Bị Lạc Thụy nói trúng rồi! Thư Hạ không ngủ được, lật qua lật lại trong đêm. Cậu phục mình gần chết, đêm qua thì ngồi máy bay về nước, cả ngày nay thì ở ngoài xem phim đi dạo, vậy mà tối nay tinh thần vẫn hưng phấn rộn ràng.
Lúc Tiêu Dĩ Quyết tan làm quay về, thấy Lạc Thụy đang ngồi trên sofa vừa ăn dưa hấu vừa xem ti vi. Tiêu Dĩ Quyết nới lỏng cà vạt, tiến lên hôn trán Lạc Thụy “Sao còn chưa ngủ?”
“Anh chưa về em chưa ngủ được.” Lạc Thụy giơ ra một miếng dưa hấu “Ăn không, để lại cho anh chỗ ở giữa đó, thấy em thương anh không.”
Tiêu Dĩ Quyết xoa đầu cậu, ăn xong dưa hấu liền giục cậu đi ngủ, Lạc Thụy vừa đồng ý, Thư Hạ liền gọi tới, Tiêu Dĩ Quyết hỏi “Ai vậy?”
“Thư Hạ.” Lạc Thụy huơ huơ cái điện thoại với Tiêu Dĩ Quyết, sau đó nhận điện “Sao thế?”
Thư Hạ rầm rì nửa ngày cũng chưa nói vào chuyện chính, Tiêu Dĩ Quyết nhìn Lạc Thụy chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, khiến Lạc Thụy không vui “Cậu nói mau đi, chú Tiếu giục tôi đi ngủ rồi!”
“Mới có mười hai giờ, cuộc sống tươi đẹp ban đêm vừa mới bắt đầu mà, vội vã đi ngủ sớm thế làm gì chứ?” Thư Hạ không vừa ý “Cậu đưa máy cho Tiêu Dĩ Quyết, tôi dạy dỗ anh ta cho.”
“Ấu trĩ, cậu rốt cuộc có chuyện gì hả, tôi buồn ngủ muốn chết rồi, cậu không nói tôi cúp máy đây, mai tôi còn phải đi làm.”
“Ý ý ý đừng cúp.” Thư Hạ khoanh một chân lại, nghẹn ngào nói “Hôm nay, cái đó, Thích Phỉ Nhiên đến nhà tôi.”
“Thích Phỉ Nhiên? Anh ta đến nhà cậu làm gì?”
Thư Hạ tóm tắt lại những gì Thư Diệu Chi nói với cậu cho Lạc Thụy nghe một lần, Lạc Thụy nghe xong im lặng một lúc lâu.
Mãi sau mới cảm thán được một câu “Thích Phỉ Nhiên ngầu thật đấy.”
“Ngầu chỗ nào?” Thư Hạ nhỏ giọng phản bác “Tôi thấy anh ta thật lạ, sao tự nhiên giúp nhà tôi nhiều thế? Cũng không thấy anh ta vui vẻ giúp người như thế bao giờ, mà tôi với anh ta cũng chả thân quen gì, anh ta đâu phải cậu đâu.”
“Khinh bỉ cậu! Anh ta giúp cậu xong cậu còn không vui!”
“Không phải không vui, tôi nghĩ mãi không hiểu thôi…. Cậu nói xem, có phải anh ta áy náy nên mới làm nhiều như vậy không.”
Lạc Thụy suy nghĩ một chút “Có thể, nhưng hôm nay cậu như vậy, đúng là không hay lắm, khiến người ta tổn thương rất nhiều. Tôi đã từng tiếp xúc với Thích Phỉ Nhiên, anh ta thật ra là một người không tồi.”
“Cứ thấy anh ta là tôi lại không kiềm chế được, hỏa giận bốc lên phừng phừng!”
Lạc Thụy khuyên nhủ “Thật ra tôi thấy chuyện này cậu cũng không thể trách anh ta hoàn toàn, anh ta không nói thì sớm muộn gì các cậu cũng phải nói, sớm muộn gì cha mẹ cậu cũng biết.”
“Người khác nói sao mà giống như chúng tôi tự nói chứ? Chả chuẩn bị được gì đã bị tống ra nước ngoài.” Thư Hạ khịt mũi, lại bắt đầu cảm thấy tủi thân, cậu hiểu ý Lạc Thụy, cậu cũng biết không thể dồn hết trách nhiệm lên đầu Thích Phỉ Nhiên, nhưng chỉ có thể nghĩ như vậy, cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn.
“Lúc về, cái gì cũng khác, mẹ tôi không quan tâm tôi, nhà tôi thì phá sản.” Thư Hạ càng nói càng buồn “Ngay cả Tần Tiêu cũng không thích tôi nữa, tôi thật sự thấy thảm thay cho chính mình, tôi muốn đi thi Giọng hát hay, nhất định sẽ giành được giải nhất!!”
Hai người ăn ý cùng nhau thở dài.
Tiêu Dĩ Quyết tắm xong đi ra vẫn thấy Lạc Thụy đang nằm trên sofa, một chân gập lên, điện thoại vẫn đang nghe, nhỏ giọng không ngừng nói chuyện, không vui nói “Lạc Tiểu Thụy, anh cho em thêm ba phút, nhanh nhẹn đánh răng rồi đi ngủ.”
Lạc Thụy thở dài “Chú Tiếu lại lại lại lại lại lại lại giục tôi đi ngủ, hôm nay không phải cậu hâm mộ tôi sao, giờ cho cậu đấy, có cần không?”
Thư Hạ suy nghĩ một chút, gian nan nói “Quên đi, không hâm mộ nữa.”
“Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, nếu như ngại thật thì mời Thích Phỉ Nhiên ăn bữa cơm nói lời xin lỗi là được, còn về chuyện Tần Tiêu, dù sao chúng ta cũng đẹp trai như vậy, không sợ không có người thích, đúng không?”
Lạc Thụy dỗ cậu như dỗ trẻ con, khiến Thư Hạ cảm thấy ấm áp, thế nhưng ngoài miệng vẫn trách cậu ta “Sao mà cậu nói chuyện buồn nôn thế? Không phải cậu có chú Tiếu rồi, tôi còn tưởng cậu thầm mến tôi đấy.”
“Thư Hạ, cậu đúng là mặt dày!” Lạc Thụy cúp máy, chân trần chạy tới toilet đánh răng, Tiêu Dĩ Quyết cầm dép đi sau cậu “Đi dép vào.”
Lạc Thụy vừa đánh răng vừa nói, ồm ồm không rõ “Hôm nay anh dữ với em như thế, em quyết định không thương anh ba phút!”
Tiêu Dĩ Quyết không để ý cậu, nắm chân cậu nhấc lên, sau đó lấy khăn lau lau chân cho cậu khiến Lạc Thụy ngây người. Cậu và anh đã ở cùng nhau lâu như vậy, sự cẩn thận và tỉ mỉ của người này cậu đã hiểu rõ, thế nhưng lần nào cũng bị cảm động, đến cha mẹ cậu còn chưa đối với cậu tốt như vậy.
“Em đổi ý rồi, chú Tiếu, em quyết định tiếp tục thương anh.”
Thư Hạ tố khổ với Lạc Thụy xong thì ngủ mất, hôm sau dậy rất sớm, xung phong ra ngoài mua đồ ăn. Lúc ra ngoài, phát hiện trong khu chung cư có không ít cửa hàng bán đồ ăn, cậu mua mấy cái bánh bao, lại chuẩn bị mua mấy cái quẩy. Lúc xếp hàng, cậu nghĩ, cậu của bây giờ không còn giống như trước đây nữa rồi, cậu là gia đình chỉ còn cha thôi, phải hiểu chuyện, phải giúp cha làm việc nhà nhiều hơn, về nhà ăn sáng xong sẽ đợi một lúc lại ra ngoài mua đồ ăn.
Thế nhưng suy nghĩ này chẳng duy trì được lâu, xếp hàng lại xếp hàng, Thư Hạ nóng đến mức muốn mắng cha cậu sao lại đặt cho cậu cái tên Thư Hạ này chứ, mùa hè có chỗ nào thoải mái? Cậu rất ghét mùa hè!!
[Thư Hạ: Thư của thư thái, thoải mái, Hạ của mùa hè.]
Không mua thức ăn, không mua quẩy, ăn bánh bao vậy, cần cù tiết kiệm là truyền thống đạo đức cao đẹp của dân tộc Trung Hoa!
Thư Hạ thuyết phục chính mình, sau khi về nhà thì thấy cha mình mới dậy. Cậu ngồi cạnh bàn chậm rãi ăn đồ ăn sáng “Cha, giờ cha còn đi làm không?”
Thư Diệu Chi đánh răng xong ngồi xuống “Còn, Tiểu Thích giới thiệu cho cha một công việc, cách đây rất gần.”
Thư Hạ thiếu chút nữa bị nghẹn bánh bao, hôm qua cậu còn nói gì ấy nhỉ? Nói anh ta giúp nhà chúng ta tí việc mà thành thần thánh rồi sao? Giờ nghĩ lại, hình như không phải, không phải thần thánh nữa mà là phật sống luôn rồi!!
“Hối hận hôm qua đối với Tiểu Thích như thế?” Thư Diệu Chi dùng đũa chỉ vào cậu, Thư Hạ liền gạt đi “Cha đừng có dùng đũa chỉ vào người khác, không lịch sự!”
Thư Diệu Chi ha ha cười, Thư Hạ nhận ra cha cậu lúc này giống y như một ông già bình thường, nhịn không được mà thở dài một hơi.
Chả ngầu chút nào.
Cậu thở dài khiến Thư Diệu Chi suy sụp “Có phải cha rất vô dụng không?”
Thư Hạ lầm bầm “Cha vô dụng chỗ nào, cha tống con ra nước ngoài, vất vả lắm con mới mua được vé máy bay về nước, vậy mà còn chưa xuống đến nơi đã bị tống lại lên máy bay, cha còn chưa tung chiêu đâu, cha nhịn tốt lắm.”
“Lầm bà lầm bầm, chả có tí đàn ông nào!” Thư Diệu Chi tức giận mắng cậu.
Thư Hạ liếc mắt “Vậy đồng chí Thư vô cùng đàn ông, con muốn hỏi cha, chúng ta hiện giờ thiếu Thích Phỉ Nhiên bao nhiêu tiền?”
Thư Diệu Chi nhỏ giọng nói ra một con số.
Thư Hạ giả bộ ngất xỉu, sau đó cao giọng nói “Nhiều thế! Con có trả cả đời cũng không trả hết nổi! Cha bán thẳng con cho anh ta đi!”
“Uây, đồng chí nhỏ đừng có kích động như vậy!” Thư Diệu Chi an ủi cậu “Cha con bây giờ là đang hành quân lặng lẽ thôi, nghỉ ngơi thôi, sớm muộn gì cha cũng sẽ chỉnh đốn lại được non sông.”
Cha cậu giờ còn biết nói đùa, Thư Hạ phục luôn “Cha ăn nhanh đi rồi còn đi làm, lúc làm việc thì biểu hiện thật tốt, làm một người cha ưu tú gương mẫu, đừng để con trai thất vọng, nhé!”
Thư Diệu Chi uống sữa đậu nành, giả vờ vô tình hỏi “Con với tên nhóc Tần Tiêu kia…”
Thư Hạ không thèm ngẩng đầu “Cắt đứt lâu rồi, sạch sẽ.”
Thư Diệu Chi không nói nữa, Thư Hạ cũng không dám ngẩng đầu lên, đề tài này đúng là đóng băng không khí nhanh thật. Đừng thấy cha cậu bây giờ đang ngồi nói đùa với cậu, thật ra ba năm trước, lúc ông biết cậu với Tần Tiêu ở cạnh nhau, cái sự tức giận đó giống như trăm quân nổi dậy vậy, khiến cho Thư Hạ mỗi lần nhớ lại đều thấy hãi.
Chờ cha cậu đi làm rồi, Thư Hạ mới về phòng lên mạng, điền sơ yếu lí lịch, giờ cậu là người vác trên vai số nợ khổng lồ rồi, không thể cà lơ phất phơ ngồi ăn chờ chết như trước đây nữa!
Đến trưa, sau khi đã gửi đi khoảng hơn mười bản sơ yếu, Thư Hạ cảm thấy dù gì mình cũng là nhân tài du học quay về, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Thư Hạ xuống cửa hàng dưới nhà tùy tiện ăn một chút lót dạ cho bữa trưa, lúc đang chuẩn bị quay về tiếp tục phấn đấu thì nhận được tin nhắn Lạc Thụy gửi tới hỏi hôm nay thế nào.
Thư Hạ nhắn lại: Tinh thần cực kì tốt, ăn gì cũng thấy ngon.
Lạc Thụy không nhắn nữa.
Thư Hạ lại nhắn: Thế nhưng nếu như Lạc Thụy mời khách, tâm trạng sẽ càng tốt hơn.
Lạc Thụy bên kia đang bận muốn chết nhưng vẫn phải rút chút thời gian đi quan tâm gửi tin nhắn hỏi han cậu, vậy mà Thư Hạ lại bỉ ổi như vậy. Lạc Thụy quả quyết từ chối: Hôm nay không được nhá.
Thư Hạ: Tell me why? (đau khổ đến nôn mửa)
Lạc Thụy: Hôm nay sinh nhật chú Tiếu, mời mấy người bạn cùng nhau ăn cơm rồi.
Thư Hạ: Sinh nhật chú Tiếu, vì sao cậu không mời tôi??
Lạc Thụy nhìn Tần Tiêu đang bận rộn bên ngoài: Đầu tiên là do không biết cậu sẽ về, sau là do chú Tiếu với Tần Tiêu quan hệ tốt lắm, mời anh ta rồi, giờ lại mở miệng bảo anh ta đừng đi thì ngại chết. Tôi nghĩ anh ta ở đó nhất định cậu sẽ không muốn đến, cho nên không mời.
Thư Hạ: Tôi vô cùng nguyện ý, ăn ở đâu?
Lạc Thụy quá quen tính cách Thư Hạ, thẳng thắn nói: Ở nhà thôi, sinh nhật đầu hai cuối cùng của chú Tiếu rồi, cậu phải hiểu chuyện chút đấy!
Lúc Tiêu Dĩ Quyết tan làm quay về, thấy Lạc Thụy đang ngồi trên sofa vừa ăn dưa hấu vừa xem ti vi. Tiêu Dĩ Quyết nới lỏng cà vạt, tiến lên hôn trán Lạc Thụy “Sao còn chưa ngủ?”
“Anh chưa về em chưa ngủ được.” Lạc Thụy giơ ra một miếng dưa hấu “Ăn không, để lại cho anh chỗ ở giữa đó, thấy em thương anh không.”
Tiêu Dĩ Quyết xoa đầu cậu, ăn xong dưa hấu liền giục cậu đi ngủ, Lạc Thụy vừa đồng ý, Thư Hạ liền gọi tới, Tiêu Dĩ Quyết hỏi “Ai vậy?”
“Thư Hạ.” Lạc Thụy huơ huơ cái điện thoại với Tiêu Dĩ Quyết, sau đó nhận điện “Sao thế?”
Thư Hạ rầm rì nửa ngày cũng chưa nói vào chuyện chính, Tiêu Dĩ Quyết nhìn Lạc Thụy chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, khiến Lạc Thụy không vui “Cậu nói mau đi, chú Tiếu giục tôi đi ngủ rồi!”
“Mới có mười hai giờ, cuộc sống tươi đẹp ban đêm vừa mới bắt đầu mà, vội vã đi ngủ sớm thế làm gì chứ?” Thư Hạ không vừa ý “Cậu đưa máy cho Tiêu Dĩ Quyết, tôi dạy dỗ anh ta cho.”
“Ấu trĩ, cậu rốt cuộc có chuyện gì hả, tôi buồn ngủ muốn chết rồi, cậu không nói tôi cúp máy đây, mai tôi còn phải đi làm.”
“Ý ý ý đừng cúp.” Thư Hạ khoanh một chân lại, nghẹn ngào nói “Hôm nay, cái đó, Thích Phỉ Nhiên đến nhà tôi.”
“Thích Phỉ Nhiên? Anh ta đến nhà cậu làm gì?”
Thư Hạ tóm tắt lại những gì Thư Diệu Chi nói với cậu cho Lạc Thụy nghe một lần, Lạc Thụy nghe xong im lặng một lúc lâu.
Mãi sau mới cảm thán được một câu “Thích Phỉ Nhiên ngầu thật đấy.”
“Ngầu chỗ nào?” Thư Hạ nhỏ giọng phản bác “Tôi thấy anh ta thật lạ, sao tự nhiên giúp nhà tôi nhiều thế? Cũng không thấy anh ta vui vẻ giúp người như thế bao giờ, mà tôi với anh ta cũng chả thân quen gì, anh ta đâu phải cậu đâu.”
“Khinh bỉ cậu! Anh ta giúp cậu xong cậu còn không vui!”
“Không phải không vui, tôi nghĩ mãi không hiểu thôi…. Cậu nói xem, có phải anh ta áy náy nên mới làm nhiều như vậy không.”
Lạc Thụy suy nghĩ một chút “Có thể, nhưng hôm nay cậu như vậy, đúng là không hay lắm, khiến người ta tổn thương rất nhiều. Tôi đã từng tiếp xúc với Thích Phỉ Nhiên, anh ta thật ra là một người không tồi.”
“Cứ thấy anh ta là tôi lại không kiềm chế được, hỏa giận bốc lên phừng phừng!”
Lạc Thụy khuyên nhủ “Thật ra tôi thấy chuyện này cậu cũng không thể trách anh ta hoàn toàn, anh ta không nói thì sớm muộn gì các cậu cũng phải nói, sớm muộn gì cha mẹ cậu cũng biết.”
“Người khác nói sao mà giống như chúng tôi tự nói chứ? Chả chuẩn bị được gì đã bị tống ra nước ngoài.” Thư Hạ khịt mũi, lại bắt đầu cảm thấy tủi thân, cậu hiểu ý Lạc Thụy, cậu cũng biết không thể dồn hết trách nhiệm lên đầu Thích Phỉ Nhiên, nhưng chỉ có thể nghĩ như vậy, cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn.
“Lúc về, cái gì cũng khác, mẹ tôi không quan tâm tôi, nhà tôi thì phá sản.” Thư Hạ càng nói càng buồn “Ngay cả Tần Tiêu cũng không thích tôi nữa, tôi thật sự thấy thảm thay cho chính mình, tôi muốn đi thi Giọng hát hay, nhất định sẽ giành được giải nhất!!”
Hai người ăn ý cùng nhau thở dài.
Tiêu Dĩ Quyết tắm xong đi ra vẫn thấy Lạc Thụy đang nằm trên sofa, một chân gập lên, điện thoại vẫn đang nghe, nhỏ giọng không ngừng nói chuyện, không vui nói “Lạc Tiểu Thụy, anh cho em thêm ba phút, nhanh nhẹn đánh răng rồi đi ngủ.”
Lạc Thụy thở dài “Chú Tiếu lại lại lại lại lại lại lại giục tôi đi ngủ, hôm nay không phải cậu hâm mộ tôi sao, giờ cho cậu đấy, có cần không?”
Thư Hạ suy nghĩ một chút, gian nan nói “Quên đi, không hâm mộ nữa.”
“Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, nếu như ngại thật thì mời Thích Phỉ Nhiên ăn bữa cơm nói lời xin lỗi là được, còn về chuyện Tần Tiêu, dù sao chúng ta cũng đẹp trai như vậy, không sợ không có người thích, đúng không?”
Lạc Thụy dỗ cậu như dỗ trẻ con, khiến Thư Hạ cảm thấy ấm áp, thế nhưng ngoài miệng vẫn trách cậu ta “Sao mà cậu nói chuyện buồn nôn thế? Không phải cậu có chú Tiếu rồi, tôi còn tưởng cậu thầm mến tôi đấy.”
“Thư Hạ, cậu đúng là mặt dày!” Lạc Thụy cúp máy, chân trần chạy tới toilet đánh răng, Tiêu Dĩ Quyết cầm dép đi sau cậu “Đi dép vào.”
Lạc Thụy vừa đánh răng vừa nói, ồm ồm không rõ “Hôm nay anh dữ với em như thế, em quyết định không thương anh ba phút!”
Tiêu Dĩ Quyết không để ý cậu, nắm chân cậu nhấc lên, sau đó lấy khăn lau lau chân cho cậu khiến Lạc Thụy ngây người. Cậu và anh đã ở cùng nhau lâu như vậy, sự cẩn thận và tỉ mỉ của người này cậu đã hiểu rõ, thế nhưng lần nào cũng bị cảm động, đến cha mẹ cậu còn chưa đối với cậu tốt như vậy.
“Em đổi ý rồi, chú Tiếu, em quyết định tiếp tục thương anh.”
Thư Hạ tố khổ với Lạc Thụy xong thì ngủ mất, hôm sau dậy rất sớm, xung phong ra ngoài mua đồ ăn. Lúc ra ngoài, phát hiện trong khu chung cư có không ít cửa hàng bán đồ ăn, cậu mua mấy cái bánh bao, lại chuẩn bị mua mấy cái quẩy. Lúc xếp hàng, cậu nghĩ, cậu của bây giờ không còn giống như trước đây nữa rồi, cậu là gia đình chỉ còn cha thôi, phải hiểu chuyện, phải giúp cha làm việc nhà nhiều hơn, về nhà ăn sáng xong sẽ đợi một lúc lại ra ngoài mua đồ ăn.
Thế nhưng suy nghĩ này chẳng duy trì được lâu, xếp hàng lại xếp hàng, Thư Hạ nóng đến mức muốn mắng cha cậu sao lại đặt cho cậu cái tên Thư Hạ này chứ, mùa hè có chỗ nào thoải mái? Cậu rất ghét mùa hè!!
[Thư Hạ: Thư của thư thái, thoải mái, Hạ của mùa hè.]
Không mua thức ăn, không mua quẩy, ăn bánh bao vậy, cần cù tiết kiệm là truyền thống đạo đức cao đẹp của dân tộc Trung Hoa!
Thư Hạ thuyết phục chính mình, sau khi về nhà thì thấy cha mình mới dậy. Cậu ngồi cạnh bàn chậm rãi ăn đồ ăn sáng “Cha, giờ cha còn đi làm không?”
Thư Diệu Chi đánh răng xong ngồi xuống “Còn, Tiểu Thích giới thiệu cho cha một công việc, cách đây rất gần.”
Thư Hạ thiếu chút nữa bị nghẹn bánh bao, hôm qua cậu còn nói gì ấy nhỉ? Nói anh ta giúp nhà chúng ta tí việc mà thành thần thánh rồi sao? Giờ nghĩ lại, hình như không phải, không phải thần thánh nữa mà là phật sống luôn rồi!!
“Hối hận hôm qua đối với Tiểu Thích như thế?” Thư Diệu Chi dùng đũa chỉ vào cậu, Thư Hạ liền gạt đi “Cha đừng có dùng đũa chỉ vào người khác, không lịch sự!”
Thư Diệu Chi ha ha cười, Thư Hạ nhận ra cha cậu lúc này giống y như một ông già bình thường, nhịn không được mà thở dài một hơi.
Chả ngầu chút nào.
Cậu thở dài khiến Thư Diệu Chi suy sụp “Có phải cha rất vô dụng không?”
Thư Hạ lầm bầm “Cha vô dụng chỗ nào, cha tống con ra nước ngoài, vất vả lắm con mới mua được vé máy bay về nước, vậy mà còn chưa xuống đến nơi đã bị tống lại lên máy bay, cha còn chưa tung chiêu đâu, cha nhịn tốt lắm.”
“Lầm bà lầm bầm, chả có tí đàn ông nào!” Thư Diệu Chi tức giận mắng cậu.
Thư Hạ liếc mắt “Vậy đồng chí Thư vô cùng đàn ông, con muốn hỏi cha, chúng ta hiện giờ thiếu Thích Phỉ Nhiên bao nhiêu tiền?”
Thư Diệu Chi nhỏ giọng nói ra một con số.
Thư Hạ giả bộ ngất xỉu, sau đó cao giọng nói “Nhiều thế! Con có trả cả đời cũng không trả hết nổi! Cha bán thẳng con cho anh ta đi!”
“Uây, đồng chí nhỏ đừng có kích động như vậy!” Thư Diệu Chi an ủi cậu “Cha con bây giờ là đang hành quân lặng lẽ thôi, nghỉ ngơi thôi, sớm muộn gì cha cũng sẽ chỉnh đốn lại được non sông.”
Cha cậu giờ còn biết nói đùa, Thư Hạ phục luôn “Cha ăn nhanh đi rồi còn đi làm, lúc làm việc thì biểu hiện thật tốt, làm một người cha ưu tú gương mẫu, đừng để con trai thất vọng, nhé!”
Thư Diệu Chi uống sữa đậu nành, giả vờ vô tình hỏi “Con với tên nhóc Tần Tiêu kia…”
Thư Hạ không thèm ngẩng đầu “Cắt đứt lâu rồi, sạch sẽ.”
Thư Diệu Chi không nói nữa, Thư Hạ cũng không dám ngẩng đầu lên, đề tài này đúng là đóng băng không khí nhanh thật. Đừng thấy cha cậu bây giờ đang ngồi nói đùa với cậu, thật ra ba năm trước, lúc ông biết cậu với Tần Tiêu ở cạnh nhau, cái sự tức giận đó giống như trăm quân nổi dậy vậy, khiến cho Thư Hạ mỗi lần nhớ lại đều thấy hãi.
Chờ cha cậu đi làm rồi, Thư Hạ mới về phòng lên mạng, điền sơ yếu lí lịch, giờ cậu là người vác trên vai số nợ khổng lồ rồi, không thể cà lơ phất phơ ngồi ăn chờ chết như trước đây nữa!
Đến trưa, sau khi đã gửi đi khoảng hơn mười bản sơ yếu, Thư Hạ cảm thấy dù gì mình cũng là nhân tài du học quay về, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Thư Hạ xuống cửa hàng dưới nhà tùy tiện ăn một chút lót dạ cho bữa trưa, lúc đang chuẩn bị quay về tiếp tục phấn đấu thì nhận được tin nhắn Lạc Thụy gửi tới hỏi hôm nay thế nào.
Thư Hạ nhắn lại: Tinh thần cực kì tốt, ăn gì cũng thấy ngon.
Lạc Thụy không nhắn nữa.
Thư Hạ lại nhắn: Thế nhưng nếu như Lạc Thụy mời khách, tâm trạng sẽ càng tốt hơn.
Lạc Thụy bên kia đang bận muốn chết nhưng vẫn phải rút chút thời gian đi quan tâm gửi tin nhắn hỏi han cậu, vậy mà Thư Hạ lại bỉ ổi như vậy. Lạc Thụy quả quyết từ chối: Hôm nay không được nhá.
Thư Hạ: Tell me why? (đau khổ đến nôn mửa)
Lạc Thụy: Hôm nay sinh nhật chú Tiếu, mời mấy người bạn cùng nhau ăn cơm rồi.
Thư Hạ: Sinh nhật chú Tiếu, vì sao cậu không mời tôi??
Lạc Thụy nhìn Tần Tiêu đang bận rộn bên ngoài: Đầu tiên là do không biết cậu sẽ về, sau là do chú Tiếu với Tần Tiêu quan hệ tốt lắm, mời anh ta rồi, giờ lại mở miệng bảo anh ta đừng đi thì ngại chết. Tôi nghĩ anh ta ở đó nhất định cậu sẽ không muốn đến, cho nên không mời.
Thư Hạ: Tôi vô cùng nguyện ý, ăn ở đâu?
Lạc Thụy quá quen tính cách Thư Hạ, thẳng thắn nói: Ở nhà thôi, sinh nhật đầu hai cuối cùng của chú Tiếu rồi, cậu phải hiểu chuyện chút đấy!