Lúc lên xe, Thư Hạ rất tích cực chọn ghế sau, sau đó ở ghế sau cố gắng cuộn mình lại để giảm thiểu sự tồn tại, gửi tin nhắn nói chuyện phiếm với Lạc Thụy, tiện thể nói cậu ta nghe chuyện bạn trai nhỏ của Thích Phỉ Nhiên tìm đến luôn. Cậu là người nói cậu không để ý, thế nhưng Lạc Thụy nghe xong liền kinh ngạc.
Lạc Thụy: Thích Phỉ Nhiên cũng thích con trai???
Thư Hạ trả lời: Đúng rồi, trong giới cậu không phải được xưng là mắt thần sao, thế mà cũng không biết à.
Lạc Thụy: Khí phách lớn quá, tôi hoàn toàn, luôn luôn không cảm nhận được… Cậu cẩn thận một chút, bạn trai nhỏ của anh ta biết anh ta ở chung với cậu, cậu không yên đâu.
Thư Hạ thở dài, không đành lòng nói cho Lạc Thụy biết Dụ Kiều không chỉ biết mà còn là do cậu tự nói cho cậu ta biết. Thư Hạ đang nghĩ, đột nhiên Dụ Kiều kêu lên một tiếng “Anh là Thư Hạ?”
Tiếng Dụ Kiều vừa cao vừa nhọn, Thư Hạ bị gọi hoảng sợ “Đúng đúng, sao thế?”
Thích Phỉ Nhiên nhìn lướt qua Dụ Kiều, Dụ Kiều không nói gì nữa, thoáng cái đã uể oải rất nhiều. Thư Hạ không hiểu biểu hiện của cậu ta là sao, nhưng ánh mắt Dụ Kiều nhìn cậu càng ngày càng quái dị, có chút sợ, liền ngồi nghiêm chỉnh lại, không dám gửi tin nhắn nữa.
Đến ga tàu điện ngầm, Dụ Kiều cũng chuẩn bị xuống xe thì bị Thích Phỉ Nhiên giữ lại, Thư Hạ vẻ mặt “tôi hiểu mà” nhìn hai người xong nhanh chóng nhảy nhót đi mất, chỉ để lại một bóng lưng xinh đẹp. Thích Phỉ Nhiên nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói “Thật ngốc.”
Dụ Kiều buồn ra mặt, cậu ta nhỏ hơn Thích Phỉ Nhiên một khóa, lúc khai giảng đại học, là Thích Phỉ Nhiên đại diện phát biểu cho sinh viên. Một anh chàng đẹp trai tác phong nhanh nhẹn đã làm mê đảo không biết bao nhiêu người. Nhưng Dụ Kiều lúc ấy cũng chỉ cảm thấy anh ưu tú hơn người, không có ý gì khác, thế nhưng về sau, trong lớp cậu lại có một fan nữ của Thích Phỉ Nhiên, mà cậu lại luôn bị đám con gái coi là bạn thân, cho nên mỗi ngày đều rỉ tai cậu những tin tức liên quan đến anh.
Ví dụ như ai đã từng thổ lộ với anh, xấu đẹp ra sao, nhưng anh vẫn chưa từng tiếp nhận lấy một người.
Sau đó, Dụ Kiều tham gia thêm một bộ môn có Thích Phỉ Nhiên, do hâm mộ mà chậm rãi tiếp cận anh. Thích Phỉ Nhiên lúc lên đại học vẫn là một mình một thế giới, thế nhưng không chịu được mị lực của nhân tình thế thái, cho nên cũng kết bạn với vài người. Dụ Kiều chính là một trong số đó.
Thư Hạ – cái tên này cậu ta đã quá quen rồi.
“Đàn anh, anh ta là người anh muốn chờ sao?”
Thích Phỉ Nhiên không nói, Dụ Kiều ngầm hiểu “Anh ta có chỗ nào xứng với anh?”
Thích Phỉ Nhiên quay kính xe xuống, sau đó châm một điếu thuốc “Dụ Kiều, cậu ấy không biết gì cả, em đừng nói gì với cậu ấy hết.”
Dụ Kiều đau lòng đến nghẹn ngào. Cậu thích Thích Phỉ Nhiên bốn năm, Dụ Kiều cứ nghĩ mình đã đạt được một vài điều kiện xứng đáng với anh, cũng quen thuộc bạn bè anh, cho nên dù đã bị từ chối mấy lần, cậu cũng không thoái chí. Mãi cho đến một hôm, mọi người giúp cậu tổ chức một buổi tiệc để thổ lộ, nhưng Thích Phỉ Nhiên sau khi bị chuốc say lại cứ ôm lấy cậu gọi mãi một cái tên.
Cái tên đó… Chính là Thư Hạ.
Thư Hạ đến sớm hơn Lạc Thụy. Cậu chọn một quán cafe đi vào nhưng không gọi cái gì, nhất định đợi Lạc Thụy đến mời mình!
Đợi không lâu lắm thì Lạc Thụy tới, vừa nhìn qua đã không muốn nhận quen cậu.
Lạc Thụy mặc quần bó màu đen, áo cũng là áo bó đen in hình con dơi, rất hợp với làn da trắng của cậu ta, vừa nhìn đã thấy chói mắt.
“Thụy Nhi, cậu lẳng lơ quá đấy, sao cậu lại mặc thế này?” Lạc Thụy vô thức nhìn ra sau, Lạc Thụy ngồi xuống đối diện cậu, bắt chéo chân “Tiêu Dĩ Quyết không cho tôi mặc, tôi cứ mặc đấy, thì sao nào?”
Lúc Lạc Thụy gọi đầy đủ cả họ cả tên của Tiêu Dĩ Quyết thì phần lớn là đang tức giận. Thư Hạ không dám châm lửa nữa, bỏ qua vấn đề liên quan đến anh ta. “Cậu mặc thế này thoải mái không?”
Lạc Thụy trợn mắt “Thì.. Chỗ đó không thoải mái lắm, còn những chỗ khác cũng được.”
Thư Hạ ha ha ha cười, Lạc Thụy đảo mắt nhìn Thư Hạ “Sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi, lại gây chuyện rồi hả?”
“Gây chuyện? Sao có thể chứ? Tôi là dân lành đấy!”
“Là dân lành cơ đấy, con gái.” Lạc Thụy trêu cậu “Chuyện Thích Phỉ là sao, anh ta thật sự thích đàn ông à?”
“Hừ, còn thật giả cái gì nữa, tôi tận mắt chứng kiến đấy.”
Thư Hạ rất đắc ý, Lạc Thụy lại hỏi “Bạn trai nhỏ của anh ta trông thế nào, đẹp không?”
“Cũng được, trông trẻ con.” Thư Hạ nhớ lại gương mặt của Dụ Kiều “Mắt lớn cằm nhỏ.”
“Trừu tượng quá!” Sự tò mò của Lạc Thụy đến đây là ngừng, vốn dĩ cậu ta cũng chỉ hứng thú với việc Thích Phỉ Nhiên là người trong giới, còn người bên cạnh anh là ai thì Lạc Thụy chả buồn quan tâm!
Hai người nói chuyện hàn huyên một lúc lâu, lại đi xem phim, xem xong đã chín rưỡi, cả hai đều đói bụng, nghĩ muốn tìm chỗ nào đó ăn tối. Tiêu Dĩ Quyết gọi đến mấy lần, Lạc Thụy vẫn không chịu nghe, lần này điện thoại vang lên, Thư Hạ liền khuyên cậu ta “Nghe đi, chú Tiếu nuôi cậu cũng chả dễ dàng gì, đừng để người yêu đau lòng.”
Lạc Thụy ngoài miệng mắng Thư Hạ, nhưng cũng thật thà lôi điện thoại ra, vậy mà màn hình lại đen xì một mảnh.
“Không phải điện thoại của tôi, cậu coi của cậu xem sao.”
Thư Hạ buồn bực, cha cậu giờ đang ở nước ngoài, gọi được cho cậu sao? Người sẽ tìm cậu là Lạc Thụy thì đang đứng trước mặt cậu đây rồi, còn ai gọi nữa chứ?
Màn hình điện thoại hiện ra ba chữ to đùng: Thổ phỉ Thích.
Thư Hạ trợn mắt, nhanh chóng nhận điện “Alo, tìm tôi có chuyện gì?”
“Thư Hạ, chín rưỡi rồi.”
Người này có bệnh à, tự nhiên gọi điện báo giờ.
“Tôi còn chưa ăn cơm tối.”
“Niên Niên cũng chưa ăn.”
Thư Hạ không biết nói gì, người gì đây, cơm trưa còn không biết hâm nóng lên ăn à? Không có tay à? Mèo còn cần cậu về đút ư? Thư Hạ thê thảm làm việc cả năm, đến cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi, tên chủ này, không ép khô cậu thì không bỏ qua đây mà.
Thư Hạ mắng chửi Thích Phỉ Nhiên một trận, sau đó mới tâm không cam tình không nguyện đóng gói đồ ăn chuẩn bị quay về, Lạc Thụy cười nhạo cậu “Cứ nói chú Tiểu quản nghiêm tôi đi, giờ cậu cũng có người quản rồi đấy, còn vênh váo nữa không!”
“Chúng ta giống nhau à, cậu đấy là thích dạy người, còn tôi đây là tá điền độc ác thâm hiểm bóc lột con dân nhé!”
Cậu mang về cho tá điền độc ác thâm hiểm một suất cơm hải sản, đương nhiên cũng do Lạc Thụy trả tiền, sau đó thì nhanh chóng chạy đi bắt xe bus, mười rưỡi về đến nhà. Thích Phỉ Nhiên đang ôm mèo ngồi trên sofa, nhàn nhã nhìn Thư Hạ thở hổn hển như một chú cún con.
Thư Hạ đưa cơm cho anh ta “Này, còn nóng đấy, ăn đi.”
Thích Phỉ Nhiên bảo cậu đặt lên bàn, Thư Hạ ôm lấy mèo, vừa sờ cái bụng to đùng của nó thì không vui “Đây không phải là ăn rồi à, còn gạt tôi?”
“Mười rưỡi rồi, mèo không nhịn đói được.”
Mèo không nhịn được nhưng anh thì được? Cơm hải sản để trên bàn một lúc lâu Thích Phỉ Nhiên cũng chưa ăn, Thư Hạ nhìn ra, Thích Phỉ Nhiên chỉ đơn giản muốn dằn vặt cậu, không muốn cho cậu chơi vui thôi!”
Cậu trừng mắt lườm Thích Phỉ Nhiên mấy cái, sau đó nhịn tức đi tắm. Đang đập nước bồm bộp đột nhiên lại nghe thấy ngoài cửa sổ cũng có tiếng bồm bộp vang lên, Thích Phỉ Nhiên đi qua cửa phòng tắm, thản nhiên nói “Mưa to rồi.”
Thư Hạ nhanh chóng tắm xong chạy ra gọi điện cho Lạc Thụy, đứng ngoài ban công nhìn mưa to gió lớn, mấy người đi trên đường trong khu chung cư bị gió thổi nghiêng ngả. Lạc Thụy mãi mới nghe máy, hùng hùng hổ hổ nói vừa gọi được xe, cả người ướt sũng.
Thư Hạ vỗ ngực, may mà mình về sớm, không thì cái cơ thể nhỏ bé này bị cuốn lên trời luôn rồi.
Thích Phỉ Nhiên ở trong bếp bổ một quả dưa hấu bê ra. Thư Hạ trông mong nhìn, nhưng vừa giận người ta xong, bây giờ cũng không tiện ăn của người ta. Thích Phỉ Nhiên giống như hiểu cậu nghĩ gì, lấy một miếng đưa cho cậu, như mời, Thư Hạ không tự nhiên đi đến, sau đó ngồi bệt trên đất ăn.
Mưa càng lúc càng lớn, có tiếng sấm, Thích Phỉ Nhiên tắt đèn, hai người một mèo ngồi trong phòng khách ăn dưa. Ánh đèn điện thoại yếu ớt của Thích Phỉ Nhiên chiếu lên hai khuôn mặt bình thản.
Đột nhiên, bên ngoài ù một tiếng sấm, Niên Niên meo một tiếng làm Thư Hạ sợ đến quăng luôn dưa hấu lên mặt đất. Thích Phỉ Nhiên nhìn bộ dạng đó của cậu không nhịn được cười, sau đó đi đến bên cạnh lấy giấy lau sàn. Thư Hạ chỉ cảm thấy có một chút khí ấm truyền tới, sau đó là mùi hương dễ chịu trên người Thích Phỉ Nhiên phả vào mũi. Cánh tay lành lạnh của Thích Phỉ Nhiên chạm phải chân Thư Hạ, mặt Thư Hạ thoáng cái đỏ bừng.
Không gian xung quanh tối đen, bên ngoài lại ầm ầm sấm sét, nhưng Thư Hạ vẫn nghe thấy tiếng tim đập nhanh đến dọa người. Cậu vừa hít sâu vừa nghĩ, trời nóng thật, mưa to như thế mà cũng hít thở không thông.
Lạc Thụy: Thích Phỉ Nhiên cũng thích con trai???
Thư Hạ trả lời: Đúng rồi, trong giới cậu không phải được xưng là mắt thần sao, thế mà cũng không biết à.
Lạc Thụy: Khí phách lớn quá, tôi hoàn toàn, luôn luôn không cảm nhận được… Cậu cẩn thận một chút, bạn trai nhỏ của anh ta biết anh ta ở chung với cậu, cậu không yên đâu.
Thư Hạ thở dài, không đành lòng nói cho Lạc Thụy biết Dụ Kiều không chỉ biết mà còn là do cậu tự nói cho cậu ta biết. Thư Hạ đang nghĩ, đột nhiên Dụ Kiều kêu lên một tiếng “Anh là Thư Hạ?”
Tiếng Dụ Kiều vừa cao vừa nhọn, Thư Hạ bị gọi hoảng sợ “Đúng đúng, sao thế?”
Thích Phỉ Nhiên nhìn lướt qua Dụ Kiều, Dụ Kiều không nói gì nữa, thoáng cái đã uể oải rất nhiều. Thư Hạ không hiểu biểu hiện của cậu ta là sao, nhưng ánh mắt Dụ Kiều nhìn cậu càng ngày càng quái dị, có chút sợ, liền ngồi nghiêm chỉnh lại, không dám gửi tin nhắn nữa.
Đến ga tàu điện ngầm, Dụ Kiều cũng chuẩn bị xuống xe thì bị Thích Phỉ Nhiên giữ lại, Thư Hạ vẻ mặt “tôi hiểu mà” nhìn hai người xong nhanh chóng nhảy nhót đi mất, chỉ để lại một bóng lưng xinh đẹp. Thích Phỉ Nhiên nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói “Thật ngốc.”
Dụ Kiều buồn ra mặt, cậu ta nhỏ hơn Thích Phỉ Nhiên một khóa, lúc khai giảng đại học, là Thích Phỉ Nhiên đại diện phát biểu cho sinh viên. Một anh chàng đẹp trai tác phong nhanh nhẹn đã làm mê đảo không biết bao nhiêu người. Nhưng Dụ Kiều lúc ấy cũng chỉ cảm thấy anh ưu tú hơn người, không có ý gì khác, thế nhưng về sau, trong lớp cậu lại có một fan nữ của Thích Phỉ Nhiên, mà cậu lại luôn bị đám con gái coi là bạn thân, cho nên mỗi ngày đều rỉ tai cậu những tin tức liên quan đến anh.
Ví dụ như ai đã từng thổ lộ với anh, xấu đẹp ra sao, nhưng anh vẫn chưa từng tiếp nhận lấy một người.
Sau đó, Dụ Kiều tham gia thêm một bộ môn có Thích Phỉ Nhiên, do hâm mộ mà chậm rãi tiếp cận anh. Thích Phỉ Nhiên lúc lên đại học vẫn là một mình một thế giới, thế nhưng không chịu được mị lực của nhân tình thế thái, cho nên cũng kết bạn với vài người. Dụ Kiều chính là một trong số đó.
Thư Hạ – cái tên này cậu ta đã quá quen rồi.
“Đàn anh, anh ta là người anh muốn chờ sao?”
Thích Phỉ Nhiên không nói, Dụ Kiều ngầm hiểu “Anh ta có chỗ nào xứng với anh?”
Thích Phỉ Nhiên quay kính xe xuống, sau đó châm một điếu thuốc “Dụ Kiều, cậu ấy không biết gì cả, em đừng nói gì với cậu ấy hết.”
Dụ Kiều đau lòng đến nghẹn ngào. Cậu thích Thích Phỉ Nhiên bốn năm, Dụ Kiều cứ nghĩ mình đã đạt được một vài điều kiện xứng đáng với anh, cũng quen thuộc bạn bè anh, cho nên dù đã bị từ chối mấy lần, cậu cũng không thoái chí. Mãi cho đến một hôm, mọi người giúp cậu tổ chức một buổi tiệc để thổ lộ, nhưng Thích Phỉ Nhiên sau khi bị chuốc say lại cứ ôm lấy cậu gọi mãi một cái tên.
Cái tên đó… Chính là Thư Hạ.
Thư Hạ đến sớm hơn Lạc Thụy. Cậu chọn một quán cafe đi vào nhưng không gọi cái gì, nhất định đợi Lạc Thụy đến mời mình!
Đợi không lâu lắm thì Lạc Thụy tới, vừa nhìn qua đã không muốn nhận quen cậu.
Lạc Thụy mặc quần bó màu đen, áo cũng là áo bó đen in hình con dơi, rất hợp với làn da trắng của cậu ta, vừa nhìn đã thấy chói mắt.
“Thụy Nhi, cậu lẳng lơ quá đấy, sao cậu lại mặc thế này?” Lạc Thụy vô thức nhìn ra sau, Lạc Thụy ngồi xuống đối diện cậu, bắt chéo chân “Tiêu Dĩ Quyết không cho tôi mặc, tôi cứ mặc đấy, thì sao nào?”
Lúc Lạc Thụy gọi đầy đủ cả họ cả tên của Tiêu Dĩ Quyết thì phần lớn là đang tức giận. Thư Hạ không dám châm lửa nữa, bỏ qua vấn đề liên quan đến anh ta. “Cậu mặc thế này thoải mái không?”
Lạc Thụy trợn mắt “Thì.. Chỗ đó không thoải mái lắm, còn những chỗ khác cũng được.”
Thư Hạ ha ha ha cười, Lạc Thụy đảo mắt nhìn Thư Hạ “Sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi, lại gây chuyện rồi hả?”
“Gây chuyện? Sao có thể chứ? Tôi là dân lành đấy!”
“Là dân lành cơ đấy, con gái.” Lạc Thụy trêu cậu “Chuyện Thích Phỉ là sao, anh ta thật sự thích đàn ông à?”
“Hừ, còn thật giả cái gì nữa, tôi tận mắt chứng kiến đấy.”
Thư Hạ rất đắc ý, Lạc Thụy lại hỏi “Bạn trai nhỏ của anh ta trông thế nào, đẹp không?”
“Cũng được, trông trẻ con.” Thư Hạ nhớ lại gương mặt của Dụ Kiều “Mắt lớn cằm nhỏ.”
“Trừu tượng quá!” Sự tò mò của Lạc Thụy đến đây là ngừng, vốn dĩ cậu ta cũng chỉ hứng thú với việc Thích Phỉ Nhiên là người trong giới, còn người bên cạnh anh là ai thì Lạc Thụy chả buồn quan tâm!
Hai người nói chuyện hàn huyên một lúc lâu, lại đi xem phim, xem xong đã chín rưỡi, cả hai đều đói bụng, nghĩ muốn tìm chỗ nào đó ăn tối. Tiêu Dĩ Quyết gọi đến mấy lần, Lạc Thụy vẫn không chịu nghe, lần này điện thoại vang lên, Thư Hạ liền khuyên cậu ta “Nghe đi, chú Tiếu nuôi cậu cũng chả dễ dàng gì, đừng để người yêu đau lòng.”
Lạc Thụy ngoài miệng mắng Thư Hạ, nhưng cũng thật thà lôi điện thoại ra, vậy mà màn hình lại đen xì một mảnh.
“Không phải điện thoại của tôi, cậu coi của cậu xem sao.”
Thư Hạ buồn bực, cha cậu giờ đang ở nước ngoài, gọi được cho cậu sao? Người sẽ tìm cậu là Lạc Thụy thì đang đứng trước mặt cậu đây rồi, còn ai gọi nữa chứ?
Màn hình điện thoại hiện ra ba chữ to đùng: Thổ phỉ Thích.
Thư Hạ trợn mắt, nhanh chóng nhận điện “Alo, tìm tôi có chuyện gì?”
“Thư Hạ, chín rưỡi rồi.”
Người này có bệnh à, tự nhiên gọi điện báo giờ.
“Tôi còn chưa ăn cơm tối.”
“Niên Niên cũng chưa ăn.”
Thư Hạ không biết nói gì, người gì đây, cơm trưa còn không biết hâm nóng lên ăn à? Không có tay à? Mèo còn cần cậu về đút ư? Thư Hạ thê thảm làm việc cả năm, đến cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi, tên chủ này, không ép khô cậu thì không bỏ qua đây mà.
Thư Hạ mắng chửi Thích Phỉ Nhiên một trận, sau đó mới tâm không cam tình không nguyện đóng gói đồ ăn chuẩn bị quay về, Lạc Thụy cười nhạo cậu “Cứ nói chú Tiểu quản nghiêm tôi đi, giờ cậu cũng có người quản rồi đấy, còn vênh váo nữa không!”
“Chúng ta giống nhau à, cậu đấy là thích dạy người, còn tôi đây là tá điền độc ác thâm hiểm bóc lột con dân nhé!”
Cậu mang về cho tá điền độc ác thâm hiểm một suất cơm hải sản, đương nhiên cũng do Lạc Thụy trả tiền, sau đó thì nhanh chóng chạy đi bắt xe bus, mười rưỡi về đến nhà. Thích Phỉ Nhiên đang ôm mèo ngồi trên sofa, nhàn nhã nhìn Thư Hạ thở hổn hển như một chú cún con.
Thư Hạ đưa cơm cho anh ta “Này, còn nóng đấy, ăn đi.”
Thích Phỉ Nhiên bảo cậu đặt lên bàn, Thư Hạ ôm lấy mèo, vừa sờ cái bụng to đùng của nó thì không vui “Đây không phải là ăn rồi à, còn gạt tôi?”
“Mười rưỡi rồi, mèo không nhịn đói được.”
Mèo không nhịn được nhưng anh thì được? Cơm hải sản để trên bàn một lúc lâu Thích Phỉ Nhiên cũng chưa ăn, Thư Hạ nhìn ra, Thích Phỉ Nhiên chỉ đơn giản muốn dằn vặt cậu, không muốn cho cậu chơi vui thôi!”
Cậu trừng mắt lườm Thích Phỉ Nhiên mấy cái, sau đó nhịn tức đi tắm. Đang đập nước bồm bộp đột nhiên lại nghe thấy ngoài cửa sổ cũng có tiếng bồm bộp vang lên, Thích Phỉ Nhiên đi qua cửa phòng tắm, thản nhiên nói “Mưa to rồi.”
Thư Hạ nhanh chóng tắm xong chạy ra gọi điện cho Lạc Thụy, đứng ngoài ban công nhìn mưa to gió lớn, mấy người đi trên đường trong khu chung cư bị gió thổi nghiêng ngả. Lạc Thụy mãi mới nghe máy, hùng hùng hổ hổ nói vừa gọi được xe, cả người ướt sũng.
Thư Hạ vỗ ngực, may mà mình về sớm, không thì cái cơ thể nhỏ bé này bị cuốn lên trời luôn rồi.
Thích Phỉ Nhiên ở trong bếp bổ một quả dưa hấu bê ra. Thư Hạ trông mong nhìn, nhưng vừa giận người ta xong, bây giờ cũng không tiện ăn của người ta. Thích Phỉ Nhiên giống như hiểu cậu nghĩ gì, lấy một miếng đưa cho cậu, như mời, Thư Hạ không tự nhiên đi đến, sau đó ngồi bệt trên đất ăn.
Mưa càng lúc càng lớn, có tiếng sấm, Thích Phỉ Nhiên tắt đèn, hai người một mèo ngồi trong phòng khách ăn dưa. Ánh đèn điện thoại yếu ớt của Thích Phỉ Nhiên chiếu lên hai khuôn mặt bình thản.
Đột nhiên, bên ngoài ù một tiếng sấm, Niên Niên meo một tiếng làm Thư Hạ sợ đến quăng luôn dưa hấu lên mặt đất. Thích Phỉ Nhiên nhìn bộ dạng đó của cậu không nhịn được cười, sau đó đi đến bên cạnh lấy giấy lau sàn. Thư Hạ chỉ cảm thấy có một chút khí ấm truyền tới, sau đó là mùi hương dễ chịu trên người Thích Phỉ Nhiên phả vào mũi. Cánh tay lành lạnh của Thích Phỉ Nhiên chạm phải chân Thư Hạ, mặt Thư Hạ thoáng cái đỏ bừng.
Không gian xung quanh tối đen, bên ngoài lại ầm ầm sấm sét, nhưng Thư Hạ vẫn nghe thấy tiếng tim đập nhanh đến dọa người. Cậu vừa hít sâu vừa nghĩ, trời nóng thật, mưa to như thế mà cũng hít thở không thông.