“…Cho tôi dũng khí để tin tưởng thêm một lần nữa
Vượt qua dối gian để ôm lấy anh…”
Từ ngày rời khỏi thành phố, Từ Hi cũng xem như là từ bỏ sự nghiệp ngôi sao, nói đúng hơn là cho dù y có chờ đợi đến mệt mỏi cũng chẳng có lấy một cuộc điện thoại gọi báo cho y lịch diễn sắp tới. Quay về thực tại cả ngày quần quật với mớ công việc, hết việc này lại chạy sang việc kia, cơ thể y suy nhược, chỉ có thể làm những việc trên giấy tờ, tỷ như…
Sáng sớm y phải chạy bộ đến ga tàu điện, công ty ở khá xa nên cho dù có tranh thủ đi sớm vẫn phải chạy thục mạng mới kịp giờ.
Đến trưa dành chút thời gian nghỉ trưa ít ỏi để dịch văn bản xem như là làm bớt một phần việc buổi tối.
“Tiểu Hi! Cật lực như vậy là muốn cuối năm lấy vợ hay sao đây!”
Các đồng nghiệp cùng công ty ra ngoài ăn trưa đi ngang chỗ của bộ phận kế hoạch thấy y hì hục làm việc cũng lên tiếng nói đùa.
Từ Hi chỉ mỉm cười lắc đầu okhông nói gì, chăm chỉ cũng tốt mà.
Tan tầm, ghé qua cửa hàng tiện dụng mua một hộp sữa và cái bánh ngọt rồi lại tất bật chạy về công ty bất động sản nhỏ ở gần nhà để làm thêm.
Lương tháng tương đối ổn, có thể sống qua ngày rồi còn trả tiền thuê nhà, chăm sóc cho ông nội, những loại phí phát sinh khác nữa.
“Alo! Xin hỏi…”
“Xin chào, tôi là người từ tập đoàn Thịnh Toàn. Ngài có phải là Từ tiên sinh hay không ạ?”
Y suy nghĩ một lát mới cẩn thận trả lời “Đúng vậy, còn vị tiên sinh này xin hỏi là ai?”
Người ở đầu dây bên kia cung kính nghiêm túc nói “Tôi là trợ lý của Nghi tổng, bà ấy muốn mời ngài…”
“Xin lỗi, nhưng tôi đang ở rất xa thành phố!”
Nói trắng ra là chẳng còn lý do gì để gặp mặt, hoặc là y chẳng muốn quay lại thành phố chút nào, sợ rằng sơ hở lại gặp người kia, kiềm không được lại bước trên lối cũ, tự mình chuốc lấy phiền phức.
“Nghi tổng có dặn, sự việc lần này rất quan trọng, nếu như ngài không đồng ý xem như là làm khó chúng tôi rồi!”
Có việc gì mà quan trọng, trừ ra mối quan hệ hợp tác, Từ Hi y hiện tại hợp đồng chụp ảnh quảng cáo cho nhãn hiệu của tập đoàn Thịnh Toàn cũng không còn nữa.
Nhớ lại trước đây, từng có lần bà ấy nói muốn nhận y làm con nuôi, không phải là thật đấy chứ?
“Ừm, tôi biết rồi! Các người cho tôi địa chỉ và ngày giờ cụ thể đi!”
“Nghi tổng có dặn, chúng tôi phải tới tận nơi đón ngài!”
Một tiếng Nghi tổng dặn hai tiếng Nghi tổng dặn, y sắp phiền đến chết rồi, bước ra ngoài nhìn lên địa chỉ đọc cho người kia xong vừa đúng lúc ông nội vừa đi đánh cờ với mấy người bạn mới về.
“Ông nội, có lẽ trong tuần này cháu sẽ phải đi công việc vài ngày, ông có thể tự chăm sóc cho mình không?”
Ông nở nụ cười, cởi giày xếp vào kệ ở gần cửa ra vào “Cháu nghĩ ông nội là lão già lẩm cẩm hay trẻ con lên ba đây!”
—————————–
Vệ sĩ từ chỗ Nghi Thái Yến tới hộ tống Từ Hi rất đúng giờ y khi ấy nghĩ tới nghĩ lui chỉ đem theo túi nhỏ bên trong có một bộ quần jeans áo sơ mi trắng bình thường.
Xe dừng lại ở cửa sau nơi diễn ra bữa tiệc không rõ chủ đề ấy, người bên trong hộ tống y vào tới phòng thay trang phục, ở đó đã chuẩn bị sẵn một bộ tây trang màu bạc lịch lãm, phân vân một chút vẫn là mặc vào rồi theo chỉ dẫn một lần nữa tới căn phòng khác, bên trong đó có Nghi Thái Yến đang ngồi xem văn kiện.
“Xin chào, Nghi tổng, hôm nay bà mời tôi đến đây có việc gì sao?”
Bà mỉm cười ôn nhu đặt tập văn kiện xuống bàn, đứng dậy giúp y chỉnh lại phần cổ áo còn chưa chỉnh chu “Chút nữa ra ngoài ta sẽ cho con biết mục đích mời con đến đây hôm nay!”
“Tại sao…”
“Một chút nữa thôi, sắp tới giờ rồi!”
Từ Hi ngậm miệng tìm chỗ nào đó ngồi xuống chờ đợi mà không biết mình đang chờ đợi điều gì.
Chừng 15 phút sau, Nghi Thái Yến đứng dậy nhìn y cười một cái rồi rời khỏi, ngay lập tức phía hội trường gần đó phát ra âm thanh náo nhiệt hơn vài phần lúc nãy, rồi lại thêm một chút nữa, hai người vệ sĩ ban nãy tới dắt theo y ra ngoài.
MC đứng trên sân khấu một mạch giới thiệu “Và đây, là sự xuất hiện lần đầu tiên của thiếu gia Nghi gia!” mặc kệ cho y lúc này đang đứng nghệch ra cái gì cũng không hiểu.
Bên dưới bắt đầu bàn tán xôn xao, vì có một số người nhận ra trước đây y từng đóng qua vài bộ phim điện ảnh, danh tiếng cũng thuộc hàng khá, không ngờ gia thế phía sau lại lớn mạnh như vậy.
Từ Hi ngốc lăng đứng như trời trồng nhìn Nghi Thái Yến, bà khẽ gật đầu ra hiệu rằng sẽ không sao đâu, y lúc này mới hoàn hồn nhìn quanh một vòng phía dưới khán đài, người được mời tham dự buổi tiệc “ra mắt” này ngoài đội chó săn là thiết yếu ra còn có mấy nhân vật mà trước giờ y chưa từng gặp qua, bất quá nhìn vẻ bề ngoài có lẽ cũng không phải những nhân vật tầm thường.
Lẩn trong số đó, có một góc dường như đang tỏa ra hào quan thu hút mọi ánh mắt, buổi tiệc này làm sao có thể thiếu đi sự xuất hiện của người đó chứ.
Tuyên bố lý do bữa tiệc đâu vào đấy, mọi người tản ra cùng nhau tán dóc, có người chuyển sang sân khấu khiêu vũ, lúc này y mới có cơ hội nói chuyện rõ ràng với Nghi Thái Yến.
“Nghi tổng, chuyện hôm nay là thế nào?”
“Có thể giải thích sau không? Trước con cứ tự nhiên đi, tan tiệc rồi đi theo ta!” bà khó xử cười khổ quay đi trả lại tự do cho y.
Từ Hi vừa muốn đi theo bà lẩn trốn ra góc nào đó vắng người ăn chút gì vì bụng từ trưa tới giờ vẫn còn trống trơn thì bị một bàn tay hữu lực giữ lấy.
Y quay đầu nhìn người đang giữ lấy tay mình, cảm giác như tim vừa mới ngừng đập vài giây cực kỳ khó thở.
Người kia cũng giữ đúng phép lịch sử mỉm cười thay cho lời chào.
Vượt qua dối gian để ôm lấy anh…”
Từ ngày rời khỏi thành phố, Từ Hi cũng xem như là từ bỏ sự nghiệp ngôi sao, nói đúng hơn là cho dù y có chờ đợi đến mệt mỏi cũng chẳng có lấy một cuộc điện thoại gọi báo cho y lịch diễn sắp tới. Quay về thực tại cả ngày quần quật với mớ công việc, hết việc này lại chạy sang việc kia, cơ thể y suy nhược, chỉ có thể làm những việc trên giấy tờ, tỷ như…
Sáng sớm y phải chạy bộ đến ga tàu điện, công ty ở khá xa nên cho dù có tranh thủ đi sớm vẫn phải chạy thục mạng mới kịp giờ.
Đến trưa dành chút thời gian nghỉ trưa ít ỏi để dịch văn bản xem như là làm bớt một phần việc buổi tối.
“Tiểu Hi! Cật lực như vậy là muốn cuối năm lấy vợ hay sao đây!”
Các đồng nghiệp cùng công ty ra ngoài ăn trưa đi ngang chỗ của bộ phận kế hoạch thấy y hì hục làm việc cũng lên tiếng nói đùa.
Từ Hi chỉ mỉm cười lắc đầu okhông nói gì, chăm chỉ cũng tốt mà.
Tan tầm, ghé qua cửa hàng tiện dụng mua một hộp sữa và cái bánh ngọt rồi lại tất bật chạy về công ty bất động sản nhỏ ở gần nhà để làm thêm.
Lương tháng tương đối ổn, có thể sống qua ngày rồi còn trả tiền thuê nhà, chăm sóc cho ông nội, những loại phí phát sinh khác nữa.
“Alo! Xin hỏi…”
“Xin chào, tôi là người từ tập đoàn Thịnh Toàn. Ngài có phải là Từ tiên sinh hay không ạ?”
Y suy nghĩ một lát mới cẩn thận trả lời “Đúng vậy, còn vị tiên sinh này xin hỏi là ai?”
Người ở đầu dây bên kia cung kính nghiêm túc nói “Tôi là trợ lý của Nghi tổng, bà ấy muốn mời ngài…”
“Xin lỗi, nhưng tôi đang ở rất xa thành phố!”
Nói trắng ra là chẳng còn lý do gì để gặp mặt, hoặc là y chẳng muốn quay lại thành phố chút nào, sợ rằng sơ hở lại gặp người kia, kiềm không được lại bước trên lối cũ, tự mình chuốc lấy phiền phức.
“Nghi tổng có dặn, sự việc lần này rất quan trọng, nếu như ngài không đồng ý xem như là làm khó chúng tôi rồi!”
Có việc gì mà quan trọng, trừ ra mối quan hệ hợp tác, Từ Hi y hiện tại hợp đồng chụp ảnh quảng cáo cho nhãn hiệu của tập đoàn Thịnh Toàn cũng không còn nữa.
Nhớ lại trước đây, từng có lần bà ấy nói muốn nhận y làm con nuôi, không phải là thật đấy chứ?
“Ừm, tôi biết rồi! Các người cho tôi địa chỉ và ngày giờ cụ thể đi!”
“Nghi tổng có dặn, chúng tôi phải tới tận nơi đón ngài!”
Một tiếng Nghi tổng dặn hai tiếng Nghi tổng dặn, y sắp phiền đến chết rồi, bước ra ngoài nhìn lên địa chỉ đọc cho người kia xong vừa đúng lúc ông nội vừa đi đánh cờ với mấy người bạn mới về.
“Ông nội, có lẽ trong tuần này cháu sẽ phải đi công việc vài ngày, ông có thể tự chăm sóc cho mình không?”
Ông nở nụ cười, cởi giày xếp vào kệ ở gần cửa ra vào “Cháu nghĩ ông nội là lão già lẩm cẩm hay trẻ con lên ba đây!”
—————————–
Vệ sĩ từ chỗ Nghi Thái Yến tới hộ tống Từ Hi rất đúng giờ y khi ấy nghĩ tới nghĩ lui chỉ đem theo túi nhỏ bên trong có một bộ quần jeans áo sơ mi trắng bình thường.
Xe dừng lại ở cửa sau nơi diễn ra bữa tiệc không rõ chủ đề ấy, người bên trong hộ tống y vào tới phòng thay trang phục, ở đó đã chuẩn bị sẵn một bộ tây trang màu bạc lịch lãm, phân vân một chút vẫn là mặc vào rồi theo chỉ dẫn một lần nữa tới căn phòng khác, bên trong đó có Nghi Thái Yến đang ngồi xem văn kiện.
“Xin chào, Nghi tổng, hôm nay bà mời tôi đến đây có việc gì sao?”
Bà mỉm cười ôn nhu đặt tập văn kiện xuống bàn, đứng dậy giúp y chỉnh lại phần cổ áo còn chưa chỉnh chu “Chút nữa ra ngoài ta sẽ cho con biết mục đích mời con đến đây hôm nay!”
“Tại sao…”
“Một chút nữa thôi, sắp tới giờ rồi!”
Từ Hi ngậm miệng tìm chỗ nào đó ngồi xuống chờ đợi mà không biết mình đang chờ đợi điều gì.
Chừng 15 phút sau, Nghi Thái Yến đứng dậy nhìn y cười một cái rồi rời khỏi, ngay lập tức phía hội trường gần đó phát ra âm thanh náo nhiệt hơn vài phần lúc nãy, rồi lại thêm một chút nữa, hai người vệ sĩ ban nãy tới dắt theo y ra ngoài.
MC đứng trên sân khấu một mạch giới thiệu “Và đây, là sự xuất hiện lần đầu tiên của thiếu gia Nghi gia!” mặc kệ cho y lúc này đang đứng nghệch ra cái gì cũng không hiểu.
Bên dưới bắt đầu bàn tán xôn xao, vì có một số người nhận ra trước đây y từng đóng qua vài bộ phim điện ảnh, danh tiếng cũng thuộc hàng khá, không ngờ gia thế phía sau lại lớn mạnh như vậy.
Từ Hi ngốc lăng đứng như trời trồng nhìn Nghi Thái Yến, bà khẽ gật đầu ra hiệu rằng sẽ không sao đâu, y lúc này mới hoàn hồn nhìn quanh một vòng phía dưới khán đài, người được mời tham dự buổi tiệc “ra mắt” này ngoài đội chó săn là thiết yếu ra còn có mấy nhân vật mà trước giờ y chưa từng gặp qua, bất quá nhìn vẻ bề ngoài có lẽ cũng không phải những nhân vật tầm thường.
Lẩn trong số đó, có một góc dường như đang tỏa ra hào quan thu hút mọi ánh mắt, buổi tiệc này làm sao có thể thiếu đi sự xuất hiện của người đó chứ.
Tuyên bố lý do bữa tiệc đâu vào đấy, mọi người tản ra cùng nhau tán dóc, có người chuyển sang sân khấu khiêu vũ, lúc này y mới có cơ hội nói chuyện rõ ràng với Nghi Thái Yến.
“Nghi tổng, chuyện hôm nay là thế nào?”
“Có thể giải thích sau không? Trước con cứ tự nhiên đi, tan tiệc rồi đi theo ta!” bà khó xử cười khổ quay đi trả lại tự do cho y.
Từ Hi vừa muốn đi theo bà lẩn trốn ra góc nào đó vắng người ăn chút gì vì bụng từ trưa tới giờ vẫn còn trống trơn thì bị một bàn tay hữu lực giữ lấy.
Y quay đầu nhìn người đang giữ lấy tay mình, cảm giác như tim vừa mới ngừng đập vài giây cực kỳ khó thở.
Người kia cũng giữ đúng phép lịch sử mỉm cười thay cho lời chào.