Ăn xong lẩu, hai người đều quay về, Lạc Thụy tìm chú còn Thư Hạ tìm cha. Lúc cậu về Thư Diệu Chi đang gọi điện cho mẹ cậu, thế nhưng bà không nhận điện thoại, Thư Hạ đặt bánh nghìn tầng mua cho ông lên bàn “Cha còn chưa từ bỏ sao?”
“Nói là đi Thái Lan chơi, không biết đã về chưa.”
Thư Hạ trợn mắt “Mẹ đi Thái Lan, cha gọi điện mẹ nhận được à?”
Thư Diệu Chi bừng tỉnh “Ai da, nghĩ con về nên gọi bà ấy cùng nhau ăn bữa cơm, mẹ con nhớ con lắm…”
“Sao cha thích mời người khác ăn cơm thế?” Thư Hạ bực bội “Mẹ con không nhớ con đâu, mẹ sống một mình vừa tự do vừa thoải mái.”
“Đừng nói linh tinh.” Thư Diệu Chi chau mày trách cậu “Thôi, mai con còn đi làm đấy, đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Thư kí, trợ lí sinh hoạt, cái việc không cần kỹ thuật này thì chuẩn bị gì ạ?”
Thư Diệu Chi có vẻ rất vui khi thấy Thư Hạ và Thích Phỉ Nhiên làm việc chung với nhau. Thư Hạ có khó chịu thì ông vẫn vui, hoàn toàn không cảm thấy con mình là nhân tài nhưng không được trọng dụng “Con chăm sóc Tiểu Thích cho tốt nhé.”
Thư Hạ lầm bầm “Cha yên tâm, tuyệt đối không làm hại con trai ruột của cha đâu.”
Không đợi Thư Diệu Chi mắng, Thư Hạ đã nhanh chóng lủi về phòng.
Hôm sau, cậu dậy rất sớm, chọn một cái áo sơ mi mới tương đối nghiêm chỉnh, pha một tách cafe đá. Tối qua mải nghĩ cách đối phó nên không ngủ được.
Thư Diệu Chi hài lòng nhìn Thư Hạ, nhân từ rán cho con trai một quả trứng. Thư Hạ cắn một miếng “Trước khi ăn con còn tưởng nó nát bét ra chứ.”
“Cũng tạm cũng tạm.”
Thư Hạ vất vả ăn xong bữa sáng vội vã đi làm. Tuy cậu rất không muốn nhìn thấy Thích Phỉ Nhiên, nhưng dù sao đây cũng là ngày đầu tiên, cho nên có chen chúc thì cũng thành một trong mấy chuyện quan trọng của đời người, còn phấn khích ấy à, cũng bình thường thôi.
Cậu cứ cho là mình đến công ty sớm, không ngờ còn có người đến sớm hơn.
Người này chính là người cậu không muốn thấy nhất, nhưng từ nay trở đi lại là người lãnh đạo trực tiếp của cậu, là người phát lương cho cậu.
Dù cho kiểu gì thì mấy tờ lương này cũng quay lại tay anh ta.
Làm cu li không công, cậu phải sống thế nào đây? Nhanh chóng tìm một người đàn ông đẹp trai lắm tiền để bao dưỡng mình giờ đã thành mục tiêu hàng đầu của Thư Hạ luôn rồi!
Phòng làm việc của Thích Phỉ Nhiên được kê thêm một bộ bàn ghế nhỏ, đặt chếch phía trước bàn làm việc của anh tầm hai mét, cự ly hoàn hảo, sẽ không đột nhiên bạo phát! Thư Hạ ngồi ngay ngắn ở đó, được một lát không có việc làm đã ngáp ngắn ngáp dài, vừa thấy người vào liền lập tức thẳng lưng lật tài liệu loạt xoạt.
Thích Phỉ Nhiên nhíu mày, không hiểu nổi hành động của Thư Hạ, dù sao lúc chỉ còn hai người bọn họ, Thư Hạ cũng sẽ lộ ra nguyên hình.
Thư kí phải làm những gì, Thư Hạ không biết, dù sao Thích Phỉ Nhiên cũng chỉ coi cậu như một chân chạy vặt mà thôi.
Đưa hợp đồng, đóng dấu tài liệu, chạy lên chạy xuống, khiến cho cậu quen mặt hết nhân viên trên dưới công ty. Có mấy cô nàng trêu cậu, cậu lại từng tiếng từng tiếng kêu người ta chị ơi chị à. Các cô đó thế mà chẳng những không ghét cậu, lại còn rất thích thú, lấy đồ ăn vặt ra cho cậu ăn.
Thư Hạ càng chạy càng chịu khó, Thích Phỉ Nhiên không có việc bảo cậu ra ngoài cậu cũng ra. Một lần đứng dậy khỏi ghế chuẩn bị hành động, Thích Phỉ Nhiên ho một tiếng “Cậu lại muốn làm gì?”
Thư Hạ đứng nghiêm “Buồn đi vệ sinh không nhịn được!”
Cũng không biết lau sạch bánh kem dính bên mép! Thích Phỉ Nhiên cúi đầu xem tài liệu “Có bệnh thì phải trị, lát tôi đi cùng cậu đến bệnh viện.”
Thư Hạ nhanh nhẹn ngồi lại xuống ghế “Đột nhiên khỏe rồi!”
Cả buổi sáng coi như bình an vô sự, lúc ăn trưa, Thư Hạ căn cứ theo mẫu hình làm tốt công việc, đi mua đồ ăn cho Thích Phỉ Nhiên. Thế nhưng cậu không biết Thích Phỉ Nhiên thích ăn cái gì cho nên mua một đống về, len lén quan sát sắc mặt anh ta.
Vẻ mặt Thích Phỉ Nhiên không thay đổi gì, thế nhưng lại bê canh cá uống hết sạch. Thư Hạ âm thầm thỏa mãn, công việc này chả có gì khó, thậm chí còn không khó bằng trong tưởng tượng.
Nhắc tới cũng lạ, lúc cậu không thấy Thích Phỉ Nhiên thì chỉ cần nghĩ đến anh ta là vừa tức vừa hận, giờ thấy rồi, tâm trạng cũng chả kích động. Vốn cứ nghĩ xong đời rồi, công việc này ép chết mình rồi, thế mà hết trưa rồi, hai người vẫn yên bình, ngay cả nói cũng không nói quá mấy câu.
Thư Hạ ăn cơm xong, ngồi trên ghế đờ ra. Cậu nhìn Thích Phỉ Nhiên chằm chằm, haizz, thật ra thì vẫn thấy có nét từ ngày cấp ba, bỏ qua định kiến của cậu, thì anh ta đẹp trai thật, trước thấy anh ta cả ngày xụ mặt trông âm u tối tăm, không có sức sống tuổi trẻ của học sinh trung học, nhưng giờ nhìn lại thì cái loại âm u tối tăm này lại vừa hay trở thành sự chín chắn trưởng thành, càng giúp cho vẻ ngoài xuất sắc hơn mấy phần.
Cậu cứ không kiêng nể gì mà nhìn như thế, Thích Phỉ Nhiên cũng nhanh chóng nhận ra. Anh ngẩng đầu nhìn một cái, Thư Hạ vội cầm tài liệu trong tay giơ lên che mặt, giả vờ như không có chuyện gì.
Nhìn trộm bị người phát hiện, cái này rất xấu hổ đó!
Thích Phỉ Nhiên thu lại ánh nhìn của mình, tiếp tục xem tài liệu. Thư Hạ cũng bình thường lại, cả phòng rơi vào im lặng.
Buổi chiều, Thư Hạ chạy khắp nơi, vừa mới ngồi xuống nghỉ một chút, Trình Dương đã mò tới, thấy Thư Hạ thì cười bỉ ổi “Ôi chà, phỏng vấn thành công rồi à?”
Thư Hạ ha ha cười, sau đó lật tài liệu trên bàn tới lui, thể hiện một dạng chuyên nghiệp giả dối.
Trình Dương đi tới trước mặt Thích Phỉ Nhiên, nháy mắt với anh. Thích Phỉ Nhiên giống như không nhìn thấy, chỉ ra cửa “Để đồ xuống là đi được rồi.”
Trình Dương chậc lưỡi “Hội trường bên cạnh có một ngôi sao đến mở cuộc gặp mặt, mấy cô nhóc ở công ty chúng ta sắp điên luôn rồi, cứ theo tôi khóc lóc ăn vạ xin vé, nhưng tôi không có, anh có không?”
Thích Phỉ Nhiên còn chưa kịp trả lời, Thư Hạ đã hưng phấn “Ngôi sao nào? Tên gì vậy?”
Trình Dương thuận miệng đáp “Mới nổi gần đây, gọi Phương gì ấy.”
Thư Hạ vỗ đùi, thoáng cái kích động đến đỏ bừng cả mặt “Cậu ta đẹp trai lắm! Tôi thích cậu ta vô cùng!”
Thích Phỉ Nhiên chuyển ánh mắt lên người Thư Hạ, Trình Dương thấy phản ứng của Thư Hạ thì bật cười, đẩy đẩy vai Thích Phỉ Nhiên, Thích Phỉ Nhiên liếc mắt nhìn anh ta, chỉ ra cửa “Cậu có thể lăn rồi.”
Trình Dương đã quen thái độ ác liệt của Thích Phỉ Nhiên, quay người rời đi, cả không gian to lớn như vậy chỉ còn lại hai người, ánh nhìn nóng bỏng càng trở nên rõ rệt hơn.
Thư Hạ cảm thấy sau mông mình phải có thêm cái đuôi nó mới hợp, mới đủ để biểu hiện ra được tâm trạng của mình lúc này.
Thích Phỉ Nhiên vừa bực vừa buồn cười, nhưng vẫn không tỏ ra thái độ gì, hỏi một câu “Cậu muốn làm gì?”
Thư Hạ kiềm nén, cậu vốn định nghe ngóng xem Trình Dương hỏi Thích Phỉ Nhiên có vé không, ai ngờ bị một kích quên luôn, con người Thích Phỉ Nhiên này à… Cậu rụt cổ không nói chuyện nữa.
Nếu sau đó bận rộn thì ý muốn đi gặp trai đẹp của cậu còn có thể bị đánh tan, chứ đằng này ngồi hơn hai mươi phút cũng chả có gì làm, Thư Hạ liền len lén chạy ra ngoài một chuyến, cậu không có vé vào cửa, nhưng ở ngoài nhìn mấy em gái fan cũng thấy hớn hở, Thư Hạ xoay qua xoay lại một chút lại chạy về.
Thích Phỉ Nhiên vừa nhìn đã biết cậu đi đâu làm gì, nhưng anh không hỏi, Thư Hạ cũng tự mình nhận tội “Tôi thừa nhận mình sai rồi, tôi không nên đào ngũ trước mặt cấp trên, chạy ra ngoài đi chơi!”
“Cậu đi đâu chơi?”
“Đi hội trường bên cạnh, không có vé vào, đứng ngoài nghe tiếng hát cũng thấy hạnh phúc.”
Hạnh phúc cái rắm! Thích Phỉ Nhiên thầm trợn mắt mắng.
Đưa cho Thư Hạ một tập tài liệu “Đi đưa cho Trình Dương.”
Thư Hạ khẽ thở dài, sau đó nhận lấy tài liệu, chạy chậm đến phòng làm việc của Trình Dương, sau khi đưa xong định quay lại thì bị Trình Dương gọi.
“Ê, cậu đợi chút, sao trong đây lại có một cái phong bì nè.”
Thư Hạ nhìn qua, thuận miệng đáp “Anh ta viết thư cho anh, tương đối súc tích.”
Trình Dương cầm phong bì lên “Nhưng phía trên viết tên cậu mà.”
Thư Hạ kinh ngạc, đoạt lấy, lại không dám xé, nói nhỏ “Có phải có bùa chú gì không…”
“… Tổng giám đốc Thích không trẻ con thế đâu.”
Thư Hạ nghĩ cũng phải, mở phong bì ra, một tờ giấy nhỏ rơi ra, còn có một tấm vé vào cửa.
Trên giấy viết: Cho cậu đúng ba mươi phút, xem xong nhanh chóng quay lại
“Nói là đi Thái Lan chơi, không biết đã về chưa.”
Thư Hạ trợn mắt “Mẹ đi Thái Lan, cha gọi điện mẹ nhận được à?”
Thư Diệu Chi bừng tỉnh “Ai da, nghĩ con về nên gọi bà ấy cùng nhau ăn bữa cơm, mẹ con nhớ con lắm…”
“Sao cha thích mời người khác ăn cơm thế?” Thư Hạ bực bội “Mẹ con không nhớ con đâu, mẹ sống một mình vừa tự do vừa thoải mái.”
“Đừng nói linh tinh.” Thư Diệu Chi chau mày trách cậu “Thôi, mai con còn đi làm đấy, đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Thư kí, trợ lí sinh hoạt, cái việc không cần kỹ thuật này thì chuẩn bị gì ạ?”
Thư Diệu Chi có vẻ rất vui khi thấy Thư Hạ và Thích Phỉ Nhiên làm việc chung với nhau. Thư Hạ có khó chịu thì ông vẫn vui, hoàn toàn không cảm thấy con mình là nhân tài nhưng không được trọng dụng “Con chăm sóc Tiểu Thích cho tốt nhé.”
Thư Hạ lầm bầm “Cha yên tâm, tuyệt đối không làm hại con trai ruột của cha đâu.”
Không đợi Thư Diệu Chi mắng, Thư Hạ đã nhanh chóng lủi về phòng.
Hôm sau, cậu dậy rất sớm, chọn một cái áo sơ mi mới tương đối nghiêm chỉnh, pha một tách cafe đá. Tối qua mải nghĩ cách đối phó nên không ngủ được.
Thư Diệu Chi hài lòng nhìn Thư Hạ, nhân từ rán cho con trai một quả trứng. Thư Hạ cắn một miếng “Trước khi ăn con còn tưởng nó nát bét ra chứ.”
“Cũng tạm cũng tạm.”
Thư Hạ vất vả ăn xong bữa sáng vội vã đi làm. Tuy cậu rất không muốn nhìn thấy Thích Phỉ Nhiên, nhưng dù sao đây cũng là ngày đầu tiên, cho nên có chen chúc thì cũng thành một trong mấy chuyện quan trọng của đời người, còn phấn khích ấy à, cũng bình thường thôi.
Cậu cứ cho là mình đến công ty sớm, không ngờ còn có người đến sớm hơn.
Người này chính là người cậu không muốn thấy nhất, nhưng từ nay trở đi lại là người lãnh đạo trực tiếp của cậu, là người phát lương cho cậu.
Dù cho kiểu gì thì mấy tờ lương này cũng quay lại tay anh ta.
Làm cu li không công, cậu phải sống thế nào đây? Nhanh chóng tìm một người đàn ông đẹp trai lắm tiền để bao dưỡng mình giờ đã thành mục tiêu hàng đầu của Thư Hạ luôn rồi!
Phòng làm việc của Thích Phỉ Nhiên được kê thêm một bộ bàn ghế nhỏ, đặt chếch phía trước bàn làm việc của anh tầm hai mét, cự ly hoàn hảo, sẽ không đột nhiên bạo phát! Thư Hạ ngồi ngay ngắn ở đó, được một lát không có việc làm đã ngáp ngắn ngáp dài, vừa thấy người vào liền lập tức thẳng lưng lật tài liệu loạt xoạt.
Thích Phỉ Nhiên nhíu mày, không hiểu nổi hành động của Thư Hạ, dù sao lúc chỉ còn hai người bọn họ, Thư Hạ cũng sẽ lộ ra nguyên hình.
Thư kí phải làm những gì, Thư Hạ không biết, dù sao Thích Phỉ Nhiên cũng chỉ coi cậu như một chân chạy vặt mà thôi.
Đưa hợp đồng, đóng dấu tài liệu, chạy lên chạy xuống, khiến cho cậu quen mặt hết nhân viên trên dưới công ty. Có mấy cô nàng trêu cậu, cậu lại từng tiếng từng tiếng kêu người ta chị ơi chị à. Các cô đó thế mà chẳng những không ghét cậu, lại còn rất thích thú, lấy đồ ăn vặt ra cho cậu ăn.
Thư Hạ càng chạy càng chịu khó, Thích Phỉ Nhiên không có việc bảo cậu ra ngoài cậu cũng ra. Một lần đứng dậy khỏi ghế chuẩn bị hành động, Thích Phỉ Nhiên ho một tiếng “Cậu lại muốn làm gì?”
Thư Hạ đứng nghiêm “Buồn đi vệ sinh không nhịn được!”
Cũng không biết lau sạch bánh kem dính bên mép! Thích Phỉ Nhiên cúi đầu xem tài liệu “Có bệnh thì phải trị, lát tôi đi cùng cậu đến bệnh viện.”
Thư Hạ nhanh nhẹn ngồi lại xuống ghế “Đột nhiên khỏe rồi!”
Cả buổi sáng coi như bình an vô sự, lúc ăn trưa, Thư Hạ căn cứ theo mẫu hình làm tốt công việc, đi mua đồ ăn cho Thích Phỉ Nhiên. Thế nhưng cậu không biết Thích Phỉ Nhiên thích ăn cái gì cho nên mua một đống về, len lén quan sát sắc mặt anh ta.
Vẻ mặt Thích Phỉ Nhiên không thay đổi gì, thế nhưng lại bê canh cá uống hết sạch. Thư Hạ âm thầm thỏa mãn, công việc này chả có gì khó, thậm chí còn không khó bằng trong tưởng tượng.
Nhắc tới cũng lạ, lúc cậu không thấy Thích Phỉ Nhiên thì chỉ cần nghĩ đến anh ta là vừa tức vừa hận, giờ thấy rồi, tâm trạng cũng chả kích động. Vốn cứ nghĩ xong đời rồi, công việc này ép chết mình rồi, thế mà hết trưa rồi, hai người vẫn yên bình, ngay cả nói cũng không nói quá mấy câu.
Thư Hạ ăn cơm xong, ngồi trên ghế đờ ra. Cậu nhìn Thích Phỉ Nhiên chằm chằm, haizz, thật ra thì vẫn thấy có nét từ ngày cấp ba, bỏ qua định kiến của cậu, thì anh ta đẹp trai thật, trước thấy anh ta cả ngày xụ mặt trông âm u tối tăm, không có sức sống tuổi trẻ của học sinh trung học, nhưng giờ nhìn lại thì cái loại âm u tối tăm này lại vừa hay trở thành sự chín chắn trưởng thành, càng giúp cho vẻ ngoài xuất sắc hơn mấy phần.
Cậu cứ không kiêng nể gì mà nhìn như thế, Thích Phỉ Nhiên cũng nhanh chóng nhận ra. Anh ngẩng đầu nhìn một cái, Thư Hạ vội cầm tài liệu trong tay giơ lên che mặt, giả vờ như không có chuyện gì.
Nhìn trộm bị người phát hiện, cái này rất xấu hổ đó!
Thích Phỉ Nhiên thu lại ánh nhìn của mình, tiếp tục xem tài liệu. Thư Hạ cũng bình thường lại, cả phòng rơi vào im lặng.
Buổi chiều, Thư Hạ chạy khắp nơi, vừa mới ngồi xuống nghỉ một chút, Trình Dương đã mò tới, thấy Thư Hạ thì cười bỉ ổi “Ôi chà, phỏng vấn thành công rồi à?”
Thư Hạ ha ha cười, sau đó lật tài liệu trên bàn tới lui, thể hiện một dạng chuyên nghiệp giả dối.
Trình Dương đi tới trước mặt Thích Phỉ Nhiên, nháy mắt với anh. Thích Phỉ Nhiên giống như không nhìn thấy, chỉ ra cửa “Để đồ xuống là đi được rồi.”
Trình Dương chậc lưỡi “Hội trường bên cạnh có một ngôi sao đến mở cuộc gặp mặt, mấy cô nhóc ở công ty chúng ta sắp điên luôn rồi, cứ theo tôi khóc lóc ăn vạ xin vé, nhưng tôi không có, anh có không?”
Thích Phỉ Nhiên còn chưa kịp trả lời, Thư Hạ đã hưng phấn “Ngôi sao nào? Tên gì vậy?”
Trình Dương thuận miệng đáp “Mới nổi gần đây, gọi Phương gì ấy.”
Thư Hạ vỗ đùi, thoáng cái kích động đến đỏ bừng cả mặt “Cậu ta đẹp trai lắm! Tôi thích cậu ta vô cùng!”
Thích Phỉ Nhiên chuyển ánh mắt lên người Thư Hạ, Trình Dương thấy phản ứng của Thư Hạ thì bật cười, đẩy đẩy vai Thích Phỉ Nhiên, Thích Phỉ Nhiên liếc mắt nhìn anh ta, chỉ ra cửa “Cậu có thể lăn rồi.”
Trình Dương đã quen thái độ ác liệt của Thích Phỉ Nhiên, quay người rời đi, cả không gian to lớn như vậy chỉ còn lại hai người, ánh nhìn nóng bỏng càng trở nên rõ rệt hơn.
Thư Hạ cảm thấy sau mông mình phải có thêm cái đuôi nó mới hợp, mới đủ để biểu hiện ra được tâm trạng của mình lúc này.
Thích Phỉ Nhiên vừa bực vừa buồn cười, nhưng vẫn không tỏ ra thái độ gì, hỏi một câu “Cậu muốn làm gì?”
Thư Hạ kiềm nén, cậu vốn định nghe ngóng xem Trình Dương hỏi Thích Phỉ Nhiên có vé không, ai ngờ bị một kích quên luôn, con người Thích Phỉ Nhiên này à… Cậu rụt cổ không nói chuyện nữa.
Nếu sau đó bận rộn thì ý muốn đi gặp trai đẹp của cậu còn có thể bị đánh tan, chứ đằng này ngồi hơn hai mươi phút cũng chả có gì làm, Thư Hạ liền len lén chạy ra ngoài một chuyến, cậu không có vé vào cửa, nhưng ở ngoài nhìn mấy em gái fan cũng thấy hớn hở, Thư Hạ xoay qua xoay lại một chút lại chạy về.
Thích Phỉ Nhiên vừa nhìn đã biết cậu đi đâu làm gì, nhưng anh không hỏi, Thư Hạ cũng tự mình nhận tội “Tôi thừa nhận mình sai rồi, tôi không nên đào ngũ trước mặt cấp trên, chạy ra ngoài đi chơi!”
“Cậu đi đâu chơi?”
“Đi hội trường bên cạnh, không có vé vào, đứng ngoài nghe tiếng hát cũng thấy hạnh phúc.”
Hạnh phúc cái rắm! Thích Phỉ Nhiên thầm trợn mắt mắng.
Đưa cho Thư Hạ một tập tài liệu “Đi đưa cho Trình Dương.”
Thư Hạ khẽ thở dài, sau đó nhận lấy tài liệu, chạy chậm đến phòng làm việc của Trình Dương, sau khi đưa xong định quay lại thì bị Trình Dương gọi.
“Ê, cậu đợi chút, sao trong đây lại có một cái phong bì nè.”
Thư Hạ nhìn qua, thuận miệng đáp “Anh ta viết thư cho anh, tương đối súc tích.”
Trình Dương cầm phong bì lên “Nhưng phía trên viết tên cậu mà.”
Thư Hạ kinh ngạc, đoạt lấy, lại không dám xé, nói nhỏ “Có phải có bùa chú gì không…”
“… Tổng giám đốc Thích không trẻ con thế đâu.”
Thư Hạ nghĩ cũng phải, mở phong bì ra, một tờ giấy nhỏ rơi ra, còn có một tấm vé vào cửa.
Trên giấy viết: Cho cậu đúng ba mươi phút, xem xong nhanh chóng quay lại