Bởi vì có người bạn của Trình Mặc giúp đỡ, sự tình lập tức trở nên thuận lợi. Buổi sáng kỹ sư kĩ thuật tới hội trường xem qua tình hình, buổi chiều liền dẫn đám nhân viên làm việc tới đây tiến hành lắp đặt. Thầy quản lý tài sản trường đến thấy vậy, trên mặt tươi cười miễn bàn, ra vẻ bày tỏ cảm ơn, nói gì đi nữa nếu không phải do quá trình chi trả phiền toái cũng sẽ không khiến họ tốn kém như vậy.
Dư Mân đến cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, trực tiếp ra khẩu hình bằng miệng với Lục Tác Viễn: tài diễn xuất chân thực ghê!
Sau khi lắp đặt trang bị xong, trưởng ban tổ chức cầm mấy tấm vé đưa cho kỹ sư dẫn đầu, "Mong anh và bạn bè của anh đến lúc đó có thể tới tham dự, tiện thể cho chúng tôi bày tỏ lòng biết ơn với các anh."
Kỹ sư khéo léo từ chối ý tốt của trưởng ban, nói rằng bản thân chỉ là người được ông chủ phân phó tới làm việc. Đẩy mắt kính gọng đen lên, anh ta nhìn Lục Tác Viễn và Dư Mân ở đằng xa, hình như nghĩ tới gì đó, thu hồi tầm mắt nói với trưởng ban, "Tháng này ông chủ tôi đang có chương trình ở châu Âu, chắc là không về được rồi. Nhưng anh ấy đã nói, nếu như nhà trường nhất định muốn ngỏ ý cảm tạ, anh ấy hi vọng nhà trường có thể làm một video các tiết mục trong chương trình và một bức ảnh để anh ấy giữ làm kỷ niệm thôi."
Trên đường trở về kí túc xá nghỉ ngơi, Dư Mân ôm lấy tay Lục Tác Viễn hỏi ông chủ đó là ai.
"Không phải là ba cậu chứ?" Bởi vì chuyện này đã được giải quyết, tâm tình Dư Mân cũng cảm thấy như mây mù tan ra, lời nói ra cũng nhanh hơn hai nhịp.
Lục Tác Viễn lắc đầu.
"Chẳng lẽ là anh đi chiếc xe thể thao đó?"
Lục Tác Viễn liếc nhìn cô bạn, nghiêm túc sửa lại, "Nói lại một lần nữa, anh ấy là anh của tớ."
"Vậy đó là ai?"
Lục Tác Viễn lại lắc đầu.
Thấy thế, Dư Mân cũng không hỏi nữa, bỏ khăn quàng cổ ra liền đổi chủ đề, "Chỉ là nhìn ra được tâm tư của người này quá kín kẽ. Không đến xem diễn, lại muốn xem video buổi biểu diễn của chúng ta, cậu nói xem nếu anh ta không quan tâm tới việc hỗ trợ thiết bị cho chương trình, chẳng phải tiết mục của chúng ta sẽ bị hủy bỏ rồi sao?"
Lục Tác Viễn kinh ngạc nhìn Dư Mân.
Nhưng cô và bạn anh cũng chỉ mới quen biết, tại sao người ta lại suy nghĩ thay cô chứ? Chẳng lẽ là anh ta luôn nghĩ sâu tính kỹ như vậy?
Nghĩ tới đây, cô hất tay Dư Mân ra, trực tiếp chạy tới cửa trường học, "À, tớ có chút việc, cậu về kí túc xá trước đi nhé!"
Vào lúc này, cô rất muốn đến gặp anh.
Khi chạy vọt đến siêu thị, khu trái cây nghiễm nhiên trở thành nơi tụ hội đủ loại táo Giáng sinh. Cô đứng ở đó, nhìn hồi lâu, không biết nên chọn quả nào. Phải chọn quả táo nào mới có thể biểu đạt được lòng cảm kích của cô đối với anh?
Do dự chọn lựa mãi, cuối cùng cô đưa tay về phía quả lớn nhất kia.
Quả táo số một thế giới, nó khá lớn và đắt tiền.
Lúc xuống xe bus, cô hỏi Trình Mặc có phải anh vẫn còn ở công ty không, anh trả lời khoảng nửa tiếng nữa là xong việc rồi. Cô sợ ảnh hưởng đến công việc của anh, vừa nghĩ nửa tiếng là không bao lâu, cũng không nói là mình sẽ tới tìm anh.
Ôm quả táo lớn xuất hiện ở dưới đài truyền hình, không ít người đi tới đi lui ngoài đường ngoái lại nhìn cô. Đặc biệt là ngày hôm nay, dĩ nhiên mọi người sẽ hiểu lầm. Bởi vì tâm tình đang rất tốt, cô cũng thản nhiên tiếp nhận tất cả những ánh mắt dò xét ngoài kia.
Buổi tối đầu đông lại lạnh đến run người, cô vừa bắt đầu tưởng tượng khung cảnh hai người gặp mặt, đã cảm thấy chân tay lạnh cóng. Sau vài phút, cô run lên ôm quả táo chạy chậm để sưởi ấm.
Khi Trình Mặc gọi điện thoại cho cô, cô chỉ cảm thấy ngón tay mình đã đông cứng, bởi vì đi vội, thậm chí cô còn không mang mũ và găng tay đi. Run rẩy đi qua đi lại, cô còn cố ý trả lời với giọng điệu rất tự nhiên.
"Anh có thể xuống cửa chính một lát được không?" Cô sợ anh phát hiện ra, cố nói ngắn gọn.
"Em đang ở dưới đài truyền hình?" Giọng nói của anh mang chút không rõ ràng.
"Ừ." Dường như mỗi lần nói ra, trong miệng đều có gió lạnh thổi vào, cô ngậm miệng lại rồi kêu một tiếng. Cô nghĩ anh còn định hỏi gì đó, không ngờ liền cúp máy.
Biết anh sắp đi xuống, Lục Tác Viễn rụt bả vai đang run lẩy bẩy, cố gắng để mình nhìn không quá thê thảm.
Thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở tầng một, cô đột nhiên cảm thấy mình đưa quả táo này sẽ rất lãng mạn. Đêm Giáng sinh lạnh lẽo, cô run lên đứng trước mặt anh, chỉ vì muốn đưa cho anh một món quà "bình an"... Giống như một phân cảnh trong phim tình cảm.
Ừm, nghĩ như vậy, chính cô cũng thấy cảm động.
Trình Mặc gần như chạy vọt tới trước mặt cô, chưa kịp nói gì, anh kéo tay cô đi vào đại sảnh. Cảm giác ấm áp khô ráo từ lòng bàn tay truyền đến, cô chưa phản ứng gì, đã cảm thấy bàn tay đau rát.
Thì ra khi quá lạnh, làn da sẽ cảm thấy đau rát như vậy.
Nhưng tay cô bị anh nắm, bỗng nhiên cô lại thấy cảm giác đau này cũng không chân thật. Anh sợ cô cảm lạnh, cho nên mới vội vã kéo cô đi vào sao?
Khi đứng lại trước cửa thang máy, cô nơm nớp lo sợ nghiêng đầu nhìn anh, phát hiện ra anh không mặc áo khoác, gương mặt đẹp trai dịu dàng, hơi nhíu mày lại, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Em... Em chỉ tới để đưa cho anh cái này..." Cô đưa quả táo trong tay cho anh, nhìn gương mặt anh không còn ôn hòa như trước, bất giác khẽ run lên.
Anh đưa tay nhận lấy quả táo, dường như cảm nhận được sự sợ hãi của cô, vẻ mặt không khỏi trầm xuống, "Đi lên uống chút nước ấm đã. Đến đài truyền hình cũng không gọi điện thoại cho anh, trời lạnh như thế, cảm lạnh thì sao đây?"
"... Em không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh! Ngoài ra em thật sự muốn gặp mặt nói lời cảm ơn với anh!" Xấu hổ lè lưỡi, cô như một đứa trẻ đang làm sai điều gì đó.
Thang máy "ding" một tiếng, bên trong có nhiều người lục tục đi ra.
Trình Mặc nghiêng người, chắn cô ở phía sau mình. Mặt của cô bị anh che lại, người khác không nhìn thấy cô, cô cũng không thấy được người khác, nhưng rõ ràng có tiếng nói trêu đùa truyền đến tai cô.
"Ồ, đây là bạn gái của MC Trình sao?"
"Nhìn quả táo lớn này, thật là khiến chúng tôi hâm mộ chết đi được đấy..."
"Sao lại trốn đi không để cho chúng tôi trông thấy chứ!"
Tay của cô bị anh cầm, khó trách làm bọn họ hiểu lầm. Rõ ràng vừa rồi còn thấy không có gì, vào lúc này bị mọi người nói như vậy, đột nhiên cảm thấy hình như có cái gì đó truyền từ lòng bàn tay lên não, sau đó một giây kế tiếp, vành tai của cô chợt nóng bừng lên.
Cô đang xấu hổ sao? Hay là nói cô... đang rất hồi hộp?
Cô không rõ, chỉ cảm thấy động mạch ở cổ đang kêu thình thịch... Giống như không cùng một nhịp đập với tim.
"Cô ấy xấu hổ thôi, mọi người cũng đừng trêu cô ấy nữa."
Ánh sáng ở đây hơi lờ mờ, giọng nói ôn hòa không chút sợ hãi của anh cứ như vậy bay thẳng vào tai cô. Thật sự giống như chỗ nào đó ngứa ngứa, đi qua tai chạy thẳng tới ngực cô, cứ gãi gãi từng hồi từng hồi, khiến cô khó dằn lòng được.
Lúc đi vào thang máy, chỉ có hai người bọn họ.
Anh buông lỏng tay ra, đứng bên cạnh cô, nhìn cô một lát, dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn tầng lầu liên tục thay đổi vài lần, anh vẫn không lên tiếng. Lục Tác Viễn vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, không phát hiện ra Trình Mặc đang nhất thời chần chừ.
Thang máy lại lên hai tầng nữa, cô chợt ngẩng đầu lên, gương mặt tươi cười nhìn về phía anh, trên mặt mang vài nét nghịch ngợm, cố ý hỏi: "Phải làm sao bây giờ, bọn họ nghĩ em là bạn gái của anh rồi phải không? Bạn gái của anh biết nhất định sẽ tức giận đó."
Anh nhướng mày, dường như đột nhiên bình thường trở lại, nở nụ cười nhẹ, anh nói: "Không biết."
"Thật sao?" Cô không bỏ cuộc nói thêm, "Nếu như cô ấy tức giận, em có thể ra mặt giải thích giúp anh." Lời nói mang ý tốt, chỉ có chính cô biết mình đang sợ hãi đáp án của anh thế nào.
"Anh không có bạn gái, ở đâu ra có người tức giận chứ? Ngược lại là em, bọn họ chỉ đùa với em thôi, hi vọng em đừng để ý."
"Không đâu." Cô nhếch miệng, đáy lòng như muốn nhảy lên hoan hô, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ dửng dưng, bình tĩnh, cô phải bình tĩnh.
Đây là đáp án cô luôn nghĩ tới, không ngờ đêm Giáng sinh lại có thể thu hoạch lớn như vậy. Nếu như Trình Mặc không đứng bên cạnh cô, cô nhất định sẽ thét chói tai. Vì đáp án này, cho dù cô có phải đứng lạnh cóng nửa tiếng nữa, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Oh, yeah!
Bàn làm việc của Trình Mặc vẫn không khác nhiều so với lần trước cô nhìn thấy, chỉ có điều duy nhất thay đổi là những chậu hoa đó. Chúng được anh nuôi dưỡng rất tốt, thậm chí cô phát hiện còn có một gốc cây đã có chồi non mọc ra.
Nhìn xung quanh phòng làm việc một chút, cuối cùng cô dừng tầm mắt trên người anh.
Dường như hiểu được nghi ngờ của cô, anh mở miệng giải thích: "Hôm nay là đêm Giáng sinh, mọi người sắp xếp công việc xong xuôi đều đi ăn mừng. Phải rồi, cảm ơn món quà của em." Nói xong, anh giơ quả táo trong tay lên, tâm tình có vẻ rất thích thú.
Nhìn quả táo đỏ tươi đó, Lục Tác Viễn không hiểu sao lại nghĩ đến anh vừa rồi một tay cầm quả táo, một tay kéo cô đi, sau đó vành tay lại hơi nóng lên.
Bởi vì có người bạn của Trình Mặc giúp đỡ, sự tình lập tức trở nên thuận lợi. Buổi sáng kỹ sư kĩ thuật tới hội trường xem qua tình hình, buổi chiều liền dẫn đám nhân viên làm việc tới đây tiến hành lắp đặt. Thầy quản lý tài sản trường đến thấy vậy, trên mặt tươi cười miễn bàn, ra vẻ bày tỏ cảm ơn, nói gì đi nữa nếu không phải do quá trình chi trả phiền toái cũng sẽ không khiến họ tốn kém như vậy.
Dư Mân đến cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, trực tiếp ra khẩu hình bằng miệng với Lục Tác Viễn: tài diễn xuất chân thực ghê!
Sau khi lắp đặt trang bị xong, trưởng ban tổ chức cầm mấy tấm vé đưa cho kỹ sư dẫn đầu, "Mong anh và bạn bè của anh đến lúc đó có thể tới tham dự, tiện thể cho chúng tôi bày tỏ lòng biết ơn với các anh."
Kỹ sư khéo léo từ chối ý tốt của trưởng ban, nói rằng bản thân chỉ là người được ông chủ phân phó tới làm việc. Đẩy mắt kính gọng đen lên, anh ta nhìn Lục Tác Viễn và Dư Mân ở đằng xa, hình như nghĩ tới gì đó, thu hồi tầm mắt nói với trưởng ban, "Tháng này ông chủ tôi đang có chương trình ở châu Âu, chắc là không về được rồi. Nhưng anh ấy đã nói, nếu như nhà trường nhất định muốn ngỏ ý cảm tạ, anh ấy hi vọng nhà trường có thể làm một video các tiết mục trong chương trình và một bức ảnh để anh ấy giữ làm kỷ niệm thôi."
Trên đường trở về kí túc xá nghỉ ngơi, Dư Mân ôm lấy tay Lục Tác Viễn hỏi ông chủ đó là ai.
"Không phải là ba cậu chứ?" Bởi vì chuyện này đã được giải quyết, tâm tình Dư Mân cũng cảm thấy như mây mù tan ra, lời nói ra cũng nhanh hơn hai nhịp.
Lục Tác Viễn lắc đầu.
"Chẳng lẽ là anh đi chiếc xe thể thao đó?"
Lục Tác Viễn liếc nhìn cô bạn, nghiêm túc sửa lại, "Nói lại một lần nữa, anh ấy là anh của tớ."
"Vậy đó là ai?"
Lục Tác Viễn lại lắc đầu.
Thấy thế, Dư Mân cũng không hỏi nữa, bỏ khăn quàng cổ ra liền đổi chủ đề, "Chỉ là nhìn ra được tâm tư của người này quá kín kẽ. Không đến xem diễn, lại muốn xem video buổi biểu diễn của chúng ta, cậu nói xem nếu anh ta không quan tâm tới việc hỗ trợ thiết bị cho chương trình, chẳng phải tiết mục của chúng ta sẽ bị hủy bỏ rồi sao?"
Lục Tác Viễn kinh ngạc nhìn Dư Mân.
Nhưng cô và bạn anh cũng chỉ mới quen biết, tại sao người ta lại suy nghĩ thay cô chứ? Chẳng lẽ là anh ta luôn nghĩ sâu tính kỹ như vậy?
Nghĩ tới đây, cô hất tay Dư Mân ra, trực tiếp chạy tới cửa trường học, "À, tớ có chút việc, cậu về kí túc xá trước đi nhé!"
Vào lúc này, cô rất muốn đến gặp anh.
Khi chạy vọt đến siêu thị, khu trái cây nghiễm nhiên trở thành nơi tụ hội đủ loại táo Giáng sinh. Cô đứng ở đó, nhìn hồi lâu, không biết nên chọn quả nào. Phải chọn quả táo nào mới có thể biểu đạt được lòng cảm kích của cô đối với anh?
Do dự chọn lựa mãi, cuối cùng cô đưa tay về phía quả lớn nhất kia.
Quả táo số một thế giới, nó khá lớn và đắt tiền.
Lúc xuống xe bus, cô hỏi Trình Mặc có phải anh vẫn còn ở công ty không, anh trả lời khoảng nửa tiếng nữa là xong việc rồi. Cô sợ ảnh hưởng đến công việc của anh, vừa nghĩ nửa tiếng là không bao lâu, cũng không nói là mình sẽ tới tìm anh.
Ôm quả táo lớn xuất hiện ở dưới đài truyền hình, không ít người đi tới đi lui ngoài đường ngoái lại nhìn cô. Đặc biệt là ngày hôm nay, dĩ nhiên mọi người sẽ hiểu lầm. Bởi vì tâm tình đang rất tốt, cô cũng thản nhiên tiếp nhận tất cả những ánh mắt dò xét ngoài kia.
Buổi tối đầu đông lại lạnh đến run người, cô vừa bắt đầu tưởng tượng khung cảnh hai người gặp mặt, đã cảm thấy chân tay lạnh cóng. Sau vài phút, cô run lên ôm quả táo chạy chậm để sưởi ấm.
Khi Trình Mặc gọi điện thoại cho cô, cô chỉ cảm thấy ngón tay mình đã đông cứng, bởi vì đi vội, thậm chí cô còn không mang mũ và găng tay đi. Run rẩy đi qua đi lại, cô còn cố ý trả lời với giọng điệu rất tự nhiên.
"Anh có thể xuống cửa chính một lát được không?" Cô sợ anh phát hiện ra, cố nói ngắn gọn.
"Em đang ở dưới đài truyền hình?" Giọng nói của anh mang chút không rõ ràng.
"Ừ." Dường như mỗi lần nói ra, trong miệng đều có gió lạnh thổi vào, cô ngậm miệng lại rồi kêu một tiếng. Cô nghĩ anh còn định hỏi gì đó, không ngờ liền cúp máy.
Biết anh sắp đi xuống, Lục Tác Viễn rụt bả vai đang run lẩy bẩy, cố gắng để mình nhìn không quá thê thảm.
Thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở tầng một, cô đột nhiên cảm thấy mình đưa quả táo này sẽ rất lãng mạn. Đêm Giáng sinh lạnh lẽo, cô run lên đứng trước mặt anh, chỉ vì muốn đưa cho anh một món quà "bình an"... Giống như một phân cảnh trong phim tình cảm.
Ừm, nghĩ như vậy, chính cô cũng thấy cảm động.
Trình Mặc gần như chạy vọt tới trước mặt cô, chưa kịp nói gì, anh kéo tay cô đi vào đại sảnh. Cảm giác ấm áp khô ráo từ lòng bàn tay truyền đến, cô chưa phản ứng gì, đã cảm thấy bàn tay đau rát.
Thì ra khi quá lạnh, làn da sẽ cảm thấy đau rát như vậy.
Nhưng tay cô bị anh nắm, bỗng nhiên cô lại thấy cảm giác đau này cũng không chân thật. Anh sợ cô cảm lạnh, cho nên mới vội vã kéo cô đi vào sao?
Khi đứng lại trước cửa thang máy, cô nơm nớp lo sợ nghiêng đầu nhìn anh, phát hiện ra anh không mặc áo khoác, gương mặt đẹp trai dịu dàng, hơi nhíu mày lại, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Em... Em chỉ tới để đưa cho anh cái này..." Cô đưa quả táo trong tay cho anh, nhìn gương mặt anh không còn ôn hòa như trước, bất giác khẽ run lên.
Anh đưa tay nhận lấy quả táo, dường như cảm nhận được sự sợ hãi của cô, vẻ mặt không khỏi trầm xuống, "Đi lên uống chút nước ấm đã. Đến đài truyền hình cũng không gọi điện thoại cho anh, trời lạnh như thế, cảm lạnh thì sao đây?"
"... Em không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh! Ngoài ra em thật sự muốn gặp mặt nói lời cảm ơn với anh!" Xấu hổ lè lưỡi, cô như một đứa trẻ đang làm sai điều gì đó.
Thang máy "ding" một tiếng, bên trong có nhiều người lục tục đi ra.
Trình Mặc nghiêng người, chắn cô ở phía sau mình. Mặt của cô bị anh che lại, người khác không nhìn thấy cô, cô cũng không thấy được người khác, nhưng rõ ràng có tiếng nói trêu đùa truyền đến tai cô.
"Ồ, đây là bạn gái của MC Trình sao?"
"Nhìn quả táo lớn này, thật là khiến chúng tôi hâm mộ chết đi được đấy..."
"Sao lại trốn đi không để cho chúng tôi trông thấy chứ!"
Tay của cô bị anh cầm, khó trách làm bọn họ hiểu lầm. Rõ ràng vừa rồi còn thấy không có gì, vào lúc này bị mọi người nói như vậy, đột nhiên cảm thấy hình như có cái gì đó truyền từ lòng bàn tay lên não, sau đó một giây kế tiếp, vành tai của cô chợt nóng bừng lên.
Cô đang xấu hổ sao? Hay là nói cô... đang rất hồi hộp?
Cô không rõ, chỉ cảm thấy động mạch ở cổ đang kêu thình thịch... Giống như không cùng một nhịp đập với tim.
"Cô ấy xấu hổ thôi, mọi người cũng đừng trêu cô ấy nữa."
Ánh sáng ở đây hơi lờ mờ, giọng nói ôn hòa không chút sợ hãi của anh cứ như vậy bay thẳng vào tai cô. Thật sự giống như chỗ nào đó ngứa ngứa, đi qua tai chạy thẳng tới ngực cô, cứ gãi gãi từng hồi từng hồi, khiến cô khó dằn lòng được.
Lúc đi vào thang máy, chỉ có hai người bọn họ.
Anh buông lỏng tay ra, đứng bên cạnh cô, nhìn cô một lát, dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn tầng lầu liên tục thay đổi vài lần, anh vẫn không lên tiếng. Lục Tác Viễn vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, không phát hiện ra Trình Mặc đang nhất thời chần chừ.
Thang máy lại lên hai tầng nữa, cô chợt ngẩng đầu lên, gương mặt tươi cười nhìn về phía anh, trên mặt mang vài nét nghịch ngợm, cố ý hỏi: "Phải làm sao bây giờ, bọn họ nghĩ em là bạn gái của anh rồi phải không? Bạn gái của anh biết nhất định sẽ tức giận đó."
Anh nhướng mày, dường như đột nhiên bình thường trở lại, nở nụ cười nhẹ, anh nói: "Không biết."
"Thật sao?" Cô không bỏ cuộc nói thêm, "Nếu như cô ấy tức giận, em có thể ra mặt giải thích giúp anh." Lời nói mang ý tốt, chỉ có chính cô biết mình đang sợ hãi đáp án của anh thế nào.
"Anh không có bạn gái, ở đâu ra có người tức giận chứ? Ngược lại là em, bọn họ chỉ đùa với em thôi, hi vọng em đừng để ý."
"Không đâu." Cô nhếch miệng, đáy lòng như muốn nhảy lên hoan hô, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ dửng dưng, bình tĩnh, cô phải bình tĩnh.
Đây là đáp án cô luôn nghĩ tới, không ngờ đêm Giáng sinh lại có thể thu hoạch lớn như vậy. Nếu như Trình Mặc không đứng bên cạnh cô, cô nhất định sẽ thét chói tai. Vì đáp án này, cho dù cô có phải đứng lạnh cóng nửa tiếng nữa, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Oh, yeah!
Bàn làm việc của Trình Mặc vẫn không khác nhiều so với lần trước cô nhìn thấy, chỉ có điều duy nhất thay đổi là những chậu hoa đó. Chúng được anh nuôi dưỡng rất tốt, thậm chí cô phát hiện còn có một gốc cây đã có chồi non mọc ra.
Nhìn xung quanh phòng làm việc một chút, cuối cùng cô dừng tầm mắt trên người anh.
Dường như hiểu được nghi ngờ của cô, anh mở miệng giải thích: "Hôm nay là đêm Giáng sinh, mọi người sắp xếp công việc xong xuôi đều đi ăn mừng. Phải rồi, cảm ơn món quà của em." Nói xong, anh giơ quả táo trong tay lên, tâm tình có vẻ rất thích thú.
Nhìn quả táo đỏ tươi đó, Lục Tác Viễn không hiểu sao lại nghĩ đến anh vừa rồi một tay cầm quả táo, một tay kéo cô đi, sau đó vành tay lại hơi nóng lên.