo nên một khoái cảm của mỗi họ.
Theo chân anh hướng dẫn viên du lịch, bọn họ đến dãy nhà sàn nghỉ ngơi. Thầy cô đi theo sẽ ngủ và nghỉ trong nhà sàn còn học sinh sẽ tự dựng lều ngủ. Chuyến đi này coi như là giờ học ngoại khóa của họ, tạo thêm tính tự lập giữa nơi hoang dã này, và đương nhiên là học sinh phải nghe theo.
Có 2 lớp, mỗi lớp có 30 người, 12 cái lều được dựng lên cũng là lúc đến giờ ăn trưa. Các cô trò rất nhanh bắt tay vào việc làm đồ ăn, mọi người quây tròn quanh cái nhà sàn lớn nhất ăn trưa, dù chỉ là lát xúc xích kèm với bánh mì thôi nhưng đối với họ giờ khắc này thứ khô khốc ấy rõ là ngon. Ăn xong, rất tự giác về lều ngủ, và sẽ tỉnh vào hai giờ chiều để " đi chơi "...
Chuyến đi này là chuyến đi 3 ngày 2 đêm nên thời gian chơi khá nhiều. Hôm nay là buổi đầu nên tất cả đi tập chung cùng nhau. Họ đều hướng đài quan sát 24m kia mà đi tới...
Hiện tại toàn bộ 67 người cả trò lẫn thầy đều đang thả hồn trên đài quan sát này, quả thực thích chết đi được. Với độ cao này phóng tầm mắt xuống thích khỏi nói luôn, toàn cảnh rừng tràm rộng mênh mông, xanh bát ngát, trải dài tít tắp đến tận chân trời.
Trong lúc kích thích như vậy đương nhiên không thể thiếu những tiếng lách tách phát ra từ những chiếc smartphone đắt tiền. Chụp ảnh, tự sướng, vv...vv
Chỉ lăng xăng có mỗi cái đài này thôi cũng hết ngày, dù luyến tiếc họ vẫn phải trở về lều. Khác với trưa, tối toàn bộ mọi người đều được thưởng thức những đặc sản của ngôi rừng này. Những người dân nới đây vô cùng tốt bụng và hiếu khách, họ dành cho đám trẻ rất nhiều thứ mới mẻ mà chỉ nơi đây mới có cá lóc nướng trui,cá rô đồng nấu lẩu mắm, lươn um lá nhàu.vv nói chung toàn cá đương nhiên có rắn nhưng lũ trẻ nhát gan không dám ăn thịt rắn. và luôn tránh xa mónchuột đồng chiên...Nhưng bù lại họ được uống một chútrượu trái giác, được mệnh danh là “vang rừng” U Minh Hạ.
Đánh chén no say, tất cả đốt lửa ca hát trò chuyện...đến khuya muộn mới ai về lều nấy ngủ say sưa.
Một ngày tuyệt vời như vậy cứ thế trôi qua, có lẽ chuyến đi này sẽ mãi là một kỉ niệm, một kỉ niệm khó phai cho 11và 12 A1... Và cũng là kỉ niệm khó quên cho các nhân vật chính, hiện tại Nhi bé nhỏ đang vô cùng ngon giấc bên anh Kì, bên bờ vai vững chãi mà có lẽ cô không hay bờ vai này sẽ che chở cô mãi mãi, dù sinh ly từ biệt,,,